Dịch giả: Trần Hữu Nùng
- 17 -
TẦNG 16 ĐỊA NGỤC

Hôm nay thứ 7, đầu giờ buổi sáng, khu ký túc xá nữ sinh yên tĩnh lạ thường.
Xuân Vũ dậy từ rất sớm, cô vận động cho cơ thể nhẹ nhõm dễ chịu, đi đôi giày thể thao mới toanh, sắp xếp chiếc xắc du lịch. Soi gương, thấy mình tuy chưa phải là sắc nước hương trời nhưng ít ra cũng khiến khối chàng sinh viên phải khao khát!
Đúng 8 giờ, Cao Huyền đã đứng chờ bên dưới. Anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, anh mặc bộ đồ thể thao trông đầy vẻ hào hứng, đứng giữa sân trường ngày đông giá lạnh, trông rất có phong độ "hạc lập kê quần" (hạc đứng giữa đàn gà, ý nói nổi trội, nổi bật).
Xuân Vũ chạy xuống sân, khẽ gật đầu chào Cao Huyền. Hình như họ rất hiểu ý nhau nên không ai lên tiếng, chỉ cùng rảo bước về phía bãi để xe.
Sau khi lên ô tô của Cao Huyền, cô mới nhận ra có rất nhiều thứ xếp ở phía sau xe, anh nói đó là những thứ thiết yếu dành cho một chuyến lữ hành. Trước khi tra chìa khóa điện khởi động máy, anh khẽ hỏi cô: "Xuân Vũ đã quyết định và sẽ không hối hận chứ?"
Xuân Vũ ngồi ghế bên cạnh anh, chỉ im lặng giây lát rồi nói quả quyết: "Em không hối hận, ta đi thôi!"
"Được!" - Cao Huyền nổ máy. "Mục tiêu: núi Thiên Thương - bắc Chiết Giang!"
Sáng thứ 7 đường không bị tắc xe, họ đã nhanh chóng ra khỏi thành phố, bon trên đường cao tốc chạy về phía bắc Chiết Giang.
Chiếc xe Passat lao vun vút, Xuân Vũ cũng đã thắt dây an toàn, dõi nhìn những cánh đồng mùa đông đang lùi nhanh về phía sau. Vào mùa này vùng ngoại ô không có màu xanh, chỉ thấy 1 vùng đất trời xam xám với những cây cối héo khô. Cô nhìn sang Cao Huyền, chỉ thấy anh tập trung nhìn về phía trước, vẻ mặt rất nặng nề.
Xuân Vũ không nén được khẽ hỏi: "Sao trông anh nghiêm nghị khiếp thế? Cứ như là sắp bị lên pháp trường!"
Cao Huyền bật cười: "Em ví von rất không sát! Phải nói là như xuống địa ngục chứ!"
"Xuống địa ngục?"
Cô lè lưỡi, không nói gì nữa, tim bỗng đập nhanh 1 cách khó hiểu. Xe đang mở hơi nóng để sưởi, người thì bị dây an toàn níu chặt, Xuân Vũ thấy ngực căng tức, đành kéo phec-mơ-tuya áo xuống vậy. Đây là lần đầu tiên cô đi xa cùng với 1 nam giới. Mọi ngày cô vẫn luôn nhắc mình phải cẩn thận, nhưng ánh mắt của Cao Huyền đã khiến cô không thể từ chối. Đã là "đang trên đường" rồi thì giao vận mệnh cho anh ấy vậy, trong bất kỳ tình huống nào cũng phải hết sức tin cậy ở anh, nếu không, tâm lý mình sẽ không thể nào yên được 1 phút.
Khi xe đã chạy được hơn 2 tiếng đồng hồ, điệu nhạc "Phá gió đông" bỗng vang lên, Xuân Vũ mở di động nghe ngay. Không ngờ lại là cảnh sát Diệp Tiêu gọi điện.
"Xuân Vũ, cô đang ở đâu vậy?"
"Tôi đang đi..." Cô nhìn sang Cao Huyền rồi nói tiếp: "Tôi đi du lịch núi Mạc Can, lúc này đang trên đường."
"Tôi muốn hỏi câu này: cô có biết tình hình Tố Lan mấy tháng trước đây không?"
"Tố Lan?"
"Phải! Tôi nghe mấy bạn nữ sinh nói, tháng trước Tố Lan đã đi làm ở 1 công ty, sau đó không rõ tại sao đã nghỉ việc. Cô khá thân với Tố Lan, nên đoán rằng cô sẽ biết?"
Xuân Vũ nhớ đến phát hiện của mình hôm qua ở công ty, cô do dự giây lát rồi nói: "Tôi có biết công ty mà Tố Lan đã đến làm."
Tiếp đó, cô cho Diệp Tiêu biết tên công ty và địa chỉ, rồi tắt máy.
Cao Huyền hơi ngoảnh đầu sang hỏi: "Tố Lan là cô sinh viên ở cạnh phòng em à?"
"Vâng. Bạn ấy đã từng làm ở công ty em đang làm. Không hiểu tại sao Diệp Tiêu lại hỏi điều này..."
Cao Huyền im lặng, tiếp tục chăm chú nhìn về phía trước, anh tăng tốc.
Ra khỏi đường cao tốc, họ rẽ vào 1 đường quốc lộ, tiếp tục đi qua vài thị trấn nhỏ, rồi nhanh chóng đi vào vùng núi phía bắc tỉnh Chiết Giang. Núi non phương nam luôn giữ được 1 màu xanh. Xe chạy trên đường nằm giữa núi cao trùng điệp, có cảm giác khác hẳn khi đi giữa bình nguyên thoáng đãng. Xuân Vũ hé cửa kính để hưởng làn gió của chốn núi rừng.
Đến trưa, họ đã đi đến 1 khu nghỉ dưỡng miền núi nằm bên đường cái. Họ dừng xe, vào ăn bữa trưa. Người ở đây cho biết sau quả núi lớn này là núi Thiên Thương, đi đường men theo ven núi có thể lên đến lưng chừng núi.
Xuân Vũ nhìn về phía núi Thiên Cùng, quả núi ấy không hùng vĩ gì, nhưng 2 bên ngọn núi chính lại chằng chịt những trái núi nhấp nhô, tất cả đều được rừng xanh bao phủ dày đặc, phạm vi hình như rất rộng, có 1 nét thâm sâu khó lường.
Cô nói có phần lo lắng: "Nó rộng như thế kia, anh có biết cái di tích ấy ở chỗ nào không?"
"Anh vừa hỏi thăm, họ nói đúng là trên núi có di tích thời cổ, ngành văn hóa đã từng đến khảo sát. Nhưng vì trên đó quá hẻo lánh nên họ vẫn chưa khai thác, cũng chưa bị ai phá hoại. Đi hết đường vòng bên núi, sẽ thấy 1 cây cao chọc trời, 1 con đường nhỏ ở ngay đó sẽ dẫn đến khu di tích."
Nói rồi anh lên xe, gọi Xuân Vũ lên luôn, và dặn dò: "Em nhớ ngồi cho vững."
Rẽ qua 1 chỗ ngoặt, chiếc xe chạy lên con đường vòng quanh núi. Đường này quả là nguy hiểm, 1 bên là rừng rậm, 1 bên là vách núi dựng đứng. Trong cảnh gió lạnh cắt da cắt thịt, nhìn núi đèo liên miên nối nhau, thật hãi hùng ghê sợ. Có rất nhiều đoạn đường cong, chỉ hơi sơ suất là xảy ra tai nạn ngay. Nhưng tay lái của Cao Huyền rất siêu, anh có thể nhẹ nhàng vòng qua được. Xuân Vũ chỉ có thể mím môi không dám hé răng, sợ ảnh hưởng đến sự tập trung của anh. Cảnh núi rừng giăng giăng dường như vô tận, khiến người ta có cảm giác mình càng cách xa nơi trần thế, hình như đang quay trở lại ngược thời đại cách đây mấy ngàn năm.
Xe chạy khoảng hơn 2 tiếng, bỗng nhiên thấy trước mặt hết đường đi, chỉ thấy vách đá dựng ngược chắn ngang. Cao Huyền phản ứng rất nhanh, đã kịp phanh ngay lại. Anh thở 1 hơi thật dài, rồi xuống xe quan sát. Đây là điểm tận cùng của con đường núi.
Xuân Vũ choàng khăn rồi cũng xuống xe. Nơi này khá cao so với mực nước biển, sẽ lạnh hơn ở dưới đồng bằng, ít ra phải là âm 4-5 độ. Cô so vai rụt cổ nhìn 4 phía và nhận ra cái cây cao chọc trời - đúng là "chọc trời", nó phải cao bằng tòa nhà 8 tầng, thân ở gần mặt đất to tướng thật đáng nể, phải 10 người ôm không xuể. Bên cạnh gốc cây có 1 con đường nhỏ phủ đầy cành lá khô tích tụ quanh năm, con đường này ngoằn ngoèo chạy hút vào trong rừng rậm.
Cao Huyền mở cửa sau xe và cốp xe, lấy ra vài cái xắc to, trông anh cứ như vận động viên leo núi. Xuân Vũ ngờ ngợ hỏi: "Anh định đem đi nhiều thế kia à?"
"Lúc này đã 3 giờ chiều, dù chúng ta có tìm ra nó thì e hôm nay cũng không thể xuống núi - vì đường núi không có đèn, ban đêm lái xe xuống núi thì quá nguy hiểm."
"Tức là chúng ta phải qua đêm trên núi à?"
"Đúng. Cho nên anh mới mang theo nhiều thứ như thế này." Hình như chợt hiểu ra điều gì đó, anh mỉm cười. "Anh biết em lo chuyện gì rồi: giữa núi rừng hoang vắng, trai chưa vợ gái chưa chồng... Tuy anh chưa phải bậc chính nhân quân tử gì gì nhưng tuyệt đối không phải hạng tiểu nhân làm điều càn dỡ..."
Xuân Vũ vội ngắt lời: "Kìa, anh đừng nói nữa, chỉ kẻ đầu óc cặn bã mới nghĩ đến điều đó."
"Cho nên anh chưa phải bậc chính nhân quân tử mà!"
Cao Huyền cười khô không khốc khiến Xuân Vũ cảm thấy hơi sợ. Anh đưa xe vào 1 chỗ ổn định, lấy gỗ chèn vào 4 bánh, rồi khoác lên lưng 2 balô to, chỉ để Xuân Vũ xách 1 túi xắc gọn nhẹ.
"Nào, chúng ta lên núi tìm bí mật về địa ngục!"
Anh dõng dạc hô to, rồi cùng Xuân Vũ đi vào con đường mòn.
Vừa bước vào đã có thể cảm nhận không khí của chốn sơn lâm. Cây to che kín trên đầu, ánh sáng lách xuống thưa thớt khiến mặt đường âm u khác thường, cứ như trời đã chạng vạng tối. Đang là mùa đông nhưng có thể ngửi thấy mùi lá rụng mục nát hàng trăm năm. Những tiếng chim kêu khắp đó đây, nhất là tiếng chim gõ kiến nghe thật đáng sợ, cứ như tiếng gầm giận dữ của yêu quái khiến người ta rùng mình sởn tóc.
Cao Huyền đi phía trước, tỏ ra rất thận trọng, cứ cách quãng anh lại đánh dấu trên thân cây đề phòng lúc quay về lạc đường. Xuân Vũ thì luôn thấp thỏm, cô chưa bao giờ đi vào chốn rừng rậm con người ít đặt chân đến như thế này. Trước kia các cụ già thường kể rằng trong rừng sâu rất sẵn yêu quái chuyên ăn tim gan những chàng trai cô gái xinh đẹp. Khi trưởng thành rồi, cô không tin nữa, nhưng hôm nay đi vào rừng sâu thật sự, những câu nói kia của các cụ già lại vang mãi bên tai cô như những lời nguyền rủa, ngay 1 cành cây khô rơi xuống cũng khiến cô sợ toát mồ hôi.
Xuân Vũ lấy di động ra nhìn, đã không còn tín hiệu của mạng, cũng tức là họ đã mất liên lạc với thế giới bên ngoài.
Đoạn đường phía trước đã biến thành lối mòn quanh co ngoằn ngoèo, 2 bên là rừng tre trúc vút cao rậm rạp, con đường mòn uốn lượn dường như vô tận. Họ đã đi bộ hơn 1 giờ, đôi chân Xuân Vũ như muốn gãy sụp xuống. Nhưng khi cô tuyệt vọng ngẩng đầu lên thì thấy quang cảnh trước mắt bỗng sáng hẳn ra: có 1 khoảng rộng và thoáng ở ngay giữa rừng sâu.
Thì ra đây là phế tích của 1 kiến trúc cổ xưa, phần lớn đã mất mái, chỉ còn trơ trơ các bức tường đổ nát nham nhở, trông cứ như 1 công trường đang bị phá dỡ, chỉ khác là, giữa đám đổ nát chồng chất cỏ khô rậm rịt đang run rẩy trong làn gió lạnh.
Xuân Vũ quên cả đôi chân đang đau nhức, cô gần như nhảy lên: "Chúng ta đã đến di tích rồi!"
Nhưng Cao Huyền thì sững sờ đứng đó ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt, dường như anh đang trông thấy cổ nhân từ ngàn năm về trước. Anh lẩm bẩm: "Đây chính là Trúc Lâm tinh xá thời Đường."
"Trúc Lâm tinh xá?"
Xuân Vũ cũng nghe thấy, cô lập tức ngoảnh nhìn sang.
