Chẳng biết Tuấn xoay sở thế nào mượn được chiếc xe hơi mới toanh. Chàng chở cả bọn đi Thảo.An. Thảo ngồi băng trước với Tuấn & Đàm. Băng sau Ngữ, Thảo & Anh Thư. Lúc đầu Thảo đến rủ Anh Thư đi biển chơi, Anh Thư hỏi Thảo đi với ai. Thảo nói với chị em Thảo, anh em Ngữ và Anh Tuấn. Thảo có vẻ do dư. - Có kỳ không? Thảo nói: - Gì mà kỳ đi dông chứ bộ mình mi - Họ nói chết - Họ là ai - Anh Đàm của Ngữ có nhiều người tán lắm. Anh ấy coi thành phố Huế nhỏ như bàn tay Thảo cười cười - Chuyện đó ta biết từ khuya rồi. Mi không đi lại có người buồn Thảo chớp mắt làm điệu: - Ai mà buồn? - Anh Đàm Thảo đỏ mặt: - Mi hay nói móc miả tao. Làm như anh Đàm mê tao rồi không bằng Thảo nói: - Anh ấy mê mày chứ sao. Hồi sáng anh Đàm mới nhắc mi và nói với tao nhớ rủ mi đi Thuận An chơi - Anh Đàm rủ thật chứ? - Thật - Mà mi có thấy kỳ không? - Sao kỳ - Đi biển với anh Đàm ấy Thảo nheo mắt: - Đâu phải với anh Đàm, với cả tao cả Ngữ nữa chứ bộ. Hay mi muốn đi riêng.. Thảo kêu rú lên, cấu vai Thảo. Thảo cười mà thấy buồn buồn. Thảo đã nhận lời chắc Đàm thích lắm. Đàm nhắc đi nhắc lại với Thảo câu nói: - Nhớ rủ Thảo, Thảo nhé. Không có Thảo anh bắt đền Thảo Buổi sáng Trâm đã giục Thảo hoài - Nhanh lên cô nương. Anh Thảo chờ đầu ngõ Thảo đi với Thảo ra xe, Tuấn chở chi em Thảo đến Đàm và Ngữ, rồi Thảo. Trâm giới thiệu Tuấn với Đàm. Hai người đàn ông bắt tay nhau trong nụ cười cởi mơ? Ra đến biển cả bọn tranh nhau xuống xe trước. Tuấn tìm chổ đậu xe. Thuận An đã đông kín người. Chỉ cách nhau giữ thành phố và biển trời bao la này chưa đầy ba chục cây số mà hầu như thay đổi tất cả. Nắng đã bắt đầu làm phỏng chân trần của Thảo đi trên cát. Cả bọn tìm một khoảng cao nhiều bóng mat'' và những cây thùy dương che khuất, căng lều làm trại. Trên này vắng người hơn phía dưới. Trong khu nhà nghỉ mát chật cứng người. Con gái phơi đầy màu sắc giữa vùng biển, thật đẹp. Đàm nói. Chàng bảo Thảo - Đẹp hơn Vũng Tàu nhiều Thảo a. Thảo mỉm cười, chiếc kính to che khuất đôi mắt đen của nàng. Thảo nói: - Co thật Thuận An đẹp hơn Vũng Tàu của anh không? Đàm gật đầu: - Đẹp lắm, thơ mộng nữa - Nhưng nhỏ bé quá phải không anh? Đàm lắc đầu - Sóng gió ở đây có vẻ dữ đội hơn. Anh mê Thuận An của Thảo hơn Vũng Tàu của anh rồi Thảo mim? cười, nàng nghe vui vui. Chi Trâm và Thảo đang rủ nhau đi thay đồ tắm. Vũng Tàu hỏi Đàm - Anh Đàm có xuống biển không? Đàm gật đầu - Có anh a. Anh đưa các cô xuống trước tôi sẽ xuống sau Thảo đứng dậy đón Trâm. Ngữ khoác máy hình lên vai nheo mắt ngắm Thảo rồi dựa đầu lên gốc thùy dương, duổi dài đôi chân trần nghịch cát - Thảo không tắm à? Thảo lắc mái tóc - Không Ngữ nhăn mặt trêu - Quê quá. Di biển mà không tắm thì đi làm gì Thảo cười - Đi cho biết với người ta - Làm như Thảo là dân Sàigòn - Không phải dân Sàigòn mà là dân du mục được không? Ngữ không trả lời Thảo, chàng dơ máy hình lên bấm tách tach'' hai cái, Thảo không kịp phản ứng, nàng kêu - Làm gì kỳ vậy, anh N? Ngữ nheo mắt - Chụp hình Thảo Thảo đứng vụt dậy, nhưng Ngữ đã chạy theo Vũng Tàu, Trâm và Thảo xuống biển, chỉ còn lại Thảo và Đàm. Thảo hỏi Đàm - Sao anh không xuống tắm? Đàm chụm tay châm thuốc hút. Thảo ngửi thấy mùi thuốc thơm của Đàm quyện lên tóc nàng. Đàm cười tươi với Thảo - Một chút nữa anh tắm. Thảo có tắm không? Thảo cắn nhẹ dôi môi - Thảo thích nhìn mọi người tắm hơn Đàm nheo mắt nhìn Thảo: Thảo có vẻ gì lạ la. Thảo tròn mắt - Có vẻ gì lạ hở anh? Đàm mỉm cười không nói, chàng rủ Thảo - Chúng mình đi dạo một chút di Thảo Thảo gật đầu. 2 người đi bên nhau, len lỏi qua những rặng thùy dương xanh ngắt. Thảo thấy lòng thật thanh thản thoải mái. Đàm hỏi Thảo về Ngữ - Thảo yêu Ngữ lắm nhỉ? Thảo cười bâng qua - Sao anh biết Thảo yêu Ngữ - Anh đóan - Anh đoán sai rồi Đàm cười - Hai người thân nhau lắm cơ mà - Thân nhau chớ đâu có yêu nhau - Thế nào mới là yêu? Thảo chớp mắt - Chưa biết được Tuy nhiên, giữa Thảo với Ngữ thì chưa phải là tình yêu rồi Đàm nháy mắt - Ngữ chưa "thú thật" tình yêu với Thảo sao? Thảo cắn môi - Ngữ có yêu Thảo đâu mà bảo Ngữ thú thật - Còn Thảo - Thảo củng thế Đàm kêu lên - Chỉ là bạn thôi à? Thảo nhìn Đàm chăm chú Đa. - Vui quá nhi? Đa. Đàm cười ròn tan - Anh khoái có một tình bạn dể thương như thế. Chả có ai dại như Ngữ, có cô bạn gái duyên dáng dễ thương như thế mà không chịu tỏ tình cũng la. Thảo cúi nhìn bước chân mình dẩm trên cát. Đàm có vẻ lạ lùng ky quắc sao đó. Hai người dã di quá xa bai tắm. Nắng làm rát da mặt Đàm hỏi - Thảo có mệt không? Thảo lắc đầu - Nắng một chút nhưng không mệt Đàm nói - Ở đây dễ chịu thật nhưng hơi buồn. Anh bắt đầu không còn nơi để đi rồi đó Thảo Thảo nhìn Đàm xôn xao - Anh đã chán Huế - Không chán, nhưng buồn. Ở đây anh bị cô độc Thảo im lặng, Đàm chợt choàng tay lên vai Thảo. Thảo hốt hoảng, nàng nhít