Đưa mắt liếc nhìn bình độc dược trên bàn, lão Nam Cung Minh nheo mày:- Không thể được! Bà biết hậu quả của nó sẽ tai hại như thế nào không?Tiết Hoa Diễm tỏ vẻ lạnh lùng thản nhiên đáp:- Chúng ta sẽ cùng biến thành độc nhân, không xử dụng vật thực của nhân gian nữa, và chỉ sống bằng độc dược mà thôi!- Như thế thì dù có sống đi nừa, cũng không bằng thác đi cho sướng thân hơn.Tiết Hoa Diễm dịu dàng an ủi:- Hai ta tuổi đã về chiều, nếu được hôm sớm có nhau, cùn ghưởng những ngày hạnh phúc sắp tàn, để đền bù lại bao năm tháng đau khổ đã qua, thì dù có thác cũng cam đành nhắm mắt!Nam Cung Minh đau khổ cười gằn:- Dù rằng tôi không bị trọng thương, cũng tự cảm thấy, cuộc sống tạm bợ này vô vị từ lâu rồi!Hoàn thuốc lão nuốt vừa rồi dần dần mất hiệu lực, lão nhắm nghiền đôi mắt và trở lại trạng thái hôn mê lúc nảy.Đưa bàn tay run run sờ vào đôi má nhăn nheo, Tiết Hoa Diễm đau khổ tự lẩm bẩm:- Hắn vẫn còn tưởn gnhớ đến người tình cũ! Phải rồi! Ta phải tìm lại tuổi xuân đã mất... với bất cứ giá nào, và lúc ấy tình thế sẽ cải thiện hơn.Đưa mắt nhìn vào Xuân Hồng va `Thu Cúc đang hôn mê nằm dưới đất, bà chẩm rãi bước tới cất giọng cười the thé, rồi đưa tay ra định chộp lấy hai nàng...Văn Tử Lăng vừa định phá cửa nhóm mình nhảy vào giải cứu... Thình lình tiếng mỏ dồn dập từ xa vang vọng đến!Chàng giật mình ngơ ngác, nhưng lập tức vụt đổi ra vui mừng. Rồi tạm đình chỉ việc can thiệp, đứn gyên chỗ cũ phập phồng chờ đợi.Tiết Hoa Diễm như chạm phải nọc độc đưa mắt rảo quanh một lượt tỏ vẻ kinh hoàng bối rối.Liền khi ấyhai bóng người từ ngoài đại điện, nhanh như chớp bay vụt vào.Quả nhiên.... sự dự đoán của chàng không sai, hai người vừa đến không lạ, chính là Mộ Dung Hồng và Lãnh Tâm Thần Nị..Vừa đặt chân đến, Lãnh Tâm Thần Ni khẻ niệm Phật đoạn nghiêm giọng vái chào:- Tiết thí chủ! Đã lâu chúng mình lại gặp nhau!Sau khi trấn tỉnh tinh thần Tiết Hoa Diễm nỗi giận quát to:- Ngươi quả thật to gan lớn mật, dùng cách nào ngươi vào lọt nơi đây?Lãnh Tâm Thần Ni cười lạt:- Đây chỉ là một phân đàn của U Minh Giáo, làm gì cản ngăn được bần ni!Với giọng hậm hực, Tiết Hoa Diễm gằn từng tiếng:- Lũng tây phân đàn này tuy ngăn mi không được, nhưng hiện tại võ công của già này vẫn còn hơn ngươi mười phần, chẳng lẽ ngươi dốt đến nỗi không phân biệt được sự cao thấp về tài sức hay sao?Lãnh Tâm Thần Ni điềm nhiên đáp:- Thực ra với võ công mà ngươi học được trong Mai Chu Bửu Lục, có thể cao hơn bần ni một bậc. Nhưng rất tiếc rằng hiện tại độc thương của ngươi rất nặng, đơn dựa vào đại thừa âm công, cũn gđủ lấy tính mạng của ngươi rồi, dù rằng mạng ngươi số trời đã định, có bị tru diệt đi nữa, bần ni cũng không thích lãnh nhiệm vụ giết chóc ấy đâu!Mấy lời nói cứng rắn và xác đáng của Lãnh Tâm Thần Ni, làm Tiết Hoa Diễm tự biết mình thất thế nên dịu giọng:- Ngươi đến đây là có ý gì? Tại sao biết ta ở đây?Không dấu chi ngươi, việc xảy ra ở Hồng Phong Cốc bần ni đã biết rõ cả rồi!Nghe nhắc đến chuyện xấu hổ vừa qua, Tiết Hoa Diễm đỏ mặt tía tai cười chua chát:- Hừ! Mình đã khoác bộ áo nâu sòng, mà lòng chưa nguôi đường tình ái!