- Gia đình anh ấy hay tin rồi! - Bội Tần nói - Bà mẹ và em gái chiều nay đi Áo tham dự một buổi khai trương nhạc viện do một nhạc sĩ quen biết mời. Giang Triết mới điện thoại tới thì được cho biết như vậy. Bây giờ chúng ta chỉ còn biết chờ mà thôi! Mỗi một giây trôi qua là một giọt máu trong tim mất đi. Tôi thấp thỏm trong nỗi sợ khốn cùng. Một người y tá ra tìm Giang Triết. - Bác sĩ trưởng cho mời ông! Thật lâu không thấy Giang Triết trở ra, hết hy vọng lại tới tuyệt vọng, tôi rũ rượi như con mèo ốm trong sự nâng đỡ của Bội Tần. - Trời ơi! Sao lâu quá vậy? Chắc người ta không cứu nổi anh ấy phải không Tần? Bội Tần vỗ về: - Vẫn còn hy vọng mà, mày cuống cuồng lên cũng không giúp ích gì được. - Khiết Anh! Khiết Anh! - Tao không muốn mày nhìn thấy cảnh của anh ấy. Giờ thăm chỉ có giới hạn, mày không muốn chạm mặt gia đình Khiết Anh, sao tao biết làm cách nào được. Kỳ này! Nghe nói gia đình anh ấy định đưa ảnh sang Mỹ. - Sang Mỹ? Mày làm như nước Mỹ có phép lạ ráp liền chân đã cụt! - Tao không biết rõ, chỉ nghe thoáng vậy thôi Phương Kỳ nhưng Khiết Anh không chịu. Tao nghe anh ấy nói: con tự làm con chịu. Còn Ánh Tuyết, tai nạn làm sẩy thai băng huyết, vợ chồng chẳng ai hỏi thăm ai, Liêu Đông ngày nào cũng lễ mễ ôm hoa lại thăm. Liêu Đông! Cái tên xa xưa của quá khứ. Bội Tần bắt tôi về ở chung với nó, nó chăm lo cho tôi từng chén cơm ly nước. Thời gian lăn tròn, tôi vẫn không được gặp mặt Khiết Anh. Chiều chiều tôi ra ngồi chống tay ở phòng khách. Giang Triết về hấp tấp nói: - Khiết Anh máu còn quá ít. Chúng tôi đến bệnh viện thử máu. Thật tình cờ và may mắn, máu của tôi cũng thuộc loại O. Bất kể lời ngăn cản, tôi tình nguyện hiến máu. Người y tá nhìn tôi với vẻ lo ngại: - Liệu cô có chịu nổi không? Thà tôi chết còn hơn để chàng gặp nguy hiểm, tôi cương quyết gật đầu, người ta thi hành biện pháp rút máu, tôi như người sống trong khói súng, đầu óc bềnh bồng đảo nghiêng mịt mù. Máu của tôi đã nằm yên trong huyết quản của chàng rồi. Bội Tần ôm tôi xót thương. - Phương Kỳ! Kỳ ơi! Trước mặt cuồng đen và vàng chập chờn, tôi thì thào: - Khiết Anh có còn nguy hiểm nữa không? Giang Triết nhìn Bội Tần, hai người cùng thở dài: - Nguy cơ tử vong đã qua, anh ấy đã được cứu thoát, nhưng... - Sao? Giang Triết chậm chạp đặt tay lên vai tôi như giữ cho tôi trấn tĩnh: - Kỳ nghe đây! Người ta đã cắt bỏ một chân dập nát của Khiết Anh lên tận đầu gối. Bội Tần về đến nhà với chiếc áo hoa rực rỡ, liệu mùa xuân có còn đến nữa không? - Phương Kỳ! Mày biết không? Khiết Anh đã tỉnh hẳn rồi. Nhìn nét mặt anh ấy khi biết mình cụt chân tao muốn chảy nước mắt. Sau đó anh ấy chỉ cười lạnh, không than thở