Tuyết trời chuyển sang lập đông, kéo theo những cơn gió se lạnh như cắt vào da thịt. Đêm tĩnh lặng, ngoài tiếng côn trùng rỉ rã tạo ra một thứ tấu khúc ảm đạm và trống vắng, tất cả sự vật như chìm trong đêm đông giá rét. Tiểu Ngọc khẽ trở người ngồi lên. Nàng nhìn Kim Ngạo Thiên. Nàng điểm một nụ cười nghĩ thầm. - "Ngạo Thiên đúng là một nô tình ngu muội và hồ đồ. Dù sao thì Tiểu Ngọc cũng rất hoan hỷ khi nhận biết Ngạo Thiên nặng tình với Tiểu Ngọc như vậy". Nàng xích người đến bên cạnh Kim Ngạo Thiên. Ngắm nhìn khuôn mặt đã phảng phất những nét phong trần pha trộn vẻ u hoài, Tiểu Ngọc bất giác nghe tim mình như đập mạnh một cái. Nàng khẽ buông tiếng thở dài, rồi như thể không làm chủ được mình mà từ từ cúi xuống hôn nhẹ vào trán Kim Ngạo Thiên. Nàng vừa hôn Ngạo Thiên vừa nghĩ. - "Gã nô tình đáng yêu của Dương Tiểu Ngọc". Ngạo Thiên vừa nhắm hai mắt thở đều. Có lẽ trong cõi vô thức, chàng còn bận bịu với miền hoang tưởng mà Tiểu Ngọc đã phát họa ra trong tâm tưởng nên chẳng nhận biết được nụ hôn của nàng. Tiểu Ngọc sợ Ngạo Thiên tỉnh giấc rón rén rời cổ miếu bước ra ngoài. Một giọng nói nho nhỏ truyền vào thính nhỉ nàng bằng thuật truyền âm nhập mật. - Tiểu Ngọc...Bổn nhân đang chờ nàng. Tiểu Ngọc thả bước rời ngôi cổ miếu trước khi nhìn lại Ngạo Thiên một lần nữa. Nàng đi một mạch đến một biệt xá, tọa lạc ven đường. Tiểu Ngọc bước vào biệt xá, chạm mặt ngay với Độc ma Âu Dương Đình. Trong bộ thung y màu chàm. Độc ma Âu Dương Đình chắp tay sau lưng như thể đã chờ nàng tự bao giờ. Tiểu Ngọc ôm quyền xá. - Tiểu Ngọc tham bái Âu Dương chủ nhân. Âu Dương Đình nhìn nàng từ đầu đến chân. - Bổn nhân muốn nàng đến để nói cho nàng biết một người đang rất quan tâm đến nàng và Kim Ngạo Thiên. - Người muốn nói đến Sử Quách? - Tữu Quỷ Sử Quách, ta không ngại...Nhưng ta ngại người này. - Người đó là ai. - Ái nữ của Vạn gia sinh phật, Triệu Nguyệt Băng Linh. - Tiểu Ngọc sẽ chú ý đến người này...Nhưng Tiểu Ngọc chưa từng biết qua Triệu Nguyệt Băng Linh. - Ta chỉ đoán thế thôi. Âu Dương Đình bước đến bên Tiểu Ngọc. - Ngạo Thiên thế nào. - Chủ nhân không phải lo. Nàng mỉm cười nhìn Âu Dương Đình. - Ngạo Thiên chẳng bao giờ thoát khỏi lướt tình của Tiểu Ngọc. Y đúng là gã nô tình tội nghiệp. - Bổn nhân ghen với hắn đó. Tiểu Ngọc thẹn thùng nói: - Ngạo Thiên không thể sánh bằng với chủ nhân. - Dù sao thì gã tiểu tử đó cũng tốt phúc hơn ta. Hắn được ở cạnh bên nàng còn ta chỉ làm người trong bóng tối. Tiểu Ngọc ngã người dựa vào Âu Dương Đình. - Không bao lâu nữa đâu. Độc ma vòng tay qua tiểu yêu nàng. - Ta chỉ mong mau chóng kết thúc. - Thánh địa Kim Đỉnh sơn sẽ mở ra trong nay mai để đón chủ nhân. Vòng tay của Âu Dương Đình siết vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc sát vào người gã hơn. Gã vừa siết tấm thân của Tiểu Ngọc vào sát mình vừa nói: - Tiểu Ngọc... Nàng ngẩng lên nhìn Âu Dương Đình. Âu Dương Đình nhìn vào mắt Tiểu Ngọc nhỏ nhẻ nói: - Nàng không cầu khẩn tha mạng cho Kim tiểu tử nữa chứ? - Nếu lần đó chủ nhân lấy mạng của Kim Ngạo Thiên thì hôm nay chẳng còn cơ hội khai thông Thánh địa Kim Đỉnh sơn. Âu Dương Đình gượng cười. - Xem như Tiểu Ngọc được công lớn. Nàng sẽ có được những