Đoạn đưa tay chỉ vào Nam Cung Minh bà tiếp:- Thì ra ngươi vì người nay mà đến đây phải không?Lãnh Tâm Thần Ni vội niệm Phật nheo mày thốt:- Vừa mở miệng lại buông lời tội lỗi. Thí chủ sao vu nhục thần ni đến đổi. Trong khi bần ni đã nương nhờ cửa Phật quá lâu rồi.Như thế thì ngươi đến đây có dụng ý gì khác nữa?Đưa mắt về hai ả tỳ nữ đan gbất tỉnh dưới đất, Lãnh Tâm Thần Ni chẩm rãi hỏi vặn lại:- Cửa Phật từ bi bác ái làm gốc, hai cô bé vô tội này tại sao ngươi ngược đãi chúng như thế?Đấy là việc riêng của ta, thuật hồi xuân chắc ngươi không hiểu! Ta muốn tìm lại tuổi xuân đã mất từ lâu.Thế ra thí chủ định nhúng tay vào tội ác. Nếu không thấy được thì chẳng nói chi, hôm nay sẵn có mặt ở đây bần ni nhất quuyết không để hai cô bé này bị chết oan uổng.Tiết Hoa Diễm kêu lên:- Thế ra ngươi định giải cứu hai con bé này à?Lãnh Tâm Thần Ni nói với giọng cương quuyết:- Cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ!Đoạn ni cô quay về phía Mộ Dung Hồng bảo:- Con hãy nhanh đến mở trói cho hai cô bé ấy!Mộ Dung Hồng nhanh nhẹn chạy đến mở trói cho Xuân Hồng và Thu Cúc, và giúp hai nàng mặc y phục vào!Sự tức giận của Tiết Hoa Diễm nỗi lên đến cực độ, nắm tay của bà ta xiết chặt lại, chuẩn bị ứng chiến. Nhưng sau một hồi đắng đo suy nghĩ, ba `liền dịu giọng:- Ta hôm nay mình mang trọng thương, mọi việc đều tùy ngươi đấy! Ngày khác gặp gỡ, chúng mình sẽ thanh toán món nợ này!Lãnh Tâm Thần Ni điềm nhiên thốt:- Điểm trọng yếu của bần ni là cứu người. hậu quả ra sao cũng mặc!Sau khi được Mộ Dung Hồng cởi trói và mặc quần áo lại, Xuân Hồng va ` Thu Cúc dần dần hồi tỉnh lại.Trong thâm tâm của hai ả tỳ nữ, dưới gầm trời này, duy chỉ Thái Thượng Giáo Chủ là có võ công cao nhất thiên hạ. Nào ngờ hôm nay một thiếu nữ tuổi hãy còn trẻ, ngang nhiên đứng trước mặt Thái Thượng Giáo Chủ giải cứu hai nàng quả thật là một việc phi thường!Hai nàng do dự một hồi, đoạn quì xuống trước mặt Mộ Dung Hồng:- Đa tạ ân cô nương cứu mạng!Mộ Dung Hồng nghiêm nét mặt:- Đấy là công đức của sư phụ... tôi chỉ thi hành theo lệnh thôi!HAi nàng lại hướng về phía ni cô:- Đa tạ lão sư thái... ân cứu tử này hai con sẽ ghi tạc muôn đời!Lãnh Tâm Thần Ni khẽ giu? đôi tay áo rộng:- Hiện tại hai ngươi muốn ở lại hay theo ta, tùy ý hai ngươi lựa chọn, ta không cưỡng ép!Xuân Hồng và Thu Cúc vội đáp:- Lão sư thái mở lượng từ bi cho chúng con theo với.Tiết Hoa Diễm vụt kêu lên:- Ngũ Nhạn Dung! Hành động của ngươi quá xấc láo, trước mặt ta ngươi chẳng nể chút nào?Lãnh Tâm Thần Ni giật mình vội cải chính:- Bần ni lánh tục đã lâu mong Tiết thí chủ đừng xưng hô như thế!- Rất tốt! Lãnh tâm sư thái! Ngươi định bắt hai con liễu đầu này đi đâu mới được chứ?- Chân trời góc bể không chắc chổ nào là nơi cố định, nhưng có một điểm bần ni không ngại cho thí chủ hay rằng:bần ni sẽ thu hai cô bé làm đệ tử!Tiết Hoa Diễm lồng lộn kêu to:- Thôi được! Món nợ này chúng mình sẽ có ngày thanh toán!Bà đưa tay chỉ về phía Nam Cung Minh tiếp:- Lãnh Tâm! Lòng ngươi lạnh thật rồi ư?