ừng pixel một.Nhìn các hình ảnh trượt vào chỗ của chúng trên màn hình của Tobe Geller, vẫn còn vụn vỡ lắm.Margaret Lukas đi đi lại lại, nghĩ về trò đảo chữ, về đống tro. Về Parker Kincaid.Khi về đến nhà, anh sẽ làm thế nào để an ủi con trai? Anh có ôm nó không? Đọc truyện cho nó nghe? Xem ti vi cùng nó? Anh có phải một ông bố chịu nói chuyện với con về vấn đề của chúng? Hay anh sẽ cố đánh lạc hướng thằng bé, để đưa tâm trí nó thoát ra khỏi nỗi sợ? Mang quà cho nó để hối lộ?Cô không hề biết. Tất cả những gì Margaret Lukas biết là cô muốn Kincaid trở lại đây ngay, đứng gần bên cô.À, thực ra chỉ một phần trong cô muốn vậy. Phần kia thì muốn anh không bao giờ trở lại, cứ việc trốn mãi trong pháo đài nhỏ ở vùng ngoại ô của anh. Cô có thể...Không, không... Thôi nào. Tập trung.Lukas quay sang Tiến sĩ Evans, nhìn ông ta nghiên cứu bức thư tống tiền một cách tỉ mỉ, vừa làm vừa xoa hàm ria lởm chởm. Đôi mắt xanh của ông ta không khiến người khác yên tâm và cô quyết định rằng mình chẳng hề muốn có một bác sĩ tâm lý như thế này. Ông ta rót thêm cà phê từ bình ủ ra, rồi tuyên bố, "Tôi có vài suy nghĩ về tên nghi phạm này"."Nói xem", cô bảo ông ta."Cần phải biết hoài nghi chứ", vị tiến sĩ cảnh báo. "Để làm việc này một cách đúng đắn, tôi cần thêm cả đống dữ liệu nữa cùng hai tuần để phân tích." Lukas nói, "Đó là cách chúng tôi làm việc. Trao đổi các ý tưởng. Chúng tôi sẽ không bắt ông phải chịu trách nhiệm đâu".'Tôi nghĩ, từ những gì đã thấy, tên Digger này chỉ là một cỗ máy. Chúng tôi gọi loại như hắn là 'phản tâm lý'. Phân tích hắn chỉ vô dụng thôi. Chẳng khác nào dựng hồ sơ của một khẩu súng. Nhưng tên nghi phạm trong nhà xác thì lại là một câu chuyện khác. Cô có biết bọn tội phạm có tổ chức không?""Tất nhiên", Lukas nói. Bài học tâm lý tội phạm số một trăm lẻ một."À, tên này là một loại cực kỳ có tổ chức."Đôi mắt Lukas lang thang tơi chỗ bức thư khi Evans bắt đầu mô tả kẻ đã viết nên nó.Vị tiến sĩ tiếp tục, "Tên nghi phạm lên kế hoạch mọi thứ một cách hoàn hảo. Thời gian, địa điểm. Gã biết rõ bản chất con người, chẳng hạn gã biết ngài thị trưởng sẽ chịu trả tiền, mặc dù hầu hết các nhà cầm quyền khác sẽ không làm như vậy. Gã luôn có kế hoạch B của kế hoạch B. Ấy là tôi đang nghĩ đến vụ đánh bom ở nhà trú ẩn. Và gã đã tìm được một vũ khí tuyệt hảo: Digger, một con người bằng xương bằng thịt chỉ biết đến giết chóc. Gã đã tiến hành một vụ việc không tưởng và có thể sẽ trốn thoát nếu không chết trong tai nạn kia"."Chúng tôi có cả tá bằng chứng, nên tôi nghĩ nghi phạm sẽ chẳng thoát được đâu", Lukas chỉ ra."