Buổi tối, hai người ngồi bên nhau thật lâu. Hoa Cúc chẳng nói, chỉ nhìn anh mà thôi. Bảo Thiên nhìn cô khẽ lên tiếng:– Em sao vậy Hoa Cúc?Cô nhẹ lắc đầu:– Em không sao.– Dường như em đang có tâm sự buồn phải không?Hoa Cúc lại cười:– Làm gì có!– Vậy thì em có chuyện muốn nói với anh phải không?Hoa Cúc gật đầu:– Nhưng em đang phân vân không biết nói như thế nào?– Em nghĩ thế nào thì nói ngay thế ấy mà thôi.Hoa Cúc cúi đầu, cô khẽ nói:– Tối qua ba mẹ hỏi em về việc anh Khải ở công ty cha của em.Nhìn cô chăm chăm, Bảo Thiên sốt ruột:– Rồi sao hả em?Lườm anh một cái Hoa Cúc lắc đầu.– Thì dĩ nhiên là em từ chối rồi.Đưa tay vuốt ngực, Bảo Thiên đùa đùa giọng:– Trời, vậy mà làm anh hết cả hồn à.Quay mặt đi nơi khác để che giấu nụ cười sung sướng. Hoa Cúc cắc cớ hỏi anh:– Người ta đi lấy chồng mắc mớ gì mà anh hết hồn chứ!Bảo Thiên rên rỉ:– Đừng làm tim anh nhói đau mà em?Hoa Cúc cũng tái tê đâu kém gì anh. Nhìn thẳng vào mắt anh Hoa Cúc hỏi:– Thật ra giữa em và Hoa Quỳnh, anh sẽ chọn ai?Hơi nhíu mày, Bảo Thiên ngước nhìn cô:– Sao em lại hỏi vậy. Chẳng lẽ em không tin anh?– Nhưng anh trả lời em đi.– Dĩ nhiên là anh yêu em và chọn em!Ngước nhìn anh bằng ánh mắt rưng rưng, Hoa Cúc sung sướng ngả đầu lên vai anh tâm sự.– Em chỉ sợ mình không xứng đáng mà thôi.Đưa tay véo vào mũi cô, Bảo Thiên cười chế giễu:– Không xứng đáng ở chỗ nào chứ, em nói đi!Ngồi trở lại Hoa Cúc lắc đầu, cô bảo:– Người ta nói tình yêu đến quá thuận lợi thì không ổn đâu anh ạ!– Ai nói với em là tình yêu của mình thuận lợi chứ. Chúng ta luôn luôn phải vượt qua nhiều thử thách mà.Hoa Cúc nói lên đắn đo của mình:– Em chẳng hiểu tại sao với Hoa Quỳnh anh lại ưu đãi nó đến như vậy.Nhìn cô, Bảo Thiên cười:– Yêu chị thì phải mua chuộc cô em vậy mới đáng chứ. Anh không dám làm trái ý cô bé ấy đâu.Thì ra là như vậy. Nhưng lòng cô cảm thấy không an mà lại không thể nói ra.Cô nén thở dài, quay đi nơi khác:– Vậy sao?– Em sao vậy?Lắc đầu, Hoa Cúc chối quanh:– Em cớ sao đâu?– Dường như em có chuyện không vui phải không?Cười với anh, Hoa Cúc lắc đầu:– Ngồi với anh là em vui chứ sao lại buồn.Bảo Thiên nắm lấy tay, nhìn sâu vào mắt cô, anh bảo:– Dường như em cố nén tiếng thở dài.Hoa Cúc giật mình, cô bối rối nhìn đi nơi khác:– Không có.– Đừng giấu anh chuyện gì nghe em.Nép đầu vào ngưc anh, Hoa Cúc gật đầu:– Em đâu có giấu anh chuyện gì. Nhưng mà em chỉ cảm thấy lo cho tình cảm của mình mà.– Có chuyện gì sao?Hoa Cúc lại tâm sự:– Tối hôm ấy cha em gợi ý muốn gả em cho anh Khải trợ lý cuả cha.Giật mình, Bảo Thiên hỏi thật nhanh:– Rồi sao hả em?– Em chỉ xem Khải như người anh trai của mình mà thôi.– Nhưng anh chi lo ở phía hai bác mà thôi.Thấy anh lo lắng, khẩn trương như vây Hoa Cúc phần nào hiểu được tình yêu của anh dành cho mình, cô vội trấn an:– Cha chỉ gợi ý vậy thôi. Cha em không có ép.Thờ phào nhẹ nhõm, Bảo Thiên hôn lên sóng mũi cao cao thanh tú của cô:– Vậy mà làm cho anh hết cả hồn luôn.Hoa Cúc nói đùa:– Người ta lấy chồng thì mắc mớ gì đến anh kia chứ.Nhăn mặt, Bảo Thiên lắc đầu:– Đừng em, đừng làm cho anh phải đau tim như vậy.Nghe anh nói thật cảm động, Hoa Cúc nhón lên hôn nhẹ vào má anh, cô thì thầm:– Em yêu anh mà.