ra một chút, Đàm thu tay về. Thảo liếc nhìn Đ, khuôn mặt chàng thật bình thản, thật vô tâm trong cử chỉ vừa qua. Thảo thấy bâng khuâng buồn. Thảo nói: - Quay về di anh Đàm chỉ tay ra xa - Mình cứ đi hoài thì đến đâu Thảo? Thảo lắc đầu - Thảo không biết - Thảo chưa đi thử bao giờ à? - Chưa - Sao mình không đi thử xem Thảo nhún vai - Sợ lắm. Đi về kẻo mấy người kia chờ Đàm mỉm cười. Hai người lại sánh vai nhau đi về lều. Đàm nói - Tuấn vầ Trâm thắm thiết nhau ghe nhỉ Thảo? Thảo nói nhỏ giọng - Hai người đang gặp nhiều trắc trơ? - Sao vậy? - GĐàm anh Tuấn không thích con gái Bắc - Tuấn có phản đối không Thảo nhún vai - Anh ấy phản đối yếu ớt - Còn trâm? - Thảo không hiểu chi. Đàm có vẻ trầm ngâm, chàng hút thuốc không ngừng. Thảo lặng lẽ đi bên chàng. Bóng nàng thật nhỏ bên cạnh bóng chàng cao lơng như muốn che khuất Thảo. Đàm chợt hỏi nàng - Thảo sẽ lấy chồng người Huế chứ Thảo chớp mắt nhìn Đàm - Ng` Huế kỳ thị lắm. Sợ không ai lấy Thảo đó Đàm cười - Thảo định ở vậy đấy à? Thảo cũng cười theo Đàm - Có sao đâu anh - Se có người làm đơn kiện Thảo Thảo tròn mắt - Sao lại kiện Thảo Đàm nheo mắt Kiện Thảo đã để bao chàng thất vọng vì cái ý định ở vậy không lấy chồng ấy mà Thảo kêu lên nho nhỏ. Nàng hất mạnh những hạt cát một cách nghịch ngợm. Đàm nhìn Thảo ánh mắt chàng dịu lại và chàng cười nụ cười thật trìu mến khiến Thảo bồi hồi lâng lâng.Hai người về đến trại thì Ngữ với Thảo đã trở lên. Thảo nhìn Thảo bằng ánh mắt soi mói:- Hai người đi chơi kỹ ghê.Thảo lặng lẽ ngồi xuống tấm "tăng" trải trong lều, nàng tháo kính để lên đùi làm như không nghe Thảo nói. Đàm ngồi cách xa nàng bên cạnh Thảo. Thảo nghe tiếng cười Thảo thật tươi mát, nàng nhìn hai người. Thảo còn đang mặt áo tắm. Chiếc áo tắm hai mảnh đơn sơ không đủ che kín bộ ngực căng đầy của nàng, Thảo khoác bên ngoài một chiếc khăn lông rộng. Nàng đang nghiêng bên vai.Đàm thật tình. Thảo nhắm mắt lại, hình như nàng thấy khó chịu. Một thứ khó chịu không duyêncớ, Thảo đang nhìn Ngữ loay hoay với chiếc máy anh? trên tay, Ngữ không nhìn ai cả, chàng có vẻ vô tâm nhất.Thảo chợt gọi:- Anh Ngữ!Ngữ ngước đầu nhìn lên.- Gì vậy Thảo? - Chị Trâm với anh tuấn đâu? - Đang tắm.- Tắm gì mà tắm hoài vậy?Ngữ cười.- Thì ra đây để tắm chứ làm gì? - Trưa rồi, nắng cháy da mà tắm.Ngữ chỉ xuống bãi.- Bà ấy còn nằm phơi nắng cho đen nữa ấy. Thảo xuống mà xem.Thảo bĩu môi.- Chả thèm nhìn.Rồi Thảo vùng vằn đứng dậy, nàng đeo kính lên mắt đủng đỉnh bỏ đi. Ngữ hoi? Thảo.- Đi đâu đó Thảo? Thảo nói mà không buồn quay lại:- Đi dạo.Ngữ nhăn mặt, chàng nói to: - Nhỏ này đi hoài mà không thấy mỏi cẳng sao?Thảo nghe nhưng nàng không nói gì cả. Một mình, Thảo đi xuống bãi. Biển quá đông người. Thảo đi men theo bờ nước, thỉnh thoảng một cơn sóng to ập đến tạt ướt ống quần tây của nàng. Thảo nghe loáng thoáng như có người gọi tên Thảo, nàng không tìm kiếm. Ở cái thành phố nhỏ này đi đâu mà chẵng gặp nhau, ở đâu mà chẳng biết nhau, Chắc chắn là trong đám đông thế này Thảo quen rất nhiều người.TP và biển cách nhau gần quá. Chưa đầy bao mươi câ số đường nên những ngày nghĩ mọi người thường ra biển. Mọi người thường gặp nhau ở đây Thảo đã đẩm ướt hai ống quần. Chân nàng đầy cát, mặt nàng đỏ hồng, lòng nàng bơ vơ. Lần đầu tiên Thảo thấy nàng bơ vơ và nổi ước muốn nào đó khiến nàng ray rứt. Ta cần một đổi thay và một ty^ thắm thiết. Thảo cắn môi nhè nhẹ. Nàng thoáng nhìn thấy Trâm đang đùa với Thảo ở cách nàng một khoảng ngắn. Thảo không muốn đến ggần hai người. Nàng đi ngược lên bờ tìm một nơi thật vắng người, lặng lẽ ngồi xuống. Nàng muốn suy nghĩ mất... một khúc - Sao biết Thảo ngồi đây? Đàm mỉm cười nhìn Thảo chăm chú.- Sao Thảo lại bỏ mọi người ra đây ngồi một mình.Thảo chớp mắt, nàng thấy Đàm thật người lớn và nàng thật bé. Trong ánh mắt chàng, Thảo chỉ là một cô gái ở thành phố nhỏ. Chàng có nghĩ là Thảo đã buồn vì điều đó không? Thảo không trả lời câu hỏi của Đàm. Đàm viết tên Thảo xuống cát, hỏi: - Thảo giận anh điều gì không? Thảo nhìn Đàm một lúc rồi quay đi, giọng nàng nhỏ nhẹ đầy thân ái.- Không, anh chẳng có điều gì làm Thảo giận ca? - Thế sao Thảo lại ra đây ngồi một mình.- Tự nhiên Thảo muốn suy nghĩ.- Ngữ phá Thảo ha? - Không.Đàm cười nhỏ nhỏ.- Ngữ với Thảo có vẽ thích "gấu ó " với nhau ghê.Thảo cũng cười.- Thế mà thân nhau lắm anh a. Đàm hỏi Thảo:- Thảo đói bụng chưa? Thảo gật đầu, Đàm rủ: - Mình đi kiếm cái gì ăn đi Thảo? Thảo hỏi:- Về trại ăn với mấy người kia chứ.D nheo mắt.- Họ ăn hết phần của Thảo rồi. Giờ này họ đang nghỉ ngơi cho chúng mình đi ăn riêng.Thảo đỏ mặt. Tiếng chúng mình Đàm nói như có vẽ gì thân mình, âu yếm khiê"n lòng Thảo nao nao. Nàng nhìn Đàm đăm đăm.- Anh thích ăn bún bò Huế không? Đàm đứng dậy.