Đang nằm đọc tiểu thuyết Hoài nghe có tiếng ai nói chuyện loáng thoáng với bà ngoại ngoài sân sau.- Dạ... Bà Hai... - Con Hai đó hả... Con dạo này lớn đại trông ngộ hết sức...- Dạ...- Con kiếm thằng Hoài hả con...?- Dạ... Anh Hoài có nhà không bà Hai?- Có... Chắc nó đang đọc sách. Thằng đó nó mê sách không thua gì mê con gái...Hoài nghe có tiếng con gái mà anh đoán là Tiên Sa cười ròn tan.- Dạ... Chắc ảnh hư lắm hả bà Hai?- Coi vậy chứ nó tình nghĩa lắm con à... Khi nào rảnh là nó về thăm bà... Có nó cũng vui cửa vui nhà... Hai bà cháu hủ hỉ với nhau...Tiên Sa quay lại khi nghe tiếng tằng hắng của Hoài vang lên sau lưng.- Hoài nghe chưa... Ngoại nói Hoài hư lắm...- Tiên Sa xạo... Hoài đâu có nghe ngoại nói. Con đâu có hư hả ngoại?Bà ngoại xoa đầu cháu.- Hông... Con hổng có hư... Hai đứa bây coi bộ đẹp đôi dữ... Con Hai chịu hôn bà làm mai cho...Hoài cười lớn còn Tiên Sa mặt đỏ au vì mắc cỡ. Nàng lí nhí trong miệng.- Dạ... Con cám ơn bà Hai... Đi Hoài... - Đi đâu?Tiên Sa nói nhỏ như cố ý cho một mình Hoài nghe mà thôi.- Hai đứa mình đi bồi vườn...Vừa qua khỏi cây cầu thứ nhất Tiên Sa khều tay Hoài.- Mình đi tắt lẹ hơn và ít có ai thấy...Không khí trong vườn dừa mát rời rợi. Tiếng chim cu gáy buồn buồn lẫn trong tiếng gió xào xạc lá dừa làm thành thứ âm thanh kỳ lạ.- Tiên Sa...- Dạ...Tiếng " dạ của Tiên Sa nghe thật êm, thật dịu và ngọt ngào như nước dừa xiêm vừa mới hái khỏi cây.- Hoài muốn nói gì?- Không... Hoài chỉ muốn nghe tiếng của Tiên Sa, chỉ muốn biết Tiên Sa còn ở bên cạnh...Tiên Sa cười thành tiếng nhỏ. Hoài cũng cười:- Tối hôm qua nằm đọc sách Hoài nghĩ ra ý nghĩa của hai chữ Tiên Sa. Tiên Sa là tiên bị đày sa lạc xuống trần thế...Tiên Sa quay nhìn Hoài. Người con trai thấy mắt của cô bạn gái long lanh như giọt sương ban mai đọng trên lá dừa lúc nắng vừa lên.- Nhiều khi Hoài có cảm tưởng sợ hãi như Tiên Sa sẽ vụt bay trở lại chốn tiên cảnh bỏ Hoài bơ vơ...- Tiên Sa không bay đâu... Tiên Sa sẽ ở lại với Hoài...Tiếng nói của cô gái nhỏ như tiếng thì thầm của con nước mặn lên vào sáng sớm. Hoài bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Tiên Sa như bày tỏ sự cám ơn chân thành.- Tới rồi Hoài...Hai đứa leo xuống mương. Nước lấp xấp ngang hông.- Hoài bồi vườn nhà Tiên Sa mà Tiên Sa định trả công như thế nào đây?Giọng cười của Tiên Sa vang vang trên mặt nước đục vì bùn non.- Không... Không có trả công gì hết... Coi như Hoài làm rể không công mà...Tiên Sa cười nghẹo đầu nhìn bạn trai. Hoài im lặng rồi bất thình lình tạt nước vào mặt cô bạn gái. Buông tiếng cười trong trẻo Tiên Sa tát trả lại. Hoài chợt ngưng tát khiến cho Tiên Sa cũng ngưng. Thấy Hoài đăm đăm nhìn mình Tiên Sa không hiểu chuyện gì.- Hoài nhìn gì vậy?Im lặng không trả lời Hoài nhìn đăm đăm vào khoảng không trước mặt với ánh mắt mê mẩn, ngây ngô và khờ dại. Tiên Sa chợt hiểu. Nàng đỏ bừng cả mặt. Nàng không có mặc áo lót cho nên khi xuống nước chiếc áo vải màu đen của nàng sát vào da lộ ra bộ ngực căng cứng.