Đôi vai thần ni run run, lòng không tự chủ, đưa mắt khẽ liếc về phiá Nam Cung Minh, gương mặt từ bi thoáng hiện lên nét đỏ hồng.Một thời khổ lụy đã qua, cửa từ bi giúp ni cô rửa sạch bụi trần, đột nhiên hôm nay đứng trước người tình cũ trong cơn hấp hối, bảo sao lòng bà không sao xuyến rung động?Sự xúc động chỉ thoáng qua rong giây lát, Ni cô liền trở lại trạng thái trầm tỉnh:- Đồ nhi! Hãy dẫn dắt hai cô bé, chúng mình nên theo đường cũ mà ra.Tiết Hoa Diễm nghe nói liền gằn giọng:- Hừ! Ta e cho hai thầy trò ngươi khó mà thoát khỏi nơi này!Ni cô lạnh lẽo mỉm cười:- Đại thừa âm công của bần ni, đủ sức làm cho tất cả những người ở phân đàn này chìm vào giấc ngủ say sưa!Quay sang Mộ Dung Hồng, bà ta giục:- Đồ nhi! Con hãy niệm bài kinh Huỳnh lương Dẫn cho ta.Mộ Dung Hồng vâng dạ, đoạn từ trong lòng rút ra chiếc mỏcon xinh xinh màu đỏ ón gánh và chiếc đôi tre, rồi nàng lập tức khua lên, miệng vừa tụn g niệm.Thừa biết sự lợi hại của môn âm công này, không thấm vào đâu đối với Tiết Hoa Diễm. Nhưng lúc bấy giờ thì khác hẳn, khi tiếng mỏ nổi lên, bà ta đành phải ngồi im thin thít trên chiếc ghế cao, nhắm mắt dưỡng thần chịu đựng.Bỗng nhiên.....Một hiện tượng lạ lùng làm tất cả mọi người đều kinh ngạc, từ nảy giờ lão già họ Nam đang mê man trên giường bịnh, thình lình tay chân cử động, rồi bất thần vụt ngồi nhỏm dây.Hiệu quả của bàikinh Huỳnh lương Dẫn vượt quá mức tưởng tượng của Lãnh Tâm Thần Ni! Dụng ý của Ni cô là mượn tiếng mỏ câu kinh để ru ngủ bọn tay chân bộ hạ của Tiết Hoa Diễm, Ni cô quên đi môn đại thừa âm công trị lành bịnh nội thương một cách thần diệu. Chính điểm ấy Văn Tử Lăng nhớ rõ hơn ai hết! Nếu không có tiếng mỏ ấy chàng đã bỏ mạng từ lâu rồi! Sau khi thụ thương trong trận ác chiến dưới mộ huyệt của Túy Tâm Tiên Tử.Chợt nom thấy ni cô, Nam Cung Minh giương đôi mắt kỳ dị nhìn ba `ta, một dòng máu tươi từ khóe miệng lão chảy xuống, nhuộm đỏ cả tấm lụa trắng đang phủ trên mình.Tiết Hoa Diễm thấy thế vụt nóng ruột kêu to lên:- Nam Cung Minh nội thương của ông rất nặng, chớ cử động!Lão già dường như chẳng nghe tiếng gọi, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Ni cô, ấp úng thốt:- Nhạn Dung! Nhạn Dung! Phải chăng bà chính là Ngũ Nhạn Dung?Thần sắc của ni cô vụt tái nhợt, nét mặt kinh hoàng bối rối, giây lâu bà mới trấn tỉnh!Bần ni pháp hiệu Lãnh Tâm! Nhạn Dung đã chết mất từ lâu rồi!Mặc dù cố giữ giọng trầm tĩnh, nhưng xuyên qua giọng nói run run của bà, không thể giấu được sự xúc động mãnh liệt đang vò nát con tim.Nam Cung Minh vùng vẫy kêu to:- Không! Không... bà chính là Ngũ Nhạn Dung! Dù cho xa cách bap nhiêu thời gian, hay non dù mòn biển có cạn đi nữa, chỉ nhìn thoáng qua tôi cũng biết rõ là bà! Nhạn Dung! Mãi đến bây giờ bà vẫn không hiểu rõ nỗi lòng của tôi sao?Mấy chục năm qua, không lúc nào mà tôi không tưởng nhớ đến hình bóng yêu kiều của bà. Đã mấy phen rồi, tôi thường lên đến Bạch Vân Am để nhìn trộm nơi ăn chốn ở của bà, cho