Chương 5
GIỮA HAI LÀN ĐẠN

 Đêm tối đã phù hộ cho những người chạy trốn. Họ lợi dụng ban đêm để thoát ra khỏi bờ hồ Taupo. Paganel dẫn họ đi theo những lối mòn hiện ra lờ mờ trong đêm.
Cứ thế họ thoát ra khỏi khu mộ và mải miết đi cho tới sáng. Nghỉ ngơi đôi chút rồi họ lại nhắm hướng đông tiến tới. Mãi ngày 23 tháng 2, những người thám hiểm mới đi cách núi Maunganamu được năm mươi dặm và đến chân một ngọn núi không tên. Chung quanh núi trải rộng những cánh đồng bằng và xa tận chân trời, lại thấy xuất hiện những rừng lớn, hạ trại dưới chân núi Ikirangi cao chừng một ngàn sáu trăm bảy mươi mét.
Từ núi Maunganamu đến đây, chặng đường đã đi được khoảng một trăm dặm, tới vùng duyên hải còn chừng ba mươi dặm nữa. Khi John Mangles hy vọng kết thúc chặng đường này, chàng vẫn chưa hình dung nỗi đường đi khó khăn tới mức nào.
Hoá ra những chặng đường đi vòng, những chướng ngại khác nhau và việc xác định sai toạ độ đã kéo dài hành trình thêm một phần đường nữa. Và các nhà thám hiểm đã đến được núi Ikitangi trong trạng thái hoàn toàn kiệt sức.
Muốn ra tới vùng duyên hải còn phải vượt hai ngày đường căng thẳng. Hai ngày liền họ vừa đi vừa phải chặt, phát những cây leo chằng chịt vào nhau để mở lối. Đó là thứ cây mà Paganel lấy làm thích thú xếp vào loại thực động vật Zoofyle.
Trên những cánh đồng này không thể săn bắn được gì. Lương thực, thực phẩm đã cạn mà không có gì bổ sung thêm. Nước đã hết, mà càng mệt lại càng khát. Họ phải trải qua những sự giày vò khủng khiếp và lần đầu tiên họ thấy gần như “lực bất tòng tâm”!
Cuối cùng không bước được nữa, các nhà thám hiểm chỉ còn bíêt lết đi theo bản năng và họ cũng đến được bờ biển. Bỗng nhiên, cách họ một dặm, xuất hiện một tốp thổ dân. Chúng vừa đuổi theo vừa vung vũ khí lên. Không còn biết chạy đi đâu nữa, đằng trước là biển rồi, Glenarvan đã định dồn hết sức còn lại ra lệnh tự vệ, thì John Mangles kêu to:
- Có thuyền! Có thuyền kìa!
Đúng là trên bờ cát phẳng, cách những người chạy trốn hai mươi bước, có một chiếc thuyền với sáu mái chèo đã được kéo lên bờ. Việc đẩy thuyền xuống nước, nhảy lên và bơi khỏi bờ, chỉ mãi một phút, John Mangles, Mac Nabbs, Wilson và Mulrady ngồi bơi, Glenarvan lái, hai người phụ nữ, Olbinett, Paganel và Ribert ngồi phía sau thuyền. Sau mười phút, chiếc thuyền đã ra khỏi bờ một phần tư dặm. Biển lúc đó lặng êm.
John không muốn bơi quá xa, nên đã ra lệnh bơi dọc theo bờ. Bỗng mái chèo của anh chững lại. Từ sau mũi Lottin xuất hiện ba chiếc thuyền khác, đó là những chiếc thuyền của thổ dân đuổi theo họ.
- Ra khơi! Ra khơi! – Viên thuyền trưởng trẻ hô to.
Thà chết ngoài biển khơi còn hơn. Bốn người gò mình chèo và chiếc thuỳên lướt ra khơi. Nửa giờ sau, khoảng cách giữa họ và những thổ dân truy bắt không rút ngắn lại, nhưng những người chạy trốn bất hạnh đã kiệt sức, yếu đi và thuyền của đối phương đang xáp lại gần. Khoảng cách giữa họ còn không đầy hai hải lý. Như vậy, chắc chắn các thổ dân sẽ tấn công. Kìa, chúng đã giương những khẩu súng dài ngắm bắn! Còn Glenarvan thì sao? Ông đứng trên mạn lái nhìn về phía chân trời với niềm hy vọng mãnh liệt vào một cái gì đấy…Ông trông đợi điều gì? Ông muốn gì? Hay là ông đã linh cảm thấy một điều gì?
Bỗng mắt ông ngời lên, tay đưa về phía trước, chỉ vào một cái gì đó ở đằng xa.
- Tàu! – Ông kêu to. – Tàu kìa, các bạn của tôi ơi! Hãy chèo đi! Chèo mạnh lên!
Không có ai trong số bốn tay chèo ngoái lại để nhìn con tàu xuất hiện đột ngột ấy! Không thể bỏ nhỡ một nhịp chèo nào được. Chỉ riêng có Paganel đứng dậy, hướng ống nhòm về phía Glenarvan chỉ.
- Đúng! – Nhà địa lý nói, - Đằng ấy có chiếc tàu. Tàu chạy bằng hơi nước, đang mở hết tốc lực! Chạy về phía chúng ta! Nào, gắng lên một chút nữa thôi, các bạn của tôi ơi!
Những người chạy trốn với nghị lực mới gò mình chèo thuyền, thêm nửa giờ nữa, họ không chịu để cho số thổ dân đuổi sát gần. Con tàu đã hiện lên mỗi lúc một rõ hơn. Kìa, đã nhìn thấy hai cột buồm của nó với những cánh bùôm được hạ xuống và những cụm khói đen dày đặc.
Glenarvan chuyển tay lái cho Robert, chộp chiếc ống nhòm của Paganel và chăm chú theo dõi theo từng chuyển động của con tàu. 
Nhưng, John Mangles và tất cả mọi người ngạc nhiên biết bao, khi thấy nét mặt của Glenarvan méo xệch đi, người nhợt ra và chiếc ống nhòm đã tuột khỏi tay ông. Chỉ cần một lời giải thích sự biến đổi đột ngột ấy mà thôi.
- “Duncan”! – Glenarvan gần như hét lên. – “Duncan” và bọn tội phạm!
- “Duncan” – John Mangles cũng kêu lên, buông tay chèo và đứng dậy.
- Thôi chết rồi!...Thần chết đã rình đón chúng ta ở cả hai phía…- Glenarvan nói đầy thất vọng.
Đó đúng là chiếc tàu buồm của họ, không có điều gì phải nghi ngờ nữa. Chiếc tàu của họ, và bọn cướp biển! Thiếu tá buông ra một lời nguyền rủa. Số phận mới trớ trêu làm sao! Chiếc thuyền biết lái đi đâu? Chạy đi đâu? Đằng nào lợi hơn! Sa vào tay thổ dân hay là bọn tội phạm? Chiếc thuyền của thổ dân đã đến gần. Một phát súng vang lên, đạn trúng vào mái chèo của Wilson. Mấy tay chèo vẫn đẩy thuyền hướng về phía “Duncan”. Chiếc tàu buồm vẫn chạy hết tốc lực. Chỉ còn cách thuyền vẻn vẹn nửa hải lý nữa thôi.
Mọi con đường đều đã bị cắt đứt. John Mangles không biết bơi thuyền đi đâu nữa. Hai người phụ nữ vô cùng khiếp sợ, quỳ sụp xuống và bắt đầu cầu nguyện. Bỗng trên chiếc tàu buồm gầm lên một tiếng súng và viên đạn đại bác vèo vèo bay qua đầu những người chạy trốn. Ở giữa hai làn đạn, họ lặng người đi, John Mangles, sau khi hoàn hồn, đã cầm lấy chiêc rìu. Anh định bổ vỡ thuyền cho nó đắm cùng với tất cả mọi người, nhưng Robert ngăn lại.
- Tom Austin! Tom Austin! – Chú bé gào to. – Chú ấy ở trên boong tàu! Cháu nhìn thấy chú ấy rồi! Chú ấy nhận ra chúng ta rồi! Chú ấy đang vẫy mũ kìa!
Chiếc rìu của John vừa vung lên liền dừng phắt ngay lại. Viên đại bác thứ hai rít qua đầu họ, rơi trúng chiếc thuyền thổ dân gần nhất, phá vỡ nó làm đôi. Trên tàu “Duncan” vang lên tiếng hoan hô. Các thổ dân hoảng sợ quay thuyền lại, bơi thục mạng vào bờ.
- Lại đây! Lại đây, Tom! – John Mangles lớn tiếng gọi.
Mấy phút sau, những người chạy trốn đã được an toàn trên tàu “Duncan”, mặc dù chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra.