Đang ngồi uống cà phê Khôi thấy Bà Bùi nắm tay một đứa bé đi vào tiệm tạp hóa xế chỗ mình ngồi chừng hai ba chục thước. Anh gật gù cười khi nhận ra đứa bé đó chính là đứa bé gái tên Thùy Trâm. Trả tiền cà phê xong Khôi về tàu. Nhân viên cho biết có một người tự xưng là Bà Bùi tới kiếm nhưng không có anh nên bà ta nói sáng mai sẽ trở lại. Đang ngồi nói chuyện với Tuyên sau lái tàu Khôi thấy Thành bước vào cho biết có người kiếm. Ra tới mũi tàu anh thấy Bà Bùi đang đứng chờ. Hôm nay bà ta mặc bộ bà ba đen, mang giày bố và khẩu Colt 45 xệ bên hông. Dường như nó là vật bất ly thân của bà ta. - Tôi mời ông lên nhà tôi ăn cơm trưa. Chắc ông không từ chối... - Bà có lòng tốt thời tôi đâu từ chối được... Bà chờ tôi một chút... Hai người đi song song trên con đường đất dọc theo bờ sông mà không ai nói với ai lời nào. Cho tới lúc quẹo vào cổng đồn Bà Bùi mới lên tiếng. - Ông coi chừng lựu đạn gài hai bên... - Cám ơn bà... Chắc Việt Cộng về thường lắm thưa bà? Liếc nhanh người đàn ông đi bên cạnh Bà Bùi trả lời: - Thưa ông pháo kích thời nhiều hơn nhất là sau tết Mậu Thân đặc công của tụi nó lẻn vào hoài... Có lần tụi nó lọt vào tận hàng rào mới bị phát giác... Khôi hơi nhếch môi cười. Anh nhận thấy sự thay đổi nơi người chỉ huy của căn cứ Bảy Hạp. Bà ta ăn nói lịch sự, mềm mỏng và lễ phép hơn lúc ban đầu. - Đặc công của tụi nó giỏi lắm... Tàu hải quân chìm hoài vì bị trúng mìn của tụi nó... - Ông Khôi chắc đi lính lâu rồi? - Cũng khá lâu thưa bà... Khôi trả lời lững lơ khi nghe câu hỏi thăm dò hay tìm hiểu của Bà Bùi. Mình không nên để cho người ta biết về mình nhiều quá. Anh nói thầm như thế. Bà Bùi cũng không hỏi gì thêm. Lính ở đồn có cái lạ là mỗi khi gặp Bà Bùi họ không giơ tay chào mà chắp tay xá ba cái. Tuy thấy điều đó nhưng Khôi không lên tiếng hỏi. Hai người đi xuyên qua một dãy giao thông hào và hầm trú ẩn rồi tới khu gia binh chừng hai ba chục căn nhà lụp xụp lợp tôn vách ván. Xô cửa vào Bà Bùi nói với khách: - Mời ông ngồi... Nhà nghèo không có gì hết... - Còn rộng hơn tàu của tôi... Khôi cười nói đùa. Nhà này đúng là nhà của lính. Phía sau anh đoán là nhà bếp còn giường ngủ được ngăn cách với chỗ tiếp khách bằng cái màn vải cũ kỹ và phai màu. Cái bàn vuông nhỏ và chỉ có hai chiếc ghế. - Tôi ít khi có khách... Ông Khôi uống nước gì? - Nước lạnh thưa bà... - Xin lỗi ông tôi không có nước lạnh... Khôi nhìn chủ nhân. Hiểu ý Bà Bùi cười nhẹ. - Tôi có bia 33. Ông uống được không? - Một chai thời được... Bỏ vào trong giây lát bà chủ nhà mang ra hai cái ly nhựa có mấy viên đá cục. Rót bia vào hai cái ly xong bà ta cười. - Mời ông... Bà chủ nhà đưa ly lên tỏ ý mời khách. Nhấp ngụm bia Khôi cười hỏi. - Hình như bà không phải là dân ở đây? Đưa ly bia lên nhấm môi bà chủ nhà nhìn khách. - Lý do nào khiến cho ông nói tôi không phải là dân ở đây? - Tôi thấy bà khác với người dân địa phương... Bà chủ nhà lắc đầu. - Ông lầm rồi... Khôi cười cười. - Tôi xin lỗi bà về nhận xét của tôi... Bà chủ nhà không nói bỏ vào trong. Lát sau bà ta bắt đầu dọn cơm. - Tôi xin phép được giúp bà... - Cám ơn ông nhưng ông cứ uống bia... Bữa cơm đạm bạc. Một tô canh bầu. Một dĩa cá chiên. Một dĩa rau luộc. - Mời ông ăn thử món ăn địa phương. Xin báo trước là tôi nấu ăn tệ lắm... - Còn ngon hơn đồ hộp của Mỹ... Nói xong Khôi cầm đũa. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện trời trăng mây nước. Lát sau cơm và thức ăn đã biến mất. - Bà nấu ăn thật ngon. Lâu lắm rồi tôi mới được ăn bữa cơm có vẻ gia đình... Ánh mắt của bà chủ nhà long lanh hơn cùng với nụ cười tươi hơn. - Cám ơn ông... Ở dưới tàu các ông ăn gì? - Thường thì cơm canh cá kho nhưng mì gói làm chuẩn. Còn đồ hộp thì chúng tôi ngán tới đây... Khôi đưa tay lên ngang cổ trong lúc le lưỡi. Cử chỉ của anh khiến cho Bà Bùi phải bật cười. - Thường thường khi lãnh đồ hộp chúng tôi đem ra bán cho dân chúng rồi lấy tiền đó mua thức ăn của mình... - Chúng tôi ít khi ăn đồ hộp. Thỉnh thoảng trên quận hay tỉnh gởi xuống cho một vài thùng... - Thưa bà tôi có ý kiến... - Mời ông... - Tàu của tôi có nhiều đồ hộp lắm mà nhân viên không ai muốn ăn. Nó là của người Mỹ bỏ lại. Tôi thường hay phát cho trẻ con các vùng mà tàu đi công