– Em thật đáng yêu dó Hoa Cúc.Chu môi, Hoa Cúc nói với anh:– Anh mà phản bội tình yêu của em sẽ vào chùa đi tu, hoặc là bỏ xứ đi thật xa luôn đó.Đưa tay bịt miệng cô, Bảo Thiên ngăn lại:– Đừng nói dại vậy em. Anh không bao giờ phản bội lại tình yêu của em đâu.– Em chỉ nói trước vậy thôi.– Nói như vậy là em vẫn chưa tin tình yêu của anh dành cho anh.Hoa Cúc hơi quẹo đầu lên vai anh:– Đâu mà có. Nhưng chẳng hiểu sao em thấy lo lo vậy đó.– Em nghi ngờ anh hả?– Không có.Đưa tay vuốt tóc cô, Bảo Thiên thì thầm vào tai cô:– Trọn đời ánh chỉ yêu có mình em thôi. Hiểu chưa?Hoa Cúc ôm cổ anh kéo xuống. Cô tự động hôn lên mặt anh.Bảo Thiên cũng đáp lại tình yêu của cô bằng những nụ hôn tha thiết nồng nàn...Buổi tối, Hoa Quỳnh ngồi chống cằm nhìn ra phía cửa lớn, cô thắc mắc chẳng hiểu chị hai đi đâu mà mãi đến by giờ vẫn chưa về...– Chị hai.Hoa Cúc giật mình, cô tròn mắt nhìn em:– Thức chi khuya vậy em?Hoa Quỳnh nhìn chị đăm đăm:– Sao về khuya vậy chị?Hoa Cúc không nhìn lại, cô rót cho mình ly nước uống một hơi rồi nói:– Chị họp xong rồi đi ắn với bạn, mà chị có điện về cho mẹ mà em.Nghe nhẹ nhõm trong lòng. Vì Hoa Quỳnh biết chắc chị mình chưa hề nói dối:Vậy mà em cứ lo sợ. Hoa Cúc nhìn em đầy yêu thương:– Xin lỗi, chị làm em phải lo đến như vậy.Hoa Quỳnh phá lên cười gần:– Trời đất, là chị em mà chị cũng khách sáo Lườm em, Hoa Cúc xua tay:– Chỉ một câu xin lỗi thôi mà.Hoa Quỳnh cười khúc khích, cô nắm tay chị kéo lại.– Chị hai...– Gì vậy? Người chị hôi lắm, để chị đi tắm chứ.Hoa Quỳnh đứng lên, cô khoe:– Em được giám đốc cử đi ký hợp đồng ở tỉnh Đắk Lắk.Tròn mắt, ngạc nhiên, Hoa Cúc chẳng hiểu sao, ông ấy lại có thể điều Hoa Quỳnh đi như vậy?– Có thật không em!– Em đâu có nói xạo.Lo lắng hiện lên mặt, Hoa Cúc lại nói:– Liệu em có kham nổi trọng trách ấy không hả?Hoa Quỳnh gật mạnh đầu, cô khắng định:– Nhất định là phải được. Em sẽ cố gắng?Hoa Cúc vẫn chưa hết lo. Thấy được điều đó Hoa Quỳnh lại nói:– Phải thử rồi mới biết khả năng của mình đến đâu chứ.– Nhưng đây là một công việc rất nặng nề. Đòi hỏi em phải biết ứng xử, cân nhắc kỹ lưỡng trước khi quyết định.Hai tay chống cằm, Hoa Quỳnh vẫn nói, giọng cô đầy tự tin:– Đi với em còn có Nhật Huy người rất rành về các thủ tục này đó chị!Nghe có Nhật Huy đi cùng Hoa Cúc an tâm, nên nói:– Vậy thì được!Hoa Quỳnh nói thêm:– Em đi những một tuần cơ!Hoa Cúc khẽ nói:– Em nhớ đem theo đồ len nhé. Trên ấy lạnh lắm. Mà em thì...– Sợ lạnh chứ gì.Hoa Cúc dặn thêm:– Đi xa em chớ có ăn những món lạ nhé! Bụng của em không tốt đâu.Hoa Quỳnh đứng lên, cô phụng phịu:– Lời của chị không khác gì lời của mẹ. Em lớn rồi mà mọi người xem em như còn con nít vậy.– Nhưng lên trên đó không có mẹ và chị để cho em mè nheo đâu. Hãy tự lo cho bản thân.– Em biết rồi mà chị hai.Hoa Quỳnh có điện thoại, cô cầm máy đi ra ngoài:– Alô! Mi hả Bảo Trân?Bảo Trân lầm bầm:– Chưa ngủ sao?– Vẫn chưa, chưa mới trả lời cho mi chứ. Có gì không?Bên kia đầu dây, Bảo Trân lè nhè:– Mi chuẩn bị xong chưa?– Có chuẩn bị gì đâu.Bảo Trân mai mỉa ngọt:– Hừm, có người ta đi theo còn lo gì nữa hả?– Ai?