Mấy tuần sau cái chết của Sam, cả gia đình quây quần trong buổi canh thức. Với một sự tập trung cố nén lại, bọn trẻ lắng nghe ông bố đọc lại một chương trong Kinh Thánh. Năm này qua năm khác, chúng đã quên mất các tình tiết của câu chuyện dài ấy và nhờ đó lại thấy, lần nào cũng với nỗi thích thú, bài kinh rất ư hấp dẫn. Đột nhiên, người ta nghe một tiếng nức nở xé nát cõi lòng: bà mẹ quá căng thẳng thần kinh, không còn có thể kìm được nỗi thương tâm và sự khốn cùng của mình nữa:- Bất cứ đưa mắt nhìn tới đâu, trong nhà, cũng như khắp chung quanh nhà, nơi đây, đâu đâu, tôi cũng đều thấy xuất hiện hình bóng đứa con trai yêu quí của tôi. Tôi cố vùi đầu vào việc nhà với hết khả năng mình có thể, cố tỏ ra "anh hùng" và không mở miệng thở than lời nào, nhưng chốc chốc, tôi lại nghe tim mình tan vỡ vì nỗi đau ấy....- Anh biết em đã phải đau khổ đến mức nào, em yêu ạ, và anh đâu có lạ gì nỗi cơ cực mà em phải chịu để cố giấu đi nỗi buồn trước bố con anh. Trời ơi, vết thương lòng với mỗi người chúng ta đều như nhau cả!Sau khi con cái đã lên giường đâu đấy, đắn đo cân nhắc kỹ từng lời, Isaac hé mở cho vợ mình cái dự tính, mà từ ít lâu nay, vẫn lởn vởn trong đầu ông:- Một cảnh sống tha hương "nơi đất khách" có thể sẽ mang lại cho tất cả chúng ta một sự sống mới, đấy là điều mà anh đã nghĩ ngợi suốt bao lâu nay. Em nghĩ sao về vùng Kansas? Anh đã được tin, mới gần đây, chính phủ cấp đất miễn phí cho những người di dân mới, như thể hiện một sự động viên khích lệ, một trăm sáu mươi mẫu Anh đất cho mỗi đầu người; như vậy đâu có quá tệ cho một bước khởi đầu chứ! Mấy đứa con gái và em sẽ có thể lưu lại một thời gian ở Weston, tại nhà anh Elijah anh trai của anh, trong lúc Bill và anh sẽ phấn đấu tìm kiếm một căn nhà và một kế sinh nhai.Như hết thảy những người đàn ông cùng trạc tuổi mình, Isaac Cody nghĩ về tương lai và bắt đầu mơ tưởng về tương lai của mình ở miền Tây.Trong cái năm 1852 ấy, thật vậy, thiên anh hùng ca oanh liệt của thời đổ xô đi tìm vàng ở Cali-fornia tiêu biểu cho một cơn cám dỗ triền miên đối với một ông bố, người chủ của gia đình, ý thức được các nhu cầu ngày càng tăng của gia đình mình.Mary-Ann, bất giác nhíu mày:- Thế còn trường học? ở nơi ấy có trường cho con cái chúng ta đi học không?- Tất nhiên, em yêu ạ. Vả lại, với thằng Bill của chúng ta, anh không tin rằng điều ấy là một thiếu hụt quá đáng đối với nó đâu! Anh thấy hình như nó còn... dị ứng với cả mùi phấn nữa là đàng khác, vừa nói ông vừa âu yếm mỉm cười với "bà xã đại nhân" của mình.- Thôi được, nếu sự thể đã như vậy thì còn chờ gì nữa mà ta không lên đường đi cho rồi!Sáng hôm sau, khi cậu nhóc vừa thức dậy và nghe nói đến dự tính đó, cậu ta nhảy cỡn lên vì sung sướng, chẳng mấy chốc sau đó cả nhà đều tham gia vào việc chuẩn bị tất bật, với một niềm hưng phấn và với sự sốt ruột. Isaac huy động toàn bộ nhân lực để thanh toán càng sớm càng tốt trang trại và tất cả những gì chứa trong đó, ngoại trừ những con la và những con ngựa, mà ông thích mang theo cùng ông.