“Tà áo học sinh” đoạt giải thưởng quốc tế, Y Lam cũng đoạt được “Giải thưởng diễn viên mới được yêu thích nhất”. Bộ phim thứ hai này của cô càng được chú ý hơn, chắc chắn doanh thu sẽ nhiều hơn hẳn bộ phim trước. Tạp chí giải trí thường xuyên có tin tức về cô, liên quan đến thân thế và tình yêu của Y Lam, trở thành vấn đề quan tâm nhất của nhiều người hay chuyện, một bài viết mới nhất có tiêu đề là: Y Lam ngừng đóng phim để xuất giá, Diệp My tự sát vì tình. Y Lam không hề biết tin tức này, cô đang bận rộn thu dọn hành lý thì có tiếng chuông cửa. Y Lam qua lỗ nhỏ trên cửa nhìn thấy Tiểu Lạc, vội vàng mở cửa. “Tiểu Lạc, sao cậu lại đến đây?” Thấy Tiểu Lạc mặt đầm đìa mồ hôi, Y Lam vội vã mời cậu vào. Tay Tiểu Lạc đang cầm chặt một tờ báo, khuôn mặt nặng nề, ngồi xuống sô pha, hỏi Y Lam: “Cậu vẫn chưa đủ nổi tiếng sao? Cậu phải tuyên truyền quảng cáo thế nào nữa mới cảm thấy đủ đây?” Y Lam không hiểu Tiểu Lạc đang nói gì. Tiểu Lạc ném mạnh tờ báo lên bàn. Vì nhà báo này xem ra tốn không ít công sức, cả bài viết tường thuật tỉ mỉ mọi chuyện trong quá khứ của Y Lam, thậm chí còn có cả ảnh của cô khi tham gia cuộc thi “Tôi mê vũ đạo”. Nói rõ quan hệ giữa cô và Đơn Lập Vĩ từ 5 năm trước vốn đã mập mờ không rõ ràng rồi, và ngọc nữ đàn chị Diệp My khi nói đến “kẻ bội bạc” đã mấy lần khóc trước giới truyền thông, nói rằng: Tôi và Y Lam chưa bao giờ là bạn bè cả, lúc đầu tôi đồng tình với cô ta, dẫn dắt cô ta vào nghề, không ngờ cô ta lại làm tổn thương tôi như vậy. Thậm chí, tối hôm qua đã định tự sát, may mà người trợ lý kịp thời phát hiện. Y Lam đọc hết cả bài viết, cảm thấy thật là nực cười. “Y Lam”, Tiểu Lạc nói, “Cậu hãy rút lui khỏi những điều thị phi này có được không?” “Tiểu Lạc”. Y Lam cũng trầm ngâm, nói “Đây là việc của mình, mình nghĩ cậu cũng không nên can thiệp quá sâu vào.” Tiểu Lạc bực tức nói: “Vì tiền mà cậu bằng lòng để cho người khác bôi nhọ cậu như vậy sao?” “Cũng không phải là bôi nhọ.” Y Lam bình tĩnh nói, “Mình và anh ấy đang yêu nhau.” Con ngươi mắt Đồng Tiểu Lạc như sắp bắn ra ngoài. “Từ 5 năm trước mình đã yêu anh ấy rồi, chuyện hồi đó, báo chí cũng đưa tin ầm ầm, mình đoán chắc cậu cũng có nghe phong phanh rồi. Bài báo này nói chẳng sai chút nào cả. Mình yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu mình.” Y Lam chỉ đống hành lý để trên giường, nói: “12 giờ đêm nay chúng tôi sẽ bay đến Pari, sẽ không bao giờ quay trở lại.” “Trời ơi, ông ấy đã 40 tuổi rồi!” Đồng Tiểu Lạc nói. “Cho dù là 80 tuổi cũng vậy cả thôi.” Y Lam ôm cánh tay, đứng trước cửa sổ, “Tình yêu không liên quan gì đến tuổi tác.” “Có phải vì ông ta có nhiều tiền không?” Tiểu Lạc hỏi. Y Lam cười buồn: “Nếu cậu cho là như vậy, thì cũng được.” “Không.” Tiểu Lạc nói, “Tiểu Tam Nhi, mình tin cậu không phải là người như vậy.” “Vậy ai là người như vậy?” Y