Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, tại văn phòng Hiệu trưởng Gupta Ôi Chúa ơi! Ngay khi mình vừa đặt chân tới lớp thì được triệu tập ngay tới phòng cô Hiệu trưởng! Mình đã hy vọng rằng cô ấy gọi chỉ để chắc chắn rằng mình không mang giấu theo chai si rô ho nào tớ trường. Nhưng có vẻ như nguyên nhân chính là do nhưng gì mình nói trên TV tối qua. Đặc biệt là khúc mình nói về tình trạng phân cấp, chia bè chia phái trong trường. Trong khi đó toàn bộ những người mình chưa bao giờ được mời đi dự tiệc như mình lại quay ra ủng hộ mình nhiệt liệt. Mình như làm “thức giấc” cả một thế hệ những đứa khù khờ trước giờ chỉ biết học gạo. Lúc mình vừa bước vào trường hôm nay, tất cả những đứa mọt sách, mấy đứa lập dị trong nhóm văn thể mỹ… đều quay ra chào mình: “Ê! Nói hay lắm người chị em!”. Chưa ai gọi mình là “người chị em” bao giờ cả. Nghe từ đó có vẻ miễn cưỡng không chịu nổi! Chỉ có đội cổ vũ là vẫn giữ nguyên cách đối xử với mình. Lúc mình đi trong hành lang, bọn chúng nó quay ra găm những tia sắc lẹm lên toàn thân mình rồi chúm vào nhau cười khành khạch như một bầy khỉ. Tướng đi lại của mình trông chắc nực cười lắm thì phải. Một đứa con gái cao gần 1m80, ngực lép kẹp phẳng lì từ đằng trước ra đằng sau. Cũng lạ là chưa ai tung lưới bắt mình nhốt vào Bảo tàng lịch sử tự nhiên. Trong số các bạn mình thì chỉ có Lilly – và Shameeka, tất nhiên rồi – là không mặn mà gì với chương trình tối hôm qua của mình. Lilly vẫn giận mình chuyện mình đi rêu rao về các bè phái trong trường. Nhưng cũng không bực mình tới mức không thèm đi nhờ ô tô đến trường sáng nay. Điều thú vị là thái độ của Lilly với mình chỉ càng làm anh trai cậu ấy và mình xích lại gần nhau thêm. Trên đường tới trường, anh Michael đã bảo mình đưa bài tập Đại số cho anh ấy xem xem mình làm mấy phương trình có đúng không. Anh ấy làm mình rung rinh hết sức. Không phải vì anh ấy đứng về phe mình sau sự việc tối qua mà vì ngón tay anh ấy đã chạm vào tay mình lúc đưa lại quyển vở bài tập. Anh ấy có thể nào là Jo-C-rox không nhỉ? Có thể không???? Ối, cô Hiệu trưởng Gupta cho gọi mình vào rồi. Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, giờ Đại số Cô hiệu trưởng Gupta hình như hơi quan tâm quá mức đến tinh thần của mình. “Mia, em thực sự ghét trường Albert Einstein đến thế sao?” Mình không muốn làm cô ấy buồn nên đã nói rằng không phải.. Sự thật là dù có học ở trường nào đi chăng nữa thì mình vẫn không thể che giấu sự thật. Rằng mình là một dị nhân cao lêu nghêu và không có ngực. “Cô hỏi vậy là vì trong buổi phỏng vấn tối qua em có nói rằng em không hề nổi tiếng”. Mình không hiểu ý cô ý muốn nói gì nữa nhưng vẫn e dè nói: “Vâng, rõ ràng em đâu có nổi tiếng”. “Đâu phải vậy, ai trong cái trường này mà không biết đến tên em”. “Vâng, nhưng đó chỉ sau khi biết em là công chúa. Còn trước đó, mọi người coi em như là người vô hình vậy”. Thực ra việc mình là một loại đột biến sinh học đâu phải lỗi của cô Gupta. Cô ấy vẫn ra sức thuyết phục mình rằng mình đang suy nghĩ rất lệch lạc: “Điều đó hoàn toàn không đúng đâu em”, Cô làm sao hiểu được vấn đề này cơ chứ. Khi mà cô chỉ luôn ngồi trong căn phòng Hiệu trưởng đóng kín mít. Còn lâu cô mới hiểu được những gì mình đã trải qua. Xét cho cùng thì cô Gupta cũng thật tội nghiệp. Cuộc phỏng vấn tối qua của mình chẳng khác nào hắt một xô nước đen ngòm vào cái thế giới Hiệu trưởng vốn luôn chất chứa màu hồng trong mắt cô. “Có lẽ nếu em không chịu khó tham gia vào các hoạt động ngoại khoá của trường thì em không có cảm giác lạc lõng như vậy”. Mình há hốc miệng, không hiểu cô Gupta nghĩ gì mà có thể đưa ra kết luận như vậy. “Thưa cô Gupta, em vất vả lắm mới qua được môn Đại số. Toàn bộ thời gian rỗi của em đều dành cho lớp học thêm để có thể cố lên được điểm D môn Đại số” – đến nước này thì mình không thể nhịn hơn được nữa rồi. “Ừm, cô cũng hiểu…” “Còn nữa, sau giờ học thêm, em còn phải tham gia lớp học công chúa của bà nội em. Để khi quay trở Genovia làm lễ ra mắt nhân dân của mình vào tháng 12 tới em không trở thành một con ngốc trước bàn dân thiên hạ, như những gì em đã làm trên truyền hình vào tối hôm qua.” “Cô nghĩ từ con ngốc có hơi nặng” – cô Gupta từ tốn nói. “Thực sự em không còn chút thời gian nào cho các hoạt động ngoại khoá cả.” “Các bạn trong nhóm làm sách kỉ yếu của trường chỉ họp mặt có tuần/lần. Hoặc em có thể tham gia đội điền kinh. Các bạn ấy sẽ không có lịch tập luyện cho tới tận mùa thu. Có lẽ tới lúc đó em sẽ không còn phải tham gia lớp học làm công chúa nữa rồi”. Mình nhìn cô Gupta không chớp mắt. Choáng quá, không nói nên lời nữa rồi. Mình? Điền kinh? Với hai cái cẳng cò này chỉ có đi sao cho vững đã khó lắm rồi, nói gì đến điền kinh hả trời. Nhóm làm sách kỉ yếu á? Trông mình có giống đứa muốn lưu lại bất cứ kỉ niệm nào về quãng thời gian học trong trường không chứ? Hình như cô Gupta có thể đoán qua nét mặt rằng mình không hề thích thú gì với hai hoạt động trên nên cô cố vớt vát thêm: “Đó chỉ là gợi ý của cô thôi. Cô cho rằng em đã có thể tìm thấy niềm vui ở trường Albert Einstein nếu em chịu khó tham gia vào câu lạc bộ nào đó. Cô cũng nhận thấy rằng em chơi rất thân với Lilly Moscovitz. Đôi lúc cô tự hỏi không biết cô bé đó có lảm ảnh hưởng tiêu cực với em không nữa. Các chủ đề trong chương trình truyền hình của Lilly hơi có phần cựu đoan.” Giờ thì mình sốc thật sự rồi. Cô Gupta quá đà hơi mình tưởng. “Ôi không phải đâu ạ. Các chương trình của Lilly thực sự mang ý nghĩa rất tích cực là đằng khác ạ. Cô có xem tậo nói về cuộc đấu tranh phân biệt chủng tộc ở các cửa hàng ăn Hàn Quốc không ạ? Hay tập nói về việc có rất nhiều cửa hàng quần áo dành cho teen đang có định kiến với những cô gái