Chương 4
Sợ ma - Ma sợ

Duy lại lên mạng. Bây giờ ngoài thời gian dành cho học hành ra thì Duy không thiết gì chuyện rong chơi la cà với bạn bè đây đó hoặc chúi mũi vô với những thảo luận trên diễn đàn mạng về các cầu thủ bóng đá nữa. Duy vào mạng để tìm hiểu thêm về các lối sống, tập quán, hủ tục, tôn giáo các dân tộc thiểu số ở Dắk Lắk và nhất là những gì có liên quan đến dân tộc Ê đê – tộc người của H’ Nhiêu. Duy không chỉ tìm hiểu thêm về bản sắc văn hóa của các dân tộc Tây Nguyên mà còn tìm hiểu thêm cái thế giới siêu nhiên ma quỷ, thần thánh; về những điều lạ lùng bí ẩn; về những ngôi nhà ma…Nói tóm lại là những gì liên quan đến H’ nhiêu. Rồi cũng từ trên mạng mà Duy, H’ Thi và H’ Lang trở nên thân thiết và thường xuyên tâm sự với nhau nhiều hơn.
 
Một hôm, gần đến nửa đêm, Duy đang online với H’ Lang và H’ Thi trên blog của H’ Lang thì bỗng hiện lên một comment với dòng chữ: “Anh không còn nghĩ đến em nữa sao chớ? Em đang ngày đêm chờ anh ở suối buôn Lung. Họ đang truy bắt em đến nổi em không biết ở nơi nào nữa đó! Anh đến cứu em đi…” Một luồng khí lạnh bất chợt từ dưới chân xuyên lên sống lưng đi thẳng lên đầu khiến Duy rùng mình. Duy vội gõ vào comment: “ H’ Nhiêu, H’ Nhiêu! Có phải là em đó không?” Rồi một comment của H’ Thi: “ Ôi Giàng ơi..Chắc là H’ Nhiêu hiện lên đó!” và một comment khác của H’ Lang: “ Có phải không anh Duy ơi?”. Duy lại gõ vào dòng chữ: “ H’ Nhiêu ơi, lên tiếng đi!”. Nhưng chờ mãi vẫn là một sự lặng thinh đến vô tâm khó hiểu. Duy thất vọng vật mình nằm dài xuống giường. Rồi Duy chợt hiểu có thể H’ Nhiêu không muốn để cho H’ Lang và H’ Thi biết chuyện gì về mình. Duy tự hỏi tại sao H’ Nhiêu có thể thực hiện được những gì mình muốn mà lại không hiện ra ngay lúc này với mình nhỉ. Nếu ai nhìn thấy Duy lúc này có thể đoan chắc rằng Duy đang bị ma ám thật sự, bởi Duy cứ lẩm bẩm dòng chữ của H’ Nhiêu lúc nãy: “Anh không còn nghĩ gì đến em nữa sao chớ…”. Duy trằn trọc, ray rứt suốt đêm mà không thể nào ngủ được. Bao nhiêu điều xảy ra giữa Duy và H’ Nhiêu lại tái hiện trong đầu Duy khiến cho một câu hỏi chưa có lời giải đáp ẩn kín trong lòng Duy lại bật lên: “ Tại sao H’ Nhiêu là hồn ma mà thân thể lẫn cảm xúc vẫn tồn tại diễn biến trong vòng tay siết chặt của mình?”. H’ Nhiêu sợ ánh nắng mặt trời, sợ ban ngày, bởi ma là âm, thế sao H’ Nhiêu lại không sợ lửa? Vì lửa là dương! Chính H’ Nhiêu đã nhúm lửa để sưởi ấm và làm dịu vết thương cho mình kia mà! Duy ngồi bật dậy, tắt đèn ngủ cho căn phòng tối tăm hoàn toàn rồi mở hết cửa ra. Duy nghĩ bóng tối thuộc về cực âm, thích hợp với cõi miền âm ty địa ngục của H’ Nhiêu thì may ra H’ Nhiêu có điều kiện để hiện về với mình. Duy nằm chờ và nghe ngóng thật lâu một bóng trắng xỏa tóc hoặc một tiếng động lạ lùng chẳng hạn đến từ ngoài cửa sổ nhưng vẫn hoài công. Càng thao thức nghĩ ngợi, Duy càng nôn nao cõi lòng. Rồi cuối cùng, Duy quyết định ngày mai lên Buôn Ma Thuột.
