"oàng Ngư đại ca." Tử Hà đột nhiên đứng lên, trong mắt hiện lên vẻ tha thiết. "Ngươi phải đi?" Hồng Vân nhướng mày nhìn Hầu Phí. Hầu Phí bất đắc dĩ gật đầu nói: "Đúng vậy, ta có việc quan trọng. Tử Hà, Hồng Vân các nàng yên tâm, qua một đoạn thời gian ta nhất định sẽ đi tìm các nàng." "Thật chứ?" Trong mắt Tử Hà lộ ra một tia kinh hỉ, ánh mắt Hồng Vân cũng thoáng hiện lên, chỉ là trong nháy mắt liền biến mất, khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như trước. "Ai cần ngươi tìm?" Hồng Vân lãnh đạm nói. "A, Hoàng Ngư đại ca, chúng ta đã ra ngoài chơi ba tháng rồi cũng đã đến lúc phải trở về. Lần này trở về, thật không biết lúc nào mới có thể lại được ra ngoài." Tử Hà nhẹ giọng nói. "Đại nhân, các món ăn của người đây." Lúc này tiểu nhị trong tửu lâu đã mang đồ ăn tới, chỉ là bọn Hầu Phí ba người không có tâm tình để ăn. "Trở về? Tử Hà, nàng luôn nói các nàng sống ở tại cung gì đó, rốt cuộc là cung nào? Ở đâu? Nói cho ta biết. Sau này ta cũng có thể đi tìm các nàng." Hầu Phí hỏi. Tử Hà cùng Hồng Vân nhìn nhau, cuối cùng hướng về phía Hầu Phí lắc lắc đầu. "Cung chủ có lệnh, chúng ta không thể lộ tin tức ra ngoài." Tử Hà bất đắc dĩ nói. Ngay cả người dễ gần nhất là Tử Hà cũng không trả lời, Hầu Phí biết chính mình cũng không có biện pháp để Tử Hà cùng Hồng Vân nói ra, trong lòng thầm nghĩ: "Hừ. Xem ra đến lúc đó chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của đại ca để tìm kiếm nơi ở của Tử Hà." "Tử Hà, Hồng Vân, ta đi trước đây, các nàng trước hết hãy ăn đi đã." Hầu Phí nói. Tử Hà, Hồng Vân đứng dậy, tiễn Hầu Phí ra khỏi tửu lâu, trong nháy mắt Hầu Phí đã hóa thành một đạo lưu quang biến mất trong tầm mắt các nàng. "Hồng Vân tỷ tỷ, lần tới chúng ta khi nào mới có thể ra ngoài? Có thể xin với cung chủ. Cung chủ cũng rất thương yêu chúng ta mà." Tử Hà nhìn Hồng Vân. Hồng Vân nhíu mày: "Lần này Thiên Tôn sơn xuất hiện. Cung chủ bởi sự tình Thiên Tôn sơn đã rất phiền lòng, chúng ta lần này trở về, cũng không nên quấy rầy cung chủ. Đợi sự việc Thiên Tôn sơn giải quyết xong, chúng ta sẽ cầu cung chủ, đến khi đó tương đối dễ dàng thành công hơn." Tử Hà cũng nhẹ nhàng gật gật đầu. Tử Huyền phủ, tại một tòa tiểu viện u tĩnh, Tần Vũ đang đứng trong sân, lo lắng nhìn cửa phòng đang đóng, đi qua đi lại. Bên trong sân không chỉ có Tần Vũ, còn có thân phụ Tần Đức, Phong Ngọc Tử, cũng có Tần Phong, Tần Chính, Hắc Vũ, Hầu Phí một đám hảo huynh đệ, đồng thời Khương Lan, Dịch Phong, Tả Thu Lâm cũng đang lẳng lặng chờ tại đây. Tần Vũ lo lắng, không nhịn được đứng dậy. "Tiểu Vũ, bình tĩnh lại." Khương Lan đứng bên cạnh nói. Tần Vũ bất đắc dĩ cười, thê tử của mình đang ở bên trong, mình như thế nào mà bình tĩnh được. Trọng yếu nhất là …… Khương Lập đã ở bên trong rất lâu rồi. "Hy vọng sinh nhanh lên một chút." Tần Vũ trong lòng thầm nghĩ, sau đó cố nén lo âu ngồi xuống đợi. Sau một lúc lâu, Tần Vũ nhịn không được lại đứng dậy. Đột nhiên – "Oa -" chỉ nghe tiếng khóc