gì cả mà còn an ủi bà mẹ. Mẹ Khiết Anh quả là can đảm. Tuy thế tao biết bà ấy đang đau khổ cùng cực. Mày nghĩ coi, có đứa con trai duy nhất mà. Cô em gái thì đổ lỗi cho mày. Phải giữ kín chuyện hiến máu cho Khiết Anh, nghe cô y tá nói tao cũng tức cành hông. - Mặc cô ấy muốn nói gì thì nói, tao muốn biết Khiết Anh có nhắc gì về tao không? - Lúc mê man thì anh ấy gọi tên mày mãi, nhưng lúc tỉnh tới giờ ai mà nhắc tới tên mày là anh ấy nộ khí xung thiên lên. Anh ấy cấm mày không được vào gặp mặt anh ấy nữa. - Khiết Anh còn oán tao sao? Ánh Tuyết bước vào, Bội Tần bỏ đi xuống bếp. - Có phải chàng bị bàng hoàng vì cuộc ly dị không nhỉ? Ngày mai tôi và Liêu Đông sẽ lên phi cơ bay sang Hương Cảng bắt đầu cuộc sống mới. Nếu Phương Kỳ còn đi xem xinê không chừng một ngày gần đây sẽ thấy tôi trên màn bạc! Tôi mỉm cười: - Ánh Tuyết, tương lai của chị huy hoàng quá. Ánh Tuyết thở một hơi khói thuốc thật dầy: - Trước đây tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ đi đóng film nên mới thi vào ban sư phạm chán phèo đó. Sau một năm có ai ngờ đời mình đổi khác thế này? Phương Kỳ! Mặc dù chúng ta đã có khá nhiều hiềm khích nhưng cũng là bạn học một thời gian, tôi lấy sự thành thật khuyên cô một điều là nên lấy anh chàng giáo sư nào đó là hơn. Đừng nghĩ đến chuyện sống với Khiết Anh. Bây giờ không ai gần anh ấy được. Hung tợn, nóng nảy, điên cuồng, đó là Uông Khiết Anh hiện thời. - Nhưng vẫn là Uông Khiết Anh! Ánh Tuyết cười trong làn khói, nàng có vẻ buồn như bị ai vò xé. - Khiết Anh bây giờ chỉ là kẻ tật nguyền. Ánh Tuyết im lặng một lúc rồi nói: - Tôi nghĩ ai chứ với số bạn trai anh ấy, ngay cả tôi. Chúng tôi đã nói với nhau những lời thậm tệ. Tôi biết vợ chồng không tôn trọng lẫn nhau thì không thể nào bền vững. Ngay cả Khiết Anh cũng nhất định không chịu tin đứa con trong bụng tôi là của chàng, đổ thừa cho một ông bạn người Áo đã mời chúng tôi đến Viên chơi. Tôi cho phép Khiết Anh đi với mấy cô vũ nữ thì tôi đi với bạn trai, huề cả làng chứ có sao đâu! Nhưng tôi không chấp thuận ly dị để chàng cưới cô! Ngay cả khi còn đi học cô luôn luôn là một vì sao cô độc. Cô thường thu sự chú ý của mọi người, trong khi bản thân cô chẳng chú ý đến ai. Bạn trai ít chơi với cô vì sợ đến gần sẽ bị ánh sáng của cô che lấp. Trước khi cô quen với chồng tôi, tôi coi thường cô lắm Phương Kỳ à! Tôi tự biết mình đẹp và khêu gợi hơn cô, mãi đến khi Khiết Anh lọt vào tay cô tôi mới giật mình, tự ái của tôi đã bị đụng đến, tôi thề là không để cho hai người gần nhau. Tôi không cần tiền lắm đâu, tôi cho Khiết Anh tức điên lên là đủ vui rồi, dù chàng có phải dâng cả tài sản tôi cũng không chịu ly dị, cho