"Vào cuối thời Đường có 1 số văn nhân và họa sĩ vì muốn lánh xa cái thời loạn lạc bèn vào núi dựng nhà để ẩn cư, bắt chước Trúc Lâm thất hiền thời Ngụy-Tấn; họ gọi đây là Trúc Lâm tinh xá."
Cao Huyền bước đến bên cô, cả 2 cùng đi vào trung tâm khu di tích, trên phần nền đá khá cao có rất nhiều mảnh gạch ngói đều nung từ thời Đường. Quan sát khu nền này có thể nhận ra nơi đây vốn có hơn chục gian nhà, nhưng nay đã tan hoang chỉ còn sót 1 gian khá hoàn chỉnh, còn đủ tường và mái.
Họ bước vào trong đó. Đèn pin chiếu rọi gian nhà âm u, có dấu vết của bếp đun và 1 vài thứ vật dụng sinh hoạt. Bỗng ánh đèn chiếu lên 1 vật phản quang, Cao Huyền bèn nhặt lên xem.
Đó là 1 chiếc khuy áo bằng vàng còn bám bụi đất cáu bẩn nhưng vẫn lấp lánh lóe sáng. Cao Huyền gật đầu: "Chiếc khuy vàng kiểu này không thể là di vật của người xưa, khả năng duy nhất có thể là của Mazolini."
"Anh nói khuy vàng này là của Mazolini?"
"Đúng. Đây là khuy áo vét của bộ âu phục thời đại đó." Anh cất chiếc khuy vào túi áo, rồi bước ra ngoài, nói: "Ít ra nó có thể cho thấy đúng là Mazolini đã từng sống ở đây."
Xuân Vũ thầm nghĩ, cái cách lập luận liên hoàn này của anh có lẽ không logic lắm, nhưng cô vẫn tin anh. Cô nhìn khu nhà đổ nát, nói: "Hình như không có bức tranh mà truyền thuyết nhắc đến."
"Anh cũng không biết. Nhưng nếu đúng là có bức tranh cổ ấy, thì nó cũng không thể nằm ở 1 nơi dễ bắt gặp, mà phải được cất giấu ở chỗ rất kín đáo."
Họ lại đi 1 vòng quanh khu di tích, vẫn không thấy bất cứ tranh cổ hoặc cổ vật có giá trị nào. Xuân Vũ bỗng thấp thoáng nhìn thấy trong rừng trúc phía trước có 1 bức tường vây. Rừng trúc cao và dày đặc đang nhịp nhàng đung đưa trong gió, trông rất giống cái nơi Lý Mộ Bạch và Ngọc Kiều Long đọ kiếm trong "Ngọa Hổ Tàng Long"
Trời dần dần sẫm lại, gió lạnh lúc hoàng hôn vi vút giữa núi rừng khiến Xuân Vũ phát run, cô đánh bạo chạy vào khu rừng trúc đó. Cao Huyền chạy theo sau. Họ nhanh chóng vào sâu hơn. Trời đã khá tối, cành lá lại che kín bên trên khiến người ta cảm thấy càng tối hơn.
Gió núi tràn qua rừng trúc mỗi lúc 1 mạnh, lá trúc rơi va chạm vào nhau phát ra những tiếng rì rào lao xao như sóng nước reo, khiến Xuân Vũ liên tưởng đến bộ phim Hàn Quốc "Lời thề mùa xuân" 1 đôi nam nữ vào trong rừng trúc để ghi lại những âm thanh của trúc vi vu trong gió.
Đi trong rừng trúc khiến người ta ngất ngây 1 cảm giác trở về với bản thể thuần phác. Thảo nào cổ nhân thường ưa vào chốn này để ẩn cư. Cao Huyền đã lấy ra chiếc đèn pin cực mạnh để chiếu sáng. Bức tường vây nọ đã hiện ra ở trước mặt. Nó cũng nứt nẻ điêu tàn, ở giữa có 1 cửa nhỏ, có lẽ bên trong là 1 căn nhà nhỏ.
Họ bước vào sân, quả nhiên cây cối chỉ lơ thơ, phía trước là 1 vách đá lớn, có lẽ đây là ở chân núi. Xuân Vũ rọi đèn pin 1 lượt, phát hiện ra 1 cửa hang nho nhỏ ở 1 vị trí rất khuất.
Cao Huyền cũng chú ý đến cái cửa này, anh vội bước đến. Đó là 1 cái hang cao chừng 3m, rộng chừng 2m, trông hơi giống những hang đá ở miền tây bắc Trung Quốc.
Trong hang tối om, bốc lên 1 thứ mùi kỳ quái khiến Xuân Vũ bất giác lùi lại 1 bước. Chẳng rõ trong hang có thứ gì không, nhưng cái mùi kinh khủng này khiến cô liên tưởng đến những cái hang mà loài dơi hút máu Nam Mỹ vẫn ẩn náu.
Cao Huyền nắm chặt cánh tay đang run run của Xuân Vũ, dịu dàng nói: "Đừng sợ, mọi nỗi sợ hãi đều bắt nguồn từ những điều mà ta chưa biết, nếu chúng ta nhìn thấy các thứ bên trong thì sẽ không thấy sợ nữa. Nếu không, những nỗi sợ này cứ đeo bám em suốt đời."
Nói rồi, anh hạ 2 chiếc balô xuống đất, vận động chân tay gân cốt cứ như là sắp vào 1 cuộc thi đấu.
Xuân Vũ mở to mắt, nhưng chỉ nhìn thấy bóng đen của khối đá trên vách núi cao, như 1 chiếc đầu lâu khổng lồ đang nhìn xuống cô. Rồi, cô điều hòa nhịp thở, soi đèn pin, cùng Cao Huyền bước vào trong hang.
Ánh đèn pin soi khắp bốn bề hang động, thấy rõ những vết đục đẽo của bàn tay con người. Xuân Vũ 1 tay cầm đèn pin 1 tay áp lên ngực; đứng trong cái hang đá tối đen, cô có cảm giác đang trở lại trong lòng đất ở cái chốn hoang vắng, đang ở trong địa cung bí hiểm đáng sợ...
Cô không nén nổi run lên bần bật. Chỗ dựa duy nhất để có thể yên tâm là Cao Huyền đang đứng phía trước, anh đang từng bước đi về phía trước với vẻ điềm tĩnh như không. Cái hang sâu 1 cách không ngờ, hình như bên trong còn rộng thêm ra, đèn pin chiếu không đến nơi, ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.
Bỗng thấy trên vách hang có 1 mảng màu, Cao Huyền vội chiếu đèn lên, và nhận ra ngay đó là 1 bức bích họa.
