uổi chiều gần tàn mới chấm dứt cuộc thảo luận về những gì Dick sẽ phải làm; Dick sẽ phải tỏ ra tốt đến cùng cực, trong khi cố gắng loại bỏ yếu tố cá nhân ra ngoài. Khi sau cùng mấy ông bác sĩ đứng lên Dick đưa mắt ngó ra ngoài cửa sổ; bên ngoài mưa lất phất bay. Nicole đang lo lắng chờ ở một nơi nào đó dưới mưa. Khi Dick đi ra, cài khuy áo mưa lên tận cổ và bẻ vành mũ sụp xuống, Dick thấy Nicole đang đứng dưới vòm cổng vào chính.
Cô gái nói:
- Tôi biết có một chỗ chúng ta có thể tới đó. Hồi tôi còn bịnh, ngồi ở trong nhà đối với tôi cũng chẳng sao, ngồi với mọi người khác, suốt một buổi tối. Những gì mọi người nói tôi chẳng quan tâm tới. Đã đành bây giờ tôi nhìn họ, như những người bịnh, và...
- Cô sắp rời khỏi đây, phải không?
- Ồ, sắp. Chị Beth của tôi - thật ra ai nấy vẫn gọi chị ấy là Baby như trước sẽ tới đây trong vòng vài ba tuần nữa để đưa tôi đi một nơi nào đó. Sau đó tôi sẽ quay lại đây ở một tháng nữa.
- Đó là chị lớn của cô?
- Đúng thế, chị ấy lớn tuổi hơn tôi nhiều. Chị ấy hai mươi bốn; đã trở thành người Anh, chị tôi ở Luân Đôn, tại nhà bà cô tôi. Chị ấy có đính hôn với một người Anh nhưng người đó đã chết; tôi chưa hề gặp người vị hôn phu đó.
Gương mặt của Nicole, màu ngà ánh vàng, nổi bật trên nền trời lúc hoàng hôn có mưa giăng mù, như mời chào một hứa hẹn mà Dick chưa từng nhận thấy. Hai gò má cao, vẻ đẹp của nước da tái xanh, trông tươi mát hơn là nóng sốt, khiến nghĩ tới một thứ thú vật nguyên giống, gợi ý đó là một sinh vật trên đó không những chỉ thấy báo hiệu sự tươi trẻ được phóng lên một tấm phông màu xám, mà còn cả sự tăng trưởng, một cuộc phát triển không ngừng. Gương mặt đó khi trở nên già dặn sẽ xinh đẹp lắm, và tới khi già cỗi cũng vẫn còn đẹp. Những nét cân đối đủ để bảo đảm điều đó.
- Ông ngó gì vậy?
- Tôi tự nghĩ cô sắp sửa sung sướng lắm.
Nicole hoảng sợ.
- Tôi? Thật vậy ư?
All right! Mọi sự sẽ không tồi tệ hơn trước hay sao?
Tại chỗ đốt lửa có mái, nơi Nicole đưa Dick tới, cô gái ngồi xổm trên đôi giầy đánh gôn, mình cuốn tròn trong chiếc áo mưa; hai má ửng hồng trong không khí ẩm ướt. Nghiêm trang cô gái ngó lại Dick, thưởng thức thái độ hơi kiêu hãnh của người trẻ tuổi, đang đứng tựa vào chiếc cột gỗ. Cô gái ngắm gương mặt trên đó bao giờ cũng đọc thấy một vẻ đứng đắn hết sức, với những lóe ngắn vui sướng hay chế diễu rất tự nhiên nơi Dick. Đó là cái phần của Dick rất hợp với nước da người Ireland, mà cô gái rất ít quen biết; cô gái hơi ra chiều e ngại và càng thêm ham muốn khám phá. Đó là khía cạnh đàn ông nhất của Dick. Khía cạnh kia, được huấn luyện kỹ, sự kính trọng đọc thấy trong hai mắt, cô gái gạt sang không do dự, như hầu hết phụ nữ đều làm.
Nicole nói:
- Dù sao chăng nữa tổ chức này cũng có lợi cho tôi về phương tiện ngôn ngữ.
