Raoul giằng mũi lao ra khỏi bàn tay hắn. Thép dính chặt vào xương. Cả ánh tay và ngực hắn như có lửa cháy, làm hắn tức sôi lên. Máu trào ra. hắn kéo chiếc găng ra rồi buộc xung quanh vết thương ở bàn tay. Xương không bị gãy. Tiến sĩ Alberto Menardi với kiến thức y tế sẽ chữa giúp hắn. Raoul nhìn suốt căn phòng được chiếu sáng bởi ánh đèn flash của hắn trên nền. Chỗ này là chỗ quái quỷ nào thế này, Cái kim tự tháp thủy tinh, nước, bầu trời đầy sao… Gã sống sót cuối cùng, Kurt đã quay lại từ đường hầm. Gã đi trinh sát lối vào. “Chúng đi rồi.” Gã báo cáo? “Bernard và Pelz đã chết.” Nhưng giờ đây mọi việc đã thay đổi. Chửi bới vài câu, Raoul cúi xuống cái túi của hắn đặt dưới đất. Trong đó có một chiếc máy ảnh số. Hắn phải chụp lại rồi đưa cho Alberto và truy lung tụi Mỹ. Cũng chưa phải là hết. Khi Raoul lấy máy ảnh ra, chân hắn lại đạp phải cái chốt ở quả lựu đạn cháy. Một miếng băng dính bong ra. Hắn không thèm để ý đến khi thấy dòng số màu đỏ lập lỏe hắt lên bức tường bên cạnh. Mẹ kiếp …. Quỳ xuống, hắn giật quả bom rồi quay cái mặt số lên nhìn. Tác động nào đây đã làm đồng hồ chạy. Hắn gõ gõ vào nút hủy. Không động tĩnh gì. Hắn giơ tay lên, cử động đột ngột làm cánh tay đau nhức. “Đi thôi.” Hắn ra lệnh cho Kurt Cặp mắt tên kia nhìn vào quả bom. Y nhìn lên, gật đầu rồi chạy ra cửa. Raoul lấy máy ảnh số ra, chụp vài kiểu thật nhanh, đóng máy lại nhét vào túi rồi bước đi. 00.19 Hắn ra khoang bên ngoài. Kurt đã biến đâu rồi. “Raoul”. Một giọng gọi hắn. Hắn quay lại, giật mình, nhưng đó chỉ là Siechan. Con chó cái vẫn bị giữ trong hầm kia. Raoul lấy tay vẩy ả. “Thật vui vì đã công tác với cô.” Hắn kéo mặt nạ xuống, rồi lao xuống vũng nước, chui qua đường ngầm thấy Kurt vẫn chờ bên ngoài. Y đang kiểm tra hai cái xác khác, hai tên nữa trong tốp của hắn? Kurt lắc đầu. Căm hờn trào lên trong hắn. Rồi một tiếng nổ lớn rung chuyển qua nước giống như có một đoàn tàu chở hàng vừa chạy qua. Căn hầm đằng sau hắn đầy ánh lửa da cam. Hắn quay lại khi thấy ngọn lửa lụi dần. Rung chuyển cũng giảm đi. Tất cả chấm dứt. Raoul nhắm mắt lại. Hắn chả có gì để đưa ra cả. Long Đình đang nắm những quả bóng của hắn … Có thể còn nhiều hơn nữa. Hắn tính chuyện bơi đi rồi biến mất. Hắn có tiền gửi ở ba tài khoản khác nhau ở ngân hàng Thụy Sỹ. Nhưng hắn sẽ vẫn bị truy lung. Cái máy bộ đàm của raoul bỗng vang bên tai. “Hải cẩu một, đây là tàu kéo chậm.” Hắn mở mắt ra. Đó là con tàu chở tụi hắn ra. « Hải cẩu một ở đây. » Hắn trả lời. « Chúng tôi báo cáo có thêm hai hành khách bổ sung nữa trên thuyền. » Raoul chau mày. « Hãy nói rõ thêm. » « Một người phụ nữ ông biết và một người Mỹ. » Raoul nắm chặt bàn tay bị thương. Nước biển mặn làm