tác. Tôi xin phép bà được phân phát cho các gia đình binh sĩ trong đồn để họ ăn cho biết... Thấy bà chủ nhà còn do dự Khôi nói với giọng van nài. - Thưa bà của không đáng bao nhiêu... Tôi chỉ muốn gây thêm sự thân mật giữa anh em binh sĩ trên đồn và dưới tàu. Dù gì mình cũng là những người cùng đứng chung chiến tuyến... Liếc nhanh khách Bà Bùi cười. - Ông đã nói như thế thời tôi xin nhận lời và cám ơn lòng tốt của ông... - Không có chi thưa bà... Thấy mấy trẻ em ở đây tôi nhớ lại lúc tôi còn nhỏ... Xô ghế đứng dậy bà chủ nhà nói nhanh. - Tôi mời ông đi quan sát quanh đồn cho tiêu cơm... - Bà không sợ tôi làm nội tuyến cho Việt Cộng? Khôi cười nói đùa trong lúc bước song song với chủ nhà. - Tôi không tin ông theo Việt Cộng... - Bà lầm rồi... - Ngày mai thời tôi không biết nhưng ngay lúc này tôi tin là tôi không lầm... Khôi cười im lặng vì câu nói của Bà Bùi. Hai người đi một vòng. Khôi nhận xét thấy đồn nằm lẻ loi nơi giữa một vùng đồng trống. Từ hàng rào ngoài cùng tới xóm nhà lá của dân cũng khá xa chừng hai ba trăm thước. Hàng rào kẽm gai giăng mắc khắp nơi. Bốn góc đồn có bốn vọng gác khá cao. Dọc theo giao thông hào có các ụ làm bằng bao cát khá lớn. Một lô cốt lớn nhất nhìn thẳng ra bờ sông đối diện với rạch Năm Căn mà Khôi đoán là hầm chỉ huy. - Ông có ý kiến gì về hệ thống phòng thủ của đồn? Khôi cười vì câu hỏi của Bà Bùi. - Tôi là lính hải quân... Tôi đâu có biết gì... - Tôi biết ông là lính hải quân. Tôi chỉ hỏi ý kiến của ông dù là " ý kiến không biết gì "... Bà Bùi nhẹ nhàng ngắt lời người đối thoại. Thấy Khôi hơi có vẻ giận bà ta cười giả lả. - Tôi xin lỗi ông... Ông làm ơn nói cho tôi nghe cái ý kiến không biết gì của ông đi... - Tại sao bà lại muốn biết ý kiến của một người lính hải quân không có kinh nghiệm đánh giặc trên bờ... - Tôi nói ra ông đừng giận thời tôi mới nói... - Bà cứ nói... Tôi hứa là không phiền giận... - Ông nhớ lần mình đổ bộ không? Khôi mỉm cười gật đầu. Anh cười vì chữ " mình " mà Bà Bùi đã dùng. - Hồi tưởng lại trận đụng độ đó tôi có cảm tưởng ông không phải là một người lính hải quân thuần túy... Bà Bùi nhìn người đối thoại như muốn bắt mạch. Không thấy nét mặt Khôi có gì khác lạ bà ta nói tiếp. - Tôi nghĩ ông phải ở một đơn vị tác chiến như bộ binh, biệt động quân, thủy quân lục chiến hay nhảy dù trước khi thành lính hải quân... Khôi cười cười lảng sang chuyện khác. - Bà đã hỏi ý kiến thời tôi xin trả lời. Hệ thống phòng thủ thời tạm coi như chặt chẻ chỉ có điều là vũ khí thô sơ và nhất là mìn hay lựu đạn gài chung quanh đồn ít quá. Nếu địch dùng chiến thuật biển người thời đồn sẽ bị tràn ngập... Bà Bùi thở hơi thật dài. - Như vậy mà ông nói là ông không biết gì... Đó cũng là mối lo của tôi. Tôi có xin quận và tỉnh tân trang vũ khí thời họ bảo chờ. Họ nói địa phương quân nằm ở cuối danh sách của quân đội... - Tôi biết... Địa phương quân và nghĩa quân là con nuôi hay con ghẻ... Nhìn Khôi Bà Bùi cười nói đùa. - Ông biết hết trơn mà cứ nói là không biết. Ông nói thiệt đi... Ông nói thiệt cho tôi biết đi ông ở binh chủng nào... Khôi cười cười làm thinh. Bà chỉ huy trưởng căn cứ Bảy Hạp cười đùa bằng giọng nói thân mật. - Ông có một bí mật... Ngày nào đó tôi sẽ khám phá ra bí mật của ông... - Bà cũng có một bí mật... Ngày nào đó tôi sẽ khám phá ra bí mật của bà... Hai người nhìn nhau như đo lường về câu nói của người kia rồi cuối cùng Khôi lên tiếng. - Thử xem ai khám phá ra trước... Bà Bùi nở nụ cười duyên dáng. - Tôi cá với ông là tôi sẽ khám phá ra bí mật của ông trước... Khôi cười cười. - Tôi hy vọng bà sẽ được hài lòng... - Ông học bắn súng M79 ở đâu mà bắn giỏi vậy? - Bà bắt đầu cuộc điều tra của bà phải không? Bà Bùi cười thánh thót. - Ông khôn ngoan quá khiến cho cuộc điều tra của tôi trở thành khó khăn... - Tôi học bắn súng ở trung tâm huấn luyện hải quân thưa bà... - Ông không thành thật rồi... Năm sáu năm trước đây trung tâm huấn luyện hải quân làm gì có M79 để cho ông học... Khôi cười nhưng trong lòng hơi ngạc nhiên về sự hiểu biết của người đàn bà kỳ lạ này. - Tôi đã nói với bà là lù khù có ông cù độ mạng... Bà Bùi giơ ngón tay trỏ ra như muốn xỉa vào trán Khôi. - Ông mà lù khù... Ông khôn tổ bà mà giả dạng ngu cho người ta... Khôi cười lớn. Tiếng cười của anh lan trong gió. - Ngày mai ông có làm việc gì không ông Khôi? - Tôi chắc là không ngoại trừ soạn các lon đồ hộp để giao cho bà... - Tôi mời ông đi tập bắn súng với tôi... - Tôi sẵn sàng. Chỉ sợ tôi bắn dở làm bà mất hứng... - Ông khiêm nhường quá... Hai người trở lại nhà. Mặc dù chủ nhà cầm cọng nhưng Khôi nói mình cần phải viết bản báo cáo về đơn vị nên xin từ giã. Thân đưa khách ra tận cổng đồn Bà Bùi còn đứng nhìn theo cho tới khi Khôi xuống tàu mới quay trở lại. Bà Bùi cười tươi tắn khi thấy Khôi đang ngồi nơi mũi tàu chờ mình. - Ông tính đi tìm Việt Cộng hay sao mà đem nhiều súng đạn vậy? Khôi cười cười khi thấy bà ta mang trên vai khẩu Carbine M2. - Tôi đem theo một khẩu M16 và một khẩu M79 để cho bà bắn thử. Nếu bà thích thời tôi sẽ có một đề nghị... Bước song song trên con đường đất dẫn ra bờ biển Bà Bùi quay nhìn Khôi. - Xin ông chuyển lời cám ơn của tôi và toàn thể binh sĩ và gia đình của họ về món quà quý giá của nhân viên ba chiếc tàu. Mấy bà vợ của anh em binh sĩ sung sướng được ăn thịt heo, trái cây và chocolat. Họ nói đồ hộp ngon quá mà sao mấy ông hải quân lại chê... Khôi cười vui vẻ. - Nếu họ được ăn hoài như chúng tôi thời họ cũng sẽ ngán tới cổ... - Thấy mấy em nhỏ nhai chewing gum mà thương. Nhiều đứa nhai rồi nuốt luôn không chịu nhả ra... - Riêng cá nhân tôi xin cám ơn ông... Khôi đùa một câu. - Bà muốn nói là cá nhân bà cám ơn cá nhân tôi... - Ông nghĩ như thế cũng được... - Tôi làm vì hai lý do. Thứ nhất là bày tỏ lòng biết ơn của tôi đối với những người lính của bà. Họ hy sinh nhiều nhưng không được đền bù xứng đáng. Lý do thứ nhì là lý do cá nhân. Tôi cám ơn bà cho tôi ăn một bữa cơm ngon và cũng với hy vọng bà sẽ mời tôi ăn một bữa cơm khác... - Lý do nào quan trọng hơn? Cười cười không trả lời Khôi hỏi lại. - Bà muốn tập bắn nơi nào? - Ông thấy gốc cây đó không... Hai người dừng lại. Tháo khẩu M16 trên vai xuống Khôi đưa cho Bà Bùi. Chỉ sơ cho bà ta cách nạp đạn, lên đạn, cách nhắm mục tiêu anh cười nói. - Bà thử đi... Nó khác hơn khẩu M2 của bà nhiều lắm... Bà Bùi đưa súng lên vai nhắm mục tiêu xong bóp cò. Khôi nhận thấy mặc dù chân yếu tay mềm song bà ta bắn khá chính xác. Nếu có thời gian tập luyện để quen với loại súng mới này bà ta sẽ bắn giỏi hơn nhiều lắm. Bắn hết một băng đạn Bà Bùi cười nói với Khôi. - Súng này ít giật hơn M2... Tôi thích lắm... - Nó bắn nhanh và xa hơn M2 đồng thời sức phá hoại của nó cũng mạnh hơn. Bây giờ tới phiên M79... Khôi chỉ cách nạp đạn, nhắm mục tiêu xong đưa khẩu súng cho Bà Bùi. - Có hai cách bắn M79. Đó là bắn thẳng hoặc bắn vòng cầu. Khi nào địch ở gần quá mình có thể bắn trực xạ như súng thường còn bắn vòng cầu thời dùng cho mục tiêu xa hơn... Bà Bùi cười thích thú khi thấy bùn đất bay tứ tung trước mặt mình chừng ba bốn chục thước. - Ước gì tôi có được vài khẩu súng này... Khôi quay qua cười nói. - Tôi có thể giúp bà chuyện đó... - Tôi không hiểu ý của ông... - Tàu của tôi có nhiều súng lắm. Những khẩu súng này không có trong danh sách của đơn vị. Tôi muốn nói là nếu các khẩu súng này có mất thời cũng không ai hay biết. Tôi có thể cung cấp cho đại đội của bà một số M16, M79, trung liên, đại liên và lựu đạn... Bà Bùi quay nhìn Khôi đăm đăm. Người lính thủy nhìn thấy ánh mắt long lanh, làn da mặt hơi hồng lên vì ánh mặt trời và đôi môi hồng hơi mím lại như cố gắng để không cười. - Lý do nào thúc đẩy ông muốn giúp tôi? Khôi cười cười. - Tôi không muốn bà chết. Bà còn sống thời tôi mới được bà mời ăn cơm và nhất là tôi mới còn có cơ hội khám phá ra cái bí mật của bà... Bà Bùi cười đùa. - Hóa ra ông giúp tôi vì có lợi cho ông chứ không phải vì ông... Bà ta bỏ lững câu nói ở đó. - Còn một lý do nữa mà tôi chưa muốn nói ra... - Lý do gì ông nói cho tôi nghe đi... Khôi nhìn ra bìa rừng xa xa. Anh hơi mỉm cười khi nghe giọng nói nhuốm chút năn nỉ và nhỏng nhẽo của Bà Bùi. Anh cũng biết bà ta đang ngắm mình. - Khi nào có dịp tôi sẽ nói cho bà nghe... - Ông nhớ lời ông hứa nghe chưa... Khôi cười lớn. - Thôi mình đi về. Chắc cũng phải hai ba ngày nữa tôi mới có thể giao súng cho bà được... - Giúp tôi ông có bị rắc rối gì không? - Không... Tôi