Người dịch: Nga Linh
Chương 41 ,42, 43
ĐOẠN 15: BAY NHƯ LÀN KHÓI

Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Vừa vặn đợt nghỉ một tuần lễ Quốc Khánh, tôi nằm bẹp trên giường cho qua ngày.
Chiếc đồng hồ em tặng tôi không hề tháo khỏi tay, nhưng chính em đã rời bỏ tôi, biến thế giới của tôi phải trái trước sau, bốn bề hỗn độn.
Hiện hữu ngay trước mắt, giờ hư không khói bay.
Hư không như làn khói thuốc xanh nhả ra từ cặp môi hồng ướt mềm của Diệp Tử.
Vô số lần nhấc máy rồi lại hạ máy, tôi không biết phải giải thích ra sao với em qua điện thoại, hay là, lắng đọng một thời gian, em mới hiểu cái gì thật sự quý giá.
Mẹ vào phòng thăm tôi nhiều lần, không gặng hỏi gì, ra tới ngoài phòng khách nói nhỏ với bố: “Con trai lớn rồi, có tâm sự rồi…”
Một tuần trôi qua, mười hai ngày trôi qua.
Chẳng biết ai đã nói “Chuyếnh choáng men say giải ngàn sầu”, tôi ngược lại càng say càng sầu! Câu của Phạm Lão lưu lại cho người đời sau chuẩn xác hơn: “Rượu nhập tâm trầm khổ, hóa thành lệ sầu tư”
Chưa bao giờ tôi phải xa Diệp Tử lâu đến thế.
Cuối cùng tôi gồng hết can đảm nhấc điện thoại, thây kệ, dù Diệp Tử có xỉ vả tôi, tôi cũng cam lòng.
Ấn được vài nút, chợt nghĩ hay mai cứ đến thẳng đấy chứ sao? Vẫn mua một đóa hồng vàng tươi rói? Tôi sẽ rạp mình xuống đất, ngẩng mặt lên tha thiết nói với em: Anh yêu em, Diệp Linh Lung, hãy lấy anh!
KHÔNG! Lần này phải mua hồng đỏ, mà phải là loại đắt nhất.
Đang mơ được hội ngộ cùng Diệp Tử, điện thoại réo chuông, tôi mơ màng nhìn, số điện thoại lạ nên ngại ngần không muốn nhấc, hôm nay là thứ sáu, chắc không phải điện thoại từ công ty, làm ơn cho tôi được yên ổn nghỉ một ngày!
Điện thoại đổ chuông liên hồi, tôi chịu không nổi, tắt luôn máy, có gì tin vẫn sẽ được chuyển về hộp thư thoại.
 
Vừa mở mắt đã 12 giờ trưa.
Tôi nằm chết dí trên giường nhấm nháp dư vị Diệp Tử trong giấc mơ, trong đầu vạch ra kế hoạch quỳ gối với vô số tình tiết, mới nghĩ đến thôi đã cảm động sụt sùi.
Được hồi lâu tôi mới tiện tay vớ lấy chiếc điện thoại.
Hộp thư thoại có tám tin nhắn, tôi áp máy vào tai, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện thật.
Khốn kiếp! Tin ai thế, sáng sớm ra đã mở mồm chửi bới, tôi lại gây thù oán với ai rồi?
Tôi tỉnh hẳn, có người chửi còn không tỉnh?
Điện thoại rơi chỏng chơ xuống sàn nhà, tôi còn đủ tỉnh táo ngước lên nhìn đồng hồ, 12h20!
Tôi luống cuống vơ điện thoại lên gọi cho Diệp Tử, tắt máy.
Ngày hôm sau đi làm, quầy tiếp tân đưa cho tôi một bưu kiện chuyển phát nhanh, nói: “Nhận được từ hôm kia, tôi thay anh lĩnh ký.”
Vẫn là loại phong bì dày màu da bò, nhưng bên ngoài có dòng chữ tên người gửi: Diệp Linh Lung
Tôi lập cập xé mở phong bì, rút ra một sổ tiết kiệm, trong sổ là tất cả các khoản tiền lương của tôi từ ngày đầu làm việc, từng khoản từng khoản, rõ ràng rành mạch, bên trong kẹp một tờ giấy, trên giấy ghi ngày sinh nhật tôi. Nghĩ một hồi mới biết đó là mật mã.
Ngoài ra, còn có một bức thư với hàng chữ nghiêng nét chép một đoạn giống như thơ hay bài hát:
“Không phải tất cả đàn ông
Đều chưa từng phải khóc
Mà vì đã rơi nước mắt
Nên cạn hết yếu mềm
Không phải tất cả đàn bà
Đều vì anh mà mê mỏi
Có thể trước khi tương hội
Họ đã nghĩ kỹ mình phải làm gì
Không phải mọi câu chuyện kể
Đều đơm hoa kết trái
Chỉ vì sau khi kết thúc
Mất rất nhiều nhưng chẳng được bao nhiêu.
Không phải mọi câu chuyện tình yêu
Đều tuột mất chỉ trong nháy mắt
Có lẽ nghiệm chứng của yêu thương thật
Là cô đơn trải vô bến bờ.”
Diệp Tử luôn là thế, dù muốn cũng không nói ra, đã những mong tờ giấy này lưu lại chút manh mối, nhưng càng đọc tôi càng thấy mơ hồ.
Tôi chán chường rũ gục trên ghế tựa. Tôi nghĩ Diệp Tử đã đi thật rồi. Nhưng giữa những hàng chữ không hề để lại chút dấu vết Diệp Tử đi đâu, muốn đi đâu, giả sử không có cả tin của Ức Đình nữa, tôi chẳng khác nào ruồi bị ngắt đầu, đập cánh bay không phương hướng.
Biết bao ký ức sâu đậm, em nói quẳng là quẳng đi được sao?
Từ đó, mỗi ngày đi làm về tôi đều đảo qua nhà Diệp Tử và Tiểu Vân, ngay cả cuối tuần cũng không bỏ cuộc. Tôi lang thang như một hòa thượng đi khất thực, ngày ngày từ Tây sang Đông, góp nhặt lại từng mảnh kỷ niệm.
Sáu ngày liên tục, đến nhóm bảo vệ khu chung cư quốc tế Lan Uyển cũng nhớ mặt tôi, họ nói: “Có vẻ chủ nhà đi vắng rồi, anh ạ, anh không cần phải tạt qua đây nữa, nếu tiện cho anh, anh để lại một tờ giấy nhắn hoặc số điện thoại, khi nào gặp được chủ nhà chúng tôi sẽ nói với họ một tiếng, hoặc để vào hòm thư.”
Tôi gật đầu cảm tạ.
Hơn mười ngày nữa lại trôi qua, không hề có bất kỳ một tin tức nào của Diệp Tử, tôi gọi cho Cảnh Trực hai lần, định nhờ anh gọi cho Tuyết Nhi đang du học bên trời Mỹ, nhưng một lần thì anh đang họp, nhận điện rồi dập, còn một lần không hề mở máy.
Tuyết Nhi ở xa như thế, sợ rằng Diệp Tử cũng không thể liên lạc với cô? Hơn nữa em ngang ngạnh độc lập, toàn bộ sự việc hôm ấy em còn không nói cho Ức Đình, Tuyết Nhi càng chẳng thể biết chuyện gì.
Tôi chỉ còn cách cố chấp đến Lan Uyển, tìm Tiểu Vân nằm trong trình tự hàng ngày tuy gian khổ nhưng không thể thiếu của tôi, đến nỗi về sau nhóm bảo vệ thấy tôi là tránh.
Dường như trong mọi chuyện họ đều đã có thỏa thậm ngầm, đã bốc hơi tập thể khỏi cõi trần, dù trước đó không mảy may có một hiệu lệnh.
Một đêm tôi bật khỏi giường nghĩ ngay đến một người, Tiểu Ngọc! Có thể trước khi bỏ đi Diệp Tử qua thăm Tiểu Ngọc! Có thể vì thế Tiểu Ngọc biết được điều gì! Đúng rồi, có bệnh phải vái tứ phương, dù chỉ còn một tia hy vọng, tôi cũng muốn được thử.
Chiều hôm sau tôi gọi cho Trương Bác, Trương Bác hi hi ha ha cười một trận mới nhận ra vấn đề khẩn cấp của tôi.
Trương Bắc không ồn ào nữa, hỏi: “Lại xảy ra chuyện gì rồi? Hôm nào tớ phải nói chuyện một buổi tử tế với cậu, làm sao mà kín miệng thế, làm hàng à? Được rồi, để tớ hỏi cho.”
Một lát sau hắn gọi lại cho tôi, báo cho tôi biết nơi giam Tiểu Ngọc.
