HOBBIT
Khúc dạo đầu kỳ thú dành cho
CHÚA TẾ CỦA NHỮNG CHIẾC NHẪN
Chương 17
Những đám mây nổ tan

Ngày hôm sau tiếng kèn trumpet đã vang lên thật sớm trong trại. Rồi người ta nhanh chóng thấy một người đưa tin đang vội vã chạy dọc theo một con đường hẹp. Anh ta đứng lại cách đó một khoảng xa và la lên về phía họ, hỏi xem Thorin bây giờ có muốn nghe một sứ giả khác không, do có tin tức mới vừa được truyền đến, và vấn đề đã thay đổi.
"Hẳn là Dain!" Thorin nói khi ông nghe thấy tin. "Họ hẳn là nghe luồng gió từ những bước đi của ông. Ta nghĩ là chuyện này đã làm thay đổi tính khí của họ! Nói họ đi lên với số ít và không vũ khí, và ta sẽ nghe," ông gọi ra với người đưa tin.
Đến giữa ngày thì những lá cờ của Rừng và Hồ lại được đưa ra. Một toán khoảng hai mươi người đang tiến lại gần. Khi bắt đầu đến trước con đường hẹp họ đặt gươm và kích xuống, và bước về phía Cổng. Những người lùn ngạc nhiên khi thấy cả Bard và Vua Elves đi giữa họ, và đi trước họ là một người đàn ông che kín trong áo choàng và mũ trùm với một cái tráp nhỏ bằng gỗ cốt thép.
"Chào Thorin!" Bard nói. "Ông vẫn không thay đổi ý định à?"
"Ý định cũng tôi không hề thay đổi chỉ sau vài lần mặt trời mọc và lặn," Thorin trả lời. "Ông đến để hỏi những câu hỏi vô nghĩa thế à? Những đội quân elves vẫn không dời đi như tôi yêu cầu! Nếu thế thì việc thương lượng với tôi là vô ích thôi." "Thế ông không muốn nói gì về vàng của ông à?"
"Ông và bạn của ông chẳng có gì để trả giá cả."
"Thế còn Arkenstone của Thrain thì sao?" ông nói, và cùng lúc đó người đàn ông già mở tung cái trấp và và giơ viên ngọc lên cao. Ánh sáng toả ra trên tay ông, sáng trắng óng ánh dưới nắng sáng.
Thế là Thorin lặng cả đi trong sững sờ và bối rối. Không ai nói gì trong một lúc lâu. Thorin cuối cùng cũng phá đi sự im lặng, giọng của ông vang lên khản đặc vì giận dữ. "Viên đá đó là của cha tôi, và là của tôi," ông nói. "Vì sao mà tôi phải mua cái của tôi?" Nhưng sự kinh ngạc đã tràn ngập trong ông, và ông nói thêm: "Nhưng làm sao các ông có được món đồ gia truyền của nhà tôi - nếu như cần phải hỏi một câu như vậy với bọn trộm cắp?"
"Chúng tôi không phải là lũ trộm cắp," Bard trả lời. "Chúng tôi sẽ trả lại đồ vật của ông để đổi lại đồ vật của chúng tôi."
"Làm sao mà các ông có nó?" Thorin thét lên giận dữ.
"Tôi đã đưa nó cho họ!" Bilbo kêu to, lúc này ông đang nhìn qua tường, trong một sự sợ hãi khủng khiếp.
"Ông! Ông à!" Thorin la lên, quay về phía ông và nắm lấy ông bằng cả hai tay. "Tên hobbit khốn khổ kia! Tên trộm đêm nhỏ bé kia!" ông thét lên lạc cả giọng, và ông lắc Bilbo như một con thỏ.
"Thề có bộ râu của Durin! Ước gì có Gandalf ở đây! Tôi nguyền rủa ông ta vì đã chọn mi! Ước gì râu của ông ta rụng hết đi! Còn về mi thì ta sẽ ném mi xuống những vách đá kia!" ông la lên và nhấc bổng Bilbo lên bằng tay mình.