- Tuyệt nhất.Và chàng tư nhiên cầm tay kéo Thảo đứng dậy.Tim Thảo rối loạn, người nàng nóng bừng với cảm gíac dễ chịu lạ lùng. (Trùi, nắm tay có chút xíu hà cô) Nàng đứng lặng giây lát để nghe tim mình reo lên như tiếng sóng vỗ rì rào ngoài biển khơi. Cảm giác này Thảo chỉ bắt gặp lần đầu với Đ, ở nơi này, sóng gió và biển cả đã chứng kiến phút giây giao động của Thảo. Nàng lặng lẽ đi bên chàng, lòng vẩn chưa hết bồi hồi và tay nàng vẩn còn trong tay chàng như gắn bó thân thiết, như trói buộc bước chân Thảo, Nàng nín thở rút tay về. Đàm nhìn Thảo dịu dàng: - Có chuyện gì vậy Thảo? Thảo lắc đầu.- Không.- Thảo có vẻ bối rối? - Đâu có.Đàm phì cười, chàng tát khẽ lên má Thảo.- Em trẻ con quá đi.Thảo nhìn chàng ngơ ngác. Khuôn mặt chàng thật bình thản và điềm đạm làm Thảo yên tâm một đôi phần. 2 người đi thật chậm trong bóng mát của những rặng thùy dương, thỉnh thoảng Đàm lại nắm chặt tay Thảo để kéo nàng chạy thật nhanh qua những chổ cát nóng. Buổi trưa rất ít người đi dạo, lác đác vài cặp ngồi dựa lưng nhau thì thầm không buồn để ý đến ai. Một vài cái lều vắng bóng người, chắc họ kéo nhau ra nhà nghĩ mát ăn uống. Đàm rủ Thảo.- Mình ra khu nhà nghĩ mát! Thảo gật đầu hỏi thân mật:- Hàng ăn ở phía đó, nhưng Thảo sợ gặp người quen.Đàm ngạc nhiên nhìn Thảo.- Gặp người quen có sao đâu.- Họ sẽ đồn ầm thành phố.- Có chuyện lạ thế nữa.Thảo mỉm cười.- Họ tưởng Thảo đi với bồ.Đàm cười, chàng thản nhiên choàng tay lên vai Thảo, nói:- Em không dám đương đầu với những khó khăn của thành phố sao? Em đâu phải con gái Huế hở Thảo? Thảo cắn nhẹ môi. Nàng định nói một câu phản đối lời đàm, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt long lanh sáng ngời của Đàm cùng nụ cười âu yếm của chàngnở trên môi, Thảo bối rối cúinhìn bước chân mình quấn quít trong cát.Cơn mưa đổ xuống bất ngờ đã làm dịu đi không khí oi bức của buổi trưa mùa hạ. Thảo ngồi trong phòng nhìn xuống vườn. Mưa đã ngớt hạt từ nãy nhưng những giọt nước còn đọng lại long lanh trên những đọt khế non, một con gió nhẹ thổi đến làm rơi những nụ hoa kế nhỏ. Thảo thấy buâng khuâng buồn, nổi buồn âm ỉ xoáy buốt tự trong tim Thảo, nàng thèm xuống vườn đi dạo quanh những khóm hồng, vun đất cho những cây violette trổ bông. những bông hoa nhỏ xíu, màu tím xinh xắn. Máu tím của áo dài con gái H, của mắt buồn chơi vơi, của mắt buồn mùa đông mưa dầm khắp phố. Mầu tím cô đơn như lòng Thảo lúc này. Mắt Thảo không rời khoảng vường xanh mịn phía dưới, nàng mơ màng trông ngóng một hình bóng ty^. tình yêu^ đã thật sự đến với tuổi 18 của Thảo, trong cái phút giây rung động tuyệt vời khi bàn tay Đàm siết chặt bàn tay nàng, khi môi Đàm quấn qúit lấy môi Thảo đắm say. Nàng đã ngã vào lòng Đàm. Nàng đã nhìn thấy mình vượt lên trong đôi mắt si tình của người đàn ông đã làm thay đổi cả phố nhỏ này. Trong giấc mơ? Trong giấc mơ Đàm yêu Thảo - - Trong giấc mơ Thảo cũng đã yêu Đàm. Trong giấc mơ nàng đã biết thê" nào là môi hôn, là tuyệt vời của rung cảm. Thảo thức dậy bàng hoàng khi biết ty^ vànụ hôn chỉ là giấc mơ mà thôi. Không là sự thật vì Đàm xa nàng quá. Xa như con đường Sàigòn ra Huế mù khơi vậy. Lam thế nào để đến gần Đàm- - người đàn ông đã làm tâm hồn nàng giao động ở ` ngày nào nghe sóng vổ mà tưởng như tim đập rộn ràng. tay nàng nhỏ bé trong tay chàng tung tăng giữa buổi trưa nắng gắt nứt dạ Một ngày nào ở Thuận An với biển khơi bát ngát. Nàng yêu Đàm từ ngày đó. Đêm trở về Thảo vùi mặt vào gối khóc âm thầm. Nàng cần có ty^, nàng cần có Đàmg trong cuộc sống thầm lặng ở cái thành phố nhỏ nhoi này. Đàm đã thực sự làm thay đổi cuộc sống của Thảo, chàng đã đánh thức những ước mơ dấu kín trong tâm tư của nàng. Đã từ lâu Thảo thèm được rời xa thành phố, Đã từ lâu Thảo mong đợi 1 thay đổi của tâm hồn thì đàm đến Tiếng chim gọi nhau chuyền cành trước giàn thiên lý ngát hương. Thảo đứng bật dậy. Ánh nắng đang vươn mình lên cao đã làm khô những hạt nước mưa đọng lại trên hoa lá. Nàng bước nhẹ ra vườn. Khóm hồng bị nước mưa làm tơi tả những cánh hoa đãnỡ rộ vàng xuống đất. Thảo khom người trong bụi violette xanh biết để tìm 1 đoá hoa vừa nở, còn nguyên màu tím dể thương. Tiếng động mạnh ở cách cổng chính báo cho Thảo biết có người vừa đê"n. Hoặc Trâm về, hoặc mẹ ra phố, hoặc là Ngữ. Có Ngữ sẽ có Đàm. Bông dưng Thảo hao hức chờ đợi. Bước chân của 1 người đã dừng sau Thảo. Nàng lắng nghe 1 tiếng gọi nhưng im lặng. Thật im lặng, Thảo chợt quay đầu lại. Đàm! Thảo đã kêu lên bằng cả ánh mắt lẩn con tim nàng. Đàm! Chàng lặng lẽ ngắm Thảo không chớp mắt. Tóc Thảo xoã ngang lưng trong dáng thật hiền. Chàng hỏi, giọng âu yếm - Em đang làm gì đó? Thảo cười e ấp - Em tìm một cánh violette - Violette ha? Đàm kêu lên. Thảo gật đầu chàng hỏi - Cho anh xem đi, anh chưa thấy hoa violette bao giờ Thảo chỉ bụi hoa cho Đ, Đàm hỏi =Sao toàn màu xanh không vậy Thảo cười - Lá của nó đấy anh. Hoa chưa nở cái nào Đàm ngồi xuống cạnh Thảo, mùi đất ẩm bốc lên mũ chàng ngai ngái, nồng nồng Chàng vạch những chiếc lá cao như những lá hẹ tìm kiếm, và Đàm bổng kêu lên - Hoa violetee của em đây phải không? Nó màu tím, đúng là mầu tím của con gái Huế Thảo chớp mắt, tay nàng đã nằm gọn trong tay đàm vì hai bàn tay cùng gặp nhau trên một cánh hoa nhỏ dể thương. Lòng Thảo mềm đi, như trong giấc mơ Đàm cúi xuống tìm môi Thảo ướt mềm. Chàngnói: - Anh yêu em Thảo mê muội sững sờ dón nhận cái tiếngnói kỳ lạ ấy. Anh yêu em! Nàng đã đợi chờ và đã có. Anh yêu em! Anh yêu em! Ôi không còn là giấc mơ mà là sự thật Thảo đang ở trong vòng tay đàm. Mắt chàng không rời khuôn mặt ngơ ngác của Thảo, chàng hỏi thật nho? - Em có yêu anh không? Thảo gât đầu. Đàm siết chặt đôi vai nhỏ của nàng. Thảo tái tê trong nỗi sung sướng tuyệt vời. Đàm kéo nàng đứng dậy. Thảo vuột lại mái tóc rối tung.- Ngữ có đi với anh không? Đàm lắc đầu:- Ngữ bắt đầu bỏ rơi anh rồi.- Vì thế nên anh tìm em? - Ngữ bảo anh đến đây. Anh rủ nó đi từ hôm qua mà nó cứ cắm đầu vào sách vở hoài.Thảo mĩm cười. Ngữ thì lúc nào chẵng có sách vỡ bên cạnh. Chỉ những khi đến chơi với Thảo Ngữ mới rời những quyển sách, còn thì ở đâu Ngữ cũng mang sách theo.Đàm rủ Thảo ra ngồi ở xích đu. Chàng khen:- Vườn nhà em đẹp quá. Co dủ thứ trái cây.Thảo chỉ lên những trái ổI mầu mở chen lẩn trong đám lá.- Chị trâm vẩn leo lêNgữ cây ổi này ăn lén em.- Còn Thảo?Đàm hỏi, Thảo cười:- Em leo không nổI.- Có muốn anh hái cho không? Thảo nhìn Đàm:- Bằng cách nào mà anh hái cho em? Đàm cười:- Anh bắt chước Trâm.Thảo cong môi.- Bẩn hết áo anh ngay.Đàm cười chàng ngồi xuống cạnh Thảo trong chiếc xích đu. Tay chàng vòng ra sau lưng Thảo, tóc Thảo bay trong gió mơ màng. Đàm nói, giọng chàng thật ấm.- Anh không ngờ là anh yêu em Thảo ạ.Ngay từ hôm đầu khi em đi đón anh với Ngữ, anh đã linh cảm thấy điều đo. Ở em có một sức quyến rũ kỳ lạ khiến anh tưởng như là tình yêu đã đến ngay với anh. Anh hỏI Ngữ về em, Ngữ có kịp nói đến em quá nhiều. Em bé bỏng ngoan hiền lắm, em đáng yêu lắm Thảo chớp mắt. Chỉ Đàm mới nói với nàng những lời này thôi. Bao nhiêu năm quen Ngữ, nàng không hề nghe chàng nói gì. Ngữ chỉ nhìn nàng, nói đùa hoặc rủ nàng đi dạo một vài nơi. Buổi chiều lêNgữ trường đón Thảo rồi lặng lẽ đi bên nhau, Ngữ trầm lặng quá mà Thảo thì sôi nổi. 2 người không thể nói yêu nhau vì thế.Đàm hút thuốc, Thảo hỏi:- Lúc nào anh cũng hút thuốc.Đàm cười:- Đó là thói quen của anh, không hút thuốc thi không biết làm gì. Em khó chịu hở?Thảo lắc đầu.- Không.- Thảo sắp đi học rồi nhỉ.- Còn hơn 1 tháng nữa.Đàm nhìn giàn thiên lý, buồn buồn.- Không có gì đẹp và dể thương bằng những ngày còn đi học Thảo đan những ngón tay vào nhau. Thảo thoáng nhìn thấy nét đăm chiêu trên nét mặt của Đàm. Nàng hỏi:- Anh bỏ học lâu rồi Đàm gật đầu - Từ lâu lắm rồi. Nhưng anh vẩn thấy nhớ những kỷ niệm thời đi học. Cái gì có xa đi mới thấy nhớ, có mất đi mới thấy tiếc, thấy buồn. Như anh lúc này, dôi lúc thấy mình đã bỏ lỡ cả một thời mộng mơ để chạy theo những ý thích lẩm cẩm. Bây giờ nhìn lại mình chẳng còn được gì. nản quá Thảo ạ.Thảo chớp mắt. Nổi buồn ngày nào rụng xuống mi nàng. Nàng nhìn Đàm thấy xót xa trong đôi mắt. Đàm hỏi Thảo:- Em nghĩ gì về anh? Thảo lắc mái tóc.- không ngĩ gì cả.- Anh tầm thường quá thảo nhỉ.- Em có nhìn thấy đâu.Đàm nhún vai.- Anh thì thấy rỏ điều đó. Mai mốt em sẽ buồn vì yêu 1 anh chàng nhà báo lè phè không tương lai. Đáng lẽ em phải yêu Ngữ hay ít nhất như Vũng Tàu. Một luật sư trong tương lai.Thảo bĩu môi:- Em chả cần những thứ đó. Yêu Vũng Tàu như chị trâm ấy, khổ lên khổ xuống mà cũng chẵng được gì. Em vẫn đợi chờ ty^ của hai người đó bùng nổ tan vỡ.- Tại sao?Đàm hỏi Thảo nhún vai.- Để dứt khóat. 1 là chị Trâm sẽ là vợ anh Tuấn, 2 là chị Trâm và anh Thảo chia tay, chứ cứ kéo dài tình trạng này chỉ thiệt thòi cho chị Trâm, chị ấy là con gái.Đàm vuốt ve mái tóc Thảo. 2 người ngồ lạng lẽ bên nhau nhìn buổi chiều tắt nắng trong khu vườn thơm ngát. Lòng Thảo rưng rưng, nàng không dám thở mạnh, sợ tình yêu không phải là 1 sự thật nữa. Bây giờ thì nàng có Đàm rồi. còn ngày mai, ngày mốt nữa liệu nàng có Đàm không? bổng dưng Thảo thật buồn, lòng chùng xuống trong nổi xót xa. Khi nàng vừa nghĩ đến ngày đi của Đàm. anh phải đi, thành phố này lặng lẽ quá, mọi người đều khép kín trong thành kiến không ai nuôi sống nổi anh. 1 lần nào đó đàm đã than buồn khiến Thảo tái tê. anh nhớ sg rồi. anh nhớ cái thành phố nhộn nhịp ồn ào ấy quá, xa không nỗi. đi dâu rồi cũng thấy sg là nhất. Thảo cắn nhẹ môi, nước mắt như không ngăn được nàng khóc.Đàm ngạc nhiên:- em khóc à Thảo gật đầu - em giận anh - không - thế sao em khóc - em buồn quá, em sơ. Đàm ôm siết thảo:- Em sợ gì. Anh yêu em. chúng mình yêu nhau mà thảo nói - anh yêu em nhưng anh đâu có ở mãi bên em Đàm cười nhẹ.