 
Duy về đến làng ngoại mình đúng 8 giờ tối. Thấy có trăng sáng vằng vặc rất thuận tiện cho mình vào rừng. Thế là Duy đi thẳng một mạch vào suối buôn Lung mà không ghé nhà ngoại mình. Một phần vì Duy không muốn ông bà ngoại hỏi han tra cứu này nọ cái lí do mà Duy về thăm vào lúc này. Duy đi như chạy vào rừng mà lòng dạ bồi hồi nôn nao khi thấy lại khung trời quen thuộc mà trước đây đã tạo cho mình nhiều tình cảm.
 
Vừa đến suối buôn Lung, lồng ngực Duy như muốn vỡ tung bởi xúc động khi nhìn thấy tảng đá giữa suối mà H’ Nhiêu đã nằm khỏa thân để tắm và cuộc ái ân tràn đến tận cùng cảm giác của mình với H’ Nhiêu trên đó. Có lẽ đây là cảm giác hưng phấn tình yêu nam nữ đến cực điểm, vừa kì diệu vừa lạ lẫm đầu đời đối với Duy hay là hình ảnh đắm đuối ngây ngất của H’ Nhiêu đã tạo nên một dấu ấn in đậm trong tâm hồn lẫn thể xác của Duy để khi có cơ hội khơi gợi thì bùng lên mãnh liệt chăng? Nhưng lòng Duy dịu xuống khi thấy con suối chỉ lẳng lặng với dòng nước êm trôi mà không một mảy may lưu dấu tích gì bóng dáng người mình mong đợi. Duy đứng nghe ngóng một lúc, thấy chẳng có động tĩnh gì thì rời con suối buôn Lung đi lên hướng khu nhà mồ.
 
Ngôi nhà mồ mà trước đây H’ Nhiêu đã từng hiện lên múa hát dưới trăng khiến cho lòng dạ Duy xao xuyến ngây ngất vẫn tối tăm im lìm. Duy thất vọng rón rén bước vào khu nhà mồ và tìm đến nơi mà trước đây mình vấp té để sau đó H’ Nhiêu đã hôn lén mình. Đống củi tắt ngúm với những khúc cây cháy xém dở dang do H’ Nhiêu nhúm lửa để sưởi ấm cho Duy vẫn còn đó. Duy ngồi xuống ngay chỗ mà trước đây mình đã ẩn núp để ngắm nhìn H’ Nhiêu múa hát.  Ngồi nhìn tới ngôi nhà mồ được một lúc, tưởng như nỗi thất vọng đã quá sức chịu đựng, Duy đứng dậy định dợm bước ra về. Chợt một cơn gió thoáng qua mang theo một mùi hương thơm quen thuộc khiến Duy mừng quá reo lên: “ A..”. Từ trong ngôi nhà mồ của mẹ H’ Nhiêu bỗng có mấy ánh chớp rồi một thứ ánh sáng lờ mờ yếu ớt thắp lên. Duy định vùng dậy chạy lên ngôi nhà mồ nhưng chợt nghĩ đó có phải là H’ Nhiêu hay không. Nếu một ai khác là sẽ rắc rối cho mình. Duy kiên nhẫn chờ đợi những diễn biến tiếp theo để có thể chắc chắn đó là H’ Nhiêu. Và thật đúng như những gì Duy mong đợi, cái bóng dáng thướt tha mà Duy đã từng chiêm ngưỡng như thuở ban đầu dưới đêm trăng ấy nhẹ nhàng bước ra đứng trước lan can ngôi nhà mồ rồi cũng cất tiếng hát nho nhỏ. Đáng lí ra là Duy phải để cho cái không gian và thời gian mộng mị tuyệt vời trước đây tái hiện và thế nào thì H’ Nhiêu sẽ vừa múa vừa hát nữa cho xem. Nhưng vì quá vui mừng, Duy đã phóng chạy đến và reo lên: “ H’ Nhiêu ơi! Anh đến đây rồi!”