"Ở yên đó! Những gì ông ước đã được đáp ứng!" một giọng nói vang lên. Người đàn ông già với cái tráp gỗ ném mũ trùm và áo choàng qua một bên. "Gandalf đây! Và có vẻ như nó không quá sớm chút nào. Nếu anh không thích tay Trộm Đêm của ta, thì đừng có làm tổn thương anh ta. Hạ anh ta xuống và nghe xem anh ta nói gì trước đã!"
"Cả bọn ông có vẻ như cùng một phe!" Thorin nói và thả Bilbo xuống đỉnh bức tường. "Tôi sẽ không bao giờ giao du với bất kỳ phù thuỷ nào ai với bạn bè của ông ta. Mi muốn nói gì, kẻ dòng giống chuột bọ kia?"
"Khốn khổ thân tôi! Khốn khổ thân tôi!" Bilbo nói. "Tôi tin chắc là tất cả sẽ rất khó chịu. Chắc ông còn nhớ là đã nói rằng tôi có thể chọn phần chia thứ mười bốn của mình chứ? Có thể là tôi quá thật thà - tôi đã được nói rằng đôi khi những người lùn còn lịch sự hơn thế trong lời lẽ nữa. Khi ông nghĩ rằng tôi có lẽ còn hữu dụng thì còn thế. Dòng giống chuột bọ, thế đấy! Tôi đã hứa hẹn trả công cho việc phục vụ ông và gia đình ông bằng sự đau khổ này à, Thorin? Tôi đã quyết định chọn phần của mình như tôi muốn, và hãy quyết định như thế!"
"Tôi sẽ làm thế," Thorin cứng rắn nói. "và tôi sẽ để ông đi như thế - và có thể chúng ta không bao giờ gặp lại nữa!" Rồi ông quay lại và nói vọng qua bức tường. "Tôi đã bị phản bội," ông nói. "Các vị đã đoán đúng là tôi không thể không chuộc lại Arkenstone, châu báu gia truyền của nhà tôi. Tôi sẽ đổi một phần mười bốn phần chia trong kho báu của mình, với bạc và vàng, cùng với ngọc quý, là những gì sẽ được chia như đã hứa với tên phản bội này, và hắn sẽ đi với phần thưởng đó, các vị sẽ chia chác chúng nếu muốn. Tôi không hề nghi ngờ là hắn đã có đủ phần hắn rồi. Hãy mang hắn đi, nếu các vị muốn hắn còn sống; và không còn tình bạn gì từ phía tôi với hắn nữa."
"Bây giờ thì hãy đi xuống với bạn mi!" ông nói với Bilbo, "hoặc ta sẽ ném mi xuống."
"Với vàng và bạc chứ?" Bilbo hỏi.
"Chúng sẽ được chuyển xuống sau, ngay khi có thể sắp xếp được," ông nói "Xuống đi!"
"Cho đến lúc đó thì chúng ta vẫn giữ viên ngọc," Bard la lên.
"Anh đã không tạo được một hình ảnh rực rỡ của một vị Vua Núi," Gandalf nói. "Nhưng mọi thứ đều có thể thay đổi mà."
"Đúng là vậy," Thorin nói. Và khi ấy, với sự thèm khát mạnh mẽ với châu báu đang đổ ập xuống ông, ông cân nhắc xem với sự giúp đỡ của Dain ông có thể giành lại viên Arkenstone mà không cần phải chia chác phần thưởng không.
Và thế là Bilbo bị đẩy xuống bức tường, rồi bắt đầu đi mà không có gì được gì cho tất cả những sự rắc rối của mình, ngoại trừ cái áo giáp mà Thorin đã cho ông. Không ít người lùn cảm thấy xấu hổ và đáng tiếc từ đáy tim mình khi ông đi.
"Tạm biệt!" ông gọi với họ. "Chúng ta có thể gặp lại nhau như những người bạn."
"Đi đi!" Thorin nói. "Mi đã có cái áo giáp trên mình, được làm bằng người cuỷa ta, và điều đó quá tốt với mi rồi. Nó không thể bị tên xuyên tháy, nhưng nếu mi không nhanh lên, thì ta sẽ đốt những cái chân khốn khổ của mi. Nhanh lên đi!"