cô và chàng tất cả đều vỡ mộng! Tên Liêu Đông bước vào: - Chào Phương Kỳ thân mến! Tôi tưởng cô đã tự sát rồi chớ! - Đài Bắc này vẫn còn điểm làm cho tôi lưu luyến. - Té ra là vì Khiết Anh mà cô vẫn còn ở lại đây. Thế sao Khiết Anh nằm bệnh viện mấy tháng, cô chẳng thèm lại thăm chàng lấy một lần? Tệ thật! Ai nào biết linh hồn tôi vẫn quanh quẩn bên chàng không rời xa. Ánh Tuyết ngồi vắt chân chữ ngũ ở Salon, nàng rút một điếu thuốc thơm, Liêu Đông vội vã bật lửa cho nàng. Sau cơn bệnh, Ánh Tuyết ốm đi nhưng nhờ trang điểm kỹ nên vẫn tươi mát như hoa hồng lạnh. - Tôi mang tin mừng đến cho cô đây Phương Kỳ, tôi đã ly hôn với Uông Khiết Anh! Tôi vẫn ngồi im không tỏ dấu vui mừng, mãi đến giờ mới chịu ly hôn, có phải tại nhờ tai nạn của Khiết Anh không? Ánh Tuyết nhún vai: - Đúng vậy, tôi không muốn sống với một người chồng tàn tật. Cô lãng mạn quá! Thực tế đã giết chết sự lãng mạn đó. Tôi đâu phải là mẫu người sống rất thực. Trước kia tôi yêu Khiết Anh là hình ảnh thần tượng lý tưởng, tôi không từ thủ đoạn nào để chiếm lấy chàng làm của riêng, thậm chí đóng vai người con gái bao dung dịu hiền để an ủi chàng lúc bị thất vọng về cô. Nhưng sau khi thành hôn tôi mới biết vĩnh viễn chàng không quên được cô mặc dù chàng không bao giờ nhắc đến tên cô. Tôi đã đòi Khiết Anh đưa tôi đi khắp nơi để xóa mờ hình ảnh cô, tôi đã ngăn cấm các cô gái khác chạy theo chàng nhưng không thể ngăn chàng chạy theo bóng dáng cố nhân. Trong lúc tôi thích dạ vũ yến tiệc, thích những thú vui lạ lùng giữa Đông Kinh náo nhiệt, Khiết Anh lại say mê món cổ tích. Có lúc chàng ở cả ngày trên ngọn núi lửa đã tắt, suýt chết vì trận động đất bất ngờ xảy ra... làm gì trên đó suốt ngày ngoài việc tưởng nhớ tới cô! Sang Hạ Uy Di cũng chẳng đổi khác, trong lúc mọi người chung quanh đều say mê khung cảnh trữ tình, biển xanh là thiên đường tình ái, Khiết Anh vẫn là một khối đá trầm tích. Tôi chán quá nên đã giao thiệp đủ giống người. Liêu Đông cũng xứng với tôi đấy chứ! Chúng ta đã từng có những quan hệ mật thiết phải không? Liêu Đông cười tỉnh phủ nhận... Nàng cười ngặt nghẽo: - Nhưng bây giờ mọi sự đều đổi khác, tôi không muốn bị ràng buộc dù trên danh nghĩa với ông chồng tật nguyền. Thử nghĩ xem, làm sao tôi có thể đi khiêu vũ với một người chỉ có một chân thôi! Không lẽ nhảy điệu độc vũ à? Tôi run người: - Chị không nên dùng lời tàn nhẫn như vậy. Ánh Tuyết lại rùn vai, mẫu thuốc đã gần hết, nàng búng nó vào chiếc gạt tàn: - Nên thực tế là hơn. Uông Khiết Anh không còn là ca sĩ dễ thương của hai năm về trước nữa. Ngày xưa chàng phóng khoáng như gió nhưng bây giờ chỉ còn là một phế nhân loạn trí như loài thú man