gì nàng muốn có. Tiểu Ngọc dựa đầu nép vào Âu Dương Đình. - Nghe người nói thôi, Tiểu Ngọc đã hoan hỷ vô cùng. Độc ma thả tay ra khỏi vòng tiểu yêu của Tiểu Ngọc. Gã nâng cầm Tiểu Ngọc. - Lúc nào ta cũng ở bên nàng. Độc ma Âu Dương Đình buông cằm Tiểu Ngọc nhìn ra cữa biệt xá. - Bổn nhân nghĩ, người không cần rình rập như vậy. Tiểu Ngọc hơi bất ngờ bởi sự phát hiện này của Độc ma Âu Dương Đình. - Ai... Từ ngoài cửa biệt xá bước vào là Lâm Bội Giao. Nàng vận xiêm y trắng toát, nhưng lại che mặt bằng một tấm rèm màu hồng nhạt. Tiểu Ngọc nhìn Lâm Bội Giao. - Tưởng đâu là ai, hoá ra lại là Lâm Bội Giao tiểu thư. Bổn cô nương tưởng đâu lúc này Lâm tiểu thư đang vui vẻ bên Điệp khách Ngô Mộng Khanh. - Bổn tiểu thư chẳng có quan hệ gì với Ngô Mộng Khanh. Lâm Bội Giao nhìn Độc ma Âu Dương Đình. - Âu Dương tôn giá đã có được huyết ngọc của Kim Ngạo Thiên, còn muốn đưa Ngạo Thiên vào cái bẫy gì nữa đây. Tại sao không cho Ngạo Thiên một cửa sinh tồn để làm người chứ? Âu Dương Đình nhìn Lâm Bội Giao. Lão chợt phá lên cười khanh khách. Vừa cười Âu Dương Đình vừa nói: - Thánh cung của Vạn Gia Sinh phật buồn chán lắm hay sao mà khiển cho Triệu tiỿu gia trừng trị ngươi. Gã vừa nói vừa nhảy xổ xuống Sử Quách, song chưởng thẳng tới trước với tất cả nội lực vốn có trong gã. Sử Quách không né tránh mà chỉ dụng hữu thủ đón thẳng đỡ thẳng lấy đôi song chưởng của đối phương. - Chát... Giao nhau một chưởng đón thẳng, đỡ thẳng với Sử Quách. Mạc Chí Bình bị đẩy ngược về sau đến ba trượng, lưng va vào vách Vạn Hương lầu. Trong khi Sử Quách vẫn đứng trụ chân một chỗ chẳng có chút biểu hiện gì. Mạc Chí Bình biến sắc. Y lặp bặp nói: - Ngươi...ngươi... Sử Quách nhìn gã rồi quay lại Kim Ngạo Thiên. - Kim bằng hữu muốn uống rượu hãy theo ta. Ngạo Thiên gật đầu như tế sao, trông chàng gật đầu cứ ngỡ vừa gặp phải kỳ tích độc nhất vô nhị mà sợ kỳ tích kia sẽ vội biến mất. Sử Quách buông tiếng thở dài. - Đi theo Sử Quách. Sử Quách dẫn Ngạo Thiên rời Vạn Hương lầu. Đi bên cạnh Sử Quách mà thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại run lên bần bật. Đôi chân run lẩy bẩy những tưởng sắp lăn kềnh ra đất. Thỉnh thoảng Ngạo Thiên lại thều thào nói: - Sử huynh...ta muốn uống rượu...uống rượu thật nhiều. - Sẽ có đủ rượu cho Kim bằng hữu. Sử Quách dẫn Ngạo Thiên vào một gian thảo xá, tọa lạc lên ngoài Hàm Dương. Gian thảo xá chất đầy những vò rượu xếp chồng lên nhau. Vừa thấy những vò rượu kia, Ngạo Thiên đã vồ tới nhưng Sử Quách cản lại. - Chưa được. Y ép Ngạo Thiên ngồi xuống sàn thảo cốc. Ngạo Thiên thều thào nói: - Sử huynh...cho Ngạo Thiên uống rượu nhanh lên...ta muốn uống rượu lắm rồi. Sử Quách nhìn Ngạo Thiên, thấy thần sắc của chàng mà chỉ còn biết lắc đầu. Buông tiếng thở dài, Sử Quách nói: - Sao Kim bằng hữu lại trở thành một người như thế này nhỉ. Ngạo Thiên hối hả nói: - Sử huynh cho ta uống rượu đi...rồi Ngạo Thiên sẽ nói cho Sử huynh biết tất cả...cho ta uống rượu đi. Sử Quách mím môi rồi nói: - Được...Sử Quách sẽ uống rượu với Kim bằng hữu...nếu như Kim bằng hữu thắng được Sử Quách...ta sẽ trao ngoại danh tữu quỷ cho Kim bằng hữu. Ngạo Thiên vồn vã nói: - Ngạo Thiên không cần gì hết...Ngạo Thiên muốn uống rượu thôi. Sử Quách lấy một vò rượu đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên. - Kim bằng hữu uống đi. Y vừa nói vừa mở nấp vò rượu. Chẳng một chút khách khí, Ngạo Thiên bê cả vò rượu dốc lên miệng tu ừng ực. Rượu tràn cả ra miệng Ngạo Thiên nhưng Ngạo Thiên vẫn uống ừng ực chẳng khác nào một người đang trong cơn khát nước dữ dội. Thấy Ngạo Thiên uống mà Sử Quách phải cau mày, rùng mình. Y miễn cưỡng giật lại vò rượu trên tay Ngạo Thiên, trang trọng nói: - Kim hằng hữu muốn chết bằng men rượu à? Ngạo Thiên nhìn Sử Quách. Thần nhãn đờ đẫn chẳng còn thần còn thức. Chàng nói rồi chìa tay đến trước để xin lại vò rượu. Sử Quách nghiêm giọng nói: - Kim bằng hữu...Phải chăng Kim bằng hữu thất tình Tiểu Ngọc cô nương mà ra nông nỗi này... vì thất tình mà Kim bằng hữu muốn vùi thân vào men rượu để quên Tiểu Ngọc. Ngạo Thiên lắc đầu: - Ta không phải...không phải... Ngạo Thiên chòm tới một chút. - Ngạo Thiên uống hết vò rượu này sẽ nói...sẽ nói. - Sử mỗ không muốn Ngạo Thiên bằng hữu biến thành một con ma men vất vưởng. - Ngạo Thiên biết Sử huynh tốt mà. Sử Quách buông tiếng thở dài, rồi trao vò rượu lại cho Kim Ngạo Thiên. Vừa đón lấy vò rượu, Ngạo Thiên lại nệ cổ tu một hơi dài. Y uống cạn sạch rượu trong vò rồi đặt vò xuống bên cạnh. Sắc diện Ngạo Thiên tái nhờn, tái nhợt. Nhưng thần quang thì có chút sinh khí. Ngạo Thiên thở phào một tiếng. - Đã tạm được rồi... Sử Quách lắc đầu nhìn Ngạo Thiên. Y trang trọng nói: - Ngạo Thiên...sao lại muốn biến thành ma men vậy...có phải vì Tiểu Ngọc không. Ngạo Thiên nhìn Sử Quách lè nhè: - Ta hận Tiểu Ngọc... và ta khuyên Sử huynh cũng đừng nghĩ tới Lâm Bội Giao làm gì nữa...còn gì sao Kim Ngạo Thiên uống rượu...bởi ta không muốn làm "ma nhân" nên phải buộc biết thành ma men. Ngạo Thiên thở dài gấp từng hơi một. Mồ hôi tuôn đẫm ra mặt chàng. Ngạo Thiên nghiến răng nói: - Có trở thành ma men, say túy lụy, chẳng còn biết trời đất gì thì Ngạo Thiên mới không làm ma nhân. Ngạo Thiên nói dứt câu, đổ vật ra sàn tịnh cốc ngủ vùi. Chàng co rút người lại như một gã cái bang không nhà cửa, đang qua đêm với những cái rét cắt da cắt thịt. Sử Quách cau mày khi thấy Ngạo Thiên thỉnh thoảng lại run lên bần bật. Sử Quách đặt tay vào người Ngạo Thiên. Y giật mình bởi hỏa khí hừng hực từ cơ thể Ngạo Thiên tỏa ra. Sử Quách sững sờ. - Ngươi sao thế này? Sử Quách đặt tay vào mệnh môn của Ngạo Thiên, y cau mày khi nhận ra mạch đập của chàng loạn nhịp giống như người đang hấp hối chờ đến thời khắc quy tịch, hoặc tẩu hỏa nhập ma. Sử Quách hốt hoảng dựng Ngạo Thiên ngồi lên rồi áp tay vào lưng chàng. Vận chuyển công lực sang nội thể Ngạo Thiên. Một làn khói đen tỏa mùi nồng nặc, theo lớp mồ hôi tỏa ra. Sử Quách nhíu mày, chuyển đảo song thành đánh vào đại huyệt Khiếu hoa. - Bốp... Ngạo Thiên rùng mình ói luôn một bụm máu đen kịt. Sử Quách đặt Ngạo Thiên nằm xuống. Y nhìn Ngạo Thiên, lắc đầu. - Không ngờ Ngạo Thiên trúng phải Di hồn phấn. Ngạo Thiên rên lên một tiếng, rồi mở mắt nhìn Sử Quách. - Sử huynh... Nhìn Ngạo Thiên, Sử Quách nói: - Kim bằng hữu thấy trong nội thể thế nào. - Đỡ hơn một chút rồi. Phải Sử huynh đã trục độc phấn cho Ngạo Thiên. Sử Quách buông tiếng thở dài. - Sử mỗ chỉ mới trục được một phần thôi... những để hóa giải Di hồn phấn phải do chính Ngạo Thiên. Ngồi xuống bên cạnh Ngạo Thiên, Sử Quách nói: - Kim bằng hữu...Phải chăng ngươi uống rượu để khắc chế Di hồn phấn. Ngạo Thiên gật đầu. - Ngạo Thiên không muốn trở thành ma nhân nhưng lại không chịu nổi sự hành hạ của di hồn phấn mà Sử huynh nói. Chính vì thế nên mới phải dụng đến hạ sách là uống rượu. Sử Quách buông tiếng thở dài. Y từ tốn nói: - Kim Bằng hữu không muốn trở thành ma nhân buộc phải uống rượu. Cách làm của bằng hữu đúng là hạ sách thật. Không làm ma nhân. Bằng hữu trở thành ma men, mất cả phong thái của một trang nam nhi. Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống mũi giày nham nhở. Chàng buông tiếng thở dài rồi ôn nhu nói: - Ngạo Thiên không còn sự lựa chọn nào khác. Thà tự hủy mình còn hơn trở thành ma nhân gieo họa cho bá tánh. Ngẫn lên nhìn Sử Quách, Ngạo Thiên nói tiếp: - Ngạo Thiên là người tầm thường và vô dụng. Thậm chí không còn là một con người nữa. Sử Quách buông tiếng thở ra. - Sử Quách có thể giúp Kim bằng hữu. Ngạo Thiên phấn khích hẳn lên. - Sử huynh có thể trục được độc chất di hồn phấn ư... hãy giúp Ngạo Thiên. - Sử Quách không giúp được Ngạo Thiên mà chỉ có một người giúp được Kim bằng hữu. - Sử huynh nói ai...có thể trục được di hồn phấn cho Ngạo Thiên. Sử Quách nghiêm giọng nói: - Lâm Bội Giao...chỉ có Bội Giao mới có thể giúp được Kim bằng hữu. Chân mày Ngạo Thiên nhíu lại. Như trở thành bản năng, Ngạo Thiên với tay lấy vò rượu, nhưng Sử Quách cản lại. Ngạo Thiên nhìn Sử Quách. Sử Quách nói: - Kim bằng hữu đừng chữa trị di hồn phấn theo hạ sách này nữa. Ngạo Thiên rút tay về. - Lúc này đúng là Ngạo Thiên chưa cần nhưng khi bị di hồn phấn hành, Sử Quách huynh hẳn cho Ngạo Thiên uống. Thà Ngạo Thiên là ma men chứ không thể là ma nhân. Khoanh tay bó gối, Ngạo Thiên nhìn Sử Quách. - Sử huynh nói Lâm Bội Giao tiểu thư có thể cứu được Ngạo Thiên. Sử huynh đúng...bởi vì Bội Giao là người của Độc ma Âu Dương Đình tất phải có giải dược di hồn tán. Sử Quách cau mày. - Kim bằng hữu nói gì thế...Lâm Bội Giao là người của ma đạo à? - Sử huynh không tin? - Làm sao Sử Quách tin được điều đó chứ? Sử Qúach vừa dứt lời thì Ngạo Thiên cười khẩy một tiếng rồi nói: - Thiên hạ nói nam nhân cứng rắn, xem ra điều đó sai bét cả rồi. Nam nhân chẳng cứng rắn chút nào. Nhất là trong tình trường, họ dễ dàng bị mụ mẫm bởi tình yêu. Ngạo Thiên nhân Sử Quách. - Cổ nhân nói không sai, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Rồi một ngày nào đó Sử Quách huynh cũng chẳng khác gì Kim Ngạo Thiên, cũng bệ rạc và thậm chí còn hơn nữa. Mặt Sử Quách sa sầm. - Kim bằng hữu nói thế có hàm ý gì. - Sử huynh hẳn yêu Lâm Bội Giao tiểu thư như Sử huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Dương Tiểu Ngọc. - Tiểu Ngọc khác Bội Giao rất nhiều. Tiểu Ngọc là Mỹ diện đường lang, còn Bội Giao là một thục nữ biết đạo lý làm người. Sử Quách vừa nói dứt câu Ngạo Thiên phá lên cười. Chàng vừa cười vừa nói: - Sử huynh cho Ngạo Thiên một vò rượu. Ngạo Thiên sẽ nói chuyện này cho Sử Quách biết. - Sử Quách không tiếc rượu với Kim bằng hữu. Nhưng ta không muốn ngươi tự biến mình