Chẳng hiểu sao trong lòng Hoa Cúc nôn nao đi dự sinh nhật của cô bạn Hoàng Lan của mình.Hoa Quỳnh cũng cảm thẩy lạ lẫm điều này:– Chị định mặc đồ nào đi dự sinh nhật Hoa Cúc mở tủ rồi nói với em:– Em chọn giúp chị với!Nghĩ trong bụng, nhất định Hoa Quỳnh sẽ làm cho chị mình đẹp nhất đêm sinh nhật, nên cô chọn bộ đồ ăn ý nhất.– Bộ đồ này nhé.Hoa Cúc lắc đầu:– Sáng thế em!Hoa Quỳnh nhất định chọn bộ áo và nói:– Nó hợp với chị lắm.Hoa Quỳnh lấy hộp đồ trang sức ra đeo cho chị:– Đeo cái này vào trông chị thật quý phái.Hoa Cúc lắc đầu:– Bên ngoài quý phái. Nhưng trong lòng thì tan nát cả rồi.Chu môi, Hoa Quỳnh đưa tay lên miệng chị:– Suyt! Đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa. Đêm nay hãy vui hết mình nhé!Ngạc nhiên nhìn em Hoa Cúc hỏi lại:– Vậy còn em, sao chẳng sửa soạn gì cả vậy?Hất mặt, Hoa Quỳnh tự đề cao mình:– Em xinh đẹp rồi, còn gì phải sửa soạn chứ!Lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng, Hoa Cúc dạy em:– Làm người phải biết khiêm nhường, tự cao như em xem ra coi chừng thất bại đó.Nhưng Hoa Quỳnh vẫn nói:– Đẹp thì phải hãnh diện chứ chị.Lườm em, Hoa Cúc mắng yêu:– Đẹp không chưa đủ đâu, Còn phong cách ứng xử, còn lịch thiệp xã giao nữa đấy?Chắp hai tay Hoa Quỳnh nói đùa:– Thưa nhà tâm lý, em biết rồi ạ!Hoa Cúc phải bật cười về câu nói đùa của cô em mình.– Chị thấy em quá tự tin rồi đó nha!Hoa Quỳnh mỉm cười, cô chống chế:– Tính em là vậy mà chị hai, chỉ bảo em sửa đổi thì cũng phải từ từ chứ.Hoa Cúc giục em:– Này, nhanh đi em, kẻo muộn mất rồi đó.Cười hì hì, Hoa Quỳnh trêu:– Coi bộ chị còn sốt ruột hơn em nữa đấy!Hoa Cúc lườm em, cô lắc đầu:– Em đừng có chọc chị nữa được không Hoa Quỳnh vui sướng lắm nên đành tâm sự.– Thật ra em thấy chị vui như vậy em mừng lắm. Vì ít ra em cũng vơi bớt phần nào day dứt.Hơi nhíu mày suy nghĩ về câu nói của em mình, Hoa Cúc hỏi lại:– Sao chị vui em mới bớt day dứt là sao hở em.Biết mình lỡ lời, nên Hoa Quỳnh chống chế.– À không, ý em muốn nói là em lúc nào cũng vui còn chị thì cứ u buồn sầu khổ làm em mà không giúp được gì cho chị thì chẳng day dứt là gì chứ?Bẹo vào má em một cái, Hoa Cúc lắc đầu:– Em thật là lẽo mép. Chị không nói lại em đâu.Hoa Quỳnh cười hì hì:– Có như vậy em mới được cha mẹ cưng chiều đó!Chớp chớp mắt, Hoa Cúc nhìn em cô lắc đầu:– Em thật là ma lanh đó.Hoa Quỳnh nói chuyện xa gần:– Mai mốt chị còn ngạc nhiên hơn nhiều nữa.Hoa Cúc nhìn em ngạc nhiên:– Còn bày trò gì nữa vậy Hoa Quỳnh?Cô tủm tỉm cười, rồi nắm tay chị kéo đi:– Mình đi chị!Ba Hoa Mai nhìn hai con mà hãnh diện:– Hai con đi đó hả?Hoa Quỳnh nhí nha nhí nhảnh hỏi mẹ:– Mẹ xem chị hai có đẹp không hả?Bà gật gù:– Đẹp lắm! Nhưng con gái út đẹp hơn nhiều.Hoa Quỳnh biết mẹ chọc mình nên thối thác:– Mẹ, mẹ lại chọc con nữa rồi, con không chịu vậy đâu.Bà Hoa Mai cười, lắc đầu:– Lớn rồi mà không khác gì con nít.