Tiểu Ngọc đã gầy đi nhiều, cằm nhọn hoắt, mắt lồi ra, tóc cắt ngắn hơn tôi, cả thân người lọt thỏm trong bộ quần áo lùng nhùng, giống hệt một cái giá treo đồ. Không còn mi giả, không còn viền mắt đen, không còn tóc vàng, không còn áo quây, lầm lũi khúm núm, hèn mọn liêu xiêu.
Lòng tôi nhói thắt, tự định thần mình phải hận cô ta, nhưng…
Nói thế nào, tôi cũng có liên quan.
Khuôn mặt cô yên ả như mặt hồ phẳng lặng, bình thản đứng trước tấm kính chắn, nhìn tôi, nhìn cả buổi cũng không nhấc điện thoại nói chuyện.
Tiểu Ngọc liếm đôi môi khô nẻ, cười. Nụ cười này, rạng rỡ vô chừng, hệt như có vạn tia nắng tắm xuống người cô. Rồi cô đưa sát mặt vào lớp kính chắn, nhắm mắt lại hướng về phía tôi, như muốn tôi phải vỡ ra, phải hoa mắt, tôi không kìm được đanh mặt lại.
Tôi mãi mãi ghi nhớ hành động cuối cùng, khi cô cong môi lên, ngang nhiên đường hoàng hôn tôi qua cửa kính.
Làm xong việc ấy, cô quay ngoắt đầu, nhìn khẩu hình phát âm biết rằng cô đang hô hiệu lệnh với người quản giáo: “Báo cáo!”
Cô cất người bỏ đi, không nói với tôi, dù một lời, thậm chí không cho tôi lấy một cơ hội trò chuyện.
Trước sau chỉ chừng 2 phút, tôi lạnh toát người, lạnh đến cạo mòn xương tủy.
Nói một lời tiếc nuối, nếu thời gian đổ ngược trở lại, thà tôi không mang theo thuốc vào cái đêm gặp Diệp Tử, thà tôi không say vào cái đêm gặp Tiểu Ngọc.
Thì, mọi việc đã đơn giản, Diệp Tử đã không phải sợ hãi bật dậy lúc nửa đêm, Tiểu Ngọc đã không phải mặc áo tù đeo số hiệu lạnh băng đối diện tôi sau tấm kính chắn.
Tôi không tin vào số phận an bài, tôi chỉ tin nhân nào quả nấy.
Tất cả nguồn cơn, đều tại tôi.
Chương 43
Một ngày cuối tuần, dù biết rõ Diệp Tử không còn ở đó, tôi vẫn đến trước cửa nhà em, ngồi dưới bậc cầu thang châm điếu, nhớ lại gương mặt rạng ngời cuốn hút ấp phủ trong làn khói thuốc.
Một tiếng mở cửa vang lên, vừa quay đầu, tôi nhìn thấy một người đàn ông từ trong nhà Diệp Tử bước ra. Tôi giật mình gần như bật dậy khỏi bậc cầu thang.
Tôi hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông nhìn tôi ngược xuôi một hồi, cũng nhíu mày hỏi: “Anh là ai?”
“Sao ông vào được đây?”
“Ơ hay, cái anh này, đây là nhà tôi, anh hỏi tôi làm sao vào được đây?” Người kia định đi xuống bèn bị tôi chặn ngay lại.
"Gì thế? Định gây sự à?” Ông ta trợn ngược mắt, nhìn tôi khiêu khích.
“Nhà ông? Sao có thể là nhà ông? Diệp Linh Lung ở đây mà.” Mắt tôi sắp phóng ra lửa vì tức giận.
“À…để tôi nói,” Người kia cười, mặt mày giãn ra, “Tìm cái cô đấy à? Chuyển đi từ lâu rồi, đã hơn nửa tháng nay, tôi là chủ nhà…”
Tôi đấm mạnh tay vào tường!
Chủ nhà giật thót, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ?”
Tôi hỏi: “Tôi có thể vào nhà một chút không?”
"Thôi, tôi phải đi bây giờ, mà tôi có biết cậu đâu…Căn hộ này còn phải cho người khác thuê.”
“Anh ơi, anh mở cửa một lúc thôi, nếu không em cậy cửa ra đấy, em là bạn trai cũ của Diệp Linh Lung, cô ấy không nói gì đã bỏ em đi, em muốn nhìn lại căn nhà cũ của chúng em.” Tôi van lơn cầu khẩn.