– Còn hỏi.Hoa Quỳnh bặm môi:– Nếu mà đứng gần ta, ta sẽ cho mi một chiêu vào mỏ đó.Cười hì hì Bảo Trân nói đùa:– Mình đùa thôi mà. Vậy cũng nổi máu anh hùng rơm ra nữa.Hoa Quỳnh hỏi nhỏ:– Ê, mới giờ này bộ muốn đi ngủ rồi sao?– Đúng vậy. Nếu không bị Nhật Huy quấy rầy thì ta ngủ mất tiêu rồi.Ngạc nhiên, Hoa Quỳnh hỏi:– Anh ta quấy rầy gì mi?Bảo Trân gắt:– Bảo mi nhớ mang theo áo ấm kẻo lạnh.Hoa Quỳnh phá lên cười:– Ôi, mi chọc ta thì có! Điều này có mẹ và chị lo rồi, ta đang phát ngán lên đây nè.Bảo Trân so bì:– Mi vậy mà tốt số, còn ta muốn có người quan tâm, đốt đuốc đi tìm cũng không thấy.– Thôi đi nhỏ đừng chọc ta.Bảo Trân rù rì:– Ai thèm chọc mi chứ! Ê, đi nhớ mua quà về cho ta nghe!Cười khúc khích, Hoa Quỳnh trêu bạn:– Ừ, sẽ có thôi, nhưng mà không phải là của ta đâu nhé!Bảo Trân kêu lên:– Mi đừng cớ nói kỳ lắm đó. Anh ấy về cươi cho.– Thương không hết ai lại cười chứ!– Mi đùa hoài!– Vậy thôi nghe?– Chúc mi vui vẻ, thành công thật mỹ mãn.– Được rồi. Nhớ chờ quà của người ta!Hoa Quỳnh đi vào cũng là lúc Hoa Cúc leo lên giường:– Ai mà đùa dữ thế?– Bảo Trân đó mà.– Nó có cùng đi với em không vậy?Hoa Quỳnh vừa rút vào mùng cô vừa nói:– Nó phải ở lại công ty. Đâu thể đi cùng lúc hai đứa.– Vậy à?Hoa Quỳnh trăn qua trở lại:– Ôi sao mà khó ngủ thế này?Hoa Cúc cười vào tai em:– Nôn nao không ngủ được chứ gì?Hoa Quỳnh tâm sự.– Nôn thì cũng có đó. Nhưng lo lắng nhiều hơn.– Em lo việc gì?Hoa Quỳnh thở dài:– Thì như chị nói đó thôi.Bỏ tay qua em mình Hoa Cúc trấn an:– Nói vậy thôi, chứ chị tin em sẽ vượt qua được tất cả.– Chuyến công tác này không đơn giản đâu chị, nên em mới lo.Ôm em, Hoa Cúc trấn an:– Có Nhật Huy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.Nói chuyện một lát thì Hoa Quỳnh đã chìm vào giấc ngủ từ lâu.Hoa Cúc ngồi dậy, xem đồng hồ đã hơn chín giờ rồi.Đêm nay cũng như bao đêm khác, đêm nào cô cũng trần trọc. Chẳng biết giờ này anh đang làm gì nữa. Có nhớ đến cô hay không?Buổi tối Đà Lạt thật lạnh. Hoa Quỳnh như chỉ muốn cuộn mình trong chăn êm. Nhật Huy gõ cửa phòng:– Hoa Quỳnh em còn thức không?– Em chuẩn bị ngủ rồi!Nhật Huy bật cười:– Đà Lạt, ai mà ngủ sớm như vậy chư? Dậy đi, anh dẫn đi chơi nè!Vẫn không ngồi đậy, Hoa Quỳnh nói giọng như từ chối:– Em lạnh lắm không thể đi được. Anh đi một mình nhé!Nhật Huy năn nỉ:– Dậy đi em, Đà Lạt về đêm vui lắm!– Nhưng em không thích.– Đến đây mà không đi thì uổng lắm đó.Hoa Quỳnh ngồi dậy cô làu bàu:– Phải chi có nhỏ Bảo Trân ở đây thì hay quá!Đành phải tưng chăn bước xuống đất. Nhưng Hoa Quỳnh rút chân lên liền, cái lạnh làm buốc chân cô:– Ôi, lạnh quá!Nhật Huy bảo với cô:– Em ra đây, anh có mua áo len, vớ chống lạnh cho em nữa nè!Hoa Quỳnh bước ra, cô kêu lên khi nhìn thấy Nhật Huy ôm một khối quần áo đi vào:– Trời đất ơi? Bộ anh định mang hết đồ ngoài chợ vào hay sao?Nhật Huy cười cười nhìn cô:– Làm gì có. Nhưng mấy thứ này giúp em bớt bị lạnh.Nhăn mặt Hoa Quỳnh bảo:– Khuya rồi ma anh!– Thành phố thì giờ này vẫn còn sớm đấy.– Vậy hả?Hoa Quỳnh đứng lên:– Vậy để em vào mặc thêm đồ lạnh nhé!Đưa cho cô gói đồ, Nhật Huy bảo cô:– Em mặc đồ này đi, sẽ không thấy lạnh đâu.– Anh bảo sao? Mặc mấy thứ này không lạnh thật à.– Dĩ nhiên rồi!