Để chất hết đồ nghề của họ lên, ông mua một cái xe lớn có mui che, được làm đặc biệt cho những người dân đi mở đất khai hoang.Những đứa con gái và mẹ của chúng sẽ đi trên một cỗ xe gia đình, được kéo bởi những chú ngựa được thắng yên cương với những bộ hàm thiếc sáng bóng sắc bạc, trong khi Bill và bố cậu sẽ hộ tống đoàn xe băng qua hai vùng Iowa và Mis-.souri, súng vắt vẻo nơi thắt lưng, với con Turk trung thành theo sát kế bên.Lộ trình đến nông trang của ông bác Elijah đi mất ba mươi ngày, trong quá trình đó cả gia đình chuẩn bị tư tưởng cho nhau về nếp sống mới của gia đình mình.Rồi, sau một tuần nghỉ xả hơi rất xứng đáng, ông bố và đứa con trai tiếp tục cuộc hành trình của họ trên cương vị thám báo. Mary-Ann, con tim se thắt, tỏ ra dè dặt với ý nghĩ phải nhìn thấy đứa con trai út còn quá ít tuổi của mình phải lao vào những mối nguy đang rình rập nó sau mỗi bước đi.- Hãy cứ để anh đưa nó theo, chồng bà can thiệp vào, đã tới lúc để con trai chúng ta học lấy một cái nghề của đàn ông rồi đấy!Một nghề, nhưng nghề nào đây? Suốt mấy ngày sống tại nông trại ở Weston, Isaac đã quan sát những gì diễn ra quanh mình, và một kế hoạch đã nảy mầm trong đầu óc ông:"Cũng bởi anh trai ta kiếm sống rất khấm khá nhờ việc giao thương với các thổ dân da đỏ, vậy tại sao ta lại không làm theo anh ấy chứ?Ngay trong thời gian tìm kiếm địa điểm lý tưởng để định cư sớm cho cả nhà, ta sẽ đưa hàng về cho những ai đang chờ đợi dịp để có thể mua được những thứ đó." Elijah không mong em trai mình ra đi và cố tìm mọi cách để can gián, nhưng Isaac đã nhắc đến vô số những người đi tìm vàng mà mình đã gặp thời gian qua, quay về từ miền Tây với những chiếc túi căng phồng: ông không dễ gì nao núng, quyết tâm của ông rất sắt đá!Kansas là một vùng rất đẹp, đất đai mầu mỡ, thuận lợi cho việc khai thác, do đó ông đã lên đường với tất cả nhiệt tình. Bill giúp ông chất lên xe những mặt hàng được các thổ dân da đỏ ưa thích một cách đặc biệt: những viên ngọc đầy màu sắc, dao rựa để đi săn bắn và những bộ bình bằng gang. Những xích sắt và cả sợi thuốc lá nữa chứ. Và những mặt hàng vải sợi nguyên xúc, loại vải chúc bâu màu đỏ. Và cũng đừng quên những tấm da lông thú, mà họ sẽ có thể trao đổi bằng đường và quần áo... Toàn những thứ làm vừa lòng mọi người!Isaac và Bill không phải là những người duy nhất đi theo con đường đó. Thật vậy, một đoàn lữ hành đông đảo đã hình thành theo dòng thời gian. Tất cả đều có chung một mục đích: những thảo nguyên xanh rờn của vùng Kansas. Chuyến đi thật lâu lắc; thỉnh thoảng, một chặng dừng ngắn là điều bắt buộc đối với việc nghỉ ngơi của người lẫn súc vật. Họ qua đêm dưới bầu trời trăng sao dày đặc. Hừng đông vừa rạng, Isaac đã thanh tra khắp quanh vùng và, đưa tay chỉ một thung lũng xanh um, ông tuyên bố:- Kia là Salt Creck Valley, một địa điểm tuyệt vời đấy chứ hả? Qua khỏi thung lũng đó là những.thảo nguyên, chỉ toàn thảo nguyên và thảo nguyên thôi, và tiếp theo, là đến sa mạc. Chính trong thung lũng đó là nơi chúng ta sẽ định cư.