Vẻ như hắn không tin ai cả. Cộng sự, đối tác trong công việc làm ăn, thậm chí với cả vợ con. Mọi người nghĩ thế vì làm bất cứ việc gì cùng với hắn đều rất khó chịu. Không phải những người ấy thuộc loại cả tin hay có bụng dạ tốt lành đặc biệt gì, nhưng quả thực họ luôn bất ngờ với việc hắn thường xuyên nghĩ xấu về người khác, thái độ cảnh giác trong mọi việc và cách đối xử tàn bạo trong mọi chuyện, kể cả những khi chẳng có lí do gì để phải tàn bạo với người này người nọ. Họ cùng ăn trưa với nhau tại phòng ăn chuyên gia của một công ty liên doanh mới thành lập. Đa số là người từng trải nên không khí rất vui vẻ dù mới quen biết nhau. Một chàng kĩ sư xây dựng vui tính kể chuyện tiếu lâm tây, hơi sex nhưng đủ độ tế nhị nên tất cả đều cuời, chỉ phái yếu có hơi đỏ mặt. Chợt có người nhận xét món canh hơi mặn, hắn liền tham gia bằng cách kể rằng con vịt nhà hắn (đấy là cách hắn gọi vợ) nấu ăn cũng được, nhưng có bữa canh bị mặn mà hắn thì rất ghét ăn mặn. Chuyện không hấp dẫn nên có người đã bắt đầu chuyện khác, hắn phải kể to lên "Đến bữa thứ hai tôi chẳng chê bai gì cả, cứ lẳng lặng chan canh vào bát của con vịt, hết lại chan tiếp. Mấy lần như vậy cho đến khi cạn bát canh nên sau bữa ăn cô nàng phải lén vào bếp uống nuớc sôi để nguội mấy lần. Từ đấy con vịt cạch đến già, không bao giờ dám nấu canh mặn nữa!" Cả hai mâm bàn xoay đều kinh ngạc nhìn người kể chuyện, họ tưởng hắn cũng kể chuyện hài. Nhưng đó là chuyện thực, sau càng rõ là tay này không kể chuyện hài bao giờ. Có đến mấy phút người ta ngồi lặng đi, sau cùng cô Liên văn thư mới thầm thì vào tai chị Kế toán truởng "người như thế mà cũng có vợ con đuợc nhỉ!" Hắn vốn được Ban Tổ chức Chính quyền cử sang liên doanh rất đặc thù này. Không biết vì sao lại đuợc cử sang vì phía nuớc ngoài yêu cầu tất cả mọi người, cả chuyên viên đuợc cử lẫn người tuyển dụng qua "interview", đều phải giỏi tối thiểu một ngoại ngữ. Nhưng lắm công nhiều việc nên chả ai cật vấn hoặc tò mò chuyện ấy làm gì. Riêng hắn thì hết sức kèn cựa với những người biết ngoại ngữ. Khi chuyên gia nước ngoài trao đổi với nhóm công tác bằng tiếng Anh, dù đồng nghiệp có quan tâm dịch lại để tất cả cùng hiểu nhưng mặt hắn cứ tím ngắt, tìm cớ lảng đi chỗ khác. Thấy các cộng sự mới đều giỏi giang, không dễ bắt nạt như ở cơ quan cũ, hắn làm ra vẻ khiêm tốn, ít nói, mọi tranh cãi đều găm lại để chờ tìm yếu điểm của người ta đã. Đi kiểm kê hàng cùng tay kĩ sư giỏi ngoại ngữ, thấy nhãn mác tiếng Anh nào hắn cũng hỏi. Anh bạn đồng nghiệp nghĩ là hắn muốn học nên vui vẻ nói ngay, không biết là "ông bạn thân" này đang cố ghi lại những câu mình dịch. Về nhà mới dùng từ điển mày mò hàng ngày để kiểm tra xem có quả thật từ gì anh ta cũng biết không. Giả sử mà phát hiện đuợc từ sai thì hắn sẽ chọn lúc nào có lợi nhất, bất ngờ chan tương đổ mẻ vào mặt người ta, cáo buộc tội nói phét, đồ bịp v.v. Do cô Liên văn thư ngồi cùng phòng với tổ chuyên viên rỉ tai, người ta mới phải dè hắn. Cô bảo truớc khi đi đâu hắn đều để một sợi tóc đánh dấu vào ngăn kéo, hoặc vào tài liệu riêng ở trên bàn để xem có ai sờ mó vào đồ đạc của hắn không. Dè chừng thì dè chừng nhưng tay kĩ sư vui tính vẫn không nhịn đuợc. Thừa lúc hắn đi vắng, anh chàng cứ nhét đại bánh bao hay quẩy ăn thừa vào những nơi hắn đánh dấu, còn đặt thêm vào mấy sợi tóc "made in Liên" chính hiệu nữa. Nhìn hắn tím mặt tức tối đi ra khỏi phòng, ai cũng phải gập người xuống bàn để nén tiếng cuời. Chẳng hiểu những chuyện đó làm lợi gì cho hắn. Thậm chí có người còn thấy tội nghiệp. Hắn đúng là một "quái thai" như những người xung quanh nhận xét, một quái thai sinh ra do nhiễm quá lâu nọc độc của thói bao cấp tư tưởng, tâm hồn cứng queo vì bị những thứ chỉ ngũ sắc xuyên suốt mãi. Dần dà người ta cũng chấp nhận chuyện sống chung với kiến lửa, chỉ không hiểu vợ hắn chịu đựng bằng cách nào. Rồi mỗi người đi một nơi, hắn thì vẫn ở đấy. Gần đây nhất gặp lại bác sĩ Hiên, bác sĩ kể rằng hắn kêu bị đau răng từ hôm vợ hắn nấu món riêu cá quái quỉ gì đó, nhất quyết xin giấy giới thiệu đi nha khoa để nhổ phứt nó đi. Nhưng hoá ra điểm đau là lợi bị viêm ở bên duới ba chiếc răng giả. Hình như y học ngày nay chưa có thuốc đặc trị chữa bệnh cho hắn. Thứ bệnh vô cớ làm đau người khác và tự nghĩ rằng mình luôn bị người ta làm đau. Chỉ có thể nhổ đuợc răng, chứ chưa thấy ở đâu nhổ lợi bao giờ! Ngọc Châu