của hài nhi vang lên, các thần vương trong sân, Tần Đức, Tần Chính tất cả mọi người đều đứng hết dậy. Tần Vũ phảng phất như bị lôi điện đánh trúng, đứng ở đó bất động. "Ta có hài nhi rồi?" Tần Vũ đột nhiên bừng tỉnh, từng bước tiến tới trước cửa phòng. "Chúc mừng!" Thê tử của Hắc Vũ, 'Bạch Linh' từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy vui sướng, liền nói: "Là con trai. Là con trai, một đứa bé rất đáng yêu." Tần Vũ trực tiếp đẩy cửa phòng lao vào. Trong phòng lúc này có mấy thị nữ hầu hạ. Khương Lập giờ đã thay quần áo khác, trên tay ôm một hài nhi, nhìn không chớp mắt vào hài nhi trong lòng,y đến, sau một hồi, Chu Hiển đã bay đến trước mặt một thượng bộ thiên thần. - Điện hạ. Vị thượng bộ thiên thần thấy Chu Hiển vội hành lễ. - Lưu Sam, ngươi tuyển một trung đội thiên thần tinh anh, theo ta dạo một vòng tiên ma yêu giới, đến dạo chơi một vòng phàm nhân giới trong chốc lát. Chu Hiển cười nhạt nói. Lưu Sam mặc dù nghi hoặc, nhưng quyền điều phái một trung đội tinh anh, Chu Hiển cũng có. - Dạ, điện hạ. Chu Hiển gật nhẹ, lập tức mục quang nhìn vào hư không. Khóe miệng phát ra một nụ cười lạnh lùng: - Tần Vũ, ta vẫn không tin, một chút ngươi cũng không tiếp xúc với thân nhân. Không lâu sau đó, Chu Hiển lại mang theo một trung đội thiên thần tinh anh, thông qua thần giới không gian chi môn mà Lôi Phạt thành chưởng quản, tiến về tiên ma yêu giới trong khi các vị thần giới Thánh Hoàng toàn lực truy tầm, Tần Vũ và Khương Lập chính là ở trong tân vũ trụ Tử Huyền tinh - Tử Huyền phủ cử hành hôn lễ long trọng. Quá trình hôn lễ, hoàn toàn là dùng các phương thức bái thiên, nhập động phòng mà Tần vương triều trong quá khứ lưu truyền lại. Tử Huyền phủ của Nặc Đại lơ lửng giữa không trung của hải dương, chung quanh mây mù vờn quanh, hai đầu của Tử Huyền phủ có hỏa diễm, hàn khí quấn quanh, mà bên trong tử huyền phủ lại có không ít người. Trong Hoàn Vũ điện của Tử Huyền phủ mọi người tụ tập, ở giữa chính là Tần Vũ và Khương Lập mặc đại hồng hỉ bào. - Nhất bái thiên! - Phúc bá đứng bên cạnh cao giọng hô. Tần Vũ và Khương Lập đều quay về bái bầu trời bên ngoài điện một bái, đứng bên cạnh có Hầu Phí, Hắc Vũ. Còn có thê tử Hắc Vũ cùng nữ nhân của mọi người, ai nấy đều trông rất vui vẻ, cười nói với nhau. - Nhị bái cao đường. - Thanh âm của Phúc bá lại vang lên. Tần Vũ và Khương Lập xoay người, bái hai người Khương Lan, Tần Đức ngồi đối diện phía trên, Khương Lan và Tần Đức trên mặt cười tươi như hoa - Ha ha, hảo hảo. - Khương Lan cười to nói. Tần Đức càng cười ha hả nói: - Trong ba đứa con trai của Tần Đức ta, đứa thứ ba là kết hôn trễ nhất, ha ha… Có phải như vậy không? Tần Phong và Tần Chính cả tằng tôn cũng có. - Phu thê giao bái! Tần Vũ và Khương Lập quay đầu đối mặt nhau bái một bái, không biết là khẩn trương như thế nào, hai người đụng đầu vào nhau một cái, thật sự làm tiếng cười vang lên trong Hoàn Vũ điện. - Cùng nhập động phòng. Mặc dù nói là cùng nhập động phòng. Bất quá Tần Vũ còn chưa kịp cùng Khương Lập nói gì nhiều, đã bị kéo đi bồi mọi người uống rượu. - Chúc mừng đại bá. Nữ nhân của Hắc Vũ ‘Hắc Đồng` nâng chén, nhìn Tần Vũ cười nói. - A, Tiểu Đồng. Tần Vũ tự nhiên nhớ rõ đứa nhỏ Hắc Đồng này, nhất là trong lúc này. Một vị cô nương xinh đẹp đứng bên cạnh Hắc Đồng, nâng chén nói với Tần Vũ: - Chúc mừng đại gia gia. Tần Vũ ngớ ra. - Đại bá, đây là con gái của ta và Quách Phàm ca ca. Hắc đồng nói ngay. - Chúc mừng đại gia gia. Lại có một thanh niên hành lễ với Tần Vũ, Hắc Đồng cũng vội vàng nói: - Đại bá, đây là con trai của ta và Quách Phàm ca ca. Chính Tần Vũ mới vừa kết hôn, lúc đầu hắn chăm lo cho Hắc Đồng lớn lên, không ngờ hắn đã có hai đứa hài tử rồi. Những người trong bàn nhìn vẻ mặt của Tần Vũ. Nhất thời cười rộ lên. Hầu Phí càng cười to, ôm bụng cười sặc sụa: - Ha ha. Đại ca, biết là mình chậm rồi hay sao, bất quá đừng có lo, sau này cùng tẩu tẩu cố gắng. Sanh ra vài đứa con nít. - Ngươi còn nói ta. Tần Vũ nhìn ra không ngờ người nói câu đó chính là Hầu Phí. - Tam đệ, ngươi đứng đó làm gì, nhanh đến đây, nơi này còn có một đám người đang chờ. - Tần phong cười kéo Tần Vũ đến bàn bên cạnh. - Đây là con của con gái thứ ba của ta, đây là chồng của con gái ta, đây là… Người trong bàn này đều là vãn bối của Tần Phong, trong lúc bồi tửu, Tần Vũ cảm thấy xấu hổ, dường như ngoại trừ Hầu Phí, huynh đệ của mình mỗi người đều có một đám con cháu rồi. Đến nửa đêm, Tần Vũ mới thoát khỏi vòng vây của mọi người, bước vào động phòng. Ánh sáng từ ngọn nến đỏ phảng phất làm cho cả căn phòng như bị bao trùm bởi một màn sa mỏng, làm cho người ta trong lòng càng thuot; Khương Lập ngẩng đầu nhìn Tần Vũ một cái, bĩu môi nói. "Nếu không tin muội nghe tim huynh đập nè" Tần Vũ cười nói với giọng trêu chọc. Khương Lập còn cố ý ghé vào ngực Tần Vũ lắng nghe. Đột nhiên. Hai người đều yên lặng. Tần Vũ cảm thụ được hơi ấm từ thân thể Khương Lập, ngẩng đầu ngắm trời đêm, trong lòng hết sức phức tạp. Tần Vũ rất rõ, Lập nhi chỉ cần ở bên cạnh hắn tại một chỗ, không cần biết đó là nơi nào. Nhưng mà. Hầu Phí, Hắc Vũ thì sao? Còn tử đệ Tần thị nhất tộc thì sao? Hoặc là, con của hắn và Lập nhi trong tương lai thì sao? Không lẽ để con mình một mực trốn tại vũ trụ không gian này vĩnh viễn không ló mặt ra? Phải một mực giấu đầu giấu đuôi? Tình cảnh này Tần Vũ vô luận thế nào cũng quyết không để nó phát sinh. "Vì mấy người phụ vương, vì tử đệ Tần thị nhất tộc, vì bọn Phí Phí và Tiểu Hắc. Cũng là vì con cái trong tương lai của mình và Lập nhi … Vô luận ra sao ta cũng phải chân chính giao phong với đám thánh hoàng một trận. Vô luận ra sao ta cũng phải chiến đấu tại thần giới vì bọn họ một phen" Tần Vũ tự nhủ trong lòng. Lúc này hắn cảm thấy trách nhiệm. Tuy Lập nhi không yêu cầu chính hắn sẽ không tha thứ cho bản thân. "Thần giới. Ta còn phải quay lại thần giới" Tần Vũ tự nhủ trong lòng. Thần giới, đó chính là chiến trường của Tần Vũ và thần vương!