– Con còn nhỏ mà mẹ!– Ừm thì còn nhỏ!Hoa Cúc giục em lần nữa:– Đi được chưa?Hoa Quỳnh ôm cổ mẹ, hôn lên má bà rồi nói:– Con đi nghe mẹ!– Thưa mẹ con đi!Hai đứa con vừa đi hút sau cánh cổng, bà Hoa Mai mới chịu quay vào. Thấy mặt vợ tươi tắn ông Phan Bình liền hỏi:– Em vui thì phải?Bà Hoa Mai ngồi xuống cạnh chồng, bà thở dài thườn thượt:– Em cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa!– Em nói vậy là sao hả?– Em chỉ sợ con nó đóng kịch để mình khỏi lo về nó thôi!Ông Phan Bình gật gù:– Có thể là như vậy. Nhưng chúng ta cần phải quan tâm đến con nhiều hơn.– Em cũng nghĩ như anh vậy à, anh à, Hoa Quỳnh đề nghĩ cả gia đình mình đi Vũng Tàu du lịch một chuyến đấy.Ông Phan Bình gật gù:– Ý kiến cũng hay đấy. Vui chơi cùng gia đình sẽ giúp Hoa Cúc vơi đi nỗi buồn.Nghe như an tâm bà Hoa Mai thấy vui hơn.Một lát sau, hai chị em Hoa Cúc có mặt tại buổi sinh nhật. Mọi người rộ lên về sự có mặt của hai chị em cô.Mai Anh đon đả chào mời:– Ôi! Hai công chúa nhà họ Phan! Hai cô thật xinh đẹp.Hoa Quỳnh lườm bạn, cô gắt lên:– Chọn chỗ cho hai chị em ta đi. Mi đừng ở đó mà nói này nói nọ.Hoa cúc bấm vào tay em một cái:– Ăn nói lịch sự một chút.– Em biết rồi chị hai!Mai Anh kéo hai cô bạn xinh đẹp đến ngồi bàn số bốn.– Hai mi ngồi đây đi nhél Hoa Cúc gật đầu một cách lịch sự.– Cám ơn mi nhé!Mai Anh vừa đi thì đã có người lên tiếng làm quen:– Tôi tên là Quang Dũng, hai cô giới thiệu đi!Hoa Cúc mỉm cười:– Mình là Hoa Cúc, chị của Hoa Quỳnh!Mọi người vỗ tay reo hò:– Ôi, hai bông hoa xinh đẹp của đêm nay!– Hèn gì tôi ngửi thấy toàn mùi thơm của hoa quý.– Nhỏ Mai Anh khéo chọn bạn ghê nhỉ – Xin mời Hoa Cúc, người bạn mới quen ca một bản đi!– Đề nghị hay đó!Chưa kịp lấy lại tinh thần thì bị kéo đứng lên để hát. Hoa Quỳnh định có lời từ chối thay chị, thì Hoa Cúc đã đứng lên:– Tới đây không hát thì hò phải không các bạn, Hoa Cúc xin góp vui một bản tự chọn nhé!Tràng pháo tay kéo dài, Hoa Cúc phải đưa ta ra sự ngăn lại.Pháo tay dịu xuống Hoa Cúc bắt đầu ngân nga điệu hát.''Em đi lấy chồng, về nơi xứ xa. Bỏ anh ở lại buồn hiu một mình.....”.Kết thúc bài hát, lại một tràng pháo tay vang vội:– Hát hay nghê nhỉ!– Tuyệt lắm.Mai Anh đứng lên giới thiệu tiếp:– Hoa Cúc hiện đang là nhà tâm lý học nổi tiếng đấy!Nắm tay kéo bạn ngồi xuống Hoa Cúc dọa:– Nếu mi mà còn nói đùa nữa thì ta và Hoa Quỳnh sẽ về đó.Mai Anh ngồi xuống, cô cười vuốt ve bạn:– Ta giới thiệu sự thật thôi mà, để mi có dịp làm quen.Xua tay, Hoa Cúc trách hờn:– Mi làm cho ta quê thì có.Hoa Quỳnh lên tiếng bênh vực chị:– Nếu chị hai không muốn thì thôi đừng giới thiệu nữa.Bỗng có tiếng xôn xao:– Ôi, tân lang, tân nương tới rồi.Mọi người nhìn ra phía cửa:Hoa Cúc cũng nhìn theo, cô giật mình:– Là Bảo Thiên!Hoa Quỳnh sửng sốt cô nói to hơn:– Anh Bảo Thiên ư?Hoa Quỳnh như muốn đứng lên nhưng Hoa Cúc kịp kéo em ngồi trở xuống.