Dịch giả: Hương Ly
Phần IV - 1-
NGÔI SAO NỔI TIẾNG Y LAM

Hai năm sau…. 
Trùng phùng 
Bắc Kinh vào mùa thu, trời khô hanh, gió thổi mạnh như thể muốn cuốn bay mọi người lên không trung. Y Lam đầu đội chiếc mũ xanh lam, mặc một chiếc tạp dề màu trắng có viền hoa màu xanh lam, trong một quán bar nhỏ nhưng ấm áp, mỉm cười đưa cà phê tới cho khách. 
Mỗi tuần ba buổi tối, Y Lam đều đến đây làm việc. Còn những thời gian ngoài giờ học khác, cô làm gia sư cho ba học sinh tiều học, dạy đàn, dạy tiếng Anh và tập làm văn. Tất cả những khoản tiền kiếm được, trừ việc chi trả cho học phí học đại học và sinh hoạt phí của mình, cô đều cất để dành cho đến khi tích góp được một số tiền nhất định thì sẽ gửi về nhà. 
Bệnh ung thư của cô Chương tuy đã được chữa khỏi, nhưng lại mắc phải một căn bệnh lạ, gọi là “Chứng trầm cảm sau phẫu thuật”, tính cách cô ngày càng quái đản. Từ khi học đại học, Y Lam rất ít khi về thăm nhà, bởi co Chương không thích, cô ấy đã từng nhốt Y Lam ngoài cửa vào đúng hôm ba mươi tết và ở trong nhà hét vọng ra “cút”. Chỉ khi tâm trạng vui vẻ, cô ấy mới gọi điện thoại cho Y Lam, rồi hỏi linh tinh tận đẩu tận đâu, hoặc là nghiêm giọng nói “Trước khi tốt nghiệp, không được yêu đương già cả!” 
Cô Chương đúng là lo hão, bởi Y Lam vốn chẳng có thời gian rảnh rỗi để mà yêu đương. Thời gian của Y Lam thì ngoài việc học ra là việc kiếm tiền. Tất nhiên chẳng phải vì không có anh chàng nào tán tỉnh, nhưng hầu hết đều bị sự lạnh lùng của cô dọa cho sợ chết khiếp, nên chẳng dám theo đuổi nữa mà chuyển mục tiêu sang những cô gái khác. 
Trường học năm trong thủ đô Bắc Kinh, không có tiếng tăm gì, ngành học của Y Lam cũng chẳng được hay lắm, hồi trước, cũng chỉ là điền bừa vào phần nguyện vọng thôi, chỉ cần thi đỗ để có thể rời khỏi chốn đó là được, những chuyện khác đều không quan trọng. 
Bên ngoài quán bar, có người đang gõ gõ ngón tay vào cửa số kính. Y Lam vừa đem lọ đường ra cho khách, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đồng Tiểu Lạc đang đứng giữa cơn cuồng phong, cổ rụt lại, mìm cười với cô. Y Lam đặt chiếc khay đang cầm trên tay xuống, chạy ra cửa, nói: “Hi, vào đây ngồi đi!” 
“Không cần đâu.” Cậu ta nói. “Cậu cũng sắp hết giờ làm rồi, mình đợi cậu ở đây thôi.” 
“Hôm nay mình làm thay cho người khác ca hai tiếng.” Y Lam áy náy nói, “Bạn trai cô ấy hôm nay tổ chức sinh nhật.” 
“Thế chẳng phải đến tận 11 giờ sao?” Đồng Tiểu Lạc nói, “Kí túc xá vẫn cho vào cơ à?” 
“Không cho vào, mình sẽ ngủ lại đây.” Y Lam nói, “Trong quán có phòng nghỉ, dù sao mai cũng là cuối tuần!” 
“Mình có chuyện cần nói với cậu.” Đồng Tiểu Lạc úp úp mở mở. 
“Mau nói đi!” Y Lam giục, “Đang trong giờ làm của mình đấy, cậu định để mình bị sếp mắng một trận đấy à?” 
“Mẹ cậu đến Bắc Kinh rồi.” 
“Có thật thế không?” Y Lam hỏi. 
“Đến để khám bệnh.” Đồng Tiểu Lạc nói: “Ở đây có một bác sĩ rất giỏi, chuyên trị những căn bệnh như cô ấy. Nghe nói chữa giỏi lắm. Mẹ cậu hiện đang nghỉ tại một khách sạn cách đây không xa, hay là khi cậu làm xong thì đến thăm cô ấy, hai mẹ con tha hồ mà trò chuyện.” 
“Chắc là do cậu giới thiệu phải không?” Y Lam hỏi. 
