Diệp Tử kêu lên thất thanh, người ngã nhào lăn theo bậc cầu thang, chiếc va li tuột khỏi tay, áo quần rơi ra tung tóe. Diệp Tử đã nghĩ: Thế là hết hết hết… Cô thấy trời đất quay cuồng, một dịch thể nóng hập và dính ướt chảy buốt từ cơ thể, cô kêu lên yếu ớt: “Con…” Eric đứng bất động, hắn đờ đẫn nhìn Diệp Tử rên rỉ, quay sang đứa hầu ở đang khoanh tay đứng nhìn gọi: “Don’t stare blankly, call an ambulance, right away!” (Đừng đứng ngây ra đấy, mau gọi cấp cứu) Lúc được đưa lên xe cấp cứu, Diệp Tử nhìn thấy bầu trời thắm xanh của Singapore, nước mắt lăn thành hàng. Tôi đăm đăm nhìn Ức Đình, từng lời của ả như chiếc búa nặng, đập từng nhát từng nhát lên tâm can tôi. Diệp Tử của tôi, người tôi xót yêu nhất, vì sao em lại phải trải qua quá nhiều nỗi thống khổ và trắc trở? Ông trời, ông nhẫn tâm vậy sao? Nếu tháng mười năm ngoái, trong 19 ngày ấy tôi gọi cho em, thì mọi thứ, mọi thứ có phải sẽ đơn giản hơn không? Ức Đình tức giận: “Anh còn nhìn tôi làm quái gì nữa, nói câu xem nào, tôi không cần biết bao giờ anh kết hôn, cái việc này là do anh gây nên, anh mà không chịu trách nhiệm, tôi, tôi sẽ…” Tôi nắm chặt lấy tay Ức Đình: “Diệp Tử đang ở đâu? Đưa tôi đi gặp Diệp Tử” Chương 54 Tôi đi theo Ức Đình đến khu biệt thự quốc tế Lan Uyển, nhà 9A. Tiểu Vân ra mở cửa, vừa thấy tôi cô ta đã đưa tay lên miệng ra hiệu giữ im lặng, đưa mắt về phía phòng ngủ, tay kéo Ức Đình bỏ đi. Cứ ngỡ sẽ vĩnh viễn không được gặp lại em, nhưng giờ đây, người tôi yêu thương nhất đang nằm đó, làn mi khép ngủ, Diệp Tử mê mệt im lìm hệt như một nàng tiên không thuộc cõi trần gian, không cho phép người phàm được chạm đến. Một viên kim cương hình giọt nước thân quen buông trên tai em. Tôi nhẹ nhàng quỳ xuống bên giường, yên lặng ngắm em ngủ, cứ như ngày xa xưa. Nhưng thời gian ấy đã tuột mất quá lâu, phút giây này, một đời sống khác hiện sinh. Diệp Tử mở mắt. Định hình một lúc để biết là tôi, em hơi run run, ngồi dậy, nói: “Cho em một điếu thuốc.” Tôi châm điếu cho em, em lạnh nhạt hít vào một hơi, rồi hỏi: “Anh đến làm gì nữa? Ai bảo anh đến?” Tôi: “Diệp Tử…” “Anh đi đi…” ”Tại sao…” “Em đã nói rồi, em không muốn phải gặp lại anh.” “Diệp Tử! Ức Đình đã kể hết với anh, tất cả là tại anh…” Diệp Tử không tiếp lời, em đứng dậy ra khỏi giường, tôi dìu em qua phòng khách, em mở cửa nói: “Lý Hải Đào, xin anh đi cho!” “Tại sao chứ? Hãy cho anh một lý do” “Chúng tôi không muốn quấy nhiễu đời sống riêng của anh, được chưa? Tôi sống ổn mà, tôi có thể tự mình giải quyết mọi thứ!” Tôi đóng rầm cửa lại, kéo Diệp Tử vào lòng, mồm lẩm bẩm: “Anh không quan tâm! Em đã về, anh sẽ không để em đi nữa…” Diệp Tử bật khóc trong lòng tôi, em nói: “Anh ơi! Hãy giúp em…” Trong hai ngày tôi tức tốc tìm nhà thuê trọ cho Diệp Tử và Ức Đình, sắm một ít đồ dùng hàng ngày, ở nhà Tiêu Vân cũng bất tiện, nhỡ may Trần Dương trở về. Ngày dọn về, tôi hỏi lại Diệp