cần thời giờ để kiểm kê vũ khí trên tàu. Những khẩu súng nào không có tên trong danh sách sẽ được xem như thừa... Hai người vừa đi vừa trò chuyện thân mật như bạn. Tới nơi tàu đậu Khôi mời Bà Bùi xuống tàu uống nước nhưng bà ta từ chối nói cần phải về nấu cơm. Ba ngày. Khôi bận bù đầu vì phải lục lọi khắp nơi trong tàu để kiểm kê vũ khí và đạn dược. So sánh bản danh sách thực thụ của tàu với bản danh sách tự kiểm kê Khôi biết mình dư thừa khá nhiều súng đạn. Điều này cũng do ở chương trình Việt Nam Hoá Chiến Tranh và Chuyển Giao Cấp Tốc của quân đội Hoa Kỳ. Cuối năm 1967 Khôi được thuyên chuyển xuống chiến đỉnh do trung sĩ nhất Bob Kent làm thuyền trưởng. Anh tập sự dưới quyền của ông ta để sau đó ông ta sẽ bàn giao chiến đỉnh lại cho anh chỉ huy. Nhờ số vốn liếng Anh ngữ học ở trường và Hội Việt- Mỹ Khôi quen với thủy thủ đoàn trên tàu và sau đó trở thành bạn thân của Kent. Cũng vì lý do này mà khi giao tàu Kent chỉ bàn giao cho có lệ và chỉ lập bản danh sách rất sơ sài. Ông ta sắp về hưu nên cũng chẳng để ý tới việc lập sổ sách một cách chính xác. Điều này chỉ có mình anh biết và được anh giữ kín không tiết lộ cho ai kể cả nhân viên trên tàu. So sánh lại hai danh sách một lần nữa Khôi thấy mình cần phải lập một bản danh sách thứ ba. Theo bảng danh sách này anh có ba khẩu đại liên M60, mười sáu khẩu M16 mà mười hai khẩu còn nguyên trong thùng, ba khẩu M14, bảy khẩu M79, tám thùng lựu đạn, mười một thùng đạn M16, mười lăm thùng đạn đại liên M60, bảy thùng đạn M79, sáu thùng đạn trung liên M14 và ba thùng trái sáng. Điều làm cho Khôi lo âu là không biết làm sao để giao cho Bà Bùi số lượng vũ khí lớn mà các nhân viên trên tàu không hay biết. Suy đi tính lại Khôi thấy mình cần phải bàn tính với bà ta với hy vọng tìm ra giải đáp cho vấn đề khá phức tạp này. Giơ tay chào Khôi người lính gác cổng cười nói một cách vui vẻ. - Kính chào trung úy... Trung úy mạnh khoẻ không? Đưa gói thuốc PallMall ra mời người lính Khôi cười hỏi. - Cám ơn anh... Bà Bùi chắc có trong đồn phải không anh? - Dạ... Từ sáng tới giờ tôi không thấy bả ra đây... Vào tới trong đồn Khôi thấy Bà Bùi đang bước ra. Thấy Khôi bà ta cười lên tiếng. - Tôi đang định tìm ông... - Tôi cũng tính gặp bà... - Mời ông vào văn phòng của tôi... Hai người bước vào phòng làm việc. Ngồi xuống chiếc ghế đẩu Khôi nhìn người đối diện. - Tôi có một tin vui cho bà. Đây là số vũ khí mà tôi định giao cho bà... Khôi đưa bảng danh sách và Bà Bùi tròn mắt khi đọc. Ngước lên nhìn Khôi bà ta nói với giọng vui mừng và cảm động. - Tôi không biết nói gì để cám ơn ông... - Tôi chỉ giúp đỡ những người bạn cùng chiến tuyến với mình... - Tôi xin mời ông bữa cơm chiều hôm nay... Khôi cười. - Cám ơn bà nhưng tôi không thể ăn cơm khi chưa tìm ra cách để giao số vũ khí tới tay bà. Dù đây là số vũ khí dư thừa nhưng tôi cũng không muốn nhân viên trên tàu biết... - Tôi hiểu ý của ông... Nếu không cho tôi ông cũng đem đổ xuống sông... Khôi lộ vẻ mừng rỡ khi nghe câu nói của Bà Bùi. Gõ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn mấy cái Khôi cười cười. - Nhờ bà nói mà tôi nghĩ ra một cách... Tôi sẽ đem súng đạn quăng xuống sông để cho lính của bà vớt lên... - Ông thấy chưa... Tôi nói ông là một người khôn ngoan có sai đâu... - Cám ơn bà... Chính bà cho tôi ý kiến đó... Bà cho lính chuẩn bị và thấy khi nào tôi treo lá cờ màu đỏ là chúng ta bắt đầu... 12 giờ trưa. Chiếc Alpha 11 đi tuần tiểu. Tango 12 chở nhân viên đi chợ ở Đầm Cùn chỉ còn một mình Khôi ở lại với chiếc Alpha 9. Anh vội vả treo lá cờ đỏ lên mui. Chừng mười lăm phút sau anh thấy chiếc ghe khá lớn xuôi dòng ra biển rồi dừng lại cách tàu chừng mươi thước. Khôi bắt đầu liệng súng truớc vì những thứ này nhẹ hơn. Sau đó mới tới các thùng đạn và lựu đạn. Công việc này khá nặng nhọc và mất thời giờ vì anh phải khiêng từ dưới hầm lên bong tàu xong mới thả xuống nước. Anh thấy Bà Bùi ngồi nơi mũi ghe chỉ huy lính vớt súng. Sông Bảy Hạp không sâu lắm vả lại nhằm nước ròng cho nên lính không cần phải lặn sâu. Chừng hơn tiếng đồng hồ việc vớt súng hoàn tất. Khôi an tâm vì nhân viên của ba chiếc tàu vẫn chưa về tới. Đứng sau lái tàu nhìn thấy nét mặt vui mừng của những