Ồ", Evans nói, "tôi cá là gã có cả kế hoạch để phản pháo vụ đó nữa".Lukas nhận ra có thể ông ta nói đúng.Vị tiến sĩ nói tiếp, "Hiện tại, gã đòi hai mươi triệu. Và sẵn sàng giết hàng trăm người để có được nó. Gã không phải loại tội phạm gia tăng mức độ nhưng đúng là gã đã tăng tiền cược lên bởi vì gã biết, à, tin tưởng, rằng mình thoát được. Gã tin rằng mình giỏi, và đúng là gã giỏi thật. Nói một cách khác, sự kiêu ngạo của gã được tài năng chống lưng"."Làm tên khốn càng nguy hiểm hơn", c. p. gầm gừ."Chính xác. Không hề có tính thùng rỗng kêu to để làm gã thất bại. Gã thông minh thật...""Kincaid nói rằng nghi phạm là kẻ có học thức", Lukas nói, lại một lần nữa mong ước nhà giám định tài liệu đang có mặt ở đây để cùng trao đổi các ý tưởng. "Gã đã cố ngụy trang chuyện đó trong bức thư nhưng Parker có thể nhìn thấu ngay".Evans gật đầu từ tốn trước thông tin này. Rồi ông ta hỏi, "Nghi phạm đang mặc gì khi người ta đưa gã vào nhà xác?".c. p. tìm được danh sách và đọc lên cho tiến sĩ nghe.Evans tổng kết, "Vậy là, quần áo rẻ tiền?"."Vâng.""Không chính xác là những thứ mà các bạn trông đợi sẽ tìm được ở một kẻ đa mưu túc trí đến mức dựng nên toàn bộ chuyện này rồi đòi hai mươi triệu tiền chuộc.""Chính xác", Cage nói."Điều đó có ý nghĩa gì?", Lukas hỏi."Tôi thấy có vấn đề về giai cấp ở đây", Evans giải thích. "Tôi nghĩ nghi phạm thích giết người giàu, người có vai vế hơn. Gã tự cho là mình tốt hơn bọn họ. Kiểu người hùng trong đám thường dân."Hardy chỉ ra, "Nhưng ở vụ đầu tiên gã đã cho Digger tàn sát tất cả mọi người, không chỉ những người giàu".Evans nói, "Hãy cân nhắc xem vị trí là ở đâu. Dupont Circle. Yuppieville ở đó. Chưa tới khu đông nam. Còn Nhà hát Mason? Vé xem ba lê chắc phải đến sáu trăm đô một tấm. Còn địa điểm thứ ba nữa", Evans nhắc. "Four Seasons. Mặc dù chúng không tấn công nhưng đã dẫn dụ ta tới đó. Nghi phạm hẳn quen thuộc nơi ấy. Và nó rất cao cấp".Lukas gật đầu. Đến bây giờ thì chuyện ấy mới có vẻ trở nên quá hiển nhiên và cô thấy buồn vì mình không nhận ra sớm hơn. Cô lại nghĩ về Parker, về cách anh tiếp cận các câu đố. Nghĩ thật bao quát. Mặc dù vậy, việc đó đôi khi rất khó khăn.Tập trung nào..."Tôi nghĩ gã tức giận với những người giàu có. Với những tinh hoa của xã hội.""Tại sao?", Cage hỏi.'Tôi chưa biết được. Dựa vào các dữ kiện chúng ta đã có thì không. Nhưng đúng là nghi phạm rất ghét họ. Đầu gã ngập tràn hận thù. Và chúng ta nên nhớ kỹ điều đó khi tìm kiếm mục tiêu tiếp theo của gã."Lukas đưa tấm ảnh chụp nghi phạm trong nhà xác lại gần mình và nhìn chằm chằm.Gã đã nghĩ gì trong đầu nhỉ? Động cơ của gã là gì?Evans liếc cô và khẽ cười."Sao nào?", Lukas hỏi.Ông ta gật đầu về phía bức thư. "Tôi có cảm giác như mình đang phân tích nó. Cứ như nó mới là hung thủ."Cô cũng có cảm nghĩ y hệt.Chính xác như những gì Parker Kincaid từng nói.Tập trung nào..."Chờ đã, mọi người", Geller nói. "Chúng ta có gì này." Mọi người đều vươn mình tới chỗ màn hình để xem các chữ 'hai dặm về phía nam. - Ri..".Đằng sau cụm từ ấy, máy tính đang điền các tổ hợp chữ cái khác nhau thu được từ mảnh tro. Nó sẽ tự động loại trừ nếu nét bút của một chữ cái không khớp với nét của chữ bên trái nó. Nhưng hệ thống đang dần điền thêm một chữ cái i vào đằng sau chữ R. Một chữ nữa đang thành hình sau đó."Lại là chữ i kỳ cục với cái chấm như Parker đã kể", Geller nói."Giọt lệ quỷ", Lukas thì thầm."