Chủ nhà ngập ngừng một lát, “Được rồi, cậu đứng đây, không được bước chân vào! Giữa thanh thiên bạch nhật…” nói rồi mở cửa ra.
Đồ gia dụng, đồ điện vẫn ở đó, tôi còn cảm thấy thoang thoảng hơi thở thơm ngát của Diệp Tử, nhìn thấy em duyên dáng uyển chuyển lắc eo đi qua đi lại.
Chẳng hiểu bằng cách nào tôi đã lê được về nhà, chỉ biết khi tấm thân đổ ập xuống giường, khổ đau nghẹn đắng trong cổ họng, nếu bạn thấy một người đàn ông khóc thầm trong đêm, phần lớn có nghĩa là anh ta đã mất đi điều quý giá nhất, như tôi, mất đi tình yêu.
“Hải Đào ơi, em vì anh, muốn tốt cho anh, muốn tốt cho chính mình, giữa chúng mình sẽ chẳng bao giờ có kết quả, hà tất phải hành hạ cả hai thế này? Rồi cùng đau khổ”
“Thối thây như em làm sao xứng với anh?!”
“Tôi không phải một miếng ngọc đẹp, tôi là viên đá bị người ta đập nát vô số lần, tôi không xứng đáng với anh!”
Đó là tất cả những lời Diệp Tử đã ném vào tôi, từng phút từng giây như những hòn đá nặng nghìn cân đè trĩu lên tim tôi.
ĐÊM ẤY, DIỆP TỬ, TIỂU NGỌC, TIÊU LÂM, ba người đàn bà gào thét trong giấc mơ của tôi, đầu tôi đau ngập dại.
Những ngày sau đó tôi im lìm hẳn, tôi cắm phập mình vào tải công việc, dồn hết tâm sức, giám đốc Vương khen ngợi tinh thần làm việc và hiệu quả công việc của tôi, ông luôn biểu dương tôi trước mỗi cuộc họp, nói thanh niên phải như cậu Lý Hải Đào mới được.
Thị trường rất lớn, phân phối hai đầu thành phố Bắc Kinh, vì thế công ty cấp cho tôi một chiếc BMW.
Tiêu Lâm luôn luôn cố tình xuất hiện trước mặt tôi, làm tôi lại nhớ đến hai tờ vé in mực xanh. Cô ngồi chống tay lên bàn làm việc, cười rạng rỡ với tôi, tôi không còn hơi sức đáp lại, ngoài đi làm, chút sức lực cuối cùng tôi dốc vào việc mong ngóng trước cổng khu biệt thự Lan Uyển.
Tôi hỏi trực tiếp quản lý khu nhà, họ cũng chỉ nhún vai nói “Anh ạ, xin lỗi anh, chủ nhà không có nghĩa vụ phải báo với chúng tôi hành tung của họ, chúng tôi không có cách nào biết được.”
Hay Tiểu Vân đi cùng Diệp Tử đến Singapore? Tôi nghĩ mãi vẫn không lý giải nổi.
Một ngày chủ nhật, tôi thức dậy vào giữa trưa, ăn qua loa chút đồ, vừa chuẩn bị ra cửa, Tiêu Lâm gọi điện tới: “Hải Đào, em đây, tối nay anh có thời gian không? Cùng đi ăn cơm anh nhé, em có việc cần nhờ.”
“Việc gì vậy Tiêu Lâm, em nói luôn qua điện thoại đi.”
"Nói qua điện thoại không tiện, có việc muốn nhờ anh thật mà, tối nay anh có thể ghé qua nhà em được không?
“Có…thật quan trọng không?”
“Quan trọng, lần trước anh tiễn em về tận dưới chân lầu? Anh còn nhớ không? Cửa 3 phòng 201, em chờ anh.” Không đợi tôi trả lời, Tiêu Lâm đã ngắt máy.
Lúc ra cửa, mẹ đứng sau lưng hỏi: “Con ơi, tối ăn cơm ở nhà nhé, hôm nay là sinh nhật con, tối nay chị con cũng đến đấy.”
Sinh nhật? Ôi, ngày 28 tháng 11? Tôi thật sự đã quên. Chẳng lẽ tôi đã 27 tuổi? Chẳng lẽ Diệp Tử đã bỏ đi được 39 ngày?
Nhớ đến cái tên ấy, lòng tôi thít nghẹt, gần như đang bị ai đó dẫm nghiến lên người, đau dồn đau dồn lại. Đau tới mức phải nghiến chặt răng mới gượng dậy được.