- Nhưng, thế còn những thổ dân da đỏ họ đâu cả rồi ạ? - Bill thắc mắc, thất vọng não nề.Con chả thấy bóng dáng họ đâu hết.- Đừng lo, họ vẫn hiện hữu đấy, cứ tin lời bố đi: ngay khi họ biết là chúng ta mở một cuộc mua bán, họ sẽ ùa tới liền, họ chỉ đợi có thế thôi mà!Đó là sự thật: lẹ làng, Isaac tạo ra những áp phe thành công: họ đều tới đó, đàn ông, phụ nữ và trẻ con, để thương lượng với các thương lái mới. Với vẻ bề ngoài dễ mến, những vị này gợi được lòng tin cậy, và Bill, rất mau chóng đã kết nghĩa bạn bè với những đứa con trai cùng trang lứa. Nó học ngôn ngữ, những tục lệ độc đáo của chúng và cái phương thức đặc thù mà chúng dùng để sử dụng các loại võ khí.Một sáng nọ, ông bố và đứa con trai quyết định đi lên về phía Fort Leavenworth, một pháo đài đồ sộ xây trên một rẻo đất bằng phẳng nằm chênh vênh phía trên dòng Missouri và dựng xiên đô thị nhỏ Leavenworth. Đây là một cứ điểm quân sự quan trọng, và lần đầu tiên trong đời mình, Bill được ngắm nhìn những người lính mặc quân phục đang sẵn sàng cho cuộc diễu hành.Gươm và súng sáng lấp lánh trong ánh nắng chói chang; những con ngựa tiến tới với một vẻ duyên dáng oai phong, trong lúc âm thanh của dàn trống rền vang một cách kiêu hãnh, vang vọng trong tim Bill một cảm giác rộn ràng hoan hỉ.Trong những vùng ấy, mọi quang cảnh đều tuyệt đẹp, một vẻ đẹp khiến bạn nín thở. Và kìa, trong thung lũng, trên một chiều dài khoảng bốn dặm Anh, trải dài một dẫy xe san sát nối đuôi nhau. Đoàn xe tiến tới với độ chậm rãi của giới tu hành - có vẻ gần giống như một đám rước kiệu -, một số xe được kéo bằng tám con bò đang được thuần hóa nên đôi khi chúng vùng lên tạo phản dưới cái ách mang ở cổ. Đó là những chuyến hàng của xí nghiệp Roussel, Majors và Waddell, những nhà vận tải chính thức của chính phủ, tập đoàn chịu trách nhiệm vận chuyển tiếp tế hậu cần cho các đồn bốt xa xôi.Nhận ra biên giới ở rất gần, Isaac chộp lấy cơ hội để đề cập với con trai ông về các vấn đề xã hội và chính trị:- Con không biết đâu, con trai ạ, ở miền Nam có những đồn điền quan trọng rất rộng lớn.Để khai thác chúng, các chủ sở hữu sử dụng những người nô lệ, họ buộc chúng phải làm việc mà không trả cho một đồng xu teng nào. Những loại người ấy, bọn dân miền Nam, không có lúc nào tưởng tượng được rằng tình hình có thể khác đi. ở miền Bắc, ngược lại, các tiểu bang vừa bỏ phiếu một đạo luật cấm chế độ nô lệ. Tại Kansas,.các kiều dân nhiệt liệt mong muốn được biểu quyết bằng một cuộc đầu phiếu xem họ sẽ chấp nhận hay không một đạo luật chống lại chế độ nô lệ.Chính tại nhà bác Elijah của cậu, là nơi mà Bill đã lần đầu tiên gặp được một nô lệ, một người da đen với dáng người ủ rũ và tiều tụy.Bill bàng hoàng tự hỏi không hiểu vì sao trên đời lại có loại người mà màu da lại có thể đậm đến vậy và vì sao suốt ngày phải nai lưng dưới trời nắng chang chang mà vẫn không hề bị thiêu cháy. Cảnh tượng đó gây cho cậu một ấn tượng rất mạnh mẽ.- Thế còn bố thì sao ạ, bố nghĩ sao về chuyện ấy?- Bố ghê tởm chế độ nô lệ dưới mọi hình thức: là con người thì phải được hưởng tự do, và bố sẽ làm tất cả những gì có thể để bảo vệ những con người luôn bị kẻ khác áp bức.