hưng Hồng thì đi đâu? Còn ai trong thành phố này có thể biết được là Hồng đi đâu? Trừ phi Hồng đã chết, nếu Hồng còn sống trên cõi đời này thì dù nàng ở đâu, trong móng vuốt của mụ phù thủy, ở nước ngoài hay ở chốn thâm sơn cùng cốc nào ta cũng phải đi tìm nàng cho được. Sáng nào Lê Ðạo cũng đến quán cà phê Hồng dù anh biết rằng nàng không còn ở đó nữa. Anh đi lẩn quẩn loanh quanh trong phố buổi sáng buổi trưa buổi chiều để mong tìm gặp một hình bóng, một nét cười, một dáng dấp. Anh trải qua một mùa mưa ảm đạm nhung nhớ và ray rức. Nhưng người hâm mộ Ðạo của anh tìm đến thăm viếng anh, ca ngợi anh, tặng quà cho anh. Những người trẻ tuổi đầy nhiệt tình ấy nhớ rõ từng câu kinh, từng bài kệ, từng chi tiết nhỏ trong buổi thành lập Ðạo, từng giai thoại về Nguyễn Xuân Ðắc và Phạm Hưng, về nhà sư khất thực và về chính anh. Có những chi tiết anh đã quên nhưng họ thì kể vanh vánh. Sự cuồng tín của họ làm anh ngạc nhiên nhưng cảm động. Dường như họ không cần biết Hồng là ai và không có khát vọng được gặp gỡ nàng. Họ coi nàng như một biểu tượng cho lòng khát khao cái đẹp của tuổi trẻ, họ coi nàng như nghệ thuật, như Chopin như Liszt như nữ thần Vénus. Còn anh, anh có thêm khát vọng được gặp lại nàng như kẻ môn đồ lạc loài mong gặp lại Chúa để chịu phép rửa tội, để được vinh danh nàng cả sáng. Cuối cùng anh đành phải đi Phan Thiết vì đó là đầu mối cuối cùng để tìm ra tung tích nàng. ° Ðó là một thành nhỏ bé và khô cằn. Ðạo chỉ có một cái xách tay nhỏ và mấy chục ngàn trong túi. Anh đi phất phơ qua cầu và lảng vảng trong cộng viên bên bờ sông. Anh ngồi nghỉ mệt trên ghế đá vào lúc xế chiều và tự hỏi không biết nên thuê khách sạn ở qua đêm đợi sáng hôm sau sẽ đi tìm nhà Hoành Bá hay tìm ngay bây giờ. Cuối cùng nỗi khao khát mãnh liệt đã thắng anh, xui anh đi vòng xuống cuối công viên để sang cây cầu lớn trên trục lộ chính, nơi có nhiều hãng nước mắm. Anh tìm nhà Hoành Bá không mấy khó khăn vì gần như ở khu vực đó ai cũng biết tiếng ông. Lúc ấy trời đã chiều và anh nghĩ rằng đêm nay mình sẽ ngủ tại nhà người bạn già này để tâm sự cùng ông rồi sáng mai lên đường, vì thế anh bấm chuông và lát sau, một bà xẩm ra cổng, hỏi: -Ông muốn tìm ai? -Nhờ bà báo lại với ông Hoành Bà rằng có nhà văn Lê Ðạo ở Sài Gòn ra thăm. Câu nói của Ðạo dài quá khiến bà ta không nhớ hết, bà hỏi lại: -Lê Ðại? -Không. Lê Ðạo, ở Sài gòn. Bà xẩm quay đi, chừng năm phút sau bà trở ra và mở cổng mời Ðạo vào. Anh không có hành lý gì cồng kềnh nên cứ đeo cái xách nhỏ trên vai mà lững thững theo gót bà xẩm. Phòng khách khá rộng, được trang trí lòe loẹt theo kiểu Tàu. Ðạo vừa ngồi xuống ghế bành thì đèn trên trần bật sáng làm cho mọi vật trong phòng đều bị nhuộm đỏ. Sau bức bình phong ngăn đôi phòng khách vang lên một giọng quen thuộc mà Ðạo nhận ra là giọng của Hoành Bá: -Ðạo ơi, vô đây! Ðạo đứng lên, bước ra phía sau bức bình phong bằng sơn mài chạm cảnh Mai, Lan, Trúc, Cúc. Hoành Bá đang nằm sấp trên chiếc trường kỷ khảm xà cừ, đầu nghiêng qua một bên, tựa lên cái gối bông bọc sa-teng màu xanh trứng sáo. Một người đàn bà trẻ đẹp đang ngồi đấm lưng cho ông. Thấy Ðạo vào, cả hai người đều rất bình thản nhưng Ðạo thì bàng hoàng vì anh nhận ra ngay người đàn bà đang đấm lưng cho ông chủ chính là Hồng. Tại sao vậy? Máu dồn lên mặt anh. Anh vừa xấu hổ vừa trơ trẽn y hệt kẻ thủ dâm bị bắt