Dịch giả: Thanh Nga
- 10 -

Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, giờ tiếng Anh
Hôm nay anh Hank không cùng đi với mình đến trường. Sáng nay anh ấy gọi điện cho mình nói rằng không được khoẻ. Mình cũng chẳng thấy ngạc nhiên lắm khi nghe anh ấy nói vậy. Tối qua ngoại đã gọi điện hỏi xem ở Manhattan này có chỗ nào bán bít tết kiểu New York không. Mình thường không quan tâm lắm tới những cửa hàng phục vụ các món thịt nên đã phải gọi điện hỏi thầy Gianini. THầy ấy đã giúp mình đặt chỗ cho ngoại ở một nhà hàng bít-tết khá nổi tiếng trong vùng.
Và mặc dù mẹ kịch liệt phản đối nhưng thầy ấy vẫn nhất quyết đưa hai ngoại, anh Hank và mình đi ắn tối để có dịp tìm hiểu thêm về gia đình nhà vợ.
Mẹ không chịu nổi đành lồm cồm bò ra khỏi giường, trang điểm, và diện đẹp để đi cùng mọi người. Lý do duy nhất khiến mẹ chịu đi chính là ngăn không cho ngoại nói xấu về mẹ với thầy G. Chẳng hạn, ngoại có thể vô tình pha lẫn cố tình kể rằng hồi mới học lái xe mẹ đã phá không biết bao nhiêu ô tô của gia đình khi liên tục lao hết chiếc này đến chiếc khác xuống ruộng ngô.
Tại nhà hàng mình đã suýt ngất khi chứng kiến tốc độ và khả năng tiêu thụ thịt bò của ông bố dượng tương lai, ông anh họ, ông bà ngoại, chú Lars – mình không hề biết chú ý thích thịt bò đến vậy – và nhất là bà mẹ thân yêu của mình. Mắc dù khoa học đã chứng minh và cảnh cáo mọi người về nguy cơ mắc bệnh tim mạch và một số bệnh ung thư do lượng chất béo và cholesterol có trong thịt bò mang lại… nhưng xem ra chẳng ai quan tâm cho lắm thì phải. Chỉ riêng một mình mẹ có khi đã ăn hết một con bò ý chứ.
Mình rất lấy làm phiền muộn và muốn chỉ ra cho mọi người thấy việc ăn thịt là hoàn toàn không cần thiết và có hại cho sức khoẻ…. Nhưng rồi nhơ lại các bài học làm công chúa của bà, mình quyết định ngồi yên tập trung vào món khai vị - súp rau tươi.
Do đó chẳng có gì là lạ khi anh Hank cảm thấy không khoẻ. Với lượng thịt bò nhiều như hôm qua thi làm sao mà tiêu hoá hết cho được. Nó sẽ chỉ khiến các cơ bắp rắn chắc của anh ấy rệu rã ra mà thôi (mình chỉ 9oán thế thôi chứ chưa tận mắt nhìn thấy, thật may).
À, đặc biệt bữa tối qua là bữa an duy nhất mà mạ không bị ói ra sau khi ăn kể từ hôm phát hiện ra mangthai tới nay. Đứa bé này rõ ràng không thuộc tuýp người thích ăn chay rồi.
Có thể thấy rất rõ việc anh Hank không xuất hiện ở trường hôm nay khiến cả trường Albert Einstein xôn xao. Ngay cả cô Molina cũng buồn bã hỏi mình: “Hôm nay anh họ của em không tới thăm trường sao?”.
Việc thiếu vắng anh Hank bên cạnh cũng đồng nghĩa với chuyện mấy đứa trong đội cỗ vũ quay trở lại hành hạ mình. Sáng nay nhỏ Lana đã bật dây áo con của mình và hô hố cười trâng tráo: “Mày mặc áo lót làm gì cho mệt. Mày đâu có cần đến nó”.
Mình chỉ thèm sống ở một nơi con người đối xử với nhau tôn trọng và lịch sự một chút. Thật đáng buồn là điều đó không xảy ra ở trường trung học. Biết đâu ở Genovia lại có?
Người duy nhất tỏ ra vui mừng trước sự vắng mặt của anh Hank có lẽ là Boris Pelkowski. Lúc bọn mình tới nơi đã thấy cậu ta đang đứng đợi Lilly ở trước cổng trường: “Tay Honk đó đâu rồi?” (vì cái giọng Nga đặc sệt nên cậu ta phát âm tên Hank thành cái gì đó nghe như Honk ý).
“Anh Honk –ý mình là là Hank – bị ốm” – mình nói. Mặt Boris lúc đó, không phải quá lời chứ, sáng bừng lên như một bóng đèn cao áp. Cái kiểu phục tùng thái quá của Boris đối với Lilly đôi lúc làm mình thấy nổi da gà và khó chịu. NHưng cũng có thể do mình ghen tị với họ. Mình muốn có một người bạn trai để có thể tâm sự mọi bí mật thầm kín nhất với người ấy. Mình muốn có một bạn trai để trao cho nhau những nụ hôn kiểu Pháp. Mình muốn có một người bạn trai sẵn sàng nổi cơn ghen khi thấy mình dành quá nhiều thời gian với người con trai khác kiểu đô con như anh Hank.
Nhưng rõ ràng sống trên đời này làm gì có chuyện muốn gì được nấy. Tất cả những gì mình sắp sửa có đó là một đứa em trai hoặc em gái. Quà tặng kèm: một ông bố dượng sẽ chuyển về sống cùng vào ngày mai, thêm qua tặng kèm tiếp: một cái bàn bóng đá cùng rất nhiều các công thức toán học.
À, còn cả một ngai vàng nữa, trong tương lai.
Mà mình nào có ham hố cái ngai vàng đó cơ chứ, mình chỉ cần có một người bạn trai thôi.
Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, giờ Văn minh Thế giới
Những việc cần làm trước khi thầy G chuyển về
Hút bụiDọn ổ cho mèoMang đồ đi giặtĐổ rác, đặc biệt là dọn sạch các loại tạp chí có mấy cô ăn mặc quá hở hang ngoài bìa – rất quan trọng!!!Cất hết các loại nươc rửa vệ sinh phụ nữ trong phòng tắmDọn dẹp phòng khách lấy chỗ cho bàn bóng đá/ máy chơi điện tử/ TV màn hình lớnKiểm tra tủ thuốc. Giấu kĩ: kem tẩy lông nách, kem tẩy l6ng mặt hiệu Jolene – rất quan trọng!!!Cất mấy cuốn sách Our Bodies, OurselvesJoy of Sex
Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, giờ NK&TN
Không thể tin nổi.
Họ lại làm chuyện đó.
Anh Hank và Lilly lại biếnmất MỘT LẦN NỮA!!!!!!!!!!
Mình thậm chí không biết có cả anh Hank cho tới khi chú Lars nhận được điện thoại của mẹ. Mẹ rất bực vì ngoại vừa gọi đến phòng tranh cho mẹ và gào thét ầm ĩ qua điện thoại do không thấy anh Hank ở trong phòng khách sạn. Do đó mẹ gọi điện hỏi xem anh Hank có đến trường không.
Hiển nhiên là anh ấy không có mặt ở trường rồi.
Kế đó mình không thấy Lilly vào giờ ăn trưa.
Lúc nãy trong giờ thể dục lúc đến lượt cậu ấy leo dây thì thấy cậu ấy kêu là bị chuột rút.
Lần nào sắp thi thể dục Lilly chẳng đột ngột bị chuột rút. Do đómình không hề nghi ngờ gì cả. Cô Potts đã cho Lilly xuống phòng y tế, còn mình chắc mẩm sẽ gặp cậu ấy vào giờ ăn trưa với cái chân khoẻ mạnh bình thương như không có gì xảy ra.
Chuột rút ư? Chẳng có chuột bọ nào út chân cậu ấy cả! Chỉ có ông anh họ điển trai của mình đang rút dần rút mòn hết cả đầu óc khiến cậu ấy mụ mị đi thôi.
Câu hỏi đặt ra là bọn mình còn giấu Boris chuyện đó được bao lâu nữa? Cứ nhớ lại mấy cái bản nhạc của Mahler là không ai đã động gì đến sự trùng hợp lạ lùng ấy: Lilly bị bệnh và anh Hank vắng mặt. Không ai muốn đi chôm đệm từ phòng thể dục về để cách âm lần nữa. Mấy cái đệm đó nặng khiếp người.
Để phòng xa anh Michael đã tìm mọi cách rủ Boris cùng chơi game máy tính mới pháp minh của anh ý. Game đó có tên là xử trảm Backstreet Boys. Theo đó bạn sẽ phải giải phóng những con dao găm cùng với búa và rìu vào các thành viên của ban nhạc Backstreet Boys. Ai xử trảm được nhiều thành viên nhất sẽ được qua bài và tiếp tục đi hạ ban 98 Degrees, rồi ‘N Sync… Cuối cùng người thắng cuộc sẽ được khắc tên mình lên tấm ngực trần của Ricky Martin.
Thật không thể tin nổi anh Michael chỉ nhận được điểm B với trò chơi này. Ông thầy lớp máy tính của anh ấy đã trừ điểm chỉ vì không đủ bạo lực so với thị trường điện tử hiện nay.
Hôm nay cô Hill cho phép tụi mình nói chuyện. Mình thừa biết đó là vì cô ấy không muốn phải nghe Boris chơi mấy bản nhạc của Mahler, hoặc tệ hơn nữa là của Wagler. Hôm nay sau giờ học mình đã lên gặp cô Hill và xin lỗi cô ấy về những gì mình đã nói trên truyền hình (mặc dù việc cô ấy thường xuyên trốn trong phòng giáo viên là có thật). Cô ấy nói mình không phải lo lắng về chuyện đó. Mình biết thừa cô ấy nói như thế là vì bố đã gửi tặng cô ấy một cái đầu DVD, cùng rất nhiều hoa ngay sau buổi phỏng vấn được phát sóng. Kể từ hôm đó cô Hill tỏ ra dễ chịu hơn với mình rất nhiều.
Mình càng ngày càng không thể chấp nhận được chuyện Lilly và anh Hank. Không thể ngờ người như Lilly lại quỵ luỵ với con trai đến thế. Cậu ấy không thực sự yêu anh Hank đâu. Đằng rằng anh ấy khá dễ mến, lại đẹp trai nhưng rõ ràng là trình độ học vấn của anh ấy không bằng một nửa Lilly.
Trong khi đó Lilly đáng ra phải là thành viên của Hiệp hội các thần đồng Mensa – nếu cậu ấy không cho rằng nơi đó chỉ dành cho bọn tư sản nhà giàu. Hơn nữa Lilly không thể gọi là đẹp nếu xét theo các tiêu chuẩn và quan niệm hiện nay về cái đẹp (mặc dù trong mắt mình thì cậu ấy lúc nào trong cũng rất xinh). Cậu ấy thấp hơn mình rất nhiều, hơi mập và mặt hơi bị hóp. Rõ ràng Lilly không phải là týp con gái mà con trai như anh Hank thích.
Vậy thì một đứa con gái như Lilly và một ông con trai như anh Hank tìm được điểm gì tương đồng ở đối phương chứ?
Ôi Chúa ơi, xin Người đừng trả lời câu hỏi này.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: trang 123, bài 1-5,7
Môn Tiêng Anh: viết nhật ký về một ngày bình thường của mình. Còn một bài về kỉ niệm sâu sắc nữa.
Văn minh thế giới: trả lời câu hỏi cuối chương 10
Năng khiếu và Tài năng: thứ Hai mang một đô là theo để mua cái tai nghe.
Môn tiếng Pháp: une description d’une personne, trente mots minimum
Môn Sinh vật: Kenny nói khỏi lo, cậu ấy sẽ làm hết cho mình.
Thứ Năm, ngày 29 tháng 10, 7 giờ tối.
Trên xe Limo về nhà
Mình lại vừa phải chịu thêm một cú sốc nữa. Cuộc đời mình cứ liên tục phải đối mặt với hàng chuỗi sự kiện sốc lên sốc xuống. Chẳng bao lâu nữa mình sẽ gửi gắm toàn bộ thần kinh cho bác sĩ tâm lý chuyên nghiệp mất thôi.
Khi mình đến khách sạn chiều nay để học làm công chúa, mình đã gặp ngoại – đúng vậy, ngoại – đang ngồi trên chiếc ghế bành nhỏ xíu màu hồng của bà nội, nhấm nháp tách tà.
“Ôi, nó lúc nào chẳng thế. Cứng đầu cứng cổ” – Ngoại nói.
Đảm bảo hai bà đang nói về mình. Mình ném cặp sách xuống và phụng phịu nói “Cháu không có”.
Bà nội đang ngồi ở chiếc ghế đối diện với ngoại, một tay cầm tách trà, tay kia cầm cái đĩa. Ở phía đằng sau, chú Vigo đang chạy lăng xăng, vừa đi vừa trả lời điện thoại: “Không, mấy lẵng hoa màu da cam là dành cho buổi tiệc cưới, còn hoa hồng là để trang trí ở chính giữa bàn… Đúng, đúng, tất nhiên món khai vị phải là đùi cứu rồi.”
“Cháu đi vào phòng cái kiểu gì thế?” – Bà nạt mình bằng tiếng Pháp – “Một công chúa không được bao giờ cắt ngang câu chuyện của người lớn và càng không bao giờ được ném đồ. Giờ thì tới đây và chào ta cho đúng cách đi”.
Mình đi lại và hôn bà vào hai bên mà, dĩ nhiên trong lòng chẳng thích chút nào. Sau đó đi qua phía ngoại và “hành lễ” y xì. Ngoại rúc rích cười và nói: “Đúng là kiểu cách của người châu Âu!”.
Bà nội nói, vẫn dùng tiếng Pháp: “Giờ thì ngồi xuống và mời bà ngoại ăn bánh quy đi”.
Mình ngoan ngoãn ngồi xuống và lấy bánh mời bà ngoại anh như cách nội vẫn dạy. Đó, mình có phải là đứa cứng đầu cứng cổ đâu.