“Thôi mẹ ạ, con có hẹn rồi, tối nay không về ăn cơm, bảo chị khỏi cần mua bánh, có ai ăn đâu lại bỏ phí.” Tôi xuống lầu đi luôn.
Nhà Tiểu Vân vẫn không có ai, đến đây đã trở thành một trình tự không thể khác trong ngày sinh nhật của tôi, nhưng trình tự này chẳng khởi động được gì.
Buổi chiều tôi lái xe đi tìm Cảnh Trực.
Cảnh Trực đang ở ngoại thành một khu nghỉ ngơi chơi bài, tôi đứng đợi anh ở đằng sau, đợi có người đi vệ sinh mới kéo anh ra một bên.
Nghe xong lời tôi Cảnh Trực lắc đầu quầy quậy, nói: “Không thấy Tuyết Nhi nói gì, từ lúc cô ấy đi Mỹ, thường chủ động gọi về cho gia đình hay bạn bè, Diệp Tử chắc không có số của cô ấy đâu, trước lúc đi không thể liên hệ với cô ấy. Cậu cũng gọi cho Diệp Tử, liên tục tắt máy phải không? Chắc họ mất liên lạc rồi. Thế này vậy, tối nay mình gọi cho Tuyết Nhi, bây giờ bên ấy là nửa đêm rồi. Nếu cô ấy có tin tức của Diệp Tử, tôi gọi cho cậu đầu tiên.”
”Em trai à, đừng sốt ruột, đàn bà ấy mà, điên một trận lại quay về thôi…”
Nhưng giận dữ đã 1 tháng 9 ngày, chẳng nhẽ tất thảy đã tiêu tan?
Tôi phóng gấp từ ngoại ô về đã 8 giờ tối, cái bụng sôi ọc ọc vì đói, đến trước cửa phòng 201, vừa định đưa tay lên gõ, cửa đã mở ra.
Tiêu Lâm trang điểm nhẹ nhàng, mang nụ cười êm dịu chào đón: “Đợi anh lâu lắm rồi, sao giờ mới đến?
Tôi mệt mỏi đáp: “Có chút việc, xin lỗi anh đến trễ.”
Một bàn đầy thức ăn đặt giữa phòng khách, còn có một chai vang đỏ, nền nhạc là bài hát tiếng Anh nhẹ nhàng, chẳng biết do ai hát, giọng ca sĩ đặc biệt và du dương, làm chuếnh choáng lòng người.
Nếu có thêm hai hầu bàn, đồ ăn Trung Quốc sẽ thành đồ Âu, có cảm giác như đang ở một nhà hàng sang trọng.
“CHÚC MỪNG SINH NHẬT!” Cô nói.
“Sao em biết” Đã lâu lắm rồi không ai khiến tôi cảm động.
”Bảng danh sách nhân viên công ty có hết mà, anh đi rửa tay rồi vào ngồi nhé, em không biết nấu cơm, nên gọi đồ ăn ở dưới nhà lên, nhưng món cà bung này là em xào đấy, sa lát trộn nữa, anh đừng cười em nhé Hải Đào…” Tiêu Lâm kéo ghế ra mời tôi.
Tôi rửa tay xong ra bàn ngồi, gắp liền hai miếng, hỏi: “Tìm anh là vì…”
“Cũng không thuần túy là thế, em cảm thấy gần đây anh có tâm sự, muốn tìm anh nói chuyện, anh xem bây giờ ngày ngày anh đi sớm về khuya, nghe nói bạn gái anh ra nước ngoài rồi, vẫn chưa về sao?”
“Cô ấy đi nghỉ rồi, anh chắng có chuyện gì đâu…” Tôi thờ ơ không đối phó, nhìn thấy chai vang đỏ trên bàn, bỗng tự hỏi không biết nó có 4 độ không?
Vừa nghĩ tới đó lại thấy không ngon miệng, tôi với tay lấy chai rượu, chẳng nói với Tiêu Lâm một lời, tự rót ra một chén.
Tôi dám khẳng định nó không phải 4 độ.
Bài hát lặp đi lặp lại.
“Nếu em thật sự đi Mỹ, Hải Đào, anh…sẽ nhớ về em chứ?” Tiêu Lâm đột ngột chủ động gợi lại vấn đề cô từng né tránh.
”Bao giờ?”
“Em…chỉ giả dụ thế.”
"À ừ, bạn bè mà, sẽ vẫn nhớ.” Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, tùy tiện trả lời cho qua chuyện.