– Vậy em sẽ mặc thử nhé!Gật Đầu mỉm cười hài lòng. Anh tin rằng nhất định Hoa Quỳnh có ngày sẽ nghĩ đến anh:– Ấm thật đấy! Anh hay ghê nhỉ. Hèn gì...Cô nói mà ngừng ngay, nên Nhật Huy hỏi lại:– Hèn gì là sao, em nói đi! Biết mình lỡ lời, nên Hoa Quỳnh lắc đầu:– Không có gì.Hai người bước ra khỏi phòng trọ.Hoa Quỳnh nhìn cảnh vật xung quanh. Cô như muốn nhảy lên:– Ôi anh nói rất đúng cảnh về đêm thật huyền ảo đẹp một cảch lạ lùng.Thấy cô vui, lòng Nhật Huy cũng thấy vui, anh đưa tay chỉ về phía đồi.– Trên đó mới vui!Nhưng khi ngước nhìn lên, Hoa Quỳnh rùn vai lắc đầu:– Thôi đừng lên trên đó anh ạ! Em sợ lắm!– Sao em lại sợ?– Dốc cao, rừng cây rậm rạp, em sợ cướp lắm!Nhật Huy bật cười:– Làm gì có chứ?Hoa Quỳnh vẫn thối thác:– Thôi, thôi em không đi đâu. Em chỉ muốn đi dạo quanh đây thôi.Nhật Huy đành chìu cô nên nói:– Vậy thì mình vào quán ăn tối rồi đi dạo tiếp.Nghe anh nhắc đến ăn, bụng của cô mới thấy đói cồn cào:– Vâng, em cũng thấy đói rồi đó.Nhật Huy chăm sóc cô một cách chu đáo. Ăn xong, Nhật Huy đưa cô đến bên một gò đất cao ngắm cảnh. Buột miệng Hoa Quỳnh hỏi:– Nếu có Bảo Trân ở nơi này chắc là anh vui lắm!Thấy khó chịu trong lòng, nhưng không dám lộ ra, Nhật Huy chỉ cười rồi lắc đầu:– Nhưng cô ấy không có ở nơi này. Sao em cứ mãi gán ghép như vậy chứ?Hoa Quỳnh nói thật to và rõ:– Vì Bảo Trân yêu anh đấy.– Đừng đùa như vậy mà Hoa Quỳnh. Anh không thích đâu.Quay lại nhìn anh, Hoa Quỳnh lắc đầu:– Nhưng em muốn anh phải thích, vì bạn em, em không muốn nhìn nó khổ.– Vậy còn anh, em có biết cảm nhận của anh không?– Em...Nhật Huy, nói một cách rất chân thành:– Hoa Quỳnh à, em cũng biết tình cảm của anh dành cho em mà.– Đừng nói vậy mà em không thể đáp lại tình yêu của anh đâu.– Tại sao vậy em?Lắc đầu, Hoa Quỳnh đứng lên:– Em cũng chẳng biết nói làm sao nữa. Nhưng em không thể đáp lại tình yêu cửa anh được.Nhật Huy cố nói:– Anh sẽ chờ em đến khi nào em chấp nhận anh mà thôi.Hoa Quỳnh khuyên:– Đừng làm vậy mà anh, Bảo Trân là đứa bạn thân nhất của em mà.– Rồi Bảo Trân cũng sẽ hiểu ra mà thôi.Hoa Quỳnh không muốn mãi nuôi hy vọng như vậy nên cô nói một cách dứt khoát:– Em đã có hôn ước từ nhỏ rồi, xin anh thông cảm.Nhật Huy lắc đầu không tin:– Em chỉ nói vậy để cho anh khỏi nuôi hy vọng phải không?Nhăn mặt, Hoa Quỳnh chẳng biết nói sao để cho anh hiểu. Cô đành im lặng, không nói gì thêm nữa...Buổi sáng khi trở lại công ty làm việc. Gặp lại Bảo Trân.Hoa Quỳnh thấy cô bạn mình có thái độ rất lạ, nên hỏi:– Mi làm sao vậy Bảo Trân?Hơi khựng lại, Bảo Trân hỏi một cách lạnh lùhg:– Làm sao là làm sao?– Mi giận ta ư?– sao ta lại giận mi chứt!– Thấy mi lạnh nhạt với ta quá!Bảo Trân quay mặt đi nơi khác:– Điều gì có lẽ mi đã biết rồi mà?– Hả, mi đang giận ta thật ư? Mà là chuyện gì mới được, mi nói ta chẳng hiểu gì cả.Bảo Trân cười buồn:– Mi không biết cũng phải thôi. Bởi mọi chuyện quá thuận lợi mà phải không?Hoa Quỳnh tròn mắt nhìn bạn, cô nhăn nhó một cách thảm hại:– Mi làm ta chán quá! Có gì thì hãy nói đại ra đi.– Mi chán hay đang vui như mở cờ trong bụng đây.Sức chịu đựng có hạn, Hoa Quỳnh nóng vội hỏi:– Có gì thì mi cứ nói ra đi, đừng làm ta khó chịu lắm.Bảo Trân chớp chớp mắt nói với bạn:– Mi biết là ta đã rất yêu Nhât Huy phải không?