Sáng sớm.Có sương mù, sương mù rất mỏng.Trong gió sớm mai, có mùi hoa thơm thoang thoảng, trong sương mù có bóng hoa mông lung, một điều làm cho người ta sảng khoái.Chỉ tiếc là người dậy sớm không có mấy ai.Lục Tiểu Phụng là người dậy sớm, nhưng chàng không lại xem hoa ngửi hoa trong sương mù buổi sớm mai, Cung Cửu là người biết hưởng thụ, nhưng y không hiểu được cách hưởng thụ thanh nhã này, y thà ngủ thêm chút xíu lấy tinh thần, cũng không chịu hưởng cái thú chịu lạnh trong sương mù.Ngưu Nhục Thang là một người đàn bà, đàn bà thường thích hoa trước mắt thích trăng trên cao, thích mặt trời mọc mặt trời lặn, chỉ tiếc là cô ta đi theo Cung Cửu.Một người đàn ông thích ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu, người đàn bà bên cạnh cũng đành phải bồi y ngủ đến mặt trời lên cao tới đỉnh đầu.Vì vậy, được hưởng cái thú của buổi sớm mai, chỉ có một người.Áo trắng như tuyết, sương mù mênh mang, Tây Môn Xuy Tuyết như một pho tượng đá đứng bên hoa.Sương mù đã tan.Mặt trời đã bắt đầu phát ra sức nóng.Ngựa đã bắt đầu rục rịch.Nhưng Tây Môn Xuy Tuyết không còn ở đó bên cạnh hoa.Ở bên cạnh cổ xe, bên cạnh cổ xe của Cung Cửu.Một luồng sát khí bỗng từ bên ngoài cổ xe ập vào bên trong, Cung Cửu ngồi bật dậy.Mở tung màn cửa xe ra, Cung Cửu lập tức thấy ngay Tây Môn Xuy Tuyết.Một Tây Môn Xuy Tuyết lạnh băng âm trầm đứng đó.Sau đó, Cung Cửu thấy Lục Tiểu Phụng.Một Lục Tiểu Phụng đang vừa đi vừa vẫy vẫy tay cười hì hì.Lục Tiểu Phụng đi không nhanh lắm, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, người chàng đã đi càng lúc càng xa.Cung Cửu kéo dây cương một cái, cổ xe chẳng thấy động đậy tí nào.Cung Cửu thấy có mấy điểm hàn quang lóe lên, mấy con ngựa kéo xe đã ngã ầm xuống.Tây Môn Xuy Tuyết rút kiếm ra thu kiếm lại, nhanh như điện, như chớp.Cung Cửu lần đầu tiên thấy một thanh kiếm nhanh như vậy.Bóng của Lục Tiểu Phụng càng lúc càng nhỏ.Cặp mắt của Tây Môn Xuy Tuyết dính vào cặp mắt của Cung Cửu.Cung Cửu hỏi:- Tại sao ngươi phải giết ngựa của ta?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Ta không hy vọng ngựa của ngươi rượt kịp người bạn của ta.Cung Cửu hỏi:- Nếu như ta muốn rượt theo thì sao?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Người của ngươi cũng sẽ như ngựa của ngươi.Cung Cửu cười nhạt lên một tiếng nói:- Ngươi có chắc không?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Tây Môn Xuy Tuyết là người có lòng tự tin nhất trong giang hồ.Cung Cửu hỏi:- Thật sao?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Ngươi có muốn thử không?Cung Cửu không trả lời, y bị sát khí của Tây Môn Xuy Tuyết bức cho lạnh muốn run lên.Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy thế giới này thật tình sao dễ thương quá, chim chóc đang ca hót vang lừng, gió nhẹ đang thổi trên người thật là thoải mái, ngay cả đám cỏ rậm tạp nhạp bên đường cũng đẹp đẽ hẳn lên.Bạn bè, là cái thứ làm cho người ta sung sướng nhất trên đời này.Tình hữu nghị, càng là thứ không thể thiếu trên đời.Tình hữu nghị giữa Lục Tiểu Phụng và Tây Môn Xuy Tuyết, vốn là thứ kết giao của bậc quân tử, rất đạm bạc. Nhưng Lục Tiểu Phụng có nguy hiểm, Tây Môn Xuy Tuyết sẽ lập tức rút đao tương trợ.Mặc dù y có yêu cầu Lục Tiểu Phụng phải cắt bỏ đi bộ râu.Cắt đi cũng có gì là quan hệ? Cắt đi bộ râu, người lại càng biến ra sáng sủa chứ sao?Vì vậy Lục Tiểu Phụng vẫn rất cảm ơn Tây Môn Xuy Tuyết.Lục Tiểu Phụng biết, Cung Cửu nhất định không còn rượt theo kịp chàng nữa.Chàng ngừng lại, hít một hơi thật sâu vào cái không khí trong lành mát mẻ của buổi sáng sớm.Chàng sờ sờ vào chỗ trên miệng nơi bộ râu đã bị cắt mất, rồi bật cười.Bởi vì chàng đang nghĩ đến Sa Mạn, Sa Mạn thấy chàng chỉ còn hai hàng lông mày, nhất định sẽ giật nảy mình lên.Nhưng người giật mình nhiều nhất phải là lão Thực hòa thượng, y nhất định không ngờ rằng, Lục Tiểu Phụng lại đi cắt mất bộ râu, không những vậy, phải làm là vì muốn trốn người khác, không phải là trốn quan binh của Thái Bình vương phủ.Cung Cửu còn lợi hại hơn quan binh của thế tử Thái Bình xa, Lục Tiểu Phụng nhất định không sợ một trăm tên quan binh, nhưng chàng lại sợ một Cung Cửu.Trí tuệ và vũ công của Cung Cửu, quả thật kinh người.Tây Môn Xuy Tuyết có chống đỡ nổi Cung Cửu không? Tây Môn Xuy Tuyết đánh thắng được Cung Cửu không?Lục Tiểu Phụng nhấc chân lên tính đi tiếp tục về phía trước, bỗng đứng