- Hoài ăn gian... Hoài xấu lắm... Nghỉ chơi với Hoài... Tiên Sa hổng thèm chơi với Hoài nữa...Dùng dằng Tiên Sa trầm mình xuống nước như cố tránh thẹn thùng và cũng không để cho người bạn trai thấy thân thể của mình. Hoài thở hắt hơi dài.- Hoài xin lỗi Tiên Sa... Hoài...- Bây giờ mình làm sao đây?Tiên Sa lo lắng. Hoài nhìn cô bạn gái đang ngâm mình dưới nước.- Tiên Sa đừng lo...Hoài cởi áo sơ mi của mình đưa cho Tiên Sa.- Tiên Sa mặc áo của Hoài đi...- Cám ơn Hoài... Hoài nhắm mắt lại đi cho Tiên Sa mặc áo...Thay vì nhắm mắt Hoài đưa tay lên che mặt của mình. Thấy thế Tiên Sa quay lưng lại trong lúc mặc áo. Dù chỉ thấy chiếc lưng thon Hoài cũng cảm thấy hồi hộp và run rẩy trong lòng. Tiên Sa cũng nghe tim mình đập thình thịch. mặt nóng bừng lên vì biết có người đang nhìn mình. Mặc xong hai lớp áo Tiên Sa biết không ổn. Chiếc áo sơ mi của Hoài cũng không giúp ích gì hơn. Nàng vẫn thấy bộ ngực của mình hiện ra lồ lộ.- Hoài...Tiên Sa hầu như bật khóc. - Tiên Sa chờ ở đây... Hoài chạy về lấy cái áo khác...Chạy một mạch về nhà Hoài chụp nhanh chiếc áo thun dày và chiếc mền cũ. Ba bước nhảy, mấy bước chạy Hoài men theo con đường tắt xuyên qua khu rừng mù u cao vút và lá xanh um.- Tiên Sa...- Hoài... Tiên Sa ở đây...Bỏ chiếc mền trên cỏ tranh rồi leo xuống nước Hoài đưa cho Tiên Sa chiếc áo thun dày cộm.- Cám ơn Hoài...Tiên Sa quay lại cười với bạn trai sau khi mặc xong chiếc áo thun.- Tiên Sa không thể về nhà như thế này...Hoài gật đầu.- Tiên Sa đi với Hoài... Hoài biết một chỗ mình có thể ngồi đợi quần áo khô...Leo lên bờ Tiên Sa cười với Hoài:- Tiên Sa cám ơn Hoài nhiều lắm...- Tiên Sa còn muốn chơi với Hoài nữa không?Tiên Sa cười dặc dặc tay bạn.- Muốn chứ... Hoài có giận Tiên Sa không?- Giận... Giận nhiều lắm... Hoài chạy muốn xỉu đây nè... Tiên Sa thưởng đi...- Xạo hoài... Mới chạy có chút mà đòi thưởng...Rừng mù u hiện ra. Tiên Sa quay nhìn Hoài.- Coi chừng ma hay rắn Hoài ơi...Tiên Sa núp sau lưng bạn. Hoài cười:- Tiên Sa đừng sợ... Hoài ở trong đó cả ngày... Hoa mù u đẹp lắm, thơm lắm...Hai đứa bước trên lối mòn đi vào chính giữa khu rừng mù u. Mùi hương thoang thoảng. Hoa mù u nở trắng xóa và rơi đầy trên đất.- Thơm quá hả Hoài. Tiên Sa ở đây mà đâu có để ý vả lại trên đất của bà hai nên Tiên Sa ít khi qua đây...Cô gái mỉm cười khi thấy chiếc võng căng giữa hai thân cây mù u cao ngất.- Tiên Sa cởi quần áo phơi cho khô đi...- Hoài đi chỗ khác đi... Hoài ở đây mắc cỡ lắm... Cởi quần áo rồi lấy gì mà mặc...- Tiên Sa trùm mền kín đâu có ai thấy...Hoài bước ra bìa rừng mù u đứng ngó mong.- Hoài ơi...Nghe tiếng Tiên Sa gọi Hoài trở vào và không nhịn được cười khi thấy cô bạn gái quấn mền kín mít chỉ chừa có cái đầu và hai bàn chân. Tiên Sa đỏ mặt khi thấy Hoài nhìn mình cười chúm chím.