Xuân Vũ hít thật sâu 1 hơi thật lạnh, vội bước sát đến sau lưng anh. Cô thấy bức tranh vẫn còn khá nguyên vẹn, thậm chí màu sắc còn rất tươi, có khuôn khổ mỗi chiều chừng 2 mét. Tranh vẽ 2 con tiểu quỷ màu đen đang bóp cổ 1 phụ nữ, và cầm kìm kẹp lưỡi để rút lưỡi người ấy ra.
"Địa ngục Bạt thiệt"
Cô bất chợt kêu lên. Không rõ được vẽ bằng thủ pháp gì nhưng bức tranh quả là sống động như thật, người phụ nữ bị rút lưỡi mặc trang phục thời Đường, nét mặt được vẽ rất thật, cứ như là ảnh chụp rồi dán lên vách hang!
Cao Huyền khẽ thở dài: "Thực không sao tưởng tượng nổi!"
Anh rọi đèn pin khắp 1 lượt, có cảm giác như là mới được vẽ lên đó. Tuy bút pháp và các nét vẽ vẫn là lối Trung Quốc, phần nền cũng mang phong cách bích họa Đôn Hoàng, nhưng thân hình và khuôn mặt của nhân vật thì lại tả thực đến từng chi tiết. Vẻ mặt khiếp hãi, mắt trợn trừng trừng, đôi tay đang vùng vẫy... trình độ tả thực không kém gì các họa sĩ châu Âu. Tranh Trung Quốc truyền thống thì lại không thiên về tả thực khi diễn tả hình tượng nhân vật. Cao Huyền chưa từng nghe nói về phong cách bích họa vừa có tiểu quỷ hư cấu lại vừa có nhân vật tả thực như bức tranh này. Tác giả của tranh này năm xưa chắc hẳn là 1 cao thủ lánh đời, ẩn cư chốn sơn lâm; nếu người ấy lưu danh sử sách, có lẽ sẽ khiến cho thiên hạ phải trầm trồ ngưỡng vọng, và các vị như Ngô Tử Đạo (họa sĩ thời Đường Trung Quốc) phải lu mờ.
Cao Huyền bước lại gần hơn, xem kỹ từng chi tiết. Hình như người ta dùng màu của các khoáng vật đặc biệt nào đó để vẽ nên, lại nằm trong hang sâu quanh năm không ánh mặt trời, tồn tại ở chốn thâm sơn cùng cốc không người lui tới, cho nên trải ngàn năm qua mà vẫn như mới.
"Thế là đã tìm ra Thập cửu tằng địa ngục đồ! Có lẽ đây là tầng 1 địa ngục. Chúng ta sẽ xem tiếp..."
Cao Huyền nắm tay Xuân Vũ bước vào sâu hơn, và họ nhanh chóng nhận ra bức thứ 2, chính là cảnh tượng "địa ngục Tiễn đao" - tầng 2 địa ngục; kích cỡ và phong cách vẽ vẫn như bức thứ nhất.
"Chúng ta cứ như là đang xuống địa ngục thật!"
Xuân Vũ khẽ nói. Nội dung các bức tranh tuy rất kinh khủng hãi hùng, nhưng Xuân Vũ đã hơi bớt sợ, vì cô hiểu rằng mình đang cách cái bí mật cuối cùng không còn xa nữa. Họ tiếp tục đi và lại phát hiện ra rất nhiều bích họa - nội dung các bức họa gần như hoàn toàn khớp với trình tự sắp đặt và bố trí của các tầng địa ngục trong truyền thuyết.
Sau bích họa về 9 tầng thượng địa ngục, họ thấy bích họa 9 tầng hạ địa ngục. Càng đến gần bức họa cuối cùng, lòng Xuân Vũ càng thấp thỏm. Trong hang động cổ xưa sâu hút tối om, tầng 16, tầng 17, tầng 18 lần lượt hiện ra, mỗi tầng đến khiến cô hãi hùng run rẩy. May mà có Cao Huyền luôn nắm chặt tay, cô mới có can đảm tiếp tục dấn bước.
Khi họ nhận ra bức bích họa tầng 18 địa ngục, đã nhận thức rõ mọi tình cảnh của các địa ngục, thì Xuân Vũ cảm thấy không bước nổi nữa.
Cao Huyền nói nhỏ bên tai cô: "Sao lại không đi tiếp? Phía trong kia sẽ là đáp án cuối cùng."
"Anh có biết tầng 19 của địa ngục là gì không?"
"Cứ xem rồi sẽ biết."
Giọng Xuân Vũ hơi run run: "Nếu phát hiện ra bí mật, rồi sẽ bị nguy hiểm thì sao?"
"Anh không biết nữa." Tối quá, không thể nhìn rõ mặt Cao Huyền, giọng anh nói trong hang động, nghe rất lạ. "Nhưng dù sao anh cũng sẽ bảo vệ được em. Anh xin thề!"
Xuân Vũ đưa tay bịt mồm anh: "Đừng thề! Nào, chúng ta đi tiếp!"
Chỉ vài giây sau, dưới ánh đèn pin, họ đã nhìn thấy bức bích họa cuối cùng - Tầng 19 của địa ngục.
Lúc này Xuân Vũ đã nhắm mắt, cô chờ Cao Huyền xem xong thì mới mở mắt ra. Nhưng cô chờ mãi không thấy Cao Huyền nói gì, trong hang yên tĩnh 1 cách đáng sợ khiến cô rùng mình sởn tóc gáy.
Nhưng rồi cô không nén được nữa, mở mắt ra, thì nhìn thấy bức bích họa này đã bị 1 lớp cáu bẩn đen đen che phủ, không nhìn thấy nội dung vẽ gì. Nhưng nó đúng là bức họa cuối cùng, vì có thể nhận ra phần nền giống hệt những bức trước đó, chỉ hiềm không còn các nhân vật trong tranh, mà chỉ thấy toàn màu đen.
Cao Huyền đứng ngây người trước bức họa, hồi lâu sau mới nói: "Tầng 19 của địa ngục đã bị người ta đốt mất rồi."
Thì ra các mảng đen này chính là vết tích để lại sau khi bị lửa đốt. Chất liệu thuốc vẽ thời xưa rất kỵ lửa, hễ bị đốt nóng thì chúng lập tức "biến thành tro bụi", chỉ còn lại những vệt muội đen.
"Liệu ai đã đốt nó?"
Cao Huyền hít thở thật sâu, nghĩ ngợi rồi nói: "Anh đoán, chính là Mazolini. Chắc năm đó ông ta đã nhìn thấy bức họa này, đã biết bí mật về tầng 19 địa ngục. Sau khi đốt nó đi rồi thì ông ta sẽ là người duy nhất trên thế giới biết cái bí mật này."
"Nhưng, cụ già canh giữ bích họa thì sao?"