quả tang. Anh vịn lấy hai thành ghế, cố khỏa lấp cơn xúc động. Thoảng bên tai tiếng lão Hoành Bá: -Hôm trước đọc báo thấy anh đã bình phục ngộ định viết thơ kêu anh ra. Ngộ không phải là kẻ nuốt lời hứa đâu. Ðạo ấm ớ: -Không… không… -Ngại gì, cậu. Em đấm xuống gần thắt lưng rồi thoa dầu dọc xương sống cho qua. Ngại gì đâu cậu. Ở đời có qua có lại. Cậu đi đường chắc mệt, em gọi A Tú giùm qua. Hồng vừa thoa dầu vừa cất tiếng gọi. Ðã lâu lắm rồi, không biết từ đời kiếp nào anh đã nghe giọng nói của Hồng, giọng nói vang trong mây. Anh không nhớ rõ lúc nào: -A Tú! A Tú ơi! Mụ xẩm chạy lên, Hồng bảo: -Dẫn cậu Hai đi tắm. Lê Ðạo luống cuống: -Tôi không tắm đâu. Tôi đi bây giờ. -Gấp vậy, lão chủ nói, đợi ngộ một chút. Thôi được dồi, em. Lão chủ ngồi dậy cài nút áo, lỗ rún sâu hoắm. Lão cười, chỉ cô vợ trẻ, hỏi Lê Ðạo: -Cậu nhớ cô này không? Hồng thản nhiên nhìn vào mặt Lê Ðạo. Nhà văn nói mà như khóc: -Cô… có nhận ra tôi không? Anh em chúng tôi có ba người. Hồng cười, dáng mệt mỏi: -Thôi, thôi… Ðừng nói nữa. Mấy ông quậy quá, không kể gì tới người khác. -Dạ… Họ chết cả rồi. Chỉ còn tôi. -Thiệt tình! Hồng đứng dậy, xoa nhẹ lên cái bụng bầu. Sao mà các anh khùng quá. Tui muốn điên cái đầu. Hồng thảy chai dầu Nhị Thiên Ðường lên cái bàn nhỏ rồi cầm bình trà rót vô tách một thứ nước vàng sẫm, lạnh tanh từ đời nào. Cô đưa tách trà cho Lê Ðạo và nói: -Uống tạm đi. Nhà văn tiếp lấy tách trà rồi cứ cầm như thế. Hồng bỏ đi ra phía sau, mái tóc óng ả rung động, hai cái mông nở nang tròn lẳn dưới làn vải mỏng. Hoành Bá lại ngồi cạnh Lê Ðạo, ông cũng tự rót cho mình một tách trà nguội. -Cậu sống được là hay lắm. Mó bắn trúng đâu? -Trúng ngực. -Phước ông bà lắm. Thời buổi này phải coi chừng. Cái thằng du côn ấy nó dữ lắm. Nó còn muốn giết ngộ nữa mà. -Nó giết ông để làm gì? -Nó biết ngộ có tiền. Nhưng ngộ khôn lắm. Cậu có mất gì không? -Không. -Còn mấy người kia? Mấy người chết dồi đó, có mất gì không? -Không. -Vậy là hên đó. Hồng ở nhà dưới đi lên, ngậm xí muội lúng búng trong miệng, cô hỏi: -Anh ăn uống gì chưa? -Rồi. Hoành Bá nói: -Vậy cậu đi tắm đi, rồi lên phòng nghỉ. Bây giờ cậu cần bao nhiêu tiền? Ðạo làm thinh. Hồng cười cười, mút hột xí muội rồi chu mỏ chìa cái hột to như ngón tay ra, phun xuống đất. Cô vuốt đầu lão Hoành Bá và nói: -Tía hỏi vậy người ta khó trả lời. Tía muốn chi bao nhiêu tùy tía. Hồi trước hai người cam kết với nhau sao? Bao nhiêu phần trăm? Hoành Bá vỗ vai Lê Ðạo, cười hề hề: -Ô, anh em mà. Ngộ nuôi cậu cũng được. Cậu ở đây với ngộ đi. Ngộ nuôi cậu viết văn. Thiệt mà, ngộ cho cậu cái phòng, cậu ngồi ngẫm nghĩ viết lại vụ án này là hết sảy. Có tiền xài liền. Hồng lại bỏ một hột xí muội khác vào miệng. Vì vừa ngậm xí muội vừa nói nên giọng cô nghe rất ngộ nghĩnh: -Thôi đừng bày đặt viết truyện nữa. Trời ơi, tui đọc cuốn sách gì dày dày của anh đó, mắc cười gần chết. Chẳng hiểu gì cả. Anh tả tui giống hệt mấy mẹ lên đồng. Sao kỳ vậy? Ðạo lặng người. Anh vơ cái xách, đứng lên: -Thôi xin phép… -Kỳ vậy, Hoánh Bá nói, cậu giận tui hả? -Không. Tôi có việc ra đây, tiện đường ghé thăm một chút thôi. -Bậy nà, lão lăng xăng níu tay Ðạo giữ lại, cậu đợi ngộ chút đi. Ngộ có món quà gởi cậu mà. Lão hấp tấp bước lên cầu thang. Khi lão cầm gói bạc bước xuống thì Ðạo đã ra tới cổng rồi. Và vì hấp tấp nên bước của anh bị lệch, đi cà thọt, cà thọt.