"Không phải vội thế!" Bard nói. "Chúng ta sẽ cho các người đến sáng mai. Đến chính ngọ bọn ta sẽ trở lại, và sẽ xem các người có đưa ra phần chia từ kho báu để đổi lấy viên ngọc không. Nếu điều này được làm mà không có sự lừa dối, thì bọn ta sẽ đi, và những người elves sẽ trở về Rừng. Trong khi đó thì tạm biệt!"
Nói đoạn họ quay bước về trại; nhưng Thorin thì gửi ngay những tin nhắn bằng Róac để nói với Dain những gì vừa diễn ra, và yêu cầu ông đến thật nhanh. Ngày trôi qua và đã đến đêm. Trong ngày tiếp theo gió tây thổi phần phật, không khí trở nên tối tăm và ảm đạm. Trời vẫn còn sớm thì một tiếng hét chợt vang lên ở trại. Những người truyền tin đang vội vã thông báo rằng một đạo quân người lùn vừa xuất hiện ở chân phía đông của Ngọn Núi và bây giờ đang vội vã hướng đến Dale. Dain vừa đến. Ông đã vội vã đi suốt đêm, nên ông đã đến được chỗ họ sớm hơn họ dự định <đi như vậy thì còn sức đâu mà đánh nhau?>. Mỗi người trong đoàn quân của ông đều mặc một cái áo giáp dài bằng thép đến tận đầu gối, chân được bao bọc bằng những bít tất làm bằng những mắc lưới kim loại tốt và mềm dẻo, một bí mật mà chỉ có những người của Dain mới nắm được.
Những người lùn đặc biệt khoẻ so với chiều cao của họ, nhưng phần lớn những người này đều cực khoẻ thậm chí so với những người lùn. Trong chiến trận họ sử dụng những cây cuốc chim nặng chịch bằng cả hai tay, nhưng mỗi người trong bọn họ cũng đeo theo một thanh gươm ngắn rộng bản bên hông vào quàng một cái khiên sau lưng. Bộ râu của họ được chải chuốt dài đến tận thắt lưng. Mũ của họ làm bằng thép và họ cũng đi giàu bằng thép, khuôn mặt của họ đanh cả lại. Tiếng kèn trumpet vang lên kêu gọi con người và elves sẵn sàng chiến đấu. Ngay sau đó những người lùn đã bắt đầu tiến lên thung lũng với những bước chân mạnh mẽ. Họ ngừng lại giữa dòng sông và chân núi phía đông; nhưng một số vẫn tiến bước, băng qua sông đến gần trại; rồi họ hạ vũ khí xuống và giơ tay ra dấu hoà bình. Bard đi ra gặp họ, và Bilbo đi với ông.
"Chúng tôi được Dain con trai của Nain cử đến," họ nói khi được hỏi. "Chúng tôi đang vội vã đến với những người bà con của mình ở trong Núi, vì chúng tôi được biết rằng kinh đô cổ xưa đã được khôi phục. Nhưng các người là ai mà lại ngồi ở đồng bằng này như những kẻ thù trước bức tường phòng thủ?"
Tất nhiên, câu nói này, khá lịch sự và mang phong cách của ngôn ngữ cổ xưa khi dùng trong những trường hợp như thế này, chỉ đơn giản có ý nghĩa là: "Các người không có việc gì ở đây. Chúng ta đang đi, vậy nên hãy tránh đường, nếu không thì chúng ta sẽ tấn công!" Họ muốn tiến vào khoảng giữa Núi và đường vòng của con sông, bởi vì vùng đất hẹp ở đấy có vẻ như không được bảo vệ cẩn mật lắm.