Tôi nói tiếng Pháp với hai bác sĩ, tiếng Đức với các cô điều dưỡng và tiếng Ý hay tiếng nào khác tương tợ như tiếng Ý với hai chị người làm và một bà bịnh nhân; tôi lại học được rất nhiều về tiếng Tây Ban Nha nơi một bà bịnh nhân khác.
- Tuyệt quá nhỉ!
Dick cố gắng thử có một thái độ, nhưng không có cách nào.
- Về âm nhạc cũng vậy... Tôi hy vọng ông không tin tôi chỉ chú trọng tới những bản loại ragtime. Ngày nào tôi cũng tập dương cầm, mấy tháng gần đây tôi có theo một lớp học tại Zurich về lịch sử âm nhạc. Tóm lại âm nhạc và họa, đó là hai thứ duy nhất đã giúp tôi còn sống được trong một khoảng thời gian nào đó.
Cô gái bỗng cúi xuống, xoắn một mẩu da ở chiếc giầy gần như sắp đứt, rồi ngẩng đầu lên:
- Tôi chỉ muốn vẽ phác sơ chân dung của ông, đúng như ông đang lúc bây giờ.
Dick cảm thấy buồn trong khi cô gái mời chào tài nghệ, chỉ đợi y chấp nhận.
- Tôi thấy ghen với cô. Trong lúc này dường như tôi không chú ý một chút gì khác ngoài công việc của tôi.
Nicole vội nói:
- Ồ, nhưng mà đối với một người đàn ông như vậy là tốt đẹp lắm; nhưng đối với một thiếu nữ thì khác. Tôi cho rằng thiếu nữ phải có rất nhiều tài nghệ nho nhỏ, để truyền cho con gái.
Dick cố làm ra vẻ thản nhiên:
- Tôi cho rằng đúng như thế.
Nicole ngồi đó, yên lặng. Dick muốn cô gái nói để y có thể đóng vai trò dễ dàng của người vô tình phá đám. Nhưng cô gái nín lặng không nói.
Dick nói:
- Bây giờ cô hoàn toàn khá lắm. Cô hãy ráng quen dĩ vãng; trong vòng ít nhất một năm cô đừng dùng phí sức quá. Cô hãy trở về Mỹ. Cô hãy trở thành một cô “debutante” bước ra ngoài xã hội và sẽ gặp tình yêu. Cô sẽ trở nên sung sướng.
- Tôi không thể yêu được.
Cô gái lấy mũi giầy gạt chút rêu bám trên mảnh gỗ đang ngồi lên.
Dick nhắc lại:
- Chắc chắn là cô có thể. Có lẽ không ngay trong vòng một năm gần đây, nhưng sớm muộn thế nào cô cũng sẽ yêu.
Rồi Dick nói thẳng:
- Cô có thể có một cuộc đời hoàn toàn bình thường, với một bầy con xin xắn. Dữ kiện cô đã chữa khỏi hẳn bịnh chứng tỏ điều đó. Cô sẽ là một mệnh phụ trẻ tuổi và cô sẽ phải gánh vác gia đình trong khi những người khác tới lúc phải từ bỏ từ lâu trước.
Nhưng trong hai mắt Nicole có một vẻ đau khổ trong khi cô gái nhận một liều thuốc rất nặng, được nhắc nhở không chút dịu nhẹ. Cô gái khiêm nhượng nói:
- Tôi biết rõ còn lâu lắm tôi không đủ tư cách để lập gia đình.
Chính Dick cũng bối rối quá để có thể nói thêm được gì. Dick ngó ra cánh đồng lúa ngoài xa, cố gắng lấy lại vẻ cứng rắn như ý muốn.
- Cô sẽ
all right; hết thảy mọi người ở đây đều tin tưởng nơi cô. Cô coi này, bác sĩ Gregory rất lấy làm vinh dự vì cô, rất có thể ông ấy sẽ...
- Tôi ghét ông bác sĩ Gregory thậm tệ.
- Ồ, cô không nên...
Thế giới đã sụp đổ đối với Nicole, nhưng đó là một thế giới lung lay hoàn toàn mới tạo nên. Ở bên dưới, những xúc động, những linh tính của cô gái chưa quy hàng, còn tiếp tục tranh đấu. Vậy mà mới một giờ đây cô gái mang niềm hy vọng như bông hoa cài trên dây lưng áo, trong khi đứng đợi dưới mái cổng?