- chúng mình cưới nahu, anh dem em ra khỏi thành phố này - anh nói thật chứ Đàm quệt tay lên mắt Thảo trìu mến - Anh ba mươi tuổi rồi. Anh đâu còn trẻ con để em sợ anh bồng bột nữa.Bao giờ anh đi Thảo hỏi, Đàm lắc đầu - anh chưa biết, đáng lẽ anh phải đi rồi, nhưng mà anh cứ ở lại Thảo chớp mắt - em tin anh Đàm cười - tối nay Thảo đi chơi với anh nhé Thảo nheo mắt - Có Ngữ không? - Nếu em muốn Thảo cười - để em xin me. Đàm nói - anh xin cho Thảo nắm tay Đàm - từ từ đã, em trình bày sau, lâu nay mẹ cứ tưởng em yêu Ngữ đấy Đàm nhìn Thảo nheo mắt - mẹ sẽ ngạc nhiên đấy - nhưng mẹ không la, lúc nào mẹ cũng muốn em sung sướng - anh không có mẹ, vì thế anh thèm được gọi mẹ bằng Mẹ như em.Thảo thấy sung sướng trong câu nói của chàng. Nàng bảo đàm - bây giờ anh về đi, lát nữa em sẽ đi chơi với anh Đàm nói - anh không muốn xa ngôi vườn này tí nào. Ở đây dể thương quá - anh định ngồi luôn đây chờ em hơ? - Ừ - em còn phải tắm gội rồi ăn cơm với mẹ xong mới đi được - Em cứ làm những chuyện đó Thảo nheo mắt - ngồi đây thật ha? - Ừ - em vào nhà đây Thảo nói và nàng xoay lưng đi, Đàm chợt nắm tay nàng kéo vào lònng chàng, thảo kêu lên nho nho? - anh làm gì kỳ vậy - anh muốn hôn em Thảo vùng khỏi tay đàm, nàng chay biến vào nhà để Đàm đứng ngơ ngác nhìn theoThảo tẩn mẩn nhặt những đóa hoa khế rụng đầy dưới gốc cây đặt lên bìa cuốn sách trên đùi. Những đóa hoa khế nhỏ xíu, dễ thương và câm nín một cách tội nghiệp như cuộc đời những cô gái Huế đang thì xuân sắc sau những bức tường. Hiền lành, nhỏ bé nhưng sẵn sàng nổi sóng. Từ bao năm qua, Huế đã thay đổi khá nhiều. Những năm trước khó tìm thấy một cô gái Huế đi sóng đôi thân mật với bạn trai ngoài đường phố, thơ thẩn cạnh người yêu ở những chỗ đông người. Không dám đưa vào quán ngồi nhìn nhau hàng buổi, không dám nắm tay, choàng vai nhau đi rong khắp nẻo đường. Bây giờ, đã thay đổi. Chạy theo Sài gòn, con gái Huế đã dám ăn diện mốt nọ, mốt kia, bồ bịch công khai trong mắt mọi người. Nhưng như người phạm lỗi, trai gái Huế vừa muốn phá bỏ những ràng buộc khắt khe lại vừa sợ hãi bâng quơ những tai tiếng sẵn sàng đổ sụp xuống đầu. Với Thảo, nỗi lo âu sợ sệt ấy chỉ thoang thoáng, không đến nỗi làm Thảo lo lắng ngại ngùng, vì Thảo không phải là con dâu của Huế. Suốt mười lăm ngày qua Thảo đã ở cạnh Đàm, ở khắp mọi nơi, Thảo đã hướng dẫn Đàm đi khắp mọi nơi. Thảo đã hướng đẫn Đàm đến những vùng xa lạ với Đàm để nghe Đàm so sánh. Với Thảo, Đàm như một chân trời đầy quyến rũ và mới mẻ. Đến một nơi nào của Huế, Đàm lại liên tưởng đến một nơi khác trên vùng đất nước mà Thảo chỉ nghe tên. Đàm đã đi quá nhiều nơi, dừng lại quá nhiều chỗ và lưu lại ở đó ít nhiều kỷ niệm, Đàm kể thế. Thảo yêu thích những câu chuyện Đàm kể, hấp dẫn và quyến rũ. Và cũng trong mười lăm ngày đó, Thảo đã sống những giây phút tuyệt vời cạnh chàng. Những cuộc đi chơi không lén lút mà vẫn thành lén lút. Bất chấp nỗi e ngại gặp gỡ mọi người nhưng Thảo vẫn e ngại chuyện đến tai Ngữ. Ngữ chưa tỏ tình, nhưng Thảo biết Ngữ đã dành nhiều ân tình với Thảo. Hình như Ngữ cứ nghĩ Thảo còn bé, còn quá ngây thơ nên Ngữ cho là quá vội vàng khi bày tỏ tình yêu với nàng. Hơn nữa, Ngữ cứ mê man vào sách vở, đeo đuổi giấc mộng công danh xa xôi diệu vợi. Con trai Huế ông nào cũng đầy tham vọng và đầy mơ ước cao xạ Thảo sợ Ngữ buồn. Thảo sợ Ngữ sẽ trách Thảo. Nên Thảo cứ rủ Đàm đi những vùng xa, ít người, ít người quen biết. Giữa hai người, Thảo chẳng bao giời nhắc đến Ngữ. Đàm thì có đôi lần, bằng giọng tự nhiên vui vẻ, Đàm kể về cơn say sách của Ngữ. Và mồi lần Đàm tỏ vẻ buồn chán vì phải ngồi không, Ngữ bảo Đàm đến thăm Thảo hộ Ngữ, hay nhờ Thảo đưa đi chỗ nọ, chỗ kia giải trí. Ngữ lạc quan và tin ở Thảo. Thảo biết thế, nhưng Thảo cũng không còn thì giờ để nghĩ về Ngữ, vì Đàm lúc nào cũng ở cạnh nàng. Hai người quấn quýt lấy nhau. Sau những cuộc vui đùa vui vẻ, sau những chuyện trò hồn nhiên, Thảo đắm mình vào ánh mắt Đàm nhìn mình say sưa. Ánh mắt con trai Bắc kỳ đa tình và hơi... đểu. Tụi bạn Thảo thường nói thế. Thảo vênh mặt: - Còn ánh mắt con gái Bắc kỳ như tao thì sao? - Mắt con gái Bắc kỳ lẳng lơ. - Lẳng lơ nhưng không nổi sóng ngầm như mắt con gái Huế, đúng không tụi mi. Thảo nói lại, đầy khiêu khích. Tụi bạn cười, chúi vào nhau mỗi đứa một câu bình phẩm. Dù muốn dù không, tụi nó cũng nhận là Thảo đúng. Mắt con gái Huế như mưa mùa Đông rét mướt, mưa dầm dề làm lụt cả đường và làm dâng sóng trên sông Hương. Thảo chết mê chết mệt trong ánh mắt chàng. Trước mắt Thảo, Đàm là hình ảnh của một lôi cuốn vô cùng tận, đem đến cho nàng một nơi nương tựa êm ả và vững vàng như mái nhà ngói đỏ dưới bóng cây xanh trong thành Nội. Thủa xa xưa của những