- Hoài... Hoài đừng nói chuyện này cho ai biết nha Hoài...Nghe giọng nói van lơn của bạn Hoài gật đầu:- Hoài sẽ không nói cho ai biết đâu. Hoài sẽ giữ nó ở đây...Hoài chỉ vào ngực trái của mình. Tiên Sa nhìn bạn. Hoài thấy ánh mắt của nàng đằm thắm, trìu mến và dịu dàng. Tiên Sa ngồi lên võng.- Hoài ngồi không?- Ngồi ở đâu?- Ngồi chung võng với Tiên Sa nè...- Tiên Sa không sợ à?- Sợ gì?Tiên Sa cười vênh mặt. Hoài lúng túng.- Sợ đụng Hoài...- Hông... Miễn Hoài hứa là đừng có táy máy tay chân...Giơ hai tay lên cao Hoài cười nói trong lúc ngồi xuống chiếc võng cạnh Tiên Sa.- Hoài quý mến Tiên Sa lắm cho nên...Mặc dù bạn không nói hết câu nhưng Tiên Sa hiểu. Nhìn Hoài với cái nhìn dịu dàng nàng cất giọng nói đầm ấm và thiết tha.- Tiên Sa cũng quý mến Hoài...- Thương không?Hoài quay nhìn Tiên Sa. Cô gái cúi mặt lí nhí.- Thương... chút chút...Hoài bật cười khi thấy Tiên Sa đưa hai ngón tay lên làm dấu.- Còn Hoài...- Nhiều hơn Tiên Sa chút chút...- Hương mù u thơm quá hả Hoài?- Hồi còn nhỏ tình cờ Hoài đi lạc vào khu rừng mù u này. Mới đầu hơi sợ sau quen dần đi. Tới mùa mù u nở bông đẹp và thơm lắm...- Hoài hái cho Tiên Sa vài cái đi...- Chi vậy...- Tiên Sa ép vào sách để khi nào không có Hoài bên cạnh Tiên Sa lấy ra nhìn để nhớ Hoài...Hoài cảm thấy mắt mình cay cay. Rời chỗ ngồi Hoài hái mấy bông mù u xong trở lại cài lên tóc của bạn.- Tiên Sa đẹp như tiên bị đày...Hoài nói nhỏ. Tiên Sa cúi đầu dấu nụ cười và cũng để tránh không nhìn ánh mắt lạ lùng của người bạn trai. Nàng hiểu ánh mắt đó muốn nói điều gì. Tuy nhiên điều đó còn sớm quá và nhất là nàng chưa sẵn sàng. - Hoài coi quần áo của Tiên Sa khô chưa Hoài...- Còn âm ẩm Tiên Sa chịu mặc không?- Thôi Tiên Sa chờ chút nữa. Phải chi mình có sách đọc đỡ buồn hả Hoài...- Tiên Sa đọc hai cuốn Đoạn Tuyệt và Tố Tâm chưa?- Đọc Tố Tâm rồi... Tiên Sa vừa khóc vừa đọc nên bị má rầy là đọc làm chi ba cái sách kỳ cục...Hoài cười lớn. Tiên Sa nói như bào chữa cho cha mẹ của mình.- Ba má không có học lại quê mùa đâu có biết cái lãng mạn trong văn chương như Hoài và Tiên Sa. Tuy nhiên Tiên Sa thương và cám ơn ba má nhiều lắm vì nhờ sự hy sinh của ba má mà Tiên Sa mới được đi học...- Năm tới thi trung học xong Tiên Sa còn định học tú tài không?- Tiên Sa muốn học tú tài xong thi vào trường sư phạm. Tiên Sa thích làm cô giáo... Hoài thích làm gì?Hoài cười nhìn cô bạn gái.- Hoài thích làm đứa học trò trong lớp học của cô giáo Tiên Sa...Tiên Sa cười rũ rượi. Nhìn Hoài nàng hăm he.- Hổng có thuộc bài là bị đòn nghe chưa. Nghịch ngợm là bị cô giáo ký đầu đó...- Thương cô giáo nên Hoài không có nghịch ngợm đâu mà còn ráng học giỏi nữa...Tiên Sa không ngăn được tiếng cười khi thấy Hoài khoanh tay lại.- Học trò ngoan mà học giỏi vậy cô giáo thưởng cái gì đây...- Đưa má đây cô giáo thưởng cho...Hoài chìa má ra và Tiên Sa hôn nhẹ vào má của bạn trai.- Chịu chưa... Thôi nhe đừng có đòi thêm nữa...