Thái độ lạ lùng của lũ nhóc khiến Quý ròm và Tiểu Long tròn xoe mắt. Chúng càng ngạc nhiên hơn khi thấy trong đám trẻ cuống cuồng chạy như chạy giặc đó có cả thằng Lượm "phe mình". Lượm vọt tuốt ra ngoài xa, quay lại đứng ngoắc: - Anh Quý! Anh Tiểu Long! Chạy mau đi! Tiểu Long khẽ liếc Quý ròm một cái rồi lững thững tiến về phía Lượm: - Chuyện gì vậy? Lượm dậm chân: - Em đã bảo chạy mau sao anh với anh Quý cứ lò dò như cò phải bão thế! Giọng điệu trách móc pha lẫn lo lắng của ông em càng khiến Tiểu Long chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Nó ngơ ngác: - Ai đuổi mà chạy? Lượm mặt nhăn như bị. Nó định đáp "Ma đuổi" nhưng sau khi len lét lia mắt về phía ngôi nhà hoang trên đồi, nó nghe trống ngực đập thình thịch, liền ngậm miệng làm thinh. Lúc này Tiểu Long và Quý ròm đã ra ngoài "khu vực nguy hiểm" và đang đứng lơ láo trước mặt bọn nhóc. Không để cho Tiểu Long kịp thắc mắc, Lượm nói ngay: - Sao anh lại ném bóng lên đồi? Tiểu Long quẹt mũi: - Tao ném cành bứa mà! - Thì ném cành bứa! - Lượm bứt tai - Nhưng cành bứa mọc trên đồi! Tiểu Long càng ngẩn ngơ: - Mọc trên đồi thì sao? - Thì không được ném chứ sao! - Lượm nhún vai, ngán ngẩm - Bộ anh không nhớ những gì hôm trước em nói với anh hả? Tiểu Long nhíu mày: - Mày nói với tao chuyện gì đâu? Lượm thận trọng hạ giọng, mặt lấm lét: - Chuyện ngôi nhà hoang trên đồi ấy! - À, tao nhớ rồi! - Tiểu Long gật gù, nó oang oang vẻ mừng rỡ như vừa tìm lại được tờ giấy bạc mấy hôm nay đánh mất - Hôm trước mày có bảo cứ đến tối thứ bảy là bọn ma hiện lên đốt đèn bày tiệc trong ngôi nhà này mà teo quên mất! Điệu bộ hớn hở và cái giọng bô lô ba la của Tiểu Long khi nói về ngôi nhà ma khiến bọn nhóc chết điếng. Mãi một lúc, Dế Lửa mới sợ sệt lên tiếng: - Mày không nên bô bô cái miệng như vậy! Lượm gật đầu hùa theo: - Thằng Dế Lửa nói đúng đó! Anh cứ hét ầm lên như vậy, "bọn họ" sẽ theo anh về đến tận nhà đấy! - Nhưng dù không hét ầm thì thằng Tiểu Long sớm muộn gì cũng bị vặn cổ! - Thằng Hiện thấp thỏm nói - Khi nãy nó chả ném bóng lên đồi là gì! Nghe Hiện nhắc chuyện ném bóng vừa rồi, mặt mày bọn nhóc bất giác lộ vẻ hoang mang. Giọng Lượm căng thẳng: - Thế này thì nguy to rồi! Vừa nói nó vừa nắm chặt tay Tiểu Long làm như ông anh nó sắp bị "bọn họ" vặn cổ tới nơi. Vẻ nhớn nhác của bọn nhóc khiến Tiểu Long phì cười: - Chúng vặn cổ tao thì tao vặn cổ lại chúng, lo gì! - Mày đừng có ăn nói báng bổ như thế chứ! - Thằng Hiện nghiêm mặt, vẻ phật ý - "Song phi cước" của mày chả là cái đinh gì đối với "bọn họ" cả! Quý ròm đứng nghe một hồi đã thấy nóng mặt. Giờ thấy thằng Hiện mở miệng chê bai tài nghệ của bạn mình, nó liền nhếch môi "xì" một tiếng: - Ma với quỷ, tao chả tin! Một mình Tiểu Long đắc tội với người cõi âm, Lượm đã lo sốt vó, giờ thêm Quý ròm ăn