Tất nhiên là Bard từ chối không cho phép những người lùn tiếp tục tiến bước vào Núi. Ông quyết định đợi cho đến khi vàng và bạc được đưa ra để đổi lấy viên ra: bởi vì ông tin rằng điều này sẽ không được thực hiện, nếu như pháo đài này được cung cấp một đạo quân đông đảo và thiện chiến như thế. Họ mang theo một kho dự trữ lương thực lớn; vì những người lùn có thể mang theo những gánh hàng lớn, và gần như tất cả những người của Dain, mặc dù hành quân rất nhanh, vẫn mang theo những gói nặng trên lưng mình bên cạnh vũ khí của họ. Họ có thể chống lại cuộc bao vây hàng tuần liền, và khi đó sẽ có thêm những người lùn khác đến, bởi vì Thorin có nhiều bà con. Họ cũng có thể mở lại và bảo vệ những cánh cổng khác, thế nên những người bao vao sẽ phải bao quanh toàn bộ quả núi, và họ không có đủ người để làm điều này.
Điều này thật sự chính là kế hoạch của họ (khiến cho những con quạ đen rất bận rộn truyền tin giữa Thorin và Dain); nhưng lúc này đường đi đã bị chắn ngang, nên sau những lời giận dữ, những người lùn truyền tin đã rút lui, lầm bầm sau bộ râu của họ. Bard liền gửi ngay những người truyền tin đến chỗ Cổng; nhưng họ không thấy vàng hay những món đồ đổi chác nào. Tên được bắn ra ngay khi họ vào thầm bắn, khiến họ vội vã mất tinh thần rút lui. Lúc này thì cả doanh trại đều xao động, như thể chiến trận đã nổ ral bởi vì những người lùn của Dain đã tiến dọc theo bờ đông.
"Những gã ngốc!" Bard cười lớn, "tiến vào dưới sườn núi! Họ không biết cách đánh nhau trên mặt đất, những gì họ biết có thể chỉ là những trận chiến trong các hầm mỏ. Có nhiều tay cung và kích của chúng ta đang phục sẵn trên những bờ đá bên sườn phải của họ. Áo giáp của những người lùn có thể là tốt, nhưng nó sẽ sớm bị công kích dữ dội. Chúng ta hãy tấn công họ từ hai phía, trước khi họ được nghỉ ngơi hoàn toàn!"
Nhưng Vua Elves nói: "Tôi sẽ chần chừ lâu, trước khi tôi bắt đầu một cuộc chiến vì vàng. Những người lùn không thể thúc ép được, trừ khi chúng ta để họ làm thế, hoặc làm những gì mà chúng ta không biết. Chúng ta hãy hy vọng là sẽ có chuyện gì đó mang đến sự hoà giải. Sự vượt trội về quân số của chúng ta là khá đủ, nếu như cuối cùng mọi chuyện bùng nổ một cách đáng tiếc."
Nhưng ông đã tính sai về những người lùn. Câu chuyện về Arkenstone đang nằm trong tay của những người bao vây đã nung nấu suy nghĩ của họ; họ cũng đoán được sự ngần ngừ của Bard và bạn bè ông; và kiên quyết tấn công trong khi họ còn đang bàn luận. Bất thình lình, không một dấu hiệu báo trước, họ lặng lẽ tấn công ngay. Cung vang tiếng và tên rít lên lanh lảnh; trận chiến cơ hồ đã bắt đầu.
Bóng tối tiến tới còn đột ngột hơn thế với một tốc độ kinh người. Một đám mây che phủ bầu trời. Sấm chớp mùa đông với những cơn gió cuồng dại đang gầm lên và giật khắp Núi, sét giáng vào đỉnh của nói. Và dưới những tia sét người ta thấy một luồng đen khác đang xoáy tròn đến; nhưng nó không phải đến cùng với những cơn gió, nó tiến ra từ phía Bắc, giống như một bầy chim lớn, dầy đặc đến nỗi không thể thấy được ánh sáng giữa những đôi cánh của chúng.
"Ngừng lại!" Gandalf gào lên, ông xuất hiện một cách đột ngột, và đứng đơn độc, hai tay giơ lên, giữa những người lùn và dãy chiến binh đang đợi họ. "Dừng lại!" ông gọi với một giọng vang rền như tiếng sấm, và cây quyền trượng của ông phát ra những luồng sáng như những tia sét. "Sự kinh khiếp sẽ đổ xuống đầu tất cả các ngươi! Trời ơi! Nó đã đến nhanh hơn ta đoán. Bọn Yêu Tinh đang đến! Bolg (con trai của Azog) của miền Bắc đang đến. Hỡi Dain, người có cha đã bị giết ở Moria! Hãy trông kìa! Bọn dơi đang bay trên đạo quân của chúng như một biển châu chấu. Chúng đang cưỡi trên những con sói và bọn Warg đang nối gót chúng!"
