- A di đà Phật! Tiếng niệm phật hiệu này nếu không che lấp được tiếng thở phào của Viên Kỳ Hải vừa vô tâm phát ra thì lại đủ năng lực làm cho vị bái huynh nham hiểm nọ phải giật mình: - Là Ngươn Trí đại sư? Viên Kỳ Hải cũng phải giật mình theo. Vì nó không ngờ chính vào lúc này và tại địa điểm thâm sơn cùng cốc này lại lần lượt có khá nhiều người xuất hiện, chứ không riêng gì bản thân nó. Vả lại, danh xưng Ngươn Trí đại sư thì cách đây không lâu Viên Kỳ Hải đã từng nghe nhắc đến vài lần. Nếu nó nhớ không lầm thì Ngươn Trí đại sư là một vị cao tăng thượng thặng của Thiếu Lâm phái, được quần hùng khắp tam sơn ngũ nhạc đều hết lòng ngưỡng mộ! Mọi người không chỉ ngường mộ Ngươn Trí đại sư qua chân tài thực học, vì Ngươn Trí đại sư hiện là thủ tọa La Hán Đường của võ phái Thiếu Lâm, mà còn vì đức độ của đại sư nữa. Và chính bản thân Viên Kỳ Hải không những chỉ ngưỡng mộ Ngươn Trí đại sư mà thôi, nó đã có lần vọng tưởng là sẽ tìm cách gặp được đại sư và cam lòng đầu nhập Thiếu Lâm để được Ngươn Trí đại sư thu nhận làm môn đồ. Nhưng với tấm thân cơ khổ lênh đênh như nó đâu dễ gì gặp được Ngươn Trí đại sư. Do đó Viên Kỳ Hải hoàn toàn bất ngờ khi nghe biết rằng hiện giờ Ngươn Trí đại sư đang đứng cách nó không bao xa, chỉ là trong gang tấc mà thôi. Tiếng niệm phật hiệu một lần nữa lại vang lên, minh định rõ ràng nhân vật vừa xuất hiện chính là Ngươn Trí đại sư đúng như lời vị bái huynh nham hiểm kia vừa mới kêu lên: - A di đà Phật! Lão nạp đúng là Ngươn Trí đây! Thật may cho lão nạp đã tìm gặp được tiểu thí chủ. Giọng nói lộ vẻ bàng hoàng, vị bái huynh kia lên tiếng hỏi: - Lão thiên sư vốn hay vân du phiêu bạt, chuyện chúng ta gặp nhau vẫn thường xảy ra, tại sao lần này lão thiền sư cho là may mắn? Tiếng nói của Ngươn Trí đại sư liền từ bên trên ghềnh đá vọng đến thính nhĩ của Viên Kỳ Hải: - A di đà Phật! Thí chủ cho là may cũng được mà cho là không may cũng không sao! Thí chủ có biết vị tiểu thí chủ đang đứng ở phía sau lão nạp đây không? Ngay sau khi Ngươn Trí đại sư vừa dứt lời, Viên Kỳ Hải liền nghe một thanh âm phẫn nộ chợt vang lên và là thanh âm của một đứa bé có lẽ cũng chỉ trạc tuổi với Viên Kỳ Hải: - Lão tặc! Tiên phụ đã chết thảm dưới tay lão, nay Hà mỗi quyết tâm phải báo thù! Lão ác ma! Xem kiếm. Choang! Nghe thanh âm đó tự xưng là họ giao đấu và lại còn dùng kiếm làm khí giới nữa. Viên Kỳ Hải mơ hồ nghĩ ngay đến chuyện của Hà Vị Giang ở Lũng Tây mà nó vừa nghe hai vị bái huynh đệ kia nhắc đến. Đúng như Viên Kỳ Hải vừa nghĩ, vị bái huynh nham hiểm nọ bỗng kêu lên: - Khoang động thủ đã nào, tiểu thiếu hiệp! Tiểu thiếu hiệp ở họ Hà, hay có quan hệ gì đến Đệ nhất kiếm khách ở Lũng Tây là Hà Vị Giang đại