cơn đau âm ỉ. Lửa cháy bùng trong hắn. Tuyệt vời. 3 giờ 22 phút chiều Gray bước dọc theo chiều dài căn hộ khách sạn Monk đã đặt cho cả nhóm. Họ đang ở trên tầng thượng khách sạn Corniche, tới đây chỉ mới hai mươi lăm phút trước. Cửa sổ ban công nhìn ra Thư Viện Alexandria mới. Cảng phía sau sáng lên như một tảng băng màu sẫm. Những con tàu hình như đang ngủ tại chỗ. Sự yên tĩnh đã nhanh chóng trở lại với cảng. Vigor đã theo dõi trên kênh tin tức địa phươngvà nghe một nhà báo Ai cập đưa tin về vụ đụng độ một nhóm buôn lậu ma tuý. cảnh sát đả không thể trấn áp được chúng. Tụi Long Đình đã tẩu thoát. Gray cũng biết rằng ngôi mộ đã bị phá hủy. Anh và những người khác đã sử dụng các bình ô xy và hai cái bàn chân nhái để lặn bỏ ngoài để trốn sang phía bên kia của cảng nơi họ giấu các thứ đồ dưới một cầu tàu. Nhưng khi đang vượt qua, Gray đã nghe một tiếng nổ dưới nước phía sau. Quả lựu đạn cháy. Raoul chắc đã cho phát nổ quả lựu đạn trước khi chuồn. Sau khi Gray, Kat và Vigor trèo lên cảng, mặc quần áo bơi, họ nhanh chóng hòa vào đám đông người đi tắm biển rồi đi ngang qua công viên ven biển để đến khách sạn. Gray tưởng Monk và Rachel đã ở đó rồi. Nhưng vẫn không thấy dấu vết gì của bọn họ. Không tin nhắn, không có cú điện nào. « Họ có thể đi đâu nhỉ? » Vigor hỏi. Gray quay lại Kat. « Cô nhìn thấy họ rời đi bằng một chiếc máy lặn? » Cô gật đầu, vẻ mặt như có lỗi. « Lẽ ra tôi phải chắc chắn… » « Và cả chúng tôi đều chết, » Gray nói « Cô đã lựa chọn đúng. » Anh không thể bắt lỗi cô được. Gray lau mặt. « Nhưng cô ta còn có Monk đi cùng. » Anh cố tìm cách trấn an. “Chúng ta sẽ làm gì?” Vigor hỏi. Gray hạ thấp cánh tay rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Chúng ta phải giả thuyết là họ bị bắt. Không thể trông chờ vào sự an toàn của chúng ta kéo dài mãi. Chúng ta phải di tản.” “Di tản?” Vigor nói, đứng phắt dậy. Gray cảm thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Anh nhìn thẳng vào Vigor, từ chối không chịu nhìn đi nơi khác. “Chúng ta không có sự lựa chọn.” 4 giờ 5 phút chiều Rachel chui vào cái áo khoát trên boong. Cô quấn chặt quanh thân thể trần truồng của mình trong khi nhìn chằm chằm vào người cùng cabine. Người đàn bà tóc vàng cao ráo, chân tay gân guốc, phớt lờ cô bước tới cửa cabine. « Mọi cái xong rồi vào đây! » Ả gọi to qua hàng lang. Cánh cửa mở ra để lộ một người đàn bà thứ hai, cặp song sinh với ả kia nhưng tóc nâu. Ả bước vào, mở cửa cho Raoul. Gã đàn ông cao ngồng cúi xuống qua khung cửa. « Cô ta không có gì, » ả tóc vàng nói, vứt ra một đôi găng tay sao su. Ả đã tiến hành lục soát toàn bộ cơ thể Rachel. « Không giấu gì. » Chắc chắn là sẽ không lâu nữa. Rachel nghĩ một