Lam quay đầu lại, dịu dàng nói: “Tiểu Lạc, trải qua biết bao nhiêu năm, mình cuối cùng cũng nhận được rằng, hạnh phúc của mỗi người đều là việc của riêng mình, nếu đã chọn rồi thì chúng ta phải giữ nó thật chắc, không được đẻ nó bay đi mất. Mình rất yêu anh ấy, anh ấy làm cho mình hiểu được ý nghĩa thực sự của tình yêu, và cũng làm cho mình nhận ra được rằng, những năm tháng trước đây mình đã sống một cách vô ích.” “Tiểu Tam Nhi, cậu đừng làm cho mình cảm thấy cậu thật xa lạ.” Tiểu Lạc cúi đầu, bàn tay che lấy cả khuôn mặt. Chính lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang, người gọi đến chính là Diệp My, cô ta nói với Y Lam: “Chúng ta nói chuyện một chút, được không?” “Tôi rất bận.” Y Lam nói, “Tối nay đi rồi.” “Đi sang Châu Âu à?” Diệp My hỏi. “Đúng vậy.” “Đi cùng với anh ấy à?” “Đúng thế.” “Còn quay lại không?” “Không quay lại.” “Tiểu Tam Nhi, chị chỉ muốn trò chuyện với em một lát thôi.” Diệp My nói, “Em ra ngoài được không? Chị đợi em ở ‘Ba cốc nước’.” “Cũng được.” Y Lam nghĩ, có một số việc cũng cần phải nói cho rõ ràng. Cô gác máy và nói với Tiểu Lạc: “Xin lỗi, mình có việc phải đi rồi.” “Cậu thực sự muốn đi cùng ông ta ư?” Tiểu Lạc nét mặt đau khổ, hỏi. “Đúng vậy.” Y Lam trả lời. Sau đó, cô đóng cửa, bước ra ngoài. Vừa đi xuống dưới tầng 1, có một chiếc xe hơi phóng nhanh, lao thẳng vào Y Lam, chiếc xe đó lao đến quá đột ngột, Y Lam sợ hãi đến đờ đẫn, không nhúc nhích gì được. Đúng lúc đó, cô cảm thấy mình bị ai đó đẩy mạnh một cái, ngã xuống bên đường. Khi cô đứng dậy, cô nhìn thấy chiếc xe phóng vút qua, một vũng máu tươi, và Tiểu Lạc đang nằm bất động dưới đất. “Tiểu Lạc!” Y Lam lao đến, gọi tên Tiểu Lạc, máu tươi cứ thế chảy ra từ người Tiểu Lạc, mặt Tiểu Lạc bắt đầu trở nên nhợt nhạt, cậu nói với Y Lam một cách rất khó khăn. “Tiểu Tam Nhi, hôm nay mình đến là vốn định nói với cậu một tin tốt lành, mình được thăng chức rồi, Tiểu Tam Nhi, mình được thăng chức rồi!” “Mình biết rồi.” Y Lam trào nước mắt: “Cậu đừng sợ, mình gọi 120 đây.” "Nghe mình nói hết đã," Tiểu Lạc nắm lấy ống tay áo của Y Lam, vội vàng nói, "Tiểu tam Nhi, cậu có biết không, thực ra mình rất dốt, nhưng mình cố gắng hết sức để học, cậu biết để làm gì không? Y Lam vừa khóc, vừa lắc đầu. Giọng Tiểu Lạc ngày càng nhỏ; "Mình muốn đem lại cho cô ấy một gia đình, cô gái đó không có gia đình, ngay từ nhỏ, mình đã tự hứa với bản thân rằng, mình nhất định sẽ đem lại cho cô ấy một gia đình, cả đời này, mình sẽ không bao giờ ngừng cố gắng, mình sẽ không..." Nói xong, Tiểu Lạc từ từ nhắm mắt lại. Từ đằng xa, tiếng còi xe cấp cứu đang tiến lại gần, Y Lam ôm Tiểu Lạc, ngồi dưới đất, bất động. Tại sân bay Quốc tế thủ đô. Đơn Lập Vĩ đang chờ đợi trong lo lắng, và di động của Y Lam luôn phát ra tín hiệu: "Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau... "