quá khổ. Họ thậm chì còn không có quần áo cỡ 12, cỡ trung bình của phần đông các cô gái Mỹ. Hoặc là tập bọn em tìm mọi cách mang bánh quy Vaniero đến nhà tặng diễn viên Freddie Prinze Jr. vì anh ấy lúc đó trông hơi gầu…” Cô Gupta giơ tay lên chặn ngang họng mình. “Cô có thể thấy là em rất hứng thú với chủ đề này. Phải nói là cô rất mừng. Ít ra em cũng thích một cái gì đó, chứ không đến mức ác cảm như với các vận động viên và đội cổ vũ”. Giờ thì đến lượt mình thấy có lỗi. “Em không hề ác cảm với họ. Em chỉ muốn nói là đôi khi em cảm thấy như họ thống lĩnh cả trường này”. “Cô đảm bảo với em rằng điều đó hoàn toàn sai, Mia ạ”. Ôi cô Gupta tội nghiệp… Cần phải đưa cô ấy về với cái thế giới hiện thực này mới được. “Cô Gupta… Còn chuyện của cô Hill…” “Cô ấy làm sao?” “Em không hề có ý gì khi nói cô ấy luôn ngồi trong phòng giáo viên vào giờ NK&TN. Em đã nói hơi qua lời”. Cô Gupta nở một nụ cười thần bí và nói: “Đừng lo, Mia. Cô đã lo xong chuyện cô Hill”. Ý cô ấy đã lo xong nghĩa là sao? Mình thật chẳng dám nghĩ thêm nữa. Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, giờ NK&TN Cô Hill không hề bị sa thải. Mình nghĩ cô ấy chỉ bị cảnh cáo hay gì đó. Và kết quả là cô Hill không còn vắng mặt trong các giờ NK&TN nữa. Điều đó có nghĩa là bọn mình phải ngồi vào bàn học và học thật sự, không được phép trò chuyện. Bọn mình cũng không còn được nhốt Boris vào trong phòng để đồ nữa, thay vào đó phải ngồi cắn răng nghe cậu ấy chơi đàn. Nhạc của Bartok. Bọn mình cũng không được phép quay sang nói chuyện với nhau vì mỗi người phải tập trung làm cho xong bài tập của mình. Có thể tưởng tượng mọi người giận mình đến mức nào. Nhất là Lilly. Hoá ra Lilly hiện đang bí mật viết sách về sự phân hoá đang diễn ra đằng sau bức tường của trường trung học Albert Einstein. Đúng vậy! Và cậu ấy không thèm nói cho mình biết. Chính Boris đã buột miệng tiết lộ ra cho mình biết vào bữa trưa hôm nay. Lilli đã ném cả miếng thịt rán vào người cậu ta làm cho nước sốt cà chua vẩy ra khắp cái áo len đang mặc. Mình không ngờ Lilly lại đi kể cho Boris mà không buồn kể cho mình nghe. Mình mới là bạn thân nhất của cậu ấy, còn Boris chỉ là bạn trai của cậu ấy mà thôi. Vậy mà cậu ấy lại đem một chuyện tuyệt vời như thế kể cho Moris nghe chứ không phải là mình. “Mình có thể đọc nó được không?” – mình năn nỉ Lilly. “Không” – trông Lilly đỏ au, chứng tỏ là đang rất giận. Cậu ấy thậm chí không thèm nhìn mặt Boris. Chắc hẳn Boris sẽ phải đi giặt khô cái áo len đó nhưng cậu ấy đã tha thứ cho Lilly về vụ nước sốt cà chua. “Chỉ một trang thôi mà” – mình vẫn không chịu thua. “Không”. “Một câu thôi vậy”. “Không”. Anh Michael cũng không hề hay biết gì về cuốn sách đó. Ngay trước khi cô Hill bước vào lớp anh ấy bảo rằng đã đề nghị đăng quyển sách đó lên trang báo điện tử Crackhead. Thế nhưng Lilly đã khinh