Sự kinh hoàng và bối rối đổ ập xuống tất cả bọn họ. Thậm chí khi Gandalf đang nói thì bóng tối càng trở nên dày đặc hơn. Những người lùn sững lại và nhìn lên bầu trời. Nhiều giọng elves kêu thét lên.
"Đi nào!" Gandalf kêu lên. "Đây là lúc thành lập hội đồng. Hãy để Dain con trai của Nain mau đến với ta!" <và thế là phe Alliance đã thành lập>.
Thế là trận chiến mà không ai trông đợi đã diễn ra; và nó được gọi là Trận Chiến Của Năm Lực Lượng, và nó rất khốc liệt. Một bên là bọn Yêu tinh với bọn Sói hoang, bên kia là Elves, Con Người và Người Lùn. Thật là một trận đánh kinh hồn. Từ sau cái chết của Yêu Tinh Vĩ Đại ở Rặng Núi Sương Mù thì sự căm ghét của giống nòi chúng đối với những người lùn đã trở thành cơn cuồng nộ. Những kẻ đưa tin liên tục được gửi đi giữa tất cả các thành phố, các lãnh thổ và pháo đài của chúng; và bây giờ chúng quyết tâm chiếm quyền điều khiển miền Bầy. Chúng tụ hội về từ nhiều ngã bí mật; và trong tất cả các ngọn núi đều luyện kim và vũ trang. Đoạn chúng hành quân và tụ tập lại ở trên đồi và thung lũng, tiến qua những đường ống hoặc trong bóng tối, cho đến khi chúng tụ tập quanh và bên dưới ngọn núi Gundaba vĩ đại ở phía Bắc, là thủ đô của chúng, một đạo quân đông được tập hợp lại sẵn sàng để quét xuống thành một cơn bão bất ngờ phủ xuống miền Nam. Rồi chúng biết được tin về cái chết của Smaug, và niềm vui tràn ngập tim chúng: thế là chúng vội vã băng xuyên qua các ngọn núi hết đêm này đến đêm khác, rồi cuối cùng đã thình lình đến đến từ phía Bắc ngay bên Dain. Thậm chí ngay cả những con quạ đen cũng không biết về sự tiến quân của chúng cho đến chúng thình lình trồi ra từ mẩu đất chia Ngọn Núi Cô Độc với những ngọn đồi phía sau. Khó mà nói được Gandalf biết được bao nhiêu, nhưng rõ ràng là ông không chờ đợi cuộc tấn công bất ngờ này.
Đó là kế hoạch mà ông vạch ra trong hội đồng với Vua Elves và với Bard; và với Dain, vì lúc này thủ lĩnh người lùn đã nhập bọn với họ: bọn Yêu tinh là kẻ thù của tất cả bọn họ, và khi chúng xuất hiện thì những chuyện bất hoà khác tạm quên đi. Mối hy vọng duy nhất của họ là nhử bọn yêu tinh đi vào thung lũng nằm giữa những vách núi; rồi con người với những cây kích lớn sẽ tấn công họ từ hướng nam và hướng đông. Nhưng điều này sẽ trở thành một hiểm họa, nếu như bọn yêu tinh đủ quân số để tràn ngập cả ngọn Núi, và sẽ tấn công họ từ phía sau và phía trên; nhưng không còn thời gian cho bất kỳ kế hoạch nào khác, hoặc để kêu gọi thêm bất kỳ sự giúp đỡ nào.
Sấm sét nhanh chóng lướt qua, hướng về phía Đông - Nam; nhưng đám mây dơi đã đến, hạ tháp hơn, phủ đầy trên sườn Núi, và lượn vòng phía trên họ, che đi hết ánh sáng khiến họ vô cùng hãi hùng.
"Vào Núi!" Bard gọi. "Vào Núi! Chúng ta hãy vào vị trí khi còn thời gian!"
Những người Elves dàn quân ở sườn phía Nam, trên những đường dốc thấp và những vách đá dưới chân núi; ở phía sườn Đông là con người và người lùn. Nhưng Bard và một số người và elves lanh lẹ nhất đã lên phía cao bên trên sườn Đông để quan sát phía Nam, và họ có thể thấy được những vùng đấy trước khi chân Núi đông đặc những yêu tinh đang vội vã đến. Ngay sau đó đội tiên phong đã vòng quanh cuối sườn núi và bắt đầu lao bổ vào Dale. Những tên này là những tên cưỡi những con sói nhanh nhất, những tiếng la thét và tru của chúng vang động đến không trung ở xa đó. Những người can đảm nhất đã xông ra tấn công chúng để nhử chúng, nhưng đã có nhiều người đã gục ngã trước khi kịp lui lại và tản ra hai bên sườn. Như Gandalf đã hy vọng, lực lượng yêu tinh đã tập hợp lại sau khi toán tiên phong bị cản lại, và lúc này đang toả ra trong giận dữ khắp thung lũng, ào ào xông lên sườn núi tìm kẻ thù. Cờ của chúng không thể đếm xuể, màu đen và đỏ, và chúng tràn đến như một đợt sóng giận dữ và lộn xộn. Đó là một trận chiến khủng khiếp. Đó là chuyện khủng khiếp nhất mà Bilbo đã từng biết, và đó cũng là chuyện mà ông ghét nhất - cũng phải nói rằng đó là chuyện mà ông tự hào nhất, và ông cũng rất hài lòng nhớ lại rất lâu sau đó, mặc dù trong chuyện này ông chẳng hề đóng vai trò quan trọng nào. Thật sự ra tôi phải nói là ông đã đeo ngay chiếc nhẫn của mình vào khi mọi việc vẫn bắt đầu, và biến mất ngay khỏi tầm nhìn, nếu như không muốn nói là khỏi mọi mối nguy hiểm. Một chiếc nhẫn phép thuật kiểu này không phải là một sự bảo vệ hoàn hảo khỏi cuộc tấn công của yêu tinh, vì nó không ngăn được tên bay kích lạc; nhưng nó giúp bạn thoát ra khỏi chỗ nguy hiểm, và nó giúp cho đầu bạn không được lựa chọn một cách đặc biệt để chém bay di bởi một thanh gươm yêu tinh.
Những người elves là những người đầu tiên xung trận. Nỗi căm ghét của họ dành cho yêu tinh rất lạnh lùng và tàn nhẫn. Những cây kích và thanh gươm của họ loé sáng lên trong bóng sáng lờ mờ toả ra từ ngọn lửa lạnh giá, những bàn tay đang nắm chặt chúng giận dữ đến kinh người. Ngay khi một cánh quân kẻ thù của họ vừa tràn vào thung lũng, họ bắn ngay ra một trận mưa tên, mỗi mũi tên đến loé lên khi bay ra như thể đang bị lửa đốt. Đằng sau những mũi tên là hàng ngàn tay kích đang lao xuống giao tranh. Những tiếng thét vang lên inh ỏi. Những vách đá thẫm đen lại vì máu yêu tinh. Ngay khi bọn yêu tinh vừa phục hồi lại từ đợt công kích và cuộc tấn công của người elves bị ngừng lại, thì những tiếng gầm vọng lên từ khắp thung lũng. Với những tiếng thét "Moria!" và "Dain, Dain!", những người lùn từ Những Ngọn Đồi Thép tràn lên, nắm chặt những cây cuốc chim <tức cười quá>, tràn lên từ sườn kia của đồi; và bên cạnh họ là những người từ Hồ với những thanh gươm dài. Sự sợ hãi ập xuống bọn Yêu Tinh; va thậm chí khi chúng vừa quay lại để đón đợt tấn công mới thì những người elves lại một lần nữa mở ra một đợt tấn công mới với một nguồn nhân lực mới. Nhiều con yêu tinh đã lùi lại phía sau bờ sông để trốn ra khỏi cái bẫy: nhiều con sói của chính chúng đã chồm lại cắn xé những tên chết và bị thương. Chiến thắng dường như đã nằm trong tầm tay, thì một tiếng thét vang lên từ phía trên.