cách bực bội. Cô quay lưng lại rồi xiết chặt dây áo khoác dưới bộ ngực của cô. Ngón tay cô run rẩy. Cô vặn ngón tay vào chỗ nút buộc. Nước mắt như muốn trào ra, nhưng cô cố không để tên Raoul kia thoả mãn. Rachel nhìn ra lỗ thông hơi nhỏ xíu, cố nhìn xem có địa điểm nào để biết mình đang ở đâu. Nhưng cô chỉ nhìn thấy toàn là biển không có gì đặc biệt cả. Cô và Monk đã bị chuyến đi từ cái nhà thuyền lúc đầu. Chiếc thuyền đã chui ra khỏi cảng, gặp một chiếc tàu cao tốc rồi cả hai bị trói chặt, bịt cả miệng và mắt do bốn gã lực lưỡng áp tải. Chúng đẩy họ xuống một chiếc thuyền nhỏ hơn rồi biến mất. Họ đã đi như vậy tới nửa ngày rồi nhưng có khi chỉ hơn một giờ. Khi chiếc mũ trùm được kéo lên, Rachel đã thấy mặt trời quá đỉnh đầu. Cô nhận ra Raoul đứng trên mũi tàu, khoanh tay trước ngực. Bị tra tấn ở trên bờ, Rachel và Monk bị tách riêng mỗi người một chỗ. Raoul xử lý Monk. Rachel không biết điều gì đã xảy ra với đồng đội của cô. Cô bị chúng đưa vào dưới khoang cabin do hai ả đàn bà Amazone canh gác. Chiếc tàu cao tốc ngay sau đó rời khỏi vũng nhỏ tăng tốc độ rồi đi về phía Địa Trung Hải. Chuyện đó đã cách đây chừng nửa tiếng rồi. Raoul đến trước rồi kéo tay cô. Cánh tay kia của hắn bị băng bó. “Hãy đi với tôi.” Ngón tay của hắn bấu thật chặt vào cô chạm đến tận xương. Cô đành phải để hắn dẫn đi qua một lối đi lát gỗ được thắp sáng. Lối đi này chạy từ mũi tàu đến cuối tàu, qua những cánh cửa dẫn vào các khoang riêng biệt. Chỉ có mỗi cái cầu thang tròn, giống như cái thang dẫn lên tầng trên. Nhưng thay vì dẫn lên trên, hắn lại đưa cô về phía mũi tàu. Raoul gõ cửa cabin cuối cùng. “Vào đi.” Một giọng khản đặc nói. Raoul đẩy cửa mở ra rồi kéo Rachel vào trong. Cabin này rộng hơn khoang chúng giam giữ cô. Nó chỉ có một cái giường và ghế nhưng cũng có một cái bàn viết, bàn con đầu giường và giá sách. Trên những thứ đó ngổn ngang các văn bản, tạp chí, kể cả những cuộn giấy. Một góc bàn viết có chiếc máy tính xách tay. Người ở trong cabin đứng thẳng người lên rồi quay lại. Ông ta đang cúi xuống bàn, cái kínhh đeo trễ trên sống mũi. “Rachel.” Người đàn ông nói giọng thân mật như thể họ là những người thân. Cô nhận ra người đàn ông già cả này từ những ngày cô đi cùng với bác Vigor đến các thư viện Vatican. Ông ta là Viện trưởng Viện Cơ mật, tiến sĩ Alberto Menardi. Gã phản bội đứng cao hơn cô một cái đầu nhưng gã luôn có cái dáng khom khom làm cho mình thấp hơn để không gây sự chú ý. Gã đập tờ giấy trên bàn. “Bàn viết mới toanh này, nét chữ của một người phụ nữ, nếu như tôi không nhầm cái bản đồ đây được vẽ bằng chính tay cô.” Gã phẩy tay về phía cô. Cô không có sự lựa chọn. Raoul đẩy cô lên trước. Cô chúi người