vua chúa, của những Công Chúa, con quan, không hiểu những gót chân ngọc ngà, những trái tim nóng bỏng ấy có dịp nào để thấy lòng tràn đầy hạnh phúc như Thảo lúc này không? Đàm thường ôm nàng trong đôi tay rắn chắc của chàng và hôn nhẹ lên khắp mặt nàng. Trên trán, trên cổ, trên ngực Thảo, nụ hôn của chàng thật nhanh nhưng nóng bỏng như đốm lửa cháy tim nàng. Trên những nơi đó Đàm để lại mùa Xuân với những đóa hoa vàng ngát hương, những nụ tím đầy thơ mộng và những lá xanh tràn đầy tin tưởng cho Thảo. Chàng đã trao cho Thảo cả một mùa tình bất diệt.. Tiếng Đàm lúc nào cũng nhẹ và thơ: - Thảo xinh. - Da. - Anh không ngờ anh sẽ gặp em. Anh không ngờ anh đã yêu em nhanh đến thế. - Anh... - Vậy mà anh đã gặp và đã yêu em nhiều hơn trí tưởng của anh. Anh chưa gặp một người con gái nào giống em. Thảo mỉm cười: - Em cũng chưa gặp một người đàn ông nào giống anh. Đàm gật đầu, nghiêm trang: - Nên vì thế chúng mình đã yêu nhau vượt quá thời gian, em nhỉ. Đàm cúi xuống. Và hai người lại hôn nhau đắm đuối. Thảo muốn tan biến trong chàng, muốn hòa vào chàng những khi được Đàm hôn. Đó là một nụ hôn của người từng trải, đã nửa đời người phiêu bạt và đầy kinh nghiệm sống. Mỗi nụ hôn của Đàm là cả một thế giới yêu thương mở rộng trước mắt Thảo và Thảo đón nhận sững sờ, tê liệt cả hồn lẫn xác. Thảo đã sống những giờ, những phút như vậy bên Đàm. Và mười lăm ngày qua đi như thế. Nhiều lúc Thảo chợt thấy như mình đã đổi khác, đã phá vỡ những cái khung che kín nàng với thế giới bên ngoài. Thảo không còn và không dành thì giờ để biết, để theo dõi mọi chuyện chung quanh, dù là chuyện trong nhà. Thảo chỉ còn biết có Đàm và sống cho Đàm, những lúc không ở cạnh chàng. Buổi chiều xuống chậm. Nắng xiên ngang trên ngọn khế. Vài cánh chim sâu bay nhảy trên cao, đùa hpa khẽ rơi trên rụng trên tóc. trên vai Thảo. Thảo đưa tay vun đống hoa khế trên bìa sách gọn thành một dúm rồi hất tung lên cao. Những nụ hoa xinh tưới lên mình Thảo như trận mưa rào. Trọn ngày thứ bảy nào Đàm sang Đà nẵng vì công việc. Chẳng bao giờ Thảo hỏi han gì về công việc của Đàm. Chẳng khi nào Thảo thắc mắc sự có mặt khá lâu của Đàm ở thành phố nhỏ bé và lặng lẽ này. Thảo chỉ cần biết hôm nay Đàm làm gì, có đưa Thảo đi chơi đâu không, có nhớ có nghĩ đến nàng không? Thế là quá đủ. Thảo nói một mình, và đứng lên bước vào nhà. Bữa cơm chiều đã dọn lên. Chị Tám sắp xếp lại bát đũa cho ngay ngắn trên bàn. Lần đầu tiên, Thảo thấy những bữa ăn chiều của Huế sớm hơn ở Sài gòn, như Đàm đã nói. Bữa cơm chiều ở Sài gòn thường chỉ bắt đầu khi phố xá lên đèn đã lâu. Huế dậy sớm và đi ngủ sớm, nhưng Thảo đã bắt đầu quen thao thức. Buổi tối, một ngày trong hạ. Đàm yêu dấu của em, Nhớ anh quá, Đàm ơi. Nhớ anh muốn khóc ghê vậy đó. Tối nay, em ngồi viết cho anh trong căn phòng im vắng. Em nhìn xuống vườn, đêm nay không có ánh trăng nên khu vườn tối mịt mờ. Em mong anh kỳ lạ. Chúng mình gặp nhau hôm qua mà em thấy như lâu lắm rồi chưa được nhìn thấy anh. Khổ thân em. Em biết làm gì cho bớt thương bớt nhớ anh đây. Lột trang sách, em ghi lại vài giòng nhật ký của tuổi em sung sướng. Gió mát lạnh thổi vào trong khung cửa. làm đong đưa những sợi tóc dài em buông xõa ngang lưng mà anh thường bảo là anh yêu thích nhất. Hốt nhiên, em chợt có ý nghĩ là anh đang vuốt ve nựng nịu trên mái tóc em. Ngày hôm nay, anh làm gì nhỉ, bên Đà nẵng ấy? Tự nhiên em lại muốn được hỏi lại anh: - Anh có thật lòng yêu em không? Câu nói anh đã hỏi em và em đã bảo: - Anh mà còn hỏi em lần nữa câu ấy là em giận anh đấy. Anh hiểu rõ lòng em quá rồi mà anh còn hỏi làm gì nữa vậy? Em yêu anh vô vàn Đàm ạ. Vậy mà bây giờ em lại vẩn vơ thắc mắc giống anh rồi. Đang ngồi viết cho anh thì tiếng chị Trâm đã mắng ở đầu giường: - Tắt đèn đi ngủ chứ Thảo. Khuya lắc khuya lơ rồi còn làm gì cặm cụi ở bàn vậy? Em nhìn đồng hồ. Mới có mười giờ. Mười giờ đêm mà khuya lắc, khuya lơ cái nỗi gì. Mười giờ ở Sài gòn thiên hạ còn đổ ra đường dập dìu nghe nhạc, đi ăn tối phải khôn anh. Anh vẫn bảo với em là Sài gòn mười giờ đêm vui nhộn nhất, ồn ào nhất. Thế mà ở cái thành phố này, mười giờ đã lặng lẽ tối đen! Em cãi chị Trâm: - Còn sớm lắm. Trâm nhổm dậy nhìn em: - Mấy giờ rồi mà còn sớm lắm? Em cười: - Mười giờ thôi. Chị Trâm kêu lên: - Trời đất. Mười giờ đêm rồi mà còn sớm. Thôi, tắt đèn đi ngủ đi bé con. Em lờ đi như không nghe chị Trâm nói, vẫn để đèn, tiếp tục viết. Chị Trâm đang thở dài, anh ạ Tiếng thở dài buồn sót ruột. sót gan. Cũng may tối nay Trâm không gẩy đàn em mới viết được, chứ chị mà đàn như mọi hôm chắc em cũng chào thua đi ngủ mất. Buồn, anh nhỉ. Tình yêu làm khổ con người. Nghĩ đến Trâm mà em vừa thương vừa bực. Chị không dứt nổi anh Tuấn đâu, anh ạ. Mà anh Tuấn cũng kỳ. Yêu chị Trâm đến thế, làm khổ chị Trâm đến thế