người lính địa phương quân anh cảm thấy hài lòng vì nghĩ mình vừa làm được điều gì có ý nghĩa cho một ngày. Đang uống cà phê trong quán Khôi thấy một người lính đi xăm xăm về hướng của mình đang ngồi. Bước vào quán chắp tay xá Khôi anh ta cười nói. - Thưa trung úy... Bà Bùi của tôi mời trung úy lên đồn... - Có chuyện gì không anh? - Dạ tôi không biết... Chỉ biết bả sai tôi xuống tàu kiếm trung úy. Mấy anh hải quân chỉ tôi ra đây... Khôi mời người lính ly cà phê nhưng anh ta từ chối vì sợ Bà Bùi chờ. Khôi cười nói. - Thì anh cứ đổ thừa là tôi không chịu đi cho tới khi nào uống xong cà phê... Không đợi người lính có ý kiến Khôi gọi cho anh ta ly cà phê sữa đá. Trong lúc nhâm nhi cà phê hai người trò chuyện với nhau. Anh ta cho biết tên là Đặng, hai mươi hai tuổi, đi lính được hơn hai năm. - Hình như Bà Bùi là người ở xứ khác tới phải không anh? - Dạ... Tôi nghe anh em nói bà ta ở đâu xa lắm. Hình như ở miệt Sài Gòn... Khôi mỉm cười mời người lính điếu thuốc PallMall. Bật lửa cho anh ta đốt thuốc Khôi cười khi thấy anh ta hít hơi dài rồi ém hơi thật lâu mới từ từ thở ra. - Thuốc này thơm và ngon thật... Hít một hơi nữa rồi anh ta nói tiếp. - Bả có chồng... Chồng bả là người ở ngoài tỉnh Cà Mau... Ổng là đại đội trưởng của tụi tui. Hồi Tết Mậu Thân tụi nó đánh đồn ổng và một ít anh em bị chết. Từ đó quận cho bả lên thay ổng coi tụi tui. Trung úy biết không bả là đàn bà mà đánh giặc giỏi không thua đàn ông... Đặng nói hơi dài dường như để có chuyện nói hoặc để cám ơn Khôi đã mời uống cà phê và hút thuốc lá. - Thôi mình đi... Khôi trả tiền rồi đứng lên. Đặng cười nói. - Trung úy cứ vào đồn. Tôi còn phải đi chợ cho vợ của tôi... Cười chào Đặng Khôi ấn vào tay gói PallMall còn phân nữa. - Cám ơn trung úy... Vỗ vai Đặng Khôi cười. - Không có chi... Mai mốt tôi mời anh chầu cà phê nữa nghe... Chầm chậm bước trên con đường dẫn vào đồn anh thầm thích thú vì khai thác được chút ít về bí mật của người đàn bà mà anh cảm thấy... Khôi lắc đầu như cố xua đuổi những ý tưởng vu vơ của mình. Dường như hơi nóng lòng nên thượng sĩ Bang đưa Khôi vào phòng làm việc của cấp chỉ huy. Chờ cho tới khi ông thượng sĩ đại đội phó đã bỏ đi Bà Bùi nói với Khôi bằng giọng có chút hờn mát và có chút gì nhõng nhẽo - Tôi chờ ông lâu muốn chết... - Tôi xin lỗi bà... Bà kiếm tôi có chuyện chi? - Bộ phải có chuyện chi tôi mới kiếm ông sao? Khôi cười cười vì câu hỏi dấm dẳn của bà trưởng đồn. Hình như còn hờn mát bà ta buông gọn. - Mời ông theo tôi... Bà Bùi đi trước dẫn đường. Lát sau hai người bước vào khoảng sân nhỏ bày la liệt súng ống. Thượng sĩ Bang và ba trung đội trưởng đều có mặt. Bà đại đội trưởng cất giọng thanh thanh. - Súng đã được chúng tôi lau chùi rồi. Đa số là súng mới còn nguyên trong bao nên không bị thấm nước. Chỉ có bốn khẩu M16 thời bị nước vô nòng nhưng chúng tôi không ai biết tháo ra nên còn chờ ông dạy cho lính tháo ráp... Khôi cầm lấy một khẩu M16 lên quan sát. Súng bị thấm nước mặn cần phải được tháo ra lau chùi cẩn thận. - Tôi nhờ một anh nào đi xuống tàu gặp nhân viên của tôi và bảo họ đưa cho tôi hai ba cái cây thông nòng súng với mấy chai dầu chùi súng... Một người lính bỏ đi. Khôi bấm nút lấy băng đạn ra, kéo cơ bẩm ba lần xong đưa súng lên trời rồi bấm cò. Bà Bùi và toàn thể lính đều ngạc nhiên khi thấy Khôi tháo rời khẩu M16 thật lẹ. - Ông là lính hải quân mà sao rành mấy thứ này quá vậy... Thượng sĩ Bang cười nói. Khôi nhìn Bà Bùi. - Nghề của tôi mà... Tôi đã được huấn luyện để có thể tháo ráp từ súng lớn tới súng nhỏ. Hải quân gọi là nghề trọng pháo. Nhiều người còn giỏi hơn tôi nữa. Ông huấn luyên viên của tôi ở Nha Trang còn tháo ráp khẩu đại liên 12 ly 7 mà mắt bị bịt kín... Người lính trở lại với hai cây thông nòng và ba chai dầu chùi súng. Chỉ trong vòng mười phút Khôi đã làm xong việc lau chùi khẩu M16. Bà Bùi và mọi người xin anh làm chầm chậm để cho mọi người học. - Chắc tôi phải nhờ ông mỗi ngày lên đây dạy mới được... Bà Bùi nói và Khôi cười đùa. - Tôi sẵn lòng miễn là bà cho tôi ăn cơm... - Gì chứ cơm thời tôi không thiếu... Tiện đây tôi mời ông góp ý kiến về việc bố trí các khẩu đại liên và trung liên... - Thưa bà việc này tôi không dám đâu... Bà