Đừng em, mặc anh ta đi? Hoa Quỳnh hậm hực:– Để em chửi cho anh ta một trận.Hoa Cúc lắc đầu:– Không nên đâu em!Bảo Thiên cùng người yêu mới bước vào cúi đầu chào mọi người. Anh đưa mắt nhìn một lượt và dừng lại nơi chị em Hoa Cúc, Hoa Quỳnh bậm môi, mắt cô như có lửa nhìn anh. Nhưng Bảo Thiên phớt lờ, chăm chút cô bạn gái, lời rất ngọt ngào:– Em ngồi xuống đây!Cô nàng thật xinh xắn, cũng nghiêng thành đổ nước đấy, Qua giây phút sững sờ, Hoa Cúc lại cười nói vui vẻ trở lại.Đến giờ phải ra về, Mai Anh cố tình giữ chân hai bạn:– Ở lại chơi chút nữa đi, về sớm làm gì?Hoa Quỳnh cao giọng, cô nói to, cố ý cho Bảo Thiên phải nghe:– Hừm! Ta nhìn thấy kẻ vô liêm sỉ là mắt ta như kim châm vậy!Hoa Cúc là người hiểu em, nên nắm tay kéo đi.– Đừng nói nữa, chúng ta về thôi!Mai Anh lắc đầu:– Đang vui, mi nói gì vậy?Hoa Quỳnh lắc đầu:– Có nói mi cũng không hiểu đâu!Bảo Thiên nhìn Hoa Cúc chằm chằm. Hoa Cúc quay mặt đi nơi khác, che giấu bối rối của mình.– Về thôi em!Hoa Quỳnh lại bướng bỉnh, cô thay đổi ý định:– Sao lại về chứ. Mình nên ở lại đây để nhìn cho tận mặt con người tâm địa xấu xa.Hoa Cúc rầy em:– Hoa Quỳnh, em đừng nói nữa có được không?Nhưng Hoa Quỳnh không nghe cô càng nói to hơn:– Kẻ lừa dối tình gạt bạn đáng nguyền rủa.Bảo Thiên vờ như không nghe anh cười nói với mọi người.Hoa Cúc lại nắm tay em:– Ta về thôi Hoa Quỳnh!Hoa Quỳnh bị sự lôi kéo của chị nên cũng ra đến nhà xe.– Chị sợ gì chứ, hãy để cho em chửi anh ta một trận nữa mới hả dạ.– Chửi thì ích gì hả em. Thôi thì hãy cố mà coi như không có gì đi!Hoa Quỳnh tròn mắt, cô tỏ ý không hài lòng về thái độ của chị mình.– Em không hiểu tại sao chị lại sợ đến như vậy? Anh ta ăn miếng là phải trả miếng thôi.Hoa Cúc lắc đầu:– Em nói gì mà ghê đến vậy. Hãy nhẫn nhịn đi em, có lẽ chị và anh ấy không duyên nợ thì thôi.– Không, em không cam tâm đâu, em nhất định phải cho anh ta nếm mùi cay đắng.Lắc đầu. Hoa Cúc khuyên em:– Đừng Hoa Quỳnh à, em hãy nghe lời chị, đừng nên gây thêm phiền phức nữa.Hoa Quỳnh cho xe nổ máy, cô cằn nhằn:– Chị hiền quá đó chị Hai.Xe chưa kịp chạy thì thì Khải và Nhật Huy xuất hiện, Hoa Quỳnh tròn mắt ngạc nhiên:– Hai người là người thật hay là ma giả dạng vậy hả?Nhật Huy bước xuống xe, anh tươi cười nói với cô:– Hai anh là người thật, không phải là ma đâu!Hoa Cúc nhìn Khải, cô do dự:– Nhưng sao anh lại đến đây hả?Khải cười cười:– Mai Anh là em gái bạn dì ruột với anh đó.Hoa Quỳnh ngạc nhiên:– Thật vậy sao?