– Dĩ nhiên là điều này ta biết. Và ta vẫn có ý muốn tạo điều kiện cho mi mà.Bảo Trân nổi giận phừng phừng:– Thôi mi im đi, lòng dạ của mi ta biết cả rồi!Tròn mắt nhìn bạn, Hoa Quỳnh há hốc mồm:– Trời ơi! Mi nói cái gì vậy hả vậy hả Bảo Trân?– Ta muốn nói rằng mi cướp mất Nhật Huy của ta đó.Giật bắn người, Hoa Quỳnh kêu lên thảng thốt:– Hả, mi nói điên khùng gì vậy?– Chính xác một trăm phần trăm, mi còn chối gì nữa.Hoa Quỳnh khẩn trương:– Nhưng ai nói với mi như vậy chứ?Bảo Trân mai mỉa:– Cần gì phải nói ra là ai chứ. Lương tâm mình có không thì mình tự biết rồi.Hoa Quỳnh lắc đầu:– Đừng nghĩ như vậy Bảo Trân ạ! Nói như vậy ta là người đau khổ hơn mi rồi.– Hừm, trước tới giờ ta đã lầm mi thật rồi.– Đừng vậy mà Bảo Trân, đừng làm sức mẻ tình cảm vốn đẹp giữa tụi mình.Bảo Trân rân rấn nước mắt:– Mi biết ta đau khổ lắm hay không?– Chuyện này suy cho cùng thì cũng không có líên quan gì đến ta cả. Có thể do mi ngộ nhận mà thôi.Bảo Trân mím môi, cô nói như rên rỉ:– Chính anh ấy nói với ta mà còn ngộ nhận gì nữa.Tròn xoe mắt nhìn bạn.Hoa lắp bắp:– Chính anh ấy nói với mi như vậy hay sao?Bảo Trân tự nhiên nói giọng ráo hoảnh:– Mi nói đúng, thật ra ta không nên giận mi. Chỉ tại ta xấu số vô duyên nên mới nhận chịu thua thiệt mà thôi.Hoa Quỳnh đùng đùng nổi giận cô định đi tìm Nhật Huy hỏi cho ra lẽ:– Được, ta sẽ tìm anh ấy hỏi cho ra lẽ!Bảo Trân kịp nắm tay bạn kéo lại:– Đừng mà Quỳnh, ta không muốn Nhật Huy xem thường mình như vậy đâu.Nhìn bạn một cách giận dữ, Hoa Quỳnh xua tay:– Vậy còn ta thì sao hả?– Ta nói vậy thôi chứ ta hiểu mi mà.– Nhưng lần này nhân cơ hội này ta muốn nói rõ với anh ấy là ta không thể yêu anh ta được.– Đừng nghe Hoa Quỳnh, nếu mi đem chuyện này nói cho Nhật Huy nghe, thì xem như chúng ta không còn là bạn của nhau nữa.Nhăn mặt, Hoa Quỳnh thốt lên:– Trời ơi! Vậy thì sao đây hả?– Hãy xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.Lắc đầu Hoa Quỳnh chẳng hiểu gì cả cô rên rỉ:Rồi cô bỏ mặc cho Bảo Trân đứng đó, đùng đùng bước vào nơi làm việc.Bảo Trân nhìn theo lo lắng...Buổi chiều đi làm về Hoa Quỳnh thấy xe của Bảo Thiên cô vui lắm, đi như chạy vào nhà. Thấy anh cô đã reo lên:– A, anh Bảo Thiên đến nhà chơi hả?Bảo Thiên nhìn cô gật gù:– Em về sớm hơn mọi khi đó nha!Hoa Quỳnh nói đùa:– Em biết trước là hôm nay anh sẽ đến nhà chơi mà.– Chà giỏi đến như vậy sao?Hất mặt, Hoa Quỳnh hỏi:– Anh thấy em có tài không chứ?Bảo Thiên cười thiên vị:– Em giỏi thật đó!– Vậy thì thưởng em cái gì đi chứ.Bảo Thiên hơi nghiêng người nhìn cô rồi hỏi:– Em thích thưởng gì đây?– Tùy hỉ lòng hảo tâm của anh thôi.– Một chầu kem.– Đơn giản quá!– Bún bò huế.– Ăn hoài chán lắm!Bảo Thiên ngẫm nghĩ một lúc lại nói:– Đi xem phim.Hoa Quỳnh vẫn lắc đầu từ chối:– Phim hôm nay dở lắm đó!Gãi gãi đầu, Bảo Thiên vờ chịu thua:Vậy thì tự em nói đi. Anh sẽ chìu tất cả.– Thật không?Hoa Cúc sốt ruột xen vào:– Đừng nhẹ dạ, coi chừng sụp bẫy cô bé đó.Bảo Thiên cười hì hì:– Sao hả? Đã tìm ra được phần thưởng nào chưa?– Vẫn chưa.– Em dở vậy.Chớp chớp mắt Hoa Quỳnh bảo:– Một chuyến du lịch Vũng Tàu được chứ?– Ôi, sao mà to tát đến vậy hả?