Tử việc xảy ra năm ngoái ở Singapore. Diệp Tử kể lại: “Em đã từng một lòng muốn được lấy anh, nhưng, khi nhìn thấy hai tấm vé ấy, em sợ hãi đến muốn chết. Em đã gặp Tiêu Lâm, toàn thân cô ấy tỏa ra một luồng tự tin và ưu việt, lúc ấy em chỉ dự cảm thấy, thế là hết, cuối cùng Hải Đào đã muốn rời bỏ tôi. Nghĩ thế, em bỗng thấy nhẹ nhõm, nó là việc sớm hay muộn, tại sao không dứt khoát cho xong? Anh bỏ đi rồi, em đau lòng rất lâu, thầm nghĩ: Nếu trong ba ngày anh quay lại, em sẽ tha thứ cho anh, nhưng ba ngày qua đi, em lại lưỡng lự: Cho anh thêm năm ngày! Rồi 5 ngày nữa lại qua đi, anh không hề gọi lấy một lần. Em thay đổi rồi lại thay đổi thời hạn. Liên tục cho đến ngày thứ 17, em gửi bưu điện thư và sổ tiết kiệm, em nghĩ anh xem xong sẽ hiểu, nếu anh muốn cứu vãn, nhất định sẽ liên lạc với em, kể cả em đã chuyển nhà, anh có thể gọi điện? Nhưng, không hề. Ngày hôm ấy ra đi, em dùng điện thoại ở sân bay gọi cho anh, anh lại để chế độ chuyển về hộp thư thoại, em nghĩ thế là hết thật rồi, phải đi, đi thôi.” Diệp Tử ngước lên nhìn tôi, nói tiếp: “Đến Singapore, Eric cầu hôn em, khi đã chia tay anh, em lấy ai cũng thế cả, nên…” “Sao hôm ấy em không dùng di động gọi?” “Anh không hề gọi cho em, em chỉ muốn giữ lại chút thể diện cho mình.” Tôi hụt hơi, “Diệp Tử, anh muốn nói em nghe…” Tôi nói, “Thứ nhất, 19 ngày ấy không phút nào anh không nhớ em, nhưng anh là đàn ông, anh lại không làm gì có lỗi với em, anh nghĩ bình thường anh nuông chiều em quá, có thể lần này xử lý mạnh hơn một chút sẽ tốt, vì thế anh đã không gọi cho em, sau này gọi thì em đã bỏ đi; thứ hai, em đi rồi anh mới nhận được được thư chuyển phát, bởi vì hôm ấy đi công tác ngoại tỉnh; thứ ba, anh liên tục đi tìm em, chắc Tiểu Vân cũng kể với em chứ? Còn nữa, quan trọng hơn cả, em tin hay không, trước năm 2000, anh không chạm vào Tiêu Lâm dù chỉ một ngón tay, anh thề!” Anh đã tìm em suốt, Diệp Tử ơi! Diệp Tử nhắm mắt lại, tôi nghe thấy em khẽ thốt lên: “Trời ơi…” Trời ơi, chẳng nhẽ thật sự âm dương cách biệt, tạo hóa trêu ngươi? Diệp Tử đưa cho tôi một điếu thuốc, hỏi: “Anh tin vào số phận không?” “Không tin, anh tin vào nhân quả báo ứng.” “Vậy trong chúng ta ai đã sai hả anh?” Diệp Tử nhìn tôi, tôi cũng nhìn em, tôi nhẹ nhàng bọc em trong lòng, hôn lên trán Diệp Tử. Vừa lúc Tiêu Lâm gọi điện đến. “Ông xã,” cô líu lo như chim hót trong điện thoại, “Em đã làm xong thủ tục đăng ký kết hôn, mai em về rồi, 12h7 phút, anh ra ga đón em nhé!” Diệp Tử cúi đầu không nhìn tôi nữa, mà có lẽ, em không nhìn gì nữa. Sự thật đây, sự thật là không ai có thể thay thế vị trí của Diệp Tử trong tôi, tôi không để bụng chuyện Diệp Tử đã làm gái điếm, đã từng lấy chồng, tôi chỉ muốn cả đời này được ở bên người tôi yêu. Tôi trực muốn đề nghị: Diệp Tử, lấy anh nhé! Nhưng lời nói ra chỉ như nước chảy bèo trôi, tôi không đủ nhẫn tâm để làm thương tổn Tiêu Lâm, em