– Làm sao là dối được chứ?Nhật Huy nói với Hoa Quỳnh:– Thật vậy, Khải là anh bạn dì của Mai Anh đó.Hoa Cúc giục:– Vậy hai anh nên vào trong vui chơi đi. Các bạn còn đang vui chơi trong đó!Lắc đầu Nhật Huy phản ứng:– Không, tụi này không vào trong đó đâu.Hoa Quỳnh nhìn hai người:– Sao hả? Đến dự sinh nhật mà không chịu vào hay sao?Nhật Huy nói như phân minh:– Anh và Khải đến để rước hai người thôi.Hoa Quỳnh đang bực bội trong người nên cô sẵng giọng:– Người ta đi được là về được, đâu cần phải bận rộn như vậy!Hoa Cúc rầy em:– Em nói gì kỳ vậy Hoa Quỳnh, Hai anh có ý tốt đến rước mình thôi mà.Thật là đâu ai hiểu được tâm trạng của Hoa Quỳnh bây giờ bằng chính cô được. Hình ảnh Bảo Thiên khi nãy khiến cô giận lắm, cô ngó hai người:– Bây giờ về được rồi chưa?Khải nói với ba người:– Anh biết có một quán ăn rất ngon. Hai em có nhã ý đi hay không?Nhật Huy ôm bụng:– Chiều nay tôi vẫn chưa ăn gì cả.Hoa Cúc nhìn em để hỏi ý:– Em sao Hoa Quỳnh?Chẳng hiểu sao cô tươi ngay nét mặt. Cô gật đầu:– Dĩ nhiên là đi rồi! Anh Khải lâu lâu mới mời một lần mà.Khải nhìn Hoa Quỳnh đầy cám ơn, tuy anh không nói ra nhưng Hoa Cúc vẫn biết điều ấy.Hoa Cúc nhìn em ngạc nhiên:– Em nhận lời đi thật sao Hoa Quỳnh?Nheo nheo mắt, Hoa Quỳnh gật đầu:– Thật chứ làm sao mà giả được chứ?Rồi cô nhìn Khải nói như khiêu khích:– Sao hả? Có phải anh đã hối hận rồi không?Khải lắc đầu:– Làm gì có chuyện ấy!– Vậy thì đi!Hoa Quỳnh đèo Hoa Cúc, trên đường đi cô hỏi Hoa Quỳnh:– Em không sao chứ?– Chị hỏi em như vậy là sao hả?Hoa Cúc lắc đầu sau lưng em:– Chị không thể nào hiểu nổi em đó.Bật cười Hoa Quỳnh tinh nghịch nói với chị:– Em còn chưa hiểu được em huống hồ là chị.– Vậy sao em nhận lời của anh Khải?– Em muốn là chì đừng buồn mà hãy cố quên anh ta đi, để cho chị thấy rằng còn rất nhiều người quan tâm đến chị đó!Hoa Cúc cằn nhằn:– Em thì lúc nào cũng làm cho chọ phải bất ngờ cả.– Chủ yếu là em không muốn tối ngày chị âu sầu đâu. Vui lên đi chị. Anh Khải là người rất tốt.Thở dài, Hơa Cúc nói với em, rất thật nói với lòng mình:– Thật ra, chị cũng đã dần dần quên đi con người ấy rồi.– Chị nói thật hả?– Chẳng lẽ là xạo? Chị đâu quen nói dối!Hoa Quỳnh kể:– Nếu chị như vậy thì em mừng lắm! Cha mẹ biết được chắc chắn sẽ mừng hơn em.Hoa Cúc đấm nhẹ lưng em:– Chị không ngờ, em có lối nói chuyện hay đến như vậy.– Vì em là em gái của nhà tâm lý mà!Bỗng xe của Bảo Thiên chạy vụt qua mặt hai chị em Hoa Cúc. Hoa Quỳnh mím chặt môi cô nghĩ rằng Hoa Cúc không thấy nhưng thật ra Hoa Cúc thấy rất rõ. Tim cô bỗng thấy đau nhói. Mặc dù lòng đã dặn lòng không nên buồn nữa.Nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn thấy buồn.– Sao im lặng vậy chị Hai?Đưa tay ôm qua eo em, Hoa Cúc nói dối:– Nói chuyện sẽ làm em phân tâm lúc tham gia giao thông đó.– Hừ, chị cẩn thật quá rồi, em lái xe thì chị đừng lo.– Em không được chủ quan đâu.Cười hì hì, Hoa Quỳnh bảo đùa:– Anh Khải chọn quán ăn ở bồng lai tiên cảnh hay sao mà cứ chạy mãi thế này.– Thì em cứ chạy theo là được rồi!Mãi một hồi lâu Khải mới chịu dừng lại. Hoa Quỳnh nghe ân hận trong lòng, phải chi lúc nãy đừng gật đầu thì hay quá rồi.Một tuần sau, vào một buổi chiều Hoa Quỳnh đang mua sắm ở siêu thị thì gặp Bảo Trân. Hoa Quỳnh rất mừng định chạy đến cùng bạn. Nhưng Bảo Trân làm mặt lạ quay đi nơi khác, rồi níu tay cô bạn đi cùng.– Mình đi thôi Oanh!Oanh, cô bạn đi cùng với Bảo Trân ngạc nhiên:– Sao vậy, mình chưa mua gì cả mà.Bảo Trân dùng dằng:– Giờ thì chẳng cần mua gì cả?Nghe buồn trong lòng Hoa Quỳnh cũng ngoảnh mặt đi nơi khác.Oanh lại nói:– Mình vào mua ít đồ đi Bảo Trân, mẹ mình đang cần mua một số món ăn rồi.Nghe bạn nói vậy, Bảo Trân đành phải bước đi theo sự níu kéo của bạn.– Đi thì đi! Nhưng ta nói trước, ta mất hứng rồi.Oanh xụ mặt:– Mi làm sao vậy? Gặp người yêu đi với kẻ khác ư?– Gần như vậy.Nhăn mặt, Oanh than thở:– Từ ngày mi chuyển chỗ làm ta thấy dường như mi không được bình thường thì phải.– Gần như tưng tửng phải không.Oanh cười, cô lườm bạn:– Ăn với nói!Bảo Trân chợt hỏi:– Nè, nếu ngày nào đó có người bạn của mình cướp người yêu của mi, mi nghĩ sao?Giãy nãy, Oanh kêu lên:– Ôi, làm gì có chuyện ấy chứ! Bộ mi bị rồi hả?– Chính xác!– Trời! Mi yêu ai rồi vậy?– Bí mật!Oanh tròn mắt:– Yêu người cùng công ty và bị bạn cướp mất người ỵêu, buồn qúa đổi chỗ làm?Gật gù, Bảo Trân bảo:– Mi đúng là thông minh thật. Suy đoán rất chính xác.– Nhiều người nói ta vậy rồi.– Thế sao mi không đi làm thầy bói, làm công ty chi cho mệt.Oanh bảo đùa:– Sắp rồi, nhưng ta tìm mãi mà chưa có!– Cái gì?– "Mu rùá' có nó mới xem bói được.Mặc dù đang bực mình, nhưng nghe bạn nói thế cô phá lên cười:– Ôi nhỏ này, mi hài hước quá đi!– Ê, thấy ta làm hề được chưa?Bảo Trân cười chảy nước mắt, cô lắc đầu quầy quậy:– Nhỏ này ác ghê, làm ta cười chảy nước mắt luôn rồi nè.Chợt nhớ, Bảo Trân ngước nhìn lên như tìm kiếm ai đó, nhưng cô ấy đã biến đi từ lâu, Oanh vỗ nhẹ lên vai bạn:– Ê, mi tìm gì vậy?– Người bạn!– Là ai?– Đối thủ?– Hả, cô ấy xuất hiện ở đây hả?Bảo Trân gật đầu:– Ừ!Hiếu kỳ, như muốn nhìn tận mặt cô gái làm bạn mình thất điên bát đảo vì tình yêu nên Oanh cũng căng mắt ra nhìn.– Cô ấy đâu?Bảo Trân đáp tỉnh queo:– Biến mất rồi!– Nhỏ xạo ghê?– Xạo đâu mà xạo, có thể cô ấy thấy ngại mà thôi.Oanh gật gù:– Có thể mi nói đúng.Nhưng người yêu mi yêu là ai? Và cô ấy tên gì?Thở dài, Bảo Trân lắc đầu:– Thôi, không nói đâu, dù sao anh hai mình cũng đã trả thù giúp mình rồi.Oanh tròn mắt kinh ngạc:– Anh hai trả thù cho mi ư?– Ừ!