vào đống sách vở, phải nắm lấy thành bàn viết để khỏi ngã. Cô nhìn vào bản đồ Địa Trung Hải. Cái đồng hồ cát được vẽ trên đó cùng với tên của bảy kỳ quan thế giới. Cô giữ vẻ mặt tỉnh bơ. Chúng đã tìm thấy cái bản đồ của cô. Cô đã cất nó vào cái túi trong bộ quần áo khô. Cô tiếc là đã không đốt nó đi. Alberto tiến đến gần. Hơi thở của gã sặc mùi dầu ôliu và vang chua. Gã lấy ngón tay chỉ vào đường trục mà Gray đã vạch vào. Nó dừng lại ở Rome. “Nói cho ta biết điều này.” “Đó là nơi chúng tôi sẽ tới tiếp theo. Rachel nói dối. Cô thở phào là bác cô đã không tự tay vẽ bằng mực lên đây. Ông chỉ đơn giản đưa ngón tay chỉ trỏ rồi dùng cái sống dao của Gray. Alberto quay đầu lại. “Giờ thì tại sao lại thế? Tôi muốn nghe tất cả những gì liên quan đến việc xảy ra ở dưới ngôi mộ đó. Càng đầy đủ chi tiết càng tốt. Raoul cũng đã rất tốt cung cấp mấy tấm hình số nhưng ta nghĩ quan sát trực tiếp có lẽ có giá trị hơn.” Rachel im lặng. Ngón tay của Raoul xiết chặt vào cánh tay cô hơn. Cô nhăn mặt. Alberto vẫy Raoul lui ra. “Không cần thiết phải làm thế đâu.” Áp lực giảm đi song hắn vẫn không buông cánh tay cô ra. “Anh có thằng cha người Mỹ để làm việc đó, phải không? Alberto hỏi. “Có khi tốt hơn hết là anh chỉ cho cô bé. Chúng ta có thể được hưởng một chút không khí trong lành, phải không?” Raoul cười toét miệng. Rachel thấy nỗi lo sự như xiết chặt lấy người cô. Cô bị dẫn ra ngoài cabin rồi buộc phải bước lên cầu thang. Khi cô trèo lên Raoul luồn tay vào bên trong áo khoác lần lần theo đùi cô, ngón tay xoa xoa. Cô vùng lên phía trước. Cầu thang dẫn đến khoang trống của con tàu. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống cái sàn tàu mầu trắng. Ba tên đi lại bên chiếc ghế bên cạnh tàu, cầm theo những khẩu súng trường. Chúng nhìn cô. Cô khép cái áo khoác kín hơn, rùng mình vì vẫn còn cái cảm giác khi tên Raoul chạm vào người cô. Gã khổng lồ trèo lên, tiếp sau là Alberto. Cô bước vòng quanh một cái tường lớn ngăn cách khoang cầu thang với boong tàu. Cô nhìn thấy Monk. Anh nằm sấp, trần trụi trừ chiếc quần đùi, tay và chân bị trói chặt ra đằng sau, má áp vào mạn tàu. Có vẻ như hai ngón tay của anh đã bị bẻ gập. Máu bê bết trên boong. Anh mở một mắt sưng vù khi cô bước ra. Anh không nhìn cô. Điều đó làm cô sợ hơn bất cứ cái gì khác. Raoul và bọn chúng chắc phải trút giận lên Monk, mục tiêu duy nhất của chúng. “Cởi trói tay nó ra.” Raoul ra lệnh. “Dựng nó ngồi dậy.” Bọn chúng đáp ứng rất nhanh. Monk rên rỉ khi cánh tay anh được cởi trói. Anh ngồi tựa lưng. Một tên trong bọn chĩa khẩu súng trường vào bên tai anh. Raoul giật lấy một cái rìu ở gần đó. “Ông làm cái gì vậy?” Rachel vội vã bước lên chắn ngang gã và