vơi bớt bao niềm khắc khoải.Thần sắc của Lãnh Tâm Thần Ni từ xanh xám đổi ra tái nhợt bà trấn áp ngọn lửa lòng đang dày xéo con tim:- Bần ni đã lánh tục từ lâu!... Chuyện đã qua xin ông đừng nhắc nữa...! Cõi lòng tôi đã nguội lạnh mất rồi!Nhạn Dung! Thế ra bà nỡ dứt bỏ mối tình thật ư?Lãnh Tâm Thần Ni chớp chớp đôi mi, một luồng kình lực chôn dấu từ lâu vụt thoáng qua đôi mắt rất đẹp của bà, nhưng phút chốc nó vụt tắt hẳn, bà lắc đầu thở dài:- Đồ Nhi! Chúng mình nên mau rời khỏi nơi đây thôi!Lão Nam Cung Minh vụt kêu to:- Nhạn Dung! Không thể được! Bà không thể đi được!Nói xong lão liền cố gắng vùng dậy loạng choạng bước đến định ngăn cản ni cô... Nhưng vết thương vụt bộc phát, lão cảm thấy đau nhói nơi tim, rồi ngã gục xuống bên chân ni cô.Tiết Hoa Diễm không dằn được cơn ghen tức bà lồng lộn gào to:- Nam Cung Minh! Thì ra ngươi vẫn còn si mê như điên dại ả Ni cô này, những lời đường mật của ngươi nơi Hồng Phong Cốc hoàn toàn giả dối cả! Đồ lường gạt... vô lương tâm...BÀ điên tiết thuận tay với lấy bình độc dược trên bàn, ném thẳng vào đầu lão già.Bình độc dược trúng vào đầu lão già vỡ làm hai mảnh, một chất thuốc màu đen đặc kẹo, tạt ra tung tóe, thấm cùng mặt mũi hắn...Lãnh Tâm Thần Ni cả kinh kêu lên:- Đấy là loại Thi Độc dược!Tiết Hoa Diễm bước tới cười gằn:- Ngươi đoán rất đúng,,,đây là loại độc dược nguy hiểm nhất.Bà đưa tay lão Nam Cung Minh dậy:- Nam Cung Minh... Ông phải biết, một khi Thi độc thấm vào da thịt rồi, hậu quả của nó sẽ ra sao?Lào già gắn gượng đáp:- Chỉ trong một giờ sau thân thể ta sè tan biến thành một vũng máu đỏ! Nhạn Dung! Hôm nay lào phu sung sướng nhắm mắt lìa cõi đời này, có mặt ba `tại đây, ta sẽ không còn oán hận gì cả.Tiết Hoa Diễm nghẹn ngào đưa tay vói lấy nữa bình Thi Độc còn lại đưa đến trước mặt lão già dịu dàng an ủi:- Nếu ông chịu uống vài giọt độc dược này thôi, ông sè thoát khỏi tay tử thần.Lào già vùng vẫy kêu to:- Không! Lào phu thà thác chứ không thể biến thành một độc nhân!Tiết Hoa Diễm điên tiết cười lên the thé:- Hiện tại! Quyền định đoạt sự sống chết củA ông về nơi tay ta.Vừa nói bà liền đưa tay điểm vào huyệt yết hầu của lão già, mồm lão bất đắc dĩ từ từ mở toát ra, bà nhanh nhẹn đưa bình thuốc đổ rốc vào.Lãnh Tâm Thần Ni định đưa tay ngăn cản, sau phút do dự bà liền bãi bỏ ý định ấy, thở dài một tiếng, đoạn quay về phía Mộ Dung Hồng giục:- Đồ nhi!.. Chúng mình đi thôi!Nói xong Ni cô liền lập tức cất bước quay mình đi trước, Mộ Dung Hồng và hai ả tì nừ lục tục theo sau, tiếng chân khua động trên hành lang nhỏ dần...Thình lình.. một tiếng quát to làm rung chuyển cả tòa hầm kien cố.Tử Lăng giật mình ngơ ngác, chàng nhủ thầm:- Lại có trận ác chiến xảy ra nữa!Tiếng mỏ vụt nỗi lên liên hồi...Chỉ trong chốc lát... tiếng mỏ câu kinh xa dần... rồi chìm hẳn vào đêm tịch mịch....Trong đại sảnh.... dưới ánh những ngọn bạch lạp gần tàn. Tiết Hoa Diễm như điên dại giương đôi mắt đỏ ngầu cười lên khanh khách... bà đưa nữa bình Thi độc còn lại, tự trút vào miệng rồi nuốt sạch....