sững lại.Lỡ Tây Môn Xuy Tuyết không phải là địch thủ của Cun g Cửu thì sao?Trong lòng của Lục Tiểu Phụng bỗng nổi lên một cảm giác áy náy không yên.Nếu Tây Môn Xuy Tuyết có chuyện gì, không phhụng vỗ tay nói:- Nói hay lắm, các người nói hay như vậy, tại sao không đi làm một chuyện.Cung Cửu cười hỏi:- Chuyện gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Hát bội.Cung Cửu không cười nữa.Cung Cửu nói:- Thật tình ta rất phục ngươi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Cung Cửu nói:- Bởi vì giờ phút này ngươi còn có tâm tình đi nói chuyện tiếu lâm.Lục Tiểu Phụng nói:- Không chừng đó là phương pháp của chuột cho mình thoải mái.Cung Cửu lạnh lùng nói:- Vậy thì ngươi cứ đi thoải mái đi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi muốn đuổi ta đi?Cung Cửu hỏi:- Không phải ngươi muốn trốn ta sao?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ta có thể hỏi ngươi một câu trước khi đi không?Cung Cửu hỏi:Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ta muốn biết, ngươi làm cách nào rượt lại đây?Cung Cửu nói:- Rất đơn giản, chỉ có một chữ.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Một chữ?Cung Cửu nói:- Đúng vậy, chỉ một chữ.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Chữ gì?Cung Cửu nói:- Tiền.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tiền?Cung Cửu nói:- Có tiền sai quỷ làm gì không được, huống gì là người?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi mua hết mọi người lại rượt theo ta?Cung Cửu nói:- Không phải vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Không phải làm sao?Cung Cửu nói:- Ngay cả ta còn không rượt theo kịp ngươi, người khác làm sao rượt kịp, dù có, hạng người đó đâu có thể dùng tiền mà mua được.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Vì vậy ta mới không hiểu, dù ngươi có lấy tiền ra mua, cũng không thể biết được ta đi đâu.Cung Cửu nói:- Người ta mua, không chỉ có một, mà là rất nhiều.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Rất nhiều? Nhiều tới bao nhiêu?Cung Cửu nói:- Ta cũng không biết có bao nhiêu.Lục Tiểu Phụng lại tỏ vẻ mơ hồ không hiểu.Cung Cửu cười nói:- Chắc ngươi rất muốn biết chỗ ảo diệu nằm ở đâu?Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi không muốn nói, ta cũng không ép.Cung Cửu đứng lên, bước lại trước bản hiệu tiệm miến.Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng tùy theo ngón tay của Cung Cửu nhìn tới, chàng phát hiện ra có một ký hiệu tam giác nằm rành rành ở đó.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Đấy là ký hiệu gì vậy?Cung Cửu nói:- Đấy là có ý nói Lục Tiểu Phụng ở đây.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Sao?Cung Cửu nói:- Ngươi có biết bình rượu ta đang uống này phải mất bao nhiêu tiền không Lục Tiểu Phụng hỏi:- Bao nhiêu tiền?Cung Cửu không trả lời, móc trong người ra một đỉnh vàng, đưa cho lão bản.Lão bản tiệm miến cười tít mắt cả lên chẳng còn thấy gì.Cung Cửu hỏi Lục Tiểu Phụng:- Ngươi hiểu rõ chưa?Y lại nói tiếp:- Ta nói thêm cho ngươi nghe cho rồi. Ta đã nói ra cho mọi người đều biết, chỉ cần thấy gã có bốn hàng lông mày đi qua, để một ký hiệu mũi tên lại chỉ đường, thấy gã có bốn hàng lông mày nghỉ ngơi hay ăn cơm ở đâu, để một ký hiệu tam giác lại, ta thấy những ký hiệu đó sẽ có trọng thưởng, Ngươi nghĩ xem, ngươi còn trốn đi đâu được?Cung Cửu lại cười đắc ý lên.Lục Tiểu Phụng chau mày lại, bàn tay phải đang vân vê ria mép.Chàng đang nghĩ đến lời của Lão Thực hòa thượng:- Tốt nhất là cắt quách hai hàng lông mày, chẳng còn ai sẽ nhận ra ngươi.Cắt đi lông mày của mình? Thật là buồn cười quá chừng!Lục Tiểu Phụng bất giác bật cười lên.Cung Cửu kỳ quái hỏi:- Ngươi cười gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta cười ta, thật tình sao ngu quá.Cung Cửu hỏi:- Tại sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Nếu chạy trốn không xong, tại sao ta còn phải chạy?Cung Cửu hỏi:- Ngươi không chạy?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta không chạy nữa.Cung Cửu nói:- Thật ra, ngươi không chạy ta cũng không phản đối, nhưng...Cung Cửu bỗng cười ầm lên.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Nhưng làm sao?Cung Cửu ôm Ngưu Nhục Thang vào lòng nói:- Ta ở đây bồi ngươi cũng không sao, ta có rượu, có người đẹp, còn ngươi? Còn Sa Mạn?Cung Cửu cười ha hả lên.Lục Tiểu Phụng nhìn Cung Cửu trừng mắt một cái, không nói một lời, quay lưng lại bỏ đi.Cung Cửu nói:- Ngươi đi đâu?Lục Tiểu Phụng không quay đầc.Lục Tiểu Phụng nói:- Ta đang cảm thấy rất kỳ quái.