Cô gái cũng nói nho nhỏ:
- Còn gì thích thú cho bằng có lại được một cuộc đời sung sướng.
Lát sau, cô gái vuốt ve ý nghĩ nói với Dick rằng mình giàu có tới mức nào, rằng cô gái sẽ sống trong những căn nhà đẹp sang như thế nào, và thật tình cô gái tiêu biểu cho một trị giá lớn; trong khoảnh khắc cô gái biến thành ông nội của cô gái, Sid Warren, một người buôn bán ngựa. Nhưng cô gái chế ngự được ý muốn trộn lẫn những giá trị có bản chất khác nhau và gạt những ý niệm đó vào những nơi cất giấu bí mật của chúng, trong khi biết rõ mình chẳng còn nơi ẩn náu, chỉ còn quãng không và đau khổ.
- Tôi phải trở về bịnh viện. Trời đã hết mưa rồi.
Dick đi bên, cảm thấy cô gái khổ sở, chỉ muốn uống những giọt nước mưa đọng trên má cô gái.
Cô gái lại nói:
- Tôi mới nhận thêm được đĩa hát; tôi đang nóng lòng muốn nghe. Ông có biết...
Thật chẳng có bữa ăn tối nào như hôm đó, Dick tự nghĩ phải kết thúc vụ chia cắt; đồng thời Dick cũng muốn đá đít Franz vì đã làm cho Dick dính líu - một phần - vào chuyện đáng buồn này. Dick đợi nơi tiền đình. Hai mắt Dick dõi theo một chiếc mũ che kín một cái sọ mới được giải phẫu. Bên dưới chiếc mũ có hai con mắt gặp hai con mắt Dick.
- Chào bác sĩ.
- Chào ông.
- Trời đẹp quá.
- Vâng, tuyệt vời.
- Bây giờ ông ở đây?
- Không, tôi ở đây một vài ngày thôi.
- Nếu vậy tốt lắm. Thôi chào ông.
Sung sướng thấy có thể chịu nổi một vụ tiếp xúc, người khốn khổ đội mũ nồi lui đi. Dick đợi. Một cô điều dưỡng từ trên lầu đi xuống có mang một lời nhắn với Dick.
- Thưa bác sĩ, cô Warren nói xin lỗi bác sĩ. Cô Warren muốn đi nằm. Tối nay cô Warren dùng bữa trong phòng.
Cô điều dưỡng đợi trả lời, có đôi chút hy vọng ông bác sĩ nhận thấy trong thái độ của cô Warren có điều không được tự nhiên.
- Ồ, tôi hiểu... Thôi (Dick nuốt nước miếng, cố chế ngự nhịp tim đập mạnh), tôi hy vọng cô Warren sẽ trở lại dễ chịu hơn rất mau. Cám ơn.
Dick vừa băn khoăn vừa bực mình. Dù sao Dick cũng thấy được giải thoát.
Dick gởi lại cho Franz mấy lời, xin lỗi không thể đến ăn tối, rồi đi bộ qua cánh đồng tới trạm đậu xe điện. Khi Dick tới đó, những tia nắng cuối cùng làm ửng vàng những đường rầy và chói sáng những tấm kính trên những máy phát tự động. Tại đó có một cảm giác lạ lùng rằng nhà ga, bịnh viện, hết thảy lay động giữa lực câu tâm và lực ly tâm; Dick thấy hốt hoảng, rồi yên tâm hơn khi những viên đá lót đường rất lớn của thành phố Zurich lại vang lên dưới gót chân.
Dick đợi sẽ nhận được thư của Nicole trong ngày hôm sau, nhưng không thấy chi hết. Tự hỏi không hiểu cô gái có đau hay không, Dick điện thoại tới bịnh viện nói chuyện Franz.
Franz nói:
- Hôm qua và hôm nay cô gái có xuống dùng bữa trưa. Trông cô ta có vẻ bận suy nghĩ, như ở trên mây. Thế nào cuộc nói chuyện đã đi đến đâu?
Dick toan phóng mình xuống vực thẳm như trên núi Alpes:
- Chúng tôi chẳng đi đến đâu hết ít nhất tôi nghĩ rằng chưa đi đến đâu hết. Tôi cố gắng giữ một khoảng cách, nhưng tôi không cho rằng đã đạt tới chỗ khiến cho cô gái đổi thái độ, cho dù cô gái có bị xúc động mạnh.