Đúng vậy", Geller nói. "Rồi sau đó là... một chữ cái. Có phải chữ t không nhỉ? Nước mắt chết tiệt, tôi chẳng thấy gì cả.""Đúng rồi", Lukas nói. "Chắc chắn là chữ t. R-i-t"Chữ tiếp theo là gì đấy?", Hardy hỏi và vươn người về phía màn hình."Tôi không đọc được", Lukas lầm bẩm. "Mờ quá. Một chữ cái ngắn, không có bất kỳ, Parker gọi chúng là gì nhỉ, thân trên hay thân dưới thì phải".Cô vươn người qua vai chàng kỹ thuật viên. Mùi khói từ người cậu ta vẫn rất nồng. Trên màn hình, các chữ cái rất mờ nhạt nhưng đúng là có một chữ ii và một chữ t. Tuy nhiên, chữ tiếp theo thì mờ tịt."Chết tiệt", Geller lẩm bẩm. "Máy tính nói rằng chữ cái ấy phù hợp. Các nét mực khớp nhau. Nhưng tôi chẳng nhận ra nổi. Có ai nhìn rõ hơn tôi không?""Trông như là hình dích dắc hay gì đó", Lukas nói.Đầu Cage ngẩng phắt lên. "Dích dắc à? Hay chữ z?""Ritz!", Hardy buột kêu. "Có thể là Ritz-Carlton không?""Chắc là nó rồi!", Lukas nói và gật đầu với Evans. "Nghi phạm nhắm vào những người giàu có hơn mà.""Đúng rồi!", Evans nói. "Và cũng hợp lý lắm, cứ theo cái cách gã thích dắt mũi chúng ta thì gã hẳn nghĩ rằng chúng ta sẽ loại trừ các khách sạn vì gã đã dùng mẹo ấy một lần rồi."Trên chiếc ghế văn phòng, Geller xoay người sang một máy tính khác. Trong vòng năm giây, cậu ta đã có danh bạ Những trang vàng trên màn hình. "Có hai khách sạn Ritz trong khu vực. Một ở phố Tysons Comer. Cái còn lại ở Pentagon City."Lukas nói, "Parker đã bảo nghi phạm sẽ bám lấy Đặc khu. Tôi đặt cược cho Pentagon City".Cô gọi cho Jerry Baker và nói với anh ta mục tiêu mới nhất. "Tôi muốn huy động tất cả các đặc vụ tác chiến trong Đặc khu và Bắc Virginia. Cử một đội tối thiểu tới Tysons." Cô nói thêm, "Anh sẽ không thích đâu nhưng lần này không mũ giáp gì cả".Ý cô là: không đội mũ trùm đầu Nomex và mang mũ bảo hiểm Kevlar, cách nói vắn tắt trong Cục hàm ý mặc thường phục."Cô chắc không?", Baker nghi ngại hỏi. Khi các sĩ quan vận thường phục để làm nhiệm vụ chìm, họ không thể mặc quá nhiều giáp hộ thân như trong các hoạt động tác chiến công khai được. Việc ấy sẽ mang lại nguy hiểm gấp bội, đặc biệt là khi tội phạm được trang bị vũ khí hiện đại."Bắt buộc phải thế, Jerry. Lần trước, chúng ta đã suýt tóm được Digger, hắn sẽ bất an như một con nai. Nhìn thấy gì khác thường là hắn lẩn ngay. Tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm"."Được rồi, Margaret. Tôi tiến hành đây."Cô tắt máy.Len Hardy nhìn cô chằm chằm. Đột nhiên, khuôn mặt anh ta có vẻ già dặn và đanh thép hơn. Cô tự hỏi có phải anh ta sắp tiếp cận mình một lần nữa để xin vào đội tác chiến. Nhưng anh ta lại hỏi, "Cô đang điều hành một chiến dịch thường phục?"."