với thượng sĩ Bang và ba trung đội trưởng chắc thông thạo địa hình địa vật hơn tôi... Bà Bùi nhìn Khôi với ánh mắt như van lơn kèm theo câu nói. - Tôi xin ông... Nghe câu nói này Khôi phải miễn cưởng theo bà ta và thượng sĩ Bang bước ra sân. - Trước khi có ý kiến tôi xin bà và mọi người hãy cho tôi biết là quý vị định bố trí như thế nào? Thượng sĩ Bang lên tiếng trước nhất. - Mặt tây có nhiều rừng cây và mô đất là mặt tụi nó hay đánh nhất nên tôi cho trung đội chỉ huy án ngữ với hai khẩu đại liên và một khẩu trung liên. Mặt này sẽ do Bà Bùi coi. Còn ba mặt kia khá trống trải sẽ do hai trung đội còn lại chia nhau giữ nên tôi chỉ cho bố trí một khẩu đại liên và hai khẩu trung liên mà thôi... - Ông chia như vậy là đúng rồi. Tôi tiếc là không thể cung cấp cho các ông một khẩu M79 tự động... Thấy mọi người ngơ ngác không hiểu Khôi cầm lấy một khẩu M79 lên rồi từ từ giải thích. - M79 tự động là thứ vũ khí tối tân mà hải quân Mỹ đã để lại khi họ bàn giao tàu cho tôi. Nó cũng dùng cùng loại đạn như khẩu súng này nhưng thay vì từng trái rời nhau thời được gắn lại thành dây như dây đại liên M60... Để hôm nào tôi mời quý vị xuống tàu bắn thử cho quý vị thấy hiệu lực của nó... - Chà... Có được một khẩu súng như vậy thời tụi này hết lo tụi nó đánh... Khôi cười khi nghe một người trung đội trưởng nói. - Thật ra thời quý vị cũng không cần lắm đâu. Vả lại dù có súng mình cũng không có đủ đạn để bắn. Ngay cả tàu của tôi cũng ít khi xài tới nó... Sau khi được Khôi chỉ dạy cách tháo ráp súng M16 Bà Bùi cười nói. - Bây giờ tới phiên ông dạy cho họ cách bắn các loại súng này... - Ủa tôi tưởng quý vị đã bắn thử rồi... - Anh em ham quá đòi bắn nhưng tôi bảo chờ ông... Mọi người xách súng đạn theo Khôi và Bà Bùi ra bên trái của đồn. - Quý vị thấy thân cây lớn đằng kia không? Theo tay chỉ của Khôi mọi người thấy thân cây thật lớn cách chỗ họ đứng chừng sáu bảy chục thước. - Loại đại liên mới này nhạy hơn loại đại liên 30 cũ rất nhiều cho nên quý vị đừng có miết cò mà cố bắn cầm chừng từ ba tới năm viên là tốt nhất... Bà Bùi và ông thượng sĩ nhìn nhau khi thấy Khôi bắn đại liên. Rất đều đặn, nhịp nhàng và liên tục anh bóp cò từng loạt từ ba tới năm viên. Bắn như vậy chính xác hơn đồng thời còn tiết kiệm đạn. Khi Khôi ngưng tay thượng sĩ Bang nói đùa. - Hải quân mà ông bắn chì quá ngay cả tôi cũng chịu thua luôn... Bà Bùi nhìn Khôi cười. - Chắc ông Khôi phải tập bắn ở đâu đó trước khi vào hải quân... Khôi cười im lặng vì câu nói dò đường của bà đại đội trưởng. Chờ cho các ông trung đội trưởng bắn thử xong bà ta mới cười nói với Khôi. - Bây giờ tôi mời ông về nhà tôi dùng cơm trưa. Ông là cục nợ của tôi đấy nghe chưa... Nói xong câu đó dường như biết mình lỡ lời bà ta đưa tay bụm miệng rồi cất tiếng cười như để che lấp câu nói của mình. Hai người bước song song trên khoảnh sân rộng. Thấy Khôi im lặng cúi đầu bước Bà Bùi lên tiếng. - Tôi lỡ lời xin ông đừng giận... Khôi quay nhìn người đàn bà đang sóng bước với mình. - Tôi đâu có giận bà... Tôi còn cám ơn bà là đàng khác... Là cục nợ cho nên tôi sẽ theo bà hoài... Bà đi đâu tôi đi đó... Bà Bùi cười thánh thót. Da mặt của bà ta hơi hồng lên và ánh mắt cũng long lanh sáng. Như không muốn cho Khôi biết bà ta rảo bước đi vào nhà trước. - Mời ông ngồi... Ông có thể đọc sách trong lúc chờ tôi hâm nóng cơm canh... Khôi quay người nhìn chồng sách cao. Thấy có quyển Mưa Đêm của Võ Phiến anh cầm lấy xong bước tới đứng cạnh khung cửa sổ nhỏ nhìn ra ngoài trời. Nắng chói chang. Rừng cây xanh xanh. Khôi có cái tật ham đọc sách. Khi đã cầm cuốn sách là anh ít khi chịu ngưng đọc trừ trường hợp bất đắc dĩ. Tiếng tằng hắng vang lên khiến cho Khôi phải ngước lên. - Mời ông... Trả cuốn sách lại chỗ cũ Khôi cười. - Xin lỗi bà tôi có tật xấu là cầm cuốn sách lên là phải đọc cho xong... - Tôi cho ông mượn mang về tàu đọc khi nào trả lại cũng được... - Cám ơn bà nhưng ở tàu tôi có nhiều sách lắm... Bà Bùi nói trong lúc bới cơm ra chén. - Cơm nguội ông đừng chê... - Tôi nhớ thi sĩ Tản Đà có nói cơm không ngon, giờ ăn ngon, người ngồi ăn ngon thời ăn cũng ngon... - Cám ơn ông... Tôi cũng nghĩ như ông... - Chắc bà thích đọc sách? - Ông tính điều tra về cái bí mật của tôi phải không? - Không... Tôi tò mò... - Thưa ông tôi nhiễm cái tính của ba tôi... Ông có nguyên kho sách tại nhà... Cũ mới gì cũng có... - Chắc gia đình bà ở Sài Gòn? Ngưng ăn Bà Bùi nhìn Khôi. - Ông cũng ở Sài Gòn phải không? Hai người đồng bật cười vui vẻ. Không ai trả lời câu hỏi của ai vì họ đều có câu trả lời. Hỏi chỉ là cách để xác định mà thôi. - Tôi nói ra ý kiến này xem ông có đồng ý không. Để cho cuộc điều tra của " mình " khỏi mất nhiều thời giờ tôi sẽ hỏi một câu và ông phải trả lời, thành thật trả lời. Phần tôi cũng vậy. Ông chịu không? - Chịu... Như vậy đỡ mất công của hai đứa mình... Bà Bùi cười thánh thót. - Mời ông hỏi trước... - Mời bà hỏi trước... - Ông ở binh chủng nào trước đây? Bà Bùi thấy Khôi hơi do dự nhưng cuối cùng cũng trả lời gọn. - Biệt Động Quân thưa bà... Đặt đôi đũa xuống bàn Khôi nhìn thẳng vào mặt của người đối diện. - Tên thật của bà là gì? Bà Bùi nhìn Khôi và bắt gặp anh đang nhìn mình cười cười. Thoạt đầu bà ta định không nói thật nhưng sau đó nghĩ mình làm như thế không đứng đắn. Mình đã giao hẹn là phải nói thật do đó phải giữ lời. - Thùy Dung là tên của tôi... Khôi mỉm cười. Đặt ra câu hỏi anh có ý muốn thăm dò sự thành thật của người đối thoại. Anh cố ý hỏi một câu mà mình đã biết câu trả lời để xem Bà Bùi trả lời thành thật hay dối trá. - Cháu Thùy Trâm ngoan và dễ thương lắm thưa bà... Đưa tay bụm miệng để khỏi bật lên tiếng kêu ngạc nhiên Bà Bùi hay Thùy Dung nghĩ thầm. - Hú vía... Mình mà nói dối là chết rồi. Hóa ra ổng biết tên của mình mà ổng làm bộ hỏi để thử mình. Ông lính biệt động-hải quân này ma mãnh lắm. Trả lời lạng quạng là chết với ổng liền... Khôi cười thầm khi nhìn đôi mắt mở lớn của Thùy Dung. Đôi mắt đen dài với hai hàng mi cong nhìn mình với vẻ gì là lạ. - Ông đã gặp con gái tôi? Khôi nhẹ gật đầu. - Cách đây mấy ngày tôi đậu tàu gần chợ để phát quà cho mấy em nhỏ. Khi phát quà gần xong thời có một bé gái tới tàu hỏi. - Bác ơi bác... Bác có kẹo cho cháu hôn bác? Thùy Dung mỉm cười khi nghe Khôi nhại giọng của con gái mình. - Tôi nói tôi có nhiều thứ kẹo lắm vậy cháu muốn thứ nào. Cháu trả lời là thứ nào cháu cũng muốn hết. Nhưng cuối cùng cháu mới nói với tôi là cháu chỉ xin một phong chewing cho cháu và một lon trái cây cho má của cháu. Thấy đứa bé xinh xắn, dễ thương và ăn nói lễ phép tôi đoán cháu không phải là đứa bé sinh trưởng ở vùng này. Động tính tò mò tôi mới hỏi cháu tên gì. Cháu nói cháu tên Thùy Trâm. Tôi lại hỏi má của cháu tên gì. Cháu hỏi lại tôi là muốn biết tên má của cháu để làm gì...? Khôi ngừng lại. - Để tôi bới thêm cơm cho ông. Rồi ông trả lời con Thùy Trâm ra sao? - Tôi phải nói tránh là tôi muốn biết tên vậy mà. Tên của cháu đẹp như vậy thời tên của má cháu còn đẹp hơn nữa... Thùy Dung ngừng ăn. Tay chống càm nàng ngoẹo đầu nhìn Khôi. Vành môi son của nàng hơi mím lại như cố giữ để không cười. - Tôi phải hứa với cháu Thùy Trâm là tôi không có học lại với má của nó thời cháu mới chịu nói tên. Thật ra lúc đó tôi chưa biết cháu Thùy Trâm là con của bà cho tới ngày hôm sau ngồi uống cà phê tôi tình cờ thấy bà nắm tay cháu bé. - Ông kể cho tôi nghe chuyện này như vậy là ông thất hứa với con tôi rồi... - Tôi biết... Có dịp gặp lại cháu tôi sẽ xin lỗi cháu... Mấy ngày nay lên đây tôi không thấy cháu thưa bà... - Ba má tôi xuống đón cháu về Sài Gòn ở... Thùy Trâm đến tuổi đi học nên phải về ở với ông bà ngoại... - Nhà bà thuộc quận nào ở Sài Gòn? - Tôi ở khu Hàng Xanh gần cư xá Thanh Đa. Còn ông? - Nhà ba má tôi ở Tân Định... - Tại sao ông muốn biết tên của tôi? - Tại vì tôi không thích gọi bà bằng Bà Bùi. Ít nhất bà Thùy Dung cũng nghe êm tai hơn... Thật ra tôi muốn gọi bà bằng một cách khác nhưng thôi tôi tạm bằng lòng với cái tên Thùy Dung... - Lý do gì mà ông trở thành lính hải quân? Khôi buông đũa. Hớp ngụm nước lạnh anh cười đùa. - Câu hỏi của bà có nằm trong phạm vi cuộc điều tra của chúng ta không? Hơi lắc đầu Dung cười nói đùa bằng cái giọng như ra lệnh. - Không cần biết... Tôi hỏi và ông phải trả lời câu hỏi của tôi... Thi hành trước rồi khiếu nại sau nghe chưa? Khôi cười thầm vì cái giọng giả oai quyền của Thùy Dung. - Dạ tôi biết thưa bà đại đội