rợ. Hãy lấy chồng đi Phương Kỳ. Tất cả đã đi rồi, tôi vẫn còn ngồi nhìn mẩu thuốc lá của Ánh Tuyết. Tại sao nó cháy tàn rồi mà vẫn còn vương vấn khói? Tại sao? Bội Tần mang cơm vào, nó có vẻ tức giận: - Ánh Tuyết đi rồi phải không? Đúng là đồ tệ bạc mà. - Đừng nói vậy, không ai muốn khổ cả. - Nhưng Ánh Tuyết phải chịu trách nhiệm về tai nạn của Khiết Anh! Hôm đó nó giựt tay lái của Khiết Anh nên mới xảy ra vụ này. Vậy mà nó vẫn còn vô tình được ư? Theo tao nó phải ăn năn hối lỗi, phải săn sóc cho Khiết Anh cả đời mới đúng. - Nếu ai cũng đầy ắp tình người thì đâu có bảo đời là bể khổ. Ánh Tuyết có lý do riêng của mình, ai cũng có mục đích để biện hộ cho hành động của mình vậy thôi Bội Tần à! Bội Tần nhìn tôi là lạ, nó khẽ thở ra: - Thôi ăn cơm đi Phương Kỳ, ngày mai Khiết Anh sẽ xuất viện. Chàng sẽ về nhà? Sẽ cô độc như loài Hải Âu gẫy cánh? Khiết Anh! Tại sao cuộc sống dành cho chúng ta quá nhiều bất hạnh? Ai là kẻ có lỗi? Ánh Tuyết ư? Không, cuộc hôn nhân? Bi thảm của mẹ đã cho tôi biết sống với người chồng luôn mang tâm trạng hình bóng kẻ khác là điều đại bất hạnh. Chàng đã đổi một chân để lấy sự giải thoát cho cả hai. Còn tôi, tôi biết lấy gì để đánh đổi hạnh phúc đây? Hôm sau tôi đơn độc tìm đến bệnh viện. Đến thăm chàng với bước chân ngập ngừng và đôi tay không còn đâu những ngày nồng hương yêu đương ngày xưa khi chàng vì tôi mà mang thương tích. Tần ngần đứng trước cánh cửa mở hé, bây giờ tôi mới là kẻ không dám bước vào, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Giọng nói của mẹ chàng làm tim tôi thắt lại: - Khiết Anh, con sửa soạn đi, lát nữa mẹ sẽ đưa con về nhà. Dạ Tú sắp xếp đồ đạc cho anh đi con. Tiếng cười của Khiết Anh ấm ức sự đau thương: - Lát nữa con sẽ được người ta dìu đỡ đi. Uông Khiết Anh vĩnh viễn từ đây sẽ không đứng vững được trên địa cầu này. - Khiết Anh! Chàng lặng yên một chút rồi lại nói: - Ánh Tuyết bỏ đi rồi phải không? - Phải! Mẹ sẽ mướn người thay nó chăm sóc con. - Con chẳng cần ai chăm sóc, bộ con vô dụng rồi sao? Phải sống ký sinh vào người khác ư? - Khiết Anh! Con đừng tiếp tục làm khổ mẹ nữa. Gia đình đang yên ổn thì bỗng nhiên xảy ra bao nhiêu là tai biến. Nếu không có Phương Kỳ xen vào thì làm gì có cảnh này? Nhìn con mà mẹ đứt từng đoạn ruột con biết không? Chàng phẫn nộ: - Im đi! Cấm mọi người nhắc đến cái tên đó nữa, đừng làm tôi phải nhớ đến người con gái ấy, hãy để cho nàng chết trong tim tôi! Tôi còn can đảm nào gặp lại Phương Kỳ nữa chứ? Xin im hết tất cả cho tôi nhờ! - Đừng la lối nữa Khiết Anh! Con sợ gặp mặt Phương Kỳ có phải vì... tại con không chịu qua Mỹ. - Qua Mỹ để làm gì? Thần thánh cũng không cứu vãn được