. H’ Nhiêu quá bất ngờ đến ngọng ngịu không thốt được tiếng nào khi thấy Duy đang ập tới với mình. Cô như muốn đổ xuống bật thang và ngã vào người Duy. Duy ôm chặt cứng H’ Nhiêu như không muốn H’ Nhiêu thoát ra nữa. Cả hai lặng đi. Và hai dòng nước mắt của H’ Nhiêu bỗng tuôn trào ướt đẫm cả bờ vai Duy. Khi qua hết cơn xúc động, H’ Nhiêu nắm tay đánh vào vai vào ngực Duy thùm thụp như trút những nỗi niềm giận dỗi đã làm cho cô bức rứt, mong đợi, nhớ nhung bấy lâu nay. Rồi như cơn khao khát được yêu đương, được vuốt ve ân ái dồn nén bấy lâu nay bùng lên, H’ Nhiêu nắm tay Duy kéo đi nhanh, băng qua một đám tre lồ ô đến một cái chòi trống, kín đáo nằm ẩn dưới một lùm cây cổ thụ. Chưa kịp vào chòi, H’ Nhiêu đã mềm nhủn tay chân ngã vào Duy. Ánh mắt, bờ môi cô như run rẩy chờ đợi. Và Duy cũng không thể giữ đôi chân của mình được nữa nên quỵ ngã xuống chòi dưới thân thể ham muốn của H’ Nhiêu. Cả hai cuống quýt vào nhau như những cơn sóng vồn vã xoắn xuýt ập vào bờ. Họ muốn nhập thể cùng một; Muốn uống từng hơi thở, từng giọt hồn với nhau. Sự dồn nén khát khao lâu nay khiến cả hai thỏa chí cho đến tận cùng bản năng. Cả hai cứ đắm đuối trong cảm giác yêu đương như thế cho đến khi mệt nhoài và thiếp ngủ đi.
 
Tiếng gà rừng gáy từ dưới suối buôn Lung vọng lên khiến H’ Nhiêu choàng tỉnh. Cô bật dậy tìm áo váy rơi vãi quanh đó rồi mặc vào. Duy cũng thức dậy tìm áo quần mặc vào. H’ Nhiêu nói:
Em phải đi, mặt trời sắp lên rồi!
Mình đã nói với nhau được gì nhiều đâu mà đi vội vàng?
H’ Nhiêu buồn buồn nói:
Không được đâu chớ! Em phải đi, tối nay gặp nhau sẽ nói được nhiều chớ. Không biết H’ Nhiêu là một con ma sao? Ma không chịu được ban ngày đâu!
Duy nghe H’ Nhiêu nói thế liền quàng tay ôm H’ nhiêu siết chặt vào mình rồi kề môi hôn vào môi H’ Nhiêu. H’ Nhiêu cũng để cho mình bị cuốn hút vào nụ hôn của Duy. Nhưng Duy chợt cắn vào môi H’ Nhiêu một cái thật đau khiến cô bật kêu lên một tiếng: “ Á..đau..au!” rồi ngã người ra tránh Duy. Duy liền cúi xuống, áp mặt vào bầu ngực H’ Nhiêu cắn một cái thật đau nữa. H’ Nhiêu vùng vằng: “Đau em!”.
Nếu biết đau như thế thì em đâu phải là ma?
