Chương 3

    
hiếc xuồng lướt trên mặt con lạch. Nếu miền Bắc là của núi rừng thì miền Nam là miền của sông nước. Tôi yêu sông nước miền Nam. Sông nước miền Nam cùng hiền hoà như người miền Nam. Phải thấy một con rạch cắt đôi cánh đồng rộng bao la, khô cằn về mùa nắng, chạy dài tít tắp tới một làng thôn xa xôi mới yêu mến. Tôi tưởng, đôi tình nhân ngồi trong xuồng, bơi trên lạch vào một đêm trăng thì chẳng còn gì thơ mộng hơn. Những con lạch, hai chiếc xuống ngược chiều tránh nhau thật khó khăn, vì như những mạch máu. Những mạch máu ấy đã chở tôi về trái tim miền Nam.
- Nắng quá, thầy Hoài nhỉ?
- Không nắng đâu.
Trang mỉm cười. Nàng bơi mái chèo đều tay. Trang đưa tôi về bên ngoại của nàng. Bà Hương Lan không đi. Đêm qua, bà bị nhức đầu. Tôi muốn bà cùng đi cho vui nhưng bà bảo đi với Trang vui hơn. Và Trang đã đưa tôi về bên ngoại của nàng.
- Miền Bắc có lạch không hả, thầy Hoài?
- Chỉ có những con ngòi.
- Mùa nào người ta hay bơi xuồng?
- Lụt lội.
- Lụt lội chắc vui lắm nhỉ?
- Khổ sở vô cùng.
- Em muốn biết nhiều về miền Bắc, thầy ạ! Lớp em có mấy chị người Hà Nội. Hà Nội chắc đẹp, phải không thầy?
- Hà Nội nhỏ bé. Nó ồn ào hơn Mỹ Tho một chút.
Tôi ngắm bộ quần áo bà ba của Trang:
- Và không hề có quần áo bà ba.
Trang thẹn thùng:
- Em mặc ngộ quá hả, thầy?
Tôi nói:
- Mộc mạc lắm, Trang là cái gì đặc biệt nhất của miền Nam.
Nàng cắn môi dưới:
- Em quê thì có.
Nàng bơi chèo nhanh thêm, để cho bớt ngượng. Vì tôi thấy má Trang đã au đỏ. Tôi ngồi ở đầu xuồng, đối diện Trang. Tôi ngó chằm chằm. Trang xấu hổ. Nàng quay mặt:
- Thầy làm em mắc cỡ muốn chớt.
Muốn chớt”, hai tiếng nghe êm đềm lạ. Tôi trêu Trang:
- Tôi làm gì đâu?
- Thầy cứ nhìn em.
- Có Trang ghét đôi mắt của tôi à?
- Đâu có.
“Đâu có” Trang nói đến là dễ thương. Tiếng “đâu” lướt nhanh và như phảng phất dấu huyền. Tiếng “có” kéo dài ra. Văn chương không đủ khả năng diễn tả sự dễ thương của tiếng nói miền Nam, của Trang. Tôi nghĩ phải dùng tới băng nhựa. Chưa có người miền Nam nào nói tiếng miền Nam hay như bà Hương Lan, như Trang.
- Tôi móc mắt vứt đi nhé!
- Í đừng.
- Vậy tôi nhìn lên trời đây.
Trang lại quay mặt đối diện tôi:
- Thầy hờn em, hả?
Tôi lắc đầu:
- Không đâu.
Im lặng… Tiếng chèo rẽ nước của Trang nghe rõ mồn một. Nếu không có tiếng chèo rẽ nước, chắc là tôi nghe rõ cả tiếng trái tim Trang rộn rã. Nào ai biết vì sao trái tim nàng rộn rã. Tôi ngửa mặt nhìn trời. Trời trong xanh. Từng đám mây trắng lững lờ trôi. Tự nhiên lòng người cũng bao la như trời đất.
Tôi móc điếu thuốc lá, quẹt mồi thuốc.
- Trang đừng sợ tôi.
Nàng hồn nhiên:
- Em sợ gì đâu.
- Sợ tôi làm mắc cỡ.
- Em không sợ nữa,
- Tại sao đang sợ “muốn chớt” lại hết sợ?
- Tại vì đôi mắt của thầy.
Tôi nhả khói thuốc, gật gù:
- Trang giỏi lắm. Như thế sẽ không rơi vào sự đau khổ để oán hận cuộc đời.
Trang ngạc nhiên:
- Thầy Hoài nói gì, em không hiểu.
Tôi hỏi:
- Có phải Trang đã nhìn rõ tâm hồn tôi qua đôi mắt tôi?
Trang bối rối. Giây lát sau, nàng mới nói:
- Làm sao em nhìn rõ được tâm hồn nhà văn như thầy. Em chỉ thấy đôi mắt thầy hiền như mắt bồ câu.
Tôi ném điếu thuốc vừa cháy một chút xuống nước. Tiếng “xèo” khó chịu cơ hồ sự khó chịu của tôi:
- Tôi chưa…
Tôi định nói “tôi chưa là nh&!!!13786_5.htm!!! Đã xem 19954 lần.

Đánh máy: MHN, Ct.Ly, casau, Thanh Vân
Nguồn: VNthuquan - Thuvien Online
Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 2 tháng 6 năm 2012