hiệp? Âm thanh không giận mà oai của Ngươn Trí đại sư liền vang lên: - A di đà Phật! Thí chủ hỏi đúng lắm! Vị tiểu thí chủ đây chính là di tử của Hà Vị Giang ở Lũng Tây. Bây giờ thí chủ đã hiểu lão nạp bảo may là như thế nào rồi chứ? Bằng khẩu ngữ giảo hoạt, vị bái huynh nọ vờ kêu lên: - Ồ! Cái chết của Hà đại hiệp quả thật bản nhân đã từng nghe nói đến. Nhưng như bản nhân biết thì Hà đại hiệp phải thảm tử dưới tuyệt kỹ Hắc Sát Phi Trảo của Hắc Sát Lão Đồ Vương kia mà, sao lào thiên sư lại lôi kéo bản nhân vào câu chuyện như vậy? So lại với những gì Viên Kỳ Hải vừa nghe trước đó, nó những muốn lớn tiếng kêu lên cho Ngươn Trí đại sư biết chính nhân vật vừa leo lẻo mồm chẳng những là không có liên quan đến cái chết của Đệ nhất kiếm khách Hà Vị Giang mà còn là kẻ đã dùng tuyệt kỹ tà độc Hắc Sát Phi Trảo để hạ sát họ Hà. Tuy nhiên Viên Kỳ Hải chưa kịp kêu thì tai đã nghe Ngươn Trí đại sư bảo: - A di đà Phật! Bấy lâu nay thí chủ đã một tay che kín cả bầu trời, lần này thí chủ không thể che giấu được nữa đâu! Mới vừa rồi chính mắt lão nạp đã nhìn thấy thí chủ vận dụng Hắc Sát Phi Trảo để hất một người xuống vực, thí chủ … Cảm thấy hể hả trong lòng khi nghe Ngươn Trí đại sư hiên ngang vạch ra sự dối trá của ác nhân, Viên Kỳ Hải càng thêm yên tâm khi nghe tên ác nhận nọ chợt quát lên: - Lão trọc! Lão đã thấy thì sao? Đỡ! Vù … Vù … Đúng vói lòng ngưỡng mộ ngấm ngầm mà bấy lâu nay Viên Kỳ Hải đã dành cho Ngươn Trí đại sư, nó nghe Ngươn Trí đại sư quát trả: - A di đà Phật! Thí chủ định sát nhân diệt khẩu ư? Đã có lão nạp ở đây, thí chủ đừng mong toại nguyện! Xem chưởng! Ào … Ào … Ầm … Ầm … Viên Kỳ Hải thoáng bực trong lòng vì với vị trí ẩn thân hiện giờ, nó không thể nào được chiêm ngưỡng tài võ học thượng thừa của Ngươn Trí đại sư. Bất đắc dĩ nó đành phải dựa theo những tiếng quát tháo bên tai nó nghe được để tự mường tượng ra những cảnh tượng đang diễn ra ở bên trên ghềnh đá mà thôi. Qua tiếng quát lúc mới rồi của Ngươn Trí đại sư, Viên Kỳ Hải biết rằng tên ác nhận nọ đã ngấm ngầm định ám hại đứa bé họ Hà, di tử của Đệ nhất kiếm khách Hà Vị Giang ở Lũng Tây. Bằng không, Ngươn Trí đại sư đâu phải dùng đến bốn chữ “sát nhân diệt khẩu”? Tiếp đó, ngoài những tiếng chấn động ầm ầm cú vang lên liên tục như những tiếng sấm động, Viên Kỳ Hải không còn nghe được bất kỳ một thanh âm nào khác! Đó là tiếng của những luồng chưởng lực giữa Ngươn Trí đại sư và tên ác nhân va vào nhau. Do không nghe được những thanh âm khác nên đối với Viên Kỳ Hải lúc này, mọi chuyện xảy ra ở bên trên ghềnh đá, nó hoàn toàn không thể tự mường tượng ra được! Và đương nhiên nó càng lúc càng nóng lòng lo lắng cho Ngươn Trí đại sư, bởi hai bên vẫn cứ tiếp tục giao đấu cho dù song phương đã giao đấu được một lúc lâu rồi. Với lòng ngưỡng mộ sẵn dành cho Ngươn Trí đại sư, Viên Kỳ Hải không hiểu tên ác nhân nọ là ai mà lại có những năng lực giao đấu với người có võ học thượng thừa như đại sư Ngươn Trí? Không những thế, như muốn làm Viên Kỳ Hải phải lo sợ đến chết, Ngươn Trí đại sư bỗng kêu lên thất thanh: - Đúng là Hắc Sát Phi Trảo rồi! Tiểu thí chủ hãy cẩn trọng! Bùng! Tiếp đó là tràng cười âm độc của tên ác nhân: - Lão trọc! Liệu với tuyệt kỹ của Thiếu Lâm phái, lão chống đỡ được mấy lần Hắc Sát Phi Trảo của bản nhân! Ha … Ha … Ha …! Đỡ! Vù! Ào … Ào … Ầm! Ngươn Trí đại sư bỗng gào lên: - Tiểu thí chủ đề phòng! Lão nạp … Hự! Bùng! Vù … vù … Cuối cùng là tiếng cười trịch thượng chủa ác nhân: - Ha … Ha … Ha …! Với Hắc Sát Phi Trảo đạt bảy hỏa hầu của bản nhân, lão trọc Ngươn Trí ngươi còn mong chống chọi ư? Đi nào! Vù! Ào … Ào … Ầm! Ầm! Nghe được câu nói của ác nhân, Viên Kỳ Hải không thể không hốt hoảng và lo cho Ngươn Trí đại sư. Nó hầu như quên đi hoàn cảnh thực tại của nó, nó nhổm người dậy như muốn phóng thân chạy bay đến với Ngươn Trí đại sư. Bốp! Đầu của Viên Kỳ Hải liền va vào vách đá, đau đến nổ đom đóm mắt. Tuy nhiên, Viên Kỳ Hải cũng phải gượng đau và nhoài người về phía trước khi tai nó nghe một âm thanh rợn người chợt vang ra: - A … A … Đó là tiếng kêu của Ngươn Trí đại sư. Viên Kỳ Hải nhanh chóng hiểu rằng Ngươn Trí đại sư vừa bị tên ác nhân xấu xa hiểm độc nọ bức phải rơi xuống vực, cùng chung một tình trạng như vị bái đệ kết nghĩa của kẻ ác nhân lúc mới rồi. Theo bản năng, Viên Kỳ Hải vội bò nhoài người, nằm sấp mặt xuống nền đá lạnh, vươn tay ra bên ngoài, ra khỏi hốc đá mà nó vừa tình cờ lọt vào. Đúng như dự định và y´ nghĩ của Viên Kỳ Hải, Ngươn Trí đại sư quả nhiên đã bị công phu tà độc của tên ác nhân đẩy bay khỏi ghềnh đá và rơi xuống vực. Ào … Soạt! Vù … Dù đã cố hết sức nhưng Viên Kỳ Hải chỉ kịp nắm được một mẩu nhỏ của chiếc tăng bào của Ngươn Trí đại sư mà thôi! Sau đó do sức rơi xuống của Ngươn Trí đại sư quá mạnh và do lực giữ của Viên Kỳ Hải thì quá yếu ớt nên toàn thân của Ngươn trí đại sư cũng vẫn phải tiếp tục rơi xuống. Và chiếc tăng bào của Ngươn Trí đại sư đương nhiên là phải bị rách toạc ra, Viên Kỳ Hải được lưu lại một mẩu áo thay cho người. Tiếng kêu thất thanh của Ngươn Trí đại sư vẫn tiếp tục vang vọng đến tai Viên Kỳ Hải, chứng tỏ Ngươn Trí đại sư vừa nối bước theo con đường của vị bái đệ lúc trước. Viên Kỳ Hải trợn tròn mắt nhìn vào khoảng đen tối vô tận ở phía dưới, và lần lượt có nhiều tâm trạng liền xảy đến với tâm trí của nó. Đầu tiên là sững sờ, vì nó không thể nào ngờ rằng một nhân vật có tài xuất chúng như Ngươn Trí đại