gì đâu. Bám víu vào cuộc sống thừa này làm chi nữa? Chỉ có ở cõi chết mới không có Phương Kỳ. Tôi đứng tựa lưng vào bức tường dày lòng buồn chất ngất, bao giờ giữa chúng ta cũng có một bức tường ngăn cách. Anh và em ai là người đau khổ hơn ai hở Khiết Anh? Một cô y tá bưng chiếc khay có những dụng cụ y tế vào phòng. Nhìn xuống đồng hồ ở cổ tay - đã hết giờ thăm bệnh, tôi bước tới bức tường nhỏ cuối hành lang. Một lát sau, bà cùng Dạ Tú đi qua, dáng bà vẫn từ tốn oai nghiêm như lần đầu tôi thấy bà xuất hiện ở nhà tôi. Dạ Tú đang rối rít nói về Hạo Bình: - Mẹ có thấy ai bằng Hạo Bình không? Nghe nói chính anh ấy đã đòi sang máu cho anh con đó. Con trai ngoại quốc tên nào cũng táo bạo cả, chả ai hòa nhã đáng yêu như anh ấy. Anh Hạo Bình dạy kèm cho con rất tận tình. Năm nay thế nào con cũng đậu vào đại học cho mẹ xem. - Phải rồi! Con làm sao dám để Hạo Bình buồn vì có một cô học trò dốt, đúng không? - Thôi mẹ kỳ quá hà, nhạo con hoài. Tôi có bao giờ được nhõng nhẽo với mẹ như Dạ Tú. Khẽ lắc đầu tôi vội đi lại phòng chàng, người y tá chặn lại: - Xin lỗi cô, đã hết giờ thăm bệnh. Tôi vội quá: - Không đâu; tôi vừa ở đây ra, tôi bỏ quên chiếc xách tay nên quay lại vậy mà, cô cho tôi vào một chút thôi. Cô y tá tưởng thật chịu ngay: - Nhanh lên nhé! Với lại cô đừng kích động bệnh nhân, tôi vừa chích thuốc xong, ông ấy đang ngủ! Khiết Anh nằm dài trên giường, chàng đang ngủ mê man. Tôi quỳ xuống bên cạnh giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay chàng đặt xuôi bên mình. Nước mắt bắt đầu lan ra mi. Khuôn mặt chàng héo gầy, đôi môi mím chặt khổ sở, đôi mày chau lại như đôi cánh Hải Âu đang tung bay. Ngay cả trong lúc ngủ chàng cũng không tìm được sự an nhiên. Chiếc khăn mỏng đắp ngang người để hằn rõ chân trái đã bị cụt ngang đầu gối, sự mục nát đã biểu lộ quá rõ ràng, trách chi Khiết Anh không điên lên cho được? Tôi quỳ đến khi đầu gối tê chồn, nhìn chàng qua từng giọt lệ nóng: khuôn mặt dấu yêu đó vẫn chìm trong cõi vô thức, không hề hay biết. Thật lâu tôi nghiêng người hôn nhẹ lên má chàng đoạn đứng dậy. Vừa quay ra cửa tôi giật thót mình. Mẹ chàng đã có mặt ở cửa tự lúc nào, bà nhìn tôi chằm chằm như không muốn tin đây là sự thật. Tôi luống cuống cả chân tay nơm nớp chờ con thịnh nộ của bà, nhưng bà chỉ bình tĩnh lên tiếng, giọng vẫn đầy uy quyền: - Phương Kỳ, để cho nó ngủ, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Cửa khép lại, bà điềm đạm nói: - Thấy thoáng có người đi vào phòng, tôi đã đoán ngay là cô nên trở lại. Bà đã bắt gặp tôi hôn con trai bà? Tôi ngượng ngùng nhìn xuống đất, bà Nhã An ôn tồn: - Tôi muốn nói chuyện với cô về Khiết Anh. Có phải