"Anh không biết. Có lẽ đã bị Mazolini sát hại cũng nên." Anh khẽ thở dài. "Anh chỉ có thể đoán rằng, hồi đó Mazolini rất muốn biết được cái bí mật này, nên đã chịu đựng mọi gian khổ để theo cụ già học vẽ, rồi khéo trí trá giành được lòng tin của sư phụ. Sau khi đã biết được bí mật ấy thì ông ta qua cầu rút ván, giở mặt giết sư phụ, rồi đốt luôn bức bích họa cuối cùng này. Và thế là điều bí mật sẽ trở thành tài sản riêng của ông ta."
Đôi môi Xuân Vũ run run. Chẳng lẽ bí mật về Tầng 19 địa ngục đã vĩnh viễn thất truyền? Mình trải bao gian nan mới đến được đây, mà nó chỉ còn là 1 mảng màu đen vô nghĩa?
Chỗ này đã là tận cùng của cái hang, trước mặt là vách đá. Nhìn khắp xung quanh chỉ là bóng tối, cô bưng mặt khóc òa. Cao Huyền vội ôm lấy vai cô, khẽ nói: "Em đừng quá buồn, chỉ là 1 bức tranh thôi, đâu đáng gọi là bí mật gì? Rất có thể bức tranh cuối cùng này lại chẳng có gì cả, giống như có người đã gian khổ suốt đời để đi tìm 1 kho báu, khi tìm ra cái hộp chứa báu vật thì thấy hộp trống trơn, thì ra báu vật vốn dĩ không hề tồn tại."
Nước mắt cô làm ướt cả vai Cao Huyền, anh dìu cô chầm chậm đi ra phía cửa hang. Anh cũng chẳng thiết nhìn lại các bức bích họa nữa. Mặc xác chúng!
Khi họ ra tới cửa hang mới thấy trời đã tối hẳn. Từng làn gió lạnh thổi qua rừng trúc, vang lên những tiếng rú rít đáng sợ!
Đêm tối nơi núi rừng thật khiến người ta hãi hùng, Xuân Vũ nép sát vào Cao Huyền, nhìn những dãy núi trải dài xa tít trong màn đêm. "Chúng ta mau đi khỏi đây!" Cô nói.
"Không. Ban đêm đi xuyên rừng rất nguy hiểm. Tuy lượt vào đã đánh dấu, nhưng trời tối vẫn rất dễ bị lạc đường. Nếu lạc đường thì chúng ta thật sự đi đời!"
Lạc đường? Xuân Vũ không dám tưởng tượng đang đêm bị lạc đường trong rừng sâu sẽ như thế nào. Cô chợt nhớ đến bộ phim kinh dị "Dự án phù thủy Blair" của Mỹ, cô rất không muốn chạm trán mụ phù thủy Trung Quốc ở nơi này!
Cao Huyền nói tiếp: "Chưa biết chừng ban đêm lại có dã thú cũng nên!"
"Kìa, anh đừng làm em sợ."
"Miền núi Chiết Giang - An Huy thường hay có chó sói, núi cao rừng sâu trong mùa đông, biết đâu, có những con sói đực sói cái đang đói mềm, còn chúng ta thì vừa khéo dẫn xác đến..."
Xuân Vũ lắc đầu: "Anh hài hước thật! Thế thì chúng ta nên làm gì? Tự làm vệ sinh cho sạch người rồi chờ lũ sói đến, dùng máu thịt của mình để giúp chính phủ giải quyết vấn đề ấm no của các động vật hoang dã chắc?"
"Cách duy nhất lúc này là quay vào hang đá, đốt 1 đống lửa, bọn dã thú sẽ không dám vào!"
"Qua đêm ở trong hang? Nghe cứ như là người vượn Bắc Kinh!"
"Đó là cách mà tổ tiên chúng ta né tránh dã thú. Trong hang sẽ ấm hơn bên ngoài, và còn tránh được gió lạnh." Nói rồi, Cao Huyền bước ra xung quanh nhặt các cành khô, vài phút sau anh đã kiếm được 1 ôm củi khá to. Anh nhấc luôn 2 chiếc balô lớn vẫn để ngoài cửa hang, mang tất cả vào trong.
Xuân Vũ đứng ở cửa hang nghe đủ thứ âm thanh quái dị của núi rừng đã sợ khiếp vía, cô vội chạy theo Cao Huyền cùng vào hang.
Họ soi đèn pin 4 phía và cũng tìm được 1 chỗ khá sạch sẽ. Cao Huyền chất các cành khô rồi châm lửa, vẻ rất thành thạo. Ngọn lửa nhảy nhót trong hang động tối om, hắt bóng 2 người lên vách đá, trông có vẻ như cảnh người nguyên thủy sống trong hang thời cổ.
Những mảng màu của các bức bích họa trên kia cũng lúc mờ lúc tỏ trong ánh lửa, hình như đang ở thế giới địa ngục thật sự. Xuân Vũ nhìn các bức tranh, nói: "Tại sao người thời xưa lại vẽ những tranh này?"
"Không rõ. Có thể là họ gửi gắm 1 chút tình cảm nào đó của mình. Vào cuối thời Đường, xã hội rối ren không yên, các họa sĩ bèn vào rừng núi, gọi là ẩn cư hoặc coi là lánh nạn cũng đúng. Một họa sĩ tầm cỡ nào đó đã vào ở nơi này, dễ thường đã dùng cả đời mình để vẽ nên các bức tranh tường. Anh cho rằng, ông ta thông qua kiệt tác "Thập cửu tằng địa ngục đồ" để tái hiện các khổ nạn của thế gian và những sự hiểm ác của lòng người, tôn chỉ của ông là cảnh cáo chúng ta - những người đang sống - chớ làm điều ác."
"Mỗi tầng địa ngục đều là 1 sự cảnh cáo? Thế thì tầng 19 của địa ngục cảnh cáo chúng ta điều gì?"
Cao Huyền không trả lời, anh đang mải làm việc. Anh mở túi lấy ra nhiều thứ vật dụng dã ngoại, chỉ lát sau anh đã dựng xong 2 cái lều bạt nho nhỏ, mỗi cái vừa đủ cho 1 người nằm, bên trong có đệm và chăn len, đủ để ứng phó cho 1 đêm.
Lúc này Xuân Vũ mới thấy đói mềm. Cao Huyền lấy ra chiếc bếp ga du lịch, nấu 2 bát mì, nhanh chóng giải quyết bữa tối cho cả 2 người.
Bát mì nóng hổi tạm thời xua tan cái lạnh cho Xuân Vũ, trong làn khói của đống lửa bập bùng, cô nhìn rõ Cao Huyền lấm tấm mồ hôi trán, ánh lửa đang nhảy nhót trên mặt anh. Họ cùng chăm chú nhìn nhau. Nhìn đôi mắt anh phản chiếu ngọn lửa sáng rực, tim Xuân Vũ đập càng nhanh, cô thầm cảnh cáo mình. Nhưng các huyết quản cứ không chịu nghe lời bộ não, khiến đôi má cô đỏ bừng!