- Hoài cám ơn Tiên Sa...Tiên Sa nhìn người bạn trai. Hoài cảm thấy ánh mắt của nàng long lanh như ánh trăng mùng mười dọi xuống mặt nước của con rạch trước nhà bà ngoại. Dường như không tự chủ được Hoài hôn vào má của người bạn gái. Tiên Sa im lặng đón nhận sự gởi trao nhẹ nhàng và đằm thắm của người bạn trai mới quen nhưng bằng linh cảm bén nhạy của một cô gái nàng biết sẽ có nhiều gắn bó trong đời sống tình cảm của mình. Mỗi khi có dịp về thăm nhà thỉnh thoảng nàng có nghe cha mẹ nói bóng gió xa xôi về việc gả chồng cho nàng. Điều đó được chứng tỏ qua sự có mặt của bà con làm mai mối. Tiên Sa thương cha mẹ nhưng nàng lại hấp thụ nền giáo dục mới. Nàng muốn được tự do chọn lựa một người bạn trăm năm của mình. Nàng muốn hôn nhân phải đặt căn bản trên tình yêu hơn là sự môn đăng hộ đối hoặc lấy một người chồng mà mình không yêu thương và nhất là không đồng tư tưởng như mình. Nàng có những người bạn trai cùng lớp chú ý tới nhưng vì lý do nào đó nàng không cảm thấy tâm hồn giao động. Dường như nàng vẫn còn say ngủ để chờ một người trong mộng.Rồi bỗng dưng người đó đến như cơn gió tình cờ.. Người con trai Sài Gòn này có một cái gì khác với đám thanh niên quê mùa ở Châu Bình. lạ lùng hơn đám bạn trai học ở trường trung học Phan Thanh Giản mặc đồng phục trắng đi guốc vông. Hoài. Xa lạ mà gần gụi. Hoài đến từ vùng trời xa lạ. chỉ có trong giấc mơ, trong tiếng nhạc mà nàng và lũ bạn nghe từ chiếc radio nhỏ xíu. Hoài dí dỏm, lãng mạn, và tham lam đáng yêu. Hoài nồng nàn như con nước mặn hiếm hoi làm chín trái tim của một cô gái tới tuổi dậy thì muốn thử nghiệm thứ tình yêu lãng mạn mà nàng đã đọc trong những cuốn tiểu thuyết của văn chương thời tiền chiến. Hoài hiền hậu như cơn gió mát mang theo mùi hoa lục bình trôi lêu bêu trên dòng sông Ba La gần cạn nước. Hoài tình cảm như bông hoa mù u nở vào những ngày hè dịu nhẹ. Hoài đam mê như con cá bóng dừa lăn xả vào mồi mặc kệ sống chết. không cần biết tới mai sau. Hoài ngọt như nước dừa xiêm. như mọng dừa mới tách...- Tiên Sa...Tiếng gọi của Hoài mơ hồ văng vẳng.- Tiên Sa...- Dạ...Tiên Sa mỉm cười nhìn Hoài.- Trưa rồi... Tiên Sa đói bụng không?- Đói... Hoài có gì cho Tiên Sa ăn hông?- Tiên Sa thay quần áo rồi mình về nhà ngoại ăn cơm...Tiên Sa lắc đầu.- Tiên Sa thích ở đây hà. Hoài chạy về nhà ngoại lấy đồ ăn đi...- Ừ... Tiên Sa chờ nghe...Hoài cắm đầu chạy ra khỏi rừng mù u. Khi anh trở lại Tiên Sa dịu dàng trong bộ bà ba đen đang nằm trên võng im lặng nhìn hoa mù u nở trắng trên cành.Hai đứa ngồi trên xác bông mù u ăn cơm nguội với tôm kho dừa cứng cạy. Không có đủa hai đứa phải ăn bốc. Thấy cây đàn dựng dưới gốc mù u Tiên Sa cười.- Hoài đàn cho Tiên Sa nghe đi...- Hoài đàn ẹ lắm...- Xạo... Chuyện đó để Tiên Sa phê bình sau khi nghe xong... Đi Hoài... Hoài đàn hát cho Tiên Sa nghe đi...Lặng lẻ cười Hoài cầm lấy cây đàn. Tiên Sa trở lại ngồi trên võng. Âm thanh cất lên trầm ấm. thiết tha.