Ngoại lạ cười rinh rích lúc chìa tay lấy miếng bánh. Ngón tay út của ngoại cong cong xỉa lên trời: “Cảm ơn cháu yêu”.
“Chúng ta đang nói đến đâu rồi bà Shirley nhỉ”- Bà nội nói bằng tiếng Anh.
“À vâng, tôi đang nói nó lúc nào cũng vậy. Cố chấp vô cùng. Tôi không ngạc nhiên khi nó phản đối cái đám cưới này. Không một tẹo nào luôn.”
À, thì ra không phải đang nói về mình mà về…
“Ý tôi là ngày xưa, thú thực là chúng tôi không hề ủng hộ chuyện có con của Helen. Nó không hề cho chúng tôi biết cậu ấy là một hoàng tử. Nếu biết sớm chắc chắn chúng tôi đã động viên con bé làm đám cưới rồi”.
“Cũng dễ hiểu thôi” – Bà nội lẩm bẩm.
“Nhưng lần này chúng tôi thực sự rất vui. Frank là một người đàn ông tốt”.
“Vậy thí chúng ta thông nhất là đám cưới này bắt buộc – và sẽ phải được tổ chức” – Bà nội nói.
“Ồ, chắc chắn rồi” – Ngoại hưởng ứng với vẻ mừng rỡ khó che giấu.
Mình đã nghĩ rằng hai bà sẽ nhổ nước bọt vào tay và bắt tay nhau, cách người Indiana cổ vẫn thường làm. Anh Hank đã dạy mình.
Nhưng hai bà chỉ quay ra nhấp một ngụm trà.
Chắc chắn chẳng ai buồn quan tâm ý kiến của mình nhưng mình vẫn cứ hắng giọng.
“Amelia” – Bà cảnh cáo bằng tiếng Pháp – “Cháu đừng nghĩ đến chuyện đó”.
Nhưng đã qua muộn, mình đã kịp nói: “Mẹ cháu không muốn…”
“Vigo, anh đã mang đôi giày đó đến chưa? Đôi để đi với chiếc váy dạ hội của công chúa đó” – Bà quay ra gọi chú Vigo.
Chú Vigo không hiểu từ đâu đã chạy vọt ra, trên tay là đôi giày vải satanh màu hồng đẹp chưa từng thấy. Trên mũi giày đính mấy bông hồng nhỏ li ti, cực kì hợp với cái váy phù dâu của mình.
“Cháu không thấy đẹp sao? Cháu ướm thử đi” – chú Vigo chìa đôi giày ra trước mặt mình.
Thật là độc ác. Rõ ràng đã có sự sắp đặt từ trước.
Là chú định của bà chứ còn ai vào đây nữa.
Nhưng mình biết làm gì đây? Mình không thể cưỡng lại được. Đôi giày vừa như in và phải thừa nhận đi vào chân mình trông rất đẹp. Trông cái chân quá khổ của mình như thon nhỏ đi đến hai số ý. Mình rất nóng lòng được diện đôi giày đó cùng với bộ váy công chúa. Có lẽ nếu buổi đám cưới bị huỷ bỏ thì mình sẽ diện đến vũ hội của trường. Nếu mọi chuyện với Jo-C-Rox ổn thoả, tất nhiên.
“Nếu phải trả chúng lại thì thật xấu hổ” – Bà vừa thở dài vừa nói – “Vì mẹ cháu đang tỏ ra rất cố chấp”.
Mẹ đâu có cố chấp đâu.
“ Cháu không thể giữ chúng lại dùng cho dịp khác sao?” – Mình rụt rè hỏi, trong lòng thầm mong bà đồng ý.
“Ồ, tất nhiên là không được. Màu hồng không phù hợp với bất cứ dịp lễ nào ngoài đám cưới cả” – Bà nói.
Tại sao mấy chuyện kiểu này toàn rơi vào mình chứ?
Khi bài học của mình kết thúc – hôm nay nào có học được gì ngoài việc ngồi đó nghe hai bà ta thán về việc con cái ( và cháu chắt) của mình toàn là những đứa không biết nghe lời – Bà nội đứng lên nói với ngoại “Vậy chúng ta đã hiểu nhau rồi đúng không bà Shirley?”
Ngoại khoan thai mỉm cười: “Ồ, tất nhiên rồi, thưa nữ hoàng”.
Sao mình cứ cảm thấy có điều gì đó rất tồi tệ đang sắp xảy ra thế nhỉ. Càng nghĩ càng thấy bố chẳng làm được gì giúp mẹ thoát ra khỏi tình cảnh trớ trêu này. Bà nói xe limo sẽ chờ sẵn bên ngoài nhà mình vào thứ Bảy tới để đón mình, mẹ và thấy Gianini. Chắc bà phải hiểu rằng việc mẹ từ chối không chịu lên xe đồng nghĩa với việc sẽ không có đám cưới nào cả.
Chắc mình phải tự lo việc này thôi. Mặc dù bố nói chắc như đinh đóng cột với mình là mọi chuyện vẫn nằm trong vùng kiểm soát của bố nhưng người bố đang đối phó ở đây là bà. Là BÀ, chứ không phải chuyện đùa đâu!!!
Trên đường về khách sạn mình tìm mọi cách moi tin từ ngoại – về cái âm mưu gì đó giữa ngoại và bà khi hai người nói “hiểu nhau”.
Nhưng ngoại nhất quyết không tiết lộ tới nửa lời… trừ việc ngoại nói ngoại rất mệt – sau khi dành cả ngày ngao du khắp thành phố. Chưa kể hai người đang rất lo cho anh Hank vì không thấy chút tin tức nào từ anh ấy cả - vì thế không muốn ra ngoài ăn tối mà sẽ ở lại khách sạn gọi người phục vụ lên phòng.
Cũng tốt thôi, hôm nay mình cũng có quá nhiều chuyện rồi.
Vẫn là thứ Năm, 9 giớ tối
Thầy Gianini đã chuyển về nhà mình cùng với tất cả đồ đạt của thầy. Mình đã chơi đến 9 ván bóng đá và giờ thì cổ tay mình đang nhức kinh khủng.
Mình cũng không cảm thấy lạ lẫm lắm với ý nghĩ thầy G sẽ chuyển hẳn về sống ở đây. Vì dù sao trước giờ thầy G toàn ở nhà mình mà. Khác biệt duy nhất có lẽ là cái TV to oành cùng cái bàn bóng đá, cái máy điện tử và bộ trống gõ đang đặt ở góc phòng – nơi trước đây mẹ hay để bức tượng bán thân bằng đồng của Elvis.
Mình thích nhất cái máy điện tử. Nó có tên là Motorcycle Gang với rất nhiều hình vẽ miêu tả về các thiên sứ địa ngục nhấp nhổm trên đó. Khi ném quả bóng vào trong đó máy cái máy sẽ phát ra tiếng ồn như tiếng của động cơ xe máy.
Lúc nhìn thấy cái máy đó mẹ chỉ đứng khựng một chỗ và lắc đầu.
Thầy Gianini nói kể từ hôm nay mình có thể gọi thầy ấy là chú Frank vì dù sao cũng sắp trở thành người một nhà rồi. Nhưng mình chịu thôi. Mình thường chỉ nói trông không kiểu “Cháu đi đây”, “Chú đưa dùm cháu miếng pho mát” và “Chú thấy cái điều khiển TV đâu không?”
Thấy không? Đâu nhất thiết phải gọi tên ra đâu. Mình thật là thông minh.
Tất nhiên chuyện đâu chỉ dừng lại ở đó. Vấn đề là thứ Bảy này cái đám cưới đình đám kia vẫn sẽ được tiến hành và mẹ thì vẫn không mảy may có chút ý định nào đến buổi tiệc đó.
Nhưng khi mình hỏi mẹ về chuyện đó mẹ chỉ mỉm cười đầy bí ẩn và nói: “Con không phải lo về chuyện đó, Mia ạ”.
Nhưng mà không lo làm sao được cơ chứ? Buổi lễ duy nhất chắc chắn bị huỷ bỏ đó là buổi đăng kí kết hôn tại Toà thị chính của mẹ và thầy G. Mình đã ướm hỏi ý mẹ xem mẹ và thầy có còn cần mình đóng giả là Toà thương mại nữa không? Để mình còn bắt tay vào cắt dán bộ trang phục đó nhưng thử đoán xem mẹ nói gì? “Mẹ nghĩ chúng ta nên tạm hoãn chuyện đó lại con ạ.”
Nhìn ánh mắt của mẹ lúc nói câu đó mình có thể nhận ra rằng mẹ không muốn nói tiếp về chuyện đó. Vì thế mình đã leo lên gác và gọi điện cho Lilly. Giờ là lúc cậu ấy cần phải cho mình một lời giải thích hợp lý về chuyện của cậu ấy với anh Hank.
Nhưng điện thoại nhà Lilly đang bận. Chắc là Lilly hoặc anh Michael, hoặc cả hai đang lên mạng. Mình liều nhắn tin cho Lilly và thấy cậu ấy trả lời ngay tức khắc.
FtLouie: Lilly, cậu và anh Hank hôm nay biến đi đâu thế? Đừng nói dối là hai người không đi với nhau.
>
WmnRule: Chuyện đó thì liên quan gì đến cậu.
>
FtLouie: Nếu cậu vẫn còn muốn níu kéo lại bạn trai của mình thì cậu nên có một lời giải thích cho hợp lý.
>
WmnRule: Mình có lời giải thích vô cùng hợp lý, khỏi lo. Nhưng mình sẽ không kể cho cậu nghe đâu. Mất công cậu lại đi bô lô ba la với cô Beverly Bellerieve… à với cả 22 triệu khán giả nữa chứ.
>
FtLoiue: Cậu thật quá quắc, Lilly! Nghe này, mình chỉ đang lo lắng cho cậu thôi. Cậu đâu phải là đứa hay bỏ tiết. Còn cuốn sách viết về cái xã hội trong lòng trường học của cậu nữa. Cậu đã để lỡ khá nhiều tư liệu cho cuốn sách đấy.
>
WmnRule: Vậy à? Có chuyện gì hay ho đáng để ghi chép lại sao?
>
FtLouie: Hôm nay có mấy anh chị khoá trên lẻn vào phòng giáo viên và vứt túi lòng lợn vào trong cái tủ lạnh mini của các thầy cô.
>
WmnRule: Ối tiếc quá mình đã không được chứng kiến vụ đó. Còn chuyện gì xảy ra nữa không Mia? Vì bây giờ mình đang bận tìm kiếm ít tư liệu trên mạng.
Chuyện gì xảy ra nữa không ư? Có đó! Cậu có biết hẹn hò hai người con trai cùng một lúc là không tốt không hả Lilly? Nhất là trong khi mấy đứa bạn của cậu thậm chí một người thôi cũng chẳng có. Chẳng nhẽ cậu ấy không thấy bản thân đang rất ít kỉ và hẹp hòi sao?
Tuy nhiên mình không viết mấy cái suy nghĩ đó ra. Thay vào đó mình viết:
FtLouie: Boris rất buồn Lilly ạ. Cậu ấy chắc đã nghi ngờ cái gì đó.
>
WmnRule: Boris cần phải hiểu là tình cảm cần phải được xây dựng trên nền tảng lòng tin. Cậu ấy nên ghi nhớ điều đó Mia ạ.
Tất nhiên là mình hiểu Lilly đang ám chỉ đến mối quan hệ của hai bọn mình – giữa Lilly và mình. Nhưng nếu nghĩ rộng ra thì câu nói đó không chỉ nói đến mối quan hệ giữa Lilly và Boris, Lilly và mình mà nó còn áp dụng được cho mối quan hệ giữa mình và Bố, mình và Mẹ, mình và… tất cả mọi người.
Liệu đây có phải là điều sâu sắc nhất mà mình vừa ngộ ra được không? Mính có nên viết vào Nhật kí tiếng Anh không nhỉ?
Đột nhiên dòng suy nghĩ của mình bị cắt ngang bởi một tin nhắn mới. Từ chính Jo-C-rox!!!
JoCrox: Chúng ta sẽ gặp nhau lúc đi xem Rocky Horror chứ?
Ôi chúa ơi! Ôi CHÚA ơ! ÔI CHÚA ƠI!!!!!!!!!
Jo-C-Rox sẽ đi xem Rocky Horror vào thứ Bảy tới!
Anh Michael cũng thế!
Chỉ có một câu trả lời hợp lý nhất cho sự trùng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ này:
Jo-C-rox chính là anh Michael. Anh Michael chính là Jo-C-rox
CHẮC CHẮN. CHẮC CHẮN.
Đúng không???
Mình không biết phải làm gì nữa. Mình chỉ muốn chạy khắp phòng, hét thật to và cười phá lên vì hạnh phúc.
Nhưng mình đã không làm vậy, không hiểu sao mình vẫn có thể bình tĩnh ngồi lại trước màn hình vi tính và gõ tiếp:
FtLouie: Mình cũng hy vọng thế
Không thể tin nổi. Thật sự không thể tin nổi. Anh Michael chính là Jo-C-rox.
Đúng không????
Mình phải làm gì đây? Phải làm gì đây??????????
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ Đại số
Anh Michael sáng nay không đi xe cùng tụi mình. Lilly nói anh ấy đột nhiên có việc bận, cần phải hoàn thành cho kịp bài tập để nộp hôm nay.
Nhưng mình tự hỏi không biết có phải vì anh ấy quá sợ phải đối mặt với mình sau khi thú nhận mình là Jo-C-Rox không.
Anh ý không trực tiếp nói ra nhưng cũng đã ám chỉ như vậy.
Đúng không??????
Tuồi của ông Howell nhiều gấp 3 lần tuổi của Gilligan. Hai người cách nhau 48 tuổi. Hỏi ông Howell Và Gilligan bao nhiêu tuổi?
T= Gilligan
3T = ông Howell
3T-T=48
2T=48
T=24
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ NK&TN
OK.