– Sao, sợ rồi à? Anh có thể rút lời hứa lại rồi phải không?xua tay, Bảo Thiên đùa đùa giọng:– Làm gì có chứ! Anh chỉ sợ là xa quá em đi không được thôi.Hoa Quỳnh vẫn cố chứng tỏ bản lĩnh của mình:– Em đi được nhất định là như vậy.Hoa Cúc rầy em:– Em đừng có đùa nữa được không Hoa Quỳnh?Hoa Quỳnh trả lời chị mình:– Em đâu có đùa toàn là thật thôi. Anh hứa là phải thực hiện, không thể nuốt lời.Càng lúc Hoa Cúc thấy em mình càng quấy nên cô bảo:– Thôi đủ rồi Hoa Quỳnh em vào tắm rửa rồi ăn cơm.Thay vì ngoan ngoãn đi vào. Nhưng Hoa Quỳnh lại véo von với Bảo Thiên:– Vải anh tặng cho em hôm nọ, em may rồi rất đẹp đó. Đi Vũng Tàu em sẽ mặc nó cho anh ngắm.Bảo Thiên nhìn Hoa Quỳnh, anh bối rối trước câu nói của cô:– Không cần phải vậy đâu, em nên để đi tiệc cho đẹp.Chu môi, Hoa Quỳnh nói:– Của anh tặng em thì nhất định anh phải là người chiêm ngưỡng nó trửớc.Hoa Cúc lườm em:– Được rồi, hôm ấy em cứ mặc cho anh ấy ngắm, còn bây giờ em vào tắm rửa đi.Hoa Quỳnh, mỉm cười đi vào trong.Hoa cúc thở dài:– Em xin lỗi!– Sao em xin lỗi anh?– Hoa Quỳnh nó luôn phá rối anh đó.Bảo Thiên cười rộng lượng:– Cô bé còn nhỏ nên thích nuông chiều vậy thôi.– Nhưng anh cũng không nên nuông chiều quá như vậy. Tính của nó được nước là làm tới vậy đó.Bảo Thiên hơi nghiêng người nhìn cô.– Khác với em, anh như muốn thèm nghe em vòi vĩnh, mè nheo anh một lần vậy mà nào có chứ?Đỏ mặt lắc đầu Hoa Cúc tâm sự:– Em từ nhỏ lớn lên trong tình thương của kẻ xa lạ nên làm sao mà dám vòi vĩnh gì chứ anh?Nghe thương yêu ngập lòng, Bảo Thiên nhìn cô bằng đôi mắt ấm áp yêu thương:– Tội nghiệp em tôi quá. Anh sẽ bù đắp lại cho em.– Anh đâu có liên quan gì đến chuyện của ngày xưa.– Nhưng anh hiểu nỗi đau mất mát trong lòng em.Hoa Cúc hơi tựa người vào vòng tay của anh, cô thổn thức:– Em bây giờ rất sợ anh ạ!– Em sợ gì cơ?– Bất chợt ngày nào đó cha em lại buộc em phải lấy anh Khải.Bảo Thiên nhìn sâu vào đôi mắt người yêu:– Em có thể đấu tranh cho tình yêu của mình chứ?Lắc đầu, Hoa Cúc nói một cách yếu ớt:– Em sợ mình đấu tranh không nổi, bởi chính cha là người thương yêu em nhiều nhất.Bảo Thiên đứng lên, anh đi tới đi lui để suy nghĩ. Cuối cùng anh đi đến một quyết định:– Hay là anh nhờ cha mẹ anh qua để hỏi cưới em.Hoa Cúc sững sờ:– Anh muốn cưới em ư?– Em thấy sao?– Có sớm quá không anh?Bảo Thiên lắc đầu:– Chúng ta quen nhau cũng khá lâu rồi. Vả lại chúng ta đến với nhau bằng tình yêu rất chân thật.– Nhưng em ngại lắm.– Em còn ngại điều gì?– Biết cha mẹ anh có chấp nhận em không?Bảo Thiên cười:– Sao em lại lo xa đến như vậy? Em hiền ngoan thế này thì nhất định cha mẹ anh sẽ thương em nhiều hơn.– Thật không?– Dĩ nhiên là thật rồi!Hoa Cúc ngả đầu lên vai anh. Cô mỉm cười sung sướng:– Em chỉ yêu mình anh thôi Bảo Thiên ạ!Ôm cô vào lòng Bảo Thiên đặt xuống môi cô nụ hôn:– Em ngoan lắm!Biết Hoa Quỳnh sắp đi ra. Hoa Cúc giục anh:– Anh về đi. Em sợ nhỏ Hoa Quỳnh lại làm phiền anh nữa đó.Bảo Thiên đứng lên:– Vậy anh về nhé! Lúc nào rảnh anh sẽ đưa em đi chơi.Hoa Cúc tiễn anh ra tận cổng rồi mới chịu đi vào.Một tháng sau, Tại công ty của ông Phan Bình. Khải ngồi bàn công việc với ông về kế hoạch thu mua hàng thủy hải sản ờ Vũng Tàu. Sau khi nghe Khải trình bày. Ông Phan Bình gật gù tán thành:– Tốt, cậu có dự kiến như vậy là rất tốt. Cứ như vậy mà thực hiện.– Khải lại nói thêm:– Giám đốc à, liệu tiền mặt mình có đủ hay không?– Điều này cậu khỏi phải lo,chúng ta sẽ xuất hết kho và thu về tiền mặt.Khải nhất trí với ông:– Vâng, như vậy cũng tốt.Nhìn Khải, ông đăm chiêu tư lự, một người giỏi giang thế này mà Hoa Cúc của ông lại từ chối Trong mắt ông Khải 1à người tốt, thông minh năng nổ, cậu ta sẽ giúp ông rất nhiều việc. Vậy mà...Ông buông tiếng thở dài. Biết ông đang có tâm sự nên Khải hỏi thăm:– Dường như giám đốc còn điều gì đó chưa ổn sao?Ông ngước nhìn Khải như nửa muốn nói ra. Nhưng lại nửa không muốn nói, ông không muốn làm ảnh hưởng đến tâm tư tình eảm của cậu, nên lắc đầu chống chế:– Không có đâu.– Hay chuyến làm ăn này có điều gì làm cho giám đốc không an tâm?Đưa tay ngăn ông lắc đầu:– Cậu đừng lo, ta chẳng có gì đâu.Hoa Cúc xuất hiện một cách đột ngột. Khiến cho cả hai điều ngạc nhiên.Khải nhìn Hoa Cúc một cách có tình cảm, còn ông Phan Bình thì lên tiếng hỏi:– Sao con đến đây?Hoa Cúc mỉm cười như muốn xóa tan sự lo lắng trong đầu cha mình:– Không có gì đâu cha. Hôm nay nghỉ làm đi ngang qua con chỉ muốn ghé thăm công ty mình thôi mà.Ông Phan Bình cười, tỏ vẻ hài lòng về con gái mình:– Tốt lắm, cha đang bận nhờ Khải tiếp con nhé!Hơi ngượng ngùng, Hoa Cúc vội lắc đầu:– Không cần đâu, con chỉ đi dạo quanh đây một chút thôi mà cha.Nhưng ông Phan Bình vẫn gợi ý:– Hãy để anh nó dẫn đường nơi đây cha đã cho thiết kế lại, có sự thay đổi con không thể biết được.Dù không muốn, nhưng do cha dạy vậy nên Hoa Cúc đành nói:– Vậy là em làm phiền anh rồi đó.Khải tười cười, anh nói vui:– Được đi bên em đó là niềm vinh hạnh của anh rồi.Hoa Cúc xua tay:– Anh lại nói thế em càng ngại hơn.Khải đi trước, anh dẫn đường cho cô. Vừa đi anh vừa hỏi:– Em làm ở chỗ đó có nhẹ nhàng không?Hoa Cúc đưa mắt nhìn cảnh vật xung quanh rồi trả lời:– Công việc của em nhẹ nhàng 1ắm. Chỉ làm bằng bộ não thôi.Khải cười:– Vậy chứ cũng mệt lắm à?– Làm gì để có tiền mà sung sướng đâu anh.Khải lại hỏi:– Em thấy cách bày trí ở đây thế nào?Nhìn khắp lượt một lần nữa Hoa Cúc gật gù:– Đẹp và thoáng lắm. Có lẽ là do anh sắp xếp?– Một mình anh thôi thì không phải, có sự hướng dẫn của giám đốc nữa.Hoa Cúc lắc đầu:– Anh đừng nói vậy, cha em em biết mà, ông chỉ phê duyệt thôi còn mọi thứ là do người khác.Khải lại nhìn Hoa Cúc, một cô gái thông minh mà dịu dàng như thế này thì biết tìm đâu ra. Trước đây lần đầu tiên găp cô ta Khải thấy lòng mình vương vấn rồi.– Em xem ra cũng hiểu cha mình nhiều chứ?Hoa Cúc như đã mỏi chân.Khải liền nói:– Mình sang bên này đi em!– Đi đâu chứ?– Qua căn tin của công ty.Thấy mình cũng khát nên cô không khách sáo mà gật đầu:– Vâng, em cũng khát rồi nè!Khải cùng Hoa Cúc bước vào cửa căn tin. Mọi người nhìn hai người một cách ngưỡng mộ:– Trời, anh Khải có người yêu thật xinh đẹp.– Nói bậy đi. Cô hai nhà giám đốc mình đó.– à! Thì ra là như vậy.– Anh Khải cũng hay thật đó.– Trai tài, gái sắc rất hợp nhau đấy.Hoa cúc mỉm cười gật đầu chào mọi người.Khải gọi nước.– Chị hai cho em hai li cam vắt nhé!Chị hai khẽ hỏi Khải:– Ai mà đẹp vậy?Khải cười nhìn Hoa Cúc:– Ủa, chị không biết sao?