- Nội có chắc đêm nay sẽ có mưa sao? - Có, nhất định là có. Cháu tranh thủ chợp mắt một chốc, khi nào bắt đầu mưa, ông lay dậy. - Thôi, ông ạ, cháu sợ ông quyên khuấy đi mất. Ông, dạo này hay quên lắm. Ông nhớ không, chiếc cào cỏ ông để quên ngoài ruộng mà cứ khăng khăng đã đem về, báo hại, mọi người tìm muốn chết. Với lại nôn quá, cháu không ngủ được. - Trẻ con là phải ngủ đẫy giấc, nếu không, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, không chóng lớn. Nghe lời, ông thương. - Cháu không muốn làm người lớn. Làm con nít sướng hơn. - Làm con nít mãi cha mẹ lấy đâu cơm gạo để nuôi. Phải lớn nhanh để còn lấy vợ, sinh con, đền đáp ơn nghĩa sinh thành nữa chứ. - Cháu không lấy vợ, cháu chỉ thích ở với cha mẹ, với ông thôi. - Cháu nghĩ như thế là không đúng đâu. Giả sử, cha mẹ cháu không gặp nhau thì làm sao có cháu bây giờ. - Ừ nhỉ, nhưng mà, cháu không ngủ được, ông cố ép cũng vậy thôi. Cháu hỏi ông một câu nhé, hồi còn bé, lần đầu được xem mưa sao, ông có ngủ được không? - À, ông cũng không chợp mắt được. Đứa trẻ nào mà chẳng thích ngắm mưa sao. - Đấy, cháu cũng như ông đó thôi. Bây giờ ông lại bắt cháu phải ngủ. Như vậy là không công bằng. - Ừ thì, ông là có bổn phận phải nhắc cháu cầm chừng. Không ngủ thì thức. Tiện tay cháu lấy cho ông cái gối. - Tại sao xương người già cứng thế hả, ông? - Cháu nghĩ thế à? - Vâng, cháu gác lên chân ông chẳng thấy êm chút nào cả. Chân mẹ mới êm. - Già rồi thì xương phải rắn cháu ạ. Cháu có thấy đói không, trong bếp còn vài củ khoai nướng. - Thôi, ông ạ, tự nhiên cháu thấy no ngang, chẳng muốn ăn thứ gì cả. - Tại nôn xem mưa sao đó mà. Hồi nhỏ ông cũng vậy. - Ông đã xem mưa sao bao nhiêu lần rồi? - Tính luôn lần này là hai. Này cháu nằm không ê đầu lắm. Nằm chung gối với ông nhé. Đây là chiếc gối đôi, đầu cháu lại nhỏ, đủ cho cả hai. - Chỉ có hai lần thôi ư? Sao ít thế? Ông xít vào một chút. Đủ rồi. Chà, hôm nay nhiều sao quá, ông nhỉ. Ông ơi, chòm sao bảy chiếc nằm chéo góc với nhà mình gọi là sao gì, cháu nom nó như hình chiếc bánh lái thuyền cha cháu vẫn thường đi đánh cá. - Cháu cũng tinh ý nhỉ. Đấy, cũng gọi sao Bắc đẩu hay sao Đẩu, gồm chòm sao bảy chiếc ở hướng bắc mọc thành hình bánh lái thuyền, nên còn gọi là sao bánh lái. Cháu xem kia, phần nhỏ chòm sao gọi tiểu hùng, phần lớn gọi đại hùng, những người đi biển thường lấy nó mà gióng hướng để khỏi bị lạc đó cháu. - Hay nhỉ. Ông chưa trả lời câu hỏi của cháu lúc nãy. - À, như thế ông thậm chí là người may mắn nhất đấy. Có nhiều người cả đời chưa từng được ngắm mưa sao bao giờ. Phải là người có cơ duyên mới nhìn thấy đấy, cháu à. - Ồ, như thế, cháu cũng gặp may đấy, ông nhỉ. - Đúng thế. Ồ muỗi ở đâu lắm thế. Cháu xem nhang đuổi muỗi còn cháy không? - Còn, nhưng mà sắp tàn rồi, để cháu đốt thêm, ông nhá. Cháu cứ thắc mắc mãi, sau cơn mưa thì trên bầu trời làm gì còn sao nữa chứ để mọi người ngắm? - Sao cũng như con người cứ luân hồi mãi mãi trong vòng xoay vũ trụ. - Ông nói khó hiểu quá. Giảng giải kỷ cho cháu nghe với. - Hừm…đại loại là như thế này. Cháu đang còn là con nít, sau đó cháu trưởng thành, sau trưởng thành là trung niên, rồi già, rồi chết. Sao trời cũng thế. Nhưng tuổi thọ của sao rất dài những hơn bảy mươi năm quá một đời người. - À, cháu hiểu rồi, năm nay ông bảy mươi chín tuổi. Vậy ông nhìn thấy sao rơi bằng tuổi cháu bây giờ. - Cháu đã hiểu ra vấn đề rồi đấy. - Mưa sao là thế nào hả, ông? - Chốc nữa cháu sẽ tạn mắt nhìn thấy thôi, nôn nóng làm gì. - Nhưng mà, cháu vẫn cứ nôn nôn là..Tính cháu là vậy, ông biết rồi còn gì. - Sao trời thật ra là trái trên cây vũ trụ đến khi chín rục khắc sẽ rơi xuống. Người ta gọi đó là mưa sao. - Hay nhỉ! Sao mà giống như trái cây ư? Cháu mới nghe lần đầu đấy. Nhưng cháu chẳng thấy thân cây đâu cả. - Cây vũ trụ vô hình, rễ đâm sâu dưới lòng đất, cành nhánh vươn thẳng lên trời cao. Ông cháu ta đang nằm trên rễ cây vũ trụ đó, cháu. - Ồ, thật là kỳ diệu! Sao cháu chẳng thấy cảm giác gì cả? - Làm sao chúng ta có thể cảm nhận được huyền bí của vũ trụ. Ông cũng không thể giải thích tận tường được, bởi ông cũng chỉ biết có thế. Cháu buồn ngủ rồi đấy, nói chuyện với ông mà cứ ngáp vặt mải. - Không đâu, cháu vẫn vậy mà. Ngủ đẫy mắt vẫn cứ ngáp như thường. Chẳng phải ông đã từng trêu cháu về tật xấu này đó sao? - Ừ, thỉnh thoảng, ông cũng thế. Chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ? - Ông lẩm cẩm thật rồi. Huyền bí gì đó mà. - Cha mày, dám bảo ông lẩm cẩm à. Thằng cha mày còn không dám nói ông như thế. Hừm..Cháu phải hiểu rằng vũ trụ tạo nên vạn vật, trong đó có con người. Chúng ta dù sao cũng chỉ là những sinh linh nhỏ bé làm sao hiểu hết mầu nhiệm của vũ trụ. Tốt nhất không nên tìm hiểu những chuyện này thêm mệt óc, thay vào đó cháu nên chú tâm học hành để có cái chữ kiếm cơm. - Thì cháu vẫn cắp sách đến trường mỗi ngày đấy thôi. Làm sao chúng ta biết mưa sao sẽ bắt đầu hả, ông? - Biết chứ! Nom như những lúc sắp có mưa, bầu trời kéo mây đen vần vũ, có khi cả tuần liền không có nắng. - Nhưng, những tháng mùa mưa thường xảy ra hiện tượng đó, làm sao ta phân biệt được hở, ông? - Những ngôi sao sẽ sáng rực hơn mọi khi rất nhiều lần. Cháu thấy đấy đã gần nửa đêm mà bầu trời sáng trưng như ban ngày, chúng ta có thể đọc sách mà không cần dùng đèn. - Cháu biết, nhưng tại sao có chuyện lạ như thế, hở ông? - Tại vì những trái cây ấy đã chín muồi, chúng sắp rụng. - Hay nhỉ! Bây giờ cháu hiểu rồi. - Ông à, tại sao người ta giăng màn khắp nơi để làm gì? - Để hứng sao. Chuyện đơn giản thế mà cháu cũng hỏi ư, chẳng thèm động não chút nào cả. - Cháu cứ thắc mắc, sao là trái của vũ trụ. Trái chín có thể ăn được không? - Không, người ta hứng sao đem về thắp sáng hoặc đun nấu thay củi lửa. Ánh sáng phát ra rất nóng và kéo dài trong nhiều ngày. Có khi cả mùa đông không cần đến que củi. - Nó nóng như thế làm sao mình chịu nổi, không cháy thành tro ấy à.. - Có một điều rất lạ. Khi vừa rơi xuống, sao trời không nóng như ta tưởng, trái lại nó mắt lạnh như mưa đá ấy. Phải vài giờ sau nó bắt đầu tăng nhiệt độ dần lên. - Thật tuyệt diệu! Vũ trụ tốt thật, ông nhỉ. - Tất nhiên, cháu nhìn xem, bầu trời bắt đầu rung chuyển rồi đấy. Sắp xảy ra mưa, mưa sao. Bầu trời bỗng vặn mình răng rắc như cơn động đất. Tiếp theo là cơn mưa xối xả. Mưa sao. Phút chốc cả mặt đất bỗng sáng bừng lên bởi vô số ánh sao rơi. Trong lúc ông nó đang đánh vật với mấy bức màn, nó lao nhanh ra phía trước, nhặt lấy ngôi sao rơi từ dòng sông Ngân cho vào mồm nhai ngấu nghiến. Vị lạnh tê đầu lưỡi. Nó reo lên thích thú..