“Vậy thì, em muốn biết, nếu em không đi, có bao giờ anh sẽ để ảnh của em trong ví?” Tiêu Lâm đặt chén rượu trên tay xuống, rượu làm má cô ửng hồng, đàn bà uống rượu vào thường trở nên đẹp hơn?
Tôi lại nhớ về Diệp Tử xinh đẹp trong cái lần sinh nhật uống rượu say, lại nhớ về đêm ấy với đôi mắt say đắm mơ màng Diệp Tử hỏi tôi: Tại sao?
Giờ đây, người cần hỏi câu “tại sao” ấy phải là tôi, tại sao em không có lấy một chút tin tức.
Thấy tôi đờ đẫn, Tiêu Lâm động nhẹ vào tay tôi, tôi nhìn cô, không nói gì. Cô là một người con gái thông minh, hành động ám chỉ, mà không chút bộc lộ.
“Bỏ qua đi, một câu hỏi ngốc nghếch, không trả lời cũng được! Mai còn phải đi làm, thôi không đợi đến 12 giờ nữa, chúng mình thổi nến đã!”
Tiêu Lâm đặt bánh lên bàn, thắp nếp, để lại một ngọn đèn con con, “Anh ước một điều đã Hải Đào!” Ánh nến bập bùng hiện tỏ khuôn mặt thoáng sắc hoa hồng của Tiêu Lâm, phảng phất nét siêu linh.
Tôi còn muốn ước gì ngoài việc Diệp Tử quay lại bên tôi?
Tôi vừa thổi tắt nến Tiêu Lâm rất nhanh hôn lên má tôi, “Sinh nhật vui vẻ!”
Tiêu Lâm quá bạo dạn làm tôi có đôi phần bất ngờ, mùi nước hoa thanh tao trên cơ thể cô quấn quanh tôi, bất giác tôi cảm thấy mọi thứ thật dễ chịu.
Ngay bây giờ nếu tôi làm gì, hẳn Tiêu Lâm sẽ ưng nhận.
Chẳng có gì trở ngại, cô đang ngước lên âu yếm chờ đợi, thâm tình và chuyên chú, nếu tôi đoán không nhầm, ánh mắt cô đang đầy ý khuyến khích.
Cái khắc ấy, trong nền nhạc êm dịu, trong ánh nến tỏ mờ, tôi đang ngã lòng, con người vẫn thường gặp tình huống này, cám dỗ…
Diệp Tử từng khinh miệt nói: “Đàn ông? Hừ…” Phải vậy không, tôi thừa nhận mình bị mê hoặc, như thừa nhận mình là thằng đàn ông, một thằng đàn ông bị người phụ nữ yêu dấu vứt bỏ.
Điện thoại đột ngột đổ chuông, một âm thanh cao ngất phá vỡ tự nhiên, không hề ăn khớp với không khí đã được cố ý kiến tạo ở đây. Tiêu Lâm vuốt lại tóc, giúp tôi lấy điện thoại.
Không có số hiện lên, tôi giật mình, hay là…
Tôi lập cập chạy sang phòng khác ấn nút nhận điện: “A lô?” - Giọng tôi run run.
Đầu bên kia không lên tiếng, tôi cơ hồ có thể ngửi thấy hơi thở tựa hương lan của Diệp Tử ở đầu dây.
“Diệp Tử…” tôi gần như dồn hết sức lực để thốt ra được lời này, lời nói vừa tuột khỏi môi, toàn thân tôi như kẻ hụt hơi không còn chút sức lực.
Bên kia chỉ còn tín hiệu bận. Điện thoại tuột khỏi tai, rơi sõng soài xuống sàn. Người tôi trượt dài theo gờ tường, tôi lấy tay ôm đầu.
Tiêu Lâm định chạy lại đỡ tôi, bị tôi chặn lại, chỉ nói: “Để kệ anh, cho anh yên tĩnh một lát.”
Cứ ngồi thụp như thế, mãi đến khi hai chân mất hết cảm giác. Cảm giác là cái gì đâu chứ, sợ rằng cái tôi đang mất, là người tôi yêu suốt kiếp đời này.
Tối ấy ra khỏi nhà Tiêu Lâm, cái gã tôi 27 tuổi giống như linh hồn lang thang đứng trong gió lạnh, muốn để mặc giá rét đóng băng nỗi nhớ thương tuyệt vọng của tôi.
Nhưng có thể khẳng định một điều: Diệp Tử còn sống.