nó được cứu sống nhờ máu của cô cho nó? Tôi im lặng, bà khẽ cười: - Tôi đoán không sai phải không? Tôi không hiểu tại sao cô dám làm việc liều lĩnh đó; trông cô chẳng khỏe mạnh là vậy. Tôi nhìn thẳng bà: - Nói ra có làm bà bẩn tai không? Tôi yêu Khiết Anh! - Yêu? Rất nhiều cô gái nói yêu nó nhưng bây giờ có còn thấy ai nữa đâu. - Nhưng riêng tôi vẫn yêu Khiết Anh! - Trong cả khi nó đã thành phế nhân như bây giờ? - Tình yêu không phải là thể chất, không thể xóa bỏ dễ dàng. Hiện giờ Khiết Anh mới chỉ là mất một chân, dù anh ấy có bị cụt hết cả tứ chi, lòng tôi vẫn nguyên vẹn. - Phương Kỳ! Cô chân tình khi nói những câu ấy? - Bà thấy tôi cần phải nói láo? Đôi mắt sâu thẳm kia bỗng trùng xuống, bà im lặng một lúc rồi thở dài xúc động: - Nhìn cô quỳ bên cạnh nó tôi biết ngay cô không nói dối. Phương Kỳ! Cô dễ thương quá! Ngay từ khi cô mới chào tôi cách đây hai năm, tôi đã cảm thấy cô là người con gái đặc biệt, tôi đã thích cô ngay, không ngờ... Câu chuyện năm xưa làm tim tôi bồi hồi, nếu bà không phải là Nhược Lan thì làm gì có mối tình bi đát này. Đáy mắt bà ảm đạm: - Sau này tôi mới biết cha cô đã vì tôi mà chịu bao nhiêu cay đắng! Ông ấy không quên được tôi và nguyên nhân ấy đã làm mẹ cô lìa đời. Sự nóng giận đã thay bằng ân hận, tôi định tìm tới để hòa giải thì đột ngột có tin cô đi lấy chồng, sự việc đã lỡ làng cả, mãi tới bây giờ mới cho tôi biết về cô. Tuy vậy tôi cũng còn hơi nghi, tôi không khe khắt đâu nhưng tôi muốn thử thách xem cô có dám vì nó thật sự mà hy sinh. Ba tháng nay số tiền ở ngân hàng không có ai nhận lãnh, tất cả đã giúp tôi minh chứng một điều: Phương Kỳ! Cháu là người con gái đáng quý! Bàng hoàng tan trong mạch máu, người đàn bà quý phái này không chửi mắng tôi nữa sao? Niềm vui lịm vào trái tim, đôi mắt mở to ngỡ ngàng. Bà Nhã An ngắm tôi: - Cháu ốm yếu quá! Nếu cháu hồng hào hơn cháu sẽ đẹp biết bao. Vừa thanh cao lại vừa nhu thuận. Khiết Anh quả đã không lầm. Tôi nhẹ giọng: - Bác đừng quá khen, thật ra cháu chỉ là một đứa con gái tầm thường. Bà Nhã An nắm tay tôi như người từ mẫu: - Người có lỗi là bác, bác đã làm tan vỡ tình yêu của cháu, bắt cháu phải chịu bao nhiêu cơ cực. Bây giờ bác phải đền trả cho cháu, cháu phải được sung sướng và đầy đủ. Tôi suy nghĩ: - Cháu không cần gì ngoài một điều: Xin bác cho cháu được ở bên cạnh Khiết Anh. - Ở bên nó? Phương Kỳ, bác thành thật cho cháu biết Khiết Anh chỉ còn là một bi thảm, gần nó cháu chỉ bị lôi cuốn vào vực thẳm thôi. - Cháu tin tình yêu sẽ giúp anh ấy qua cơn khủng hoảng, hơn nữa người mất một chân đâu phải đã mất hẳn cuộc sống. - Nhưng đối với Khiết Anh lúc này đã mất hẳn cuộc sống rồi. Tình