- Vậy bố có cho rằng việc làm đó có thể là nguyên nhân sẽ gây nên sự mất trật tự không ạ?- Bố hy vọng là không, Isaac nói bằng giọng trấn an, khi cảm thấy mối lo ngại đang dâng lên trong lòng con trai mình.Trên đường đi, họ bắt gặp những gã đàn ông với nét mặt thô lỗ và hung dữ, trên đầu là những chiếc nón rộng vành đội chụp xuống tận mắt.Họ mặc những chiếc quần tây dài, bỏ trong những đôi ủng của họ và những sợi dây lưng rộng bản được giắt đầy súng lục. Đó là những kẻ "bán Trời không văn tự" thực thụ và, đặc biệt trông chúng rất khó ưa!Đã đến lúc quay trở xuống thung lũng.Trong lúc bố cậu quay về với những công việc của ông, thì Bill, trong khu rừng gần đó, bắt đầu đi săn bắt lũ thú hoang cho bữa ăn của cả hai người: đâu phải chỉ cần tìm được chỗ trú thân, mà còn phải lo cả miếng ăn hằng ngày nữa.Với sự nhạy bén vốn có, chẳng mấy chốc cậu đã phát hiện ra một chú hươu sừng tấm, nằm rúm ró trong một bụi rậm. Cậu kê súng lên vai, sẵn sàng nhả đạn, nhưng nỗi xúc cảm đã làm tay nó run mạnh đến nỗi nó không sao ngắm bắn cho được. Con vật có thừa thời gian để trốn chạy. Turk liền ném về cậu chủ của mình một ánh mắt chất chứa những lời trách móc: sao một sự vụng về cỡ đó lại có thể xảy đến với cậu ta nhỉ? Và kìa, lại một cơ may xuất hiện; phen này, cậu sẽ không bỏ lỡ nữa đâu! Cậu nhắm bắn con hươu vào chính giữa hai bả vai, bóp cò và trúng đích ngay tim.Nhưng chở "chiến lợi phẩm" đi về bằng cách nào đây? Sau khi dắt con ngựa đến chân một mô đất nhỏ, chật vật lắm cậu mới lôi nổi xác con vật cho nằm ngang yên ngựa rồi hãnh diện với cuộc săn của mình, cậu lên đường trở về.Turk đã xuất phát trước, nhưng bỗng người ta nghe thấy từ xa những tiếng sủa của nó, mỗi.lúc một to dần. Chẳng để tâm đến gánh nặng làm chậm bước tiến của ả ngựa cái, Bill vội vã đến gặp con Turk. Tóc cậu thiếu điều muốn dựng đứng lên khi chứng kiến tận mắt trận tỷ thí tàn bạo giữa người bạn trung thành của mình và một con báo puma khổng lồ. Bill lao về phía hai "đấu thủ" đang nổi cơn cuồng nộ. Bằng cách gào thét ầm ĩ và những điệu bộ của mình, cậu cố gắng làm cho con thú dữ đang nổi giận phải bỏ chạy nhưng vô ích! Thế là cậu nổ súng, một, hai, ba viên đạn vào đầu con báo puma, con vật đổ ầm xuống thành một đống. Run lẩy bẩy, Turk đến cọ đầu vào đôi chân của cậu chủ, đôi chân này, lạ thay, không hề run rẩy.- Giỏi lắm, "bạn hiền" của ta, bố cậu khen ngợi khi thấy cậu trở về với hai xác thú. Thế là có hai người đàn ông trong gia đình rồi đây!Tự hào với lời khen đích đáng ấy, thằng bé làm bộ vênh mặt lên:- Chứ sao nữa! Con đã giết con báo puma để cứu mạng chú Turk dũng cảm của chúng ta đấy. Và nó thuật lại các chiến tích của mình, không bỏ sót tình tiết nào dù nhỏ nhất.Vào thời bấy giờ, chưa một ai có thể ngờ được rằng sẽ đến một ngày, vài năm sau, một lá thư, dù không có một địa chỉ nào khác ngoài một hình vẽ... tượng trưng cho cậu, mà vẫn đến trúng phóc tay người anh hùng của Miền Tây hoang dã - Bill Cody!