Monk. “Điều này phụ thuộc vào cô.” Raoul nói. Hắn khoác chiếc rìu lên vai. Một tên trong bọn chúng như theo một tín hiệu bí mật nào đấy. Hai khuỷu tay của Rachel bị giật mạnh rồi đẩy về phía sau lưng cô. Raoul chỉ cái rìu, một cánh tay về phía tên thứ ba. “Mày ngồi lên bụng nó, nắm lấy cánh tay trái của nó từ khuỷu tay trở xuống.” Raoul tiến lên phía trước khi tên kia tuân lệnh. Hắn liếc về phía Rachel. “Tôi tin là giáo sư đã hỏi cô một câu hỏi rồi.” Alberto bước lên trước. “Và nhớ đừng bỏ qua chi tiết nào.” Rachel quá sợ để trả lời. “Hắn có năm ngón tay về phía này.” Raoul nói thêm. “Chúng tao sẽ bắt đầu với những ngón đã bị gãy. Chúng không còn sử dụng được nữa.” Hắn giơ cái rìu lên. “Không...” Rachel hét lên. “Xin đừng...” Monk khò khè nói với cô. Tên lính dùng báng súng đập vào đầu anh. “Tôi sẽ nói với các ông.” Rachel bật ra. Cô nói rất nhanh, giải thích tất cả những gì đã xảy ra từ khi phát hiện xác của Alecxander đến việc kích hoạt những chiếc pin cổ. Cô không chừa lại gì trừ sự thật. “Chúng tôi phải mất một chút thời gian nhưng đã giải được câu đó... bản đồ, bảy kỳ quan thế giới... tất cả chỉ về nơi bắt đầu. Một vòng khép kín. Trở lại Rome.” Cặp mắt của Alberto sáng lên khi nghe câu chuyện, chốc chốc lại hỏi thêm vài ba câu rồi lại gật đầu. “Đúng.... đúng...” Rachel kết thúc. “Đó là tất cả những gì chúng tôi biết.” Alberto quay lại Raoul. “Cô ta nói dối.” “Tôi nghĩ như vậy.” Hắn vung chiếc rìu xuống. ° ° 4 giờ 16 phút Raoul rất thích nghe tiếng thét của phụ nữ. Hắn kéo chiếc rìu khỏi chỗ vừa chặt xuống boong. Hắn chặt xuống chỉ cách ngón tay của nạn nhân một sợi tóc. Hắn lại vác chiếc rìu lên vai rồi quay lại chỗ người đàn bà. Mặt cô trắng bệch không còn một hột máu. “Lần sau sẽ là thật.” Hắn cảnh cáo. Tiến sĩ Alberto tiến lên phía trước. “Anh bạn to lớn của chúng ta ở đây đã chụp được một góc của cái kim tự tháp trung tâm. Bên ngoài của nó có một lỗ hình vuông. Một điều mà cô quên không đề cập. Và tội quên thì cũng nặng như tội nói dối. Có phải như vậy không Raoul?” Hắn vung cái rìu lên. “Liệu chúng ta có thử lần nữa không?” Alberto tiến sát đến Rachel. “Không cần thiết phải bắt bạn cô phải chịu đựng. Tôi biết chứac là đã lấy được cái gì đó từ ngôi mộ. Sẽ không có nghĩa gì nếu chỉ một cách mù quáng vào Rome mà không có thêm chứng cứ gì nữa. Bọn cô lấy cái gì từ kim tự tháp?” Những giọt nước mắt lăn trên gò má cô. Raoul đọc được sự đau đớn giày vò trên mỗi đường nét của khuôn mặt cô. Bỗng dưng hẳn thấy cương cứng khi nhớ lại vài giây trước đó. Qua tấm gương một chiều hắn đã quan sát một trong những con điếm của gã thuyền trưởng dùng tay kiểm tra tất cả những bộ phận thầm kín trên cơ thể Rachel. Hắn