Em là ma mà!
Duy siết vòng tay ôm chặt H’ Nhiêu vào hơn, nói:
Em không phải là ma, vì rõ ràng là anh đang ôm thân thể của em đây mà!
Không, không..ông!
H’ Nhiêu chúi mặt vào ngực Duy và hôn lên khắp cơ thể Duy. Cô dường như muốn làm cho Duy hưng phấn để Duy không phải hỏi thêm điều gì nữa. Duy cũng không kiềm chế được mình và cả hai lại cuồng nhiệt ân ái đến tận cùng cuộc giao hoan. Thế là một lần nữa quá mệt nhoài, cả hai lại ngủ thiếp đi.
 
Mặt trời gần đứng bóng. Ánh nắng đã xuyên qua kẽ lá, vào chòi và chiếu lên cả H’ Nhiêu và Duy. Đến khi nắng như muốn thiêu đốt H’ Nhiêu thì cô mới choàng  tỉnh. H’ nhiêu hốt hoảng gọi Duy:
Ôi..Giàng ơi, chết rồi..Nắng đã đốt em rồi. Em phải đi đây!
Duy bật dậy, nói:
Trời đã gần quá nửa ngày rồi mà em có sao đâu, cứ ở đây xem…
Không không..em..em là ma. Ban ngày em không thể tồn tại được!
Sao bây giờ đã gần nửa ngày rồi mà em vẫn…
Duy bỏ dở câu nói vì thấy H’ Nhiêu có vẻ yếu ớt, mệt mỏi. Nét mặt cô đang hiện lên một cơn đau hành hạ thân xác thật sự. Duy lo lắng, nói:
Hay em..em đúng là như thế?
Đúng..là như vậy đó! Em không chịu được nữa…
Thế thì tối nay mình gặp nhau ở suối nhé!
H’ Nhiêu không kịp nói thêm điều gì nữa vội vàng chạy ra khỏi chòi và khuất bóng sau cây cổ thụ. Duy vội bước theo nhưng không còn thấy bóng H’ Nhiêu đâu nữa. Sự việc xảy ra để lại cho Duy bao nhiêu là điều khó hiểu. Chẳng lẽ H’ Nhiêu đúng là một con ma thật sự nhưng vì quá yêu thương H’ Nhiêu mà Duy không chịu tin vào điều đó. H’ Nhiêu đúng là không thể tồn tại được với cực dương. Cô có vẻ sợ hãi và lẩn tránh ánh nắng. Mới lỡ lưu lại gần nửa ngày thì rõ là cô đã bị hành hạ đau đớn. Nhưng điều đó phải xảy ra từ khi gà gáy sáng và bình minh chưa ló dạng chứ. Người ta nói ma quỷ thường biến đi khi đất trời còn tối tăm kia mà. Tâm trạng Duy lúc này thật là mâu thuẫn với bao nhiêu ý nghĩ trái ngược nhau.
 
Ông bà ngoại Duy vui mừng khi thấy Duy lẩn thẩn bước vào. Duy nói dối đôi điều cho ông bà ngoại yên tâm rồi tìm căn phòng mà ông bà ngoại vẫn dành cho mỗi khi mình về thăm để ngủ. Thật ra thì cha mẹ Duy đã điện hỏi ông bà ngoại từ sáng sớm. Ai cũng đang lo lắng không biết Duy đi đâu nhưng bây giờ thấy Duy về đây thì họ yên tâm. Mặc dù trong lòng họ cũng đang lo sợ không biết rồi sẽ còn chuyện gì xảy ra giữa Duy và con ma H’ Nhiêu nữa.
 
Tối hôm đó, đợi khi ông bà ngoại đã ngủ, Duy lại vào rừng. Chờ H’ Nhiêu dưới suối buôn Lung đến quá nửa đêm mà cũng chẳng thấy bóng dáng H’ Nhiêu đâu, Duy thất vọng và đi nhanh lên khu nhà mồ. Duy nghĩ có thể H’ nhiêu đi vội vàng quá đã không nghe rõ lời hẹn của Duy nên chắc là cũng đang chờ mình ở đó.
