Chương 3
Ma cũng lụy tình và những án mạng cưỡng dục

Kể từ khi Duy bỗng dưng không đến khu nhà mồ và cũng không xuống suối buôn Lung nữa thì H’ Nhiêu như kẻ mất hồn. Thời gian đầu cô thường xuyên mon men ra tận nhà của ngoại Duy để mong gặp Duy. Nhưng cô linh cảm Duy đã không còn hiện diện ở trong ngôi làng này nữa. Khi nào nhớ Duy quá cô mới chạy ra xem sao. Có một điều làm cho cô cứ băn khoăn xao xuyến nghĩ về Duy mãi là cô chẳng hiểu vì lí do gì mà Duy rời bỏ cô không một lời từ biệt trong lúc cả hai đang cuốn hút nhau đắm đuối. Hằng đêm cô vẫn thường xuất hiện dưới con suối buôn lung này để chờ đợi Duy, chờ đợi một sự giải thích của Duy; và hằng đêm cô cũng đến nơi ngôi nhà mồ của mẹ cô để trông mong một cuộc gặp bất ngờ như cái đêm đầu tiên gặp Duy đầy mộng mị thực hư ấy.
Đêm nay cũng thế, lại là một đêm trăng đầy mộng tưởng như cái đêm mà cô tận hưởng những cảm giác hưng phấn đến độ không thể nào tận hưởng thêm được một chút nào nữa..Cái đêm mà Duy đã luồn lách vào từng chân tơ kẽ tóc, từng tế bào máu thịt khiến cho cô quá thấm thía hạnh phúc. Để bây giờ mới chỉ nhớ lại thôi mà da thịt cô bắt đầu rạo rực. Không thể chịu được cảm xúc khao khát nhớ nhung, H’ Nhiêu tỉ tê thì thầm như nói với Duy:
Suối nước nào trôi vào em thế
Để từng giọt hứng thú luồn lách
Máu huyết em run rẩy từng khoảng cách
Tâm hồn em chới với từng đoạn
Cái bụng em thèm muốn từng ngày
Mà anh thì càng lúc càng xa xăm
Em ước ao anh tức khắc đến đây
Ngồi cạnh em để vuốt ve em nữa
Em sẽ khỏa thân cho anh ngắm
Bởi em biết anh thích như thế
Chỉ cần nhìn vào đôi mắt anh
Là em biết ngay thôi mà
Nhưng đừng nhìn vào mắt em nhé
Vì cái bụng em cũng vậy
Tại anh bắt cầu cho cái nước
Vào tận lòng dạ em rồi
Để bây giờ em thấm thía
Cho cái bụng cứ rạo rực khát khao
H’ Nhiêu cởi hết áo váy ra cho thân hình cân đối mềm mại trắng mịn của mình khỏa thân dưới suối rồi thẹn thùng nhìn về bụi cây mà trước đây Duy đã núp để nhìn cô tắm. Cô mơ mộng rằng mình đang để cho đôi mắt say đắm của Duy ngắm nghía mình. Bỗng ở đó có một tiếng động nhẹ khiến cho H’ Nhiêu reo lên mừng rỡ.
- Anh Duy!
Lặng đi một chút H’ Nhiêu nói tiếp:
- Em biết mà! Thế nào anh cũng đến khi em…
Nhưng H’ Nhiêu linh tính có một điều khác lạ ở trong bụi rậm kia khi chờ mãi không thấy Duy ra. H’ Nhiêu vùng chạy nhanh lên bờ suối chụp lấy áo váy định mặc vào. Nhưng không còn kịp nữa, từ trong bụi rậm có một bóng người phóng chạy đến phía H’ Nhiêu. Nhanh như chớp H’ Nhiêu lao nhanh lẻn vào rừng tre lô ô biến mất. Bóng người xuất hiện không ai khác chính là Y’ Moan. Y Moan đưa hai tay lên miệng làm loa hú lên mấy tiếng rồi phóng chạy theo hướng H’ Nhiêu. Vài phút sau, có mấy người nữa chạy đến và nghe tiếng hú của Y’ Moan thì họ cũng chạy theo hướng Y’ Moan.
Y’ Lo và Y’ Can đang uống rượu trong chòi. Y’ Lo liếc mắt ra ngoài đám cà phê xem có động tĩnh gì không. Nữa đêm bọn trộm cà phê thường lợi dụng người canh giữ quá mệt mỏi ngủ thiếp đi là len lỏi vào tuốt hết trái cà phê vào bao. Chợt Y’ Lo giật mình vì mới thoáng thấy một cô gái trần truồng trắng toát đang chạy từ xa hướng về phía mình.
- Chuyện gì vậy mày? – Y’ Can nhìn theo ánh mắt lạ lẫm của Y’ Lo.
- Có một con gái trần truồng chạy ngoài rừng!
- Tầm bậy tầm bạ không hà! Tao không có thấy gì hết!
Bây giờ cả hai chỉ còn thấy những làn sương mỏng manh phía ngoài bầu trời trăng sáng mờ ảo mà thôi, Y’ Can nói:
- Chắc mầy say rồi đó chớ!
- Không có say đâu mà! –
Y’ Lo dụi dụi mắt và nhìn ra thì hắn lại thấy cố gái trần truồng xuất hiện. Mới thoạt đầu Y’ Lo hốt hoảng. Nhưng dưới ánh trăng mộng mị, đường nét đầy đặn, gợi cảm của một cô gái lỏa thể đã cuốn hút một thanh niên tràn trề sinh lực như Y’ Lo khiến Y’ Lo tan biến lo sợ. Y’ Lo hoàn toàn bị mê mẩn tinh thần nên cứ chú mục vào cô gái. Đến lúc này Y’ Can cũng đã thấy được cô gái khỏa thân. Hắn hốt hoảng khi chợt nhớ đến những tin đồn về con ma H’ Nhiêu. Y’ Can len lén chun tọt ra phía sau, lủi chạy về chòi của mình. Y’ lo thấy Y’ Can bỏ chạy về rẫy cà phê của Y’ can rồi thì cũng sợ nhưng khi nhìn lại ngoài kia thì cô gái khỏa thân cũng đã biến đi đâu mất rồi. Đang nháo nhác chưa biết phải làm gì, bởi trong lòng nửa muốn đi tìm cô gái khỏa thân để ngắm nhìn thỏa thích, nửa lo sợ đây chính là cái con ma H’ Nhiêu mà dân buôn thường đồn đãi thì Y’ Lo lại thấy cô gái bất thần xuất hiện từ một góc rẫy cà phê của mình mà không còn khỏa thân nữa. Sự biến hóa khôn lường khi trần truồng, khi váy áo làm cho Y’ Lo hoảng sợ. Hắn thu mình vào trong một góc chòi rồi lấy chăn mền trùm kín đầu lại để không nhìn thấy gì ngoài kia nữa.
H’ Nhiêu lấm lét nhìn chung quanh khu nhà mồ một lúc rồi leo lên bật thang đi vào khu nhà mồ của mẹ mình. Cô cởi áo váy ra và mặc lại. Bởi lúc nãy quá sợ bọn Y’ Moan rượt kịp nên cô vội vàng. Bây giờ chợt thấy cài nút không đúng nên một bên bầu ngực của mình lộ ra thì cô mới biết mình mặc áo trái. Chợt H’ Nhiêu bật khóc. Cô thấy mình đơn độc và bị áp bức quá. Duy đã từng hứa là không để cho cô buồn tẻ một nình ở trong rừng. Thế mà giờ đây cô cứ mong mỏi hoài vẫn chẳng thấy hình bóng của Duy đâu. Không những thế, cô còn lo ngược lại chẳng biết có vấn đề gì xảy ra cho Duy hay không mà bỗng dưng Duy biệt tăm. Lúc đầu cô khóc thút thít cho sự đơn độc của mình. Nhưng khi nghĩ đến Duy, lo lắng cho sự bình an của Duy thì cô lại càng thổn thức hơn. Cô nghĩ nếu không có Duy xuất hiện và mang đến cho cô một hạnh phúc nồng nàn như thế thì đời cô mãi mãi cô độc lạnh lẽo trong chốn rừng rú âm u này thôi. Và nếu không có Duy thì cô không thể nào và không bao giờ biết được một cảm giác đắm đuối tuyệt vời đến thế. Chỉ nghĩ đến vậy là cô cảm thấy biết ơn Duy vô cùng. Chỉ nghĩ đến vậy thì H’ Nhiêu ngừng khóc và chẳng những cô không khóc nữa mà ngược lại mặt cô tươi vui lên. Cô hy vọng một ngày nào đó sẽ lại được gặp Duy nữa. Bởi cô tin vào lời hứa chân thành của Duy. Nghĩ tới đây mắt H’ Nhiêu chợt liếc nhìn bức tượng gỗ đẽo một đôi nam nữ đang làm tình mà cái dương vật của người đàn ông dài cả mét nối vào bộ phận âm vật của người phụ nữ rồi thẹn thùng tủm tỉm cười.