"Sao mặt em lại đỏ thế?"
Cao Huyền thật tinh mắt, Xuân Vũ chỉ biết cúi đầu: "Anh nói gì lạ thế? Ánh lửa màu đỏ, thì mặt cũng có màu đỏ."
Cao Huyền đặt bát mì xuống, anh tỏ ra điềm tĩnh hơn, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi, lẽ ra anh không nên đưa em đến đây, bắt em phải chịu khổ sở mà vẫn không tìm ra được điều bí mật quan trọng."
"Thôi nào!" Cô ngẩng đầu gượng cười. "Em đã nêu ra cái ý này, đâu phải tại anh? Hãy coi như 1 chuyến đi dã ngoại hiếm có - được ngủ trong hang đá, đời người đâu dễ gặp lần thứ 2!"
"Bây giờ em còn sợ không?"
"Chẳng biết nữa. Nhưng em đã trải qua cơn ác mộng đã sợ nhất trên đời, thì em nghĩ là mình có thể chịu đựng được nỗi khiếp sợ."
Cao Huyền có phần ngờ ngợ: "Ác mộng nào đáng sợ nhất trên đời?"
Xuân Vũ vừa nhớ đến cái thôn hẻo lánh ngày nào, cô đặt bát xuống im lặng hồi lâu, rồi nói ra cái nơi ấy: "Thôn vắng."
"Em đã đến cái thôn hoang vắng đó à?" Anh cảm thấy hết sức bất ngờ. Cuốn tiểu thuyết ấy được các sinh viên đọc rất nhiều, nên Cao Huyền cũng biết sự tồn tại của cái thôn ấy.
Chuyện này quả là đã đụng đến nỗi đau của Xuân Vũ, cô cúi đầu hồi lâu không ngẩng lên. Dù không muốn nhớ đến nữa, nhưng cái hang dưới lòng đất ấy và những điều đáng sợ mà cô trải qua cách đây nửa năm vẫn hiện lên trong óc cô như những cảnh quay trong phim.
Cao Huyền nhìn vào mắt Xuân Vũ, anh bỗng nắm chặt tay cô. Hơi ấm truyền sang khiến cô thấy vững dạ hơn rất nhiều. Cô chầm chậm ngẩng đầu lên. Nước mắt rưng rưng, nhưng không trào ra.
"Em nói xem, ở cái thôn ấy em đã trải qua những chuyện gì? Nói ra rồi sẽ không thấy sợ hãi nữa."
Xuân Vũ cảm thấy những lời của Cao Huyền như 1 khúc hát ru, hình như đã đưa cô trở về những ngày rất xa xưa. Cô bèn kể cho anh nghe tất cả, những đồn đại về thôn vắng, cuộc thám hiểm kỳ dị, và những cơn ác mộng sau đó...
Điều khiến cho Cao Huyền cảm thấy không thể ngờ nổi đương nhiên là sự kiện Xuân Vũ phải nằm viện hơn chục ngày đêm, rồi lại bình phục như 1 chuyện thần kỳ, để rồi trở thành 1 người may mắn sống sót đúng với ý nghĩa của cái từ này.
Khi đã kể xong, Xuân Vũ có 1 cảm giác nhẹ bỗng thật rõ rệt, hình như có 1 thứ gì đó được rút ra khỏi người cô. Cao Huyền nhẹ nhàng đỡ cô, để cô tựa đầu lên vai anh, như 1 người anh trai đang bảo vệ cô em gái. Còn Xuân Vũ, cô không hy vọng chỉ là thế này, Cao Huyền cũng rất hiểu tâm trạng cô.
Ngọn lửa đã yếu đi rất nhiều, Cao Huyền chỉ cho thêm ít một các cành khô, kẻo sẽ bị đốt hết rất nhanh. Ánh lửa yếu ớt rọi trên khuôn mặt họ, Xuân Vũ cũng đã bình tĩnh trở lại. Cô dựa hẳn vào người anh, như được 1 cánh tay lớn che chở, khiến cô không thấy lạnh là gì nữa.
Cô ngẩng nhìn vào mắt Cao Huyền: "Em đã nói ra những bí mật của lòng em, còn anh, sao không nói gì? Thật chẳng công bằng 1 chút nào!"
"Bí mật của lòng anh ư? Em muốn anh nói về điều gì?"
Cô do dự 1 lúc rồi nói: "Anh khôi ngô đẹp trai, chắc anh phải có rất nhiều bạn gái? Anh thử nói về mối tình đầu xem nào?"
"Mối tình đầu của anh?" Cao Huyền ngẩng đầu, hít 1 hơi thật sâu. Bên ánh lửa hồng, ánh mắt anh thật kỳ lạ. Sau 1 lúc lâu anh mới nói tiếp. "Anh chẳng rõ đó có phải là mối tình đầu hay không, đúng là anh rất yêu 1 cô gái, nhưng cô ấy lại chưa bao giờ yêu anh."
Những câu này khiến Xuân Vũ rất ngạc nhiên: "Lại có cô gái như thế kia à?"
"Đúng thế, cô ấy cũng như em, rất đặc biệt. Cô ấy tên là Uẩn Hàm."
"Là Uẩn Hàm?"
Xuân Vũ nhớ ra ngay cái tên này, trước mắt cô hiện lên hình ảnh người thiếu nữ trong bức ảnh cũ, là hoa khôi của khoa Mỹ thuật cách đây 8 năm. Nhưng điều quan trọng là cô và Uẩn Hàm rất giống nhau, nhất là đôi mắt.
"Xin lỗi. Ngày trước anh vẫn không dám thừa nhận và cũng chưa từng kể với ai về điều này. Anh đã giữ hình ảnh Uẩn Hàm trong lòng suốt bao năm qua, anh không muốn cho ai biết cô ấy là người mà anh yêu lần đầu tiên."
"Thế thì tại sao bây giờ anh lại cho em biết?" Đôi môi cô run run. "Chẳng lẽ là vì em rất giống cô ấy?"
"Không, không phải thế. Mà là vì đêm nay thật là quá đặc biệt. Chúng ta ở trong hang đá cổ xưa, những bức bích họa ngàn năm trước đang nhìn chúng ta, còn em thì đang ngả vào vai anh, anh có thể cảm nhận được hơi thở, nhịp đập trái tim của em, anh không thể cứ giấu em mãi..."
Xuân Vũ thấy có phần cảm động, cô dịu dàng nói: "Anh kể đi, Uẩn Hàm đã hấp dẫn anh như thế nào?"
"Bọn anh học cùng lớp, ngay từ khi vào trường anh đã thầm yêu cô ấy. Anh cũng chẳng rõ tại sao, vì từ nhỏ anh vốn rất tự phụ, cho rằng mình là người nổi bật nhất trên đời, không ai xứng với anh. Nhưng với ánh mắt của Uẩn Hàm, thì anh lần đầu tiên đã bị khuất phục. Có điều khi đó anh rất bẽn lẽn, còn cô ấy thì lại quá đơn thuần, nên anh không dám nói ra tình cảm của mình, chỉ có thể thầm yêu cô ấy mà thôi."