- Nắng có hồng bằng đôi môi emMưa có buồn bằng đôi mắt emTóc em từng sợi nhỏRớt xuống đời làm sóng lêng đênhGió sẽ mừng vì tóc em bayCho mây hờn ngủ im trên vaiVai em gầy guộc nhỏNhư cánh vạc về chốn xa xôiTiên Sa cảm thấy tâm hồn của mình lao đao, xuyến xao vì giọng hát trầm buồn và thiết tha của Hoài. Như một lời tình tự, một gọi mời đầm ấm, một gởi trao dịu dàng- Nắng có còn hờn ghen môi emMưa có buồn buồn trong mắt emTừ lúc đưa em vềLà biết xa nghìn trùngSuối đón từng bàn chân em quaLá hát từ bàn tay thơm thoLá khô vì đợi chờCũng như đời người mãi âm uNơi em về ngày vui không emNơi em về trời xanh không emTa nghe từng giọt lệRớt xuống thành hồ nước long lanh...Giọng hát dứt. Nhạc nhỏ dần rối tắt hẵn mà Tiên Sa như còn như say. ngơ ngẩn. bàng hoàng. Nhìn Hoài bằng ánh mắt chan chứa tình cảm Tiên Sa nói nhỏ.- Bản nhạc hay mà Hoài hát cũng hay... Tiên Sa mê tiếng hát của Hoài rồi Hoài ơi... Bản nhạc tên là gì vậy Hoài?- Như cánh vạc bay của Trịnh Công Sơn...- Mai mốt Hoài chép cho Tiên Sa bản này nghe... Mắt nhìn vào khoảng trời cao xanh nhỏ hẹp trong khu rừng mù u Hoài lặng lẻ cười. Âm thanh của tiếng đàn nổi lên. Tiếng hát chơi vơi.- Em. lại đây với anhngồi đây với anhtrong cuộc đời nàynghe thời gian lướt quamùa xuân khẽ sangchừng như không gian đang sưởi ấm những giọt tình nồngtay này tay nắm taynhìn nhau đắm saynhư chưa bao giờnghe chừng trong mắt nâuhồn anh đã tan thành mùa xuân ngọt ngào phủ ấm thiên đường đôi ta...Đã qua đi ngày tháng úa môi sầu nhớ tình người buồn tênh...Em chút giọt lệ ấm, khóc mừng một ngày hạnh phúc miên man...qua... ngày buồn đã quavì đã có em trong cuộc đời nàyem, ngồi đây với anhcùng nhau lắng nghegiòng sông đang thầm thì trong đất những khúc nhạc tình...em, lại đây với anhngồi đây với anhtrong cuộc đời nàybên đàn chim hót canày em có nghemùa xuân đang mờ thoảng trong mát tình người... mênh mang...Ngước mặt lên Hoài thấy Tiên Sa đang nhìn mình mỉm cười.- Cám ơn Hoài...Bằng tất cả trang trọng và chân thành Tiên Sa hôn lên má người bạn trai.Thấy Tiên Sa mấp máy môi Hoài nói liền.- Đây là bài Tình Tự Mùa Xuân của nhạc sĩ Từ Công Phụng... Tiên Sa thích nhạc không?- Thích lắm...- Hoài thích thơ không?- Thích... Hoài thích thơ và nhạc... Hoài thuộc nhiều thơ lắm như của Đinh Hùng, Vũ Hoàng Chương, Xuân Diệu, Lưu Trọng Lư, Thâm Tâm... Tiên Sa thích thơ không?- Thích chút chút... Tiên Sa thích nhạc nhiều hơn... Tiên Sa thich viết nhạc mặc dù không biết nhạc lý nhiều...Cô gái ngưng nói khi thấy bạn tròn mắt nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.- Tiên Sa viết nhạc hả... Cho Hoài xem đi...- Không được đâu... Cho Hoài xem đặng Hoài cười Tiên Sa à... Tiên Sa hổng có ngu đâu...- Hoài hứa danh dự là không cười, không phê bình...