III - Bọn diều hâu
CHƯƠNG 28

     hi loạt đạn đầu tiên găm vào gỗ quanh ông, Jerry Kennedy đã đẩy Claire rơi từ khán đài xuống nền đất lạnh.
Ông nhảy theo sau và nằm nghiêng người đỡ đạn cho bà. "Claire!", Kennedy gào.
"Tôi ổn!", giọng bà rít lên sợ hãi. "Có chuyện gì vậy?"
"Ai đó đang xả súng. Chắc là hắn rồi! Tên sát nhân, chắc hắn đang ở đây!"
Họ nằm sát vào nhau, ngửi thấy mùi đất, mùi cỏ và bia bị đổ.
Một người trên khán đài đã bị bắn trúng: Tay phụ tá trẻ bị bắn vào cánh tay khi Nghị sĩ Lanier nhảy ra đằng sau anh ta để nấp. Nhưng ngoài ra, không còn ai bị thương. Hầu hết các phát đạn đều bắn trượt. Tên sát nhân đã nhắm vào hai đặc vụ đứng trước khán đài, chứ không phải người ở trên ấy.
Kennedy có thể thấy rằng các đặc vụ đã chết.
Ngài thị trưởng ngước lên và trông thấy c. p. Ardell đang cầm khẩu súng đen trước mặt, nhìn khắp lượt bãi cỏ. Anh đứng cao hẳn lên, thậm chí chẳng buồn so vai.
"Đặc vụ Ardell!", Kennedy hét. "Hắn kia kìa! Kia kìa!"
Nhưng viên đặc vụ không bắn. Kennedy trèo hẳn lên bậc thang, kéo cổ tay áo của viên đặc vụ và chỉ. "Hắn đang chạy kìa. Bắn đi!"
Viên đặc vụ to lớn giơ khẩu súng tự động lên trước mặt như một nhà thiện xạ.
"Ardell!"
"Ây", viên đặc vụ đang nói.
"Anh còn chờ gì nữa?", Kennedy kêu lên.
Nhưng c. p. Ardell cứ nói "ây, ây", khi nhìn khắp bãi cỏ.
Rồi Ardell bắt đầu quay người, chầm chậm xoay tròn, nhìn từ hướng bắc, sang đông, rồi nam... Nhìn về phía bức tường Đài tưởng niệm Chiến tranh Việt Nam, rồi những rặng cây, tiếp đến Đài tưởng niệm Washington, và lá cờ trang trí phông màn cho khán đài.
"Ây."
Viên đặc vụ quay thêm một lần nữa, một vòng tròn hoàn chỉnh, và ngã ngửa ra sau, nhìn đăm đăm lên bầu trời bằng đôi mắt rực sáng. Kennedy thấy phần chóp đầu của anh đã không còn ở đó.
"Ôi Chúa ơi!"
Claire thở dốc khi một dòng máu chảy xuống bậc thềm và đọng thành vũng cách mặt bà vài phân.
Viên đặc vụ nói "Ây" thêm một lần nữa, thổi ra bong bóng khí nhầy nhụa trên miệng. Kennedy nắm tay người đàn ông ấy. Nó khẽ run một lần. Rồi bất động hẳn.
Kennedy đứng dậy. Ông nhìn qua bục phát biểu mà Lanier, trợ lý của ông ta cùng một nghị sĩ khác đang trốn đằng sau. Công viên Mall mờ tối, không có ngọn đèn nào được bật vì đang bắn pháo hoa, nhưng trong ánh đèn pha của các xe cấp cứu, Kennedy thấy được cảnh hỗn loạn. Ông đang tìm bóng dáng Digger.
"Mi đang làm cái quái gì trong thành phố của ta?", ông thì thầm. Rồi giọng cao lên thành tiếng thét, "Mi đang làm cái quái gì ở đây?".
"Jerry, nằm xuống!", Claire nài xin.
Nhưng ông vẫn đứng tại chỗ, nhìn khắp bãi cỏ, cố tìm cái bóng đen của tên giết người một lần nữa.
Hắn ở đâu? Ở đâu?
Rồi ông thấy một người đàn ông trong bóng râm, đang đi bộ thật nhanh dọc theo hàng cây anh đào không xa Đại lộ Constitution.
Hắn đang chạy theo đám đông ở mé phía đông của công viên Mall.
Kennedy đứng dậy và giật lấy khẩu súng từ tay viên đặc vụ đã chết.
"Ôi, Jerry, không", Claire nói. "Không! Gọi điện thoại đi!"
"Không còn thời gian đâu."
"Không.. ", bà khóc.
Ông dừng lại và quay sang nhìn bà. Vuốt má bà bằng bàn tay trái và hôn lên trán bà như cách ông vẫn làm trước khi tắt đèn đi ngủ. Rồi ông nhảy qua nhóm người đang túm tụm nhau của mấy tay chính trị trẻ tuổi và chạy ra bãi cỏ.
Ông nghĩ: Mình sẽ đột quỵ mất, khéo mình bị đột quỵ mà chết mất thôi... Nhưng ông không hề chạy chậm lại.
Hình ảnh thân thuộc của thành phố đang bủa vây lấy ông: Đài tưởng niệm Washington màu trắng, hàng cây anh đào khắc nghiệt, ngọn tháp của Smithsonian, những tòa nhà bắt chước kiến trúc Gothic màu xám của các viện bào tàng, xe buýt dành cho khách du lịch...
Kennedy vừa thở dốc vừa chạy, vừa thở dốc vừa chạy.
Digger còn cách ông ba mươi mét. Rồi hai lăm...
Hai mươi...
Kennedy nhìn tên sát nhân ngày càng áp sát đám đông. Rồi hắn lôi khẩu súng đen ra khỏi túi áo.
Có tiếng súng phát ra từ rặng cây bên trái Kennedy. Rồi một, hai tiếng nữa.
Đúng rồi! Kennedy nghĩ. Họ đã trông thấy hắn!
Nhưng đột nhiên một đụn cỏ bên cạnh Kennedy bay lên không trung và một viên đạn khác sượt qua đầu ông.
Chúa ơi! Họ đang bắn ông. Họ trông thấy một người cầm súng chạy về phía đám đông và tưởng ông là kẻ giết người.
"Không, không!", ông cúi người rồi chỉ về phía Digger. "Là hắn cơ!"
Tên sát nhân đang ở trong rặng cây, đi vòng sang một bên của đám đông. Chỉ một phút nữa thôi hắn sẽ chỉ còn cách họ chưa đầy mười lăm mét và có thể giết hàng trăm mạng người chỉ với một loạt bắn.
Mặc xác họ. Hãy cứ mong là cảnh sát đều bắn tồi. Kennedy lại lao lên phía trước.
Thêm một tiếng súng nữa bắn về phía ông nhưng rồi ai đó chắc đã nhận ra được. Có tiếng hét trên loa ra lệnh cho cảnh sát ngừng bắn.
"Quay lại đi!", Kennedy đang hét với đám đông.
Nhưng không còn chỗ để lùi nữa. Họ túm tụm vào nhau như một bầy gia súc. Hàng ngàn người. Vài người nhìn pháo hoa, những người khác thì nhìn quanh khó chịu và bối rối.
Kennedy rẽ vào hàng cây, ngực đau thắt nhưng ông vẫn lao về chỗ mình đã nhìn thấy Digger lần cuối.
Mình sắp chết, ông nghĩ. Ông mường tượng bản thân đang lăn lộn đau đớn trên mặt đất trong lúc trái tim sắp ngừng đập.
Hom nữa, mình đang làm cái gì mới được? Loại ngu xuẩn gì thế này? Lần cuối cùng ông bắn súng là ở một trại hè cùng với con trai từ ba mươi năm trước. Ông đã bắn ba phát và trượt cả ba trước sự xấu hổ của con mình.
Chạy, chạy...
Gần hàng cây hơn, gần Digger hơn.
Các đặc vụ đã trông thấy ông hướng về đâu và hẳn đã đoán ra ông đang chạy theo tên sát nhân. Một hàng nghiêm chỉnh các nam và nữ đặc vụ trong bộ đồng phục tác chiến đang lao về phía ông.
Digger bước ra khỏi bụi cây, nhắm khẩu súng tự động về phía đám đông. Rồi hắn gật đầu với chính mình.
Kennedy ngừng chạy, giơ khẩu súng của Ardell lên và ngắm thẳng về phía tên sát nhân. Ông thậm chí không biết phải ngắm vào đâu, cái ống ngắm của khẩu súng nặng nề này làm việc thế nào nhỉ. Ông nên ngắm cao hay ngắm thấp. Nhưng Kennedy là một người khỏe mạnh và ông cầm rất chắc khẩu súng trong tay. Ông nhớ lại mình và cậu con trai cả đã đứng bên nhau trong trại hè thế nào, lắng nghe lời của người hướng dẫn: "Bóp cò. Đừng có giật". Thằng bé đã cười khúc khích khi nghe thấy từ ấy.
Vậy là đêm nay, Jerry Kennedy đã bóp cò.
Tiếng nổ rất to và ông không hề ngờ được khẩu súng sẽ bị giật lên cao đến thế.
Kennedy hạ súng một lần nữa. Nheo mắt nhìn bãi cỏ tối om. Ông cười rõ to.
Chúa ơi, con làm được rồi! Con bắn trúng hắn rồi!
Digger đang nằm trên mặt đất, nhăn nhó và ôm lấy cánh tay trái của hắn.
Kennedy bắn lần nữa. Viên đạn trượt và ông bắn thêm một vòng, rồi hai vòng nữa.
Digger lăn người đứng dậy. Hắn định ngắm vào Kennedy, nhưng ngài thị trưởng đã bắn lần nữa. Lần này cũng trượt, viên đạn trúng phải thân cây, song cũng đủ gần để buộc Digger phải lảo đảo lùi lại. Hắn bắn vội về phía Kennedy. Tất cả các viên đạn đều trượt.
Tên sát nhân nhìn sang bên trái, nơi một hàng đặc vụ và cảnh sát đang di chuyển về phía hắn. Hắn ngắm bắn họ và chắc đã bóp cò. Kennedy không nghe thấy gì, cũng chẳng thấy tia lửa lóe lên ở đầu súng. Nhưng một đặc vụ đã ngã xuống và một mảng đất của sân cỏ liền bay lên không trung. Các đặc vụ khác thụp người xuống trong tư thế phòng thủ trên mặt đất. Họ ngắm bắn về phía hắn nhưng không ai bóp cò. Kennedy đã hiểu được tại sao: Vì đám đông đang ở ngay sau lưng Digger. Họ chắc chắn sẽ bắn nhầm vào những người ở đó.
Chỉ có Kennedy là có tầm ngắm thoáng.
Ông đứng thẳng dậy và bắn xuống mặt đất năm lần nữa để lái Digger lùi lại, tránh xa khỏi đám đông.
Rồi khẩu súng kêu lạch cạch. Hết đạn.
Ông nheo mắt nhìn qua khẩu súng.
Cái bóng đen của Digger đã biến mất

 

Giờ hắn đang thở dốc.
Thứ gì đó bên trong Digger đã vỡ vụn và hắn quên mọi lời huấn thị của người chỉ dạy hắn mọi điều. Hắn quên mất rằng giết càng nhiều người càng tốt, quên những kẻ đã thấy mặt hắn và quên cả việc xoay vòng như một hạt mầm béo ở Connecticut. Hắn muốn ra khỏi đây và trở lại với Tye.
Những viên đạn của ông già kia đã tới rất gần hắn. Ông ta suýt giết hắn. Và nếu hắn bị giết, chuyện gì sẽ xảy ra cho thằng bé?
Hắn thụp người xuống và lao về phía một chiếc xe du lịch.
Động cơ đang để sẵn, một đám khói bốc lên từ bô xe.
Tay hắn đau khủng khiếp.
Đau đớn...
Nhìn kìa, có một bông hồng đỏ trên cánh tay hắn!
Nhưng, ôi... nó mới... click... đau làm sao.
Hắn hy vọng mình không bao giờ bị đau thế này nữa. Hắn cũng hy vọng Tye sẽ chẳng bao giờ bị đau như vậy.
Hắn tìm kiếm kẻ đã bắn mình. Sao ông ta lại làm thế? Digger không hiểu. Hắn chỉ làm những gì người ta bảo hắn làm.
Thậm chí nếu em không yêu tôi, tôi vẫn yêu em nhiều hơn.
Pháo hoa nở rộ trên khắp bầu trời công viên Mall.
Một hàng cảnh sát và đặc vụ di chuyển đến gần hơn. Họ bắt đầu bắn. Digger trèo lên bậc thang của xe buýt và quay lại, xả đạn vào đám đông các đặc vụ đang truy đuổi hắn.
Một ngôi sao khổng lồ màu cam nổ tung trên nền trời.
"Ôi chà", hắn nói và nghĩ: Tye sẽ thích lắm đây.
Hắn đập vỡ cửa sổ xe buýt và cẩn thận ngắm bắn.