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Chuyện gì kỳ quái?Lục Tiểu Phụng nói:- Giờ phút này người còn ở ngoài bước vào.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ta không nên bước vào?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Không phải ngươi vẫn ngồi trong ghế yên lặng hưởng thụ hoàng hôn xuống vào lúc này?Hoa Mãn Lâu nói:- Ai ai cũng có lúc biến đổi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ý ngươi nói, ngươi đã thay đổi tập quán rồi sao?Hoa Mãn Lâu nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Hoa Mãn Lâu hỏi lại:- Còn ngươi? Tại sao ngươi thay đổi tập quán của mình?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ta? Ta có thay đổi gì đâu?Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ngươi không thay đổi thật sao?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Sao ta lại thay đổi?- Ngươi ăn trộm đồ kim châu trân bảo giá trị ba ngàn năm trăm lượng bạc.Lục Tiểu Phụng cười hỏi:- Ngươi cũng có nghe nói?Hoa Mãn Lâu nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ai nói?Hoa Mãn Lâu nói:- Ngô Bưu.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngô Bưu là ai?Hoa Mãn Lâu hỏi lại:- Ngươi không biết sao?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao ta phải biết?Hoa Mãn Lâu nói:- Bởi vì Ngô Bưu là một trong những người bảo tiêu.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Chính miệng y nói cho ngươi biết?Hoa Mãn Lâu nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi tin lời y?Hoa Mãn Lâu hỏi:- Một người lâm tử, còn muốn nói dối sao?Lục Tiểu Phụng không trả lời.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Sao ngươi không nói gì nữa?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta còn nói gì nữa bây giờ? Ngươi thà nghe lời một người chết còn hơn tin vào bạn bè. Ngươi muốn ta nói gì?Hoa Mãn Lâu nói:- Ta có nói ta không tin không?Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi không nói...Hoa Mãn Lâu nói:- Ta chỉ nói:"Một người lâm tử, còn muốn nói dối sao?" Thế thôi.Lục Tiểu Phụng nói:- Đấy không phải là có ý nói...Hoa Mãn Lâu lại giành nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng lấy làm kỳ quái hỏi:- Ngươi biết chuyện gì xảy ra?Hoa Mãn Lâu nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Bởi vì ngươi khẳng định được Ngô Bưu trước khi chết nói giả hay nói thật?Hoa Mãn Lâu nói:- Đúng vậy, vì vậy ta mới ra ngoài xem một tí, vì vậy ta mới không ngồi nơi đây hưởng thụ lạc thú của hoàng hôn, vì vậy ta chỉ còn nước ở cái lúc đẹp nhất trongrngày ở ngoài bước vào đây, vì vậy ngươi mới ngồi được trong chiếc ghế của ta, hưởng thụ cảnh mặt trời lặn.Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi nói sai rồi.Hoa Mãn Lâu nói:- Sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta ngồi trong chiếc ghế của ngươi, nhưng ta không hưởng thụ cảnh mặt trời lặn.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Tại sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Bởi vì ta đang lo lắng cho ngươi.Hoa Mãn Lâu cười sảng khoái lên nói:- Bởi vậy, chúng ta quả thật là một đôi tri âm.Lục Tiểu Phụng nói:- Câu nói ấy đúng cực kỳ.Hoa Mãn Lâu nói:- Ngươi lại đây tìm ta, là vì vụ án này?Lục Tiểu Phụng nói:- Đúng vậy, ngươi đi chuyến này, có phát hiện ra gì không?Hoa Mãn Lâu nói:- Ta chỉ phát hiện được một chuyện.Lục Tiểu Phụng nói:- Chuyện gì?Hoa Mãn Lâu nói:- Thủ hạ của thế tử Thái Bình vương phủ đang đi khắp nơi tìm ngươi về xử án.Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:- Đấy là một âm mưu.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Âm mưu của ai?Lục Tiểu Phụng nói:- Âm mưu của Cung Cửu.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Cung Cửu là một người lợi hại lắm sao?Lục Tiểu Phụng đem những kỳ ngộ chàng đã gặp lúc ra biển tới giờ nói cho y nghe, lúc chàng nói xong chuyện thì trời đã tôi hẳn xuống.Hoa Mãn Lâu ngồi trong ghế trầm tư.Lục Tiểu Phụng đốt đèn lên, ánh đèn chiếu trên gương mặt đăm chiêu của Hoa Mãn Lâu, Lục Tiểu Phụng đứng yên lặng ở đó, chăm chú nhìn y.Một hồi thật lâu, Hoa Mãn Lâu thở ra một hơi, nói:- Vụ án này, căn cứ vào điều ngươi nói, rõ ràng là do bọn lão đầu và Cung Cửu làm. Nhung điều đó không quan trọng, quan trọng là, ngươi phải tìm ra người đã giết Thôi Thành.Lục Tiểu Phụng nói:- Đúng vậy, đó là một người ẩn hình.