hân Sóc đang bị mắc kẹt trong một không gian tối tăm và chật chội, rung lắc dữ dội từ bên này sang bên kia. Đầu quay quay, và cô nuốt phải mật chuột vào bụng. Bàn chân cào điên cuồng lên một cái gì đó trơn tru và cứng. Cô thét lên sợ hãi: “Chân Lá!” Sau đó cô mở to mắt, thấy mình đang nằm quằn quại trên mặt đất thô. “Chuyện gì vậy? Cứ gào như thế, em sẽ làm cho tất cả con mồi sợ hãi.” Da Hung đứng bên cạnh cô; thả xuống một con chuột đồng tươi mới mập mạp để cô có thể nói chuyện. Năm mèo bộ tộc đã vượt qua ngọn núi vào đêm qua, và họ đang băng qua thảo nguyên. Mặt trời đã mọc, cho họ thấy con đường mình phải đi, vừa xuất hiện ở đường chân trời. Chân Sóc nhấc mình ra khỏi ổ và lắc mình để rũ mấy mẩu cỏ ra khỏi lông. “Không có gì. Chỉ là mơ thôi.” Cô liếm vội ngực mình, cố gắng che dấu nỗi sợ hãi đang phập phồng nơi lồng ngực. Em gái cô đang gặp nguy hiểm khủng khiếp; cô biết giấc mơ đã đưa cô đến nơi chân Lá đang ở, và cho cô thấy cảm giác kinh hoàng mà em gái đang phải cảm nhận, nhưng chân Sóc đoán Da Hung không hiểu nỗi sợ hãi của cô. Da Hung có chút quan tâm. “Có phải là dấu hiệu từ bộ tộc Sao không?” “Không.” Chân Sóc biết cô không thể chia sẻ chi tiết giấc mơ của mình, mà không nói cho Da Hung biết mối liên hệ giữa cô và chân Lá. “Tôi… tôi cảm thấy mình đang ở trong một cơn ác mộng. Tôi không biết mình đang ở đâu, tôi không thể thoát ra được.” Lúng túng, Da Hung bước tới và ấn mõm vào hông chân Sóc. “Tôi nghĩ là tất cả chúng ta đều gặp phải ác mộng,” cô meo. “Từ khi Đuôi Phi Điểu…” Chân Sóc gật đầu. Giống như tất cả bạn bè, cô không thể tin nỗi là mình sẽ không còn được nhìn thấy Đuôi Phi Điểu nữa. Mèo bộ lạc đã giúp họ chôn cất cô ấy, bên cạnh hồ nước, nơi thác nước khuấy động không ngừng, làm mất đất đủ mềm để đào. “Cô ấy có một chỗ danh dự ở đây,” Đá Nứt meo. “Chúng tôi sẽ ghi nhớ mạng sống của cô ấy cho đến khi nào bộ lạc của chúng tôi còn tồn tại.” Chút thoải mái cho bầy mèo bộ tộc. Chân Chim đặc biệt tan nát với nỗi đau, dành những ngày tiếp theo để cúi xuống bên mộ Đuôi Phi Điểu. Lông Bão thức trắng canh gác với nỗi đau đớn tội lỗi khi không thể làm gì để cứu Đuôi Phi Điểu, và anh thậm chí còn không nghĩ ra cô mới chính là mèo được chọn. Bộ lông bạc của cô được nước chải thành màu đen khi họ xuất hiện lần đầu tiên ở thác nước, đó chính là lí do tại sao những con mèo bộ lạc không chú ý đến cô. Cuối cùng, Vuốt Mâm Xôi phải ra lệnh cho cả hai vào hang động nghỉ ngơi. “Chúng ta sẽ lên đường vào lúc bình minh,” chiến binh bộ tộc Sấm nói với họ. “Các anh cần tất cả sức mạnh. Bộ tộc của chúng ta đang cần chúng ta.” Cuộc hành trình lại bắt đầu lần nữa. Bầy mèo bộ tộc hộ tống họ vượt qua ngọn núi, và họ dễ dàng đến được thảo nguyên đầy cỏ xanh với những hàng rào đầy mồi. Nhưng họ không có cảm giác hy vọng hay thoải mái khi sắp về đến nhà. Trái tim của họ vẫn ở cùng Đuôi Phi Điểu, trên dải đất đầy đá và nước. Chân Sóc sớm lấy lại tinh thần từ cơn ác mộng để giúp họ săn bắt, vì vậy họ có thể đi nhanh hơn để rút ngắn thời gian. Mặc dù không mèo nào muốn ăn, họ buộc phải nuốt mồi tươi. Một hay hai lần Lông Bão định quay sang tìm Đuôi Phi Điểu để nói một điều gì đó, trước khi anh kịp nhận ra anh sẽ không bao giờ được nói chuyện với Đuôi Phi Điểu nữa. Họ cứ bước đi cả ngày, cho đến khi bàn chân tê cứng và rỉ máu. Nó như một nỗi kinh hoàng mà họ phải đối mặt mỗi ngày. Mặt trời đã chìm xuống ở phía sau khi họ lên tới đỉnh đồi. Bóng của họ đổ xuống trước mặt, chỉ về một ngọn đồi lởm chớm đá. Dường như âm ỉ muốn bùng cháy trong ánh nắng mặt trời. “Nhìn kìa!” Giọng Da Hung như kiệt sức. Trong một nhịp tim đập, không mèo nào nói gì. Sau đó đôi mắt màu xanh của chân Sóc lấp lánh với một ngọn lửa tường chừng đã biến mất hoàn toàn vì cái chết của Đuôi Phi Điểu. “Dãy Núi!” cô kêu lên. “Chúng ta sắp về đến nhà.” ---HẾT TẬP 2---