khỉnh từ chối, rằng cậu ấy chỉ đồng ý bán bảo quyền cho những nhà xuất bản “chính cống” mà thôi. “Mình có trong đó không? Trong cuốn sách của cậu ý” – mình thực sự rất tò mò muốn biết. Lilly gầm lên rằng nếu mọi người không chịu thôi ngay những câu hỏi liên quan đến cuốn sách đó, cậu ấy sẽ nhảy từ nóc trạm bơm của trường xuống. Tất nhiên là cậu ấy nói thế cho ghê thôi. Chứ giờ có muốn leo lên trạm bơm trường mình cũng chẳng được. Bởi mấy anh chị khoá trước đã nghịch ngợm đổ hàng tá nòng nọc vào trong đó nên nhà trường phải đóng cửa hoàn toàn khu vực đó. Ừ thì mình cũng hiểu được là nhiều chuyện có thể kể với bạn trai mà không nhất thiết phải nói với người bạn thân nhất. Nhưng mình vẫn không thể chấp nhận được chuyện Boris biết nhiều thứ mà mình không biết. Mình luôn tâm sự với Lilly mọi chuyện. Tất cả… trừ chuyện mình thích anh trai cậu ấy. À… còn chuyện người hâm mộ giấu mặt nữa. Và chuyện của mẹ với thầy Gianini. Nhưng nói chung là mình kể cho cậu ấu nghe hầu hết mọi chuyện của mình. Không được quên làm những việc sau Ngừng ngay việc suy nghĩ về M.M. Viết Nhật ký môn Tiếng Anh! Về những kỉ niệm sâu sắc nhất! Mua thức ăn cho mèo. Mua thuốc đánh răng. Mua GIẤY VỆ SINH!!!! Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, giờ Sinh vật Ngày hôm nay mình đã có thêm rất nhiều bạn. Kennny vừa mới hỏi mình sẽ làm gì vào ngày Halloween tới. Mình nói có thể sẽ bận việc gia đình. Kenny nói cậu ấy và nhóm bạn CLB Máy tính sẽ đi xem Rocky Horror, và rủ nếu mình không bận thì đi cùng với mọi người cho vui. Mình láu táu hỏi có phải một trong số đó là anh Michael Moscovitz không, bởi vì anh Michael giữ chức thũ quỹ của CLB Máy tính, và Kenny nói đúng. Mình đã tính hỏi Kenny xem liệu anh Michael đã bao giờ nói bóng gió gì đó về một cô gái nào đó nhưng rồi lại thôi. Vì làm như thế Kenny sẽ nghĩ là mình thích anh ý. Mà mình thích anh ấy thật còn gì. Anh Michael ý. Ôi mình thật là thất bại! Bài thơ ca tụng M Ôi, M, Sao anh không thấy X= anh Còn y= em Và rằng Anh+em = Hạnh phúc ở cùng bên nhau chúng ta sẽ mãi trọn đợi hạnh phúc? Thứ Ba, ngày 27 tháng 10, 6 giờ chiều. Trên đường từ khách sạn của bà về nhà. Ôi trời ơi. Tàn dư của cuộc phỏng vấn 24/7 đã làm mình quên bẵng đi về kế hoạch của bà và người tổ chức sự kiện của Hoàng gia Genovia – chú Vigo! Thề là mình đã không hề nhớ gì về chú Vigo và mấy cái thực đơn của chú ý cả. Cho tới khi mình đế chỗ bà để tiếp tục các bài học làm Công chúa như thường lệ. Phòng bà chật kín người là người. Họ hối hả đi đi lại lại trong phòng, tru tréo méo giật vào cái điện thoại. “Không, bốn nghìn cánh hồng dài chứ không phải bốn trăm”. Ở phía dưới gốc phòng là cả đống người đang ngồi nắn nót viết thiệp cưới. Và mình nhìn thấy bà đang ngồi bành trướng chính giữa phòng để… chọn kẹo dẻo, còn con Rommel-đầu đội mũ lông sóc màu hoa cà-ngồi chễm chệ trong lòng bà. Đúng vậy, bà đang ngồi lựa kẹo dẻo! “Không” – Bà nói, tay vứt miếng sôcôla đang ăn dở vào cái hộp chú Vigo đang chìa ra chờ sẵn – “Không phải cái đó. Màu anh đào thật quá tầm thường”. Không thể tin vào mắt mình nữa. Mình sắp thở không nổi nữa rồi, giống như lúc bà nghe tin mẹ đang mang bầu ý. “Bà! Bà đang làm gì thế? Mấy người này là ai?”