Đến khu nhà mồ, sau khi rão quanh khắp nơi mà cũng chẳng thấy dấu tích gì của H’ nhiêu, Duy mạnh dạn bước lên bậc thang ngôi nhà mồ của mẹ H’ Nhiêu rồi rón rén bước vào trong ngôi nhà mồ. Ánh trăng sáng trưng ở bên ngoài bầu trời cũng không đủ sức làm rõ bên trong ngôi nhà mồ. Một màn đêm nhờ nhợ tối phủ lên những gì mà Duy đã thấy trước đây: Cái hình khối dài dài nằm giữa ngôi nhà mồ mà Duy biết đó là cái quan tài dường như đang động đậy; Và những khối hình tròn, dài, thấp, cao rải rác quanh nhà mồ mà Duy biết đó là những bức tượng gỗ đẽo hình nam nữ có những bộ phận sinh dục to, dài, đang làm tình với nhau dường như cũng đang nhúc nhích. Duy hoảng hốt quay trở ra rồi dụi dụi vào mắt mình và nghĩ rằng đó là do ảo ảnh tâm lí mà thôi. Thấy tất cả đều im lìm, chẳng có dấu hiệu gì cho thấy H’ nhiêu đang ở đây, Duy ra khỏi khu nhà mồ và lần tìm đến cái chòi mà đêm qua cả hai đã ân ái. Căn chòi vẫn lặng lẽ ẩn mình dưới lùm cây cổ thụ. Tâm trạng Duy hoang mang lo lắng chẳng hiểu mình đã làm điều gì cho H’ Nhiêu bực bội mà không muốn gặp mình nữa, hay H’ Nhiêu là một hồn ma nên sự trở về cõi âm trễ sáng nay đã bị cõi dương triệt tiêu rồi. Nghĩ đến đây Duy cảm thấy hối hận và tội nghiệp H’ Nhiêu quá. Cũng là do lỗi Duy níu kéo H’ Nhiêu ở lại lúc gà rừng gáy báo hiệu bình minh sắp đến mà thôi.
Duy quay trở lại suối buôn Lung và ngồi trên tảng đá nơi lưu dấu tình yêu thăng hoa không thể nào quên của Duy để chờ đợi H’ Nhiêu cho đến khi nghe tiếng gà rừng gáy thì mới lẩn thẩn bước về.
 
Qua mấy đêm hôm sau, Duy vẫn đợi cho ông bà ngoại, bé Chim ngủ say là chun qua khoảng hở giữa bức tường và cây đòn tay đỡ mái tôn như trước đây Duy đã từng làm rồi băng nhanh vào rừng đến gần sáng thì về. Ông bà ngoại thấy Duy chẳng có một biểu hiện gì quan tâm đến chuyện cũ nữa và cứ đinh ninh rằng đến tối thì Duy ngủ yên một giấc cho đến sáng nên báo với cha mẹ Duy là Duy chỉ biết ăn, ngủ thôi chứ không biết gì đến chuyện trong rừng nữa. Thế là cha mẹ Duy yên tâm và nghĩ rằng thôi thì nhân trong thời gian Duy được nghỉ để trường tổ chức thi tuyển sinh đại học cứ để cho Duy ở chơi trên ngoại vài hôm cũng được.
