Dịch giả: Đàm Xuân Cận
Chương 20

     êm thứ hai, Vinnie Angeluzzi được nghỉ việc. Cũng là đêm nó trả thù đời.
Mẹ và chị cứ trêu chọc có số đào hoa làm nó bối rối. Nó có biết bồ bịch gì đâu? Lâu lâu bỏ năm đô la; giải quyết sinh lý một cách thực tế, chóng vánh, sòng phắng. Nó mắc cỡ vì đây là bằng chứng thất bại hiển nhiên. Nhớ lại vẻ kiêu hãnh ngầm của bà mẹ khi to tiếng trách Larry cứ lợi dụng bọn con gái nhẹ dạ. Hẳn mẹ và chị mà biết đi chơi điểm nhất định khó chịu lắm, coi nó chẳng ra cái quái gì.
Từ ngày thôi học Vinnie đi làm ở Sở Hỏa xa mỗi ngày từ bốn giờ chiều tới nửa đêm. Nó chưa hề đi dự một party, trò chuyện hay ôm hôn một cô gái nào. Được nghỉ thứ hai, đêm đó nó chẳng biết làm gì, tay chân nó như thừa thãi.
Nên chỉ biết mò đến một nhà điếm đáng tin cậy. Chính thư ký trưởng đã xì ra cho biết, vì ông ta không muốn anh em tới những bar ôm có sẵn máy chém, rồi quơ phải một em bệnh tật đầy mình, vừa tốn tiền vừa rắc rối. Đôi khi chính ổng cũng nhập bọn cho vui.
Ngày hành quân các thầy thư ký ăn mặc chỉnh tề cứ như đi xin việc không bằng. Các thầy bận sang trọng, đeo cà vạt, đội mũ phớt đúng thời trang. Các thầy hẹn nhau ở bar Diamond mà trước hết phải có cái gì bỏ bụng đã. Họ sẽ uống uých ki, mỗi lần một thầy trịnh trọng phán: “Chầu này của tôi”. Rồi móc ví lấy tiền để trên quầy rượu. Say ngà ngà, các thầy kéo nhau đến đường 42, khu này nhiều nhà đào nương rất khá. Lúc đó đường đã đông, các thầy phải cố gắng lắm mới khỏi lạc nhau. Mắt các thầy láo liên nhìn những tấm hình đàn bà cởi truồng trước các cửa tiệm ca vũ nhạc.
Tổ ấm các thầy là một khách sạn bốn tầng, không hoa hòe hoa sói giữa rừng đèn ống đủ màu sắc. Các thầy đi thẳng vào thang máy, qua một cửa hông dành riêng cho khách mua hoa. Cô bé giữ thang máy cười kín đáo, đưa các thầy lên thẳng lầu chót.
Nơi hành lạc là một phòng lớn có hai giường, bên ngoài có nhiều ghế bọc da. Thường thường có mấy ông khách ngồi đọc tạp chí chờ tới lượt mình. Gần đó có một quầy rượu nhỏ. Ông nào muốn làm ly uých ki hay café cứ việc tự nhiên. Người đàn bà rót rượu thường rảnh tay, kiêm cả việc gác dan.
Vinnie nhớ mặt người đàn bà này chứ không phải những cô gái trong phòng ngủ. Bà ta người thấp bé, xấu xí, già nua, không hấp dẫn tí nào. Giọng bà ta khàn khàn, khiến người ta thấy ghê tởm và sợ hãi. Trước mắt Vinnie, bà ta chính là ma quỷ hiện hình, nhất là đôi mắt đen ngòm, vô hồn như hai cục than. Mỗi lời nói hay cử chỉ chứng tỏ bà ta như không còn cảm xúc với bất cứ cái gì hay bất cứ ai. Khi người đàn ông ra khỏi phòng, bà ra hiệu cho khách mới, sau khi ngó vào phòng nhắc lại câu thường lệ: “Không có gì rắc rối chứ cưng?” Nghe giọng nói khàn khàn này, Vinnie muốn co rúm người mặc dù nó có lại máu lạnh tanh.
Nó còn trẻ, bước vào phòng, máu như hâm nóng lại. Nó thấy khuôn mặt lòe loẹt phấn son các mụ đàn bà, sao mụ nào cũng giống nhau hết cả.
Những cử chỉ máy móc các mụ luôn luôn làm Vinnie lúng túng. Mụ dẫn Vinnie đến một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng để sẵn chậu nước nóng. Mụ nhìn ngắm Vinnie y như bác sĩ khám bệnh.