"Không có cô nào khác yêu anh à?"
Cao Huyền cười cười như tự chế nhạo: "Hình như có rất nhiều, nhưng anh lại không thích họ. Chỉ có Uẩn Hàm là cô gái khiến cho anh thật sự rung động!"
"Mà Uẩn Hàm thì lại không biết anh yêu cô ấy?"
"Đúng. Chắc cô ấy không biết. Về sau nghe nói cô ấy đã có người yêu, anh cảm thấy rất buồn, nhưng anh có thể làm gì được? Chỉ còn biết thầm chúc mừng cho cô ấy. Về sau lại nghe nói cô ấy bị tâm thần vì chuyện yêu đương..."
"Cô ấy phát điên à?"
"Chưa phải là điên, có thể là chứng trầm cảm. Thế rồi, 1 hôm cô ấy đến khu nhà lớp học, tự tử ở đó." Cao Huyền ngẩng đầu, ánh lửa hồng soi rõ nỗi buồn thương vô hạn của anh. Sau 1 hồi lâu anh mới nói tiếp. "Anh nhớ là hồi đó anh rất xót xa nhưng chỉ có thể lặng lẽ vùi sâu trong đáy lòng cho đến ngày nay."
"Anh vẫn không thể quên cô ấy?"
Cao Huyền lại im lặng một lúc. "Đúng thế, nếu là em, liệu em có quên được không?"
Xuân Vũ lắc đầu: "Chẳng ai có thể quên tình yêu của mình, cũng không ai có thể quên nỗi hận của mình."
"Em thì sao, tình yêu và nỗi hận của em?"
"Đừng! Anh đừng hỏi nữa." Xuân Vũ rời khỏi vai anh, ngồi sang bên kia đống lửa. Cô và Cao Huyền nhìn nhau qua ánh lửa, ánh lửa soi trong mắt họ. Chẳng cần nói gì nữa, im lặng là thứ ngôn ngữ tốt nhất.
Họ cứ ngồi như thế rất lâu. Nhưng rồi Cao Huyền lên tiếng: "Hôm nay đã đi rất nhiều, chắc em mệt quá rồi, nên vào nằm nghỉ đi. Sáng mai chúng ta ra về."
Xuân Vũ còn định trò chuyện thêm nữa nhưng củi cành đã đốt gần hết; ngồi trong bóng tối sẽ chẳng dễ chịu gì, cô ngoan ngoãn chui vào trong lều bạt. Lều chật và thấp, vừa đủ nằm và có thể duỗi thẳng chân. Tuy nhiên cái chăn túi thì rất ấm, lại nằm trên tấm thảm khá dày nên có thể chống được cái lạnh ở nền.
Cũng là chui vào chăn tối om nhưng cảm giác vẫn khác khi nằm ở phòng ký túc xá. Xuân Vũ không sao quên được dưới lưng mình là nền đá, ngoài lều là cái hang cổ xưa, và ngoài xa hơn nữa là núi rừng rậm rạp hoang vu không 1 bóng người, có vô số mãnh thú với những cặp mắt xanh lè đang lảng vảng. Nhưng đáng nói hơn cả là có 1 anh chàng tên là Cao Huyền đang ngủ trong lều bạt chỉ cách cô trong gang tấc. Điều này khiến con tim cô không thể không đập thình thịch.
Có lẽ vì quá mệt, cho nên dù tâm trí còn chộn rộn bao nỗi phấn khích, Xuân Vũ chẳng mấy chốc đã chìm vào trong giấc ngủ từ lúc nào.
Chẳng rõ bao lâu sau đó, cô thấy toàn thân nhơm nhớp mồ hôi, rồi tỉnh lại. Có tiếng "tít tít" tin nhắn hối thúc bên tai...
Đầu óc cô vẫn chập chờn lơ mơ, cô chần chừ 1 lúc lâu, rồi mới rút tay ra khỏi chăn, rờ mãi mới cầm được di động. Lạ nhỉ? Rõ ràng là trước đó máy không hề liên lạc được, sao lúc này lại nhận được tín hiệu?
Màn hình vẫn hiện lên số máy ấy: xxxxx741111.
Nằm trong hang đá có "Thập cửu tằng địa ngục đồ" ngàn năm về trước, để xem tin nhắn từ địa ngục của thế kỷ 21, khiến người ta có cảm giác như đi xuyên qua cả không gian và thời gian.
Nội dung tin nhắn không ngoài dự đoán của Xuân Vũ:
"Bạn đã vào tầng 16 địa ngục, hãy lựa chọn: 1. Hồi ức đau khổ nhất; 2. Việc bạn muốn làm nhất."
Ở mấy tầng địa ngục trước đều đưa ra ba sự lựa chọn, sao lần này chỉ có 2? Nằm trong chăn tối om, màn hình di động chiếu sáng mắt cô, có cảm giác nó như 1 đống lửa nhỏ xíu trong hang động. Ngón tay cái của cô do dự rất lâu giữa phím "1" và "2". Rồi cô nhấn phím 1.
Nhưng chờ mãi không thấy tin nhắn trả lời, mà lại là 1 hồi chuông đàm thoại.
Giai điệu bài "Phá gió đông" vang lên trong hang đá có hơn nghìn năm tuổi. Xuân Vũ vội nhấn nút nghe.
Một giọng cực kỳ cổ quái vang lên: "Tôi là bạn rất thân của cô, hãy cho biết hồi ức đau khổ nhất của cô, tôi sẽ giải quyết giúp cô."
Nghe thấy cái âm thanh này, Xuân Vũ sợ hết hồn, hình như có 1 u linh từ ngàn năm trước chui vào máy di động để nói chuyện với cô. Sau 1 hồi lâu cô mới lên tiếng: "Ai đấy? Tôi không có hồi ức đau khổ gì hết."
"Ít ra là có 1 người mà cô hận nhất - ông bố dượng." Giọng nói ấy hình như cố ý nhử cô, hình như đã chui vào não cô. "Ông ta là hồi ức đau khổ nhất của cô đúng không?"
Nghe đến đây, Xuân Vũ không thể từ chối được nữa, chỉ có thể run run trả lời: "Đúng, ông ta là kẻ mà tôi hận nhất, cũng là hồi ức đau khổ nhất của tôi."
"Hãy cho tôi biết tại sao cô hận ông ta?"
Tuy giọng của đối phương thật đáng sợ nhưng Xuân Vũ vẫn cứ thản nhiên giãi bày tâm tư của mình. Vì bao nhiêu năm qua cô chưa bao giờ có dịp để thổ lộ với ai, nay có 1 u linh nào đó đến từ địa ngục muốn nghe mọi nỗi khổ của cô, tội gì mà cô không nói ra?