Đúng vậy. Có vấn đề gì sao, thanh tra?" "Như thế có nghĩa là cô sẽ không sơ tán khách sạn?""Không", cô trả lời."Nhưng sẽ có cả ngàn người ở đó đêm nay."Lukas nói, "Nó phải mở cửa như bình thường. Digger không được phép nghi ngờ gì hết"."Nhưng nếu hắn vượt mặt được chúng ta... Ý tôi là, thậm chí chúng ta còn không chắc trông hắn như thế nào."'Tôi biết rồi, Len."Anh ta lắc đầu, "Cô không thể làm vậy"."Chúng ta không còn lựa chọn nào khác."Thanh tra cảnh sát nói, "Cô biết tôi làm nghề gì mà, tôi gom nhặt các số liệu. Cô có muốn biết bao nhiêu người qua đường thiệt mạng trong các chiến dịch tác chiến công khai không? Dễ có đến tám mươi phần trăm nguy cơ thiệt mạng đối với người vô tội nếu cô cố hạ hắn trong một tình huống như thế này"."Thế anh định tính sao?", cô quát lại, để anh ta thấy một phần cơn giận của mình."Cứ để người của cô mặc thường phục nhưng hãy đưa tất cả khách khứa ra ngoài. Để lại nhân viên nếu nhất thiết phải thế, chỉ việc đưa những người còn lại ra.""Khá lắm chúng ta chỉ có khoảng năm đến sáu mươi đặc vụ vào trong khách sạn", cô chỉ ra. "Digger bước vào cửa chính, trông đợi sẽ thấy khoảng năm trăm khách, và hắn tìm được cái nhúm ấy? Hắn sẽ lùi ngay và tới một nơi khác để xả súng"“Vì Chúa. Margaret", Hardy lẩm bẩm, "ít nhất cũng phải đưa bọn trẻ ra chứ?"Lukas chìm vào im lặng, mắt vẫn dán vào lá thư."Làm ơn", thanh tra nài nỉ.Cô nhìn vào mắt anh ta. "Không. Nếu chúng ta cố sơ tán bất kỳ một ai, tin tức sẽ lan ra ngoài và mọi người sẽ hoảng loạn.""Vậy là cô chỉ còn biết cầu nguyện cho điều tốt đẹp nhất?"Cô liếc nhìn lá thư đòi tiền chuộc.Kết thúc là đêm.Dường như nó đang cười nhạo cô."Không”, Lukas nói. "Chúng ta sẽ ngăn cản được hắn. Đó là việc chúng ta sẽ làm." Một cái liếc mắt về phía Evans, "Tiến sĩ, ông ở lại đây nhé". Rồi một cái liếc mắt khác cho Hardy. "Anh phụ trách liên lạc."Hardy thở dài giận dữ. Anh ta không nói gì."Đi thôi", Lukas nói với Cage. "Tôi phải ghé qua văn phòng.""Để làm gì?” Cage hỏi, gật đầu với bao súng trống không của cô. "Ồ, thêm trợ giúp à?""Không, để lấy quần áo dự tiệc. Chúng ta phải hòa nhập vào đám đông chứ.""Anh ta có tin tốt cho chúng ta." Wendell Jefferies tuyên bố, hai ống tay chiếc áo mi được đặt may riêng gập lên cao, để lộ những canh tay cơ bắp."Anh ta" ở đây tức là Slade Phillips, Thị trưởng Kennedy hiểu như vậy.Hai người đang ở trong văn phòng Tòa thị chính. Ngài thị trưởng vừa mới tiến hành một cuộc họp báo đáng hổ thẹn nữa, thành phần tham dự chỉ có khoảng một tá phóng viên, mà thậm chí ngay lúc ông đang nói, vẫn cứ nghe điện thoại và kiểm tra máy nhắn tin để hy vọng chộp được tin gì hay ho hơn từ những nguồn khác. Ai có thể đổ lỗi cho họ? Chúa ơi, ông chẳng còn gì để nói. Tất cả những gì ông nêu ra được chỉ là tình trạng tinh thần của vài nạn nhân mình đã tới thăm ở các bệnh viện."Anh ta sẽ lên sóng lúc chín giờ", Jefferies nói với ngài thị trưởng. "Một bản tin đặc biệt""Với cái gì?""Anh ta không chịu nói", Jefferies đáp. "Vì lý do gì đó anh ta nghĩ như vậy là vi phạm đạo đức nghề nghiệp."Kennedy vươn vai và ngả người ra sô pha, thứ đồ nhái thời Georgia mà người tiền nhiệm của ông đã mua về. Ở khâu hoàn thiện, hai tay ghế đã bị xước. Còn cái ghế quỳ ông đang kê đôi giày cỡ mười hai lên thì rất rẻ tiền; chỉ là một tấm bìa các tông gập lại và nhồi dưới một bên chân để giữ nó đứng vững.