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Lão đầu nói cho ngươi biết mấy cách ẩn hình?Lục Tiểu Phụng nói:- Tới mấy cách.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ông ta có nói đến tự sát cũng là một cách ẩn hình không?Lục Tiểu Phụng nhảy bật người lên:- Đúng, tại sao Thôi Thành không tự tử được?Lục Tiểu Phụng không thể không hỏi.- Người nhà của y sinh hoạt cũng rất là thoải mái.Lục Tiểu Phụng nói:- Nhưng ngươi có biết Diệp Tinh Sĩ khám nghiệm ra sao không?Căn cứ vào khám nghiệm của Diệp Tinh Sĩ:- Bọn họ chết cách đó ít nhất đã có hơn nửa tiếng đồng hồ, bị một lưỡi đao thật bén đâm chết, một đao trí mệnh.Bởi vì lưỡi đao quá mỏng, xuất thủ quá nhanh, vì vậy ngay cả miệng vết thương cũng không có tí dấu vết để lại.Vết thương trí mệnh ấy ắt hẳn là ở lá phổi, một nhát đâm vào, máu lập tức đổ ập vào trong lồng ngực, vì vậy không chảy được ra ngoài.Hoa Mãn Lâu bỗng sực nghĩ tới một chuyện, y nói:- Không phải, Thôi Thành không thể nào tự sát được.Lục Tiểu Phụng nói:- Ta cũng nghĩ vậy, bởi vì y không làm được vậy.Hoa Mãn Lâu nói:- Người tự sát, không phải là Tiêu Hồng Châu, thì là Trình Trung, nếu không, thì là hai người cùng tự sát.Lục Tiểu Phụng nói:- Ý ngươi nói, bọn họ đã bị mua chuộc hoặc uy hiếp, sau khi giết Thôi Thành xong, bèn tự sát?Hoa Mãn Lâu nói:- Ngươi không nghĩ lối suy luận của ta hợp lý hơn sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Vậy thì ta phải cần đi gặp một người.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ai?Lục Tiểu Phụng nói:- Diệp Tinh Sĩ.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ngươi tìm y làm gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta muốn tìm y để hỏi, vết thương của ba người đều giống nhau như y đã nói.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Ngươi nghi ngờ điều gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Lỡ vết thương của ba người đều giống nhau như y nói, đều bị đao đâm vào, thì trong bọn họ, sẽ có một người không phải tự sát.Hoa Mãn Lâu hỏi:- Tại sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Bọn họ không có khả năng chém một đao nhanh như vậy, nhất là lúc tự sát.Đêm nay là trăng rằm, nhưng trên trời không thấy có trăng.Bầu trời đầy mây đen, mây đen trôi nổi theo gió. Gió thật quá lớn.Lục Tiểu Phụng đứng trước cổng lớn nhà Diệp Tinh Sĩ, y phục bị gió thổi bay phần phật.Bọn gia đinh nhà Diệp Tinh Sĩ mở cửa ra, cao giọng nói:- Đêm khuya quá rồi, lão gia không xem bệnh nữa đâu.Lục Tiểu Phụng nói:- Gấp lắm cũng không chữa sao?Gia đinh nói:- Có phải ông muốn gặp lão gia không?Lục Tiểu Phụng nói:- Đúng vậy.Gia đinh nói:- Tôi xem thân thể ông không có tí bệnh hoạn gì, trừ phi...Lục Tiểu Phụng hỏi:- Trừ phi thế nào?Gia đinh nói:- Trừ phi ông bị bệnh thần kinh.Gia đinh nói xong, ầm một tiếng, đóng cửa lại.Lục Tiểu Phụng dùng hai tay đẩy, cửa lại bị đẩy ra.Gia đinh nhìn chàng hằn học, tức giận hỏi:- Ngươi muốn quậy gì đó?Lục Tiểu Phụng nói:- Ta chỉ muốn nói cho ngươi nghe một câu.Gia đinh nói:- Câu gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Nếu ta không gặp được lão gia của ngươi, có người sẽ bị bệnh thần kinh.Gia đinh hỏi:- Ai?Lục Tiểu Phụng nói Gia đinh tức giận hỏi:- Ngươi lại tìm ta tiêu di đấy chăng?Lục Tiểu Phụng nói:- Không hề, ta đang nói thật đấy. Bởi vì, những thứ đồ trân bảo trị giá ba ngàn năm trăm vạn lượng bạc kia, sắp làm cho ta điên lên.Gia đinh ngẩn mặt ra.Lục Tiểu Phụng nói:- Bây giờ ta có gặp được mặt lão gia của ngươi chưa?Gia đinh bỗng nhìn lom lom vào mặt Lục Tiểu Phụng, nét mặt lộ vẻ sợ hãi:- Ngươi... ngươi là Lục Tiểu Phụng!Lục Tiểu Phụng gật đầu.Gia đinh không nói thêm lời nào, gã bỗng vung bàn tay lên đánh tới Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng chỉ đưa tay nhẹ nhàng ra một cái, gia đinh đã té lăn ra mặt đất.Ánh đèn leo lét. Đèn đặt chính giữa bàn, chính giữa đại sảnh.Người ngồi trên ghế sau chiếc bàn, trên bàn có để giấy và bút mực.Lục Tiểu Phụng bước tới giữa đại sảnh, hỏi:- Diệp Tinh Sĩ?Người đó gật đầu, đưa tay phải ra, tỏ ý mời Lục Tiểu Phụng ngồi xuống.Lục Tiểu Phụng bèn ngồi xuống.Người đó cầm bút lên, nhúng bút vào nghiên mực, viết xuống giấy bốn chữ:- Hỏi thăm chuyện gì?Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra.Diệp Tinh Sĩ biến thành người câm từ hồi nào vậy? Lục Tiểu Phụng nhìn Diệp Tinh Sĩ.Diệp Tinh Sĩ cười cười, chỉ vào lỗ tai của mình.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ông nghe được không?Diệp Tinh Sĩ gật đầu.Lục Tiểu Phụng đanh tính hỏi đến vấn đề, bỗng phát hiện ra ánh mắt của Diệp Tinh Sĩ nhìn rất quen.Chàng nhớ tới câu nói:- Chỉ cần tìm tới Cát Thông, mọi sự đều đạt thông.Chàng nhớ lại một chuyện trên đảo:trong pho tượng Phật có người chồm ra, bàn tay lạnh ngắt bóp vào cổ họng của mình.Bàn tay lạnh ngắt không còn tí khí lực, chàng bèn định thần lại, nhìn người bóp cổ mình.Lúc đó, chàng nhận ra người này là Cát Thông. Chàng không quên nổi ánh mắt của Cát Thông chăm chú nhìn mình. Chính là ánh mắt của người này.Hiện tại ánh mắt của Diệp Tinh Sĩ, hoàn toàn giống hệt Cát Thông. Do đó Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi không phải là Diệp Tinh Sĩ.Diệp Tinh Sĩ giật nảy mình lên.Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi là Cát Thông.Cát Thông bỗng tung người lên, công về phía Lục Tiểu Phụng. Y không những là nghĩa tử của Ưng Trảo Vương đời thứ ba, y còn là con rễ của vương gia, ngoại hiệu của y là Đại Lực Thần Ưng, công phu ưng trảo của y tự nhiên không phải tầm thường.Nhưng Lục Tiểu Phụng đã có chuẩn bị. Chàng đợi ưng trảo của Cáy Thông vừa chụp tới, bàn tay lập tức chém nhanh như điện vào cổ tay của y, chỉ nghe chát một tiếng, xương cổ tay của Cát Thông đã bị Lục Tiểu Phụng chặt gãy.Cát Thông ngã xuống, cổ tay bị chặt gãy, tại sao y lại ngã xuống?Lục Tiểu Phụng giật nảy mình lên... kéo cổ Cát Thông lên, phía sau não của y đã hiện ra rành rành ba mũi kim châm bóng loáng.Lục Tiểu Phụng bước lẹ ra ngoài, một cái bóng đen, vừa biến mất sau bức tường.Lục Tiểu Phụng triển khai khinh công rượt theo.Miếu, toà miếu sơn thần đổ nát. Bóng đen chạy đến chỗ trống không trước miếu bỗng ngừng lại.Lục Tiểu Phụng cũng đứng lại, ngưng thần chuẩn bị.Bóng đen quay lại, đám mây tấu xảo bị gió thổi tan ra một khoảng nhỏ, ánh trăng tròn vạnh chiếu ra. Lục Tiểu Phụng giật bắn người lên, bởi vì chàng vừa thấy, tướng mạo của bóng đen hoàn toàn giống hệt như lối trang sức vừa rồi của Cát Thông.Đây có phải là Diệp Tinh Sĩ thật không? Lục Tiểu Phụng còn chưa kịp mở miệng hỏi, bóng đen bỗng cất tiếng cười ha hả lên.Bóng đen cười một hồi rồi nói:- Công phu của Lục Tiểu Phụng, quả nhiên danh bất hư truyền!Lục Tiểu Phụng nói:- So với công phu phóng ám khí của ngươi, còn kém hơn nhiều quá.Bóng đen cười nói:- Đừng quên, còn có thuật dịch dung của ta nữa.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi dịch dung cho Cát Thông?Bóng đen nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng nói:- Không ngờ Thiết Phiến đại sư của chùa Thiếu Lâm cũng biết đến thuật dịch dung.Bóng đen trầm giọng nói:- Sư phụ của ta chỉ dạy cho ta không được làm nhục danh hiệu sư môn.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Vậy thì ngươi mới là Diệp Tinh Sĩ thật?Bóng đen nói:- Còn giả sao!Lục Tiểu Phụng nói:- Diệp Tinh Sĩ là một trong bốn danh y nổi tiếng đương thời, không những y thuật tinh thông, mà còn được chân truyền của Thiết Phiến đại sư, cả đời hành hiệp tế thế, tại sao lại đi giết người?Bóng đen hỏi:- Ta giết ai?Lục Tiểu Phụng nói:- Cát Thông.Bóng đen nói:- Sao ngươi biết Cát Thông bị ta giết? Ngươi chính mắt trông thấy ta giết y sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Ngân châm đâm đúng huyệt, lọt vào óc bảy phân, đây chính là nội kình thủ pháp đích truyền của phái Thiếu Lâm.Bóng đen nói:- Hảo nhãn lực! Phán đoán thật chính xác.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi thừa nhận Cát Thông bị ngươi giết?Bóng đen nói:- Thừa nhận thì sao? Không thừa nhận thì sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Nếu thừa nhận, tức là biểu thần Diệp Tinh Sĩ tuy đã thay đổi, nhưng vẫn còn là một tay hán tử.Diệp Tinh Sĩ nói:- Không ngờ cái miệng của Lục Tiểu Phụng cũng lợi hại quá vậy.Lục Tiểu Phụng nói:- Ta chỉ bất quá nói thật tình thôi.Diệp Tinh Sĩ hừ lạnh lên hai tiếng, không trả lời.Lục Tiểu Phụng nói:- Hình như ngươi biết chắc ta sẽ lại tìm ngươi?Diệp Tinh Sĩ nói:- Ta biết ngươi nhất định sẽ lại tìm ta.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Diệp Tinh Sĩ nói:- Bởi vì người biết chân tướng nguyên nhân cái chết, trừ ta ra, không còn người thứ hai nào.