Y' Lo chết trong tư thế trần truồng ở rẫy cà phê của mình trong đêm vừa qua. Công an xã và du kích xã đang bảo vệ hiện trường chờ công an huyện vào làm việc. Một số người có rẫy cà phê chung quanh đó cũng đến nghe ngóng và bàn tán xôn xao. Họ đều quy chụp về một bóng ma nữ khỏa thân và xõa tóc chạy vụt biến trong đêm mà họ bất chợt thấy loáng thoáng. Một vài người còn nói họ nghe cả tiếng khóc thổn thức sau đó. Ông Y’ Ban B’Loc, trưởng công an xã lệnh cho Y’ Moan ghi chép hết tất cả những dư luận của người dân. Bởi Y’ Moan là phụ trách an ninh của buôn Lung. Khi công an điều tra huyện đến làm việc, người ta còn biết thêm toàn bộ hạt cà phê đã đến ngày thu hoạch trong rẫy cà phê của nạn nhân đã bị tuốt hết. Còn bộ phận dương vật của nạn nhân thì cương cứng và vẻ mặt thì khủng hoảng căng thẳng như bị cưỡng dục quá mức. Người ta còn tìm thấy một sợi dây điện dài nhưng chưa biết thủ phạm dùng nó với mục đích gì. Nhưng dư luận chẳng chú ý gì đến sợi dây điện mà xoáy quanh chuyện con ma. Bởi người ta cho rằng ma giết người thì đâu cần đến giây điện. Y’ Moan thấy một công an điều tra cất sợi dây điện vào túi ni lông đem về thì nói:
- Cái dây điện này đâu có làm gì chớ! Ở trong rừng làm gì có điện chớ!
Ông Y’ Ban B’ Loc cũng gật đầu đồng ý với Y’ Moan. Nhưng điều tra viên chỉ cười và làm theo ý mình.
Sau khi nhóm điều tra khám nghiệm tử thi, chụp ảnh hiện trường, thu thập thông tin xong và ra về thì già làng Y’ Mút Blo đến. Ông Y’ Ban, Y’ Moan và những người đứng xem đều tò vẻ tôn kính già làng Y’ Mút Blo. Già làng Y’ Mút chỉ vào Y’ Moan và nói với Y’ Ban.
- Cái thằng Y ‘ Moan đêm qua có thấy con ma H’ Nhiêu về phá cái rẫy đó chớ! Thằng Y' Can, con của già cũng thấy nữa đó chớ!
- Cái con ma này xấu quá, ác quá rồi! – Ông Y’ Ban nói – Không có cách nào để trị nó nữa hơ già làng? Phải trị nó cho dân buôn yên ổn chớ!
- Lâu nay cũng cho thằng Y’ Moan đi bắt đó. Nhưng con ma H’ Nhiêu này tinh ranh lắm chớ! Hiện ra chút chút rồi biến mất luôn đó!
- Bây giờ chỉ còn cách cho cả buôn đi tìm con ma thôi! – Y’ Moan nói
- Nó chết rồi! – Y’ Ban nói – Nó lên bằng cái hồn, không có cái xác thì làm sao mà tìm chớ! Chỉ có cách làm sao mà tìm cho ra cái xác của nó nằm ở chỗ nào. Ém bùa vào nó thôi. Ông thầy cúng Y’ Sa nói như vậy đó!
- Thì cho cả dân buôn vào rừng tìm cái xác của nó thôi! – Y’ Moan nói – Ban đêm thì tìm hồn nó, ban ngày thì tìm xác nó chớ!
Thế là cả già làng và ông Y’ Ban đều tán thành ý kiến của Y’ Moan. Ngày hôm sau, Họ kêu gọi cả buôn từ trẻ tới già tập trung lại rồi tỏa ra các hướng len lỏi vào trong rừng tìm kiếm con ma H’ Nhiêu. Già làng nói với họ rằng làm sao tìm cho ra cái xác, cái mộ hoặc tro tàn xương cốt, vết tích gì của H’ Nhiêu. Nếu không tìm được thì đến tối sẽ rình đợi cho đến khi H’ Nhiêu xuất hiện là bắt trói lại bằng những sợi giây bùa phép của thầy cúng Y’ Sa.
Khi mặt trời lặn về khu rừng hướng Tây thì mọi người trở về buôn với một gương mặt thất vọng. Họ chẳng tìm thấy một vết tích gì của H’ Nhiêu cả.
Y’ Moan nói với già làng Y’ Mút Blo:
- Tối nay phải đi bắt cái hồn của nó thôi!
- Thì mày và thầy cúng Y’ Sa nói cho dân buôn biết chơ!
- Còn già làng không đi sao?
- Đi chớ! Nhưng tao phải kêu cái thằng con trai Y' Can tối nay lên rẫy giữ cái cây cà phê cho tao chớ!
- Như vậy là đúng đó! – Y’ Moan nói – Phải có người canh giữ chớ!
Tối hôm đó, dân buôn làng chia ra hai hướng tỏa vào rừng để truy bắt cái hồn ma H’ Nhiêu. Một hướng do già làng và thầy cúng Y’ Sa dẫn đi. Hướng khác do Y’ Moan và Y’ Ban. Già làng còn dẫn theo con gái H’ Leo 10 tuổi của mình. Bởi H’ Leo không dám ở nhà một mình vì sợ con ma H’ Nhiêu hiện về. Họ len lỏi trong rừng đến nửa đêm vẫn không thấy động tỉnh gì.
 
Khi tìm kiếm mãi chẳng thấy vết tích gì của H’ Nhiêu cả, già làng Y Mút mệt mỏi ngồi nghỉ dưới gốc một cây xoài rừng. H’ Leo nhìn thấy trái xoài sum sê trên cây thì đòi trèo hái ăn và già làng gật đầu. Trèo lên cây H’ Leo say sưa vừa ăn vừa hái chất đầy cái áo thun mà nó cởi ra để làm bọc chứa. H’ Leo chất đầy xoài vào túm áo cho đến khi không còn chỗ nào để nhét them vào nữa rồi nhảy xuống gốc xoài ngồi ăn thỏa thích. Trong lúc đó muỗi rừng cũng chích vào mình trần của H’ Leo thỏa thích.
H’ Leo như còn muốn hái thêm nữa để bù vào số mà nãy giờ mình đã ăn nên ngước nhìn lên cây xoài xem coi nhánh nào còn nhiều trái. Dưới một nhánh cây, qua những tia sáng trăng yếu ớt, H’ Leo bất chợt thấy một cái chân trắng toát đang đung đưa. Vừa há hốc miệng ú ớ thì H’ leo lại thấy phía trên tán lá vén ra một khôn mặt trắng xóa lõa xõa tóc. H’ leo hét lên một tiếng, mặt mày tái mét, miệng lưỡi tê cứng và bất tỉnh luôn. Già làng Y’ Mút hoảng quá không hiểu chuyện gì còn thầy cúng Y’ Sa thì cho rằng H’ Leo bị trúng ma gió, ma cây. Thế là cả hai vội vàng cõng H’ leo về.
Khi hoàn hồn trở lại, H’ Leo nói:
- H’ Leo  thấy con ma H’ Nhiêu trên cây xoài
- Đâu..đâu..- già làng Y Mút hớt hãi.
- Trên cây xoài! Nó có một chân thôi mà cái mặt sợ lắm chớ!
- Đúng là nó bị con ma H’ Nhiêu ám rồi chớ! –  Thầy cúng Y Sa nói.
Già làng Y Mút hốt hoảng đặt tay lên đầu và vào bụng H’ leo rồi nói:
-Thấy cái bụng có đau không chớ!
H’ Leo lắc đầu. Y Sa nói:
- Chưa có đau đâu! Mai mốt mới đau chớ!
Gần sáng hôm sau, mọi người phờ phạt trở về nhưng cũng chẳng tìm thấy được con ma H’ Nhiêu đâu. Đồng thời già làng Y Mút cũng nhận được cái tin đau đớn là Y Can  chết trong rẫy cà phê của mình cũng với kiểu chết trần truồng, dương vật cương cứng y như cái chết của Y Lo hôm trước.  Còn cà phê thì bị tuốt sạch hết cả rẫy. Cơ quan điều tra thì cho rằng đây là vụ giết người cướp cà phê. Còn già làng, thầy cúng Y Sa, Y Moan và dân buôn làng thì quy kết cho con ma H’ Nhiêu hãm hại quấy phá. Sự việc càng làm cho già làng Y Mút căm hờn con ma H’ Nhiêu hơn nữa là H’ leo lên cơn sốt lạnh run cầm cập.
Già làng Y’ Mút cúng một con heo lớn để bắt con ma H’ nhiêu trong người H’ leo ra. Thầy cúng Y’ Sa đọc rền rền những câu gì chẳng có ai hiểu nhưng những anh chàng xách cồng chiêng thì cứ đánh nhịp đều đặn mà chẳng ăn khớp gì với giọng đọc của Y’ Sa cả.  Dân buôn làng thì tụ tập chung quanh những cái ché để hút rượu cần. H’ Leo thì lên cơn sốt lạnh run bần bật đang nằm trùm chăn kín đầu giữa nhà sàn. Già làng Y’ Mút cúng bắt con ma qua hai ngày rồi vẫn chưa xẻ thịt con heo chia cho dân buôn. Dân trong buôn thì bỏ hết chuyện rẫy bái để đến uống rượu cần. Rượu có cạn thì châm thêm nước suối chứa trong những cái bầu vào. Lúc này họ lại kể thêm tội trạng và lên án con ma H’ nhiêu. Ai cũng mong thầy cúng Y’ Sa tiêu diệt cho được con ma H’ Nhiêu để trừ hậu họa. Một số người còn tỏ ra e ngại không dám vào rẫy nữa.
Sau khi Y Sa cúng vái múa may một hồi thì đến ngồi bên cạnh Y’ Moan. Y’ Moan móc túi lén đưa cho Y Sa một gói bột trắng.
- Cái thuốc chi?
- Mày cứ cho H’ Leo uống đi! Mày không muốn người ta tin vào bùa ngãi của mày hay sao chớ!
Y Sa buông vòi rượu cần và đứng dậy đến bên H’ Leo tiếp tục đọc như đọc khàn rồi đổ thuốc vào miệng H’ Leo. Đúng là linh nghiệm, đến trưa, H’ Leo hết sốt. Thế là ai cũng tin vào bùa ngãi của Y Sa. Duy chỉ có một mình Y’ Moan là không tin mà thôi. Nhưng đến khuya hôm đó, H’ Leo lại lên cơn sốt dữ dội mà chẳng ai hay biết. Bởi ai cũng tin H’ Leo đã được thầy cúng Y’ Sa trục xuất con ma ra khỏi người rồi nên yên ngủ thẳng giấc. H’ Leo càng sốt càng khát nước. Trong cơn mê sảng, H’ Leo đi như người mất hồn vào tới trong rừng nơi có con suối mà H’ Leo thường xuống uống nước. Khi H’ Leo ngửa mặt cho nước từ ống lồ ô chảy vào miệng thì bất chợt thấy trên nhánh cây có một bàn tay vẫy vẫy. H’ Leo chưa kịp phản ứng ra sao thì bất thình lình một khuôn mặt trắng toát vồ đến.. H’ Leo thét lên một tiếng rồi ngã xuống bất tỉnh.
Tại trạm y tế xã nằm bên quốc lộ 14, cô y tá Thanh trực đêm ngồi ngáp ngắn ngáp dài nhìn ra cửa sổ. Chợt cô dụi dụi mắt nhìn ra trong lất phất sương đêm một bóng người đi tới. Thanh thầm nghĩ: “Chắc là một ca sinh đêm nữa rồi đây!” Nhưng cô chau mày thấy lạ bởi hình như là một cô gái xõa tóc cứ là là trên mặt đất để bay tới cô. Bỗng những tin đồn về cô gái ma hiện ra trong đầu cô. Cô bật dậy khép vội cánh cửa sổ lại và đến ngồi thu mình trên giường. Một lúc sau, toàn thân cô nổi gai ốc khi có ai đó bên ngoài cứ muốn mở cánh cửa sổ ra. Được một lúc thì cánh cửa lặng yên. Nhưng cái tay nắm của cửa chính lại nhúc nhích. Thanh tái mét mặt mày mở to con mắt chú mục vào cái tay nắm. Cô biết cửa đã khóa. Nhưng cô nghĩ nếu là ma thì làm gì mà chẳng được. Cái tay nắm xoay qua xoay về một lúc thì lại nằm yên. Rồi một lúc sau, cô nghe tiếng gọi khe khẽ ngoài cửa sổ:
- Cô ơi..Cô y tá ơi..Có người cấp cứu trong buôn Lung…Cô phải đi cứu họ chớ…
Thanh rùng mình rồi im thinh thít. Thật lâu sau đó, Thanh không còn nghe gì nữa. Và cô cứ ngồi như thế cho tới sáng. Khi y sĩ trạm trưởng y tế đến thì Thanh kể lại sự việc. Trạm trưởng phân vân không biết Thanh gặp ma hay là có bệnh nhân cấp cứu thật liền cho người vào buôn Lung thăm hỏi.
Tại buôn Lung, nhiều người đang tập trung tại nhà già làng Y mút để nghe Y Moan kể chuyện con ma H’ Nhiêu đã mang H’ Leo vào rừng rồi đến sáng mang về như thế nào. Nhiều người hỏi H’ Leo thì H’ leo gật đầu: “Tối qua con thấy con ma nằm trên cành cây! Sáng nay không biết ai cõng con về để nằm trên bậc thang ngoài nhà sàn”. Cô y tá đến sờ trán H’ Leo thì thấy nóng bừng, liền cặp nhiệt kế cho H’ Leo và đề nghị ông Y’ Mút đưa H’ Leo ra trạm xá. Nhưng già làng Y Mút không đồng ý và nói rằng H’ Leo đã hết bệnh rồi. Cô y tá không còn cách nào khác đành lấy một viên paracetamol cho H’ Leo uống tạm khi cô hỏi H’ Leo và H’ Leo đáp có nhức đầu. Nhưng cô y tá ra về một lúc sau đó thì H’ Leo lại lên cơn sốt nhiều hơn. Thế là già làng Y Mút nói do tại viên thuốc của cô y tá làm cho H’ Leo đổ bệnh trở lại. Ông gọi Y’ Sa và nói:
- Mày cho cái bùa để con H’ Leo uống đi chớ! Con Y tá cho uống thuốc tây làm cái bùa giận rồi chớ!
Y Moan nháy mắt với Y Sa. Y Sa nói:
-  Để về nhà lấy đã chớ!
 Lúc đó, Y Moan cũng rút đi đâu mất rồi.  Y Sa chạy nhanh về nhà Y Moan. Thì ra Y Moan đã chạy về nhà hắn trước rồi và đang ngồi nghiền mấy viên thuốc màu trắng ra thành bột. Hắn gói bột trắng vào những miếng lá chuối rồi đưa cho Y Sa. Y Sa liền chạy nhanh trở lại nhà Y Mút rồi đưa cho H’ Leo uống. Sau khi uống thuốc bùa của Y Sa khoảng một giờ thì H’ Leo ngồi dậy ăn uống nói cười như người chẳng có bệnh tật gì. Sự việc xảy ra trước mắt mọi người khiến cho ai cũng tin vào thầy cúng Y Sa hơn.
Nhưng, đến nửa đêm hôm đó thì H’ Leo lại lên cơn sốt. H’ Leo như bị ma xui khiến hay sao mà cứ đến nửa đêm thì lại lên cơn mê sảng và bật dậy đi như người mất hồn vào rừng, xuống suối tìm nước uống. Lần này thì H’ leo vừa mới tới con suối mà chưa kịp uống nước thì lả người đi và gục té bên triền suối.
 
Cô y tá trực đêm nay là Hương. Hương nghe Thanh kể lại chuyện đêm hôm trước thì sợ. Cô khóa kín tất cả cửa trong phòng rồi lên giường nằm trùm mền lại. Nhưng càng sợ, cô càng để tâm nghe ngóng những động tĩnh cả bên ngoài lẫn bên trong căn phòng. Cô muốn ngủ quên đi cho qua đêm trực nhưng đôi mí mắt không tài nào khép được. Cô nghĩ đến con ma H’ Nhiêu mà người ta đồn đại lâu nay. Cô không ngờ người bạn học cùng lớp với cô thời cấp một trong xã rất ngoan hiền và dễ thương mà khi chết đi lại biến thành ma đi phá hại người ta đến thế. Hương bật dậy định đi lấy một viên thuốc ngủ uống để ngủ luôn qua đêm cho khỏi phải sợ hãi gì nữa. Nhưng, bỗng bên ngoài cửa sổ vọng vào tiếng thở hổn hển kèm theo tiếng gọi nho nhỏ, đứt đoạn và lạnh lùng của một cô gái:
-  Hương..ương..Hương ơi..Hương..
Hương rùng mình và toàn thân nổi gai ốc. Cô nhảy một cái lên giường rồi định lấy cái chăn trùm đầu lại. Nhưng cái chăn đã không còn ở trên giường nữa. Hoảng quá, cô thu mình lại trong góc phòng. Tiếng gọi yếu ớt lại vang lên:
- Hương..Hương ơi..mở cửa ra đi..mở cửa ra để cứu người nè Hương…
Lặng đi một chút, Hương nghe thấy tiếng thở nặng nhọc di chuyển ra phía trước cửa chính rồi tiếng ngã đổ của cái ghế. Hương chăm chăm nhìn vào cửa chính để đề phòng cánh cửa bất thình lình mở ra thì còn phản ứng kịp thời. Chợt cô thấy cái tay nắm của cánh cửa xoáy qua xoáy lại. Cô lại đảo mắt tìm cái chăn và cô không hiểu vì sao cái chăn của cô lại nằm vắt lên bên cái tủ thuốc (Hương đã quên lúc nãy đi lấy viên thuốc ngủ, cô đã ôm theo cái chăn rồi vắt lên tủ để rảnh tay mở lọ thuốc). Sau khi xoáy qua xoáy về mãi mà không mở ra được cửa thì giọng nói lúc nãy lớn tiếng:
- Giàng ơi! Mở cửa đi mà..Hương ơi!
 Có vẻ như bực tức, tiếng gọi bên ngoài chuyển qua hăm dọa:
- Mày..mày có chịu mở cửa không chớ! Mày..mày không có cái bụng thì tao không thèm chơi với mày nữa đâu! Đừng có trách tao…
Nghe thế, Hương sợ quá, bật dậy chạy lại nhấc ông nghe khi cô vừa chợt thấy cái điện thoại bàn.
- Alô, alô! Mấy anh ơi! Bên trạm xá có..ma…Em…
-  …
- Trạm xá..ma…
 
Bên Ủy ban xã bỗng có tiếng kẻng huy động công an, du kích và dân quân tự vệ rồi nhiều tiếng chân người chạy vội về hướng trạm  y tế xã.
Khi ông Y Ban Bloc dẫn công an, du kích và dân quân tự vệ đến trạm y tế xã thì họ thấy H’ Leo đang nằm thiêm thiếp trên chiếc ghế gỗ dài ở trước cửa phòng trực y tá. Ông Y Ban gọi Hương ra cứu chữa cho H’ Leo thì vừa lúc ấy ông trạm trưởng y tế cũng được tin cấp báo liền tức tốc chạy từ nhà ông vào. Ông cặp nhiệt, đo nhịp tim và vén mí mắt của H’ Leo ra xem xong rồi nói:
- Có lẽ nó bị sốt rét rồi! Chắc là phải đưa đi bệnh viện huyện gấp!
Giữa lúc ấy thì già làng Y Mút cùng với bà con trong buôn đang lục lọi khắp nơi để tìm H’ Leo. Khi được ông Y Ban Bloc báo tin vào thì già làng Y Mút, Y Moan và Y Sa cùng với bà con trong buôn thắp đuốc kéo ra trạm xá.
Họ vừa tới trạm xá thì ông trạm trưởng hỏi:
- Có ai mang cô bé này ra đặt nằm ở đây không? Nó sốt nặng thế sao không có người trông coi mà ném đây rồi về?
- Con ma H’ Nhiêu đó chớ ai! – Y Moan nói – Đêm qua con ma H’ Nhiêu đã đem H’ leo vào giấu trong suối một lần rồi chớ!
Trạm trưởng sau khi nghe Hương kể lại sự việc xảy ra trong đêm thì ông cũng phân vân. Đã hai đêm liên tiếp con ma H’ nhiêu về quậy phá trạm xá của ông rồi. Nhưng theo ông nghĩ những hành động của nó lại hàm chứa một ý tốt là cứu người. Ông nói:
- Con bé này đang sốt nặng, phải đưa nó xuống bệnh viện huyện cấp cứu ngay!
-  Nó bị con ma H’ nhiêu ám thôi! – Y Mút nói – Không bệnh gì đâu! Thầy cúng Y Sa cho uống thuốc bùa thì hết. Còn y tá bác sĩ cho uống thuốc tây  lại càng đau thêm đó chớ!
-  Không đúng! – Trạm trưởng nói – Tôi đoán nó đang bị sốt rét ác tính đấy!
-  Không có sốt rét sốt rác gì hết đâu! – Ông Y Mút bực tức quát lớn.
Y Moan, Y Sa cùng với dân buôn làng nhao nhao lên đồng thanh tán thành ý kiến của già làng Y Mút. Vừa lúc ấy, A Ma Yun – một thanh niên trong buôn đang đứng cùng với họ, nói:
- Ông trạm trưởng nói có lý chớ! Chắc là H’ Leo bị sốt rét thôi! Lúc trước A Ma Yun cũng bị như vậy chớ!
Y Moan quắt mắt quát A Ma Yun:
- Vậy thì nửa đêm mà ai mang H’ Leo vào suối, ai mang H’ Leo ra đây chớ?
A Ma Yun ú ớ nhưng tự ái vì bị Y Moan quát, hắn nói:
- Để tui về lấy xe gắn máy chở H’ Leo đi xuống bệnh viện huyện!
Nói xong, hắn chạy nhanh về buôn. Trong lúc đó, già làng xông đến cõng H’ Leo về. Trạm trưởng cản lại:
- Tôi khuyên buôn làng nên đưa con bé đi bệnh viện ngay chứ không kịp đâu!
- Mày có cho tao cái tiền không? Có cái tiền người ta mới chích thuốc không đau, không có thì chích đau lắm chớ! – Y Mút nói – Mày có biết chắc là H’ Leo bị bệnh thôi chứ không phải bị ma ám đâu? Nếu tao để cho mày đem con H’ Leo đi bệnh viện mà nó chết thì mày phải thế mạng con gái mày cho buôn làng tao nghe!
 Trạm trưởng lúng túng nhìn trưởng công an xã Y Ban. Nhưng Y Ban nói:
- Cái chi cũng có lí cả! Ma ám cũng đúng! Sốt rét cũng đúng! Dân buôn làng muốn Y Sa chữa thì cứ để cho Y Sa chữa trước. Nếu không lành thì cho đi chữa ở bệnh viện chớ!
- Không được! – Trạm trưởng nói – Như thế thì trễ lắm!
Nhưng già làng Y Mút đã cõng H’ Leo lên lưng cùng với dân buôn làng rời khỏi trạm xá. Đi được nửa chặng đường vào buôn thì A Ma Yun phóng xe chạy ra. Hắn thấy ông Y Mút cõng H’ Leo vào liền nói:
- Sao không cho H’ Leo đi bệnh viện chớ!
Y Moan tức tối chạy lại nắm cổ áo A Ma Yun:
- Mày phản lại dân buôn làng à?
- Tao không phản bội buôn làng! Nhưng tao không tin mày đâu! Mày nói H’ Leo bị ma nhập. Nhưng tao nghe lời y sĩ trạm trưởng mới đúng chớ!
Quá tức giận vì bị siết cổ áo, A Ma Yun thoi một cái thật mạnh vào bụng Y Moan. Y Moan buông cổ áo A Ma Yun ra và tống một đạp vào người A Ma Yun làm A Ma Yun bị bật ngửa văng ra một đoạn. Thế là A Ma Yun chồm dậy lao đến đấm đá túi bụi vào Y Moan. Y Moan cũng trả miếng không thua gì. Dân buôn làng xúm lại can ngăn hai người ra hai phía. A Ma Yun yếu sức thua nên lẳng lặng nổ máy xe chạy về buôn.
 
A Ma Yun quá bực bội nên cất xe xong rồi mà đứng ngồi không yên. Tự nhiên hắn muốn vào rẫy cà phê của mình nằm cho yên tĩnh. Thế là hắn bật dậy đi nhanh vào rừng. Khi gần đến rẫy cà phê của mình, A Ma Yun chợt nghe văng vẳng bên tai tiếng cười khúc khích của một cô gái. Hắn khựng lại và nháo nhác nhìn chung quanh thì tiếng cười lại im bặt. A Ma Yun không tin vào tai mình nên đi tiếp thì tiếng cuời lại vang vọng sau lưng. Hắn dừng lại quay nhìn lui thì tiếng cười lại ngưng. A Ma Yun nói thật to để át nỗi sợ hãi:
- Đừng có nhát chớ, tui không sợ đâu!
Tiếng nói của A Ma Yun vọng trở lại với hắn rồi chìm vào hoang lạnh. Lặng yên một lúc chẳng thấy động tĩnh gì thì A Ma Yun đi tiếp. Nhưng A Ma Yun mới đi có vài bước thì tiếng cười của cô gái lại vang lên rồi một giọng nói dịu dàng ở phía sau lưng:
- A Ma Yun hấp dẫn lắm! A Ma Yun ơi, hái lá đắp cái chỗ bị Y Moan đánh chảy máu rồi kìa!
A Ma Yun chỉ nghe tới đó thì liền ba chân bốn cẳng chạy một mạch vào rẫy của mình luôn. Nhưng ở trong chòi rẫy của mình rồi mà hắn cũng không yên tâm. Thế là A Ma Yun chạy nhanh qua rẫy Y Bơ kế bên rẫy của mình. Y Bơ và A Ma Yun là bạn học cùng lớp phổ thông trung học. Nhưng cả hai thi rớt đại học mấy năm liền. Bây giờ ở nhà vừa giúp cha mẹ làm cà phê vừa ôn luyện để năm tới thi tiếp.
Vừa thấy A Ma Yun, Y Bơ nói:
- Ôi, cái miệng mày bị bễ rồi!
- Tao bị thằng Y Moan đánh.
- Làm sao mà để cho hắn đánh chớ!
- Để tao sẽ kể cho mà nghe! – A Ma Yun nháo nhác nhìn lui sau lưng - Nhưng..chuyện đáng sợ hơn là tao vừa gặp con ma.
 Y Bơ chợt nhìn ra chung quanh rồi nói:
- Tao chưa thấy là tao chưa tin đâu chớ!
- Tao nghe rõ tiếng cười và giọng nói của nó. Nó thích tao lắm chớ! Nó nói tao hấp dẫn nên cứ bám theo tao mãi. Tao sợ quá chạy nhanh tới đây đó! Thằng Y Lo và Y Can bị cưỡng hiếp đến chết thì chắc là con ma H’ Nhiêu cũng thích bắt cái nước° với tụi nó thôi chớ!
Y Bơ nói đùa như có ý làm cho không khí bớt căng thẳng bởi hắn cũng đang sợ:
- Vậy thì mày đẹp trai, khỏe mạnh nên hấp dẫn nó. Còn tao thì khỏi sợ rồi!
- Mày cũng hơn tao chớ!
- Tao không sợ đâu! Khi gặp nó tao nói: Muốn bắt cái nước thì tao sẽ bắt cho thoải mái. Bao nhiêu cũng được. Nhưng đừng có giết tao!
- Chết vì không chịu nổi chuyện bắt cái nước của con ma chớ đâu phải nó giết.
Chợt Y Bơ và A Ma Yun nghe một tiếng động nhẹ sau chòi. Cả hai nhìn nhau rồi Y Bơ tỏ vẻ gan dạ hơn, rón rén đi tới cửa sau và thò đầu nhìn ra ngoài. Từ phía một gốc cây khoai mì, dưới ánh trăng nghiêng, có một người đang đội nón lá, mặc một cái áo vải rách rưới, hai tay áo lòng thòng xuống đất và không thấy cái đầu và mặt đâu cả. Y Bơ nổi gai ốc nhưng cũng trố mắt nhìn cho kỹ. Rồi Y Bơ gật đầu cười vì chợt nhớ ra ở đó mình có làm một hình nộm trên cây khoai mì để đuổi chim. Nhưng Y Bơ thắc mắc không hiểu vì sao mà hình nộm lại cứ lúc lắc. Bỗng Y Bơ vùng dậy chụp cái xà gạt và nói nhanh với A Ma Yun:
- Nhím, Nhím, to lắm! Lẹ lên!
Thì ra nhím đang đào củ khoai mì để ăn khiến cho cái hình nộm choàng trên cây khoai mì cứ rung rinh theo.
Y Bơ và A Ma Yun rượt theo bắt con nhím xuống tận suối thì con nhím trốn đi đâu mất. Nhưng một sự bất ngờ đầy kinh ngạc là cả hai chạm mặt với một người con gái quá đỗi dịu dàng quyến rũ đang ngồi trên tảng đá dưới con suối. Cả Y Bơ và A Ma Yun sững sờ trước vẻ đẹp thanh thoát xuất thần cho dù đã biết đây là con ma H’ Nhiêu. So với khi H’ Nhiêu còn sống ở trong buôn thì bây giờ H’ Nhiêu da thịt trắng mịn hơn, dáng vẻ cân đối hấp dẫn hơn và những đường nét cơ thể khơi gợi cảm xúc hơn.
° Bắt cái nước: Làm tình
Có lẽ Y Bơ và A Ma Yun bất ngờ chạy xuống suối nhanh quá khiến H’ Nhiêu cũng không kịp né tránh. Cô ngượng ngùng từ từ đứng dậy, lội qua suối rồi lên bờ. Cả Y Bơ và A Ma Yun đứng như trời trồng nhìn theo. Chợt H’ Nhiêu quay lại nhìn A Ma Yun một cách thân thiện rồi cười, nói:
- A Ma Yun nói đúng đó! H’ Leo bị bệnh mà thôi chứ không phải bị H’ nhiêu ám đâu!
Y Bơ thấy H’ Nhiêu nở nụ cười quyến rũ quá định nói một câu gì nhưng H’ nhiêu đã chạy khuất mất vào sau đám rừng tre lô ô. Cả Y Bơ và A Ma yun nghe nhiều lời đồn đại không tốt về H’ nhiêu thì có ác cảm với cô ta lắm nhưng bấy giờ mọi sự đều ngược lại với những ý nghĩ trước đây của cả hai. Cả hai bị cuốn hút theo bóng dáng của H’ Nhiêu nên cả hai cứ đứng tần ngần nhìn theo nẻo đường mà H’ Nhiêu đã đi khuất.
Tình hình trong xã càng ngày càng xấu đi, Ủy ban xã triển khai một cuộc họp, bàn cách triệt hạ những tội phạm chuyên hái trộm cà phê và cưỡng hiếp đến chết những thanh niên canh giữ cà phê trên rẫy. 2/3 số người họp, tin và kết tội con ma H’ Nhiêu. 1/3 còn lại bán tính bán nghi kẻ sát nhân không phải là một cô gái ma. Cuối cùng họ đồng ý mở một cuộc truy lùng kẻ thủ ác. Cuộc truy lùng sẽ bắt đầu từ 12 giờ đêm hôm đó.
Trời mới chạng vạng tối, Y Moan đã lẳng lặng vào rừng. Hắn hy vọng sẽ gặp H’ Nhiêu trước khi lực lượng dân quân tự vệ truy lùng. Chẳng hiểu sao, hắn có linh tính đêm nay họ sẽ tiêu diệt được H’ Nhiêu. Hắn cầu Giàng cho hắn gặp được H’ Nhiêu mà H’ Nhiêu chưa kịp chạy biến mất để hắn được nói với H’ Nhiêu vài lời. Hắn nghĩ H’ Nhiêu vẫn chưa hiểu hết nỗi lòng của hắn; Vẫn tưởng hắn cố lòng truy bắt cô là vì hắn căm ghét cô. Nhưng tất cả những gì hắn làm là vì muốn đạt được điều mà hắn ôm ấp kể từ khi vợ hắn chưa chết. Hắn quyết phải lấy cho được H’ Nhiêu. Theo tục lệ buôn làng lẽ ra H’ Nhiêu là vợ của hắn rồi. Thế mà H’ Nhiêu quá ngang bướng và khinh rẻ hắn nghèo hèn ít học. Tính khí này của H’ Nhiêu bộc lộ kể từ khi cô được đi học ở Sài Gòn chứ trước đây cô rất ngoan ngoãn. Nếu mà hắn biết thế trước kia hắn ngăn cản thì vợ hắn và mẹ của H’ Nhiêu chắn chắc không cho H’ Nhiêu đi học đâu. Mà hắn cũng đâu có ngờ H’ Nhiêu càng lớn càng đẹp như thế. Trong lòng hắn không lúc nào mà không nghĩ đến H’ Nhiêu. Trong đêm, nhiều lúc đang ngủ, nghe tiếng gió rừng xào xạc là hắn nghĩ rằng H’ Nhiêu đang ở nơi đó. Thế là hắn bật dậy chạy nhanh vào rừng với hy vọng chỉ cần nhìn thấy H’ Nhiêu một chút cho dù cô ta có chạy biến ngay thì hắn vẫn thấy lòng dạ thanh thản. Thật ra, nhiều lúc quá bức bối nhớ nhung H’ Nhiêu, hắn cũng muốn tìm bắt H’ nhiêu với mục đích để thuyết phục tình cảm cô ta hoặc bắt cô ta phải quy phục già làng, quy phục luật tục của buôn làng mà thôi. Trước đây, khi mà chưa đưa H’ Nhiêu vào khu nhà mồ thì hắn còn hy vọng vào một tình cảm tốt đẹp của H’ Nhiêu đối với hắn. Nhưng kể từ khi H’ Nhiêu thành ma và biến mất khỏi quan tài thì niềm hy vọng của hắn quá mong manh. Và điều ấy khiến hắn càng si mê H’ nhiêu nhiều hơn. Bây giờ hắn nghĩ hắn sẽ hành động khác với trước đây để H’ nhiêu vẫn tồn tại trên đời này. Chứ mà cứ như trước đây thì không khéo H’ Nhiêu sẽ bị tiêu diệt mất.
Y Moan lùng sục khắp những nơi nào mà trước đây hắn đã từng gặp H’ nhiêu nhưng chẳng thấy bóng dáng H’ Nhiêu đâu. Hắn chợt nhớ đến khu nhà mồ. Thế là hắn tìm đến khu nhà mồ. Hắn trèo lên ngôi nhà mồ của mẹ H’ nhiêu nhìn thoáng vào trong ngôi nhà mồ một cái rồi đứng phía trước nhà sàn nơi mà trước đây H’ Nhiêu múa hát dưới trăng để cho Duy như sống trong một thế giới thần tiên. Hắn đảo mắt nghe ngóng chung quanh một lúc rồi hắn sực nhớ chỗ để quan tài của H’ nhiêu trước đây. Thế là hắn bước xuống khỏi ngôi nhà sàn vòng ra phía sau. Hắn lách qua một đám tre lồ ô thì đã thấy cái quan tài. Nhưng hắn cau mày khi nhận ra ai đó đã mở nắp quan tài. Hắn nhớ là trước đây, khi mà phát hiện H’ Nhiêu đã biến mất sáng hôm đó thì dân buôn làng đã đậy nắp quan tài lại rồi. Đang phân vân chưa biết tính sao thì hắn nghe một tiếng động nhẹ từ phía một bụi tre sau cái quan tài. Hắn vội chạy vòng ra sau bụi tre xem nhưng chẳng thấy gì. Y Moan nghĩ H’ Nhiêu đang ẩn hiện đâu đây nên nói lớn:
- Anh không có muốn bắt H’ Nhiêu đâu chớ! Cái bụng Y’ Moan muốn lấy H’ Nhiêu làm vợ thôi. Không muốn hại đâu. Luôn luôn yêu thương cho dù có chết rồi cũng được, có thành con ma rồi cũng được. Tại sao cứ muốn trốn Y’ Moan chứ? Cứ để cho Y’ Moan nhìn thấy cái mặt chớ! Ra đây đi H’ Nhiêu, mình nói chuyện một chút chớ. Chính quyền đêm nay sẽ truy vào rừng để bắt H’ Nhiêu đó, sẽ bắn bằng súng đạn đó.
Vẻ mặt hắn nhăn nhó khổ sở gần như muốn khóc là đủ biết hắn cũng sợ mất H’ Nhiêu lắm. Hắn mở miệng định nói gì nữa thì bất thình lình một trái xoài rừng bay tới trúng vào miệng hắn một cái bốp khiến hắn giật thót người. Y Moan nháo nhác nhìn quanh một lúc rồi đoán hướng bay của trái xoài và lao đến. Nhưng một trái xoài khác lại vèo tới trúng sau lưng Y Moan. Công nhận Y Moan rất lì lợm, hắn quay người lại và phóng nhanh đến hướng trái xoài vừa bay đến ở phía sau lưng. Hắn chạy nhanh ra khỏi lùm tre lồ ô, tới ngôi nhà mồ của mẹ H’ Nhiêu rồi nhìn quanh mà cũng chẳng thấy gì. Thế là hắn liền quay nhanh trở lại lùm tre lô ô rồi đảo mắt nhìn chung quanh tìm kiếm. Thấy lặng lẽ chẳng có động tĩnh gì, hắn nói lớn:
- Ra đi H’ Nhiêu, đừng có đùa như thế chơ! Em đâu còn nhỏ dại như xưa nữa…
Chưa nói hết câu thì một trái xoài khác lại bay tới trúng vào mặt hắn một cái bốp nữa. Y Moan ôm mặt nhưng nhanh như gió lao đến. Đúng là lần này hắn vừa kịp thấy người ném hắn. Một cái bóng chạy loáng thoáng phía trước hắn. Nhưng bóng người chạy nhanh cũng không thua gì hắn. Hắn cố tăng tốc thì bóng người cũng tăng tốc. Hắn chạy chậm qua khúc đường hẹp thì cái bóng cũng chạy chậm lại như trêu tức hắn. Y Moan nghĩ đây chính là H’ nhiêu mới dám trêu ghẹo mình như thế. Hắn vừa chạy nhanh tới vừa la lên:
- H’ nhiêu..iêu! H’ Nhiêu..iêu! Anh muốn nói chuyện với em một chút. Y Moan không bắt em đâu mà!
- …
- Đừng sợ anh chớ! Anh..anh muốn em làm vợ anh mà..mà sao làm hại em được chớ!
  Bóng người như chậm lại một chút để lắng nghe. Y Moan thấy thế vọt lên nhưng bóng người cũng tức tốc vọt lên. Y Moan lại la lên:
- Đừng có làm khổ anh nữa chớ! Đừng có khinh anh nữa chớ! Anh sẽ có nhiều tiền cho H’ Nhiêu mua dầu thơm để xức cho thơm cả khu rừng này luôn chớ! Anh sẽ có nhiều tiền cho em hết thành con ma chớ. H’ Nhiêu không nghe lời anh thì tối nay chính quyền sẽ truy vào rừng bắn em đó biết không chớ! Anh sợ mất H’ nhiêu thôi…
      Y’ Moan thấy bóng người như biến thành hai. Hắn dụi mắt và phóng nhanh hơn tới trước để nhìn cho rõ. Đúng là bây giờ có đến hai cái bóng. Hắn toát mồ hôi hột. Và hắn toát mồ hôi không phải vì hắn sợ ma mà hắn sợ đó là người. Bởi đó là người thì những điều hắn nói ra người ta đã nghe thấy. Thế là hắn cố hết sức chạy nhanh hơn để nhìn xem hai người này là ai. Rồi hắn cũng nhận ra người chạy chậm hơn là A Ma Yun. Khi nhận ra A Ma Yun, hắn càng lo lắng rối trí hơn. Do phân tâm nghĩ ngợi nên hắn vấp một rễ cây và té ngã. Khi lồm cồm đứng dậy thì hắn không còn thấy A Ma Yun và thằng kia đâu nữa. Hắn khổ sở phủi tay và chợt bật khóc. Hắn chẳng hiểu vì sao mà hắn yêu H’ Nhiêu đến hành hạ bản thân mình như vậy. Nếu biết thế hồi H’ nhiêu mới 14 tuổi, hắn cưỡng hiếp H’ Nhiêu cho rồi. Hắn nghĩ nếu lúc ấy mà cưỡng hiếp H’ Nhiêu thì cũng có thể H’ nhiêu si mê hắn luôn. Hắn nhớ hồi mà chị H’ Nhiêu mới cưới hắn về,  H’ nhiêu cũng rất thích hắn. Đang thẫn thờ nghĩ ngợi, hắn chợt nhớ đến giờ tập trung các lực lượng dân quân xã để truy vào rừng khuya nay. Thế là hắn chạy nhanh ra khỏi khu rừng về hướng ủy ban xã.
 
Y Bơ và A Ma Yun chạy về rẫy cà phê của Y Bơ thì nằm thở hổn hển. Khi đã hết mệt A Ma Yun nói:
- Sao mà ném xoài cho hắn biết chớ!
- Tao ghét cái bụng của hắn quá! Sao hắn si mê con ma H’ Nhiêu quá mà hắn cũng kêu buôn làng đi bắt cái hồn H’ Nhiêu nữa chớ!
- Bắt về làm vợ chớ! Theo luật tục thì H’ Nhiêu là vợ hắn đúng chớ! Nhưng H’ Nhiêu đẹp quá sao mà chịu hắn được. Tao cũng không chịu đâu, tiếc lắm!
- Nhưng H’ Nhiêu đã chết rồi. – Y Bơ Nói – Thành con ma rồi có lấy vợ cũng không được.
- Nhưng đẹp quá thì yêu chớ! Mày cũng thích nữa phải không? Có thích mới rủ tao đến khu nhà mồ xem H’ nhiêu có hiện về nữa không chớ!
Y Bơ gật đầu rồi ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Cái thằng Y Moan la lên là đêm nay chính quyền xã vào rừng bắt người, bắt H’ Nhiêu nữa đó!
- Con ma thì sao mà bắt được chớ? Bắt bọn trộm cắp, giết người thôi!
- Thì người ta nói H’ Nhiêu cưỡng hiếp, giết người. Người ta bắn súng cho cái hồn sợ mà tiêu luôn chớ!
- Trước đây thì tao tin. – A Ma Yun nói – Nhưng từ cái đêm gặp H’ Nhiêu dưới suối, tao không tin đâu. Một con ma dịu dàng xinh đẹp như thế mà hại người sao chớ! Họ không tiêu diệt được hồn ma H’ Nhiêu đâu, nhưng nếu họ gặp mình thì có thể rắc rối đấy. Nhất là trong họ có thằng Y Moan nữa…
Cả Y Bơ và Y Ma Yun đều lo sợ những rắc rối phiền toái liên quan đến chính quyền khi biết rằng đêm nay lực lượng dân quân tự vệ xã truy lùng vào rừng bắt tội phạm mà trong lực lượng đó có cả Y Moan. Do vậy cả hai nhanh chóng rời khỏi khu rừng.
H’ Nhiêu nhanh chóng đi ra khỏi khu rừng nhưng trong lòng cũng chưa biết về đâu. Ngoài khu rừng này thì cô biết đi đâu nữa. Suốt cả ngày cô ở trong cái địa ngục tối tăm rồi. Cô trông đợi từng phút từng giây cho mặt trời lặn để cô giải thoát mình ra với bầu trời thông thoáng, hít thở cái không khí trong lành. Đối với người ta, một ngày bắt đầu khi mặt trời ló dạng; chim chóc tung cánh; muôn vật thức giấc. Còn với cô, một ngày bắt đầu khi hoàng hôn buông xuống; không gian chìm đắm trong tối tăm hoặc mờ ảo mộng mị của ánh trăng; Côn trùng tỉ tê than thở cùng với loài cú mãi gọi hồn ai. Lúc nãy, đang trong tâm trạng sảng khoái, cô định xuống suối tắm một chút thì nghe tiếng vang vọng từ xa của Y Moan thông báo tối nay chính quyền xã sẽ truy lùng vào rừng. Đối với hành động này của Y Moan thì cô tin.
H’ Nhiêu hướng ra lộ 14, đi nhanh vào làng của ngoại Duy với hy vọng mong manh là sẽ gặp Duy. Nhưng cô đã lòng vòng mấy lần quanh nhà ngoại Duy rồi vẫn chẳng thấy bóng dáng người thanh niên nào trong nhà cả. H’ nhiêu đi thẳng ra khỏi con đường đất vào chính lộ 14. Ở đây, giờ này vẫn còn người qua lại và những ngôi nhà mặt tiền ở phía dưới chợ vẫn còn mở cửa buôn bán. H’ Nhiêu bất ngờ khi thấy ở đây bỗng trở nên buôn bán đông đúc từ lúc nào. Thời còn đi học, H’ Nhiêu có ra đây giờ này. Nhưng xóm làng hiu hắt buồn tẻ chẳng khác gì trong buôn làng của cô. Bây giờ điện đóm sáng tưng, người qua kẻ lại dập dìu vui chơi. Rồi cô chợt hiểu khi nhìn thấy đường dây điện cao thế giăng qua trên cao: “ Chắc là nhờ có điện về đây thôi chơ!” H’ Nhiêu đi dọc lộ 14 thẳng xuống chợ nơi có nhiều quán sá điện đóm sáng tưng. Nhiều chàng trai chú ý đến H’ Nhiêu: Một phần vì H’ Nhiêu là người dân tộc Ê đê ( thường giờ này người dân tộc Ê đê ở sâu trong buôn ít ra đây. Ở đây, dọc hai bên lộ 14 toàn là người Kinh sinh sống); Một phần vì quá ngạc nhiên chưa bao giờ thấy một cô gái người Ê đê nào mà da dẻ mịn màng quyến rũ như thế. Còn H’ nhiêu thì cũng cảm thấy thích thú vì chẳng có ai biết mình là ai. Cô không ngờ chỉ một góc chợ quê như thế này mà làm cho mình tưởng như mình đang sống ở Sài Gòn trước đây. H’ Nhiêu thấy một tiệm internet với khoảng 10 cái máy vi tính đang mở cho một vài người chơi game và coi phim. Trong thời sinh viên, H’ Nhiêu đã có học qua cơ bản vi tính nhưng chưa có dịp khám phá về thế giới internet. Cô biết ở thế giới mạng này cũng có nhiều điều thú vị lắm nên nhiều người mới say mê như thế. Tiếc là chưa biết thêm gì nữa thì cô ngã bệnh, rồi chết và thành một hồn ma lang thang trong rừng.
H’ Nhiêu bước vào tiệm internet. Anh chủ quán há miệng nhìn sững H’ nhiêu. H’ Nhiêu hốt hoảng tự nhủ: “ Giàng ơi! Ông này đã biết mình là con ma H’ nhiêu rồi sao?” Nhưng nhìn kỹ ánh mắt của anh ta thì H’ Nhiêu yên tâm. Bởi ánh mắt anh ta cũng giống như ánh mắt của những chàng trai khác đã từng nhìn H’ nhiêu một cách thích thú thế thôi.
- Cô xữ dụng internet?
- Dạ!
Anh ta mở máy cho H’ Nhiêu nhưng H’ Nhiêu có vẻ lúng túng trước màn hình vi tính. Cô đã quên hết những gì đã học. Liếc qua người ngồi bên cạnh, thấy anh ta đang gõ vào bàn phím để đối thoại với một ai đó trên mạng. Nhìn qua một người kế tiếp, thấy chị ta đang đọc một tờ báo. Bỗng H’ Nhiêu thấy Y Bơ ở ngoài đường đang bước vào tiệm internet. Cô vội quay mặt cúi xuống bàn phím để tránh Y Bơ. Y Bơ đi vào tận trong góc phòng ngồi quay lưng với H’ Nhiêu. H’ Nhiêu đợi cho Y Bơ mở máy chú mắt vào màn hình rồi rón rén đứng dậy bước ra. Chợt H’ Nhiêu thấy màn hình vi tính trước mặt Y Bơ hiện ra chân dung của H’ Thi, một người bạn học cùng lớp với mình ở trường Phan Chu Trinh, Buôn Ma Thuột. Đang quá bất ngờ, nhưng vì sợ Y Bơ phát hiện ra mình nên H’ Nhiêu vội đi nhanh ra ngoài.
Đêm hôm đó, chính quyền xã truy lùng suốt đến sáng nhưng cũng chẳng được gì. Khi ông Y Ban dẫn dân quân tự vệ về ngang qua buôn Lung thì già làng chạy ra báo tin H’ Leo đã bị con ma H’ Nhiêu hành hạ cho lạnh run quá chịu không nổi chết rồi. Ông nói chính quyền chịu thua con ma H’ Nhiêu thì ông sẽ tìm cách triệt hạ nó ra khỏi buôn làng, ra khỏi khu rừng buôn Lung này. Ông dẫn đầu một tốp dân buôn làng trong đó có cả Y Sa lên khu nhà mồ. Y Moan đang ở trong đoàn dân quân tự vệ cũng tách ra và đi theo tốp của già làng. Khi lên khu nhà mồ, già làng cho băm nát cái quan tài của H’ Nhiêu. Chưa hết cơn tức, già làng dẫn tốp người băng rừng đi thẳng vào buôn G’ Ram để gặp em gái của mẹ H’ Nhiêu. (Hóa ra em gái của mẹ H’ Nhiêu là người phụ nữ mà Duy đã từng đi theo đến tận rẫy lúc Duy bị lạc trong rừng để chồng chị ta cho con gái là H’ Thanh dẫn đường Duy về nhà). Già làng Y Mút leo lên bật thang nhà sàn của em gái mẹ H’ Nhiêu rồi xông thẳng vào chỉ mặt em gái của mẹ H’ nhiêu, nói:
- H’ Mây ơi! Con ma H’ nhiêu đã ám chết con H’ leo rồi. Mày không được cúng cơm để nuôi con ma H’ Nhiêu nữa!
- H’ Mây mặt mày biến sắc liền hốt hoảng nói:
- Từ lâu không có cúng cơm cho nó đâu chớ! Chồng Y Ru không cho H’ Mây cúng cơm cho H’ Nhiêu lâu rồi chớ!
H’ Mây liếc ánh mắt sợ sệt nhìn Y Moan. Chị hiểu Y Moan biết rõ Y Ru chồng chị, từ sáng tinh sương đi lên trạm thu mua cà phê của Y Moan trên Buôn Ma Thuột đến tối mới về nên hầu như chẳng hay biết gì chuyện ở nhà.
- Vậy con ma H’ Nhiêu có về quấy phá ở đây không? – Y Mút nói
- Không đâu! – H’ Mây vội nói – H’ Nhiêu không có hiện về đây đâu!
Y Moan liếc xéo H’ Mây một cái rồi nói:
- Y Ru đi suốt ngày suốt đêm thì làm sao mà biết chuyện ở nhà phải không?
- Biết chớ! Đến khuya về ngủ với vợ thì biết chớ! H’ Nhiêu chỉ hiện về ban đêm thôi chứ có về ban ngày đâu chớ!
Thấy nhà H’ Mây đông người, già làng của buôn G’ Ram là Y Theo,  đến hỏi thăm cớ sự. Già làng Y Mút nói với già làng Y Theo:
- Già phải giết cái con ma H’ Nhiêu này nha! Nó là một con ma dữ quậy phá giết hại dân lành nhiều rồi. Không cúng cơm, không làm nhà mồ cho nó đâu!
- Đã nghe nhiều rồi chớ! – Y Theo nói - Không có cúng bậy bạ đâu! Có vài người trong buôn này thấy con ma H’ Nhiêu về đây rồi chớ!
- Không có thấy đâu! – H’ Mây vội nói – Người ta chỉ đồn tầm bậy tầm bạ thôi mà!
Y Moan cười khỉnh một cái rồi nói:
- Tui sẽ cho Y Ru ở nhà nhiều hơn với H’ Mây để khỏi sợ H’ Nhiêu về quấy phá nha!
H’ Mây lặng thinh một chút rồi nói:
- Tùy lòng tốt của Y Moan thôi! Y Moan trả lương cho Y Ru đó mà!
Già làng Y Mút nóng lòng muốn về giải quyết chuyện ma chay cho H’ leo nên quay lưng bỏ đi. Tốp người đi với Y Mút cũng lật đật về theo. Y Moan nán lại hỏi H’ Mây:
- Còn nợ của Y Moan bao nhiêu biết không chớ?
- Biết chớ! Để cà phê chín rồi trả chớ!
- Không đủ đâu! Nếu dì mà cũng bắt H’ Nhiêu làm vợ cho tui thì nợ nần đã được xóa lâu rồi.
- Tại con H’ Nhiêu không thích mày thôi!
- Rồi cũng phải thích thôi chớ!
- Bây giờ thành con ma rồi thì có thích cũng chịu thôi!
Y Moan cười khỉnh, nói:
- Ma thì ma! Thích thì thích! Con ma cũng được, không con ma cũng được. Nhưng hết mùa này mà dì không trả hết nợ, thì tui lấy rẫy cà phê, lấy rẫy lúa.
- Phải cho gia đình tui sống chớ!
- Có Y Ru đi làm cho tui thì tui trả tiền là đủ sống rồi.
- Không đủ đâu!
Y Moan không thèm nghe câu phải trái của H’ Mây mà bước nhanh xuống nhà sàn để kịp đi theo già làng Y Mút. H’ Mây nhìn theo Y’ Moan miệng lằm bằm nguyền rủa. Chị tức tối vì những hành động mờ ám của thằng cháu rể này từ lâu mà chẳng làm gì được hắn. Từ chuyện vợ của hắn là chị của H’ Nhiêu tự nhiên lăn đùng ra chết cho đến mẹ của H’ Nhiêu cũng thế, rồi đến H’ Nhiêu trở thành ma. Bây giờ vì nghèo túng chắc chị cũng sắp trở thành nạn nhân của hắn. Thời gian sau này, hắn giàu lên nhờ mua cà phê rẻ của buôn làng rồi bán lại cho nước ngoài. Hắn đã trở thành chủ của một doanh nghiệp thu mua xuất khẩu cà phê trên phố rồi nhưng hắn cũng không rời bỏ được nơi này. Hắn vẫn muốn giữ chức phụ trách an ninh của buôn. Nhiều người thấy lạ nên cho rằng hắn sở dĩ như thế là vì để dễ bám sát nguồn hàng cà phê của dân làng làm ra và dễ lợi dụng vị thế để mua giá rẻ. Nhưng với H’ Mây thì chị biết rõ ngoài mục đích mua bán cà phê còn là chuyện hắn vẫn muốn đeo đuổi theo cái bóng H’ Nhiêu nữa. Chị biết hắn si mê H’ Nhiêu từ khi chị của H’ Nhiêu chưa chết. Bởi vậy mà cả mẹ của H’ Nhiêu và chị đều nghi ngờ về cái chết của vợ hắn. Chị muốn chửi rủa hắn nhưng cũng chẳng dám bởi chị đã mắc nợ hắn rất nhiều tiền và Y Ru chồng chị cũng đang làm việc cho hắn. Nhưng điều làm cho H’ Mây lo lắng nhất lúc này là không có cách nào để giải thoát cho H’ Nhiêu ra khỏi cái con ma cây bệnh hoạn ấy. Chị thương H’ Nhiêu nhưng cũng đành bó tay.
Trời vừa sẫm tối, H’ Mây lẳng lặng đi nhanh vào rừng. Chị lội qua suối buôn Lung, hơi ngập ngừng đảo mắt chung quanh suối một chút rồi chị đi tắt xuyên qua những đám rừng tre lồ ô lên khu nhà mồ. Chị băng qua khu nhà mồ rồi tiếp tục đi nhanh nữa. H’ Mây đến một thung lũng sâu, cây cối rậm rạp như rừng nguyên sơ. Dưới thung lũng có một con suối chảy mạnh về hướng buôn Lung. Có lẽ suối buôn Lung xuất phát từ những mạch nước ngầm trong bờ vực cao nơi mà H’ Mây đang đứng. “ H’ Mây níu những cây con đu mình xuống. Vừa chưa kịp xuống suối thì một cái bóng vút tới vồ lấy H’ Mây. H’ Mây rú một tiếng rồi quát lên:
- Đồ con ma! Làm cho tao hết hồn rồi đây!
Cái bóng không ai khác hơn chính là H’ nhiêu. H’ nhiêu rú lên cười và nói:
- Dì cũng sợ con ma H’ Nhiêu nữa đó chơ!
- Sao không sợ được chớ! Tối tăm như thế tự nhiên khi không…
- Đã mua sách vi tính cho H’ nhiêu chưa đó?
H’ Mây soạn trong gùi ra đưa cho H’ Nhiêu ba cuốn sách và những ống cơm tre rồi nói:
- Không biết cái chi để mua. Sách nào có chữ vi tính là mua đó thôi!
- Kệ đi chớ!
- Nhưng thành con ma rồi mà học làm cái chi chớ! Bữa nay đừng về nhà Dì nữa nghe!
- Sao mà không được về chớ?
- Thằng Y Moan dẫn già làng buôn Lung đến nhà rồi. con H’ Leo chết rồi! H’ Nhiêu ám đó chớ!
- Ha ha..thật tức cái bụng quá! Bị sốt rét rừng mà không biết đó chớ. Cứ để cho con H’ Leo ở trần, ăn trái xoài rừng đến no cái bụng mà muỗi đốt đầy lưng thì bệnh sốt rét thôi.
-  Tao lo quá! Thằng Y’ Moan mà đòi nợ, đòi cái rẫy cà phê, cái rẫy lúa, thì không biết làm gì để sống đó! Phải chi trước đây H’ nhiêu lấy hắn thì hắn đã xóa nợ cho tao mà H’ Nhiêu cũng không thành con ma nữa đó!
H’ Nhiêu nghe H’ Mây nói thế mặt mày buồn xo. Bởi cô ngẫm nghĩ mà thấy cũng đúng. Nếu cô mà chịu lấy Y’ Moan thì hoàn cảnh của cô bây giờ có thể khác. Cô đâu phải chịu bị dồn nén cùng cực như thế. Nhưng cô lại bật nói với H’ Mây:
- Không lấy được đâu! Cái bụng không thích Y Moan thì làm sao mà lấy được chớ!
- Vậy cái bụng tao có thích Y Ru đâu chớ!
- Thế cho nên Y Ru cứ đánh H’ Mây hoài đó chớ…
Chỉ nói chuyện được với nhau một chút là H’ Mây đã vội vã về buôn sau khi dặn lui dặn tới H’ Nhiêu đừng về nhà mình nữa. H’ Nhiêu còn lại một mình bỗng nhiên nước mắt tuôn trào. Những lời dặn lui dặn tới của H’ Mây chứng tỏ H’ Mây cũng sợ liên lụy đến bản thân và gia đình mình nếu để cho mọi người biết con ma H’ Nhiêu có liên hệ với mình. Cô tủi thân vì thấy mình bơ vơ lạc loài quá. Ngẫm lại cô thấy mình chẳng còn ai thân thuộc để đến nữa. Cô nghĩ đến lời lẽ hứa hẹn của Duy mà càng tủi phận hơn. Cô lại thầm thì: “ Duy ơi, H’ Nhiêu đơn độc lắm anh có biết không! Anh đã hứa với em là không để cho em cô đơn rồi mà sao bây giờ biền biệt luôn thế. Nhưng em không sợ sống một mình đâu, vì em đã quen thế rồi mà. Em chỉ nhớ anh quá thôi! Cái bụng em lúc nào cũng muốn lấy anh. Vì tin anh nên em lo cho anh đó. Chẳng biết anh có bị chuyện gì mà không thấy anh nữa. Chợt cô sợ Y Moan làm điều gì có hại đến Duy. Nhưng cô không tin vào điều mình vừa nghĩ, bởi Y Moan đâu có biết sự liên hệ giữa cô và Duy. Rồi H' Nhiêu không hiểu Y Moan lúc này tại sao không săn đuổi để bắt cô về làm vợ hắn nữa mà lại tìm cách thông báo cho cô biết chính quyền đang truy lùng cô: “ Ừ, cũng đúng thôi chớ! Mình là một con ma rồi thì hắn cũng không còn ham thích mình nữa đâu. Hắn cũng sợ chớ! Chỉ có Duy là yêu mình thôi. Nhưng nếu Duy mà biết mình…” Nghĩ tới đây, nước mắt H’ Nhiêu lại tuôn trào. Cô như sắp đuối sức. Cô đã chịu đựng nhiều gian lao cô độc trong khu rừng này mà chưa thể làm cho cô gục ngã được. Thế mà chỉ nghĩ đến Duy không còn yêu mình nữa thì cô như chới với ngộp thở, tâm trí cô hoảng loạn, choáng váng.