Chương 2
Phù Điêu Thông Đạo

    
"u La thần vương, phù điêu thông đạo này là thứ gì?" Tần Vũ hỏi.
Tu La thần vương cười rồi nhìn Khương Lan bên cạnh: "Khương Lan, ngươi tới giải thích rõ ràng cho Tần Vũ đi." Khương Lan cười nhẹ gật đầu, rồi nhìn Tần Vũ nói: "Tiểu Vũ, lần trước Thiên Tôn sơn hàng lâm, thông đạo chúng ta tiến vào Thiên Tôn sơn chính là Phù Điêu thông đạo. Lần này có phải là phù điêu thông đạo không thì chưa chắc... Ta nói đại khái về phù điêu thông đạo lần thiên tôn sơn hàng lâm trước cho ngươi nghe."
"Phù điêu thông đạo này, xuất hiện dưới chân Thiên Tôn sơn, tất cả thần vương chỉ cần bước một bước vào thì không thể phi hành, càng khỏi nói đến thuấn di nữa. Trong phù điêu thông đạo, chỉ có thể dùng hai chân di chuyển. Sau khi ra khỏi phù điêu thông đạo, chính thức bước vào trong thiên tôn sơn. Mới có thể phi hành, thuấn di..." Khương Lan tóm tắt qua một lượt.
Phù điêu thông đạo là cái gì, không cần biết quá rõ ràng. Biết là bước vào đó, không thể phi hành, thuấn di là đủ rồi.
"Không thể phi hành, thuấn di."
Tần Vũ nghĩ đi nghĩ lại, có thể khiến thần vương không thể thuấn di, chỉ cần đông kết không gian là được. Nhưng muốn làm tới mức thần vương không thể phi hành... thì quả là khủng bố.
Có thể khiến thần vương đi bộ, nhưng không thể phi hành. Đó là loại thần thông gì?
Ít ra Tần Vũ không làm được.
"Tần Vũ, ta đi chào mấy ông bạn già đây, xin lỗi." Giọng Tu La thần vương La Phàm cắt ngang luồng suy nghĩ của Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười gật đầu: "Tu La thần vương đừng để ý đến ta."
Sau đó Tần Vũ cùng Khương Lập, Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong mấy người đứng chụm vào một chỗ, Thiên Tôn sơn đỏ rực từ từ hàng lâm.
"Vũ ca, huynh nói xem thần giới có bao nhiêu thần vương chưa tới đây?" Khương Lập cười hỏi.
Chỗ này số lượng thần vương khoảng bốn chục người, theo Khương Lập thấy, hầu như mỗi thần vương ở thần giới đều tới rồi. Số người chưa tới đếm trên đầu ngón tay.
Tần Vũ đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
"Có ba thần vương chưa tới, trong đó có vị ở huyết hải." Tần Vũ nói: "Tất nhiên, nếu như có người có thể tránh được ta dọ tìm, thì không chỉ ba người. Nếu như có người đó tồn tại, chắc cũng chẳng hề kém thần vương ở Huyết hải."
Trong lúc Tần Vũ và Khương Lập nói chuyện, Thiên Tôn sơn lơ lửng cuối cùng cũng hàng lâm xuống mặt biển Tu La hải, toàn đáy tiếp xúc với mặt biển Tu La hải, rồi hoàn toàn ngừng không hạ xuống tiếp.
"Keng."
Một tiếng kim loại chạm vào nhau đột nhiên từ dưới chân thiên tôn sơn truyền ra, phát tán bốn phương tám hướng, trong nháy mắt vang khắp cả thần giới. Toàn bộ thần vương đứng quanh thiên tôn sơn nghe thấy âm thanh đó đều chấn động trong lòng, sau đó mọi người chợt bừng tỉnh, không hẹn cùng bay tới nơi phát ra âm thanh đó.
"Âm thanh đó?" Tần Vũ có chút nghi hoặc, Khương Lập đứng cạnh cũng không hiểu?
"Phù điêu thông đạo mở rồi." Khương Lan cười nói, "Tiểu Vũ, không cần lo lắng, hiện tại không có nguy hiểm gì. Chỉ cần tiến vào là được... mà dù có nguy hiểm. Sợ là cũng chẳng mấy người làm ngươi bị thương được."