thành ma men. - Mai này Sử huynh cùng chẳng khác gì Ngạo Thiên đâu. Sử Quách nhìn Ngạo Thiên. Ngạo Thiên điểm nụ cười mỉm nhìn Sử Quách. Buông một tiếng thở dài, Ngạo Thiên nói: - Ngạo Thiên đã mất tất cả rồi, chẳng còn gì để mất. Giờ chỉ còn lại một cái mạng yếu đuối, rệu rã này thôi. Nếu có mất thêm một lần nữa cũng chỉ mất mạng. Thứ sau cùng còn lại của Ngạo Thiên. Thở hắt ra, Ngạo Thiên nói tiếp: - Ngạo Thiên cũng chẳng nuối tiếc cái mạng này. Nó có thì cũng là chuyện bình thường. Thậm chí Ngạo Thiên còn muốn nó mau tan biến khỏi cõi đời này nữa. Bởi có tồn tại thì Ngạo Thiên cũng là kẻ vô dụng. Một khối thịt rệu rã...chỉ hơn bọn nhân là còn lý trí biết tránh xa ác đạo, tự hủy mình. Sử Quách khẽ gật đầu. - Nếu tất cả ma nhân đều nghĩ như Kim bằng hữu thì ma đao không thể tồn tại được. - Sử huynh biết như vậy thì hãy cho Ngạo Thiên một lần tránh xa Lâm Bội Giao tiểu thư. Trước đây chỉ vì Ngạo Thiên không nghe lời của Sử Quách huynh, nên lưới tình che mờ mắt, nên cuối cùng phải nhận hậu quả bi ai như ngày hôm nay. Huyết ngọc không còn và bị trúng Di hồn phấn. Người đưa Ngạo Thiên vào bẫy của ma đạo lại chính là người Ngạo Thiên tin nhất trong cuộc đời này. - Dương Tiểu Ngọc. Ngạo Thiên gật đầu. - Đúng. Sử Quách nhìn Ngạo Thiên mỉm cười. - Giờ thì Kim bằng hữu đã tin lời Sử Quách. - Tin và chứng kiến mọi sự thật đã muộn quá rồi. Kim Ngạo Thiên không còn là Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên đã biến thành một gã ma men, bệ rạc và rệu rã. Một kẻ vô dụng chẳng làm được gì trong cuộc đời này. Ngoại trừ một con đường duy nhất là tự kết liễu đời mình. Nhưng trước khi kết thúc thể xác rệu rã và bại hoại này...Ngạo Thiên thỉnh cầu Sử huynh hãy nghe Ngạo Thiên một lần..tránh xa Lâm Bội Giao, như Sử huynh đã từng khuyên Ngạo Thiên tránh xa Tiểu Ngọc. - Phàm những ai đứng ngoài lưới tình vẫn đủ minh mẫn và thông tuệ hơn người trong lưới tình. Sử Quách với tay lấy vò rượu thứ hai đặt xuống trước mặt Ngạo Thiên. Nhìn Ngạo Thiên, Sử Quách nói: - Sử mỗ nghĩ Ngạo Thiên có lẽ đã nhầm ai đó với Lâm Bội Giao. - Nếu những gì Ngạo Thiên chứng kiến không xảy ra ở biệt phủ của Lâm gia thì sẽ nghĩ như Sử huynh. Nhưng chuyện đó lại xảy ra ở Lâm gia. Ngạo Thiên mở nắp vò rượu. Vừa mở nấp vò rượu chàng vừa nói: - Thật lòng, Ngạo Thiên không muốn nói với Sử huynh...nhưng nghĩ đến bản thân mình...Ngạo Thiên buộc phải nói. Sử huynh là tửu quỷ. Đóa hoa kỳ tài của Thiếu Lâm tự. Ngạo Thiên không mặc nhiên thấy huynh rơi đúng vào cái bẫy tình mà Ngạo Thiên đã từng rơi vào, không muốn thấy huynh đang là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, sẽ biến thành như Ngạo Thiên. Buông một tiếng thở dài, Ngạo Thiên trang trọng nói tiếp: - Sử huynh hãy tránh xa Lâm Bội Giao. Hãy tránh xa nàng ta và đừng bao giờ nghĩ đến ả nửa. Một Ngạo Thiên trả giá cho sự yếu mềm của nam nhân đủ rồi. Không thể có thêm một Sử Quách bị cuốn vào bãi tình gian trá của ma đạo. Nói rồi, Ngạo Thiên dốc vò rượu tu luôn một ngụm dài. Khi chàng đặt vò rượu xuống rồi, Sử Quách mới nói: - Sử Quách nghĩ Ngạo Thiên hiểu lầm Lâm Bội Giao. - Không thể nào lầm được. Đôi tay Ngạo Thiên run rẩy ôm lấy vò rượu. Sử Quách buộc giữ vò rượu lại. - Nói cho Sử Quách biết...vì sao Kim bằng hữu lại muốn Sử Quách tránh xa Lâm Bội Giao. - Bội Giao cũng chẳng khác gì Dương Tiểu Ngọc. Chàng vừa nói thì bất ngờ Bội Giao xuất hiện bước vào. - Kim tiểu ca sai rồi...Bội Giao không bao giờ giống như Dương Tiểu Ngọc. Cũng như vậy, Sử huynh chẳng bao giờ như Kim Ngạo Thiên. Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nàng. - Bội Giao tiểu thư đó à? Bội Giao nhạt nhẽo nói: - Thế thì sao nào? - Nàng tìm đến để giết Ngạo Thiên phải không? - Một kẻ bại hoại, rệu rã như tiểu ca thì đâu còn ai quan tâm đến nữa. Tiểu ca sống nhưng chẳng khác gì đã chết rồi. Ngạo Thiên cúi mặt nhìn xuống. - Ngạo Thiên thừa nhận điều đó. Ta ra con người như thế này cũng bởi vì chữ tình...Ngạo Thiên không muốn thấy Sử Quách huynh đi theo vết chân đổ của Ngạo Thiên. Nên ta thỉnh cầu nàng hay tránh xa Sử Quách. Ngạo Thiên biết nàng như thế nào mà. Bội Giao nhìn sang Sử Quách. Hai người đối nhãn với nhau nhưng im lặng. Cứ như hai người đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt mà không cần phải thốt ra lời. Bội Giao buông tiếng thở dài, rồi hỏi Ngạo Thiên. - Tiểu ca đã trúng phải Di hồn phấn phải không? - Ngạo Thiên ngẩng lên nhìn nàng. - Đúng. Ngạo Thiên không phủ nhận điều đó. Chàng buông tiếng thở dài, nói tiếp: - Di hồn tán của ma đạo quả là lợi hại, Ngạo Thiên muốn chống lại nó nên tự hủy mình trong men rượu chứ không bao giờ là ma nhân. Nàng có thể về báo lại với Âu Dương Đình như vậy. Ngạo Thiên sẽ không bao giờ là ma nhân như y muốn đâu. Bội Giao nhìn Ngạo Thiên bằng ánh mắt khe khắt rồi nghiêm giọng nói: - Tiểu ca...Lâm Bội Giao sẽ rời xa Sử Quách huynh, nhưng với một điều kiện. - Nàng nói đi...Ngạo Thiên sẵn sàng. Lâm Bội Giao nghiêm giọng nói: - Ngạo Thiên phải đối mặt với di hồn phấn bằng ý chí và bản lĩnh của một nam tử hán đại trượng phu. - Đối mặt với di hồn phấn bằng ý chí và bản lĩnh của một nam tử hán à? Bội Giao gật đầu. - Bội Giao muốn như vậy, Tiểu ca làm được chứ? Ngạo Thiên lưỡng lự. Thân ảnh Ngạo Thiên run lên lẩy bẩy như người lên cơn sốt. Bội Giao nheo mày. Sử Quách cũng lộ vẽ bất nhẫn. Y quay sang Bội Giao. Buông tiếng thở dài, Bội Giao nói: - Chỉ nghe đến di hồn phấn, tiểu ca đã không làm chủ mình rồi. Còn làm sao đối mặt với nó. Một kẻ yếu đuối như tiểu ca đúng là một xác chết biết thở. Một kẻ bại hoại và vô dụng. Hãy tự thẳng đứng lên bằng bản lĩnh của mình. Sử Quách huynh đã vì Kim Ngạo Thiên thì Ngạo Thiên phải vì người chứ. Ngạo Thiên nghiến hai hàm răng lại với nhau, gằn giọng nói: - Ngạo Thiên đồng ý. - Tất cả đều do Ngạo Thiên cả mà thôi. Huynh có là Kim Ngạo Thiên hay không phải là Kim Ngạo Thiên đều do chính tiểu ca định đoạt. Nàng nhìn thẳng vào mắt Ngạo Thiên, từ tốn nói: - Trong con người đã tồn tại cái thiện và cái ác. Cái ác sẽ biến mình thành "ma nhân", nếu tiểu ca thắng bản thân mình, tất có thể khống chế được di hồn phấn. Không giết được ma đạo trong bản thân mình. Có khống chế được ma đạo trong bản thân, Ngạo Thiên mới là Ngạo Thiên.