trưởng... - Ông tính làm lơ câu hỏi của tôi à... - Năm 1962 tôi bị động viên đi học trường hạ sĩ quan Đồng Đế. Sau khi mãn khóa tôi xin về biệt động quân. Ba năm sau tôi đậu tú tài 1 và được đơn vị đề nghị đi học khóa sĩ quan đặc biệt. Không biết vì lý do gì mà sau khi mãn khóa học tôi lại bị đưa về hải quân. Tôi có làm đơn khiếu nại nhưng cũng không đi tới đâu. Khăn gói về trình diện hải quân tôi được biệt phái cho toán Biệt Hải chuyên đổ bộ ra bắc. Mấy năm sau đơn vị này giải tán và tôi trở thành lính hải quân dù tôi không thích... Tuy nhiên cũng nhờ là lính hải quân mà tôi mới có dịp may gặp bà... - Ông chờ tôi dọn dẹp xong rồi tôi với ông đi một vòng cho tiêu cơm... Lát sau Khôi và Thùy Dung đứng nơi khoảnh sân rộng ngó ra bờ sông. Trời trong và cao xanh không chút mây. Gió nhè nhẹ. Như không hẹn họ cùng bước ra gần hàng rào kẽm gai xa dần khu gia binh đông người. Họ đứng cạnh nhau im lặng không nói như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì. Đang đứng im Khôi chợt nghe được âm thanh lạ. Đó là tiếng départ của súng cối 82 ly. Âm thanh chưa dứt anh nghe tiếng hú vút qua đầu rồi tiếp theo hai ba tiếng départ khác. - Pháo... Pháo kích... Bằng phản ứng tự nhiên Khôi nhào tới ôm chầm lấy Thùy Dung rồi hai người ngã xuống đất. Ầm... Ầm... Ầm... Hàng loạt tiếng nổ đinh tai nhức ốc. Đất bụi rơi ào ào hòa lẫn trong tiếng người la hét. Đợi cho tiếng pháo kích im hẵn Khôi mới nhẹ hỏi. - Thùy Dung có sao không? Thùy Dung không trả lời. Dường như nàng còn đang bàng hoàng vì sợ hãi hay e thẹn khi bị Khôi đè lên người. - Ông Khôi... - Thùy Dung có sao không? Khôi hỏi lại lần nữa. - Tôi không có sao... Ông ôm tôi chặt quá làm tôi ngộp thở... Khôi cười. Anh cảm thấy chút gì xao xuyến khi đang nằm đè lên thân hình mềm ấm của Thùy Dung. Nhìn vào đôi mắt long lanh của nàng anh nhẹ giọng. - Tôi xin lỗi bà... Thùy Dung nói bằng giọng cảm động. - Ông không có lỗi gì hết. Tôi phải cám ơn ông mới đúng. Ông cứu mạng tôi mà... Khôi cười im lặng đứng lên. Thùy Dung cũng đứng lên phủi quần áo. - Ông thính tai thật... Chắc hồi còn ở biệt động ông quen nghe tiếng pháo kích... - Bà làm ơn đừng nói cho ai biết dĩ vãng của tôi... Khôi nói với giọng năn nỉ. Thùy Dung cười. - Tôi hứa... Đó là bí mật của tôi và ông... Khôi nói với Thùy Dung bằng giọng nghiêm nghị. - Chúng ta cần phải khóa họng mấy khẩu 82 này không thôi là có ngày chết với nó... - Mình làm bằng cách nào? Thùy Dung mỉm cười khi biết mình dùng chữ " mình " nhưng Khôi lại không để ý. - Tiếng départ phát xuất từ bên kia sông. Như vậy thời tụi nó phải đặt súng ở bên đó. Hồi nãy tôi vừa nghe tiếng départ là đạn nổ liền như vậy tụi nó phải đặt súng gần lắm. Sáng mai tôi với Thùy Dung dẫn một tiểu đội qua đó tìm dấu vết rồi mình sẽ chấm tọa độ sẵn để phản pháo... Thùy Dung liếc Khôi rồi cúi mặt xuống dấu nụ cười. Nàng cũng không lên tiếng phản đối khi được Khôi gọi bằng tên. Ngước lên len lén nhìn nàng thấy một khuôn mặt xương xương. Sóng mũi cao có hơi gãy một chút ngay chính giữa. Cái miệng nhỏ. Cặp môi mỏng hơi mím lại. Khôi là đàn ông nhưng lại có đôi mắt đẹp. Đó là cặp mắt lá răm. Lá rau răm. Thùy Dung nghĩ thầm như thế. Cặp mắt lá rau răm của ổng mà trộn với thịt gà thời ngon tuyệt. Thùy Dung không hiểu tại sao mình lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy. Đôi mắt dài có đuôi, sáng long lanh với hai hàng lông mi dài và cong vút. Ổng có cặp lông mi giống như con Thùy Trâm và... - Ông Khôi... Đang miên man suy nghĩ nghe tiếng gọi bên tai Khôi mỉm cười quay nhìn Thùy Dung. - Mặt của Thùy Dung dính bụi đất nhiều lắm... Liếc một vòng quanh quất thấy không có ai Thùy Dung nói nhỏ. - Ông lau mặt dùm tôi đi... - Cái này có phải là thi hành trước khiếu nại sau phải không bà... Khôi đưa tay áo lên lau mặt cho Thùy Dung trong lúc nói đùa. - Thôi mình đi vào... May mà tụi nó pháo có mấy trái và không lọt vào khu gia binh... Thùy Dung quay lưng bước sau khi nói. Khôi chầm chậm lên tiếng. - Tụi nó pháo thử đó... Lần sau sẽ chính xác hơn... Trở vào nhà Thùy Dung được thượng sĩ Bang báo cáo là không có ai bị thương. Viện lý do cần liên lạc với bộ chỉ huy Khôi cáo từ và hẹn với Thùy Dung đúng mười giờ sáng mai.