Giấy cửa sổ mờ mờ, tuy ngăn chận được gió đêm lạnh lẽo, lại không thể cản trở giá buốt thấu xương.Thứ duy nhất có thể đuổi trừ cơn lạnh là uống rượu, cho nên một bình rượu lớn đã hơn phân nửa chui vào bao tử Diệp Khai, chàng lại cạn thêm một chén nữa, nghe Vương lão tiên sinh đang hỏi:- Ngươi hôm nay đến đây có phải vì truyền thuyết Hầu Viên có người thân khỉ đầu người?"Đó chỉ là một trong những nguyên nhân". Diệp Khai đáp."Có một tiểu bằng hữu nghịch ngợm tên là Ngọc Thành". Diệp Khai nhìn Vương lão tiên sinh chằm chằm:"Không biết nó có đi lạc vào chỗ các ông không?" Vương lão tiên sinh không trả lời vấn đề đó liền, trước tiên lão từ từ rót một chén, từ từ nâng chén, từ từ nhấp một ngụm, trong mắt dâng tràn vẻ mãn nguyện.Lão đợi đến lúc uống cạn chén hoàn toàn mới nhìn Diệp Khai hỏi:- Lời ta nói ngươi có tin không?- Tin."Tốt". Vương lão tiên sinh đặt chén xuống bàn:"Ta không biết"."Không biết?" Diệp Khai ngẩn người."Phải". Vương lão tiên sinh đáp:"Mấy ngày trước ta không có mặt ở Hầu Viên".- Ông không ở đây?"Ta tuy thích khỉ, nhưng khỉ không thể tự đến đây". Vương lão tiên sinh cười đáp:"Cho nên mỗi một vài ngày ta phải ra ngoài đi mọi nơi thu tập khỉ".- Lần này ông rời khỏi nhà hồi nào?"Ba tháng trước, trở về mới năm ngày nay". Vương lão tiên sinh cười đáp:"Cho nên tiểu bằng hữu nghịch ngợm của ngươi có đến hay không, ta không biết được".- Có thể khi ông không có nhà..."Không thể". Vương lão tiên sinh đáp:"Có chuyện gì thì ta nhất định biết, nô bộc của ta nhất định nói cho ta biết".Chủ nhân đã nói như vậy, Diệp Khai còn có thể làm gì? Chàng chỉ còn nước cười hề hề:"Hoặc có lẽ tên tiểu quỷ nghịch ngợm đó trốn ở một nơi nào khác tiêu dao tự tại?" Vương lão tiên sinh cũng cười cười, lão đợi cho tiếng cười nhỏ dần rồi mới nói:- Vậy ngươi có còn muốn biết "đầu người thân khỉ" là thật hay là giả không?"Đã đến rồi, có thể thỏa mãn tâm hiếu kỳ đương nhiên là tốt hơn hết". Diệp Khai cười đáp:"Ai cũng hiếu kỳ, nhưng tịnh không thường được thỏa mãn".Vương lão tiên sinh cười một tiếng, sau đó lại giơ tay vỗ nhẹ ba cái.Diệp Khai nghĩ phải có khỉ xuất hiện, cho nên chàng mở to mắt nhìn, hồi nãy khỉ bưng đồ ăn ra, Vương lão tiên sinh đã muốn thỏa mãn tâm hiếu kỳ của chàng, chắc lần này sẽ gọi khỉ "đầu người thân khỉ" như trong truyền thuyết ra đây?Chuyện này ra sao? Diệp Khai nhíu mày, vừa định quay đầu hỏi Vương lão tiên sinh, đột nhiên nghe thấy tiếng khảy đàn du dương vọng lại.Tiếng đàn đó có phải là tiên nhạc?Có ai đã từng nghe qua?Giả như có một thứ tiếng đàn có thể làm cho người nghe cảm thấy có thể để tâm linh mình dung hóa, thậm chí có thể để toàn thân mình dung hóa, thứ tiếng đàn đó đáng được coi là