sư lại phải chịu thất thủ trước kẻ khác, mà kẻ khác đó lại là hạng người trá ngụy, một ác nhân thật sự. Kế tiếp là nuối tiếc và oán trách. Nuối tiếc cho Ngươn Trí đại sư lại gặp phải kết cục như thế này, và oán trách là oán trách cao xanh sao lại nhẫn tâm để kẻ ác được tồn tại, đồng thời phải khiến cho một cao tăng đắc đạo như Ngươn Trí đại sư phải chịu đường tử! Và sau cùng là căm phẫn. Lòng căm phẫn của Viên Kỳ Hải vừa dấy lên thì ở bên trên ghềnh đá liền có một tiếng quát thịnh nộ vang lên: - Cả ngươi nữa, tên tiểu oa nhi họ Hà kia! Ngươi cũng đi đi nào! Bùng! Ầm! Hự! Vù … Viên Kỳ Hải cố giương hết mục lực để nhìn ra bên ngoài hốc đá, là một khoảng đen tối bao la, và nó chỉ kịp nhìn thấy một thân hình nhỏ bé, nhỏ như thân hình của nó, đang rơi vùn vụt xuống đáy vực, chợt lướt qua mục quang của nó rồi biến mất hẳn. Thế là hết! Hai nhân vật vừa biết được bộ mặt thật của ác nhân đều phải thảm tử. Và vị huynh đệ họ Hạ kia, vì muốn báo thù cho phụ thân cũng bị ác ma trừ khử. Trên đời này luôn tồn tại những bất công như thế này sao? Viên Kỳ Hải càng nghĩ càng căm phẫn! Và sự căm phẫn của nó đã đạt đến đỉnh điểm khi tai nó nghe một tràng cười vừa đắc y´ vừa cao ngạo của tên ác ma vọng xuống. - Ha … Ha … Ha … Đến lúc đó, Viên Kỳ Hải bỗng nảy ra một quyết tâm. Viên Kỳ Hải ơi Viên Kỳ Hải! Những đắng cay mà ngươi đã chịu đựng so ra vẫn không bằng những bất công của bọn họ! Ngươi không thể dễ dàng tìm đến cái chết được. Chết như ngươi là hèn, là khiếp nhược. Hơn nữa, ngươi phải sống! Dù ngươi sống không để xóa bỏ những bất công có đầy dẫy ở trên đời, nhưng chi ít ngươi cũng phải thay cho ba người vừa chết thảm để vạch ra bộ mặt xấu xa của ác nhân. Nghĩ thế, với lòng cầu sinh và với tâm trạng sợ phải chết không đúng lúc, Viên Kỳ Hải bèn nằm im thin thít. Nó sợ chỉ với một hành động bất cẩn của nó sẽ tạo thành tiếng động. Và với võ lâm thượng thừa của ác nhân, nó sẽ bị ác nhân phát hiện và rồi ác nhân sẽ ra tay hủy diệt nó. Viên Kỳ Hải cứ nằm im như chết cho đến lúc vòm trời ở bên ngoài dần dần được sáng tỏ. Đêm đã qua và cơn mưa bão phủ phàng đã biến mất! Thay vào đó là ánh sáng yên ả của buổi bình minh xuất hiện. Ở bên trên ghềnh đá đã hoàn toàn yên ắng, ác nhân đã bỏ đi từ lâu. Dưới ánh sáng bang mai càng phút càng tỏa rạng, Viên Kỳ Hải mới nhận thấy được hết những may mắn của nó hồi đêm qua. Hốc đá mà nó đang hiện diện đó ra chỉ là một phần hỏm vào của ghềnh đá do đá bị mưa gió bào mòn nên khuyết vào! Nếu đêm qua lúc nó quyết lòng tìm chết và lao xuống vực bằng cách nhảy tung người ra khỏi ghềnh đá chừng nửa bước, nó đương nhiên là phải rơi luôn xuống vực! Nhưng vì nó chỉ chầm chậm buông người theo triền đá và rơi