trước sau không làm sai điều gì, tôi làm sao có thể phủ thêm đau khổ lên thân em? Còn, còn Diệp Tử của tôi… … Dường như, nếu giữa những lựa chọn có một khoảng trống, ta sẽ khiến mọi thứ trở nên phức tạp nhiễu nhương hơn. Chúng tôi lặng thinh, cho đến khi Ức Đình xô cửa đi vào. Vừa bước vào Ức Đình hất hàm hỏi: “Lý Hải Đào, việc tôi nhờ anh đã làm chưa?” “Việc gì?” Tôi mơ hồ không nhớ. “Việc giết người! Tôi vừa gọi cho Lão mặt trắng, đ…mẹ nó làm tôi nhọc lòng! Tôi phải mổ bụng nó! Không tìm được đứa giết thuê tôi sẽ tự tay giết!” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên phừng phừng, Ức Đình vò hai tay vào nhau. “Đằng ấy lại thế rồi, đừng xúc động quá, từ sáng đến tối chỉ muốn mổ người khác ra, hận thù chất ngất, chẳng qua chỉ là một cái nhẫn cưới, không đáng, đừng để người khác hủy phá đằng ấy nữa.” ”Nhẫn nhiếc gì, chỉ nhớ đến việc đó, là tôi là tôi…chó má tôi….” Mặt Ức Đình chuyển trắng phếch, tôi nhìn ả, cảm thấy ả sắp hóa điên rồi. ”Thôi, thôi, chị cứ như con rồ ý!” Diệp Tử kéo Ức Đình ngồi xuống, “Chị về Singapore mau đi, việc thế này có đáng là gì, Hải Đào sẽ chăm sóc em, em cũng vừa đăng ký lớp học biểu diễn ngắn hạn ở Học viện điện ảnh, vài ngày nữa sẽ lên lớp, chị yên lòng đi đi.” “Ồ la la la…cô định học biểu diễn thật à?” Ức Đình trợn ngược mắt hỏi. “Vâng, ngày xưa bố em nuôi em tiết kiệm, giờ người ngợm em trông cũng có tí tố chất nghệ thuật nhỉ? Còn nữa, em chẳng học được gì khác.” “A, có lý, cô đẹp thế mà không làm minh tinh thì tiếc lắm, ủng hộ! Lý Hải Đào, anh nói sao?” “Đúng đấy đúng đấy, mình đã nói với Diệp Tử, hồi nhỏ học múa 8 năm, lại có hai năm đi hát, không tham gia thế giới giải trí quả là một tổn hại.” Tôi cười cười nói. ”Ừ, thế thì mai tớ thu xếp mua vé về Singapore? Không lại đụng mặt Lão mặt trắng khốn kiếp ở đây! Nhưng này Hải Đào, việc ấy cậu vẫn phải nghĩ hộ tôi, không giải quyết xong lòng tôi ấm ức lắm!” Cả đêm, tôi ôm Diệp Tử trong lòng. Chúng tôi không ai nhắc đến Tiêu Lâm, không ai nhắc về quá khứ. Chỉ ngồi bên, ôm lấy nhau như thế, nhìn ra cửa sổ. Một ráng hồng như bong bóng cá tỏa ra phía cuối trời, Diệp Tử reo lên: “Hải Đào nhìn kìa, mặt trời sắp mọc!” “Diệp Tử,” Tôi xoay người em lại, để em nhìn vào mắt tôi, nói: “Anh yêu em lắm, anh muốn cưới em! Nhưng, xin hãy cho anh một thời gian để giải quyết quan hệ giữa anh và Tiêu Lâm, trong việc này cô ấy là người yếu đuối, anh không thể, anh không muốn làm thương tổn cô ấy. Xin cho anh thời gian.” Diệp Tử vuốt má tôi nói: “Đừng ngốc nữa, lần này về đâu phải bắt anh lấy em, Tiêu Lâm là một cô gái ngoan, đừng làm đau cô ấy, đều là phụ nữ cả, em biết nỗi đau của trái tim vỡ, đó cũng là lý do em về nhưng không muốn gặp anh. Bọn anh sắp cưới rồi, đừng thay đổi, tin em, em không có nửa lời oán giận, nếu để em chọn, em nguyện ý làm người tình trong bóng tối suốt đời anh.” Tôi ôm chầm lấy em, muốn ép