- Thôi... Để Tiên Sa suy nghĩ đã...Tới ngồi chung trên võng Hoài lật tờ báo tới trang có bài Hai Sắc Hoa Ti Gôn đưa cho cô bạn gái. Tiên Sa lẩm bẩm đọc trong lúc Hoài nhìn khu rừng mù u. Giọt nắng chiều dọi xuống những lá cây mù u lung linh theo gió thành thứ hình bóng mờ ảo. Khung cảnh tịch mịch ngoại trừ tiếng lẩm bẩm đọc thơ của Tiên Sa và tiếng gió thì thầm với những bông mù u trắng lay động. Hương mù u thoang thoảng hòa lẫn với hương thơm toát ra từ mái tóc. từ thân thể của Tiên Sa thành thứ mùi hương diễm tuyệt gây trong lòng Hoài niềm rung động. nỗi ngất ngây dịu nhẹ nhưng dai dẳng. Hoài nín thở. chậm chạp quay mặt nhìn Tiên Sa. Khuôn mặt rám hồng. Hàng mi đen cong cong. Chiếc mũi thẳng xinh xinh. Một nốt ruồi đen nơi tai. Thoạt nhìn Tiên Sa không đẹp lắm nhưng càng quen biết lâu ngày Hoài mới nhận ra cái đẹp của cô bạn gái. Cái đẹp của Tiên Sa không phải riêng ở nhan sắc mà do ở sự hoà hợp diễm tuyệt của tâm hồn và thể xác. Cái đẹp của nàng phát xuất bởi tia nhìn đằm thắm. giọng nói thiết tha. sự thật thà. trung hậu. cái hồn nhiên của một người sinh ra từ thôn dã và hấp thụ giáo dục thành thị. Nàng là cô gái quê nhưng lại không có cốt cách quê mùa. Tính tình của nàng là sự pha trộn của thành thị với thôn quê. Càng trò chuyện nhiều chừng nào Hoài mới khám phá ra một điều lý thú ở Tiên Sa. Nàng thích văn chương nhất là âm nhạc. Nàng lãng mạn. đam mê. cái đam mê phát khởi từ sự thiếu thốn vì gia đình nghèo khổ. Tiên Sa nghèo nhưng nàng lại không có cái mặc cảm tư ti của người nghèo. Nàng có cái tự tín của một người hiểu được khả năng và giới hạn của mình.- Hoài...Dường như Hoài không nghe tiếng gọi bên tai mình.- Hoài ơi...Hai chữ " Hoài ơi " của Tiên Sa như lời tình tự bên tai. Hoài cảm thấy trái tim của mình nhảy nhịp. đập theo nhịp độ rối loạn hoặc không còn thứ tự nữa. Anh quay nhìn Tiên Sa và bắt gặp cô bạn gái cũng đang nhìn mình đăm đăm. Hai người nhìn nhau. Người này có thể nghe được hơi thở của người kia.- Tiên Sa...- Hoài ơi...Hai người nhìn nhau nhưng không làm gì khác hơn. Dường như họ hoàn toàn bất động không còn biết làm gì hơn là im lặng nhìn nhau hoặc không có ngôn từ nào đủ ý nghĩa để nói lên những gì mà họ nghĩ- Tối rồi Hoài... Tiên Sa phải về nấu cơm...Tiên Sa thì thầm trong lúc tựa đầu vào vai bạn. Hoài đứng lên nắm tay cho Tiên Sa đứng dậy. - Khi nào muốn gặp Hoài Tiên Sa cứ tới đây...Nhìn cảnh vật mờ ảo lung linh trong cơn nắng chiều Tiên Sa cười nhìn bạn.- Tiên Sa muốn đặt tên cho khu rừng này để kỷ niệm...- Tiên Sa muốn đặt tên gì?- " Rừng Đợi Chờ " Hoài chịu không?- Không còn tên nào hay hơn và có ý nghĩa hơn...Bước song song ra khỏi rừng mù u Hoài cười hỏi Tiên Sa.- Mai mình có đi bồi vườn nữa không?Tiên Sa háy bạn.- Hông... Nếu không có làm gì Tiên Sa sẽ rủ Hoài chèo ghe ra sông Ba Lai chơi...- Tiên Sa muốn dợt đàn không. Hoài cho Tiên Sa mượn cây đàn...- Muốn nhiều lắm nhưng Hoài lấy gì mà dợt...Hoài lắc đầu cười.- Hoài thích đọc sách khi về nhà ngoại...Cầm lấy cây đàn Tiên Sa theo đường tắt về nhà. Tần ngần giây lát Hoài cúi đầu bước trên con đường mòn cỏ tranh non lấm tấm xanh.