xuống sát với vách núi đá nên khi gặp phải chỗ hỏm toàn thân của Viên Kỳ Hải liền rơi luôn vào hốc đá. Ngẫm nghĩ một lúc, Viên Kỳ Hải mơ hồ tin rằng sự sống chết của mỗi người đều có phần số rõ rệt, và số cuủa nó do chưa tuyệt nên mạng sống vẫn bảo toàn. Lúc này, do không còn nghĩ đến cái chết nữa, Viên Kỳ Hải mới cảm nhận được sự kinh hãi từng phen khi nó tìm cách leo ngược lên bên trên mặt của ghềnh đá. Thật trớ trêu cho Viên Kỳ Hải, khi nó quyết lòng tìm chết, cái chết đã dễ dàng buông tha cho nó, ngược lại chính vào lúc này là lúc nó quyết chí bảo toàn mạng sống thì tử thần lại luôn luôn kề cận với bản thân nó. Viên Kỳ Hải nằm ngửa người ra, mặt hướng lên trên và cẩn trọng rướn người ra mé ngoài hốc đá. Tay đưa lên, Viên Kỳ Hải thận trọng dò tìm bấu vào, để nửa thân hình lên trên mặt ghềnh đá, và nửa thân sau vẫn còn đeo lủng lẳng giữa không gian. Nó thoáng giật mình kinh hãi khi có một thanh âm đột nhiên vang lên: - Tiểu tử! Ngươi đang làm trò gì vậy? Thần trí bỗng tê dại đi, Viên Kỳ Hải chỉ nghĩ được mỗi một điều mà thôi! Là tên ác nhân đêm qua ư? Vậy thì ta chết mất. Chết điếng cả thần hồn, Viên Kỳ Hải cứ giữ mãi thân hình như thế và nếu muốn nói nó cũng không tài nào lên tiếng để nói được. Âm thanh kia một lần nữa lại vang lên: - Ngươi có nghe ta hỏi gì không, tiểu tử? Trong câu hỏi lần này có một điểm khác đặc biệt khiến cho Viên Kỳ Hải dần dần hồi tỉnh lại. Nó nghĩ: - Nhân vật này tự xưng là “ta” chứ không xung là “bản nhân”, hắn không phải là kẻ ác nhân đêm qua rồi! Với mục quang có phần nào định thần, Viên Kỳ Hải mới nhận ra người vừa lên tiếng hỏi nó chỉ đứng cách nó không đến một trượng! Đó là một đại hán có vóc dáng vạm vỡ với niên kỷ chưa được tam tuần. Nó lại nghĩ: - Tên ác nhân đêm qua, dựa theo thanh âm thì phải xấp xỉ tứ tuần, còn vị đại ca này thì chưa được ba mươi, mình đã sợ hão rồi. Nó buột miệng kêu lên cầu cứu: - Lão ca ca! Mau giúp đệ trèo lên đi! Vị đại hán nọ trợn mắt nhìn nó: - Giúp ngươi! Ngươi vừa bảo là ngươi muốn trèo lên sao? Viên Kỳ Hải cuống quít kêu nữa: - Không là trèo lên thì là trèo xuống à? Lão ca ca hãy giúp đệ nhanh lên nào! Hai mắt của vị đại hán càng trợn to hơn: - Là trèo lên thật sao? Không thể nào, nhất định là không thể nào có chuyện này được! Dở khóc dở cười, Viên Kỳ Hải gay gắt hỏi: - Cái gì là không thể chứ? Lão ca ca chưa từng nhìn thấy người leo lên hay sao? Nói xong Viên Kỳ Hải thoáng hối hận, vì với lời nói này của nó nếu vị đại hán kia không có bao nhiêu tính nhẫn nại chắc chắn sẽ giận dữ bỏ đi. Đó là chưa nói đến việc vị đại hán giận quá sanh thù sẽ tiếng đến và hất nó văng xuống vực. Tuy nhiên, ngược lại với dự đoán của Viên Kỳ Hải, vị đại hán không