< nói với ngươi. Nếu Tiểu Ngọc có bản lĩnh và dũng tâm thì hãy lấy mạng Triệu Nguyệt Băng Linh. Tiểu Ngọc sa sầm mặt. Nàng gắt giọng nói: - Hừ...Nếu như ngươi không phải là ái nữ của Vạn Gia Sinh Phật, dựa vào cái bóng khổng lồ đó thì Dương Tiểu Ngọc chẳng ngại gì mà không lấy mạng tiểu thư đâu. Băng Linh nghiêm giọng nói: - Nói như thế, Dương Tiểu Ngọc đã tự thú nhận chẳng dám làm gì Triệu Nguyệt Băng Linh. Nếu như cô nương không dám thì hay nghe theo Triệu Nguyệt Băng Linh mà tránh xa Kim Ngạo Thiên. Tiểu Ngọc cười khẫy rồi nói: - Xem ra tiểu thư quá lo lắng cho Kim Ngạo Thiên rồi đó. - Đúng thì sao. Tiểu Ngọc bất nhân nói: - Tiểu thư đã khiến cho Dương Tiểu Ngọc bực hội rồi đó. - Cô nương có bực bội cũng chẳng thể nào làm gì được Triệu Nguyệt Băng Linh. Ngay cả Ma Thần và Độc chủ Âu Dương Đình chủ nhân của Dương Tiểu Ngọc cũng còn phải nể mặt lão nhân gia, thì Tiểu Ngọc Mỹ diện đường lang đâu thể làm gì được. Tiểu Ngọc cau mày nhìn Triệu Nguyệt Băng Linh. Vẻ bất nhẫn và cáu gắt hiện lên trên mặt nàng. Tiểu Ngọc gắt giọng nói: - Ông trời thật là bất công. Ông tạo ra cho ta một số phận thấp hèn còn lại ban cho Triệu tiểu thư một số phận đứng trên những kẻ có số phận thấp hèn, và cũng tạo ra muôn vàn những nghịch cảnh trong cõi đời này. Tiểu Ngọc sa sầm mặt, gắt gỏng nói tiếp: - Triệu tiểu thư thì có gì hơn Dương Tiểu Ngọc này chứ? Tiểu Ngọc vừa nói vừa rọi ánh mắt sắc như bảo đao, bảo kiếm vào mắt Triệu Nguyệt Băng Linh. Hừ nhạt một tiếng, Tiểu Ngọc nói: - Tiểu thư có được số phận hơn những người khác, còn Tiểu Ngọc thì không, nên ta muốn kéo cái số phận may mắn của Triệu tiểu thư ngang bằng với Mỹ diện đường lang Dương Tiểu Ngọc. Mặt Băng Linh đanh lại. - Tiểu Ngọc cô nương định làm gì Triệu Nguyệt Băng Linh nào. Tiểu Ngọc mỉm cười đầy bí ẩn rồi từ tốn nói: - Nàng hẳn đã nghe Ma Thần nói, Ma Thần không muốn tạo ra mối bất hòa với Vạn Gia Sinh Phật nhưng cũng không muốn cản đường của Tiểu Ngọc.Và giao cho Tiểu Ngọc phải hướng nàng theo ý của Ma Thần. Cười khẩy một tiếng, Tiểu Ngọc nói: - Tất nhiên Dương Tiểu Ngọc chẳng thể nào giết nàng được rồi. Nhưng bổn cô nương vẫn có cách buộc nàng mãi mãi không bao giờ đến gạ gẫm Kim Ngạo Thiên của bổn cô nương. Mặt Băng Linh cau hẳn lại. Tiểu Ngọc mỉm cười, ngắm Băng Linh từ đầu đến chân. - Triệu tiểu thư là một trang giai nhân quốc sắc thiên hương đấy chứ. Nàng lại từng cho mình là Lâm Bội Giao tiểu thư huyện lệnh. Mà Bội Giao đã ngã vào vòng tay của Điệp khách Ngô Mộng Khanh. Xem chừng số phận đã gắn Triệu tiểu thư vào Ngô Mộng Khanh rồi đó. Lần này thì Ngạo Thiên sẽ chứng kiến tận mắt thấy Triệu tiểu thư giao tình với Ngô Mộng Khanh. Sắc diện Triệu Nguyệt Băng Linh chuyển qua màu đỏ thẫm rồi tái dần. Tiểu Ngọc cười khẩy. - Tiểu thư sợ à? Băng Linh ngập ngừng nói: - Ta cấm cô nương dụng trò bỉ ổi để đối phó với ta. - Tiểu Ngọc làm theo ý của Ma thần. Còn vì sao Tiểu Ngọc phãi giao tiểu thư cho Điệp khách Ngô Mộng Khanh. bởi tiểu thư đã có ý chiếm Kim Ngạo Thiên của Tiểu Ngọc kia mà. Băng Linh gắt giọng cướp lời Tiểu Ngọc. Nàng chẳng có tình gì với Ngạo Thiên. - Tiểu Ngọc không phủ nhận...nhưng ý của ta khác tiểu thư. Ta không có tình với Ngạo Thiên. nhưng lại không muốn mất Ngạo Thiên. - Tiểu Ngọc...ta khuyên nàng. Tiểu Ngọc khoát tay. - Không...