nghẹt nỗi buồn, nhưng không thành công. Chương 55 Buổi chiều tôi ra ga đón Tiêu Lâm, em lên xe hôn tôi cuống quýt: “Anh yêu, em nhớ anh muốn chết!” Tôi gượng cười, nụ cười méo mó. Tiêu Lâm vừa về đã thúc giục tôi đi làm thủ tục, hạnh phúc ắp tràn trên gương mặt em, em nhiệt tình chuẩn bị mọi nghi thức cho lễ cưới, tôi mượn cớ bận công việc không giúp gì, lòng tranh đấu từng ngày. Tôi vạch trong đầu một cách nói nào đó với Tiêu Lâm về Diệp Tử, nhưng mỗi lần nhớ lại những đêm tay ấp gối kề đầy yên ả, nhớ đến vũng máu khô cong, hay hễ bắt gặp nụ cười trong suốt điểm lúm đồng tiền của em, lời nói lại cứng sượng trong cổ. Có lúc tôi rủa: mình nhảy lầu chết quách đi cho rồi, cứ sống thế này không tài nào chịu nổi. Bốn ngày sau Ức Đình quay trở lại Singapore, Diệp Tử nhìn theo cho đến khi cô bạn bước vào trong mới thở phào nhẹ nhõm, lên xe rồi thủ thỉ với tôi: “Cuối cùng cũng đi, cuối cùng cũng đi, chỉ sợ ở lại Bắc Kinh lại gây chuyện.” "Ý em là?” Tôi hỏi. “Em chưa gặp Cao Thiền đâu, cũng không có cách nào liên lạc, nhưng lòng em lo lắng…Ức Đình bình thường tâm lý rất này kia, rất cực đoan, là người hay đi vào chỗ bế tắc, từ vụ xảy ra với Cao Thiền, càng đạo thần. Chị ta còn rất thích sốc thuốc hay gì đó, có lúc tưởng lên cơn điên, còn nhớ một lần ở Singapore…ôi…Lại nhớ đến lần ấy, Ức Đình gặp được vệ sĩ của Eric, cứ lân la hỏi anh ta cách mua súng lục, làm họ sau này tránh như tránh quỷ. Có lúc Ức Đình gần như tư duy không giống người bình thường.” Tôi khuyên giải Diệp Tử, tin rằng Ức Đình khẩu xà tâm phật, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu. Ngày 8 tháng 9 năm 2000, Diệp Tử đi học buổi đầu tiên, cùng ngày, tôi và Tiêu Lâm đi làm giấy đăng ký kết hôn. Đến phòng đăng ký, tôi khựng bước, đột ngột nói: “Thôi chết, anh quên mang ảnh, không có ảnh tiến hành thế nào đươc?” “Sao lại thế? Trước khi đi em đã dặn anh.Thật là!” Tiêu Lâm dí tay lên trán tôi quở trách, nói, “Không sao, ở cửa cũng có chỗ chụp ảnh lấy nhanh! Đi thôi anh!” Tôi đưa tay lên vuốt mặt, chà xát đến mức hai má nóng rộp, tôi lấy hết can đảm cất tiếng: “Tiêu Lâm, em có thể…có thể…hôm nay có thể không đăng ký được không? Hôm nay, anh không có lòng dạ nào.” “Hả? Anh nói gì thế Hải Đào ơi? Anh đang nói gì thế?” Tiêu Lâm thất thần, mặt tái mét, trán nhăn lại, đối mặt với thái độ gay gắt của Tiêu Lâm, tôi câm lặng cúi đầu. Tiêu Lâm đứng ngây ra chừng hai phút, rồi, quay gót bỏ đi. Bóng dáng cô càng lúc càng xa dần, lòng tôi bỗng dấy lên nỗi sợ hãi. Tôi khởi động ô tô, dõi theo Tiêu Lâm đi lên một chiếc taxi, tôi bám sát chiếc xe không rời. May thay, Tiêu Lâm không đâm đầu vào tường cũng không nhảy xuống hồ, em xuống xe trở về nhà, đôi vai run rẩy, run rẩy. Tôi luống cuống chạy theo em. Tiêu Lâm ngồi yên trên giường trong phòng ngủ, bức ảnh cưới nổi bật gắn trên tường, trong ảnh Tiêu Lâm như chú chim non dựa vào lòng tôi, không