Có lẽ tự ái của Dick đã bị tổn thương và Dick không cần phải bồi một cú ân hận.
- Nếu cứ tin vào mấy lời cô gái đã nói với cô điều dưỡng tôi có khuynh hướng cho rằng cô ta đã hiểu...
-
All right!- Đó là điều tốt nhất. Xem chừng cô ta chưa đến nỗi xúc động quá lắm, có đôi chút như bay trên mây.
- Vậy thì,
all right.
- Dick, ngày gần đây anh ghé tôi nhé.
8
Trong những tuần lễ sau đó, Dick luôn luôn lúc nào cũng bực mình. Nguyên nhân bịnh lý của vụ này và cuộc kết thúc có vẻ máy móc của nó đã để lại cho Dick một dư vị nhạt nhẽo, có mùi kim khí. Những xúc cảm của Nicole đã được điều trị một cách bất công và không đẹp - mà ai biết đâu những xúc cảm của chính Dick cũng bị đối đãi như vậy? Cần thiết Dick phải từ bỏ trong một thời gian mọi ý tưởng hạnh phúc. Dick gặp Nicole trong mộng, đang đi trên những đường mòn ngoài vườn bịnh viện, đung đưa chiếc nón rơm rộng vành... Một lần, Dick gập Nicole thật; hội Dick đi ngang trước Palace Hôtel, một chiếc Rolls Royce rực rỡ vừa lượn qua lối cổng vào hình vòng cung. Bé nhỏ bên trong chiếc xe vĩ đại do cả trăm mã lực thừa làm cho chuyển động, Nicole ngồi bên một thiếu phụ Dick cho là chị của cô gái. Nicole trông thấy Dick, trong khoảnh khắc đôi môi cô gái hé mở, gương mặt lộ một vẻ kinh hoảng. Dick ngả nón chào rồi đi thẳng. Nhưng trong khoảnh khắc không khí chung quanh Dick vang vang như thể hết thảy những tiểu quỷ ở Gross Munster đang vây bọc nhảy múa chung quanh. Dick gắng xua đuổi những ý tưởng đó ra khỏi đầu óc mình băng cách ghi một bảng chi tiết của cả một chế độ sống mới trịnh trọng cho Nicole, trù liệu cả trường hợp bịnh tấn công trở lại, nguyên do nơi những mỏi mệt và khích thích của đời sống xã giao - tóm lại một bảng liệt kê có vẻ đứng đắn và đáng tin với bất kỳ ai ngoại trừ chính y là người đã tự tay viết ra.
Kết quả cuối cùng của sự cố gắng đó là hiến cho Dick ý thức được rằng những xúc cảm của mình bị ảnh hưởng đến chừng nào. Do đó Dick mới tính kiếm món giải độc. Một là cô bé điện thoại viên ở Bar-sur-Aube, hiện đang đi khắp Âu châu, từ Nice tới Coblence với cố gắng thất vọng túm lại được những người đàn ông mà cô gái đã quen biết trong thời kỳ nghỉ hè không thể quên được và cũng không thể so sánh được tại bộ Tổng Tham mưu. Hai là thu xếp trở về Mỹ vào tháng Tám, trên một chuyến tàu của chính phủ. Ba là nhân dịp nỗ lực do việc sửa những bản in của cuối sách mà Dick dự định trình bày vào mùa thu bằng Đức văn với thế giới những chuyên viên về bịnh thần kinh.
Bây giờ Dick đã vượt quá thời kỳ học hỏi. Bây giờ Dick muốn lo những công việc thực hành. Nếu có thể xin được một học bổng trao đổi, Dick có hy vọng hoạt động như ý muốn. Nhưng đồng thời Dick cũng dự định viết một cuốn sách mới:
“Tiểu luận về một việc sắp hạng đồng đều và thực hành những căn bịnh thần kinh và tâm linh căn cứ trên những nhận định về một ngàn năm trăm trường hợp trước - krapealin và sau - krapealin như việc định bệnh được ghi theo ngôn từ của những trường phái hiện đại” kèm theo một đoạn ồn ào:
“Với một bảng kê theo thứ tự thời gian những phần ý kiến đã được phát biểu riêng biệt”
Nếu viết bằng Đức ngữ tựa của sách sẽ là một cái gì vĩ đại lắm [1].