mà đành buông xuôi để chỉ ao ước một cuộc động đất cho thành phố này nát tan. Cho chị và anh khỏi rẽ xa nhau. Em vẫn không hiểu nổi chuyện tình của anh Tuấn và chị Trâm Đàm ạ. Một ông luật sư tương lai mà không đủ tài thuyết phục được gia đình chấp nhận cho cuộc hôn nhân của mình thì quá dở. Em thấy anh Tuấn không xứng với tình yêu của chị Trâm dành cho một chút nào. Nhưng em chẳng biết làm sao giúp chị bây giờ. Anh yêu, Em bỗng nghĩ đến một hôm nào anh sẽ rời khỏi thành phố này. Em sẽ phải làm gì, em có đủ can đảm đợi chờ anh không. Bao giờ chúng mình mới gặp lại nhau hở Đàm. Nhiều lần em đã muốn hỏi anh như thế. Anh đi rồi em sẽ ra vườn mỗi ngày chăm nom khóm viollete cho nó nở thật nhiều hoa, rồi em hái gửi cho anh. Nhé anh. Em sẽ lại tiếp tục đến trường khi mùa hè chấm dứt, và, tiếp tục như thế cho đến một ngày... một ngày em lấy chồng. Trời ơi, Đàm. Em thấy choáng váng trong ý nghĩ ấy. Chúng mình sẽ lấy nhau, có bao giờ anh định nói thế với em. Em biết anh không thích sống ở thành phố này nhưng anh sẽ đưa em về thăm Huế hoài hoài, nếu mình sống với nhau phải không anh. Cái gì ở thành phố này cũng nhỏ bé và dễ thương cả. Dễ thương như cánh hoa viollete trong vườn nhà em. Dễ thương như chuyện tin`h của chúng mình vậy. Có thành sự thật không anh? Một ngày nào đó... một ngày nào đó, cho em mong chờ trông ngóng và hy vọng. Đàm của em. Đêm buồn quá. Em nhớ anh, em đang gọi anh đó. Và chị Trâm lại trở mình mắng em: - Ngủ đi Thảo ơi. Mày làm tao thức luôn đêm nay quá. - Để em viết nốt vài giòng... cho chàng đi chị Trâm. Trâm ngồi hẳn dậy: - Mày viết nhật ký à? Em gật đầu. Trâm tò mò: - Viết về ai vậy? - Bồ em. Trâm kêu lên: - A, con bé đã biết nếm mùi yêu đương rồi. Ai thế? Em cười cười. Trâm vặn hỏi: - Phải Ngữ đã tỏ tình với Thảo rồi không? - Ngữ nào. Ngữ mà chịu nói yêu em? Ngữ chỉ nói yêu sách vở của Ngữ thì có. - Thế ai? A, đúng rồi, Đàm! Tên Bắc kỳ lém lỉnh ấy đã quyến rũ được con nhỏ Thảo của chị rồi. Phải không Thảo? Em ngừng viết, quay lại nháy mắt trả lời chị Trâm: - Đàm tuyệt lắm. Chị Trâm gật gù: - Mày bắt đầu thay đổi. Thấy tình yêu có đẹp không hở Thảo? Em mỉm cười làm thinh. Anh trả lời hộ em đi. Trả lời tình yêu có đẹp không, có dễ thương không? Chị Trâm mặc áo ngủ dài phết gót, bước chân xuống giường. Chị nói trước khi ra khỏi phòng: - Đàm cách xa Thảo nhiều năm quá. Đàm chiều được Thảo không? Em làm lợ Chị Trâm biến sau cánh cửa. Chỉ một thoáng ngắn thôi em đã thấy hình dáng chị thướt tha dưới gốc cây ngọc Lan. Mầu áo trắng của chị nổi bật giữa đêm tối. Em rùng mình. Trong Trâm giống như một bóng ma lướt thướt trong đêm sâu. Một bóng ma cô đơn muộn phiền. Lòng em bỗng trùng xuống. Nước mắt chợt ứa ra, em dỗ em thì thầm – đừng khóc, đừng khóc, nhé Thảo! Đừng khóc mà nước mắt cứ chảy. Em cắn môi mong nước mắt trở vào nguồn. Tình yêu buồn quá, Đàm ạ. Buồn kể từ lúc anh xa em. Em không còn có anh cận kề, để vơi đi ngày tháng quá dài. Không có anh, em chả muốn học hành, chỉ muốn giấu mặt trong gối hoài cho quên ngày tháng. Chị Trâm đã hết đi dạo, lại ngồi trong chiếc xích đu ngay dưới cửa sổ. Cái xích đu kê dưới cây khế ngọt mà chúng mình vẫn ngồi. Chị đong đưa đôi chân và hát véo von. Một bài ca gợi tình buồn nhưng tuyệt vời. Giọng Trâm cao vút, nghe lạnh lùng. Em muốn tắt đèn, gọi chị về phòng nhưng hình như chị đang mê man thả hồn đi đâu, quên hết cả, như thế giới này của riêng chị mà thôi. Em không gọi chị nữa, hãy để chị yên, phải không anh, để chị mộng mơ một lúc cho vơi bớt buồn phiền. chị là hiện thân của tình yêu và đau khổ. Chị tiêu biểu cho một ít lãng mạn của con gái Huế và ít lém lỉnh tinh nghịch của con gái Hà nội. Chị thường dấu kín tâm hồn chị bằng những đùa phá trước mặt mọi người. Tiếng hát của Trân buồn quá, em không còn viết nổi nữa. Hình như vừa xuất hiện thêm một bóng người nữa trong vườn. Em nhoài người nhìn ra. Mẹ, anh ạ. Mẹ tìm ra chỗ chị Trâm. Chị ngồi xoay lưng không nhìn thấy mẹ, vẫn say sưa hát. Tiếng mẹ âu yến gọi: - Trâm khuya rồi, đi ngủ, con. Chị Trâm ngừng hát, quay lại nhìn mẹ rồi vụt đứng lên ôm lấy cổ mẹ như một đứa trẻ con nũng nịu: - Con đi ngủ ngay đây mẹ. Tại trong phòng nóng quá. - Ừ, vào đi kẻo nhiễm sương. Trâm chợt hỏi: - Mẹ thương con không mẹ? Mẹ âu yếm: - Hỏi vớ vẩn. Chị Trâm ôm choàng vai mẹ. Hai người đi vào nhà. Em ngồi lặng lẽ nhìn ra màn đêm. Em sẽ tắt đèn khi tiếng chị Trâm nằm xuống giường. Em sẽ ngồi thật im trong bóng tối. Để nhớ anh, để mơ mộng đến anh, Đàm ơi! Buổi trưa Trâm không về. Trong bữa cơm Thảo thấy ánh mắt mẹ âu lo phiền muộn. Thảo cũng thấy buồn buồn. Lần đầu tiên Trâm bỏ bữa cơm và đi mà cả nhà không ai hay biết. Bàn ăn đầy lặng lẽ. Mẹ ăn vội nửa chén cơm rồi đứng lên, mắt thỉnh thoảng lại trông ra cửa. Thảo buông bát đứng bên. Mẹ lơ đãng ăn một trái ổi chín ương. Mẹ hỏi Thảo: - Trâm nó không dặn con là nó đi đâu hết à? Thảo lắc đầu: - Không, mẹ. Con dậy thì chị Trâm đi rồi. Con nghĩ chị ấy đến nhà bạn. - Đáng lẽ Trâm phải xin phép mẹ một câu. Chưa lần nào Trâm đi đâu sớm và bất ngờ như thê. Thảo nói nhỏ: - Có lẽ chị ấy bị bạn giữ nên trưa không về mẹ ạ. Mẹ yên tâm nghỉ đi, có lẽ lát nữa chị ấy về tới đó mẹ. Mẹ quay lưng đi vào bếp: - Con cái chỉ làm khổ bố mẹ. Trâm nó lớn rồi mà còn vô ý thế. Thảo chợt nói: - Có khi anh Tuấn rủ chị Trâm đi chơi đâu xa xa nên chị mới đi sớm thê. Vào bếp một lúc mẹ lại quay trở ra. Bà ngồi xuống đivan, dáng nghĩ ngợi. Thảo bưng nước ra cho mẹ, bà gọi: - Thảo này! Thảo nhìn mẹ: - Dạ. - Sao mẹ lo quá. Đêm hôm qua Trâm ra vườn ngồi khuya lắm. Mẹ nghi Trâm nó có điều gì phiền muộn, bứt rứt trong lòng mà không nói ra đi+ợc. - Da... - Hồi này Tuấn và chị Trâm con ra sao? Thảo chớp mắt. Bất chợt Thảo thoáng nhớ đến câu Trâm nói hôm nào: - Anh Tuấn rủ tao trốn đi xạ Chỉ có cách đó mới không maˆ''t được nhau. Thảo bỗng hốt hoảng, nàng đứng vùng dậy. Mẹ nhìn Thảo ngơ ngác: - Có chuyện gì thế? Thảo lúng túng. Không biết có nên kể lại cho mẹ biết không? Biết đâu? Biết đâu Trâm đã bỏ đi theo Tuấn rồi? Tim Thảo nhói đau. Không thể như thế được. Trâm làm thế gia đình Tuấn sẽ cười Trâm, khinh Trâm. Họ sẽ chê bai Trâm và thành kiến càng ngày càng chồng chất thêm. Không thể được. Chị Trâm giàu nghị lực và đủ sáng suốt để hiểu điều đó. Làm sao mà chị dám bỏ cha mẹ, bỏ các em để đi theo Tuấn chứ. Thảo thấy yên tâm đôi chút nàng ngồi xuống cạnh mẹ: - Chắc hai người vẫn thường, thưa mẹ. - Trâm có thường tâm sự gì với con không? Thảo nhè nhẹ lắc đầu: - Không mẹ ạ. Mẹ nhìn Thảo buồn buồn: - Mẹ định cho Trâm đi xa Thảo ạ. Mẹ tính gửi chị Trâm vào Sài gòn ở trọ nhà bác Thái để Trâm tiếp tục học. Mẹ mong cho Trâm nó quên Tuaˆ''n đi. Thảo ngồi yên thấy nghẹn ở cổ. Nhà có hai chị em là lớn. Trâm đi rồi Thảo sẽ thui thủi một mình không ai chia sẻ tâm sự vui buồn... Như thế thì buồn quá, Thảo sẽ cô đơn biết chừng nàp. Mẹ thì già rồi, mẹ sống với thế giới phẳng lặng bình yên bên cạnh bố ít nói và chẳng mấy khi giao tiếp với con cái, bên ngoài. Tối ngày bố miên man vào chồng sách ngoại ngữ đủ loại, đọc say sưa. Mấy đứa em còn nhỏ, thích ở ngoài đường, ở bên hàng xóm hơn là thích ở trong nhà và chẳng mấy khi gần gũi bên Thảo, bên Trâm. Vậy còn mình Thảo, Thảo sẽ ra sao? Mẹ nhìn Thảo đăm đăm: - Con có ý kiến gì không Thảo? Thảo chớp chớp mắt: - Nếu mẹ thấy chuyện chị Trâm và anh Tuấn quả thật không thể tiến xa hơn thì mẹ cũng nên làm như vậy. Chị Trâm cũng có vẻ mong được đi xa thành phố này ít lâu. Mẹ vuốt tóc Thảo, mắt bà sụp buồn: - Trâm đi xa, Thảo buồn lắm phải không? Thảo ôm vai mẹ, nàng gục đầu lên ngực bà, bật khóc: - Vâng, con buồn lắm. Nhưng... nhưng con cũng muốn chị Trâm đi xa mẹ ạ. Con không muốn chị Trâm yêu anh Tuấn, anh ấy không xứng đáng làm chồng chị Trâm đâu. Mẹ thở dài. Tiếng thở dài làm se thắt lòng Thảo. Mẹ nói: - Trong chuyện yêu thương làm gì có xứng đáng hay không xứng đáng nữa con. Mẹ biết Tuấn nó thương Trâm thành thật nhưng Tuấn bị ràng buộc quá nhiều, bởi một gia tộc giòng dõi quan gia. Tuấn lại sống trong gia đình quá khắt khe và đầy thành kiến. Tuấn sẽ không có cách nào vùng thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của mọi người đâu con. Bao nhiêu liên hệ, bao nhiêu trói buộc... Thảo nhăn mặt lẩm bẩm: - Đàn ông như vậy hèn yếu quá. Mà thời buổi này có giòng dõi thì cũng chỉ là vang bóng. Cái quá khứ vàng son của một thủa xa xưa không còn giữ đẹp được cho mái ngói đã rêu phong. Thảo ngừng nói, nhìn me, và tiếp: - Không bao giờ con muốn lấy những người giòng dõi, không bao giờ con mơ ước địa vị phù phiếm của họ cả mẹ. Lọt vào xã hội lạ ấyl thà ở vậy còn thoải mái hơn. Mẹ ngồi im. Thảo cắn nhẹ môi. Nàng vẫn không thông cảm được với Tuấn một chút nào. Tuấn yêu mà không dám đương đầu với mọi khó khăn. Tuấn yêu mà không dám hy sinh cho người yêu được sung sướng. Nàng nghĩ đến Đàm và nàng tin Đàm sẽ vượt trên Tuấn về điểm đó. Thảo đứng dậy, nàng an ủi mẹ: - Mẹ đi nghỉ cho khỏe. Chừng nào chị Trâm về con sẽ nói chị ấy vào xin lỗi mẹ ngay. Mẹ gượng cười. Thảo đưa mẹ vào phòng rồi lặng lẽ trở về phòng nàng, lên giường nằm. Buổi trưa vắng Trâm buồn quá. Đàm không thấy đến, chàng đã từ Đà nẵng trở về chưa? Không tài nào dỗ được giấc ngủ, sao nhớ Trâm ghệ Thảo nhìn ảnh Trâm treo tên tường. Mái tóc ngắn ngổ ngáo và nụ cười đẹp lãng mạn. Trông Trâm thật tươi trẻ, quyến rũ và sung sướng. Vậy mà Trâm đang khổ. Thảo nằm xoay mặt vào tường. Trưa hè thật oi ả, tiếng thạch sùng tắc lưỡi nghe rõ mồn một trong im vắng, buồn như tiếng than thở của ai. Thảo nhắm mắt lại. nghĩ đến Đàm để tìm chút yên ổn cho tâm hồn.