 
Quá mệt mỏi và thất vọng vì tìm kiếm và chờ đợi H’ Nhiêu mãi vẫn không thấy bóng dáng H’ Nhiêu đâu, đêm nay Duy không vào rừng nữa. Tuy vậy, Duy vẫn thao thức không ngủ được. Nằm trên giường mà lòng dạ Duy hướng vào rừng, nhớ tới con suối, thương chuyện trong chòi. Ánh trăng đã vào tận đầu giường mà Duy vẫn chưa hài lòng. Duy muốn căn phòng rộng mở toan ra để như mình đang nằm giữa trời đất, giữa thiên nhiên, giữa núi rừng nên đứng dậy mở hết hai khung cửa sổ. Ngoài trời kia, phía xa xa trên đồi, ánh trăng sáng trưng thế nhưng quả đồi như mờ mờ ảo ảo theo những áng mây bay lơ lửng trên cao. Và gió cứ nhẹ nhàng đung đưa xào xạc cành lá mít phía ngoài cửa sổ phòng Duy. Duy nhìn lên cành mít nơi mà H’ Nhiêu trước đây đã ngồi vắt vẻo trên đó rồi nhảy xuống hù Duy khiến Duy mất hồn.
Thấy bầu trời vẫn yên ắng ngoài tiếng côn trùng tỉ tê âm ỉ, Duy trở lại nằm thường thượt trên giường rồi thở ra. Một lúc sau, Duy ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay. Bỗng từ ngoài góc khung cửa sổ ló dần dần lên một cái đầu xõa tóc rũ rượi. Nhưng loáng một cái thì không thấy nữa. Một lúc sau, cái đầu lại lú dần lên. Lần này gần như lộ diện hoàn toàn đầu, cổ,  bờ vai và một gương mặt không ai dám nhìn. Trong cơn mơ nửa thức nửa tỉnh, Duy như nghe thấy mùi thơm quen thuộc. Thế là Duy bừng tỉnh hẳn và choàng mở mắt. Vừa chợt thấy một cái bóng hiện trên đầu giường, biết là nó được chiếu từ cửa sổ vào nhờ ánh trăng, Duy liền quay nhìn ra cửa sổ. Cái bóng đen nhanh như cắt vụt chạy. Duy bật dậy, phóng nhanh ra khỏi nhà và đuổi theo.
- H’ Nhiêu! H’ Nhiêu! – Duy gọi nhỏ nhưng mạnh vì sợ đánh động đến moị người.
Duy nhận ra H’ Nhiêu là không sai bởi mùi thơm, vóc dáng và áo váy của H’ Nhiêu đã in đậm trong tâm trí mình từ lâu rồi. H’ Nhiêu cố chạy nhanh qua bên kia đồi để xuống lẩn vào trong những đám cà phê rậm rạp nối tiếp nhau đến tận suối buôn Lung. Nhưng mới chạy đến nửa lưng đồi thì Duy đã bắt kịp sau lưng. Do hoảng sợ nên H’ Nhiêu vấp té quị xuống và vội quay mặt, cúi gằm để lảng tránh Duy. Nhưng Duy nghe rõ tiếng khóc nấc nghẹn trong cổ H’ Nhiêu. Duy vừa nói vừa níu vai H’ Nhiêu kéo thật mạnh để H’ Nhiêu quay mặt lại với mình:
- Sao lại chạy trốn anh chứ? Anh có lỗi gì đâu?
Bị cái kéo giật mạnh quá khiến cho H’ Nhiêu không chống lại được. Một khuốn mặt dị dạng, lồi lõm, sếch mắt, méo miệng, lở loét mụt nhọt, cố giấu trong tóc tai lõa xõa rũ rượi đập vào mắt Duy khiến Duy hết hồn dội bật ngã ra sau. Thế là H’ Nhiêu vùng dậy, phóng chạy nhanh qua bên kia đồi.