Mình sẽ không bao giờ nghi kị hay ngờ vực hay đánh giá thấp về Lilly Moscovitz nữa. Mình cũng sẽ không bao giờ nghi ngờ bất kỳ hành động nào của Lilly nữa, tất cả những gì cậu ấy làm đều xuất phát từ lòng nhiệt thành và lòng hảo tâm cao cả. Xin thề!
Mọi chuyện xảy ra vào giữa trưa hôm nay.
Tất cả đều đang ngồi quây quần với nhau quanh bàn ăn – mình, vệ sĩ của mình, Tina Hakim Baba và vệ sĩ của cậu ấy, Lilly, Boris, Shameeka và Ling Su. Anh Michael thì tất nhiên là ngồi với mấy người ở CLB Máy tính rồi.
Shameeka đang rầu rĩ đọc cho tụi mình nghe danh sách trường nữ ở New Hampshire mà bố cậu ấy đã chấm. Càng nghe càng thấy tội nghiệp cho Shameeka và giận bản thân vì cái tội lắm mồm.
Bỗng có một cái bóng bao trùm lên chiếc bàn nhỏ của tụi mình.
Tất cả đều đồng loạt ngước nhìn lên.
Trong tic tắc mình cứ ngỡ đó là vị thần Hy Lạp Messiah mà Lilly thường kể cho mình nghe.
Nhưng hoá ra đó nào phải là vị thần gì đâu, chỉ là ông anh họ Hank của mình thôi.
Có điều hôm nay trông anh ấy thật khác với mọi ngày. Anh ấy mặc nguyên một cây đen, áo len cash-mere đen bên trong còn bên ngoài khoác một cái áo da đen. Cái quần bò đen xem ra càng làm nổi bật đôi chân dài và thẳng tắp của anh Hank. Mái tóc vàng đã được cắt gọn và vuột gel cẩn thận. Thế là trông ông anh họ y xì phoọc Keanu Reeves trong phim Ma Trận. Mình đã ngờ anh ấy vừa bước ra từ trường quay phim Ma Trận, nếu không nhìn thấy đôi bốt kiểu cao bồi đắt tiền trên chân anh ấy.
Mình không hề tưởng tượng khi thấy tất cả quán quay lại trầm trồ thán phục khi anh Hank với tay lấy ghế ngồi xuống bàn tụi mình – cái bàn àm mọi ngưởi vẫn gọi là “đại bản doanh của lũ dị hợm”.
“Chào em, Mia” – anh Hank cười rất tươi với mình.
Mình vẫn không nói được câu nào, chỉ giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ý. Không phải chí vì bộ áo thời thượng… mà có gì đó khác lạ toát ra từ anh ấy. Và anh ấy có mùi hương… rất dễ chịu.
“Sao rồi, chuyện đó thế nào rồi anh?” – Lilly vừa nói vừa lấy tay quệt phần kem tươi trong cuốc nước của mình ra.
Anh Hank nháy kắt hấp háy nói: “Ừm… Em đang nhìn thấy người mẫu mới nhất của đồ lót nam của hãng Calvin Klein”.
“Hmmm… Tốt quá!” – Lilly vừa nói vừa mút bàn tay nhoe nhoét kem tươi.
“Tất cả là nhờ co em, Lilly. Nếu không có em chắc họ sẽ không đời nào chịu kí với anh đâu” – anh Hank nói.
Rồi, mình nhận ra rồi. Điều khác biệt mình thấy ở anh Hank hôm nay chính là anh ấy không còn là một gã nông dân vùng Indiana
“Anh Hank, chúng ta đã nói về chuyện đó rồi mà. Những gì anh đạt được ngày hôm nay hoàn toàn là nhờ vào khả năng của anh. Em giúp anh chỉ là ra một số điều thôi”- Lilly xua tay.
Rồi anh Hank quay sang mình, đôi mắt xanh da trời của anh ấy hơi ươn ướt.
“Cô bạn Lilly của em đã làm một điều mà xưa nay chưa từng có ai al2m với anh” – anh ấy nói.
Mình ném bẹt về phía Lilly một cái nhìn đầy miệt thị.
Mình biết mà. Mình biết là hai người đã ngủ với nhau mà. Lilly đã không còn trong trắng nữa vậy mà cậu ấy chẳng buồn tâm sự cho mình nghe.
Nhưng rồi anh Hank nói tiếp: “Cô ấy đã tin tưởnh anh, Mia ạ. Tin tưởng vào anh đủ giúp anh theo đouổi ước mơ của mình… một ước mơ mà anh luôn ao ước từ hồi bé. Rất nhiều gnười – kể cả ông bà đều nói anh rằng đó là một ước mơ viễn vông. Họ bảo anh hãy từ bỏ mong muốn đó đi và rằng điều đó sẽ không bao giờ có thể xảy ra được. Nhưng khi anh kể cho Lilly nghe về ước mơ đó cô ấy đã giơ tay ra…” – nói rồi anh Hank chìa tay ra để miêu tả cho thêm phần sinh động, mình thấy móng tay của anh ấy đã được cắt giũa cẩn thận – “và nói hãy đi với em, anh Hank. Em sẽ giúp anh thực hiện được ước mơ đó”.
Anh Hank đã bỏ tay xuống và nói tiếp: “Mọi người biết chuyện gì đã xảy ra không?”.
Tất cả bọn mình – ngoại trừ Lilly vẫn đang thong dong ngồi ăn – đều mắt chữ A mồm chử O, quá sốc không một ai nói nên lời.
Mà anh Hank cũng chẳng buồn đợi câu trả lời của bọn mình. Anh ấy kể tuốt luốt: “Điều thần kỳ đã xảy ra. Ngày hôm nay. Ước mơ của anh đã thành hiện thực. Công ty quản lý người mẫu Elite đã kí hợp đồng với anh. Anh hiện là siêu mãu nam mới nhất trong tập đoàn của họ”.
Bọn mình vẫn không thốt ra được câu nào, chỉ biết ngồi đó chớp mắt lia lịa.
“Và anh phải nợ cô ấy về điều kì diệu trên” – anh Hank quay qua Lilly nói.
Giờ mới là chuyện sốc nhất: Anh Hank đứng dậy khỏi cái ghế của mình, đi về phía Lilly – người vẫn đang hồn nhiên uống nước, không nghi ngờ chuyện gì cả - và kéo cậu ấy đứng lên.
Và rồi trước con mắt kinh ngạc của tất cả mọi người – trong đó có cả con nhỏ Lana Weinberger và lũ bạn trong đội cỗ vũ đang ngồi ở cái bàn đối diện – ông anh họ yêu dấu của mình đặt một nụ hôn nồng cháy lên môi Lilly Moscovitz.
Sau một lúc anh ấy mới chịu buông cậu ấy ra, còn Lilly trông như vừa bị điện giật nghìn Vôn, ngã phịch xuống ghế trong trạng thái cứng đơ, chỉ thiếu khói bốc lên phe phẩy từ đỉnh đầu. Kế đó anh Hank chỉnh lại cái áo ve da và quay sang mình.
“Mia, em về nói với ngoại là chắc ông bà phải tìm người thay thế anh ở cửa hàng. Anh sẽ không bao giờ quay trở lại Versaille nữa đâu. Không bao giờ”.
Nói rồi anh ấy hùng dũng ra khỏi tiệm cà phê, giống như một cao bồi oai vệ bước ra khỏi trận đâu mà anh ta là người chiến thắng vẻ vang.
Mà đúng hơn là anh ấy mới bắt đầu sải bước chân ra phía cửa. Thật may cho anh Hank là anh ấy bước không được nhanh cho lắm.
Bởi vì một trong số những người vừa được chứng kiến nụ hôn nồng cháy của anh ấy dành cho Lilly không phải ai khác mà chính là Boris Pelkowski.
Là Boris Pelkowski – với cái áo len dắt trong quần – đã đứng bật dậy nói: “Không nhanh thế đâu, anh bạn”.
Không biết có phải Boris vừa mới xem phim Top Gun không nữa nhưng cái từ anh bạn phát ra từ mồm cậu ta nghe sặc mùi đe doạ, mặc dù vẫn không thoát khỏi cái giọng Nga đặc sệt.
Anh Hank vẫn tiếp tục bước đi. Chẳng hiểu có phải vì anh ấy không nghe thấy Boris, hay là vì anh ấy không muốn một tên thần đông âm nhạc nhỏ con làm hỏng mất màn ra đi đậm chất anh hùng ca của mình.
Đột nhiên Boris làm một chuyện cực kì thất sách. Cậu ấy nhảy bổ ra và túm lấy anh Hank và nói: “Người mày vừa hôn mùi mẫn đó chính là bạn gái của tao, thằng oắt con bảnh choẹ ạ”.
Đúng vậy, cậu ấy nói chính xác từng từ như vậy đó. Ôi thật lãng mạn làm sao. Giá như có ai đó (OK, giá như anh Michael) nói câu tương tự về mình nhỉ. Không phải là cô gái giống-Josie-nhất mà anh ấy từng gặp, mà là cô gái của anh ấy. Boris đã nhận Lilly là cô gái của cậu ấy! Chưa có người con trai nào gọi mình là cô gái của anh ấy! Mình biết mọi người vẫn luôn đòi quyền bình đẳng nam nũ và r8àng phụ nữ không phải là vật sở hữu của đàn ông nhưng rõ ràng khi nghe một chàng trai tuyên bố những câu như av65y mới mùi mẫn và ngọt ngào làm sao. Ôi! Giá mà có người (OK, giá mà anh Michael) nói mình là cô gái của anh ấy nhỉ!!!
Phản ứng của anh Hank chỉ là: “Hả?”
Và đột nhiên Boris tung năm đấm thẳng vào mặt anh Hank. Bốp!
À mà thực ra nghe không giống tiếp bốp cho lắm. Nghe giống tiếng huỵch thì đúng hơn. Rồi có tiếng xương kêu răng rắc. Tất cả bọn con gái rú lên khi cho rằng Boris đã làm hỏng khuôn mặt người mẫu bìa điển trai của anh Hank.
Nhưng rõ ràng họ chẳng việc gì phải lo lắngcả vì tiếng rắc đó là từ tay của Boris chứ không phải từ mặt của anh Hank. Anh ấy bước ra cửa hàng không một vết trầy xước. Còn Boris phải vào viện bó bột.
Điều đó có nghĩa là:
Tụi mình không còn phải chịu đựng những bản nhạ của Mahler nữa!
Vui quá!!!
Mình thật chẳng ra dáng một công chúa chút nào khi vui mừng trên nỗi bất hạnh của người khác như vậy!!!
Thứ Sáu, ngày 30 tháng 10, giờ tiếng Pháp
Tranh thủ giữa giờ nghỉ trưa và tiết 5, mình đã mượn di động của chú Lars và gọi về khách sạn SoHo Grand cho ngoại. Phải có ai đó gọi báo cho ngoại biết là anh Hank vẫn bình an chứ. Anh ấy đã là người mẫu độc quyền của Elite. Sắp tới anh ấy sẽ xuất hiện trên những tấm panô quảng cáo to tướng ở quảng trường Thời đại, không mặc gì ngoại trừ một cái quần trắng bé tí xíu hiệu CK.
Ngoại chắc hẳn đang ngồi trực điện thoại nên ngay từ tiếng chuông đầu tiên đã thấy ngoại nhấc máy.
“Bà Clarisse à?”- Ngoại hỏi
Thật là lạ. Clarisse là tên của bà ngoại mà.
“Ngoại à, con là Mia đây”.
“Ồ, Mia” – Ngoại cười phá lên – “Xin lỗi cháu yêu. Ta tưởng con là công chúa chứ. Ý ta là bà con, người bà bên đằng bố con đó”.
“Dạ vâng. Không phải là bà nội đâu. Là con đây. Con gọi về để báo với ngoại là con đã biết tin về anh Hank”.
Ngoại gào ầm lên vào điện thoại, to đến nỗi mình phải cầm ống nghe ra thật xa.
“NÓ ĐANG Ở ĐÂU?????? CON HÃY TRUYỀN LỜI TA ĐẾN VỚI NÓ RẰNG NẾU TA BẮT ĐƯỢC NÓ THÌ NÓ SẼ…”
“Ngoại!” – mình phải chỉnh đốn cường độ âm thanh của ngoại ngay vì tất thảy mọi người ở sảnh đang đổ dồn ánh mắt vào mình. Mình lập tức phải lủi ra trốn sau lưng chú Lars.
“Ngoại nghe con nói này… anh ấy vừa kí hợp đồng với công ty người mẫu Elite. Anh ấy sẽ là người mẫu đồ lót nam cho hãng Calvin Klein. Anh ấy sẽ trở nên nổi tiếng, giống như…”
“ĐỒ LÓT NAM??” – Ngoại tiếp tục nổ bùm bùm qua ông nghe – “Mia, con nói với thành ranh đó gọi lại cho ta NGAY LẬP TỨC”.
“Con chịu thôi, ngoại ơi” – mình nói – “bởi vì thực tế là…”
“NGAY LẬP TỨC” – Ngoại nhắc lại – “nếu không nó SẼ GẶP RẮC RỐI TO VỚI TA”.
“Ngoại ơi… ừm… cái… cái đám cưới vẫn tổ chức vào ngày mai hả ngoại?” – mình vội hỏi, chuông vào tiết đã reo rồi.
“Cái GÌ?”
“Cái đám cưới ý ạ”
“Tất nhiên là đám cưới đó vẫn diễn ra rồi. Con nghĩ cái gì thế?” – Ngoại vặn ngược lại mình.
“À thế ạ, ngoại đã nói chuyện với mẹ con chưa ạ?”
“Tất nhiên là ta nói rồi. Mọi thứ đã sẵn sàng” – Ngoại nói.
“Thật ạ?” – Mình hơi bị bất ngờ khi nghe ngoại nói vậy. Thật không thể tin nổi mẹ lại đồng ý với mấy chuyện đó. Ngàn lần không thể tin nổi. “Mẹ con nói sẽ đến đám cưới đó sao?”