đã muốn tự mình kiểm tra cơ thể cô nhưng viên thuyền trưởng từ chối. Tàu của hắn, đó là quy luật Raoul không thể ép được. Viên thuyền trưởng ở trong một tâm trạng bực bội từ khi nghe tin Seichan bị chết cùng với nhiều tên trong tốp của Raoul. Tuy nhiên, thể nào thì hắn cũng sẽ tiến hành kiểm tra riêng biệt đối với cô gái.... hắn đã tính sẽ không làm một cách nhẹ nhàng như vậy. “Lấy cái gì nào?” Alberto tiếp tục hỏi. Raoul dang rộng đôi chân, giơ cái rìu cao lên quá đầu. Bàn tay mới bị thương của hắn đau nhói nhưng hắn mặc kệ. Có thể cô ta sẽ không chịu nói... có thể cái đó chưa đủ mạnh. Bỗng nhiên, giọng nói của người đàn bà bật lên nức nở “Một cái chìa khoá... chìa bằng khoá vàng.” Cô tay thụp xuống mặt boong. “Gray... chỉ huy Gray cầm chìa khoá.” Đằng sau những giọt nước mắt của cô. Raoul nghe thấy một tia hy vọng qua giọng nói. Hắn biết một cách để dập tắt cái đó. Hắn vung mạnh cái rìu bổ xuống thật mạnh. Cái rìu chặt đứt bàn tay của Monk. ° ° 4 giờ 34 phút chiều “Đến giờ phải đi rồi.” Gray nói. Anh đã cho Vigor và Kat thêm bốn mươi lăm phút để gọi đi các bệnh viện địa phương và trung tâm y tế, thậm chí thực hiện cả những cuộc gọi bí mật đến cảnh sát địa phương. Có thể họ bị thương, không thể tiếp xúc với nhóm. Hoặc họ đang bị tống giam trong một nhà tù. Gray đứng thẳng dậy khi chiếc điện thoại vệ tinh của anh kêu lên trong túi sách. Tất cả mọi cặp mắt đều quay lại. “Lạy Chúa,” Vigỏ thở hắt. Chỉ có một ít người biết số phone rày: Giám đốc Crowe và đồng đội thuộc nhóm của anh. Gray nắm lấy điện thoại rồi kéo cần ăngten. Anh dịch đến sát cửa sổ hơn. “Chỉ huy Pierce,” anh nói. “Tao sẽ nói rất ngắn, vì vậy sẽ không có sự nhầm lẫn.” Gray sững người. Đó là Raoul. Điều này chỉ có nghĩa là... “Tụi tao đang có con đàn bà và tên đồng bọn của mày. Mày phải làm chính xác như tụi tao yêu cầu nếu không tụi tao sẽ gửi những cái đầu của chúng nó tới Washington và Rome... tất nhiên là sau khi đã thoả mãn với cơ thể tụi nó.” “Làm sao tao biết được là họ vẫn...?” Có tiếng ngắt quãng ở đầu dây bên kia. Một giọng phụ nữ rú lên. Anh nghe thấy có cả nước mắt sau những từ đó. “Chúng nó... tôi... chúng đã chặt dứt bàn tay của Monk rồi. Anh ấy...” Máy nghe bị giật đi. Gray cố không có phản ứng gì. Bây giờ thì chưa phải là lúc. Tuy nhiên, những ngón tay của anh bám chặt vào máy. Tim anh như thắt lại, làm anh bối rối. “Mày muốn gì?” “Cái chìa khoá vàng từ ngôi mộ.” Raoul nói. Vậy là chúng đã biết rồi. Gray hiểu tại sao Rachel lại tiết lộ điều bí mật. Làm sao cô không nói được? Chắc cô tính toán đổi thông tin lấy tính mạng của Monk. Họ sẽ an toàn chừng nào bọn Long Đình biết Gray vẫn còn giữ chiếc chìa khoá. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng sẽ không tiếp tục hành động tàn bạo hơn nếu anh không chịu hợp tác với chúng. Anh nhớ lại tình trạng của những linh mục bị tra tấn ở Milan. “Mày muốn chuyện đổi chắc phải không?” Anh bình tĩnh nói. “Có chuyến máy bay của hãng hàng không Ai Cập rời Alecxandria lúc 20 giờ 10 phút đi Geneva, Thuỵ Sỹ. Mày sẽ đi trên chuyến bay đó, chỉ một mình mày thôi. Bọn tao sẽ thu xếp giấy tờ giả và vé của máy ở một ô tủ vì vậy nên sẽ không có truy cứu điện tử nào theo dõi chuyến bay của mày. Cũng trong ô kéo đó, mày sẽ tìm thấy những chỉ dẫn tiếp theo. Mày không được liên hệ với sếp của mày ở Washington hoặc Rome. Nếu mày làm thế, bọn tao sẽ biết ngay. Mày đã rõ chưa?” “Được,” anh bặm môi lại, “nhưng làm sao tao biết được mày sẽ giữ cam kết đến cùng?” “Mày không cần biết. Nhưng với một cử chỉ thiện chí, khi mày hạ cánh xuống Geneva, tao sẽ liên lạc với mày nữa. Nếu mày hành động một cách chính xác theo lệnh của bọn tao, tao sẽ thả tên đồng đội của mày. Nó sẽ được đưa tới một bệnh viện địa phương ở Thuỵ Sỹ. Bọn tao sẽ chuyển sự khẳng định thoả đáng về điều này cho mày. Còn con đàn bà sẽ vẫn bị giữ đến khi mày trao lại chiếc chìa khoá vàng.” Gray biết rằng việc gợi ý trao trả Monk có thể là thực nhưng không phải xuất phát từ thiện chí. Tính mạng của Monk là mọt bước trong vụ mặc cả, một cái mồi để dụ Gray hợp tác. Anh cố gắng không nhớ đến những lời của Rachel lúc trước. Chúng đã chặt một tay của Monk. Anh không có sự lựa chọn. “Tao sẽ đi chuyến bay đó.” Anh nói. Raoul cũng chưa hết. “Những đứa khác trong nhóm của mày... con chó cái kia và linh mục... được tự do muốn đi đâu thì đi nếu như tụi nó im lặng và không ngáng đường. Nếu như chúng đặt chân lên Italy hoặc Thuỵ Sỹ thì coi như thoả thuận chấm dứt.” Gray trợn mắt. Anh hiểu việc không cho hai người kia đến Thuỵ Sỹ... nhưng tại sao lại Italy? Điều này làm anh suy nghĩ. Anh hình dung ra bản đồ của Rachel. Đường anh đã vạch, chỉ đến Rome. Rachel đã tiết lộ khá nhiều nhưng không phải là tất cả. Cô ấy cũng khá đấy chứ. “Đồng ý.” Gray nói, trong đầu anh đã hiện ra nhiều viễn cảnh. “Nếu như có trò gì xấu chơi, mày sẽ không bao giờ gặp lại con đàn bà và đồng đội của mày nữa… trừ trường hợp từng phần cơ thể chúng sẽ được gửi đi hàng ngày…” Đường dây ngưng lại. Gray hạ máy điện thoại xuống rồi quay sang hai người kia. Anh nhắc lại cuộc đối thoại đầy đủ để tất cả đều hiểu. “Tôi sẽ đi chuyến bay đó.” Mặt của Vigỏ trắng bợt, điều ông lo nhất đã xảy ra. “Chúng sẽ phục kích anh vào bất kỳ lúc nào.” Kat nói… Anh gật đầu. “Nhưng tôi tin rằng chừng nào tôi tiếp t ục đi về phía chúng, chúng vẫn để yên. Chúng không mạo hiểm mất chiếc chìa khoá