Trên đường đi Montreux, Dick chậm rãi đạp xe, ngắm ngọn núi Jugenhorn mỗi khi có thể được, và nheo mắt bị chói sáng bởi mặt nước hồ lấp lánh giữa những tòa nhà khách sạn xây cất bên bờ. Du khách người Anh, tái xuất hiện sau bốn năm vắng mặt và đưa ra chung quanh những tia mắt nghi kỵ của những thám tử, tưởng như, tại quốc gia ít bảo đảm này, họ có nguy cơ sẽ bị những đám người Đức vồ mất. Khắp nơi, nhận thấy sự hồi sinh và tái tạo trên những đống gạch vụn do một dòng thác lũ bất đồ xuất hiện. Tại Berne và Lausanne, đi về phía nam, người ta nao nức hỏi thăm Dick người Mỹ sẽ có tới nhiều không trong năm nay. Có lẽ vào tháng Tám, nếu họ không tới ngay từ tháng Sáu?
Dick bận chiếc quần cụt bằng da, một áo sơ-mi nhà binh, mang giầy leo núi. Trong túi đeo trên lưng Dick có một bộ quần áo bằng vải và đồ lót để thay. Tại đường xe điện leo núi ở Glion, Dick gởi chiếc xe máy và uống một ly bia tại ngoài hiên quán ăn ở sân ga, trong khi ngó tao xe trông như một con sâu lớn đang từ triền núi dốc 80 độ đổ xuống. Tai của Dick còn đầy máu khô sau cố gắng mãnh liệt khi Dick đạp xe thật mau ở đoạn Tháp Pelz để thử coi mình đã hết là một nhà lực sĩ hay chưa... Dick xin một chút cồn và rửa sạch ít nhất cũng bên ngoài tai trong khi xe các tới nơi. Dick trông thấy chiếc xe máy của mình được nhân viên nhà ga đưa lên xe điện, Dick bỏ chiếc túi đeo vai của mình trong hộc bên dưới toa xe rồi lên ngồi một chỗ.
Những toa xe điện leo núi được đóng theo độ nghiêng tương tợ như cái nón của một người không muốn cho ai nhận diện. Thấy có nước chảy ra từ thùng chứa đặt dưới toa xe, Dick cảm phục tài trí của người quan niệm ra kiểu xe. Một toa khác, trong lúc này, đang được lấy nước từ trên núi vào thùng chứa. Khi xuống dốc trọng lực của toa xe được tăng thêm vì số lượng nước kéo toa xe từ bên dưới lên đã được nhẹ bớt vì đã tháo hết nước một khi thắng đã nhả ra. Quả tình đó là một sáng kiến tuyệt vời! Những người Anh, ngồi trên ghế trước mặt đang thảo luận về vấn đề sợi dây cáp.
- Loại dây cáp sản xuất tại Anh bao giờ cũng bền được năm sáu năm. Cách đây hai năm người Đức giành mất thị trường này của chúng tôi với giá hạ hơn. Các ông có biết dây cáp mới bền được bao lâu không?
- Bao lâu?
- Một năm sáu tháng. Sau đó người Thụy Sĩ quay sang bán hết cho người Ý, tại đó người ta không nghiêm khắc quá về phương diện kiểm soát vật dụng.
- Tôi tưởng tượng Thụy Sĩ sẽ tai hại bao nhiêu về uy tín nếu xảy ra vụ dây cáp đứt...
Người điều khiển đóng một cánh cửa, điện thoại cho người đồng nghiệp và, sau một cú giựt mạnh, chiếc xe từ từ leo lên tới cái đích đến to bằng đầu cây kim, trên cao, trên ngọn núi màu lục ngọc. Sau khi toa xe vượt khỏi những mái nhà, phong cảnh vùng Valais, vùng Vaud, vùng Savoie Thụy Sĩ, vùng Genève, dàn trải dưới mắt các du khách trong một khung cảnh mở rộng. Giữa hồ, được dịu mát do dòng nước cuồn cuộn của sông Rhône, trở nên một trung tâm thật sự của thế giới Tây phương. Những con thiên nga trông như những chiếc tàu và những chiếc tàu như những con thiên nga đang bơi lội dưới hồ, chìm lẫn trong cảnh đẹp thản niên. Ngày hôm đó trời rực rỡ ánh mặt trời chói sáng bên đường Karsaal. Trên những sân chơi ten-nít, đấu thủ không ai có bóng in dưới đất.