chút sầu lo nghi ngại. Tôi ngồi xuống bên cạnh vợ sắp cưới, đặt tay lên mu bàn tay em. Em nhẹ nhàng rút tay ra, ngẩng đầu lên, nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào hỏi: “Vì sao?” Tôi đứng dậy đốt một điếu thuốc, dường như có thể nghe thấy những thanh âm của không khí trong phòng. Tôi chỉ nói: “Anh xin lỗi em” Tiêu Lâm ngập ngừng một lần nữa: “Vì sao?” Tôi dập điếu thuốc, nói: “Nếu em muốn, anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện.” Bắt đầu từ câu nói “Cho em một điếu thuốc”, tôi kể với em tất cả, giống như đang trần thuật câu chuyện của một người khác, không một sợi giả dối hay che đậy. Từ đầu đến cuối, tôi không dám liếc nhìn Tiêu Lâm. Tiêu Lâm cũng không chen ngang, em lặng lẽ nghe tôi nói từng lời từng lời một. Tôi không có cách nào hình dung nổi lúc ấy làm sao nước mắt của Tiêu Lâm có thể nhận chìm nỗi đắng cay trong em, tôi cũng không biết giữa kinh ngạc và đau thương em đã làm gì để chống đỡ lại khi thân thể yếu ớt gió bay, mà không hề ngất đi trước mặt tôi. Câu chuyện đã kể hết, tôi trầm tĩnh từng khắc và nói: “Anh biết trong câu chuyện này, em là người chịu thiệt thòi, tình yêu em dành cho anh, mọi thứ em đã cho anh anh đều ghi nhớ trong lòng, anh không có quyền xin em tha thứ, nhưng giờ anh buộc phải cho em hiểu những gì đã xảy ra. Quyết định cuối cùng nằm cả trong tay em, nếu em vẫn muốn lấy anh, việc hôn sự sẽ tiến hành như đã hẹn, anh sẽ như mọi người chồng đối xử tốt với vợ mình, và chấp thuận từ nay trở đi…từ nay trở đi không tiếp tục quan hệ yêu đương với Diệp Tử, nhưng hy vọng em bằng lòng cho anh được chăm sóc cô ấy như một người bạn, đỡ đần cô ấy, chung quy, vì anh mà cô ấy cơ cực. Nếu em…” Tôi không nói tiếp được nữa. Câu mà tôi không nói ra được là: Nếu em quyết định rút lui khỏi cuộc tình này, tác thành cho anh và Diệp Tử, anh xin ba lần quỳ chín lần khấu đầu cảm tạ em. Rất lâu, và rất lâu, Tiêu Lâm không hề hé răng nói nửa lời, em hoàn toàn im lìm, tôi không thể biết em đang nghĩ gì. Tiêu Lâm nói: “Có thể cho em một điếu thuốc không?” Tôi nhìn em ngờ vực, rồi châm một điếu thuốc đưa cho em, em rít sâu một hơi, bắt đầu ho. Tôi vuốt vuốt lưng em, nói “Việc gì em phải?” ”Đúng, việc gì tôi phải?” Tiêu Lâm nhắc lại, “Tôi muốn một mình, Hải Đào, anh hãy đi đi, sáng sớm mai tôi trả lời anh.” “Không, anh không thể đi, lỡ em làm điều gì dại dột, cả đời này anh có tội với em!” “Không có chuyện ấy đâu, tôi không phải là cô bé 19 tuổi, tôi chỉ muốn một mình suy nghĩ, tôi quá mệt, câu chuyện của anh cũng quá dài, hãy cho tôi thời gian là một đêm.” Gương mặt Tiêu Lâm đã trở về bình lặng, vệt nước mắt cũng đã khô. Tôi nâng mặt em lên, nói: “Hãy nhìn anh, anh đang nghiêm túc - Nếu em xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chấm dứt mạng sống!” Đêm ấy, tôi ngồi trong xe chờ đợi ở dưới lầu. Tôi sợ Tiêu Lâm xảy ra chuyện bất trắc...