Bọn Yêu Tinh đã tràn lên Núi từ phía bên kia và đã có nhiều tên đã ào xuống từ những lối dốc phía trên Cánh Cổng, và nhiều tên khác đang ào xuống một cách lộn xộn, không chú ý đến những tên kêu thét lên đau đớn vì té xuống từ những vách và bờ đá, để tấn công vào những mũi núi từ phía trên. Mỗi mũi núi này có thể đến được bằng những con đường chảy xuống từ vùng trống chính ở giữa núi; và những người phòng thủ thì quá ít nên không thể ngăn đỡ lâu dài được. Hy vọng chiến thắng đã tan biến. Họ chỉ có thể cầm cự lại đợt tàn sát đầu tiên của làn sóng đen.
Ngày tàn dần. Bọn yêu tinh lại tập hợp dưới thung lũng. Một đạo quân Wargs đang hung hãn ập đến và đi cùng với chúng là những tên bảo vệ của Bolg, bọn yêu tinh có kích thước khổng lồ với những thanh mã tấu bằng thép. Bóng tối đã thật sự đến sớm giữa bầu trời giông bão; trong khi những con dơi khổng lồ vẫn lượng trên đầu và tai của những người elves và con người; hoặc là nhìn xuống chằm chằm những vũng máu đen như những con ma cà rồng. Bây giờ thì Bard đang chiến đấu để bảo vệ mũi núi phía Đông, nhưng phải lui lại dần dần; và những lãnh chúa elves tại chỗ vịnh, vây quanh vị vua của họ trên tay núi phía nam, gần cái trạm quan sát trên Ravenhill.
Thình tình có một tiếng thét lớn, rồi từ phía Cổng một tiếng kèn trumpet vang lên.
Họ đã quên đi Thorin! Từ bên tường, bắn lên bởi một cái đòn bẩy, ông rơi tỏm vào vũng nước. Vị Vua Núi nhảy chồm ra, và các bạn của ông theo sát ông. Mũ trùm và áo khoác đã được vất đi, họ sáng loáng lên trong những bộ áo giáp, và những luồng sáng đỏ loé lên từ mắt họ. Trong vùng tối lờ mờ, người lùn vĩ đại sáng loá lên như vàng giữa một ngọn lửa tàn.
Bọn yêu tinh bên trên đổ đá ập xuống; nhưng họ vẫn tiến lên; họ phóng xuống dưới chân thác, và lao thẳng vào chiến trường <mười ba người? ặc ặc, Cam Ninh còn cần trăm kỵ nữa là>. Sói và những tên cưỡi trên chúng ngã ra hoặc chạy biến. Thorin cầm chắc cây rìu của mình, bổ những nhát khủng khiếp, và dường như không có gì có thể phạm được vào ông.
"Đến với tôi! Đến với tôi! Elves và Con Người! Hỡi những người thân thiết!" ông gào lên, và giọng ông run lên như một tiếng tù và trong thung lũng.
Những người lùn của Dain ào xuống giúp ông, lộn xộn hoặc là có trật tự. Nhiều ngf bên Hồ cũng ào xuống, vì Bard không thể ngăn họ lại, và bên sườn núi bên kia cũng có nhiều kích thủ người elves cũng lao ra. Một lần nữa máu bọn yêu tinh lại thấm đem thung lũng; chúng ngã thành đống cho đến khi Dale tối đen lại và chất đầy xác chúng. Bọn Wargs tan tác và Thorin lao thẳng đến bọn bảo vệ của Bolg. Nhưng ông không thể vượt qua được hàng ngũ của chúng. Đằng sau ông, giữa bọn yêu tinh đã có nhiều xác người và người lùn, và nhiều người elves hiền hoà vốn đã có thể sống yên vui lâu dài trong rừng thẳm. Khi thung lũng càng mở rộng thì sức tấn công của ông càng chậm dần. Số người đi cùng ông ít quá. Bên sườn ông hoàn toàn không được bảo vệ. Những kẻ tấn công lại tấn công trở lại, và họ đã ở giữa một vòng tròn rộng lớn, phải đương đầu với kẻ thù từ mọi hướng, bị bây bởi những con yêu tinh và sói đang trở lại tấn công. Những kẻ bảo vệ của Bolg đang rú lên về phía họ trở lại, và những đợt tấn công của chúng như những cơn sóng tràn lên bờ cát. Bạn bè của họ không thể giúp họ được, và ở hai bên sườn núi thì con người và elves đang dần dần bị đánh ngã.