Khi Chillon và lâu đài trên đảo Salagnon hiện ra, Dick thôi không chăm chú tới phong cảnh để ngắm nội tâm của mình. Toa xe bây giờ đã lên cao trên những ngồi nhà cao nhất dựng từng đợt trên triền núi, từ bờ hồ lên. Hai bên, những khối lá và hoa lần lượt phô bày màu sắc riêng từng khoảng. Đúng là một thửa vườn bao bọc đường toa xe tiến lên. Trong toa xe có những hàng chữ “Cấm hái hoa”.
Mặc dầu vậy hoa vẫn níu lấy toa xe đi qua. Những bông hồng Dorothy Perkins chui vô cửa sổ, mãi tới giây phút cuối của toa xe đi xa mới chịu rút ra ngoài. Vụ hoa xâm chiếm toa xe như vậy tiếp diễn không ngớt.
Trong ngăn bên trên và phía trước Dick, một nhóm người Anh đứng, đang la lối trước cảnh đẹp bỗng trong bọn họ nhốn nháo lên. Họ nhường lối cho một cặp trẻ tuổi, họ xin lỗi rồi đi qua ngăn sau, ngăn của Dick.
Người con trai rõ ràng là một người giống latinh, có hai mắt như mắt con nai nhồi rơm. Cô gái là Nicole. Cả hai cùng thở hổn hển. Khi hai người ngồi lên ghế vừa cười vừa xô đôi chút những người Anh vô góc, Nicole nói:
- Hello!
Cô gái rất xinh đẹp lập tức Dick nhận thấy có gì thay đổi nơi cô gái. Sau một giây, Dick hiểu ra rằng những sợi tóc mỏng mảnh như sợi tơ của cô gái đã được cắt ngắn, như kiểu tóc Irene Castle, và uốn thành từng cuốn nhỏ. Cô gái bận chiếc áo len màu lam mịn và chiếc váy chơi tennít màu trắng. Đúng Nicole là hiện thân của buổi sáng tháng năm, và không còn chút gì trên người cô gái nhắc nhớ tới bịnh viện.
Cô gái hớt hải:
- Plunk! Này này, ông tài xế... họ sẽ cho chúng tôi xuống tại cửa hàng đầu tiên... Bác sĩ Diver, bá tước de Marmora. Gee... imminy! (Cô gái đập trên mái tóc). Cho tôi đã lấy giấy hạng nhất; chị ấy vẫn có nguyên tắc như vậy!
Marmora và cô gái đưa mắt nhìn nhau, cô gái la lên:
- Chúng tôi đã kiếm ra chỗ hạng nhất, đúng là một chiếc xe đòn đám ma, sau lưng ông tài xế... với những tấm rèm cho ngày mưa, thành ra chẳng ngó thấy chi hết. Nhưng “sister” thật là một người tốt...
Một lần nữa Nicole và Marmora cùng cười, trông rất thân mật trẻ con.
Dick hỏi:
- Cô đi tới đâu?
- Caux. Còn ông cũng tới đó chứ?
Nicole đưa mắt ngó bộ quần áo của Dick.
- Có phải chiếc xe máy của ông họ để phía trước kia không?
- Đúng. Tôi sẽ trở xuống vùng duyên hải ngày thứ hai.
- Ông đèo tôi ngồi trên tay xe nhé? Ông có chịu như vậy không? Thật tình như vậy đó... nếu được như vậy thì thích nhất không gì bằng!
Marmora phản đối:
- Nhưng tôi, tôi sẽ bồng cô trên tay. Tôi sẽ đưa cô đi trên xe trượt có bánh, hoặc tôi liệng cô xuống dưới kia, cô sẽ bay lượn như cái lông chim.
Nicole có vẻ sung sướng thích thú... Là một cái lông chim, chứ không phải một cục chì... bay lượn, và không cần ai lôi kéo đi! Cứ ngắm cô gái cũng đủ như một phong cảnh, khi thì khiêm nhượng, đứng đắn, khi thì điệu bộ, nhăn mặt, làm điệu. Và cũng đôi không bóng tối phủ xuống cô gái, khi đó sự trang nghiêm của nỗi khổ trước kia bao trùm lấy cô gái cho tới đầu ngón tay. Dick ao ước được xa cô gái, sợ rằng sẽ nhắc nhở cho cô gái tới cái thế giới đã để lại sau lưng. Dick quyết định sẽ không cùng trọ một khách sạn.
