Có một tín đồ Phật giáo rất sùng kính Quan Thế Âm Bồ Tát. Nghe người ta nói Quan Thế Âm Bồ Tát thường xuất hiện tại đạo tràng ở núi Phổ Đà ngoài Nam Hải, anh ta khăn gói lên đường chiêm bái. Sau bao gian lao, vất vả, cuối cùng anh ta cũng đến được núi Phổ Đà. Nhưng tìm mãi chẳng thấy Bồ Tát đâu, anh ta bèn hỏi một vị hoà thượng: “Xin hỏi đại sư, sao tôi không thấy chân thân của Đức Quan Thế Âm Bồ Tát?”. Hoà thượng cười nói: “Quan Thế Âm Bồ Tát hoá thân thành muôn hình vạn tướng, không đâu là không có, không lúc nào là không hiển hiện”. Anh ta lại hỏi: “Nếu vậy sao tôi không thấy? Làm sao thấy được Quan Thế Âm Bồ Tát?”. Hoà thượng hỏi: “Anh có thật lòng muốn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát không?”. Anh ta đáp: “Đương nhiên là muốn rất thật lòng”. Hoà thượng lại nói: “Anh đến núi Phổ Đà tìm Bồ Tát, còn Bồ Tát lại về nhà anh tìm anh rồi! Thôi, anh về đi, sẽ thấy Quan Thế Âm Bồ Tát đang ở nhà anh”. Anh ta ngạc nhiên nhưng nghĩ người xuất gia đáng kính như lão hoà thượng không thể nào nói dối, bèn hỏi: “Bố Tát hoá thành muôn hình vạn tướng, làm sao tôi nhận ra được?”. Hoà thượng đáp: “Anh cứ về nhà, thấy người nào mặc áo trái, đi dép trái thì đó chính là Bồ Tát sống”. Anh ta nghe vậy, vội vã quay về. Đến nhà, trời đã khuya, anh ta bèn đập cửa. Mẹ anh vội vàng chạy ra mở cửa. Anh ta xông thẳng vào nhà, ngó quanh ngó quất, nhưng không thấy Bồ Tát đâu cả. Lúc quay ra, chợt thấy người mặc áo trái, đi dép trái đang đứng trước mặt mình. Đó chính là mẹ anh ta. Thì ra, khi nghe con gọi cửa, người mẹ vội vã khoát áo, xỏ dép chạy ra, nhưng vì lật đật quá nên mặc áo trái, đi lộn dép. Lúc này, anh ta mới hiểu lời của lão hoà thượng: Bồ Tát sống chính là người mẹ hiền lúc nào cũng lo lắng, quan tâm chăm sóc cho con. (Theo Chan Gushi)