yêu của cháu chỉ làm cho nó thêm đau khổ chứ không giúp nó thuần lại được đâu. - Bác! Nghĩa là sao? - Nghĩa là cháu nên xa Khiết Anh. - Xa Khiết Anh? - Tôi lắc đầu nhìn bà với ánh mắt van xin - Nếu bác không bằng lòng nhận cháu làm dâu, cháu cũng không dám cầu xin. Cháu chỉ xin bác cho cháu được kề cận chăm sóc cho anh ấy. Anh ấy đang đau khổ và cô đơn. Cháu làm sao đứng ngoài giương mắt nhìn. - Khiết Anh bây giờ là một con sư tử hung hăng, nó không đời nào để cháu ở gần nó đâu. - Bằng chân tình cháu tin rằng có thể khuất phục được tất cả. - Cháu muốn là người dạy sư tử? Coi chừng đấy! Nó có thể ăn thịt cả cháu. Nó không muốn để ai thương hại mình cả. Tính nó thế nào chắc cháu đã rõ. - Cháu không thương hại mà cháu thành tâm yêu anh ấy. Khiết Anh đang cần sự nâng đỡ, bác bận việc không thể chăm nom cho anh ấy chu đáo, mướn người làm chưa chắc đã có kết quả. Nếu Khiết Anh đã thực sự tiêu tan thì ai sẽ kiên nhẫn chịu đựng. Bác cứ xem cháu là một đứa con gái nghèo tới xin việc làm, nếu thấy không kham nổi công việc nặng nhọc cháu có thể xin thôi dễ dàng cả mà. - Phương Kỳ! - Bà chép miệng cười khổ - Bác cũng đành liều một phen vậy. Cầu mong cháu đạt được tâm niệm của mình. Giã từ thế giới náo nhiệt, tôi lại chui vào một chiếc vỏ ốc như cuộc đời loài tân ký cư với chiếc xách tay nhỏ đựng vài thứ cần dùng và chiếc áo lụa bạch đã cũ. Tôi đến bấm chuông nhà họ Uông. Lòng bùi ngùi xao xuyến, nơi đây đã từng là lâu đài tình yêu, nhưng hiện giờ nó đang là trùng dương bao la chập trùng chờ đợi, liệu tôi có làm được chiếc thuyền vững chắc không? Bà Lâm đón tôi với nụ cười mộc mạc hiền hậu pha lẫn ngạc nhiên. Bước chân vào phòng khách trải toàn tím, không có gì khác trước chỉ thêm có một chiếc đàn Piano phủ nhung lam ở góc phòng. Người con gái mặc áo vàng và quần nâu đang ngồi trước đàn đóng nắp chợt quay lại nhìn tôi dò xét: - Chị Phương Kỳ! Mẹ tôi đã sang Nữu Ước để phát mại một số bất động sản. Về phần tôi, tôi muốn biết chị có ý gì khi đặt chân đến nhà tôi? - Tôi không có ý gì khác ngoài phận sự một người được mời đến săn sóc một bệnh nhân, chắc là bà cũng cho Dạ Tú biết rõ điều đó! Tú cười thâm trầm: - Được rồi, tôi cũng tạm tin như vậy. Chị ráng mà giữ cho tròn bổn phận của chị nhé. Nàng đứng dậy. Nàng trỏ tay vào chùm chìa khóa xoay tròn nó một vòng đoạn bỏ ra cửa. Bà Lâm vừa dọn phòng cho tôi vừa nói: - Cô ấy không được dễ chịu mấy, có hơi làm phác khinh người một chút nhưng cũng tốt. Vả lại cô ấy hay đi chơi không có ở nhà, cô đừng ngại nhé cô Kỳ. Không hiểu sao cô gái này lại có ác cảm với tôi. Sự có mặt của tôi trong căn nhà này có lẽ không được yên ổn thoải mái nhưng cũng