giận, càng lúc càng thêm nghi hoặc không thôi! - Được rồi! Để ta giúp ngươi leo lên. Nhưng ngươi phải hứa với ta là … Quá mừng, Viên Kỳ Hải vội vàng kêu lên: - Hứa gì đệ cũng hứa! Chỉ cần lão ca ca giúp đệ trèo lên trên là được rồi. Vừa đưa tay ra định chộp lấy tay của Viên Kỳ Hải thì vị đại hán bỗng rút lại: - Ngươi nhanh nhẩu như vậy là có y´ gì đây, tiểu tử? Hay đây là trò đùa của ngươi, và ngươi muốn dùng ta để bỡn cợt? Hốt hoảng trước tánh đa nghi của vị đại hán, Viên Kỳ Hải rối rít phán biện: - Đây là không phải là trò đùa đâu, và đệ dù có muốn cũng không dám dùng tính mạng của chính mình để đùa. Lão ca ca … hãy kéo đệ lên nào. Càng nghe càng nghi hoặc, vị đại hán ngồi thụp xuống, chỉ cách nó đúng một tầm tay và bắt đầu tra vấn nó: - Nếu không phải là trò đùa thì ngươi thử nói xem, ngươi leo xuống đó làm gì mà bây giờ leo trở lên? Viên Kỳ Hải bối rối vì không biết là nên nói dối hay nói thật! Vả lại nếu cứ như sự thật mà nói, nghĩa là nói rằng nó đã cố tình tìm cái chết thì chưa chắc vị đại hán đã tin, và nếu là tin thì vị đại hán ắt sẽ hỏi tại sao lại đổi y´ mà không tìm đến cái chết nữa? Còn như nói dối thì phải nói dối như thế nào để vị đại hán không những phải tin mà còn phải phát sinh hảo y´ và giúp nó leo lên nữa. Cuối cùng, Viên Kỳ Hải nói lấp liếm qua chuyện: - Lão ca ca à! Vì đệ quá tò mò nên có đưa chân đến quá gần mép vực. Phần thì đất đá trơn tuột phần thì đệ có đôi chút bất cẩn nên đệ phải lâm vào tình trạng này. Cũng may là đệ chỉ rơi xuống có nửa người nên chưa đến nỗi phất mất mạng. Lão ca ca hãy mở lượng hải hà mà kéo đệ lên với. Lời nói nửa dối nửa thật của Viên Kỳ Hải không ngờ lại được vị đại hán chấp nhận. Vừa đưa tay kéo nó lên vị đại hán vừa hỏi thêm: - Ngươi bảo là ngươi vì tò mò ắt phải có nguyên do, là nguyên do gì tiểu tử? Đã trải qua nhiều năm bon chen với gian nan chật vật và với đủ hạng người. Viên Kỳ Hải vừa thoát hiểm liền trở nên linh hoạt hẳn. Nó buột miệng xưng danh: - Đệ họ Viên, tên là Kỳ Hải. Còn lão ca ca? Sự mau mắn của Viên Kỳ Hải khiến cho vị đại hán cũng cảm thấy thân thiện. Vị đại hán chợt cười lớn: - Ngươi quả là một đứa bé quá lanh lợi đấy, Viên tiểu tử! Ngươi muốn biết danh tánh của ta ư? Được! Vậy hãy nghe đây, ta là Tam Quyền Đả Nhất Hổ Sa Bình, là nhân vật tin cẩn của Tổng tiêu đầu Phi Ưng tiêu cục, một tiêu cục danh trấn khắp một dãy Tứ Xuyên, được anh hùng hào kiệt khắp Đại Nam Bắc ngưỡng mộ! Ngươi nghe rõ chưa? Phi Ưng tiêu cục là gì? Viên Kỳ Hải không hề biết, Tổng tiêu đầu của Phi Ưng tiêu cục là ai, nó cũng không hiểu, tuy nhiên qua ngoại hiệu thật kiêu hùng của Sa Bình, là Tam Quyền Đả Nhất Hổ, Viên Kỳ Hải không khỏi sinh lòng ngưỡng mộ vị đại