vung nói vãi chả thèm kiêng thánh tránh thần, Lượm càng quýnh. Cặp lông mày nó nhăn tít: - Cái anh này... - Chả anh này anh kia gì cả! - Quý ròm phẩy tay, hùng hổ - Tụi mày chỉ dựng chuyện chứ trên đời này làm quái gì có ma! Rồi như để chứng minh cho lời nói của mình, Quý ròm quay phắt lại và đi xăm xăm lên đồi trước hàng chục gương mặt đờ ra vì kinh hoàng, sửng sốt. Lượm thét lên: - Này anh Quý! Quay lại đi! Nhưng Quý ròm phớt lờ tiếng kêu hoảng hốt của Lượm. Nó nhắm gốc bứa đi băng băng. Nhoáng một cái, Quý ròm đã vượt khỏi cây bứa và tiếp tục tiến sâu vào mớ cây cối rậm rạp, những tiếng xì xào của bọn nhóc thoáng chốc đã rơi tõm lại sau lưng. Đi một hồi, Quý ròm đứng lại và ngoảnh đầu nhìn về phía sau. Thấp thoáng sau kẽ lá là bọn nhóc bây giờ trông đã xa tít. Chúng đang túm tụm vào với nhau, đưa tay chỉ trỏ lên đồi và thì thào bàn tán với vẻ căng thẳNg và hồi hộp. Vẻ sợ sệt của bọn nhóc làm Quý ròm khoái trá. Nó mỉm một nụ cười đắc chí và cúi lom khonm mò mẫm dò tìm quả bóng Tiểu Long ném khi nãy. Mình nhặt quả bóng cầm ra thì bọn nhóc mới nể! Chứ không chúng lại tưởng mình nấp ngay đằng sau cây bứa! - Quý ròm gật gù nhủ bụng, rồi nó hí hửng nghĩ tiếp - Thằng Dế Lửa chỉ khen Tiểu Long. Nó bảo Tiểu Long là người hiệp nghĩa. Còn mình thì nó chả thèm đả động tới. Nhưng sau vụ này, hẳn nó sẽ lác mắt. Nó sẽ khen mình là người... người gì nhỉ? À, phải rồi, nó sẽ khen mình là "dũng sĩ không sợ ma"! Đang hào hứng tưởng tượng lung tung, chợt nghĩ đến chữ "ma", Quý ròm bất giác cảm thấy hồi hộp. Cái chữ "ma" vừa hiện ra trong đầu tự dưng kéo theo một nỗi khủng khiếp vô hình. Đã thế, cái từ rùng rợn đó không chịu biến đi cho, vừa xuất hiện là nó xoắn chặt lấy những ý nghĩ của Quý ròm, mỗi lúc một âm vang và khơi gợi lên hàng loạt những mẫu chuyện ma quái trước nay Quý ròm từng nghe kể. Một làng gió thoảng qua làm Quý ròm thốt rùng mình. Nó nhớn nhác đảo mắt nhình quanh và đột nhiên cảm thấy đám cây cối hiền lành vô hại chung quanh trở nên lạ lẫm và đầy đe dọa. Chắc chả có gì đáng sợ đâu! Trên đời này làm quái gì có ma! Ba mẹ bảo thế và các thầy cô cũng bảo thế cơ mà! Quý ròm thầm trấn an và ưỡng ngực cố hít vào một hơi rõ dài đểi lấy can đảm. Nhưng dù gắng sức hít lấy hít để, Quý ròm vẫn chẳng thấy mình can đảm hơn chút nào. Từ khi bị ám ảnh bởi chuyện ma quái, tật nhát gan cố hữu đã trở lại với Quý ròm và nằm lì ở đó, chẳng chịu rời đi đâu lấy một bước. Tim nó càng lúc càng đập thình thịch và nó bắt đầu nghĩ quanh: Nhưng thật ra thì có ma không nhỉ? Nếu không có thì tại sao cả khối người tự nhận là mình đã thấy ma? Thầy cô và ba mẹ bảo không có nhưng có thể vì thầy cô và ba mẹ chưa có dịp gặp ma đó thôi! Quý ròm nghĩ xiên nghĩ xẹo một hồi, bụng đã hốt. Rồi sực nhớ tới quả bóng lá dứa tìm hoài không thấy, nó bỗng nghe lạnh toát sống lưng. Thế này thì có ma thật rồi! Quả bóng Tiểu Long ném khi nãy chắc chắn rơi quanh khu vực này. Nhưng tại sao mình đã bới tung từng bụi cỏ vẫn không tìm ra? Thôi rồi! Như vậy rõ là ma đã giấu quả bóng đó đi chứ không sai! Ừ, nếu trong ngôi nhà hoang kia không có ma thì chẳng việc gì bọn nhóc ở làng này lại hãi đến chết khiếp như thế! Vạt cỏ sát chân đồi tươi tốt thế kia mà không đứa nào, kể cả thằng gan lì như Dế Lửa, dám lùa trâu bò vô ăn thì chuyện lũ ma hiện lên đốt đèn quyết không phải là chuyện bịa! Ý nghĩ cuối cùng khiến tóc gáy Quý ròm lập tức dựng đứng cả lên. Và như không kềm được, nó hét lên một tiếng hãi hùng và co giò phóng thục mạng xuống đồi như thể bị... ma đuổi! Tiếng thét thất thanh của Quý ròm vọng đến tai bọn nhóc đang thấp thỏm chờ đợi dưới chân đồi nghe rùng rợn chẳng khác gì tiếng còi báo động. Đứa nào đứa nấy măt mày xám ngoét. Trừ Tiểu Long, tất cả đều chạy dạt ra ngoài xa. Có đứa sợ đến run bần bật như lên cơn sốt rét. Tiểu Long không biết Quý ròm gặp chuyện hung hiểm gì mà kêu thét kinh hoàng thế. Đang định chạy lên đồi cứu bạn thì nó đã thấy Quý ròm hớt hơ hớt hải phóng vèo ra khỏi đám cây lá, mặt cắt không còn một hột máu. Tiểu Long vội vàng chạy lại dang tay đón bạn: - Bình tĩnh lại đã nào! Quý ròm mệt muốn xỉu. Không nói không rằng, nó ngồi bệt xuống đất thở dốc. Bây giờ bọn nhóc mới rụt rè và tò mò bu lại. - Chuyện gì thế? - Nhiều cái miệng nhao nhao hỏi. Ngồi hổn ha hổn hển một hồi, Quý ròm đã hết mệt. Và cũng hết sợ. Nhưng nó bắt đầu lo, chẳng biết phải giải thích với mọi người như thế nào về hành động chết nhát của mình. Bọn nhóc hỏi "Chuyện gì thế?" nhưng Quý ròm có chuyện quái gì đâu mà đáp. Nhưng nó lại không tiện nói thật. Đang muốn làm "dũng sĩ không sợ ma", nó không muốn tự nhiên biến thành "dũng sĩ sợ ma". Đang loay hoay chưa biết nói dối thế nào cho ổn, Quý ròm mừng rơn khi thấy thằng Hiện sốt ruột vọt miệng hỏi: - Mày gặp chuyện gì khiếp đảm lắm phải không? - Ừ, khiếp đảm lắm! - Quý ròm nhanh nhẩu gật đầu, vừa đáp nó vừa cố ý rụt cổ cho tăng thêm phần ghê rợn. Hiện nín thở: - Thế mày vừa thấy gì? Tròm mắt Quý ròm đảo lia lịa. Nó cố nhớ lại những câu chuyện ma mình từng nghe kể và tìm cách thêm thắt: - Khi nãy ở trên đồi, tao đang lúi húi đi tìm quả bóng Tiểu Long vừa ném thì bỗng nghe một tiếng "bịch" ở phía sau lưng... Kể đến đây, Quý ròm cố ý ngừng lại và giả bộ tằng hắng để cho bọn nhóc hồi hộp chơi. Quả nhiên, thấy Quý ròm "nghỉ giải lao" lâu lắc, đám khán giả liền nóng nảy giục: - Thế rồi sao nữa? Cái vừa rơi đánh "bịch" đó là cái gì? Một đứa nói: - Chắc là một quả bứa rụng! - Mày đừng có đoán mò! - Một đứa khác bẻ lại - Nếu là quả bứa thì chẳng việc gì thằng Quý lại kêu la om sòm và chạy vắt giò lên cổ thế! Có thể nó bị ma ném đất! Rồi quay sang Quý ròm, thằng nhóc chớp mắt hỏi: - Ma ném đất, đúng không mày? - Tụi mày đoán sai bét! - Quý ròm lắc đầu, rồi nghiêm mặt lại, nó trịnh trọng "giải đáp" - Đó là một cánh tay người! Tao vừa ngoảnh mặt lại đã thấy ngay một cánh tay người ở trên cây rớt xuống! Mặt bọn nhóc lập tức lộ vẻ xao xuyến. Đứa nào đứa nấy nghe gai ốc nổi khắp người. Thằng Hiện lắp bắp: - Một... cánh... tay... người? Quý ròm mím môi: - Ừ, một cánh tay người đang ngoe nguẩy! - Thế là mà hét lên và bỏ chạy? - Bậy! - Quý ròm tự ái - Chạy đâu mà sớm thế! Lúc đó tao chưa chạy! Tao còn phải chờ xem cánh tay định làm gì! Một ông nhóc nuốt nước bọt, hỏi bằng giọng thích thú pha lẫn sợ hãi: - Thế cánh tay làm gì? - Nó chả làm gì cả! - Quý ròm nhún vai - Nhưng đúng lúc đó tao lại nghe "bịch" một tiếng nữa. Ngoảnh qua bên cạnh, lại thấy thêm một cánh tai thứ hai! - Cũng ngoe nguẩy? - Ừ, cũng ngoe nguẩy! - Rồi sao nữa? Quý ròm lim dim mắt: - Rồi "bịch, bịch" cả chục lần như vậy nữa! Theo lời Quý ròm thì sau hai cánh tay tiếp tục có cả chục thứ thi nhau rơi xuống. Chân trái, chân phải rồi tới ngực, bụng, đầu, cổ... Và trong những thứ đo, cái đầu là ghê nhất. Quý ròm nói: - Cái đầu nháy mắt trêu tao. Rồi lại còn nhe răng cười hềnh hệch. Thằng Hiện ôm ngực: - Và thế là mày quay người... Không để Hiện nói hết câu, Quý ròm hừ mũi: - Không! Lúc đó tao vẫn chưa chạy! Hiện gãi cổ: - Thế mày chạy lúc nào? Quý ròm ngó lên trời: - Để tao nhớ xem! À, lúc các bộ phận tự động ráp lại với nhau và con ma từ từ đứng dậy lững thững tiến tới chỗ tao đứng! Tao liền xoạc chân thủ thế định choảng nhau với nó một trận, nhưng tao chưa kịp ra tay thì nó đã thè lưỡi ra. Lưỡi nó mỗi lúc một dài và trong thoáng mắt đã vươn ra cả chục thước. Thấy vậy tao hơi hoảng nhưng rồi tao kịp trấn tĩnh và địn thò tay ra chộp. NhưNg khi vừa nhất tay lên, tao điếng hồn phát giác cái đang bò trong miệng nó không phải là cái lưỡi mà là một con rắn hổ lửa. Con rắn hổ vừa thấy tao giơ tay lên liền phồng mang định mổ. Nếu tao không kịp thét lên và bỏ chạy thì đã bị nó mổ chết tươi rồi! Quý ròm chấm dứt câu chuyện một hồi lâu mà chẳng ông nhóc nào nói gì. Bọn chúng đang rúng động đến lặng người trước những điều vừa nghe được. Tất nhiên bọn chúng không sợ con rắn hổ mà Quý ròm cố ý bịa thêm vào mẩu chuyện ma quen thuộc kia. Rắn, dù là rắn hổ lửa, bọn trẻ thôn quê đứa nào mà chả có lần nhìn thấy, thậm chí có đứa còn đập chết đem về nấu cháo ăn chơi. Nhưng nếu con rắn hổ là do cái lưỡi đỏ hỏn và dài ngoằng của con ma hóa ra thì lại là chuyện khác, đáng kinh hãi hơn nhiều. Bọn nhóc cứ ngồi thộn ra tại chỗ, mắt lấm lét liếc về phía đồi Cắt Cỏ như nơm nớp chờ xem cái lưỡi rùng rợn của con ma kia có âm thầm rượt theo Quý ròm đến tận chỗ bọn chúng đang ngồi hay không.