. “A, Amelia! Vào đây con. Ngồi xuống và íup bà chọn xem nên dùng loại kẹo dẻo nào đi. Chúng ta sẽ cho vào những cái hộp quà tặng cho khách đến dự đám cưới”. Bà có vẻ rất hài lòng khi nhìn thấy mình. Cứ nhìn vào cái hộp chú Vigo đang cầm trên tay có thể thấy nãy giờ bà đã nếm một lượng kẹo kha khá rồi đó, vậy mà chẳng thấy răng bà bị dính tí kẹo nào cả. Đây là một trong rất nhiều mẹo “hoàng gia” mà bà vẫn chưa dạy cho mình. “ Khách mời đám cưới ý ạ?” – mình ngồi phịch xuống cái ghế chú Vigo vừa kéo ra và bỏ cắp sách ra. “Bà ơi cháu đã nói với bà rồi. Mẹ cháu sẽ không bao giờ chịu đâu. Mẹ cháu không thích mấy thứ kiểu thế này đâu”. Bà lắc đầu, khẽ nhếch mép: “Phụ nữ đang mang thai chẳng bao giờ suy nghĩ chín chắn cả”. Theo những gì mình tìm hiểu được về giai đoạn thai nghén thì đúng là phụ nữ thường thấy mệt mỏi và buồn bực do sự mất cân bằng hoóc-môn. Nhưng mình cho không rằng sự mất cân bằng hoóc-môn ấy kéo theo sự mất cân bằng về quan điểm cưới xin của mẹ. Ngay cả khi mẹ có không mang bầu. Mẹ hoàn toàn không phải là týp người thích đám cưới kiểu hoàng gia. “Mẹ cháu sẽ là người đứng đầu vương triều tương lai của đất nước Genovia. Do đó bà cần phải được hưởng mọi đặc quyền và nghi thức trọng thể của hoàng gia” – chú Vigo giải thích. “Vậy thì sao không trao cho mẹ cháu cái đặc quyền được tổ chức đám cưới theo ý nguyện riêng của mình?” Bà cười phá lên khi nghe câu nói đó của mình. Và suýt nữa thì sặc, bà đang uống cốc-tai Sidecar để làm sạch miệng sau mỗi lần thử kẹo. Sau khi ho xong một hồi, bà nòi: “Amelia, mẹ cháu sẽ đời đời nhớ ơn ta vì những gì ta đang chuẩn bị cho lễ cưới đó. Cháu sẽ thấy”. Rõ ràng là chẳng có ích gì khi cứ tranh luận mãi với bà về chuyện này. Mình biết phải làm gì rồi. Đợi hết giờ đã. Hôm nay mình học cách viết thư cảm ơn kiểu hoàng gia. Một bài học hoàn toàn không có trong chương trình. Chẳng là phòng bà bây giờ đầy ắp những quà cưới và đồ sơ sinh mà mọi người đang lũ lượt gửi tặng mẹ mình, thể hiện sự quan tâm tới hoàng tộc Genovia. Vừa kết thúc buổi học mình chạy ngay sang bên phòng bố và đập cửa ầm ầm. Nhưng bố không có nhà! Lúc mình hỏi người gác cửa ở hành lang xem có biết bố mình đi đâu không thì nhận được câu trả lời chỏn lọn là không biết. Nhưng người gác cửa có thể đảm bảo chắc chắn một điều là cô Beverly Bellerieve đã đi cùng bố lúc bố rời khỏi phòng. Đành rằng là mình vui khi thấy bố có bạn gái mới nhưng chẳng nhẽ bố không nhận thấy có nguy cơ một thảm hoạ sẽ xảy ra sao?