hán. Do đó, Viên Kỳ Hải không hề thấy chướng mắt trước sự vênh váo có phần quá mức của Sa Bình khi xưng danh cho Viên Kỳ Hải nghe. Ngược lại, Viên Kỳ Hải còn háo hức hỏi: - Hóa ra là Tam Quyền Đả Nhất Hồ Sa lão ca! Thất lễ! Vậy là Sa lão ca cũng là nhân vật thuộc giới giang hồ ư? Thoạt mới nghe Viên Kỳ Hải nói, Sa Bình càng thêm huênh hoang, nghe nói đến danh xưng của gã, nhưng đến khi Viên Kỳ Hải dứt lời, Sa Bình không khỏi lắc đầu, nhìn nó một cách ngao ngán: - Ngươi hỏi gì vậy, tiểu tử? Ta đương nhiên phải là nhân vật thuộc giới giang hồ rồi! Chỉ có ngươi, ngươi là hạng sáo mép chỉ biết ba hoa mà thôi. Bị trách cứ và là trách đúng, Viên Kỳ Hải liền sa sầm nét mặt. Đã thế, Sa Bình còn hừ lạnh một tiếng và nhắc lại câu hỏi trước đó: - Hừ! Chuyện gì đã khỏi, ngươi phải tò mò? Niên kỷ chỉ độ mười bốn mười lăm nên Viên Kỳ Hải vẫn còn giữ tâm tính trẻ con vì có phần bẻ mặt với Sa Bình, nên dù có nghe Sa Bình lập lại câu hỏi nhưng Viên Kỳ Hải vẫn không buồn đáp. Không chịu được, Sa Bình lại hỏi nó: - Này, sao ngươi không đáp? Có phải ngươi vì nghe có tiếng người xô xát vào đêm qua nên ngươi mới tò mò và tìm đến không? Nửa giật mình, nửa mừng, Viên Kỳ Hải hỏi lại: - Nói như Sa lão ca thì đêm qua, Sa lão ca cũng nghe được tiếng xô xát ư? Sa Bình gật đầu kêu lên: - Đương nhiên là ta có nghe, không ngờ ngươi cũng vì chuyện này mà tìm đến đây trước ta! Ngươi có nhìn thấy cái gì không vậy, Viên tiểu tử? Giương tròn và to đôi mắt đen láy và linh lợi, Viên Kỳ Hải hỏi lại: - Sa lão ca hỏi là có nhìn thấy không à? Đương nhiên là đệ phải thấy rồi. Không chỉ thấy không mà thôi, đệ còn nhìn được rất rõ nữa là khác. Sa Bình bồn chồn hỏi vội: - Ngươi đã nhìn thấy những gì? Đúng lúc được kịp khoa trương, đáng lẽ Viên Kỳ Hải phải đáp lại ngay mới phải. Nhưng nó đã không hành động như thế, ngược lại, nó chợt nghĩ lại và bối rối. Trông thấy thế, Sa Bình bật cười to: - Sao rồi, tiểu tử? Ngươi định lòe ta phải không? Nào, nếu ngươi có nhìn thấy thì hãy nói ra, bằng không … Hừ! Viên Kỳ Hải thừa hiểu tiếng hừ kia của Sa Bình là có hàm y´ gì, nó càng thêm bối rối khi lên tiếng giải bày: - Sa lão ca này! Đệ có một chuyện rất hệ trọng không hiểu là có nên nói với lào ca hay không? Vẫn cười cợt, Tam Quyền Đả Nhất Hổ Sa Bình hỏi lại: - Là chuyện hệ trọng gì? Ngươi mua nói ra xem! Viên Kỳ Hải lắc đầu: - Nói thì đệ đương nhiên phải nói, nhưng như đệ vừa bảo là đệ còn chưa biết có nên nói với lão ca ca không. Lão ca ca hãy chờ đệ suy tính một lúc nữa đã. Sa Bình trầm mặt xuống: - Có gì mà nên nói với không nên nói chứ? Viên Kỳ Hải vẫn khăng khăng: - Nhưng đây là chuyện rất hệ trọng. Sa Bình cung tay quyền vỗ vào lòng ngực vạm vỡ vài lượt: - Hừ! Ta