Rồi cả hai tiến đến chiếc giường ở sát tường. Vinnie vẫn còn mặc sơ mi. Một lần Vinnie muốn cởi áo cho thoải mái, mụ kêu như cháy nhà.
- Khỏi anh. Anh thông cảm bữa nay đông khách quá.
Mụ cởi phăng quần áo, nằm tô hô trên giường ôm chặt cứng Vinnie.
Thằng nhỏ mê mân, lát sau thấy nhẹ hẳn người.
Chỉ có vậy. Các thầy ký đợi nhau rồi cũng tới tiệm ăn Tàu, rồi đi xi nê hay thảy bowling, trước khi chia tay còn la cà ở quán cóc nào đó làm ly cà phê cho tỉnh. Hàng ngũ các thầy thưa dần đi. Thầy nào kiếm được đào tuy có lui tới khách sạn, nhưng sau đó một lỉnh đến nhà đào, bỏ lại mấy thầy bạn ngồi cu ky với nhau.
Với Vinnie, chuyện du hí cũng cần như cơm ăn, áo mặc, giường nằm, thiếu là khó sống! Nhưng rồi nó thấy mình ngày càng tách rời khỏi thế giới chung quanh, khỏi những người khác.

Truyện Qua Cơn Ác Mộng Vài hàng về Mario Puzo (1921 - 1999) Chương 1 !!!15158_22.htm!!! Đã xem 25700 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Đàm Xuân Cận
Chương 21

--!!tach_noi_dung!!--
     hững kẻ khốn khổ đã nguyền rủa Mỹ quốc và giấc mộng đối đời bây giờ ở đâu? Ai còn dám nghi ngờ nữa? Chiến tranh bao trùm Âu châu, người Anh, người Pháp, người Đức và ngay cả Mussolini đẩy hàng triệu đồng bào của họ vào lò sát sinh, thì mọi người Ý sống dọc theo bức tường thành phía Tây này, túi đầy tiền. Cuộc khủng hoảng kinh tế tệ hại đã chấm dứt. Đời sống bắt đầu dễ thd hơn. Người ta không còn cần được phát chẩn, những nhân viên điều tra cho quỹ an sinh xã hội thấy mình bị đánh sụt giá trị ghê gớm, hết được thiên hạ trọng vọng. Nhiều anh khấm khá rục rịch tính mua nhà ở khu sang trọng ở Long Island.
Bạn nhăn mặt là phải, xu hào, rủng rinh trong túi những anh nhà giàu mới, mặt mũi lúc nào cũng câng câng. Những đồng tiền xiết máu mà họ kiếm được nhờ dịch vụ giúp cho người khác giết nhau. Cuộc chiến Âu châu tạo nên đủ thứ lỉnh kỉnh, mấy anh lên mặt đạo đức, cảm thấy bất mãn ra mặt. Mà chẳng hiểu các anh có bất mãn thiệt tình không, cờ đến tay các anh cũng biết phất lắm chớ. Nhưng cũng phải thừa nhận có lẽ đây là xứ sở duy nhất mà kẻ nghèo cùng xí được phần, nhờ ở bất hạnh thế giới phải è cổ gánh chịu.
Những người dân ngụ cư gốc gác ở miền nam nước Ý, như Sicily, Naples, Abruzzi, những người sống trên Đại lộ thứ Mười không cần biết Mussolini có thắng trận hay không? Họ chẳng bao giờ thấy yêu mến quê quán họ. Xứ sở xa vời ấy chẳng còn nghĩa gì hết. Hàng bao thế kỷ nay, những kẻ cầm quyền tại đó đã hành hạ cha ông họ chết lên chết xuống. Kẻ giàu có phỉ nhổ, dày đạp kẻ nghèo. Những tên điếm ở Rome và ở miền Bắc đã hút máu hút mủ họ. Thật may mắn thay, nay họ được sống an lành ở Mỹ quốc.
Chỉ riêng Teresina Coccalitti thấy bất mãn. Bà không còn những đứa con không việc làm trong thời buổi này. Bây giờ thiếu người chứ đâu có thiếu việc, nên bà chẳng còn lãnh tiền trợ cấp an sinh xã hội. Bà quay sang trò mới, đi mua những bao đường bự, những hộp dầu, những bó vải chất đống trong nhà... bà nói với Lucia Santa một cách bí mật:
- Chị coi, sẽ có một ngày, phải, sẽ có ngày tôi vớ bở...
Thế nhưng chỉ tới đây là bà ta cúp ngang, không nói thêm tiếng nào.