– Bằng cách nào vậy?– Xù bà chị của cô ta.Oanh lẩm bẩm:– Xù chị của cô ấy ư? Có chắc không đó?– Mi không tin hả?Oanh gật đầu:– Tin, nhưng mà ta thấy có gì đó không ổn.Bảo Trân nhìn bạn:– Không ổn ở chổ nào?Oanh triết lý:– Làm gì có chuyện anh Bảo Thiên hy sinh cho em gái mình một cách cao thượng như vậy?– Nhưng thực tế là như vậy.Oanh lẩm bẩm:– Chuyện lạ mà có thật ư?– Có thật trăm phần trăm không hề hư cấu.Oanh nhìn bạn tò mò:– Nhưng trước đó ta nghe nói hai nhà thân nhau lắm mà?– Ừ thì thân, nhưng sau này thì không còn thân nữa.– Tại sao?Bảo Trân lắc đầu nói tránh:– Chuyện làm ăn ta cũng không biết được!– Vậy hả?Bảo Trân nói tránh:– Thôi, mua đồ nhanh lên, tối rồi đó bà, ở đó mà rề rà hoài.Trong đầu của Oanh còn nhiều thắc mắc, nhưng thấy Bảo Trân không mấy quan tâm nên thôi cô không hỏi nữa. Hai người về tới nhà thì trời cũng đã tối mất rồi!Buổi tối, thấy mặt của Hoa Quỳnh hơi quạu, Hoa Cúc biết có chuyện xảy ra với em mình, nên cô dè dặt hỏi:– Có chuyện gì sao em?Hoa Quỳnh vẫn đưa mắt nhìn vào khoảng không không chớp trả lời chị mà không quay lại:– Đâu có gì!– Vậy thì xuống ăn cơm tối!Hoa Quỳnh thả mình xuống giường cô dài rồi lắc đầu:– Em không đói.Nằm xuống cạnh em, Hoa Cúc hỏi nhỏ:– Đã gặp chuyện gì nữa phải không?Lắc đầu, Hoa Quỳnh quay mặt vào tường:– Em không có chuyện gì đâu. Chỉ tại không muốn ăn thôi.Nhưng Hoa Cúc vẫn chưa chịu buông tha:– Không muốn ăn cũng phải xuống cho mẹ an tâm.Nghe chị nhắc đến mẹ mà không hề nói đến cha. Hoa Quỳnh thắc mắc:– Cha đâu?– Em an tâm, cha đi ăn cơm với khách rồi.Hoa Quỳnh lẩm bẩm:– Ăn cơm với khách ư?– Ừ, thôi mình xuống đi kẻo mẹ lại chờ.Hoa Quỳnh không thể từ chối, cô đứng lên:– Đi chị!Đi được lưng chừng cầu thang, Hoa Quỳnh dừng lại hỏi:– Mình có đi Vũng Tàu không chị?Hơa Cúc gật đầu:– Dĩ nhiên là có rồi!Hoa Quỳnh hơi dần dừ:– Chừng nào mới đi?– Thứ bảy tuần này!– Nay là thứ mấy rồi?Hoa Cúc ngẫm nghĩ:– Nay là thứ năm!Hoa Quỳnh lưỡng lự:– Em sợ mình đi không được.Hoa Cúc lườm em:– Đừng làm cha mẹ phật lòng.Hoa Quỳnh cùng chị bước xuống bậc thang cuối cùng:– Em thấy đói bụng rồi.– Em thật khó hiểu.Bà Hoa Mai nhìn hai cô con gái, bà mắng yêu:– Hai cô định để mẹ chờ đói xỉu luôn hay sao?Hoa Quỳnh cười cười:– Con xin lỗi mẹ!Nhìn qua một lượt các món ăn Hoa Quỳnh kêu lên:– Ôi, toàn là những mớn ăn hợp khẩu vị của con.Bà Hoa Mai khích lệ:– Ngon thì ăn nhiều vào đi con. Mẹ cố tình nấu cho cả hai cùng ăn đó.Hoa Cúc sung sướng nhìn mẹ:– Mẹ thật tuyệt vời!Bà xua tay, rồi giục:– Thôi làm ơn cầm đũa lên đi. Tôi xỉu bây giờ.Tiếng cười trong treo của hai con thốt lên. Bà Hoa Mai thấy ấm cùng vô cùng:– Mẹ ăn miếng thịt này nhé, ngon lắm đó!Hoa Cúc cũng góp phần:– Ăn thịt thì phải có rau sống mới không ngán.Bà Hoa Mai hạnh phúc nhìn hai cô con gái của mình:– Mẹ luôn mong muốn hai con luơn vui vẻ như thế này.Nghe xôn xao trong lòng, Hoa Quỳnh cố cười thật tươi:– Vẫn vui mà mẹ!Hoa Cúc nhìn em một cách quan sát. Nó có thể qua mặt được mẹ chứ làm sao qua mặt được chị. Nhưng Hoa Cúc vẫn cố làm vui:– Mình sẽ đi Vũng Tàu cả nhà chứ mẹ?