– Không, dường như cô ấy chưa đến đây.– Cô hai con giám đốc mình đấy!Chị hai tròn mắt ngạc nhiên:– Trời ơi! Cô hai đây sao? càng lớn cành xinh đẹp nên chị làm sao mà nhớ được.Hoa Cúc nhìn chị.– Chị hai cũng biết em hồi còn nhỏ sao?Gật mạnh đầu, chị kể:– Biết chứ, lúc ấy nhà chị với nhà em cạnh nhau mà. Thuở ấy dì Hoa Mai bận bịu lắm. Dì thường nhờ chị trông em đó mà.Hoa Cúc cười cười:– Vậy là ngày xưa chị ẵm bế em chứ gì?Chị hai vui vẻ:– Hai chị em của cô tôi điều ẵm bồng suốt đó chứ.– Vậy à?– Em biết không? Rồi thời gian qua mau, dượng làm ăn được. Phát tài rồi xây dựng công ty này đó.Hoa Cúc ái ngại:– Sao cha em không cho chị vào công ty mà làm.Chị hai cười ngất phân bua:– Dượng cũng có ý nhận chị vào làm đó chứ Nhưng mà...Chị hai cười bẽn lẽn. Thấy vậy Hoa Cúc hỏi:– Nhưng làm sao hả chị?– Chị đâu có một chữ nào trong đầu đâu mà đòi làm việc chứ.Hoa Cúc nhìn lại đăm đăm như rất thông cảm:– Làm công nhân thì đâu cần văn hóa.Chị hai lắc đầu:– Được dượng hai ưu đãi cho chị bán thế này là tốt lắm rồi.Như hiểu ra, Hoa Cúc gật gù hỏi thăm:– Thế bán thế này chị có đủ sống không?– Tạm ổn rồi em. Đứa con lớn của chị học đại học sắp ra trường rồi.– Vậy sao?– Nghe dượng nói, nó ra trường là ông nhận nó vào làm ngay.Hoa Cúc vui kể:– Em có lời chúc mừng chị đó!– Cám ơn em! Hai chị em mà cá tính khác nhau. Em thì thùy mị, đoan trang.Còn Hoa Quỳnh thì sôi nổi, lí lắc hơn em nhiều.Hoa Cúc nói vui:– Một mình nó cha mẹ em chịu không muốn nổì rồi. Em mà thế nữa thì cũng chẳng biết ra sao?Chị hai lại nhìn Khải, chị khen ngợi:– Cậu Khải rất có tài lại hiền lành nữa. Em có phước lắm mới gặp cậu ấy:Cả hai nhìn nhạu ngại ngùng. Hoa Cúc bối rối:– Em...– Xem kìa, nói đúng rồi hay sao mà đỏ mặt lên vậy?Khải hỏi nhỏ Hoa Cúc:– Mình đi được chưa em?Hoa Cúc liền đứng lên, cô gật đầu chào chị hai:– Em về nghe chị hai!– À, lâu lâu nhớ ghé chơi nghe Hoa Cúc.– Vâng!Hoa Cúc cũng tươi cười nhìn đám công nhân gật đầu chào.– Cô hai vui vẻ nhỉ.– Nghe đâu cô ấy làm ở khoa tâm lí xã hội đấy.– Chà ghê nhỉ!– Anh Khải cũng hay thật:Ra khỏi cổng công ty. Khải ngập ngừng nói:– Xin lỗi Hoa Cúc nghe!Ngước nhìn anh Hoa Cúc hỏi:– Sao anh xin lỗi em hả?– Về sự hiểu lầm của mọi người.Lắc đầu, Hoa Cúc hiểu lí nhí, nên nói:– Điều ấy đâu phải là lỗi của anh chứ?Khải nhìn cô gật gù:– Em thật ra là hiểu lí lẽ. Sao hả? Em còn muốn đi tham quan nữa không?Xem đồhồ, thấy cũng đã quá xế rồi nên cô từ chối anh:– Em về thôi, hôm nay cũng muộn lắm rồi.Hai người bước trở về văn phòng, thì thấy ông Phan Bình đã ngồi sẵn ở đó rồi:– Sao, cho ý kiến của con xem nào?Hoa Cúc lắc đầu:– con chỉ đi chơi thôi. Nhưng con vừa gặp chị hai căn tin.Ông Phan Bình bật cười:– Ngày xưa nó cưng con nhất đấy!– Vì vậy mà cha muốn trả ơn chị ấy phải không?– Đúng, nhưng phiền một nỗi là nó không có trình độ, nên thôi cho nó vào bán căn tin.– Thế cha có thu tiền không?Ông Phan Bình xua tay:– Sao lại thu tiền chứ? Nó còn phải nuôi đứa cón học đại học mà.Hoa Cúc cảm thấy vui trong lòng:Khải đưa cô ra tận cổng, anh như quyến luyến nói:– Rảnh đến chơi nghe Hoa Cúc.– Em chỉ sợ làm bận bịu anh mà thôi!Họ chia tay trong vui vẻ. Gây cho Khải một tia hi vọng rất nhiều...