là Tam Quyền Đả Nhất Hổ, chuyện dù có hệ trọng đến đâu đi nữa ta vẫn thừa năng lực xử ly´. Ngươi cứ nói đi! Cảm phục đởm lược hơn người của Sa Bình, Viên Kỳ Hải cao giọng bảo: - Là chuyện có liên quan đến Ngươn Trí đại sư. Đêm qua … Sa Bình bỗng tái mặt. Vừa bước giật lùi Sa Bình vừa thất thanh kêu lên: - Chuyện có liên quan đến Ngươn Trí sư bá tổ ư? Có thật không, tiểu tử? Không ngờ người mà Viên Kỳ Hải vừa gặp gỡ lần đâu sau chuyện hãi hùng đêm qua lại có quan hệ với Ngươn Trí đại sư, sự quan hệ đó được biểu thị bằng tiếng gọi sư bá tổ của Sa Bình. Viên Kỳ Hải cũng giật mình kêu lên: - Nói sao? Sa lão ca là đồ ton điệt tôn của Ngươn Trí đại sư sao? Trấn tĩnh lại phần nào, Sa Bình chồm người về phía trước và vươn tay tới. Bị Sa Bình chộp cứng vào đầu vai khiến Viên Kỳ Hải buột miệng kêu đau: - Ôi chao! Sa lão ca! Mau buông … Hãy buông đệ ra nào! Đau … Đang kêu, Viên Kỳ Hải phải ngậm miệng lại khi nghe Sa Bình bỗng nạt lên: - Nói đi nào, tiểu tử! Là chuyện gì có liên qua đến gia sư bá tổ hử? Vẫn đau và đau đến co rúm thân hình, Viên Kỳ Hải vừa lắp bắp giải thích vừa cho tay vào bọc áo để lấy ra mảnh tăng bào của Ngươn Trí đại sư do nó chộp được đêm qua: - Là đại sư bị … bị …! Ôi chao, Sao lão ca hãy xem này! Đây là … Đây là … Vẫn bóp chặt huyệt kiên tĩnh của Viên Kỳ Hải, Sa Bình dùng tay còn lại để chộp lấy mảnh tăng bào nọ. Sa Bình gắt hỏi: - Đây là một phần của chiếc tăng bào, thoạt nhìn thì ta đã biết rồi. Nhưng ta đang hỏi ngươi về gia sư bá tổ kia mà? Nói mau, tiểu tử? Trước sự giận dữ đến run cả người của Sa Bình, Viên Kỳ Hải đã cuống còn thêm sợ. Thấy thế, Sa Bình bỗng xách Viên Kỳ Hải lên. Vừa dùng thân pháp vừa lao đi vùn vụt trở xuống theo một triền núi thoai thoải, Sa Bình vừa lớn tiếng hăm dọa nó: - Ngươi không chịu nói ư? Được! Để ta đưa ngươi đến cho Tổng tiêu đầu! Đến lúc đó, ta e rằng dù ngươi không muốn nói thì cũng phải nói thôi! Hừ! Vút! Đường thì dốc xuống mà Sa Bình lại tận lực thi triển khinh công nên đối với Viên Kỳ Hải là người đang bị Sa Bình đưa đi, cảnh mà nó đang chịu đựng quả kinh hãi! Không kinh hãi sao được khi những hàng cây ở hai bên cứ thi nhau mà trôi vùn vụt về phía sau, và có không ít lần Viên Kỳ Hải có cảm nhận là thân cây to lớn ở trước mặt nó đang lao thẳng vào nó với một tốc lực kinh hồn. Đã thế, lại còn gió nữa, phả vào mặt nó là những luồng gió mạnh không thể tưởng. Gió mạnh đến nổi dù Viên Kỳ Hải muốn mở miệng kêu lên vì sợ cũng không thể nào mở được miệng. Thế là, Viên Kỳ Hải đành nhắm tít cả hai mắt, phó mặc cho Sa Bình muốn đưa nó đi đến đâu thì cứ đưa. Nó nhắm mắt mãi, cho đến khi những luồng gió thổi ngược vào nó đột nhiên chấm dứt và có một thanh âm vang lên …