Khi xe leo núi đã tới nửa đường, những hành khách lần đầu tiên đáp loại xe này cảm thấy bối rối thấy mình cheo leo giữa quãng không. Không có lý do chi khác của sự ngừng lại đó ngoài một trao đổi bí mật giữa người lái xe lên và người lái chiếc xe xuống. Rồi cuộc leo lên tiếp tục, bên trên một đường mòn trong rừng, một cái vực, một ngọn núi khác trắng xóa những thủy tiên. Những người ở Montreux chơi tennít trên những sân ở quanh bờ hồ chỉ còn là những châm nhỏ. Trong không khí người ta ngửi thấy một cái gì mới, một luồng khí mát rượi, mang hình thức âm nhạc khí chiếc xe tới Glion và người ta nghe thấy một giàn nhạc đang chơi trong vườn khách sạn.
Khi mọi người rời chiếc xe leo núi để lên xe lửa, tiếng âm nhạc bị che lấp bởi tiếng nước trong thùng chứa nước mới được mở khóa vòi. Gần như ngay trên đầu mọi người, hành khách có thể trông thấy thành phố Caux, với cả ngàn khung cửa sổ của một khách sạn chói sáng trước ánh nắng chiều.
Nhưng khi tới nơi lại khác. Một đầu máy có những buồng phổi bằng da đẩy hành khách trên một đường rày quanh tròn như lò so và đưa họ đi ngang một đám mây thấp. Trong giây lát gương mặt của Nicole bị che khuất trong con mắt Dick bởi làn nước từ toa máy tuôn ra. Mọi người trông thấy một khúc ngoặt cuối cùng trong gió, rồi khách sạn, mà kích thước cứ to lớn thêm lên sau mỗi vòng lò so, sừng sững ở trước mặt, trong ánh chiều tím lại.
Trong khi lộn xộn đoàn xe tới, Dick vừa đeo túi đồ lên vai và bước đi trên sân ga để lấy lại chiếc xe máy, Nicole tới bên Dick.
- Ông có cùng nghỉ lại một khách sạn với chúng tôi không?
- Tôi phải hà tiện một chút.
- Thế ông có tới cùng chúng tôi trong bữa tối được không?
Chuyện hành lý chen vô mất một khoảnh khắc.
- Chị tôi. Bác sĩ Diver ở Zurich.
Dick cúi chào một thiếu phụ chừng hai mươi lăm, cao lớn và đầy tự tin.
Dick nghĩ thiếu phụ vừa ghê gớm vừa lắm nhược điểm, nghĩ nhớ tới nhiều thiếu phụ khác có cái miệng chúm chím như bông hoa.
Dick hứa:
- Sau bữa tối tôi sẽ tới thăm cô. Trước hết tôi phải làm quen với không khí ở đây đã.
Dick đẩy chiếc xe máy đi, cảm thấy tia mắt của Nicole ngó theo, cảm thấy trên mình mối tình đầu không vũ khí, cảm thấy mối tình đó len lỏi xâm chiếm. Dick đi ba trăm thước leo lên tới khách sạn khác, lấy một phòng, nhận thấy mình đang rũ bụi đường mà không thể nhớ rõ khoảng mười phút vừa qua khác hơn một đám mù men say, có những tiếng nói xuyên qua, những tiếng nói bình thường không biết được rằng Dick đang được yêu.
Chú thích:[1] Tác giả đã cẩn thận ghi chú bên dưới, người dịch chép lại để dành riêng các độc giả có thông Đức ngữ: Ein Versuch die Neurossen und Psychogen Gleichmassig und pramatsch zu klassifiziren auf Grund der Untersuchung von fünfzehn hundert pre-Krapeaxin und post - Krakealin Fallen, wie sie diagnostiziert sein wurden in der Terminologie von den vershiedenen Schulen der Gagenwait, zusammen mit einer Chronologie solcher Subdivisionen de Meinung welche unabhängig entstanden sind.