đừng giở những ngôn từ kẻ cả đó với Dương Tiểu Ngọc. Hôm nay số phận của ta cũng bằng tiểu thư, nhưng ngày mai chưa chắc tiểu thư đã có thể sánh bằng vai với Tiểu Ngọc. Tiểu Ngọc vừa nói vừa lấy túi phấn hương toan thả vào mặt Triệu Băng Linh thì bất thình lình Ngạo Thiên xuất hiện. Ngạo Thiên nhìn Tiểu Ngọc. - Dừng tay... Tiểu Ngọc lúng túng nói: - Ngạo Thiên. Ngạo Thiên bước đến bên Tiểu Ngọc và Triệu Nguyệt Băng Linh. Chàng nhìn Băng Linh, từ tốn nói: - Lâm tiểu thư...muội nên tránh xa ta và Tiểu Ngọc có được không. Băng Linh cau mày. - Tiểu ca vẫn chưa biết gì à. Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng. - Nàng đừng nói nhiều làm gì nữa...ta đã chứng kiến nàng và Điệp khách Ngô Mộng Khanh. Và ta không muốn nàng cứ đeo đuổi ta và Tiểu Ngọc mãi như vậy. Ngạo Thiên đã định cho mình một con đường để đi và đến rồi. Băng Linh cau mày. - Ngạo Thiên... Ả định gá nghĩa Tiểu Ngọc với Điệp khách Ngô Mộng Khanh đó. Ngạo Thiên buông tiếng thờ dài. Chàng nhìn lại Tiểu Ngọc. - Ngạo Thiên chỉ tin Tiểu Ngọc thôi...không tin một người nào nữa. Ngạo Thiên nhìn túi gấm di hồn phấn trên tay Tiểu Ngọc. - Phải chăng Bội Giao định đoạt túi phấn này của Tiểu Ngọc? Tiểu Ngọc gật đầu. Ngạo Thiên lườm Băng Linh. - Nàng nên tránh xa ta và Tiểu Ngọc... - Ngạo Thiên... Ngạo Thiên hừ nhạt một tiếng rồi nói: - Ta khuyên nàng hãy về với Sử Quách huynh. Còn ta, với... ta chỉ có một mình Tiểu Ngọc mà thôi. Ngạo Thiên nhìn lại Tiểu Ngọc. - Tiểu Ngọc, chúng ta đi. Tiểu Ngọc nhìn Ngạo Thiên mỉm cười. Ngạo Thiên nắm tay nàng. Tiểu Ngọc nói: - Ngạo Thiên...Lâm tiểu thư võ công không tầm thường chút nào...để Tiểu Ngọc phế võ công của ả. Ngạo Thiên lắc đầu: - Không...Sử Quách sắp đến rồi...ta và Tiểu Ngọc còn cả một đường dài phía trước, chẳng nên gây thù chuốc oán làm gì. Ngạo Thiên nắm tay Tiểu Ngọc. - Ngạo Thiên không muốn Sử Quách đau khổ. Ngạo Thiên vừa thốt dứt câu thì Sử Quách bước vào. Y gắt giọng nói: - Dương cô nương đưa Ngạo Thiên đi đi... Sử Quách nhìn Ngạo Thiên. - Kim băng hữu giờ đã là kẻ mụ thần, mê thức...chẳng còn ai cứu được Kim bằng hữu đâu, ngoại trừ Kim bằng hữu. Tiểu Ngọc nhìn Sử Quách. - Tiểu Ngọc sẽ lo cho Ngạo Thiên. Nàng nhìn lại Ngạo Thiên. - Ngạo Thiên...chúng ta đi. Ngạo Thiên gật đầu. Chàng nhìn lại Triệu Nguyệt Băng Linh nghiêm giọng nói: - Tiểu thư đừng bao giờ theo Ngạo Thiên nữa. Nói rồi chàng và Tiểu Ngọc đi thẳng ra cửa biệt xá. Hai người đi rồi, Sử Quách giải huyệt đạo cho Triệu Nguyệt Băng Linh. Nàng vừa được giải huyệt đạo toan đuổi theo Ngạo Thiên nhưng Sử Quách đã kịp cản nàng lại. - Triệu muội. Băng Linh nhìn lại Sử Quách. - Sử huynh...Kim Ngạo Thiên đã trở nên ngu muội đến độ không thể nào tin được. Sử Quách mỉm cười. - Ngạo Thiên đã quyết định chọn cho mình một con đường. Và huynh tin y sẽ đi đến mục đích của con đường đó. Hãy để cho Ngạo Thiên quyết định cuộc đời mình. - Ngạo Thiên đâu biết được tâm địa của Mỹ diện đường lang Dương Tiểu Ngọc. - Nếu y là Kim Ngạo Thiên tất nhiên biết kháng lại số phận đã gắn lên mình. Bằng như không phải là Kim Ngạo Thiên thì y phải chấp nhận kiếp họa mà ông trời gắn vào y. Tiểu Ngọc lắc đầu. - Tiểu Ngọc không hiểu ý của Sử huynh. - Câu trả lời đó không bao lâu nữa, Triệu muội sẽ nhận được.
http://eTruyen.com