“Dĩ nhiên là mẹ con phải đến chứ. Đó là đám cưới của mẹ con mà, đúng không?”
“Vâng ạ” – mình nói ồi cúp máy. Sao mình cảm thấy buồn và trống trải thế này.
Vì rất nhiều lý do có phần hơi ích kỉ của mình. Mình cũng thấy hơi buồn cho mẹ, sau tất cả những nổ lực vô vọng để đi ngược lại sự sắp đặt của bà. Mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng mình mẹ sao đấu tranh nổi đội quân hùng hậu của bà.
Nhưng mình cảm thấy buồn nhất cho bản thân mình. Mình sẽ KHÔNG BAO GIỜ có thể chuồn ra kịp để đi xem phim Rocky Horror. Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Mình biết phải đến nửa đêm người ta mới chiếu phim nhưng buổi tiệc đón khách còn muộn hơn thế rất nhiều.
Ai mà biết được bao giờ anh Michael mới lại rủ mình đi chơi nữa? Ngày hôm nay anh ấy không hề đả động tí gì về việc anh ấy thực ra là Jo-C-Rox hay nói gì về bộ phim Rocky Horror. Không một lần nào luôn. Thậm chí chẳng có tẹo gì liên quan đến kênh phim hoạt hình.
Bọn mình đã nói chuyện suốt giờ NK&TN. SUỐT CẢ BUỔI luôn! Về những thắc mắc của mọi người trước hành động vô cùng mâu thuẫn với quan điểm và cách suy nghĩ xưa nay của Lilly. Khi cậu ấy giúp đỡ anh Hank nhận ra ước mơ làm siêu mẫu nổi tiếng ấy. Bọn mình aicũng xem tập phim gây chấn động vào năm ngoái của chương của chương trình Lilly chỉ nói lên sự thật có tựa đề là Đúng vậy, một mình bạn Cũng Có Thẩ Xoá Bỏ ngành Công nghiệp Người mẫu luôn mang nặng sự phân biệt Giới tính, Chủng tộc, Tuổi tác và Cân nặng. Trong đó Lilly đã “phê phán các mẫu quảng cáo làm hạ nhân phẩm của người hpụ nữ và hạn chế tầm nhìn của con người về vẻ đẹp đích thực trong mỗi người” và “cần phải tìm ra cách phản ánh tiếng nói của chúng ta tới các công ty quảng cáo”, “nói cho giới truyền thông hiểu rằng chúng ta muốn được xem những thước phim, những hình ảnh đa dạng và trung thực hơn về người phụ nữ”. Lilly thậm chí còn khuyến khích tụi mình “thách thức lại những người đàn ông luôn đánh giá, lựa chọn phụ nữ chỉ dựa vào vẻ bề ngoài”.
Mình đã chép lại đoạn hội thoại xảy ra lúc cuối giờ NK&TN (cô Hill đã quay về với cái phòng giáo viên quen thuộc – hy vọng là cô ấy cứ ở đó mãi luôn) giữa bọn mình, anh Michael cũng có tham gia nữa. Có thể thấy anh ấy không ềh đả động gì đến Jo-C-Rox hay bộ phim Rocky Horror CHO DÙ LÀ MỘT LẦN.
Mình: Lilly, mình tưởng cậu cho rằ8àng ngành công nghiệp người mẫu là ngành công nghiệp mang nặng tình phân biệt chủng tộc, giới tính và làm giảm giá trị của con người?
Lilly: Ý cậu là gì?
Mình: Anh Hank nói chính cậu đã làm người đục đẽo ước mơ làm người mẫu của anh ý thành hình hài.
Lilly: Mia, khi mình nhận thấy một tâm hồn đáng thương đang ngày đêm kêu gào được tự khẳng định mình, mình đã không thể kiềm chế được bản thân. Mình phải giúp đỡ con người đang thương đó.
(Không phải chứ, sao cậu ấy không nghĩ đến chuyện giúp mình thực hiện ước mơ của mình là được cùng trao nụ hôn kiểu Pháp với anh trai cậu ấy đi. À mà mình có thổ lộ ước mơ đó với cậu ấy bao giờ đâu).
Mình: Lilly, mình không hề biết rằng cậu có tiếng nói đến như vậy trong ngành công nghiệp người mẫu.
Lilly: Đâu có. Mình chỉ dạy cho ông anh họ của cậu cách tận dụng tối đa khả năng trời phú của anh ta thôi. Chỉ một vài bài học đơn giản về cách ứng xử và thẩm mỹ thời trang thôi và anh ấy đã có thể có được hợp đồng bên Elite.
Mình: Nhưng cậu có cần phải giữ kín bí mật thế không?
Lilly: Cậu không biết sỉ diện của bọn con trai nó lớn thế nào sao?
Đúng lúc đó anh Michael nhảy vào.
Anh Michael: Ê!
Lilly: Em xin lỗi nhưng rõ ràng là thế mà. Lòng tự trọng của anh Hank đã gần như mất hết sau khi bị cái cô nàng đỏng đảnh Amber kia đá. Em không muốn những nhận xét tiêu cực thiêu cháy nốt chút lòng tự trọng cuối cùng của anh ấy. Anh cũng thừa hiểu cái tôi của con trai nó lớn thế nào mà.
Anh Michael: Ê!
Lilly: Điều quan trọng là anh Hank dám kiên trì theo đuổi ước mơ của mình mà không bị lung lay bởi các ý kiến bên ngoài. Nếu không anh ấy đã không thể nắm lấy cơ hội vừa rồi. Em quyết định giữ kín bí mật đó thậm chí cả với những thân nhất của em. Bởi vì em biết có thể một câu nói hớ nênh của mọi người cũng có thể vô tình vò nát các cơ hội của anh ấy.
Mình: Không phải chứ. Bọn mình cũng sẽ tỏ ra ủng hộ anh ấy mà.
Lilly: Cậu thử nghĩ mà xem, Mia. Nếu anh Hank nói với cậu: “Mia, anh muốn trở thành ngườ mẫu” thì cậu sẽ phản ứng thế nào? Xin lỗi chứ đảm bảo cậu sẽ phá lên cười cho coi.
Mình: Không, mình sẽ không cười đâu
Lilly: Chắc chắn cậu sẽ làm vậy. Bởi vì trong mắt cậu anh Hank chỉ là ông anh họ tỉnh lẻ hay khóc nhè, thậm chí không biết bánh hạt dẻ là cái gì. Nhưng cậu thấy đó, mình đã nhìn ra được cái tài năng tiềm ẩn của anh ấy có thể trở thành…
Anh Michael: Ờ, trở thành đứa lúc nào cũng xuất hiện trên mấy cuốn lịch treo tường.
Lilly: Anh chỉ đang ghen tị với người ta thôi.
Anh Michael: Ờ đúng rồi đó. Tao luôn muốn thấy ảnh mình mặc đồ lót treo đầy đường ở quảng trường Thời đại đấy.
( Thực ra mình cũng muốn nhìn thấy mấy tấm ảnh đó nhưng rõ ràng là anh Michael đang mỉa mai mà).
Anh Michael: Anh không tin là bố mẹ em sẽ đồng tình với hành động nghĩa hiệp vừa rồi của em đâu nếu họ biết em đã trốn học để làm điều đó. Đặc biệt nếu họ phát hiện ra em sẽ bị phạt vào tuần tới.
Lilly (trông có vẻ thiểu não) Các nhà hảo tâm luôn tử vì đạo. nữa.
Vậy đó. Đó là tất cả những gì anh ấy nói với mình trong ngày hôm nay. TRONG CẢ NGÀY HÔM NAY.
Lưu ý: tra từ điển ngĩa của câu tử vì đạo
Các lý do tại sao anh Michael không chịu thừa nhận mình là Jo-C-Rox
Anh ấy thẹn! Quá ngượng và không dám thổ lộ cảm xúc thật của anh ấy với mình.Anh ấy cho rằng mình không có cảm giác giống như vậy với anh ấy (Sai lầm quá!)Anh ấy đã thay đổi suy nghĩ và nhận ra rằng không hề thích mình (Không!)Anh ấy không muốn phải chịu búa rìu của dư luận khi hẹn hò với học sinh đầu cấp và dự định sẽ đợi tới khi mình đã là học sinh năm thứ hai rồi mới chính thức ngỏ lời với mình (Nhưng lúc đó anh ấy sẽ là sinh viên đại học năm thứ nhất và có khi lại so85 búa rìu dư luận khi hẹn hò với học sinh trung học ý chứ)Anh ấy thực chất không phải Jo-C-Rox. Và mình đang bị ám ảnh bởi anh chàng có vấn đề về nước sốt ngô mà mình thường gặp ở quán cà phê.
Bài tập về nhà:
Môn Đại số: Không có (thầy G nghỉ mà!)
Môn tiếng Anh: viết nốt bài về một ngày bình thường của mình! Và bài về kỉ niệm sâu sắc nhất!
Văn minh Thế giới: đọc và phân tích sự kiện gần đây trên tờ Sunday Times( ít nhất 200 chữ).
NK&TN: không được quên mang theo một đôla!
Môn tiếng Pháp: trang 120
Môn Sinh vật: câu hỏi cuối Chương 12 – hỏi Kenny câu trả lời.
Thứ bảy, ngày 31 tháng 10
Sáng nay ngủ dậy mình thấy mơn man trong đâu một điềm gì đó bất an. Mình mất mấy phút vẫn không thể lý giải nổi cảm giác đó nên quyết định nằm ườn trên giường ngắm mưa rơi ngoài cửa sổ. Trong khi đó con Louie Mập đang cuộn tròn cuối giường đùa nghịch với chính cái đuôi xù bông của mình.
Và rồi mình chợt bừng tỉnh: hôn nay, theo kế hoạch của bà, chính là ngày người mẹ đang mang bầu của mình sẽ làm đám cưới với thầy giáo Đại số trong một buổi đại lễ tại khách Plaza với sự có mặt của ca sĩ lừng danh Phil Collins
Mình nằm đó hy vọng rằng nhiệt độ của mình sẽ tăng lên 39 độ và mình không phải rời khỏi cái giường này để chứng kiến những gì sắp xảy ra ngày hôm nay. TẠI SAO MÌNH PHẢI CHỊU NHỮNG CHUYỆN NHƯ THẾ NÀY???
NHẬT KÝ TIẾNG ANH
Một ngày của Mia Thermopolis
Thứ bảy, ngày 31 tháng 10
8:16 sáng: Tỉnh dậy thấy căn nhà có vẻ vắng vẻ. Mẹ có lẽ vẫn đang ngủ (gần đây mẹ ngủ hơi bị nhiều).
8:18 sáng – 8:45 sáng: Chơi ở bàn bóng đá cùng chú vệ sĩ. Thắng 3 trong tổng số 12 trận. Cần phải tập luyện nhiều hơn khi có thời gian rảnh.
8:50 sáng: Không hiểu sao tiếng ồn nãy giờ vẫn không làm mẹ thức dậy vì thế nhẹ nhàng lên lầu gõ cửa phòng mẹ. Mình đứng đó hy vọng cánh cửa đó không mở ra để khỏi phải chứng kiến sự thật là mẹ mình đang ở cùng với ông thầy Đại số.
8:51 sáng: Gõ cửa mạnh hơn. Không hiểu sao mẹ có thể ngủ say thế nhỉ.
8:52 sáng: Vẫn chẳng có ai ra mở cửa, mình viết định ẩn cửa bước vào. Không có một ai trong phòng! Kiểm ta lại tủ thuốc trong phòng tắm thì thấy các vật dụng cá nhân như mascara, son, thuốc dưỡng thai… đều không cánh mà bay! Hình như có điều gì đó không ổn!
8:55 sáng: Điện thoại kêu. Bố gọi. Sau đây là đoạn hội thoại giữa bố và mình:
Mình: Bố à? Mẹ biến mất ồi. Cả thầy Gianini nữa.
Bố: Con vẫn gọi người đó là thầy Gianini mặc dù cả hai sống cùng nhà sao?
Mình: Bố, mẹ và thầy G đâu rồi?
Bố: Con không phải bận tâm về chuyện đó
Mình: Làm sao con không bận tâm cho được khi đó là mẹ và đứa em sắp sinh của con.
Bố: Mọi chuyện vẫn đang trong tầm kiểm soát của bố.
Mình: Làm sao con có thể tin rằng mọi chuyện vẫn đang nằm trong tầm kiểm soát của bố khi giờ đây mẹ con biến mất.
Bố: Bởi vì bố đã nói như vậy.
Mình: Bố, nói thật là con rất khó có thể tin vào bố.
Bố: Tại sao?
Mình: Tại sao ư? Có lẽ tại cái sự thật rằng bố đã nói dối con suốt bao nhiêu năm qua về danh tính và công việc thực sự của mình cho tới tận tháng trước.
Bố: Ồ chuyện đó….
Mình: Vì thế bố hãy cho con biết MẸ CON ĐANG Ở ĐÂU?
Bố: Mẹ con có viết một lá thư. Sẽ có người đưa cho con vào lúc 8 giờ tối nay.
Mình: Bố, 8 giờ tối nay là lúc đám cưới sẽ bắt đâu mà.
Bố: Bố biết.
Mình: Bố, bố không thể làm như thế với con. Con biết nói gì với…
Giọng ai đó: Anh Philippe, có chuyện gì thế?
Mình: Ai đấy hả bố? Có phải là cô Beverly Bellerieve không?
Bố: Thế nhá, bố phải đi đây, Mia.
Mình: Bố, khoan đã…
9:00 sáng – 9:15 sáng: Lục tung cả nhà lên tìm xem mẹ có để lại dấu tích gì không. Nhưng không thấy gì cả.
9:20 sáng: Có điện thoại. Bà hỏi xem mẹ và mình đã chuẩn bị sẵn sàng để đến tiệm trang điểm chưa. Bảo với bà rằng mẹ đã ra khỏi nhà ( sự thật là thế mà). Bà có vẻ nghi ngờ. Nói với bà rằng nếu có bất kì câu hỏi nào thì cứ hỏi con trai của bà. Bà nói bà cũng đang định làm như vậy và rằng xe limo sẽ tới đón mình vào lúc 10 giờ.