Trong hang đá cổ xưa tăm tối, cô không phải e ngại gì hết. "Vì ông ta không phải là người nữa - mặc dù khi mới trở thành bố dượng của tôi, ông ta đối xử với mẹ con tôi cũng không tồi. Nhưng sang đến năm sau thì ông ta bắt đầu lộ rõ cái phần dã thú của mình, thường xuyên nát rượu và đánh đập mẹ tôi. Mẹ tôi đêm nào cũng khóc than nhưng vẫn không dám bỏ ông ta, vì bà không có việc làm, cuộc sống và học tập của tôi cũng hoàn toàn dựa vào ông bố dượng. Tôi càng ngày càng ghét ông ta, tối nào tôi cũng khóa chặt cửa buồng, ngắm nhìn bức ảnh bố tôi mà trào nước mắt. Có lần đang đêm nghe biết ông ta đang đánh mẹ tôi, tôi chạy sang để cứu mẹ, thì ông ta giáng cho tôi cái tát thật mạnh, khiến tôi chảy máu mồm máu mũi. Thấy thế, mẹ tôi liều chống lại ông ta, thì bị ông ta lấy dây thừng trói lại rồi tiếp tục đánh bà."
Im lặng 1 lúc lâu, cái âm thanh của đối phương lại vang lên, vẫn hết sức cổ quái: "Cô là 1 cô gái thật đáng thương; mẹ cô là người phụ nữ đáng thương; sao bà ấy không ly hôn cho xong?"
"Mẹ tôi không làm nổi điều ấy, vì nếu bỏ ông ta thì tôi sẽ bị thất học, mẹ con tôi sẽ bị lùa ra khỏi nhà, bơ vơ. Người đàn ông ấy đã lợi dụng điểm yếu này, và ngày càng ngược đãi mẹ con tôi nhiều hơn. Mẹ tôi định ra ngoài, gặp tổ dân phố để xin giúp đỡ, ông ta bèn dùng kéo cắt nát toàn bộ quần áo của bà, khiến bà không thể ra khỏi nhà. Nhưng đáng sợ hơn nữa là, tôi ngày 1 lớn, dần dần trở thành 1 thiếu nữ xinh tươi, thì cặp mắt của ông ta thường xuyên nhìn chòng chọc vào người tôi, cái ánh mắt bẩn thỉu ấy khiến tôi rất sợ hãi...
Xuân Vũ nghẹn ngào không nói được nữa, dường như đã bị nổi bi thương chẹn ngang cổ.
Giọng của đối phương lại vang lên: "Rồi sẽ có ngày cô được giải thoát ra khỏi khổ đau."
Bên kia bỗng tắt máy, Xuân Vũ mới như tỉnh khỏi giấc mơ. Màn hình di động đã trở lại yên tĩnh, cô cựa quậy thò đầu ra ngoài chăn hít 1 hơi thật sâu, cứ như mới ngoi lên khỏi mặt biển, suýt chết ngạt.
Cô hít thật mạnh, nhớ lại toàn bộ cuộc đối thoại vừa nãy, những chuyện hãi hùng ngày trước như cuốn phim đang chạy qua trước mắt cô. Trong cái lều bạt tối om, hình như khuôn mặt người đàn ông ấy đang cười khẩy với cô, hắn nhe hàm răng trắng nhởn, và cái mùi đặc biệt kia đang xộc vào mũi cô. Hai tay cô ôm đầu, co rúm người lại, run rẩy khóc thút thít. Cô đau đớn khóc, khóc thành tiếng, như con nai nhỏ bị thương, kêu lên những tiếng đáng thương.
Bỗng cô nghe thấy bên ngoài có những âm thanh kỳ quái, rồi 1 tia sáng yếu ớt rọi lên nóc cái lều, ô cửa nhỏ của lều hơi hé ra.
Hay là dã thú đã mò vào hang? Tia sáng nhàn nhạt kia có phải là ánh mắt xanh lét của con cáo? Nếu không phải dã thú, liệu có phải là các u linh chạy ra từ "Thập bát tằng địa ngục đồ" hay không? (chỉ còn 18 tầng vì tầng 19 đã bị đốt)
Cái lều đã bị mở ra, ánh sáng yếu ớt rọi vào mắt Xuân Vũ, cô nheo mắt nhìn cho rõ 1 khuôn mặt, thì ra là Cao Huyền.
Anh đang ở cửa lều, bồn chồn hỏi: "Có chuyện gì thế? Anh vừa nghe thấy tiếng em khóc..."
Bây giờ Xuân Vũ mới thở 1 hơi thật dài: "... không ạ, em chỉ ngủ mê."
"Không sao thì tốt rồi. Chịu khó ngủ đi."
Cao Huyền vừa định quay đi thì Xuân Vũ đã nắm lấy tay anh, khẽ nói: "Đừng xa em. Em sợ."
Anh chỉ có thể ngồi lại bên cửa lều, nói: "Em sợ điều gì?"
"Em sợ chỉ có 1 mình trong bóng tối."
"Hình như anh cũng thấy sợ."
Cô nắm chặt tay anh: "Thế thì anh vào đây, cho em ngồi bên anh."
Cao Huyền cúi đầu do dự nhưng rồi cũng chui vào. Nhưng cái lều quá nhỏ không chứa nổi 2 người, họ đành co người cho thật gọn như con nhím mùa đông thu mình chống lại cái lạnh.
Không gian quá chật chội, Xuân Vũ chỉ còn cách ngả người vào lòng Cao Huyền. Cô cảm nhận 1 sự ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, dường như không phải là đang ở trong hang đá tối om nữa.
Cao Huyền vẫn bật cái đèn nhỏ, đôi tay anh cũng rất thận trọng, không có ý đụng chạm sàm sỡ. Anh khẽ nói: "Em đã gặp ác mộng như thế nào?"
"Ác mộng cực kỳ đáng sợ, còn sợ hơn cả địa ngục."
"Bây giờ thì không phải sợ gì nữa, đã có anh bảo vệ cho em." Cằm anh tì vào mái tóc Xuân Vũ, nhẹ nhàng nói: "Nào, ngủ đi!"
Cô không nói gì nữa, chỉ mỉm cười, hít 1 hơi thật sâu những làn khí tỏa ra từ người Cao Huyền. Cô từ từ nhắm mắt, vùi đầu vào bộ ngực ấm áp của anh. Giây phút này khiến cô cảm nhận được 1 niềm hạnh phúc.
Chỉ lát sau cô đã ngủ say. Cao Huyền lặng ngắm Xuân Vũ đang thở đều đều trong lòng anh, khóe mắt anh rớm lệ.
Bên ngoài hang đá, đêm đen gió mạnh, có tiếng sói hú dài...