Bilbo tuyệt vọng nhìn quanh tất cả chiến trường. Ông đã chọn một chỗ đứng trên Ravenhill giữa những người Elves - một phần bởi vì tại chỗ này có nhiều cơ hội để trốn thoát và một phần (với phần có nhiều dòng máu Took hơn trong tâm tưởng) bởi vì nếu ông tham gia vào cuộc phòng thủ tuyệt vọng sau cùng, ông muốn dành trọn vẹn để bảo vệ Vua Elves. Gandalf cũng thế, tôi có thể nói thể, ông ngồi trên nền đất như đang suy nghĩ sâu xa, và để chuẩn bị, tôi cho là thế, cho một đòn phép thuật khủng khiếp trước khi tất cả chấm dứt. Điều này có vẻ như không còn xa nữa. "Nó sẽ không còn lâu nữa," Bilbo nghĩ, "trước khi bọn Yêu tinh chiếm được cánh Cổng, và tất cả chúng ta sẽ bị tàn sát hoặc bị đẩy xuống và bị bắt làm tù binh. Thật sự chỉ còn đủ người để cho một đợt quét nữa, và sau đó tất cả sẽ tràn qua. Tôi cho rằng con Smaug già đã để lại tất cả những món châu báu gian xảo của nó, và những sinh vật ghê tởm này sẽ có được nó, còn ông Bombur già, với Balin và Fili và Kili và rất cả còn lại sẽ có một kết cục buồn đau; còn Bard cũng thế, và còn những người ở Hồ với những người elves tươi vui kia nữa. Bất hạnh thay cho tô! Tôi nghe nhiều bài hát về các trận đánh, và tôi luôn hiểu rằng sự thất bại có thể là vinh quang. Điều này có vẻ rất khó chịu, nếu không muốn nói là rất đau buồn. Ước gì tôi có thể ra khỏi được nó."
Những đám mây bị xua đi bởi gió, và hoàng hôn đỏ rực đang trùm xuống phía Tây. Bilbo nhìn quanh và chợt nhìn thấy một luồng sáng trong vùng mờ tối. ông chợt thốt lên một tiếng: ông vừa thấy một cái gì đó khiến tim ông rộn lên, một bóng đen nhỏ bé nhưng huy hoàng từ vùng sáng đằng xa.
"Đại Bàng! Đại Bàng!" ông la lên. "Đại Bàng đang đến!"
Mắt của Bilbo ít khi sai lầm. Những con đại bàng đang hạ xuống theo những làn gió, hàng này tiếp sao hàng kia, một đạo quân như thế hẳn là phải được tập hợp từ tất cả những tổ đại bàng ở phương Bắc. "Đại Bàng! Đại Bàng!" Bilbo gào lên, nhảy nhót và vung vẫy tay. Nếu những người elves không thấy ông thì họ có thể nghe thấy tiếng ông. Họ cũng nhanh chóng đứng dậy và gào thét, và tiếng vang của họ vọng khắp thung lũng. Nhiều đôi mắt kinh ngạc nhìn lên, cho dù vẫn chưa có thể thấy được gì ngoại trừ vùng triền núi phía nam của Ngọn Núi.
"Đại Bàng!" Bilbo lại gào lên một lần nữa, nhưng ngay lúc đó một hòn đá ném từ phía trên giáng mạnh vào cái mũ trụ của ông, và ông ngã gục xuống và không còn biết gì thêm nữa.