Liền đó Khương Lan, Tả Thu Lâm, Dịch Phong ba người cười nói bay về phía chân thiên tôn sơn. Không gian lực trong tân vũ trụ của Tần Vũ bao trùm cả Thiên Tôn sơn, nháy mắt phát hiện được sự biến hóa của Thiên Tôn sơn.
Mặt nước Tu la hải dưới chân Thiên Tôn sơn hoàn toàn bình tĩnh, bình tĩnh như một mặt gương, không gợn sóng một chút nào.
Phía chân Thiên Tôn sơn, xuất hiện một thông đạo đi vào cao một người rộng nửa người, tỏa ra hào quang mầu đen vô hạn, đó là thông đạo duy nhất có lẽ là Phù điêu thông đạo mà Tu la Thần vương, Khương Lan nói tới.
"Khí tức quả là lợi hại."
Lúc không gian lực tân vũ trụ của tần Vũ chạm vào hào quang mầu đen ở cửa thông đạo, Tần Vũ cảm thấy thông đạo đó mang đến cho không gian lực của tân vũ trụ một cảm giác áp chế.
"Lập nhi, chúng ta đi xem xem sao." Tần Vũ nhìn Khương Lập, Khương Lập mỉm cười gật đầu.
Hai người sánh vai bay tới, thông đạo phát ra hào quang mầu đen chỉ cách mặt nước biển một xích.
Lúc này từng vị thần vương bước vào, không ít thần vương vẻ mặt bình thản, nhưng ánh mắt toát lên vẻ cẩn thận. Lúc thấy vợ chồng Tần Vũ bay tới, một nhóm thần vương chuẩn bị bước vào lập tức lùi bước đứng sang một bên.
"Tần Vũ, xin mời vào trước." Thần vương Đoan Mộc Lưu ở Nam cực Kính Quang thành cười nói.
Tần Vũ cũng không từ chối, vì hắn biết từ chối cũng vô ích, liều cười với các vị thần vương xung quanh rồi nắm tay Lập Nhi bước vào thông đạo hào quang mầu đen.
Lúc bước vào trong thông đạo, tâm trạng Tần Vũ hoàn toàn bình tĩnh lại.
"Hóa ra đây là phù điêu thông đạo." Tần Vũ cười nhẹ, Khương Lập cũng nắm tay Tần Vũ, như đang du ngoạn, cẩn thận nhìn phù điêu thông đạo.
Phù điêu thông đạo là một thông đạo thẳng tắp.
Thông đạo cũng chỉ rộng cho hai, ba người đi ngang hàng, toàn bộ thông đạo được cấu tạo thành từ một loại khoáng thạch màu đen. Đồng thời hai bên tường các tác phẩm phù điêu từng cái một.
"Kỹ thuật điêu khắc này, quả là vụng về." Tần Vũ nhìn một lúc lâu, rồi cúi đầu thờ dài, "Tuy phù điêu phía sau so với phía trước tiến bộ rất nhiều, nhưng vẫn còn vụng về..."
Bước đầu tiên luyện chế khí phôi trong luyện khí, liên quan đến mô hình của phôi, với các họa tiết điêu khắc... Tần Vũ tất nhiên có tư cách phát ngôn về việc này.
"Muội thấy cũng khá." Khương Lập cười nói, "Phù điêu trong phù điêu thông đạo cái sau tốt hơn cái trước, không ngừng tiến bộ. Muội tưởng, đi đến hết... phù điêu chỗ đó có thể khiến kinh ngạc."
Tần Vũ cười.
Hắn cảm thấy rất kỳ quái, cuối cùng là ai đặt phù điêu ở đây, kể cả dạo tự nhiên cũng chưa nhập vào được được điêu khắc. Tác phẩm như vậy cũng mang ra, mất mặt rõ ràng.
"Theo ý kiến của Tu La thần vương, Lan Thúc... phù điêu thông đạo lần trước lúc thiên tôn sơn hàng lâm đã xuất hiện qua. Chẳng lẽ chủ nhân của vũ trụ này, cố ý mang ra cho mọi người xem?"
Tần Vũ lại bắt đầu tò mò.
Phù điêu này, cuối cùng là ngụ ý gì?