Lucia Santa phân vân không hiểu ý bạn mình muốn làm ăn ra làm sao đây mà bày đặt đầu cơ tích trữ, nhưng quên khuấy ngay vì bà quá bận rộn. Ánh năng vàng rực rỡ tràn ngập khắp chung cư. Những đứa con đi học về là xoay ra làm việc kiếm tiền. Sal và Lena làm thêm trong viện bào chế mới mở trên Đại lộ thứ Chín. Vinnie đi làm luôn cả chủ nhật. Cứ để cho dân Âu châu thỏa tình giết nhau đi nếu họ muốn. Lucia Santa cùng chẳng thấy lo cho cha mẹ, họ hàng của bà chút nào? Ngôi làng quá nhỏ, đất đai quá cằn cổi nên chắc chắn chẳng có khói lửa chiến tranh lan tới đâu mà sợ.
Chỉ có thằng khốn Gino không chịu làm việc. Nhưng đây là mùa hè cuối cùng nó được ngồi rỗi. Nó sẽ học xong trung học vào tháng giêng, sau đó ngồi ăn không là không xong. Nhờ bè bạn quen kiếm việc cho, thật ra nó chẳng có ích lợi gì. Lucia Santa đã thử nhiều lần, nhưng lần nào thằng nhỏ cũng cố tình bê bối để được nghỉ việc cho khỏe cái thân!
Bây giờ bà muốn nhờ nó chút việc. Thằng Vinnie lại quên giỏ đồ ăn trưa nữa, thằng sao chậm lụt quá. Bà bảo Gino:
- Mang giỏ đồ ăn đến sở làm cho Vinnie đi mày.
Đáng ra bà mẹ đã bật cười, thấy thằng Vinnie chun mũi, có vẻ bất bình, nhưng bà phải làm nghiêm. Nó kiêu hãnh làm sao, như tất cả những kẻ không cần đổ mồ hôi trán mà vẫn có miếng ăn.
Thằng Gino làm bộ ngó lơ:
- Muộn rồi, má.
- Muộn là sao mày? Muộn lấy vợ lấy con, muộn bỏ tiền vào nhà băng, hay muộn đi xin một công việc lương thiện nào đó?
Gino thở dài:
- Má, chắc anh Vinnie vào ăn ở câu lạc bộ rồi mà.
- Thôi đừng nói bậy. Anh mày chịu cực đi làm. Nó chẳng khi nào chơi đùa hay trốn biệt cả ngày trong công viên như mày làm bữa trước. Mày có bao giờ rủ anh mày đi chơi đâu? Nó cô độc lẻ loi quá chừng! Mà nay bảo mày mang giỏ đồ ăn cho nó, mày cũng không chịu. Mày là đứa đáng bỏ đi. Thôi mày đi đâu thì đi đi. Tao mang cũng được, khỏi cần nhờ mày nữa.
Mắc cở vì bị mẹ xát xà phòng quá kỹ, thằng Gino cúi xuống cầm lấy chiếc giỏ. Nó biết mẹ nó đang đắc thắng, nhưng thây kệ. Nó thực tâm muốn giúp Gino.
Nó rảo bước dọc Đại lộ Thứ Mười, ngược về phía đường 37, rồi xuống Đại lộ Mười Một. Nó đu đưa thân hình một cách thoải mái trong không khí mùa hè. Khi còn nhỏ nó ưa đu mình phóng lên cao như muốn bay, nhưng thời ấy qua rồi. Bây giờ nó đã lớn, thân mình nặng chình chịch.
Ngày trước khi tới tòa nhà chứa hàng hóa, nó ném chiếc giỏ giấy xám lên cao, nhảy tới một bước đỡ lấy gọn trong tay. Nó hứng chí thấy tay chân mình còn sài được.
Tòa nhà đã xưa, hăng hắc mùi chuột chết, lâu lắm chưa có ai nghĩ đến việc sơn sửa lại. Viên công nhân thang máy trong bộ đồng phục xám bẩn, có đeo huy hiệu gần nút áo, mở cửa thang máy cho Gino. Gino lên sở làm của anh nó ở mãi tuốt góc tòa nhà.
Quang cảnh đáng nản như một cơn ác mộng, trong đó một người nhìn thấy trại tù mà ông ta biết có ngày sẽ tới sống. Những dãy bàn dài với máy chữ thứ bự chuyên dùng vào việc đánh hóa đơn. Các thầy ký đều mặc áo vét mỏng, áo sơ mi trắng, cà vạt thắt lỏng. Họ đều nhiều tuổi hơn Vinnie và rất lanh lẹ. Tiếng máu">Chương 24
Chương 25 Chương 26 Chương 27