– Ừ, các con nên chuẩn bị đi nhé!Thật ra trong thâm tâm của Hoa Quỳnh bây giờ chẳng muốn đi chút nào.Nhưng cũng không muốn làm ảnh hưởng đến mọi người nên cô gượng vui:– Đừng nhắc nữa làm con nôn nao ngủ không được.Lườm em, Hoa Cúc mắng yêu:– Lớn rồi mà làm như còn con nít vậy.Hoa Quỳnh chu môi:– Thôi đi mà chị Hai, đừng chọc quê em nữa.Cơm nước xong, Hoa Cúc ra ngồi ngoài sân. Hoa lài thơm thoang thoảng, lòng cô nặng trĩu ưu phiền.Những lúc như thế này, lòng cô chạnh nhớ về kỷ niệm tình yêu. Lòng cô se se đau, khó có thể mà quên được, dù lòng dặn lòng hãy cố quên đi.Khải rất tốt đối với cô, anh gíúp cô dần dần quên đi quá khứ. Nhưng mà liệu có được không?Lòng cô với bao nỗi băn khoăn. Có đôi lần cô muốn gặp anh để hỏi cho ra lẽ.Nhưng vì tự ái vì danh dự gia đình mà cô không thể nào bước đi được.– Chị hai! Chị lại nhớ về con người phản bội nữa sao?Giật mình lau nhanh đi giọt nước mắt. Hoa Cúc lắc đầu:– Không có!Ngồi xuống cạnh chị, Hơa Quỳnh cố khuyên:– Chị nên suy nghĩ về anh Khải. Nghĩ về mặt tốt của anh ấy từ từ chị sẽ yêu anh ấy mà thôi.Gượng cười Hoa Cúc bẹo má em nói như trêu:– Chà, nói sao nghe giống người đã có kinh nghiệm dữ vậy ta.Hoa Quỳnh cười chống chế.– Em đọc trong tiểu thuyết đó mà!– Tiểu thuyết và ngoài đời khác nhau em à.– Nhưng tác giả họ lấy ta từ cuộc sống thực tế, mặc dù họ có hư cấu đi đôi chút.Hoa Cúc trêu em:– Hèn gì đọc đến đoạn lâm ly bi đát là nước mắt em lại chảy dài.– Dù gì thì mình cũng phải có xúc cảm chứ chị.Tiểu thuvết ấy nếu tác giả biết em nhập tâm đến vậy là họ mừng lắm đấy!– Ôi, chị hai lại chọc em nữa rồi!Hoa Cúc mỉm cười:– Thôi, đừng đùa nữa, mình vào ngủ được rồi!Ngước lên nhìn trời, Hoa Quỳnh chép miệng:– Em muốn ngui ngoài này một chút.Nhìn tay chị đang cầm điện thoại, Hoa Quỳnh giật:– Cho em mượn!Hoa Cúc đành đưa cho em. Nhưng cô dặn:– Nhớ trả chị nhanh nhé!Hoa Quỳnh bỏ điện thoại vào túi áo, cô gật gật đầu:– Em thử sim có ai gọi cho chị không?Không chờ lâu, một lát sau điện thoại có tín hiệu, Hoa Quỳnh mở máy nghe.– Alô!Bảo Thiên tưởng là Hoa Cúc nên than thở:– Hoa Cúc, anh là Bảo Thiên đây. Anh nhớ em lắm. Em có thể cho anh gặp mặt lần cuối đi em.– Hử, gặp anh hả? Để làm gì?– Anh sẽ nói cho em nghe những nỗi nhớ thương da diết ở trong lòng anh.Tức giận dâng lên, Hoa Quỳnh hét to vào máy:– Giả dối, anh còn dám nói những lời thương nhớ ấy nữa sao? Từ nay tôi không muốn gặp anh nữa, rõ chưa?