nếu âm mưu thất bại.” “Thế còn chúng tôi thì sao?” Vigor hỏi. “Tôi muốn cả hai người đi Avignon. Giải đáp điều bí mật ở đấy.” “Tôi… tôi không thể,” Vigor nói. “Rachel…” Ông ngồi phịch xuống giường. Gray nghiêm mặt. “Rachel đã mang cho chúng ta một cơ hội mong manh ở Avignon, phải trả bằng máu và một phần thân thể của Monk. Tôi không muốn những cố gắng của họ bị vô ích.” Vigor ngước nhìn anh. “Ông phải tin tưởng tôi.” Thái độ của Gray bỗng nghiêm nghị hẳn. “Tôi sẽ cứư được Rachel. Ông hãy nhớ lời tôi.” Vigor nhìn anh, như cố gắng đọc điều gì đấy. Những gì ông thấy có vẻ như giúp ông có thêm chút quyết tâm. Gray hy vọng thế là đủ. “Anh định làm thế nào?” Kat bắt đầu. Gray lắc đầu, bước đi. “Từ giờ trở đi có lẽ chúng ta càng ít biết về hành động của nhau càng tốt.” Anh bước ngang qua họ rồi thu thập đồ vào túi xách. “Tôi sẽ liên lạc với các bạn sau khi cứu được Rachel. Anh bước ra. Với một hy vọng. ° ° 5 giờ 55 phút chiều Seichan ngồi trong bóng tối, tay vẫn cầm máu dao bị gãy. Ngọn lao xuyên qua vai cô vẫn ghim chặt cô vào tường. Mũi lao dài hơn một in xuyên qua dưới bả vai, đi qua các động mạnh chủ và xương bả vai. Nhưng cô vẫn bị dính chặt tại chỗ. Máu vẫn rỏ tong tóng không dứt vào phần trong của chiếc áo lặn. Mỗi cử động đều đau đớn. Song cô vẫn sống. Tên cuối cùng trong nhóm Raoul đã im lặng rời khỏi đây, từ lúc đó ánh đèn flash cuối cùng cũng đã tắt. Quả bom cháy Raoul kích hoạt để phá huỷ căn phòng phía bên kia đã không động chạm tới đây. Cơn nóng hầm hập lúc ấy làm cô ngột ngạt nhưng giờ đây cô lại mong được nóng như vậy. Lạnh thấu xương dù cho cô vẫn mặc bộ áo lặn. Những tảng đá đã cướp mất thân nhiệt của cô. Mất máu cũng không giải quyết được gì. Seichan quyết không chịu thu. Cô vẫn cầm mẩu dao gãy trên tay. Cô cố gắng cậy vào tảng đá nơi mũi nhọn của ngọn lao ghim chặt cô vào đó. Nếu như cô có thể đào nó, làm ngọn lao lỏng ra… Tất cả những gì còn lại là phần còn lại dài tới ba in của ngọn lao. Ngón tay của cô dấy máu từ lưỡi dao và đã nhọn. Thật là một cố gắng tuyệt vọng. Mồ hôi lạnh toát ướt cả khuôn mặt của cô. Ở phía ngoài, một luồng ánh sáng xuất hiện. Cô nghĩ có lẽ đó là do mình tưởng tượng. Cô quay đầu lại. Đường hầm như sáng lên. Ánh sáng đã nhìn thấy rõ. Có tiếng khua nước. Ai đó đang tới. Seichan nắm chặt mẩu dao vừa sợ vừa hy vọng. Ai vậy? Một bóng đen nhổm lên. Một thợ lặn. Ánh đèn flash làm cô hoa mắt khi một thân hình trèo vào. Cô nheo mắt để tránh ánh đèn bừng sáng đột ngột. Người thợ lặn hạ thấp đèn flash. Cô lập tức nhận ra một khuôn mặt quen thuộc khi anh ta giật bỏ mặt nạ tiến tới. Chỉ huy Gray Pierce. Anh bước tới chỗ cô rồi nhấc ra một lưỡi cưa. “Chúng ta hãy nói chuyện.”