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Bọn họ bị chết về khoái đao thật sao?Diệp Tinh Sĩ nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Bọn họ chết ít nhất đã được nửa tiếng đồng hồ thật sao?Diệp Tinh Sĩ không trả lời, gương mặt lộ vẻ thống khổ.Lục Tiểu Phụng hỏi tới:- Bọn họ đáo để chết đã được bao lâu? Lúc ngươi vào đó, bọn họ mới chết phải không?Diệp Tinh Sĩ mở miệng ra, muốn nói lại ngừng:- Bọn họ...Lục Tiểu Phụng biết trong đầu của y đang có hai thứ đang xâu xé nhau, nói ra, tức là biểu thần y muốn bất chấp người đứng sau lưng bức bách mình, không nói, tức là biểu thần nửa đời sau của mình, sẽ làm hình nộm của người ta.Diệp Tinh Sĩ bỗng rắn lòng lại, y lớn tiếng nói:- Bọn họ chết...Câu nói vừa chưa dứt, người y đã ngã xuống.Lúc Diệp Tinh Sĩ mở miệng ra, Lục Tiểu Phụng đã mắt nhìn bốn phía, tai nghe tám phương, chú ý nhìn động tĩnh khắp nơi.Nhưng chàng chẳng thấy gì cả, mà Diệp Tinh Sĩ thì đã ngã gục xuống.Lục Tiểu Phụng đang tính cúi xuống xem xét Diệp Tinh Sĩ chết ra làm sao, bỗng thấy trong miếu sơn thần có ánh đèn chiếu ra.Ánh đèn lúc đầu yếu ớt, sau đó, cả toà miếu sơn thần bỗng rực sáng lên.Lục Tiểu Phụng tới đó đã biết chàng không cần phải xem xét vết thương của Diệp Tinh Sĩ, chàng đã biết bí mật đang nằm trong miếu. Vì vậy chàng bèn xông tới.Cửa miếu mở hé, ánh đèn chiếu ra từ kẽ hở.Lục Tiểu Phụng đang đứng trước cửa, tần ngần không biết mình nên đẩy cửa xông vào, hay từ kẽ hở lách vào.Cách nào sẽ nguy hiểm hơn? Lục Tiểu Phụng không biết được.Lục Tiểu Phụng không cần phải biết, chàng đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần, thêm một lần nữa có gì là quan hệ?Vì vậy Lục Tiểu Phụng bèn thò tay ra đẩy cửa.Cửa không mở ra, bởi vì bàn tay của Lục Tiểu Phụng đã ngừng tại cánh cửa gỗ, trong đầu chàng bỗng hiện ra hình ảnh Sa Mạn đang mỉm cười.Người đang yêu là người có cố ky.Lục Tiểu Phụng không sợ chết, đó là chuyện lúc trước, lúc trước chàng đối diện với cái chết, trong lòng chàng không có tình yêu. Hiện tại chàng đã có, chàng đã nghĩ đến Sa Mạn. chàng đã nghĩ đến nổi lo lắng của Sa Mạn đối với mình, chàng đã nghĩ đến Sa Mạn một mình lủi thủi lưu lạc trong giang hồ cô khổ linh đinh.Bàn tay của Lục Tiểu Phụng không những không đẩy tới, mà còn rụt lại.Người trong miếu nhất định là một nhân vật cực kỳ lợi hại, người có sức nhẫn nại, đêu không phải là hạng người bình phàm.Lục Tiểu Phụng lại càng cẩn thận. Chàng đứng trước cửa, mặc cho gió thổi y phục mình bay phần phật, không động đậy một tí nào.Hình như chàng đã nghĩ ra được, cách tốt nhất chính là nhẫn nại, người nào nhẫn nại không được lâu, người đó sẽ lộ sơ hở, nếu chàng nhịn không nổi, chàng chỉ còn có hai con đường để đi.Một là mạo hiểm tính mạng xông vào trong, một là bỏ đi không tìm hiểu thêm bí mật cái chết của Diệp Tinh Sĩ.Nếu như người bên trong không nhẫn nại được, y sẽ nói gì đó, hoặc y sẽ xông ra xem thử ra sao. Bất cứ đường nào, đối với Lục Tiểu Phụng cũng đều có lợi Nói chuyện, Lục Tiểu Phụng sẽ phán đoán được vị trí của y, thậm chí còn biết người đang nói là ai.Xông ra, Lục Tiểu Phụng lại càng có lợi, bởi vì như vậy, Lục Tiểu Phụng hoàn toàn không có tí nguy cơ gì.Trừ phi người này vũ công cao hơn Lục Tiểu Phụng quá xa. Nhưng chuyện đó, Lục Tiểu Phụng trước giờ không hề bận tâm đến.Lục Tiểu Phụng biết trong miếu không có chỉ một người thôi. Bởi vì chàng nghe đang có tiếng người thì thầm, chỉ tiếc là bên ngoài gió lớn quá, chàng nghe không rõ người bên trong đang nói gì, cũng nghe không ra giọng nói là của đàn ông hay đàn bà, già hay trẻ.Chàng chỉ có thể khẳng định được một điều, bọn họ đã có vẻ không nhịn nổi được nữa.Đối với điều đó, Lục Tiểu Phụng không cảm thấy có gì đáng kiêu ngạo.Chàng vốn cho rằng mình là người rất nhẫn nại, nếu không, chàng đã là một đống xương khô từ lâu rồi, một đống xương khô vùi trong đám bùn.Vì vậy Lục Tiểu Phụng vẫn còn đứng yên ở đó không động đậy.Người bên trong quả thật không còn nhẫn nại nổi.Một giọng nói thật ngọt ngào đang vọng ra:- Anh không thấy gió bên ngoài vừa lạnh lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương sao?Lục Tiểu Phụng bật cười.Ngưu Nhục Thang, nghe giọng của Ngưu Nhục Thang, làm sao chàng không bật cười lên cho được?Lục Tiểu Phụng cười nói:- Gió vừa lạnh lẽo, vừa mạnh bạo, vừa thấu xương này so với nguy cơ bị mấy lưỡi đao phục