10:00 sáng: Xe limo đã tới. Mình cùng chú vệ sĩ ra khỏi nhà. Ngồi bên trong là bà nội (vẫn gọi là bà) và bà ngoại (thường gọi là ngoại). Ngoại có vẻ rất nóng lòng chờ đợi đám cưới tối nay – có lẽ ngoại sẽ còn hoang nỉ hơn gấp bội nếu đứa cháu trai không bỏ nhà đi làm người mẫu. Trong khi bà lại tỏ ra khá bình tĩnh. Bà nới bố vừa gọi điện báo rắng cô dâu (tức mẹ) muốn tự làm tóc và trang điểm. Mình không nói gì cả.
10:20 sáng: Vào tiệm Chez Paolo để tân trang.
6: 45 chiều: Rời khỏi tiệm Chez Paolo. Chú Paolo đã biến ngoại từ một bà nội trợ thuần thuý thành một quý bà sang trọng.
7:00 tối: Đến khách sạn Plaza. Sự biến mất của cô dâu được bố tiếp tục che đậy bằng lý do mẹ muốn nằm nghỉ trước buổi lễ. Mình đã lén nhờ chú Lars dùng di động gọi thử về nhà nhưng không có ai nhấc máy.
7:15 tối: Trời bắt đầu mưa. Ngoại cho rằng mưa trong ngáy cưới là điềm gở. Bà nói: Không, đó là những hạt trân châu. Ngoại thì bảo: Không, đó là những hạt mưa. Dấu hiệu rạng nứt đầu tiên giữa hai người đứng đầu của dòng họ.
7:30 tối: Mình bị lùa vào căn phòng nhỏ gần lễ đường, cùng với các phù dâu khác (siêu mẫu Giselle, Karmen Kass và Amber Valetta mà bà đã phải đi thuê vì mẹ nhất quyết không đưa cho bà danh sách các phù dâu của mình). Mình đang mặc chiếc vày hồng mơ ước của mình cùng đôi giày vải xinh xắn tiệp màu với váy.
7:40 tối: Không một phù dâu nào buồn nói chuyện với mình, ngoại trừ một câu khen mình “dễ thương”. Chủ đề duy nhất của họ là về bữa tiệc đêm qua và sự cố có ai đó nôn lên giày của siêu mẫu Claudia Schiffer.
7:45 tối: Khách khứa bắt đầu ùn ùn kéo tới. Mình không thể nhận ra ông ngoại giữa biển người đó nếu không nhờ cái mũ bóng chày của ông. Trông ông trong bộ đồ vest thật lịch lãm, cứ như phiên bản về già của diễn viên điện ảnh Matt Damon vậy.
7:47 tối: Có hai người khách tự xưng là bố mẹ của chú rể. Bố mẹ của thầy Gianini từ Long Island đã đến! Bác Gianini Sr. đã gọi chú Vigo là “Bucko” và dúi vào tay chú ý một đồng 20 đô la để được đổi cjỗ lên hàng ghế đầu tiên. Chú Vigo trông có vẻ rất vui.
7:48 tối: Ca sĩ Fergie đang đừng ở gần cửa ra vào trò chuyện với nhà tài phiệt Donald Trump về thị trường bất động sản Manhattan. Cô ấy đang tìm một căn hộ thuê 4 phòng ngủ có giá dười 10.000 đôla/ tháng. Ông Donald đã chút cô ấy may mắn.
7:50 tối: Ca sĩ Sting đã để tóc dài trở lại. Mình suýt thì không nhận ra. Trông chú ý như trẻ con vậy. Nữ Hoàng Thuỵ Điển đã hỏi xem chú ý là bạn của cô dâu hay chú rể. Chú Sting đã nói bừa là bạn của chú rể mặc dù mình đã xem qua chồng đĩa của thầy Gianini rồi, chẳng có cái nào ngoài đĩa của nhóm nhạc The Grateful Dead.
7:55 tối: Cả căn phòng trở nên im phăng phắc khi ca sĩ Phil Collins ngồi xuống bên chiếc piano. Hy vọng rằng mẹ đang ở một nơi nào đó, không nghe không thấy gì cả.
8:00 tối: Mọi người đang rất nóng lòng chờ đợi buổi lễ bắt đầu. Mình đòi bố - lúc này đã nhập với mình và mấy cô siêu mẫu – đưa cho mình lá thư của mẹ. Bố rút từ trong túi áo ra một lá thư.
8:01 tối: Mình đọc lá thư đó.
8:02 tối: Mình phải ngồi xuống trấn tĩnh lại.
8:05 tối: Bà và chú Vigo đang chụm đầu bàn bạc điều gì đó. Hình như họ đã đoán ra cả cô dâu và chú rể sẽ không xuất hiện trong buổi lễ hôm nay.
8:07 tối: Amber Valetta thì thào rằng nếu buổi lễ không chịu bắt đầu ngay thì cô ấy sẽ bị trễ lễ đính hôn của nam diễn viên Hugh Grant.
8:10 tối: Các tiếng xì xào đột nhiên ngưng bặt khi ông bố lịch lãm của mình xuất hiện. Mặc dù bị hói gần hết đầu nhưng trong bố vẫn ra dáng Hoàng tử trong bộ vest được may đo chuẩn đến từng milimét. Ca sĩ Phil Colins đã ngừng chơi đàn.
8:11 tối: Bố đã có một bài phát biểu như sau:
Bố: Tôi xin gửi đến tất cả các quý vị có mặt ngày hôm nay lời cảm ơn chân thành nhất vì đã bới chút thời gian đến chia vui cùng gia đình chúng tôi. Tôi rất lấy làm tiếc khi phải tham báo rằng đám cưới giữa bà Helen Thermopolis và ông Frank Gianini sẽ không được tổ chức… vào buổi tối hôm nay như dự kiến ban đầu. Cặp đôi hạnh phúc đã bỏ trốn và bay tới Cancun vào sáng nay. Tôi tin rằng tại đó họ sẽ có một đám cưới nho nhỏ chỉ có hai người.
8:13 tối: Một tiếng la thất thanh phát ra từ phía sân khấu đặt cây đàn dương cầm. Tiếng la đó không phải xuất phát từ ca sĩ Phil Collins mà từ một người phụ nữ đứng tuổi sang trọng và lịch lãm với đôi mắt được tô vẽ rất cầu kì. Nói cách khác, đó là bà.
Bố: Chúng tôi rất hân hạnh được phục vụ bữa tối cho quý vị trong phòng lớn. Và một lần nữa xin cảm ơn tất cả mọi người đã tới đây ngày hôm nay.
8:15 tối: Bố bước xuống khỏi sân khấu. Các vị khách bất đắc dĩ lục đục đi lấy đồ uống. Không còn ai chơi piano nữa.
Mình: (nói vu vơ một mình) Mêhicô ư? Thật không hiểu nổi mẹ nghĩ gì nữa. Nhỡ mẹ uống nước ở đó sau này em mình sinh ra bị đột biến gen thì sao.
Amber: Đừng lo, bạn của chị Heather cũng đã mang thai ở Mêhicô và uống nước đó. Kết quả là cậu ấy sinh đôi.
Mình: Và chúng có vây ở lưng đúng không ạ?
8:20 tối: Ca sĩ Phil Collins bắt đầu chơi bản “the Circle of Life” trong phim Vua Sư Tử. Và bà đã quát lên: “Có thôi đi không!”.
Nội dung bức thư mà mẹ đã viết cho mình:
Mia yêu quí của mẹ,
Vào lúc con đọc được bức thư này thì có lẽ mẹ và chú Frank đã làm đám cưới. Mẹ xin lỗi đã không thể nói cho con biết sớm hơn. Vì mẹ muốn khi bà hỏi con có biết chuyện gì không ( và mẹ dám chắc là bà sẽ hỏi câu đó) thì ít ra con có thể thành thật trả lời rằng con không hề biết gì cả, để không làm rạn nứt tình cảm của hai bà cháu.
Rạn nứt tình cảm giữa mình và bà sao? Mẹ đang đùa con đấy à? Trườc giờ tình cảm con và bà có bao giờ “lành lặn” chứ.
Mà mình cũng đâu có để tâm đến chuyện đó.
Mẹ và chú Frank thực lòng rất muốn có con bên cạnh chút phúc cho đám cưới của bọn mẹ. Vì thế mẹ và chú đã quyết định khi nào về nước, cả nhà chúng ta sẽ tổ chức riêng một bữa tiệc: lần này sẽ tuyệt đối bí mật chỉ mang tính chất gia đình và mấy người bạn thân thôi!
Nghe cũng hấp dẫn đấy chứ. Hầu hết mấy người bạn của mẹ đều là các nữ quân nhân hoặc là nghệ sĩ. Một trong số đó rất thích trò đứng trên sân khấu vừa đổ từng cốc sôcôla xối xả lên người vừa ầu ơ ngâm thơ.
Không biết mấy cô chú đó có thể hoà đồng với mấy người bạn của thầy G không nữa. Đảm bảo bạn của thầy ấy sẽ chỉ thích ngồi xem thể thao cho mà xem.
Con đã là nguồn sức mạnh to lớn của mẹ trong suốt quãng thời gian điên khùng vừa qua Mia ạ. Và mẹ muốn con hiểu được rằng – cũng như bố và bố dượng của con – đều rất cảm ơn con về điều đó. Con là đứa con gái tuyệt vời nhất mà bất cứ người mẹ nào cũng mong muốn được có. Và đứa em trai (hoặc em gái) sắp chào đời này sẽ là đứa bé may mắn nhất thế giới này vì có một bà chị gái như con.
Nhớ con rất nhiều.
 
 
Mẹ
Thứ Bảy, ngày 31 tháng 10, 9 giờ tối
Mình đang bị sốc nặng. Cực sốc.
Không phải vì chuyện và thầy G bỏ trốn. Mình thấy chuyện đó thậm chí còn rất lãng mạn là đằng khác.
Mình bị sốc vì chính bố - đúng vậy, ông bố yêu dấu của mình- là người giúp mẹ và thấy G bỏ trốn. Cuối cùng thì bố đã dám chống lại mẹ của mình: một cuộc CÁCH MẠNG LỚN.
Sau vụ này mình bắt đầu nghĩ rằng thực chất bố chẳng sợ bà một tẹo nào cả! Trước giờ bố chỉ không muốn dây vào cho phiền phức thôi. Có lẽ bố cho rằng cứ chiều theo bà còn hơn là chống đối lại bà. Vì cuộc chiến với bà luôn là một cuộc chiến cam go và dai dẳng.
Nhưng lân này thì không. Cuối cùng bố đã chịu nhảy vào cuộc.
Và bố sẽ phải “trả giá” về điều đó là cái chắc.
ừ nay mình phải điều chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ từ xưa đến giờ về bố thôi.
Trong khi bà vẫn chưa hồi lại sau cú sốc vừa xong, mình vội chạy ra chỗ bố và ôm chầm lấy bố: “Bố đã thành công rồi!”
Bố nheo mắt nhìn mình giọng đầy tò mò: “Sao con có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?”
Úi, ngượng quá… Mình lí nhí nói: “Dạ… thì… vì… bố biết đấy..”
“Không, bố không biết gì cả”
“Dạ… thì…” – mình không biết phải nói sao nữa. TẠI SAO???? TẠI SAO mình luôn phải nhanh nhẩu nói ra toàn những điều không nên nói để ồi sau đó phải hối hận thề này không biết?
Mình đã tính chuyện bịa đại một lý do gì đó. Nhưng có vẻ như bố đọc được suy nghĩ của mình, bố nói bằng một giọng đầy cảnh cáo: “Mia…
“Thôi được rồi, con nói” – mình miễn cưỡng buông bố ra và nói – “Đôi khi bố tỏ ra – con chỉ nói là tỏ ra thôi nha – là bố khá sợ bà”.
Bố với tay ra và quàng tay ôm lấy cổ mình. Ngay trước mặt cô Hillary Clinton lúc cô ấy vừa đứng dậy đi theo mọi người vào phòng lớn để ăn tối. Cô ấy đã mỉm cười nhìn bố con mình. Có lẽ cô ấy thấy hành động đó của bố rất dễ thương.
“Mia, bố đâu có sợ bà. Mà bà cũng không đến nỗi khó chịu như con nghĩ đâu. Nói chung là nếu biết cách thì bà rất dễ đối phó”.
Ha, chuyện này mới đây.
“Hơn nữa, con có cho rằng bố lại chịu để con gái bố buồn hay sao? Cả mẹ con nữa? Bố sẽ luôn ở bênh cạnh hai mẹ con”.
Mấy lời đó của bố nghe sao cảm động thế không biết. Mình thậm chí đã khóc mất một lúc cơ đấy. Hoặc có khi tại khòi thuốc ở phòng bên cạnh. Hôm nay có rất nhiều khách đến từ châu Âu mà.
“Mia, trước giờ bố cũng không đối xử quá tệ với con phải không?” – đột nhiên bố quay sang hỏi mình.
Mình đã hơi bất ngờ trước câu hỏi đó: “Không, tất nhiên là không rồi bố. Bố mẹ luôn làm tròn trách nhiệm của mình mà”.
Bố gật gù nói: “Bố hiểu rồi”.
Có vẻ như mình ca ngợi bố chưa đủ thì phải. Mình vội nói thêm: “Không, ý con là con không còn có thể yêu cầu thêm điều gì tốt hơn được nữa từ bố mẹ…” – rồi mình không kìm nổi đã buột miệng đế thêm một câu: “Nhưng con vẫn có thể sống tốt dù không có mấy chuyện công chúa đó”.
Trong bố có vẻ như muốn lấy tay xoa đầu mình. Nhưng bố rụt tay lại ngay vì mớ keo bọt dày đặc người ta phun đầy lên tóc mình sẽ dính bết vào.
“Bố rất tiếc về chuyện đó. Nhưng con có nghĩ rằng con sẽ hạnh phúc nếu chỉ là một cô bé Nancy bình thường không Mia?”
Tất nhiên rồi!
Ngoại trừ việc mình không thích cái tên Nancy cho lắm.
Có lẽ khảonh khắc này sẽ được liệt vào mục kỉ niệm sâu sắc nhất mà mình dự định sẽ viết trong quyển Nhật kí tiếng Anh, nếu chú Vigo không chạy tới phá ngang. Trông mặt chú ý thật phờ phạc. Mà cũng phải thôi. Bao nhiêu công sức chuẩn bị cuối cùng thành ra thế này đây! Đầu tiên là cô dâu và chú rể từ chối tham dự, còn bây giờ thì bà chủ của bữa tiệc, bà Hoàng xứ Genovia đang nhốt mình trong phòng không chịu mở cửa.
“Ý anh là sao? Mẹ tôi không chịu ra khỏi phòng sao?” – Bố tôi cao giọng hỏi.
“Thưa Hoàng tử, đúng như vậy” – trông chú Vigo mếu máo chực khóc váng lên – “Chưa bao giờ tôi thấy bà tức giận đến như vậy! Bà nói mình đã bị phản bội bởi chính gia đình của mình. Bà không còn mặt mũi nào xuất hiện trước công chúng nữa, nỗi nhục nhã này thật quá lớn!”
Bố ngẩng mặt lên trời ngao ngán nói: “Chúng ta đi nào”.
Bố ra hiệu cho mình và chú Vigo yên lặng rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng bà.
“mẹ ơi” – Bố gọi – “Mẹ ơi con là Philippe đây. Con vào được không?”
Không có tiếng trả lời. Nhưng mình dám chắc là bà ở trong đó. Mình có thể nghe thấy tiếng con Rommel đang rên ư ử.
“Mẹ ơi” – Bố vừa gọi vừa thử xoay núm cửa nhưng nó đã được khoá. Bố thở dái đánh thượt.
Cũng dễ hiểu thôi, cả ngày hôm nay bố đã phải đau đầu nghĩ cách ngăn cản lễ cưới này và giờ thì thêm chuyện này nữa.
“Mẹ ơi. Mẹ mở cửa đi” – Bố nài nỉ.
Vẫn không có tiếng trả lời.
“Mẹ ơi. Mẹ đang xử sự giống trẻ con rồi đó. Con muốn mẹ mở cửa ra ngay lập tức. Nếu không con sẽ gọi người lên dùng khoá tự mở đó. Chẳng nhẽ mẹ buộc con dùng đến cách đo hay sao? Mẹ?”
Mình biết bà sẽ thà để cho bọn mình nhìn thấy khuôn mặt bà khi không trang điểm còn hơn là để cho nhân viên khách sạn xì xào to nhỏ về chuyện gia đình mình. Do đó mình ra hiệu bảo bố: “Bố, để con thử xem sao.”
Bố nhún vai kiểu được-thôi-nếu-con-muốn-thử và lùi sang một bên.
Mình ghé mồm vào khe cửa gọi: “ Bà ơi. Là cháu đây, Mia đây”.
Thử vậy thôi chứ mình không hề hy vọng gì là bà sẽ mở cửa cho mình. Vì nếu bà đã không chịu mở cửa cho chú Vigo – nhân viên yêu quý của bà, và bố - người mà giờ bà có thể đang rất ghét, nhưng ít ra đó là đứa con trai duy nhất của bà – thì chẳng có lý do gì bà lại mở cửa cho một đứa công-chúc-chưa-hoàn-thiện như mình.
Và đúng như mình nghĩ, không có tiếng nào cả. Ngoại trừ tiếng con Rommel tiếp tục rên ư ử đến ái ngại trong phòng.
Mình vẫn không chịu bỏ cuộc: “Bà ơi con rất tiếc về việc mẹ con và thầy Gianini. Nhưng rõ ràng con đã báo trước với bà từ đầu rằng mẹ con không hề muốn tổ chức đám cưới kiểu này. Bà còn nhớ không? Con đã nói với bà là mẹ con chỉ muốn có một hôn lễ nhỏ và giản dị thôi. Đáng ra bà phải nhận ra điều đó khi các vị khách có mặt hôm nay không có ai là khách của mẹ con. Tất nhiên đều là khách của bà. Trừ ông bà ngoại con. Và bố mẹ thầy Gianini. Bà thấy đấy, mẹ con đâu có biết Imelda Marcos hay Barbara Bush là ai đâu? Con tin rằng họ đều là những người rất đáng mến nhưng rõ ràng không một ai trong số đó là bạn của mẹ con”
Bà vẫn chẳng buồn lên tiếng.
“Bà ơi. Bà làm con hơi bị ngạc nhiên đấy. Con tưởng bà thường dạy con là một công chúa phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống có thể xảy ra dù nó có xấu đến đâu đi chăng nữa. Cũng như không được phép lẫn trốn đằng sau ánh hào quang của sự giàu có và các đặc quyền của mình. Hành động của bà bây giờ đâu có giống những gì bà đã dạy con? Không phải bà nên xuống đó và giả vờ như đây chính là kế hoạch mà bà đã sắp xếp từ trước và cùng mọi người nâng cốc chúc mừng cặp cô dâu chú rể vắng mặt hay sao?”.
Mình đã giật mình nhảy vội ra sau khi thấy núm cửa phòng bà xoay từ từ. Một giây sau, bà bước ra xúng xính trong bộ váy dạ hội nhung màu tía, đầu đội vương miện kim cương.
Bà ngẩng cao đầu trịch thượng nói: “Tất nhiên là ta sẽ quay tở lại bữa tiệc rồi. Ta chỉ lên đây để tô lại son môi mà thôi”.
Bố và mình quay sang nhìn nhau đầy ý nhị.
“Vâng, hiển nhiên là thế rồi” – mình nói.
“Một công chúa” – Bà vừa nói vừa với tay khép cửa phòng lại – “Không bao giờ bỏ rơi các vị khách của mình”.
“Vâng ạ”.
“Vậy hai đứa đang làm gì ở đây?” – Bà nhìn chằm chặp hai bố con mình.
“Hai bố con cháu chỉ… muốn lên xem bà có ổn không thôi” – Mình nói.
“ta biết” – Bà vừa nói vừa làm một việc rất-không-giống-bà. Vòng tay khoác tay mình cực kì tình cảm. Rồi không thèm nhìn bố, bà nói: “Đi thôi”.
Mình thấy mắt bố trợn tròn khi thấy hành động trên của bà.
Trông bố không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng mình thì có.
“Bà ơi đợi con chút” – mình kéo tay bà lại.
Mình vòng tay vào tay bố, rồi cả ba người nhà mình tay trong tay cùng nhau đi xuống dưới lầu.
Thấy vậy bà chỉ khịt mũi một cái còn bố thì mỉm cười.
Mình nhận ra rằng đây có lẽ là kỉ niệm sấu sắc nhất với cả ba người bọn mình.
Hoặc ít nhất là với mình.
 
 
 
 
 
Chủ Nhật, ngày 1 tháng 11, 2 giờ chiều
Tối hôm qua cũng không đến nỗi thất bại lắm.
Mọi người đã có thời gian vui vẻ bên nhau. Và anh Hank là một trong số đó. Phải công nhận anh ấy rất có năng khiếu gây sốc cho người khác. Đúng vào lúc buổi tối chuẩn bị được dọn ra thì anh Hank xuất hiện trong bộ vest lịch lãm hiệu Armani.
Ông ngoại đã rất vui mừng khi gặp lại anh. Bà Gianini, mẹ của thầy Gianini tỏ ra hâm mộ anh Hank thấy rõ. Có lẽ bởi phong thái lịch thiệp của anh ấy. Xem ra anh ấy đã thuộc làu làu các bài học về cách ứng xử và giao tiếp mà Lilly dạy. Sau đó, lúc đến màn khiêu vũ, anh ấy đã ra mời bà nhảy điệu valse thứ hai- bố nhảy với bà điệu valse đầu tiên – như một lời đáp lễ cho câu khen ngợi của bà trước đó rằng anh ấy là hình mẫu cho đức lang quân tương lai của mình.
May phước là ở Genovia có luật cấm không cho anh em họ đời thứ nhất kết hôn.
Có lẽ người hạnh phúc nhất mà mình nói chuyện cùng vào tối qua không phải là người có mặt ở bữa tiệc. Khoảng 10 giờ đêm thì chú Lars đưa cho mình cái di động. Thử đoán xem người ở đầu dây bên kia là ai? “Mia hả con?” – là mẹ!! Nghe giọng mẹ có thể đoán được là mẹ đang ở một nơi rất xa vì mình thấy sóng điện thoại rất lạo xạo.
Mình không muốn hét lên gọi “Mẹ” quá to vì bà đang đứng trò chuyện với khách gần đấy. Vả lại mình nghĩ bà sẽ không tha thứ cho bồ mẹ mình nhanh thế đâu. Mình trốn vội ra sau cái cột nhà và thì thào: “Mẹ! Mẹ và thầy đã tổ chức đám cưới xong chưa?”
Họ đã chính thức kết hôn rồi! Mặc dù có hơi muộn nhưng ít ra thì đứa em sắp sinh của mình sẽ không phải mang cái danh con hoang như mình. Bên đó mới đang khoảng 6 giờ chiều, mẹ và thầy đang đi dạo ngoài biển nhấm nháp cốc tai dứa. Mình đã bắt mẹ phải hứa là không được ăn quá nhiều đá bào vì nói gì thì nói mình không tin vào nguồn nước ở đó cho lắm.
“Các kí sinh trùng có thể co trong đá bào đấy mẹ ạ” – mình cảnh cáo cho mẹ biết – “Đến Bắc cực lạnh như vậy mà vẫn có nhiều loại sâu sống trong băng cơ mà. Bọn con đã được học trong giờ Sinh vật. Chúng tồn tại hàng ngàn năm nay rồi. Vì thế cho dù đã thành đá nhưng mẹ vẫn có thể bị nhiễm khuẩn nếu uống phải chúng. Mẹ chỉ được ăn đá bào lấy từ nước đóng chai thôi. Mẹ đưa máy cho thầy Gianini đi, con sẽ chỉ cho thầy ấy cần phải làm thế nào…”
Mẹ cắt ngang lời mình.
“Mia à… Mọi người…” – Mẹ hắng giọng – “Ngoại phản ứng thế nào hả con?”
“Ngoại ý ạ?” – Mình quay qua tìm ngoại. Sự thật là chưa bao giờ thấy ngoại vui đến như vậy. Ngoại đang tận hưởng cảm giác sung sướng trong vai trò mẹ của cô dâu. Nảy giờ ngoại đã nhảy với Hoàng tử Albert, người đại diện cho hoàng gia Monaco
“Dạ… Ngoại… Ngoại đang rất giận mẹ”.
Tất nhiên là mình nói dối nhưng lời nói dối đó chắc chắn sẽ làm mẹ vui. Một trong những niềm vui của mẹ là chọc giận ông bà. Thôi thì cứ coi như đây là món quà cưới mình dành cho mẹ.
“Thật vậy sao Mia?”
“Vâng” – mình vừa nói vừa nhìn cảnh ông đang dìu ngoại xoay tròn quanh tháp sâm panh, cả hai cười rả rích với nhau – “Có lẽ ông bà sẽ không bao giờ nói chuyện với mẹ nữa đâu”.
“Ôi, tệ vậy sao” – mẹ nói với giọng chẳng có gì là đau khổ cả, thậm chí còn mừng rỡ là đàng khác.
Mình thật khâm phục tài nói dối thiên bẩm của mình quá đi.
Thật không may đúng lúc đó thì đường dây bị ngắt. Ít nhất thì mình cũng đã kịp cảnh báo mẹ về mấy con sâu đá rồi.
Thú thật là hôm nay mình không được vui như mọi người. Anh Hank là người duy nhất có mặt trong bữa tiệc tầm tuổi với mình. Nhưng anh ấy còn mãi khiêu vũ với chị Giselle đâu còn thời gian dành cho mình.
Thật may là đếm tầm 11 giờ đêm thì bố lại gần và hỏi: “Ủa, Mia, không phải hôm nay là Halloween sao?”.
“Đúng ạ”.
“Con không có nơi nào muốn đi sao?”
Mình đâu có quên vụ Rocky Horror nhưng rõ ràng là bà đang cần có mình bên cạnh. Đôi lúc việc gia đình còn quan trọng hơn chuyện bạn bè – thậm chí là chuyện yêu đương.
Nhưng nghe bố nói vậy mình phải chộp lấy ngay: “Dạ có chứ ạ”.
Bộ phim sẽ được chiếu lúc nửa đêm ở rạp chiếu phim thành phố - cách đây khoảng 50 dãy nhà. Nếu mình đi nhanh có lẽ vẫn kịp. Ý mình là nếu chú Lars và mình đi nhanh.
Nhưng vấn đề là mình không có trang phục hoá trang. Vào dịp Halloween sẽ không ai cho bạn vào rạp trong bộ quần áo bình thường hằng ngày cả.
“Ý em là sao, em không có trang phục hoá trang à?” – chị Fergie tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của bố con mình.
Mình giơ cái váy lên và nói: “Dạ, em nghĩ em có thể đóng giả làm phù thuỷ tốt bụng Glinda. Nhưng vấn đề là em không có gập phép và vương miện”.
Mình không ngờ lạ chị Fergie lại khéo tay như thế. Chính cô Catherine Zeta Jones-Douglas đã chỉ cho mình biết. Chỉ vài phút sau mình đã có trong tay một cây gậy phép làm từ các que khuấy đồ uống bằng pha lê. Chị Fergie đã dùng các sợi dây thường xuân trên mấy lẵng hoa cảnh quấn chúng lại với nhau. Tiếp đó chị ấy thiết kế cho mình một cái vương miện giấy to uỵch làm từ mấy tờ thực đơn và súng bắn keo có sẵn trong túi của chị ấy.