– Em không hiểu được lòng anh đâu Hoa Cúc ạ!– Hiểu chứ, tôi hiểu rất rõ dã tâm của anh, lợi dụng tình cảm của tôi để làm lợi cho gia đình, anh còn mặt mũi nói chuyện với tôi sao?– Hoa Cúc, em hãy hiểu cho anh...– Hiểu anh ư? Thì giờ tôi thật hiểu rồi còn gì.Bảo Thiên than thở:– Đừng vậy mà Hoa Cúc! Anh vẫn còn tha thiết yêu em. Anh không thể mất em được.– Giả dối! Anh có biết anh đã làm cho chị em tôi cùng khổ một lúc hay không?– Em cho anh cái hẹn đi Hoa Cúc, anh muốn gặp em dù chỉ một lần sau cuối.Hoa Quỳnh đảo mắt, cô lóe lên một ý tưởng, nên gật đầu:– Vậy cũng được, nhưng mà ở đâu?– Chỗ hẹn cũ?– Là chỗ nào?– Mới đây mà em đã quên rồi sao?Hoa Quỳnh vờ thở dài:– Thật ra thì tôi không còn muốn nhớ nữa. Bởi với anh anh đã làm cho tôi mất lòng tin lâu rồi.– Hoa Cúc à, em nên hiểu cho anh. Anh chỉ yêu mình em thôi.– Vậy còn Hoa Quỳnh thì sao?Bảo Thiên giật mình, anh hỏi một cách thảng thốt:– Sao em lại hỏi như vậy?– Vì tôi biết con bé cũng rất yêu anh đó.– Nhưng anh chỉ xem cô bé như là đứa em gái mà thôi. Tại sao Hoa Quỳnh lại nghĩ như thế chứ?– Đó là do anh mà thôi. Anh đã làm cho nó ngộ nhận. Sự lo lắng chiều chuộng đã làm cho nó hiểu lầm.– Có chuyện này nữa sao?– Chuyện tình yêu giữa tôi và anh coi như chấm dứt, nhưng nếu anh làm tổn hại đến em tôi thì tôi không tha cho anh đâu.– Em nói vậy nghĩa là sao.– Là anh phải quan tâm và yêu thương nó.Bảo Thiên kêu lên:– Ôi, làm như vậy sao được.Hoa Quỳnh gắt lên:– Tôi cấm anh đó, anh mà làm cho em tôi khổ thì tôi không tha cho anh đâu.– Em...Hoa Quỳnh nói tiếp:– Ngày mai tôi sẽ đến. Nhưng với một điều kiện là có mặt của Hoa Quỳnh.– Em đang không sao chứ Hoa Cúc?– Tôi vẫn bình thường? Nhưng tôi phải cúp máy đây!Bảo Thiên nói giọng tiu nghỉu:– Được rồi, chúc em ngủ ngon nhé!– Cám ơn!Hoa Cúc từ trong nhà đi ra thấy em nói chuyện điện thoại lâu vậy nên hỏi:– Nói chuyện với ai mà dài thế em?Hoa Quỳnh rất nhạy bén nên cô xóa đi số điện thoại của Bảo Thiên và nhận lại số điện thoại của Nhật Huy:– Em chỉ nói chuyện với Nhật Huy thôi!Hoa Cúc mỉm cười, cô chọc em:– Hai người đi đến đâu rồi?Hoa Quỳnh cười tủm tỉm:– Giậm chân tại chỗ mà thôi!– Em thật là...Hoa Quỳnh ngước nhìn chị để lắng nghe lời chị nói tiếp:– Là sao hả chị?– Lí lắc, nhí nhảnh, ngang bướng nữa.Hoa Quỳnh cười ôm bụng:– Ôi trời, chị làm em buồn cười chết đi được!Hoa cúc thấy vui vui cô như không còn gì phải vướng bận nữa cả.Hoa Quỳnh đưa trả điện thoại cho chị rồi giục:– Mình ngủ đi chị!Hoa Cúc đành phải gật đầu:– Ừ!– Nè chị....– Gì vậy em?Hoa Quỳnh muốn hỏi chị có muốn gặp lại Bạo Thiên không nhưng cô kịp ngừng lại kịp lúc.– Em muốn hỏi gì?Cô lắc đầu từ chối:– Em buồn ngủ lắm rồi chị ơi!Hoa Cúc lắc đầu, cô đành phải chiều em gái: