Ngoài cửa sổ trời mưa liên miên, báo và đài đưa tin đây là hiện tượng El Nino kỳ lạ cả trăm năm nay mới thấy. Mùi ẩm mốc thấm đẫm da thịt, đầu tóc. Phần mềm nhất của thành phố vào lúc này đang lở loét. Tôi mặc rất ít áo, chân dẫm đất đứng trước tấm gương lớn, hút điếu thuốc đầu tiên kể từ hai tháng sau ngày cai nghiện. Làn khói xanh như móng vuốt mèo đang từ từ bò lên mặt, lên mắt, một sợi dây mỏng manh quấn lấy người tôi. Tôi nhìn vào nơi sâu thẳm nhất trên tấm gương sáng loáng, ẩn hiện một khuôn mặt như ngôi sao trong đêm lạnh. Khuôn mặt của cô gái ấy. I Tối 14 tháng 2, bar Blues tổ chức liên hoan “Thiên đường người yêu”. Tôi và Bì Bì lấy đất làm buổi liên hoan chia tay nhau. Ngồi trên taxi, chúng tôi ngắm cảnh phố phường đầy hoa tươi và ánh đèn nê-ông cùng với phong cách sân khấu lướt nhanh ngoài cửa xe. Buổi tối của “Ngày tình yêu” thật đậm hương sắc, nhưng chúng tôi lại ngửi thấy mùi bốc lên từ những huyệt mộ. Đúng thế, tối hôm nay chúng tôi cùng nắm tay nhau đưa tang cuộc tình ma-ra-tông kéo dài năm năm. Thời gian, địa điểm và phương thức chúng tôi chọn không giống bất cứ ai, nhưng câu chuyện của chúng tôi phát triển không thoát khỏi kịch bản vô hình đã định sẵn. Bì Bì là một thương nhân không mấy thành công. Anh ta đã từng buôn vật liệu xây dựng, đồ chơi trẻ con, buôn lậu ô tô, chăn đệm… Còn tôi là một diễn viên cá thể bất đắc chí. Tốt nghiệp ở trường Nghệ thuật sân khấu, từng sắm vai người yêu ít lộ mặt hoặc những cô bảo mẫu chỉ nói chừng bốn năm câu gì đó trong các phim truyền hình loại hai, cũng đã từng vào vai chính, một họa sĩ thiết kế thời trang rơi vào vòng xoáy tình yêu tam giác với lời than thở “lòng tôi rối như tơ vò” trong một bộ phim chẳng ai nhắc đến. Đạo diễn của bộ phim là người yêu của tôi hồi đó, anh ta rất thích tôi tô son trầm và mắt xanh, giống như các cung phi Ả-rập thất sủng. Trong một buổi liên hoan mừng sinh nhật, một người bạn của nhà đạo diễn vốn là bạn học thời hai người còn học tiểu học, rất có cảm tình với tôi, tôi cũng có ấn tượng đặc biệt với anh này, anh ta như cái bóng nhà đạo diễn người yêu tôi đảo ngược trong gương, ấy là tôi muốn nói đến sự khác biệt trong tính cách hai người. Bì Bì trầm mặc, khác với anh bạn đạo diễn miệng lưỡi liến thắng ba hoa. Quen nhau hai tháng chúng tôi sống chung với nhau. Người anh ta cao lớn, trông đẹp mã, ánh mắt mơ hồ khó hiểu, mỗi lần phủ lên người tôi cứ như giấc mộng tái sinh. Trong giấc mộng, anh ta làm tôi quay cuồng, sức mạnh ma quái và những đường cong tuyệt đẹp khiến tâm hồn bay bổng. Năm năm là một quá trình dài, rất khó mà cũng không đáng để thuật lại. Bì Bì làm những việc không tốt cũng không có gì xấu. Để làm việc, anh ta thường xuyên ăn uống, vui chơi ở đâu đó, có những lúc anh đi Bắc Kinh hoặc Thâm Quyến bàn chuyện làm ăn đem theo cả tôi cùng đi. Trong công chuyện làm ăn, anh ta nhạy cảm, sắc sảo hơn trong cuộc sống thường ngày. Còn tôi, trong năm năm thỉnh thoảng lại tham gia một bộ phim rách hoặc phô mái tóc đẹp trong một đoạn phim quảng cáo cho một hãng dầu gội đầu nhưng lại chưa được đem chiếu. Trong các buổi liên hoan, tôi đều trang điểm thật bắt mắt, khiêu vũ, uống rượu, có lúc đọc những bài thơ đậm phong cách Đa Đa của một nhà thơ bí mật nào đó. Tôi bắt đầu trở thành một người con gái khác, hành vi có dấu hiệu thời thượng của các nhà nghệ thuật. Đúng là tôi và Bì Bì đã nảy sinh vấn đề, có thể vấn đề tồn tại từ lâu, nhưng rồi thời gian xô đẩy đến tận cùng. Trong cái vòng gọi là nghệ thuật, tôi bay nhảy bất định như cánh bướm, ở nhà thì không làm nổi một bữa ăn ngon, mọi tâm sức đều dồn cả cho áo quần. Còn anh ta, trên thương trường thì thao thao bất tuyệt, về nhà chỉ im lặng không nói một lời, tưởng đâu phải nộp thuế lời nói. Chúng tôi như hai đoàn tàu chạy song song, mỗi đoàn tàu chỉ biết chạy trên đường ray của mình. Tuy về mặt “ân ái” hai chúng tôi đạt đến mức hoàn mỹ nhưng chúng tôi không ai muốn nhìn ai. Nếu có ai nói với tôi, trong năm năm chung sống đó, Bì Bì chưa hề yêu tôi, tôi cũng không lấy làm lạ. Anh ta như một cái giếng thần bí, tôi nghĩ chưa bao giờ mình nhìn thấu thế giới nội tâm của anh ta. Hôm 12 tháng 2 tôi đề xuất chia tay, ngày 13 anh ta đồng ý và chấp nhận đề nghị của tôi. Bây giờ chúng tôi có mặt ở trong liên hoan “Thiên đường người yêu” của bar Blues trang hoàng rực rỡ, cùng chúng tôi hát khúc tưởng niệm sử thi năm năm. Cũng coi đó là hành vi nghệ thuật. Trong nhà hàng, nhiều đôi bạn tình đang dựa sát vào nhau dạo bước trong nhà hàng. Cũng có những bạn trẻ ngồi hút thuốc, uống bia một mình, tỏ vẻ không quan tâm đến chung quanh. Máy hát phát ra bài Never Mind, những âm thanh hỗn tạp ồn ào khiến khuôn mặt mọi người hiện vẻ hưng phấn dị thường, khí thế nhưng lại rất mềm mại, ẩm ướt, lóng lánh như nước. Tôi với Bì Bì chỉ tìm được một cái bàn trống sát cạnh thùng loa, phía bên kia thùng loa là khoảng trống có thể khiêu vũ. Anh chàng Tiết, chủ nhà hàng từ phía bên kia quầy, ngước cái đầu lên, trông thấy chúng tôi, cười hì hì đi tới. Tiết là bạn học của tôi hồi còn ở Học viện sân khấu, nổi tiếng toàn trường vì chứng đồng tính luyến ái, nhưng bây giờ đã lấy một nữ họa sĩ hơn anh ta sáu tuổi và mở nhà hàng đẹp đẽ này. Tuy mới gặp Bì Bì vài lần, tính trầm mặc của Bì Bì đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Tiết. Cứ như Tiết nói, quan hệ giữa tôi và Bì Bì như quan hệ giữa cái nút và cái chai. Cách ví dụ ấy cũng rất mơ hồ nhưng đậm “sắc dục” khiến mọi người vui vui, ai nghe thấy cũng bật cười. Còn Bì Bì thì không có cảm tình với bất cứ người bạn nào của tôi. Tiết đặt tay lên vai tôi, hỏi uống gì, tôi gọi một chai champagne. Tối nay chúc mừng mà! Tôi lắc lư theo tiếng nhạc, cười vô cớ, tưởng đâu không còn quản nổi đầu lưỡi mình. Cái gì? Tiết ghé sát vào tôi. Không, nhân đó tôi hôn vào mặt anh ta và nói mình chấm dứt quan hệ với Bì Bì. Bì Bì ngồi im lặng không nhúc nhích ở phía bên kia bàn, thỉnh thoảng lại nhìn cô bé gầy gò đang khiêu vũ. Cô gái mặc áo đen bó sát người, cái quần bó rộng thùng thình như bao tải và khoét thủng ở đầu gối, đầu tóc rối bù được nhuộm đỏ. Cô gái khiêu vũ cũng rất kỳ lạ, trông cứ như đuổi ruồi, đuổi muỗi trong không trung. Ai cũng thấy có cảm giác mệt mỏi, cứ lo cho cô gái ngất đi bất cứ lúc nào. Nhưng cô gái không có biểu hiện gì sắp ngất, chẳng những thế, cô ta càng nhảy càng hăng hái, toàn thân uốn éo giống như con cá thờn bơn đang uốn mình trong dòng nước chảy xiết, thỉnh thoảng cô ta còn kêu ré lên. Lát sau, sàn nhảy chỉ còn một mình cô ta. Cánh con trai uống say, học theo các ngôi sao ca nhạc nhảy nhót cuồng loạn đứng cạnh đấy la hét ầm ỹ: cô em, cho anh vỗ mông nhé, cô em, cho anh sờ tim nào, cô em, bay với anh đi! Cả bar say sưa, sóng sánh. Tưởng đâu mắt mỗi người như được phủ lớp kính, mùi cơ thể hỗn độn bốc lên từ những mái tóc. “Thiên đường người yêu” giống như mảnh vườn ươm khổng lồ được ủ bằng những chất mục nát, dưới đó là nước đen và lũ côn trùng giao phối và chết chóc. Tôi và Bì Bì mỗi người ôm một cốc lớn champagne, uống ừng ực. Cặp mắt nửa tỉnh nửa say của anh ta trong bóng tối trông thật trêu ngươi, anh ta mỉm cười dịu dàng với tôi, tôi thấm đẫm rượu biến thành hoa đào long lanh trong mắt anh ta. Vào lúc này chúng tôi trở nên tỉnh táo. Rất nhiều cặp tình nhân vào khoảnh khắc chia tay mới thấy thật sự yêu nhau, đó là một trong những hài kịch của cuộc sống. Chúng tôi khiêu vũ, chúng tôi hôn nhau, làn sóng âm thanh ồn ào bên tai và mùi hang động thú vật đang nhận chìm chúng tôi, nỗi thèm khát sâu kín nhất của cơ thể bỗng tỉnh lại trong cơn ngái ngủ. Những cuồng loạn như ngày tận số và mỗi một ký ức giữa chúng tôi trong năm năm qua đang kích thích da thịt và tuyến nước mắt, tôi phát hiện mình đang khóc, dòng nước mắt như ánh sáng linh thiêng của thiên sứ cứu vớt tôi, không để tôi rơi vào vòng tròn của một cô gái thành thị không tình không ái. Nước mắt cũng gây xúc động cho Bì Bì, và đến khi chúng tôi trốn vào buồng vệ sinh làm tình với nhau, anh vẫn khe khẽ gọi tên tôi. Tấm gương bẩn thỉu sau lưng tôi lay động bóng da thịt mềm mại, gương mờ dần, từng mảnh thủy tinh rơi dần xuống cùng thời điểm hoàn mỹ của nhục thể, tiếng vang chói tai, tiếng kêu thất thanh, tình yêu của chúng mình vượt qua bến mê nhà vệ sinh. Đó là câu cuối cùng anh nói bên tai tôi, tôi mơ hồ nghe thấy. Bỗng cửa bật tung. Chúng tôi vẫn giữ nguyên tư thế, nhìn cô gái đang đứng lặng yên ở cửa. Ánh mắt cô gái dừng lại vài giây trên mặt tôi, rồi cô nhún vai, quay đi và đóng sập cửa lại. Bì Bì vừa chỉnh lại áo quần, vừa tự trách mình không cài cửa. Tôi thì cười khúc khích. Cô gái ấy là Punk, vừa khiêu vũ một mình ngoài kia, cô gái xuất hiện đúng lúc giống như một viên đạn nhỏ, “đoàng” một phát, chính thức tuyên bố kết thúc cuộc vui. Cuộc họp mặt của tôi và Bì Bì theo đó có thêm sức sống, không như thông thường.