kích bốn phía bên trong còn thoải mái hơn nhiều chứ.Một giọng đàn ông vọng ra:- Sao ngươi biết ta không sử đao mà có thể sử kiếm đấy?Nụ cười của Lục Tiểu Phụng đông lại.Cung Cửu, nghe giọng của Cung Cửu, nụ cười của Lục Tiểu Phụng làm sao không đông cứng lại?Lục Tiểu Phụng không nói gì, chỉ thò tay ra, nhè nhẹ đẩy một cái, cánh cửa mở ra hoàn toàn.Lục Tiểu Phụng còn chưa bước vào, cuồng phong đã luồn vào bên trong, thổi rạp ngọn đèn leo lét khi sáng khi tối.Gương mặt của Cung Cửu và Ngưu Nhục Thang bị ánh đèn le lói chiếu lên lúc sáng lúc tối, phảng phất như tính tình của họ, âm ám không chừng.Gặp mặt bạn cũ, Lục Tiểu Phụng lúc nào cũng cười.Vì vậy Lục Tiểu Phụng bèn nhìn Cung Cửu và Ngưu Nhục Thang mỉm cười nói:- Làm phiền hai vị chờ lâu quá.Một câu nói thật nhẹ nhàng, Cung Cửu thật tình muốn cười, mà cười không nổi.Nhưng Ngưu Nhục Thang thì đã cười sảng khoái, cô nói:- Bên ngoài lạnh như vậy, sao anh không mau mau vào ăn tô canh thịt bò?Lục Tiểu Phụng nói:- Tôi sợ vào sớm quá, ăn vào chẳng phải canh thịt bò.Ngưu Nhục Thang hỏi:- Anh nghĩ mình sẽ ăn phải thứ gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Canh Diêm Vương.Ngưu Nhục Thang lại phá lên cười nói:- Mình là bạn bè cũ với nhau, sao lại mời anh ăn canh Diêm Vương được?Lục Tiểu Phụng nói:- Không chừng cô không mời, nhưng Cửu gia thì không chừng.Cửu Cung mặt mày lầm lì nói:- Ngươi sai rồi.Lục Tiểu Phụng nói:- Sao?Cung Cửu nói:- Ta muốn giết ngươi, ở trong nhà Diệp Tinh Sĩ đã giết quách rồi.Lục Tiểu Phụng nói:- Ngươi đã biết là ta sẽ đi tìm Diệp Tinh Sĩ?Cung Cửu nói:- Ta cũng không dám khẳng định, ta chỉ suy đoán không chừng ngươi sẽ lại, vì vậy ta nằm ở nhà Diệp Tinh Sĩ.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Làm gì?Cung Cửu nói:- Đợi ngươi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ta đã đến đây rồi, sao ngươi còn chưa giết ta?Cung Cửu nói:- Hiện tại ta còn chưa muốn giết ngươi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Cung Cửu nói:- Bởi vì chỉ có một mình ngươi ở đây.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi còn muốn giết Sa Mạn?Cung Cửu nói:- Còn có Tiểu Ngọc và Lão Thực hòa thượng.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi không giết được bốn người chúng ta không được sao?Cung Cửu gật đầu.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Cung Cửu lạnh lùng nói:- Bởi vì ta hận các ngươi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi có thể hận ta, có thể hận Sa Mạn, có thể hận Tiểu Ngọc, nhưng tại sao lại hận Lão Thực hòa thượng?Cung Cửu nói:- Không có hắn, không chừng các ngươi đã chết trên đảo từ lâu.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Nếu như cả đời ngươi tìm không ra bọn họ thì sao?Cung Cửu nói:- Nhất định ta sẽ tìm ra.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi tự tin quá nhỉ?Cung Cửu hừ lên một tiếng.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi có thể nói rõ lý do tại sao ngươi quá tự tin không?Cung Cửu nói:- Nếu ta cả đời không thấy bọn họ, ngươi cũng cả đời đừng mong thấy bọn họ.Lục Tiểu Phụng giật bắn mình lên hỏi:- Tại sao?Cung Cửu nói:- Bởi vì từ đây trở đi, ta sẽ theo dõi ngươi, trừ phi ngươi không gặp mặt bọn họ, còn không, ta cũng sẽ gặp được bọn họ.Lục Tiểu Phụng rùng mình lên một cái nói:- Đấy là lý do tại sao người nằm ở nhà Diệp Tinh Sĩ đợi ta lại?Cung Cửu nói:- Không phải.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Không phải?Cung Cửu nói:- Ta cứ tưởng bốn người các ngươi lại nhà Diệp Tinh Sĩ, ta có thể giăng lưới chụp hết cả đám, nào ngờ chỉ có một mình ngươi, ta đành phải dẫn ngươi đến cái miếu này.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi dẫn ta đến cái miếu này, là nói cho ta biết, ngươi sẽ theo dõi ta?Cung Cửu nói:- Đúng vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi ngấm ngầm theo dõi ta, không phải là cũng sẽ gặp bọn họ vậy thôi.Cung Cửu cười nhạt nói:- Ta cứ muốn cho ngươi biết thế.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Sao?Cung Cửu nói:- Ngươi có thấy mèo bắt chuột bao giờ chưa? Mèo có thể ăn chuột được ngay phải không?Lục Tiểu Phụng cảm thấy lạnh cả gáy, chàng không nói gì.Cung Cửu nói tiếp:- Ta cứ nói cho ngươi biết ta theo dõi ngươi, để cho ngươi đi đứng không yên, để cho ngươi muốn đi gặp Sa Mạn, nhưng lại không dám đi tìm cô ta, ta muốn cho ngươi gầy mòn còm cỏi, ta muốn thấy ngươi bị tương tư dày vò.Cung Cửu cười phá lên.Lục Tiểu Phụng bình tĩnh hỏi y:- Ta chết rồi, không phải ngươi cũng tìm ra bọn họ cũng được vậy sao?Cung Cửu nói:- Không lẽ trước khi ngươi chết, ngươi không muốn nhìn mặt Sa Mạn lần chót sao?Lục Tiểu Phụng không nói gì nữa. Trong lòng chàng đang nghĩ tới một hình ảnh mờ tối, không phải là hình ảnh của cái chết, mà là Sa Mạn không gặp được chàng, vì chàng mà ngày càng gầy mòn. Chàng cảm thấy sợ hãi quá.Cung Cửu nhìn nét mặt lộ vẻ sợ hãi của chàng, tiếng cười nhạt bỗng biến thành ra tiếng cười đắc ý khoan khoái. Lục Tiểu Phụng nhìn nhìn Cung Cửu, rồi nhìn nhìn Ngưu Nhục Thang, chàng bỗng nói:- Các ngươi không có canh thịt bò mời ta ăn sao?Ngưu Nhục Thang kinh ngạc nhìn Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi muốn ăn canh thịt bò?Lục Tiểu Phụng nói:- Đúng vậy.Ngưu Nhục Thang nói:
- Ngươi có biết y muốn giết ai không?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Nhất định không phải là ta.Lục Tiểu Phụng nói:- Cũng không chỉ một mình ta.Tây Môn Xuy Tuyết hỏi:- Còn có ai?Lục Tiểu Phụng nói:- Còn có Lão Thực hòa thượng, Sa Mạn và Tiểu Ngọc.Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Ta có hai câu hỏi.Lục Tiểu Phụng nói:- Câu hỏi gì?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Thứ nhất là, tại sao y muốn giết Lão Thực hòa thượng?Lục Tiểu Phụng nói:- Câu thứ hai?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Sa Mạn và Tiểu Ngọc là ai?Lục Tiểu Phụng đem những chuyện mình gặp nói ra hết cho y nghe xong, rượu trên bàn đã gần hết, thức ăn đã sạch.Tây Môn Xuy Tuyết nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt đầy vẻ trách móc.Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Ngươi gây ra chuyện phiền phức không nhỏ.Lục Tiểu Phụng nói:- Bởi vậy ta mới lại tìm ngươi.Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Ta biết cách ứng phó rồi, ngươi cứ đi ngủ một giấc cho khỏe, ngày mai còn đi đường.Lục Tiểu Phụng nói:- Ta có thể nói hai tiếng được không?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Không được.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Tại sao?Tây Môn Xuy Tuyết nói:- Bởi vì ta biết hai tiếng đó là gì.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi còn có tâm tình ăn canh thịt bò sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Đời người khó nhất là cái chết, làm quỷ no rốt cuộc cũng thoải mái hơn là quỷ đói phải không? Huống gì...Ngưu Nhục Thang nói:- Huống gì sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Huống gì, không ăn một tô canh thịt bò, ta còn khí lực đâu đi giỡn trò chơi rượt bắt này chứ?Ngưu Nhục Thang nhìn Lục Tiểu Phụng một hồi, không nói gì, quay người đi vào bên trong.Lúc Ngưu Nhục Thang bước ra, trong tay cô đang cầm một tô canh thịt bò ngùn ngụt bốc khói.Lục Tiểu Phụng không khách khí tí nào, lụp xụp húp lấy húp để một hồi sạch hết cả tô. Chàng lau sạch miệng nói:- Ta có một câu hỏi.Ngưu Nhục Thang hỏi:- Câu hỏi gì?Lục Tiểu Phụng hỏi:- Có phải cô đi đâu cũng đem theo bên mình đồ để nấu canh thịt bò?Ngưu Nhục Thang nói:- Không hẳn vậy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Thế thì tại sao mỗi lần ta gặp cô đều được ăn một tô canh thịt bò?Ngưu Nhục Thang nói:- Bởi vì ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đấy.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Sao?Ngưu Nhục Thang nói:- Không phải ngươi đã nói, làm quỷ no thoải mái hơn quỷ đói hay sao?Lục Tiểu Phụng nói:- Đúng vậy.Ngưu Nhục Thang nói:- Đấy là cái đạo lý mỗi lần ta gặp ngươi đều muốn chuẩn bị tô canh thịt bò.Lục Tiểu Phụng cười khổ nói:- Vậy thì ta phải cám ơn ngươi lắm.Ngưu Nhục Thang nói:- Cám ơn thì không cần, ta chỉ hy vọng ngươi làm quỷ no rồi không lại nhằng nhì với ta là tốt lắm rồi.Lục Tiểu Phụng nói:- Tô canh thịt bò tôi đã ăn xong rồi, hai vị có thể cho tôi lui được không?Cung Cửu nói:- Ngươi muốn lúc nào đi cứ việc đi.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Lần này ngươi cho ta đi trước bao lâu?Cung Cửu nói:- Đi chừng nào ta cảm thấy gần rượt theo không kịp.Lục Tiểu Phụng hỏi:- Ngươi trước giờ chưa từng đánh trận nào không chắc thắng trong tay sao Cung Cửu nói:- Không chắc thắng trong tay, đánh có ích lợi gì?Lục Tiểu Phụng nói:- Vậy thì ta đi trước một bước đây, tái kiến.Lục Tiểu Phụng nói xong, triển khai khinh công, chạy như bay ra.