“Ừ.” Đồng Tiểu Lạc nói, “Mình đến ga tàu đón cô ấy.” 
“Sao không nói với mình sớm?” 
“Lúc đầu cô ấy không muốn cho cậu biết, nhưng khi vừa đến đây thì lại muốn gặp cậu, thật đấy.” 
“Mẹ mình bảo cậu đến đây à?” Y Lam hỏi. 
Đồng Tiểu Lạc gật đầu. 
“Viết cho mình địa chỉ.” Y Lam tiến vào trong quán lấy giấy bút, rồi đưa ra cho Đồng Tiểu Lạc. 
Đồng Tiểu Lạc cúi đầu viếc, Y Lam giục cậu: “Cậu mau về đi, muộn quá sẽ không còn xe bus nữa đâu.” 
“Thế cậu thì sao?” Đồng Tiểu Lạc hỏi. 
“Mình sẽ đi thăm mẹ.” Y Lam nói. 
“Cậu đừng có bực bội cãi cọ gì với cô ấy, hãy nghĩ đến bệnh tất của cô ấy.” Đồng Tiểu Lạc vẫn không yên tâm, nói: “Hay là mình đợi cậu nhé, đợi cậu làm xong mình sẽ đi cùng cậu đến đó.” 
“Cậu mau về đi!” Y Lam đẩy cậu ta, nói: “Không phải lo cho mình đâu.” 
Đồng Tiểu Lạc vừa đi vừa ngoái lại mấy lần, nhưng cuối cùng cũng rời khỏi đó. Y Lam trở vào trong quán, gấp tờ giấy ghi địa chỉ bỏ vào túi, rồi xin lỗi chị chủ quán: “Em xin lỗi, vừa nãy có người bạn đến, em ra ngoài nói chuyện một lát.” 
“Bạn trai à?” Chị Kỷ vẫn còn trẻ lắm, chỉ lớn hơn Y Lam có bốn tuổi. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì muốn ở lại Bắc Kinh nên đã cùng bạn trai mở quán bar nho nhỏ này, quán có cái tên rất thú vị, “Ba cốc nước” và năm ngay cạnh trường đại học của Y Lam. Bởi hai người dốc sức kinh doanh nên quán cũng có một số nét đặc sắc, làm ăn cũng khá. Điều quan trọng là chị Kỷ rất tốt với Y Lam, đối xử với cô cứ như chị em ruột vậy. 
“Cậu đó cũng được đấy chứ.” Chị Kỷ vừa cưới vừa nói. 
“Bạn học cũ thôi mà chị.” Y Lam nói, “Người ta là học sinh ưu tú của trường Đại học Bắc Kinh cơ đấy.” 
“Em cũng học ở trường đại học có tiếng trong cả nước đó thôi, cũng chẳng kém cạnh gì đâu!” Chị Kỷ cổ vũ Y Lam, nói: “Gặp được người con trai tốt thì không nên bỏ qua, phải cố giữ lấy, đây là kinh nghiệm của chị đấy.”
Y Lam chỉ cười. 
Hai người đang nói chuyện thì có người đẩy cửa bước vào, động tác khi cô ta tiến vào có hơi khoa trương, cánh cửa gỗ bị cô ta đẩy mạnh đến độ cứ lung lay mãi. Thực ra khi người đó vừa mới bước vào thì Y Lam đã nhận ra cô ta ngay. Cô ta vẫn trẻ trung như thế, cứ như thể năm tháng không hề làm thay đổi bất cứ điều gì ở cô. Nhưng cô ta đã uống hơi quá chén, đi lại hơi xiêu vẹo. Cô ta ngồi xuống ghế bên quầy bar, nói với Y Lam: “Rượu.” Rồi tiện tay rút ra bao thuốc lá, lại nói với Y Lam: “Lửa!” 
“Ôi!” Y Lam phải mất một lúc lâu mới định thần lại. 
Cô ta uống rất nhiều rượu, hết cốc này đến cốc khác, thuốc lá cũng vậy, hết điếu này đến điếu khác. Đôi mắt cô buồn bã trầm tư, đôi môi nhìn đầy vẻ mõi mệt. Chắc cô ta đang có nhiều tâm sự. Khi cô ta đòi uống tới cốc thứ tư, Y Lam liền khuyên. “Chị ơi, chị không thể uống được nữa đâu.” 
Cô ta nhìn Y Lam hỏi: “Cô gọi tôi là gì?” 
“Chị Diệp.” Y Lam nói, “Tốt nhất chị đừng uống nữa, uống nữa sẽ say đấy.” 