đành chịu. Tôi cần bên cạnh Khiết Anh còn ai đối xử ra sao cũng cam tâm, lẽ sống của tôi bây giờ là chàng. Tôi đã mang tất cả tình yêu tới gặp Khiết Anh. Nhưng hỡi ơi! Niềm tin trong tôi hoàn toàn đổ vỡ. Khiết Anh đã trở thành con người khác hẳn. Vừa nhìn thấy tôi, Khiết Anh như bị thiêu đốt, chàng vùng dậy, khuôn mặt như một khối mặt trời giận dữ: - Phương Kỳ! Ai cho cô vác mặt đến đây hả? Đi ra khỏi phòng tôi! Cố nuốt giận, nói với chàng bằng giọng nói ngọt dịu: - Khiết Anh, em đến ở với anh đây, cho em sống gần anh nhé? Em muốn được săn sóc cho anh... Rầm! Tôi giật bắn mình. Bức tượng thần bằng thạch cao trền đầu tủ bay sượt qua mang tai tôi và vào tường bể nát vụn rơi xuống lả tả, còn đang sững sờ Khiết Anh đã chồm dậy phá tất cả các thứ trên bàn ném về phía tôi. Đồng hồ, sách vở, đèn ngủ... có một vài thứ trúng vào người đau điếng. Tôi chịu đau đứng yên hứng chịu, trên bàn không còn gì để ném nữa, chàng đành nhìn tôi tuyệt vọn, phẫn hận: - Đi ra ngay, tôi cấm cô không được đến quấy nhiễu tôi nghe rõ chưa? Tôi ngồi xuống nhặt những mảnh đồ vung vãi đặt trở lại bàn. Đôi mắt đen van lơn: - Đừng đuổi em, tội em mà Khiết Anh. Em muốn được hầu hạ anh, anh đừng... Chàng gầm lên: - Tôi xin cám ơn cô. Tôi không cần ai phải lo lắng dùm cả. Đi đi, đi xây tổ uyên ương đi, tôi cóc cần sự thương hại của cô! - Khiết Anh! - Tôi thiết tha nắm tay chàng - Em không đi đâu hết, em không bao giờ rời xa anh cả... - Láo! Láo! Đây không phải là hý viện cho cô đóng tuồng! Ai đã trả tiền cho cô nói những lời màu mè giả tạo đó? Mẹ tôi thuê cô tới đây thử vai trò nhân nghĩa chứ gì? Tôi chỉ mới què chứ chưa đui đâu Phương Kỳ. Tôi không dám nhận món quà bố thí của cô đâu, tôi chưa ăn mày mà! - Khiết Anh! Đôi tay bơ vơ rã rời, mắt tôi rướm lệ. Làm cách nào cho chàng đỡ giận? Khiết Anh như đám cháy lớn đổ thêm dầu: - Lại nước mắt cá sấu, làm ơn dẹp giùm tôi cái thứ bi lụy giả tạo ấy đi, tôi chưa chết mà, đừng làm trò bịp bợm thêm chướng mắt. Thống khổ làm buốt tim, tôi bụm mặt chạy ra cửa, chợt đứng khựng lại buông tay - Hèn nhát quá, ta định chạy mãi hay sao? Không! Phải đối đầu với thực tại dù cá nhân có sự ê chề đến đâu đi nữa. Quay lại, tôi bước lại bên chàng khẩn thiết: - Khiết Anh! Em đã định xa anh, em định bỏ nơi này ra đi tất cả chỉ vì anh, em không muốn cho anh khổ não thêm nữa, nhưng bây giờ không còn gì ngăn trở nữa, em nguyện ở bên anh đến trọn đời. Khiết Anh như sực tỉnh, phút bất ngờ chàng trả lời tôi bằng ly nước tạt thẳng vào mặt: - Đi ra! Lần này tôi không còn đủ can đảm để đứng lại với khuôn mặt ướt nhòa, tôi gục đầu trên cánh tay dựa bức tường ngoài phòng khách bật lên tiếng khóc.