Càng tiến về phía trước, Tần Vũ càng lúc càng kinh ngạc, bởi vì càng ở sâu bên trong, kỹ thuật phù điêu càng lúc càng cao siêu. Tới tận cùng thông đạo, bức phù điêu cuối cùng, cả Tần Vũ cũng cảm thấy kinh hoàng.
Bức phù điêu cuối cùng là một thanh kiếm.
Kiếm khí tung hoàng, tê liệt không gian.
Không gì không phá hủy được.
"Kiếm ý thật kinh người." Nhìn bức phù điêu cuối cùng, sâu trong tim Tần Vũ như có một loại giao cảm, một cảm giác vô cùng kỳ diệu... giống như cảm giác lúc thế giới càn khôn vỡ ra, vũ trụ hình thành.
Cực kỳ đặc biệt, Tần Vũ chợt dừng bước, ánh mắt không rời bức phù điêu. Phía sau từng thần vương bước qua, chỉ có Tần Vũ tiếp tục đứng ở đó. Khương Lập đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên, vì sao Tần Vũ lại để ý đến bức phù điêu cuối cùng như vậy.
"Vũ ca, đến của phù điêu thông đạo rồi, chúng ta ra đi." Một lúc sau, Khương Lập cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ồ." Tần Vũ chợt tỉnh, "Được, chúng ta ra ngoài."
Tần Vũ nắm tay Khương Lập bước ra khỏi phù điêu thông đạo, khung cảnh trước mắt đã thay đổi. Lúc trước ở bên ngoài, toàn bộ thiên tôn sơn như đỏ rực.
Thực ra, màu đỏ rực đó chỉ như một lớp da.
Thiên Tôn sơn chủ yếu được cấu tạo bằng thanh thạch, hoàng thạch, ở đây, quái thạch khắp nơi, có lúc còn có nước rỏ tí tách, có chỗ cả một vùng tảo xanh, có thể nói thiên tôn sơn này cũng rất lâu đời rồi.
Phù phù phù...
Chỉ thấy không trung bên trong thiên tôn sơn từng bóng người liên tiếp bay lên trên không, phần lớn thần vương đã phi hành. Chỉ có điều phi hành thế nào cũng không thể xuyên qua lớp vỏ màu hồng, cũng chính là thần vương tù lung (nhà tù thần vương).
"Tiểu Vũ." Khương Lan bay tới.
"Lan thúc." Tần Vũ và Khương lập ra chào.
Khương Lan cười nói: "Thế nào? Cảm giác thiên tôn sơn này thế nào."
"Không tồi, phù điêu thông đạo để lại ấn tượng nhất cho cháu." Tần Vũ lại nghĩ về bức phù điêu, đột nhiên nẩy ra ý, "Đó chắc là quá trình phát triển của một cao thủ, từ từ làm phù điêu, bức phù điêu cuối cùng chính là tác phẩm đại thành."
"Ấn tượng?" Khương Lan có chút kinh ngạc.
"Lan thúc, chẳng nhẽ người không cảm thấy bức phù điêu cuối cùng không tầm thường?" Tần Vũ cười trả lời.
Khương Lan nói: "Bức phù điêu cuối cùng, cuối cùng đem kiếm ý trong kiếm đạo đặt vào, có gì khác nữa."
"Không, không phải thế."
"Tần Vũ lắc đầu, cháu có thể cảm nhận, bức phù điêu đó ẩn chứa một loại 'đạo' cực kỳ đặc thù, chỉ là đạo lộ tu luyện của cháu và nó không giống nhau, không thể cảm nhận hoàn toàn, chỉ có thể liên kết tâm linh cũng làm cho cháu sốc rồi."
"Thật à?" Khương Lan bắt đầu kinh ngạc.
Nhiều năm rồi nhưng lão vẫn không thể phát hiện các phù điêu dùng để trang trí trong phù điêu thông đạo có chỗ nào đặc biệt.
Tần Vũ vừa trả lời, nhưng lúc đó, từ trên đỉnh thiên tôn sơn cách chân núi hơn trăm vạn dạm, phát ra ánh sáng xanh dầy đặc. Với ánh sáng vô biên, ngay lập tức phủ khắp màu thanh tối lên toàn bộ thiên tôn sơn.
"Xuất hiện rồi? Nhanh thế à?" Trong ánh mắt Khương Lan sáng lên chút vui mừng.