Phải công nhận là trông chúng thật đẹp, y như trong phim Wizard of Ox vậy! (tất nhiên chị ấy đã quay mặt có chữ vào bên trong).
“Và giờ thì chúng ta đã có… Glinda – cô phù thuỷ tốt bụng.” Nói rồi chị ấy quay sang chú Lars: “Anh thì dễ thôi. Anh chính là James Bond”.
Chú Lars trong có vẻ rất hài lòng. Chúng ấy lúc nào chẳng muốn được làm điệp viên.
Nhưng có lẽ không có ai vui bằng mình. Vậy là giấc mơ được Anh Michael thấy mình trong chiếc váy tuyệt vời này sắp trở thành hiện thực. Còn nữa, bộ cánh hoàn hảo này sẽ giúp mình có dũng khí đứng đối chất với anh ấy về Jo-C-rox.
Sau khi chào bố, mình vọt lẹ ra cửa. Mình cũng định ra chào bà đã nhưng khi đó bà đang say sưa cùng ông Gerald Ford nhảy tango.
Vừa bước ra khỏi cửa mình bị hàng trăm phóng viên nhà báo vây lại, mọi người xồ ra tranh nhau đặt câu hỏi.
“Công chúa Mia! Xin cô cho biết cảm nghĩ của mình khi mẹ cô bỏ trốn trong chính đám cưới của mình?”
Mình cũng đã định không nói bất cứ câu gì, phó mắc cho chú Lars dọn đường đưa mình vào xe limo nhưng rồi trong đâu mình chợt loé lên một ý tưởng. Mình giật cái micro gần nhất nói: “Tôi chỉ muốn nói với mọi người ằng trường trung học Albert Einstein là ngôi trường tuyệt vời nhất ở Manhattan này, thậm chí là trên toàn Bắc Mỹ. Trường chúng tôi có cơ sở vật chất kỹ thuật vào loại bậc nhất hiện nay với rất nhiều học sinh ưu tú. Nếu có ai đó không chịu nhận ra điều đó thì quả thực họ đang tự lừa dối chính mình, bác Taylor ạ”
(Bác Taylor là bố của Shameeka).
Rồi mình đưa tay ra trả lại cái micro cho chủ của nó và chui vào xe.
Xém tí nữa là mình không tới kịp. Thứ nhất, do có diễu hành nên giao thông bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Thứ hai, hàng dòng người đổ về rạp chiếu phim thành phố khiến cho các con đường quanh đó bị chặn lại hết. Mình phải bảo chú xế đi chầm chậm lại để chú Lars và mình có thể tìm đám bạn mình trong biển người. Nhưng hôm nay ai cũng hoá trang, rất khó để tìm ra được nhóm người của Lilly.
Đột nhiên mình thấy nguyên một nhóm ăn mặc ất quái đản, toàn đồ dã chiếc của quân đội hồi chiến tranh thế giới thứ II. Máu me (máu giả) tùm lum khắp người, một số còn giả vờ bị què cụt. Cả lũ đang giương cái biển Tìm kiếm Binh nhì Ryan. Đứng cạnh đó là một cô gái mặc áo choàng ren màu đen, đeo râu giả cùng một bạn trai giả làm mafia, tay cầm hộp vĩ cầm.
Chính nhờ cái hộp vĩ cầm đó mà mình nhận ra bọn họ.
“Dừng xe!” – mình hét lên.
Chiếc limo phanh kít lại, chú Lars và mình bước ra. Cô gái mặc áo choàng đen rống rít: “Ôi Chúa ơi! Cuối cùng cậu cũng đến!”
Là Lilly chứ không phải ai khác! Và người đứng bên cạnh cậu ấy với một mớ ruột giả phòi ra từ áo lính chính là anh Michael.
“Mau lên, hai người đứng vào hàng đi” – anh Michael nói với mình và chú Lars – “Cháu đã để dành sẵn 2 vé cho hai người”.
Mấy người đứng đằng sau bắt đầu la ó khi thấy mình và chú Lars len vào giữa hàng. Nhưng khi chú ý quay mặt lại lừ mắt nhìn thì tất cả bọn họ im bặt ngay tắp lự.
“Anh Hank đâu?” – Lilly hỏi.
“Anh ấy không đến được” – mình không muốn nói cho cậu ấy biết lý do. Lúc mình rời khỏi bữa tiệc anh ấy đng say sưa nhảy với chị Giselle. Mình không muốn Lilly nghĩ rằng anh Hank thích mấy cô siêu mẫu hơn bọnmình.
“Anh ấy không đến được. Tốt” – Boris cười rõ tươi nói.
Lilly quay phắt sang lườm Boris cảnh cáo, rồi hỏi mình: “Cậu đóng giả làm ai thế?”
“Còn ai nữa? Mình là Glinda – phù thuỷ tốt bụng”.
“Anh cũng đoán thế. Trông em quả thật rất… rất…” – anh Michael nói.
Anh ấy không nói được thêm gì nữa. Trông mình chắc là ngu ngốc lắm. Lúc đó tim mình tự nhiên chùng xuống, mình cảm thấy hơi buồn.
“Cậu trông rực rỡ quá, không hợp với không khí Halloween tí nào” – Lilly tuyên bố.
Rực rỡ ư? Vậy cỏn hơi bị cho là ngu ngốc. Nhưng sao anh Michael không nói được như thế nhỉ?
Mình nhìn Lilly từ đầu tới chân và hỏi: “Còn cậu là ai?”
“Vậy mà cậu không nhìn ra à? Mình là nhà tâm lý học Sigmund Freud” – Lilly vừa nói vừa lột bộ râu giả ra.
Boris chỉ vào hộp vĩ cầm trên tay hãnh diện nói: “Còn mình là Al Capone. Trùm Mafia Chicago”.
“Cũng giống lắm, Boris” – mình nói. Đến ngày như hôm nay mà cậu ta vẫn giữ cái bài áo len dắt trong quần. Cứ cái đà này cậu ấy mãi mãi bị coi là kẻ ngoại đạo ở cái đất Mỹ này thôi.
Ai đó giật giật đuôi váy của mình. Quay ra mới thấy thì ra là Kenny, bạn học nhóm trong lớp Sinh học của mình. Cậu ấy cũng là một thành viên trong đám tàn quân kia, và bị mất một tay (giả vờ).
Kenny hét lên: “Cuối cùng cậu cũng đã tới!”
“Đúng vậy” – mình nói. Xem ra sự phấn khích đang lan toả khắp bầu không khí quanh đây.
Hàng của bọn mình bắt đầu di chuyển. Mấy người bạn của anh Michael và Kenny trong CLB Máy tính (giờ là đám tàn quân máu me đềy người) vừa duyệt binh vừa hô to: “Một, hai, ba bốn. Một, hai, ba,bốn”.
Đúng là dân máy tính!
Phải đến lúc phim bắt đầu chiếu mình mới lờ mờ nhận ra chuyện gì đó không ổn. Mình đã cố tình ngồi ghế gần lối đi để có thể ngồi kế bên anh Michael. Còn bên kia là chú Lars. Nhưng đó al2 kế hoạch còn trên thực tế không hiểu làm sao chú Lars lại bị đẩy dạt sang một bên và người ngồi cạnh mình là Kenny.
Cũng không sao… vì chú Lars đã xuống dãy ghế phía sau ngồi ngay sau mình. Mình hầu như chẳng để ý đến Kenny mặc dù cậu ta tìm mọi cách nói chuyện với mình. Mồm thì trả lời cậu ta còn đầu thì tơ tưởng về anh Michael. Có thật là anh ấy nghĩ mình trong thật ngu ngốc không? Lúc nào thì mình nên nói cho anh ấy biết mình đã đoán ra anh ấy chính là Jo-C-rox? Mình đã tập luyện khá kĩ ở nhà rồi. Mình sẽ thả một câu thật bâng quơ vào cuộc đối thoại, kiểu: gần đây anh có xem bộ phim hoạt hình nào hay hay không?
Nghe rẻ rúng thật nhưng mình không thể nghĩ ra cách gợi chuyện nào khác cả.
Mình đã chỉ mong bộ phim kết thúc cho nhanh để con trút bầu tâm sự với anh Michael. tới tham dự tiệc cưới ngày hôm nay – và nam diễn viên điện ảnh Michael Douglas, 2 lần.
 
 
Mong thì mong là vậy nhưng phải công nhận Rocky Horror là một bộ phim hay. Khán giả trong rạp làm đủ trò điên khùng. Người thì ném bánh mỳ ới tấp, người thì bật ô ra che khi trời đổ mưa trong phim, người thì đứng lên giữa rạp ngoáy mông theo tiếng nhạc trong phim… Đây quả xứng đáng xếp vào danh sách những bộ phim hay nhất mọi thời đại. Xém chút nữa Dirty Dancing đã bị Rocky Horror dành mất vị trí quán quân trong danh sách các bộ phim yêu thích của mình nếu không có diễn viên Patric Swayze vớt vát lại.
Còn nữa, trong phim chẳng có cảnh nào có thể coi là rùng rợn cả. Do đó mình chẳng có cớ gì để tỏ ra sợ hãi đến mức anh Michael phải vòng tay qua ôm mình cả.
Thật đáng tiếc!
Nhưng bù lại mình cũng đã được ngồi cạnh anh ấy. Suốt 2 tiếng đồng hồ. Trong bóng tối. Với mình thế cũng đủ lắm rồi! Anh ấy cứ phá lên cười rồi lại quay sang nhìn xem mình có thấy buồn cười không. Hành động đó thật đáng ngờ, đúng không? Khi một ai đó không ngừng quay sang kiểm tra xem bạn có chung suy nghĩ với mình về một chuyện nào đó không, chứng tỏ anh ta hẳn có ý gì đó!
Vấn đề là Kenny cũng đang làm một việc tương tự: Phá lên cười rồi quay sang nhìn xem mình có cười không.
Đáng ra khi ấy mình phải nhận ra đó chính là manh mối thứ hai.
Sau khi xem phim xong tụi mình kéo nhau đi ăn sáng tại quán Bàn tròn. Và tại đây mọi chuyện đã trở nên vô cùng kì lạ.
Trước đây mình đã tới quán Bàn tròn này rồi – còn ở đâu trên cái đất Manhattan
Phải công nhận là mình ngu, thậm ngu! Nhưng đúng là đến lúc đó mình mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Đáng ra mình phải đoán ra từ lúc đang xem phim.
Không phải là anh Michael. Anh Michael không phải là Jo-C-Rox.
Một phần trong mình đã đoán ra ngay từ đầu chuyện này. Anh Michael đâu phải týp người làm mấy chuyện lén lút kiểu như vậy. Anh ấy càng không phải là người thích ký tên thành người khác. Những ý nghĩ hoang đường đó đã khiến chứng hoang tưởng của mình nặng hơn.
Mình đã tự HUYỄN HOẶC bản thân rằng anh ấy là Jo-C-Rox.
Rút cuộc Jo-C-Rox không phải là anh Michael mà là Kenny!
Nói vậy không có nghĩa là Kenny là người chẳng ra gì. Hoàn toàn không phải. Cậu ấy là một chàng trai cực kì dễ mến. Mình rất quý Kenny Showalter. Thực sự là vậy.
Nhưng chỉ có điều cậu ấy không phải là anh Michael Moscovitz.
Mình quay sang nhìn Kenny, miệng cố nở ra một nụ cười.
“Ôi, Kenny. Cậu chính là Jo-C-Rox sao?”
Kenny nhe răng cười toe toét.
“Đúng vậy. Không phải cậu phát hiện ra rồi sao?”
Mình nào có phát hiện ra. Bởi vì ngốc quá mà!
“Ừ, cuối cùng thì mình cũng đã biết” - mình cười trừ.
“Tốt” – Kenny lộ rõ vẻ thoả mãn – “Bởi vì cậu thực sự rất giống Josie trong bộ phim hoạt hình Josie and the Pussycats. Cô ấy vừa là nữ ca sĩ chính của một ban nhạc rock vừa là người chuyên đi phá các vụ án bí ẩn. Cô ấy rất tuyệt. Giống như cậu vậy”.
Ôi Chúa ơi. Kenny. Bạn học nhóm trong lớp Sinh vật của mình, Kenny. Cậu bạn nhút nhát cao 1m82 – Kenny, người luôn làm tất cả bài tập môn sinh dùm mình. Mình quên béng mất chuyện Kenny là một ban ruột của Anime Nhật. Cậu ấy đã từng nói với mình rằng cậu ấy sẽ dành cả cuộc đời của mình để quảng bà cho Anime NHật… sau khi đã tìm ra phương pháp chữa bệnh ung thư. Lẽ dĩ nhiên là cậu ấy có xem kênh Cartoon Network rồi, gần như nghiện cái kênh đó thì đúng hơn. Người dơi là loạt phim hoạt hình yêu thích nhất của cậu ấy.
Ai đó làm ơn bắn mình một phát đi cho xong!
Mình đã cố mỉm cười thật tươi. Nhưng mình nghĩ trong mình giống như đang mếu thì đúng hơn.
Nhưng Kenny có vẻ không để ý đến điều đó lắm thì phải.
“Cậu biết không, ở các tập sau của Josie và nhòm Pussycats đã bay ra ngoài vũ trụ, trở thành một trong những người tiên phong trong lĩnh vựa khai phá vũ trụ” – cậu ấy vẫn cứ thích thú kể chuyện.
Ôi Chúa ơi xin Người hãy cấu má cho con tỉnh dậy! Hãy biến đây thành một cơn ác mộng và khi con tỉnh dậy mấy chuyện này lập tức vỡ póc như bọt xà phòng!
Điều an ủi duy nhất là may mình vẫn chưa nói gì với anh Michael. Thật không dám tưởng tượng phản ứng của anh ấy sẽ thế nào nếu mình nói ra chuyện đó. Có khi anh ấy tưởng mình bị phản ứng phụ do uống thuốc quá liều mất.
“À, mà này, cậu có muốn hôm nào đó đi chơi với mình không Mia?” – Kenny hỏi.
Mình chúa ghét khi mọi người nói với mình những câu tương tự như vậy. Cực ghét luôn. Sao họ không nói “Cậu có muốn thứ 3 tới đi chơi với mình không?” để mình còn tìm được lý do thoái thác, kiểu “Ôi, không, thứ 3 mình bận mất rồi” chẳng hạn.
Đằng này nói như Kenny chẳng nhẽ mình huỵch toẹt ra là “Không, mình không muốn đi chơi với cậu. KHÔNG BAO GIỜ”.
Bởi vì nói vậy thì quá phũ.
Mình không thể phũ với Kenny được. Mình rất quý cậu ấy. Thật sự là vậy. Kenny là một người bạn tốt bụng, dễ mến.
Nhưng hỏi mình có thích được cậu ấy hôn không á?
Không thích cho lắm.
Mình phải nói gì đây? “Không, Kenny. Không. Mình không hề muốn đi chơi với cậu vì mình đã trót yêu anh trai của người bạn thân nhất mất rồi”.
Mình đâu thể nói vậy.
Tất nhiên là sẽ có người dám nói mấy câu kiểu đó.
Nhưng mình thì không.
“Tất nhiên rồi, Kenny” – và đó là câu trả lời cuối cùng của mình.
Dù sao thì đi chơi với Kenny thử xem có chết ai? Cái gì cũng phải thử lấy một lần thì mới khá lên được. Bà vẫn thường dạy mình như thế.
Và mình không còn cách nào khác là để Kenny vòng tay ôm lấy vai mình. Một tay thôi, vì tay kia còn bận giấu bên trong cái áo khoác để cho giồng sĩ quan quân đội bị mất một tay sau một trận nổ mìn.
Bàn của bọn mình hơi nhỏ nên khi Kenny vòng tay qua vai mình cậu ấy đã hích phải vai của anh Michael và anh ấy quay sang nhìn hai đứa mình…
Rồi rất nhanh liếc sang nhìn chú Lars. Ánh mắt anh ấy kiểu như… không biết tả sao nữa…
Kiểu, chú nhìn xem chuyện gì đang xảy ra kìa, hãy chặn họ lại đi chứ?
Không, chắc không phải đâu. Không có chuyện anh Michael lại quan tâm đến mình như thế đâu.
Còn chú Lars thì đang mải mê đổ thêm sữa vào cốc cà phê thứ 5 của mình và không buồn nhìn lên. Bỗng anh Michael bật dậy như lò xo và lạnh tanh: “Mình mệt rồi. Về thôi nhỉ?”
Tất cả mọi người nhìn anh Michael như thể nhìn mộ tên khùng vậy. Bởi có vài người vẫn còn đang ăn chưa xong. Lilly đã mỉa mai anh ấy: “Anh bị sao thế? Muốn đi ngủ sớm để giữ gìn sắc đẹp à?”
Nhưng anh Michael đã út ví ra lấy tiền trả phần của mình.
Thấy vậy mình cũng đứng phắt dậy và nói: “Mình cũng mệt rồi. Chú Lars ơi, chú gọi xe đi về thôi”.
Chú Lars có vẻ như chỉ chờ câu đó của mình, lập tức rút điện thoại ra và bấm số. Kenny nói: “Tiếc quá cậu lại phải về sớm như vậy. Mình sẽ gọi cho cậu”.
Chính câu nói đó của Kenny làm Lilly quay ngoắt qua nhìn mình rồi quay lại nhìn Kenny. Sau đó cậu ấy nhìn sang anh Michael. Và cuối cùng cậu ấy cũng đứng dậy.
“Đi thôi, Al. Tàn tiệc rồi” – cậu ấy gõ nhẹ lên đầu Boris, người vẫn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra.
Mọi người lục cụa đứng dậy móc ví trả tiền… và mình chợt nhận ra rằng mình không mang theo tiền. Mình đã không cầm theo ví. Bà đã quên không sắm cho mình một cái túi xách tay kèm theo bộ váy xinh xắn này.
Mình huých vào tay chú Lars và nói: “Chú có tiền không cho cháu vay một ít. Cháu không mang theo đồng nào”. Chú Lars gật đầu và loay hoay mở ví. Kenny bỗng bật ra như một cái máy trả lời tự động: “Không không Mia. Bánh kếp của cậu để mình trả”.
Mình giật thót cả mình khi nghe thấy thế. Mình không muốn cậu ấy trả tiền bánh cho mình, hay tiền 5 cốc cà phê của chú Lars. Mình là người theo chủ nghĩa bình đẳng giới, mình không muốn con trai trả tiền cho mình.
Hơn nữa mình cũng không muốn Kenny nghĩ hôm nay giống như buổi hẹn hò của hai đứa hay gì đó.
“Ôi không. Không cần đâu” – mình vội nói.
Nhưng Kenny nhất quyết không chịu, mở ví rút ra mấy đồng tiền lẻ để trên bàn. “Cứ để mình”.
Mình chợt nhớ ra bên cạnh là người theo chủ nghĩa bình đẳng giới mình còm là một công chúa nữa. Vì vậy mình cần tỏ ra lịch thiệp cho giống một công chúa. “Cảm ơn cậu rất nhiều, Kenny”.
Cùng lúc đó chú Lars rút ví ra đưa cho anh Michael đồng 20 đôla và nói: “Tiền vé xem phim”.
Nhưng anh Michael nhất quyết không nhận tiến của mình - ừ thì tiền của chú Lars, nhưng rõ ràng bố sẽ trả lại cho chú ý mà. Anh Michael trong có vẻ rất ngượng, nói: “Ồ không, cháu mời”. Sau đó mình có năn nỉ anh ý thế nào anh ý cũng nhất định không chịu cầm.
Và một lần nữa mình lại phải nhã nhặn nói: “Cảm ơn anh rất nhiều, anh Michael”, trong khi tất cả những gì mình muốn nói lúc đó là: “Hãy đưa tôi ra khỏi đây ngay!”
Còn không nữa, với hai người con trai trả tiền cho mình ngày hôm nay chẳng khác nào mình đang hẹn hò với cả hai người cùng một lúc.
Rõ là thế mà.
Sao mình chẳng thấy hạnh phúc gì thế nhỉ? Nhất là khi trước giờ mình chưa bao giờ hẹn hò với một anh chàng nào, nói gì đến tận hai người cùng một lúc.
Mình chỉ thấy buổi “hẹn hò đúp” này chẳng có gì là vui vẻ cả. Có lẽ bởi vì một trong số đó mình không hề muốn hẹn hò cùng.
Nhất là khi người đó lại chính là người thổ lộ thích mình… dù là bí mật qua thư.
Mấy chuyện này đúng là nhức hết cả đầu! Lúc đó mình chỉ muốn về nhà, leo lên giường trùm chăn kín đầu và giả vờ như chuyện vừa rồi chưa bao giờ xảy ra.
À đến ước nguyện đó của mình cũng không thực hiện được vì giờ mẹ anh thầy Gianini đang ở mãi tít tận Cancun, mình sẽ phải ở khách sạn với bà và bố cho tới khi mẹ về.
Có mấy người xin đi nhờ xe cùng mình về, chẳng nhẽ lại từ chối. Vả lại cái xe limo thiếu gì chỗ chứ, chở hết cả lũ về con được nữa là.
Và đúng lúc mình nghĩ mọi chuyện không thể tồi tệ hơn nữa thì anh Michael – đang đứng cạnh mình đợi đến lượt lên xe – quay san thủ thỉ: “Mia, điều ban nãy anh định nói với em là hôm nay em trông rất… rất…”.
Mình chớp mắt nhìn anh ấy trong ánh sáng xanh hồng của bóng đèn neon ở quán Bàn tròn. Giây phút này thật tuyệt vời! Mặc dù dưới ánh đèn ấy, trong bộ trang phục khác người ấy, trông anh Michael vẫn thật…
“Em mặc chiếc váy này trong rất xinh” – anh Michael nói vội.
Mình mỉm cười nhìn anh ấy. Lúc đó mình cứ thấy giống như cô bé Lọ Lem vậy. Như cái khúc cuối phim, lúc Hoàng tử tìm thấy Lọ Lem và xỏ đôi hài vào chân cô. Bộ quần áo rách rưới bỗng chốc biến thành chiếc váy dạ hội đẹp tuyệt trần, và các chú chuột chui ra khỏi hang bắt đầu hát vang chúc mừng.
Trong một giây đó, mình có cảm giác như vậy.
Và rồi một giọng nói cắt ngang dòng tưởng tượng của mình: “Hai người có lên xe không vậy”.Mình và anh Michael quay lại nhìn. Là Kenny. Cậu ấy đang thò đầu ra khỏi mui xe và vẫy tay gọi bọn mình.
“Ừm, có chứ” – mình ngượng nghịu nói, cứ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện gì sai trái ý.
Mình lên xe, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Mà cũng đã có chuyện gì xảy ra đâu.
Nhưng dọc đường về khách sạn, trong đầu mình chỉ vang lên một giọng nói: “Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh. Anh Michael đã khen mình trông rất xinh.”
Có thể anh Michael không viết những bức thư đó. Có thể anh ấy không cho rằng mình là cô-gái-giống-Josie-nhất trong trường.
Nhưng anh ấy đã nghĩ rằng mình trong rất xinh trong chiếc váy dạ hội màu hồng. Và điều đó mới là quan trọng đối với mình. này bán bánh kếp với giá chỉ 2 đôla – nhưng chưa bao giờ đi cùng với vệ sĩ và muộn như hôm nay. Tội nghiệp chú Lars, trông dáng vẻ khật khừ khủng khiếp của chú ý là đủ hiểu chú ý buồn ngủ lắm lắm rồi. Chú ý uống hết cốc cà phê này đến cốc cà ph6e khác. Mình thì bị ngồi kẹt giữa anh Michael và Kenny – thật buồn cười, sao lại trùng hợp thế nhỉ - còn Lilly, Boris và các thành viên CLB Máy tính thì ngồi xung quanh. Mọi người đang nói chuyệ với nhau rất to, tất cả cùng nói một lượt, không ai nhường ai, ồn ào như cái chợ vỡ. Đúng lúc mình đang không biết phải quay sang nói với anh Michael thế nào về cái vụ phim hoạt hình thì Kenny đột nhiên nghiêng ngả về phía mình, ghé sát vào tai và thì thào: “Dạo này cậu có nhận được lá thư nào hay ho không?”.
 
 
Giờ thì mình đang ngồi viết những dòng này trong phòng khách sạn của bà, xung quanh ngổn ngang toàn quà đám cưới và quà em bé. Con Rommel đang lăn qua lăn lại trên ghế sô-fa trong chiếc áo len cash-mere hồng. Đáng ra mình phải đang viết mấy lá thư cám ơn nhưng cuối cùng mình lại mở nhật ký ra viết.
Nhưng cũng chẳng có ai để ý đến điều đó. Ông bà ngoại đang ở đây, họ đến chào tạm biệt trước khi ra sân bay đáp chuyến bay sớm về Indiana. Giờ hai người bà của mình đang ngồi liệt kê những cái tên để đặt cho em bé và lên danh sách khách mời tới dự lễ rửa tội của em ý (ôi, không. Lại nữa sao?” trông khi ông ngoại và bố đang thảo luận về sự luân canh. Đó có vẻ là chủ đề mà các nông dân vùng Indiana và các nhà trông ôliu xứ Genovia đặc biệt quan tâm.
Vấn đề là ông ngoại là chủ của một cửa hàng tạp hoá, còn bố là một hoàng tử, không hiểu sự luân canh thì liên quan gì đến hai người cơ chứ? Mà thôi, kệ. Ít ra là hai người đang nói chuyện với nhau.
Anh Hank cũng đang ở đây. Anh ấy tới chào tạm biệt và thuyết phục ông bà rằng không có gì sai trái khi để anh ấy ở New York một mình cả. Nhưng xem ra anh ấy vẫn chưa nói được câu nào với ông bà cả vì từ lúc bước vào phòng tới giờ anh ấy chưa rời cái di động. Hầu hết các cú gọi tới là từ mấy cô phù dâu tối hôm qua.
Ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy dù sao mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ cho lắm. Mình sắp có một cậu em trai hoặc một cô em gái, chưa kể tự dưng có thêm một ông bố dượng siêu giỏi môn Đại số và một cái bàn bóng đá.
Và bố hoá ra không khiếp sợ bà như mình nghĩ… Còn bà cũng đã vui vẻ hơn mọi ngày, mặc dù còn chưa đi nghỉ dưỡng tại Baden-Baden.
Nhưng bà vẫn chưa thèm nói lời nào với bố, ngoại trừ những lúc bắt buộc.
Còn nữa, chiều tối nay mình sẽ có buổi hẹn với Kenny ở rạp chiếu phim thành phố để xem một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, như mình đã hứa với cậu ấy hôm trước.
Sau đó mình sẽ ghé sang nhà Lilly và tụi mình sẽ chuẩn bị cho chương trình phát sóng vào tuần tới với chủ đề “Những kỉ niệm buồn”. Bọn mình sẽ thử thôi miên lẫn nhau xem có ai nhớ được chút gì về kiếp trước của mình không. Ví dụ Lilly luôn nung nấu một niềm tin mãnh liệt rằng kiếp trước cậu ấy là Elizabeth I
Và mình tin cậu ấy.
Sau khi xong mình sẽ ngủ lại nhà Lilly. Tụi mình sẽ thuê phim Dirty Dancing về xem và làm giống như lần đi xem Rocky Horror – hai đứa sẽ la ó và ném đồ lên màn hình vô tuyến.
Và rất có thể sáng mai khi thức dậy mình sẽ gặp anh Michael ở bàn ăn sáng đang mặc quần ngủ và khoác áo choàng dài quên không buộc dây áo choàng dài như một lần mình tình cờ nhìn thấy.
Thề rằng đó sẽ là kỉ niệm rất sâu sắc đối với mình.
Một kỉ niệm cực kỳ sâu sắc!

hết

 

 


Xem Tiếp: ----