Ông liếc nhìn chiếc đồng hồ bằng đồng.Thưa ngài thị trưởng, cảm ơn ngài rất nhiều vì đã tới nói chuyện với chúng cháu ngày hôm nay. Được nghe ngài nói là một niềm vinh dự. Ngài là người rất tử tế đối với học sinh, sinh viên như chúng cháu và chúng cháu muốn được tưởng... tưởng... tưởng nhớ chuyến thăm của ngài bằng một món quà, chúng cháu hy vọng ngài sẽ thích...Kim phút tiến tới một khắc. Trong vòng một tiếng nữa, ông nghĩ, sẽ có bao nhiêu người nữa phải thiệt mạng?Điện thoại kêu. Kennedy thờ ơ liếc nhìn nó và để Jefferies trả lời."Xin chào?"Rồi anh ta im lặng."Chắc chắn rồi. Chờ máy nhé." Anh ta vừa đưa ống nói cho Kennedy vừa bảo, "Chuyện này thú vị đấy!".Ngài thị trưởng cầm lấy điện thoại. "Vâng?""Thị trưởng Kennedy?""Đúng vậy.""Tôi là Len Hardy.""Thanh tra Hardy?""Đúng vậy. Có... có ai khác đang nghe không?""Không. Đây là đường dây riêng của tôi."Thanh tra cảnh sát ngập ngừng một chút rồi nói "Tôi đang nghĩ... Về điều chúng ta đã nói với nhau".Kennedy ngồi thẳng dậy, bỏ chân xuống khỏi ghế sô pha."Nói tiếp đi, con trai. Cậu đang ở đâu?""Phố Ninth. Trụ sở FBI."Một khoảng im lặng. Ngài thị trưởng khuyến khích, "Tiếp tục đi!"."Tôi không thể ngồi đây thêm được nữa. Tôi phải làm điều gì đó. Tôi nghĩ cô ấy đang phạm một sai lầm.""Lukas à?"Hardy nói tiếp, "Họ đã tìm ra nơi hắn định tấn công tiếp theo đêm nay. Tên Digger ấy"."Thế à?" Bàn tay khỏe mạnh của Kennedy tóm chặt điện thoại. Ra hiệu cho Jefferies đưa cho ông một cái bút và tờ giấy. "Ở đâu?""Khách sạn Ritz-Carlton.""Cái nào?""Họ không chắc. Có thể ở Pentagon City... Nhưng, ngài thị trưởng, cô ấy đã không cho sơ tán.""Cô ta làm gì?", Kennedy quát."Lukas không sơ tán khách sạn. Cô ấy...""Chờ đã", Kennedy nói. "Họ biết hắn sắp tấn công vào đâu mà cô ta không nói với ai ư?""Không, cô ấy sẽ dùng khách khứa làm mồi nhử. Ý tôi là, đó là cách duy nhất để nói về chuyện đó. Dù thế nào, tôi cũng đã nghĩ về những gì ông bảo. Tôi quyết định phải gọi cho ông.""Cậu đã làm đúng, thanh tra ạ.""Tôi hy vọng thế, thật sự hy vọng thế. Tôi không thể nói chuyện lâu hơn, thị trưởng. Tôi chỉ muốn thông báo cho ông biết.""Cảm ơn cậu." Jerry Kennedy cúp máy và đứng dậy."Có chuyện gì?", Jefferies hỏi."Chúng ta đã biết hắn sẽ tấn công vào đâu. Khách sạn Rite. Gọi Reggie đi, tôi muốn ô tô của mình ngay bây giờ. Và có cả cảnh sát hộ tống."Trong lúc ông lao ra cửa, Jefferies lại hỏi, "Thế còn báo chí?".Kennedy liếc nhìn trợ thủ. Ý nghĩa của cái nhìn không thể nhầm vào đâu được. Nó nói: Tất nhiên, chúng ta cần tới báo chí rồi.