tiên nhạc.Tiếng đàn bất chợt truyền lại, ngay giờ phút đó, nghe dưới tình cảnh đó, tuy làm cho Diệp Khai ngạc nhiên giật mình, nhưng chàng liền bị huyền luật trong tiếng đàn làm mê hoặc.Diệp Khai tuy không thể chơi bất cứ nhạc khí nào, cả "thất âm" cơ bản nhất cũng không biết, nhưng chàng biết thưởng thức, hay dở chàng đều nhận ra được.Tiếng đàn đột nhiên vọng lại đó có lẽ không phải là tiên nhạc, người Diệp Khai cũng không dung hóa, nhưng chàng lại đã chóng say, chàng có cảm giác như vậy.Không phải là say rượu, mà là say tâm linh, tiếng đàn đó không ngờ còn làm cho người ta say hơn cả rượu tinh chất.Diệp Khai tuy say đắm trong tiếng đàn, nhưng tâm tư chàng lại còn đang lay chuyển, Vương lão tiên sinh không phải muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chàng sao?Tại sao lại không kêu khỉ "đầu người thân khỉ" ra, lại còn cho tấu khúc đàn thú vị đó?Có lẽ nào trước khi khỉ "đầu người thân khỉ" muốn đi ra, phải có tiếng đàn đưa đón?Nghĩ tới đó, Diệp Khai không khỏi cười khổ, hoặc có lẽ khỉ "đầu người thân khỉ" có chút đặt biệt, nhất định phải có tiếng nhạc làm nền, nó mới chịu đi ra?Ngắt ngang nhã nhạc là chuyện vô lễ, Diệp Khai luôn luôn không thể làm chuyện vô lễ, cũng may tất cả nhạc khúc trong thiên hạ đều có lúc kết thúc.Tiếng khảy đàn đã tận, nhưng dư âm vẫn còn lơi lả quẩn quanh.“Tuy không thể gọi là tiên nhạc, nhưng cũng có thể coi là một tấu khúc hay”.Vương lão tiên sinh thốt.“Nào chỉ có thể dùng ba chữ 'tấu khúc haý mà hình dung được”. Diệp Khai cười nói.- Có muốn gặp người khảy đàn không?- Muốn muốn chết.Diệp Khai miệng thì nói “muốn muốn chết”, trong tâm lại “khẩn cấp muốn chết”, Có phải lão nói sẽ để cho chàng nhìn thấy khỉ “đầu người thân khỉ”? Sao lại kéo người khảy đàn ra?Nhưng là thành ý của chủ nhân, khách nhân làm sao có thể thất vọng được? Xem ra đâu có tổn thất gì?Vương lãoi, có người tranh đoạt tiền tài, có người tranh đoạt nữ nhân, có người tranh đoạt sự nghiệp, có người tranh đoạt thắng bại, có người tranh đoạt địa vị, có người tranh đoạt sinh tồn."Có người chỉ tranh khẩu khí". Diệp Khai cười nói."Đúng". Vương lão tiên sinh thốt:"Cho nên con người vừa sinh ra đã bắt đầu tranh đoạt. Đứa trẻ sinh ra chỉ vì tranh sinh tồn; thương nhân liều mạng làm chuyện gì chỉ vì tranh tiền tài; kẻ bài bạc chết sống trên bàn bạc chỉ vì tranh thắng phụ; thư sinh mười năm đèn sách chỉ vì tranh địa vị".Lão uống một ngụm rượu, lại nói tiếp:"Ngươi hôm nay có thể đến đây, cũng là vì tranh sự thật".- Sự thật?"Có cả trăm truyền thuyết liên quan tới Hầu Viên". Vương lão tiên sinh hỏi:"Ngươi đến đây, có lẽ nào chỉ vì ăn một bữa cơm?" "Hay, rất sảng khoái". Diệp Khai cười lớn:"Đáng cạn một chén".