“Ha ha.” Cô ta ngẩng đầu lên, giọng nói ngọt ngào, “Có cần tôi ký tên cho không?” Nói xong, cô nhìn khắp xung quanh, rồi lại lớn tiếng hỏi: “Có cần tôi ký cho các người chữ ký không? Ha ha ha!” 
Y Lam vừa vặn đứng ở ngay cạnh loa nhạc, liền lặng lẽ vặn to âm li, cho nên không nhiều người nghe được Diệp My nói gì, nhưng trong quán cũng đã có một vài người nhận được ra cô và đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía cô, nói: “Diệp My, Diệp My…” 
Có một người đàn ông từ ngoài cửa vội vã bước vào, cầm chiếc máy ảnh chụp hàng loạt ảnh Diệp My. Lúc này, Diệp My đã say bí tỉ, không biết miệng đang lảm nhảm những gì. Y Lam ngay lập tức tiến ra cửa, giơ tay che ống kính của người đó nói: “Thưa ông, xin lỗi, ở đây không được tùy tiện chụp ảnh.” 
“Tôi không chụp ảnh quán bar.” Người đó vội vàng giải thích, “Tôi là nhà báo, tôi chỉ chụp ảnh người thôi.” 
“Xin lỗi, như vậy cũng không được.” Y Lam tiếp tục lấy tay ra chắn, “Nếu không phải đến đây uồng thì xin anh hãy ra ngoài cho.” 
“Thái đô gì vậy?” Tay nhà báo trợn trừng mắt với Y Lam. 
Chị Kỷ bước tới, đúng là chị có kinh nghiệm, khuyên giải nói phải trái một hồi, người đó cuối cùng cũng chịu đi. Nhưng người đó cũng không đi hẳn mà vẫn ngồi trên chiếc xe ô tô đỗ bên ngoài quán, có vẻ như nhất định phải đợi Diệp My ra ngoài cho bằng được. 
Y Lam đến gần Diệp My, chẳng nói lời nào, giằng lấy cốc rượu trên tay Diệp My, Diệp My hỏi Y Lam bằng giọng lè nhè: “Có… có phải là trời tối rồi không?” 
“Đúng thế.” Y Lam nói, “Chị nên về nhà ngủ đi thôi!” 
Nói xong, Y Lam giơ tay ra đỡ Diệp My. Không ngờ Diệp My lại ngoan ngoãn đứng dậy, đi cùng Y Lam vào căn phòng nghỉ nho nhỏ sau sảnh lớn. Chị Kỷ cũng vội vàng vào theo, chị ngạc nhiên hỏi Y Lam: “Đây có phải là cô diễn viên hay đóng phim không?” 
“Vâng.” Y Lam nói, “Chị ấy uống nhiều quá rồi, đám phóng viên đang ở ngoài kia, nên chỉ có thể nghỉ ở đây thôi.” 
“Em có quen cô ta à?” Chị Kỷ hỏi. 
“Không ạ.” Y Lam nhìn Diệp My đang nửa say nửa tỉnh rồi trả lời. Diệp My nằm vật vào ghế sô pha, có vẻ như đã ngủ say rồi, Y Lam lấy chăn đắp cho cô ta. Chị Kỷ kéo Y Lam ra, nói: “Này, em giấu cô diễn viên nổi tiếng ở đây, làm cho chị thấy căng thẳng quá.” 
“Chẳng sao đâu.” Y Lam nói, “Chị ấy tỉnh lại sẽ tự đi về thôi mà.” 
“Em chắc không phải là fan của cô ta đấy chứ?” Chị Kỷ lấy ngón tay trỏ gí vào trán Y Lam, rồi cười cười nói: “Cô gái như em ấy à, chỉ nên thích các anh chàng đẹp trai thôi. Còn những cô gái già như này, hết thời rồi, có gì đáng để thần tượng chứ!” 
“Mình ra ngoài đi!” Y Lam sợ Diệp My nghe thấy, vội kéo chị Kỷ ra ngoài quán. 
Đến 11 giờ, cô gái làm ca đêm đến, Y Lam được nghỉ rồi. Cô thay quần áo rồi đến phòng nghỉ, thấy Diệp My vẫn đang ngủ say. Y Lam đành vỗ vỗ trán Diệp My, nói: “Chị Diệp, dậy thôi, về nhà thôi.” 
Diệp My cố mở mắt ra. 
“Nói cho tôi biết nhà chị ở đâu, tôi đưa chị về nhà.” Y Lam nói. 
Khó khăn lắm Diệp My mới nói ra được một địa chỉ. Y Lam ghi lại, lại nói lại một lần nữa, hỏi: “Có phải thế không?” 
“Đúng rồi.” Diệp My nói, “Đúng rồi.” 
Chị Kỷ nói với Y Lam, người đàn ông đó vẫn đang đợi ngoài cửa trước, bảo Y Lam đưa Diệp My ra ngoài từ cửa sau. Y Lam kéo Diệp My vẫn còn đang là ngà say ra ngoài cửa sau, ra khỏi cửa, bị làn gió lạnh thổi nên Diệp My cũng tỉnh táo ra một chút, nhíu mày hỏi Y Lam: “Tôi đang ở đâu đây?” 
“Quán bar.” Y Lam vừa giơ tay vẫy taxi, vừa nói: “Chị uống nhiều rồi, bây giờ tôi đưa chị về.” 
“Về đâu?” Diệp My hỏi. 
“Về nhà chị.” Y Lam nói lại địa chỉ khi nãy, hỏi, “Có đúng không?” 
“Đúng.” Diệp My nói. 
Y Lam giơ tay kéo chiếc mũ áo khoác của Diệp My lên che đầu cho cô ta, lấy tay che kín nửa khuôn mặt cô ta, may mà có một chiếc taxi dừng lại. Y Lam vội đẩy cô ta vào trong xe. Chỉ năm phút sau, chiếc xe đã đưa họ đến địa chỉ Diệp My nói, đó là ột chung cư cao tầng, Y Lam ngước nhìn và hỏi Diệp My: “Là tòa nhà nào vậy?” 
Diệp My chỉ tay, Y Lam đỡ chị tiến vào tòa lầu, bảo vệ nhìn thấy Diệp My, nên gật đầu chào họ. Thang máy dừng lại ở tầng 19, Y Lam dìu Diệp My ra khỏi thang máy, rồi lại hỏi: “Phòng nào?” 
Diệp My chỉ phòng 1907. 
“Chìa khóa đâu?” 
“Ấn, ấn chuông đi.” Diệp My chỉ huy. 
Y Lam ấn chuông, ngay lập tức có người ra mở cửa. Đó là một người đàn ông trung niên, mặc đồ ngủ, nhìn Diệp My, lại nhìn Y Lam. Rồi nói nhỏ với Diệp My. “Chỗ anh hôm nay có người rồi.” 
“Chị ấy uống nhiều quá rồi.” Y Lam nói, cô không còn chịu đựng nổi sức nặng của cả thân hình người Diệp My dựa vào cô. 
“Phải rồi, tôi uống nhiều quá rồi!” Diệp My hươ hươ tay nói. 
“Cô là ai?” Người đàn ông hỏi Y Lam. 
“Tôi là nhân viên phục vụ của quán bar.” Y Lam nói, “Thấy chị ấy uống say quá, nên tôi đưa chị ấy về nhà.” 
“Đây không phải là nhà của cô ấy. Cô đợi tôi một lát!” Người đàn ông quay vào phòng, một lát sau đã xuất hiện, trên tay cầm một tờ giấy và một tờ 100 tệ, nói với Y Lam: “Phiền cô đưa cô ấy đến địa chỉ này, đây mới là nhà cô ấy.” 
“Em muốn đi ngủ!” Diệp My không cần biết gì cả, vùng ra khỏi Y Lam, rồi ngả người vào người đàn ông đó, nói: “Em muốn ngủ, đi nào, chúng ta vào phòng ngủ đi!” 
“Cô thần kinh à?” Người đàn ông đẩy cô ra, nghiến răng nói: “Có phải các xì-căn-đan của cô chưa đủ hay sao, ngày mai lại muốn lên trang nhất à?” 
Diệp My cứ như không nghe thấy gì, cả người lao thẳng vào trong phòng. Cánh cửa bị cô đẩy mạnh ra. Dưới ánh đèn lờ mờ, Y Lam vẫn nhìn thấy rõ một cô gái trẻ trung xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha, vừa ăn vặt vừa xem tivi. 
“Cô có thôi ngay đi không! Nhìn cái bộ dạng của cô này!” Người đàn ông đó bực bội tức giận định đẩy Diệp My ra khỏi cửa, nhưng Diệp My không chịu, vẫn trong phòng, nói: “Cô là ai, cút ngay ra ngoài!” 
Người đàn ông đứng từ sau, kéo Diệp My quay lại và tặng cho cô một cái bạt tai. Diệp My bị tát mạnh đến mức đứng không vững, may mà Y Lam kịp thời đến đỡ cô. 
“Ông không được đánh người!” Y Lam nói. 
“Đúng rồi, anh không, không được đánh người!” Diệp My vừa giơ tay lên che mặt, nhưng lại vừa cười. Cô quả thực đã uống nhiều quá rồi, một cái bạt tai mà vẫn chưa tát cho cô tỉnh lại được. 
“Chúng ta đi, đi thôi!” Y Lam cố sức kéo cô ấy ra ngoài, kéo đến cửa, lại quay người lại, giật lấy mảnh giấy từ trong tay người đàn ông đó rồi mới đưa Diệp My say không còn biết trời đất là gì đi vào cầu thang máy xuống tầng 1, rồi rời khỏi tòa lầu. 
Đêm thu trời mát lạnh. Diệp My đứng vững dưới bầu trời đêm bao la đầy sao, lấy tay chỉ vào tòa lầu cao ngất đó, rồi lại gõ mạnh vào ngực mình, nói với Y Lam: “Chỗ đó là nhà của tôi, căn hộ đó do tôi mua đấy chứ.” 
“Ồ.” Y Lam đáp lời. 
“Anh ta là kẻ vô lương tâm. Khi anh ta mới bắt đầu lăn lộn vào làng giải trí Bắc Kinh, anh ta chẳng là cái quái gì cả, nếu chẳng phải nhờ tôi…” Diệp My nói, nỗi bi thương trong lòng trào lên, cô vào lề đường nôn thốc nôn tháo. Y Lam vội lấy giấy ăn lau cho cô. Rồi đột nhiên Y Lam nhìn thấy giọt nước mắt chảy ra từ mắt Diệp My. Sợ bị người khác nhìn thấy, Y Lam vội vàng đội chiếc mũ lên cho cô ta, và lục tìm được đôi kính râm trong túi Diệp My đeo vào cho cô. Sau đó nhẹ nhàng nói: “Chúng ta về nhà đã.” 
“Được.” Diệp My ngoan ngoãn gật đầu. 
Ban đêm mà có người đeo kính râm bắt taxi, nên anh tài xế hiếu kỳ nhìn bọn họ kỹ hơn. Y Lam đưa tờ giấy cho anh tài, bảo anh cho xe chạy. Diệp My sau khi nôn ra được đã tỉnh táo hơn nhiều, giọng nói cũng rõ ràng hơn, nói với Y Lam: “Cảm ơn cô nhé!” 
“Không có gì.” Y Lam thoáng nhìn quanh căn nhà khang trang của Diệp My, định đi khỏi đó. 
“Này!” Diệp My gọi giật cô lại, rút trong túi xách một tập tiền và nói với cô: “Cảm ơn cô đã đưa tôi về nhà, việc ngày hôm nay, đừng đi nói linh tinh đấy.” 
“Chị yên tâm đi.” Y Lam không nhận tiền, mà lại nói, “Chị nghỉ sớm đi, tôi đi đây.” 
“Cầm lấy đi!” Diệp My giơ tiền ra. 
Y Lam quay người bước đi. 
“Này, ở đây khó bắt xe lắm!” Diệp My gọi giật lại nói, “Đợi tôi một lát, tôi thay quần áo, tắm qua một tí, sau đó sẽ lái xe đưa cô về. Xe tôi để ngay trong gara thôi.” 
Nhà Diệp My đúng là rất rộng rãi, bày biện cũng rất hợp thời trang, nhưng lại thể hiện rõ sự tĩnh mịch cô đơn vắng vẻ không có hơi người. Nhìn Diệp My bước vào phòng vệ sinh, Y Lam nghĩ một lát rồi tháo chiếc vòng tay ra, đặt trên bàn uống nước rồi quay người bước đi. 
Y Lam không hề hy vọng nhờ chiếc vòng tay để Diệp My nhớ lại mình, cuộc sống của người nổi tiếng phong phú đầy sắc màu như vậy, bất luận ở đâu, lúc nào, niềm vui và nỗi bi thương của Diệp My chắc chắn chẳng liên quan gì đến cô bé Tiểu Tam Nhi ở Thanh Mộc Hà. Y Lam biết, cô đã sớm bị xóa khỏi bộ nhớ của Diệp My. Hôm nay, đối với Diệp My, cô chẳng qua chỉ là một cô nhân viên phục vụ quán bar thích bám đuôi người nổi tiếng mà thôi. Sau cuộc gặp ngẫu nhiên ngày hôm nay, chắc họ sẽ chẳng bao giờ gặp lại nữa. 
Lúc ra khỏi cửa, Y Lam nhìn lại chiếc vòng tay một lần cuối. Dù rằng chiếc vòng này đã ở bên Y Lam suốt tận mười năm, nhưng Y Lam biết, nó chưa bao giờ thuộc về cô. Nó từ đâu đến và trở về đâu, tất cả đều là bụi trần, tất cả đều là số phận.