Duy quá bất ngờ về chuyện mới vừa xảy ra ngoài sức tưởng tượng của mình nên vẫn bần thần nằm đó mà chưa biết phải làm gì. Khi trấn tỉnh, Duy chán nản đứng dậy, phủi tay rồi lẩn thẩn bước trở lại nhà ngoại. Trong tâm trạng chán chường thất vọng, Duy thấy mình chẳng ham muốn thiết tha một điều gì nữa, chẳng tin vào một điều gì nữa. Một tình yêu hoàn thiện, một ước vọng tương lai, một khát khao trọn vẹn, một sự thần tượng hóa đam mê, một cái đẹp tuyệt đối, nói tóm lại là mọi thứ hiện hữu trong tâm hồn Duy đều sụp đổ. Duy cảm thấy như mình đang mâu thuẫn với chính mình, tình cảm cũng đang lừa dối mình và dường như mọi người cũng đang sống không thật lòng với nhau. Duy nhắm mắt lại và quyết rũ bỏ tất cả để ngủ một giấc bình yên rồi mai trở về Sài Gòn, trở về với một cuộc đời bình lặng như trước đây.
Nhưng con Tạo dường như thường hay ghen tức với tình yêu đôi lứa nên thường đày đọa họ dùng dằng trong sợi dây tơ vò oan trái nghiệt ngã để họ kiên nhẫn mà gỡ rối được thì mới có hạnh phúc nhiều hơn hay sao ấy? Vậy là Duy cũng đâu có yên tâm bỏ mặc nhiều điều trớ trêu khó hiểu của một tình cảm đã quá mật thiết sâu đậm đối với H’ Nhiêu được. Sau cơn mê thiếp, Duy choàng tỉnh và chuyện của H’ Nhiêu lại ray rứt trong lòng Duy. Bây giờ Duy hết nghi ngờ H’ Nhiêu là người nữa rồi. Sự việc hôm qua thì quá đẹp lạ lùng, nay thì dịu dàng thanh khiết, mai thì xấu xí quái dị đến mất hồn như thế thì những điều mà người ta đồn đoán H’ Nhiêu là một con ma không phải là không có lí. Nhưng trong lòng Duy vẫn còn mâu thuẫn với bao nhiêu câu hỏi. Duy không hiểu vì sao H’ Nhiêu tìm đến mình với một bộ mặt gớm ghiếc, quái dị như thế khi trong lòng đang yêu mình. H’ Nhiêu là một con ma thì có thể biến hóa muôn mặt kia mà. Và tại sao H’ nhiêu tìm đến mình nhưng lại lánh mặt và trốn chạy khi mình bắt gặp. Có phải H’ nhiêu mặc cảm về sự dị dạng xấu xí của mình không? Nếu thật như thế thì sự biến dạng đó là một nhục hình, một sự khổ sở mà H’ nhiêu phải cam chịu. Đến lúc này, Duy mới chợt nhớ lại tiếng khóc nấc nghẹn của H’ nhiêu lúc cô cứ cúi gằm và quay lưng để giấu mặt. Duy nghĩ có một điều gì uẩn khúc, oan trái ở đây mà H’ nhiêu không thể giải thoát cho mình được. Bất giác Duy lại hối hận về những suy nghĩ không tốt với H’ nhiêu lúc nãy. Rồi Duy lại hối hận về cái buổi sáng mà mình đã níu kéo H’ nhiêu ở lại để ân ái. Duy biết chắc chắn đây là nguyên nhân khiến cho H’ nhiêu phải chịu cực hình như thế. Bây giờ Duy lại thấy thương H’ nhiêu nhiều hơn nữa. Và cứ thế lòng dạ Duy như thêu đốt. Duy bật dậy, nhìn ra ngoài khung cửa sổ, hướng mắt lên đồi. Thấy trời vẫn còn trăng sao, Duy nhìn đồng hồ treo tường thì mới 2 giờ khuya. Thế là, Duy trèo lên tường, chun qua khe hở rồi chạy nhanh lên rừng.
Khi chưa đến suối buôn Lung, Duy nghe văng vẳng trong gió tiếng khóc trầm uất, ai oán của một cô gái. Tiếng khóc khi thì từ dưới suối buôn Lung vọng lên, khi thì từ khu nhà mồ thoảng đến. Tiếng khóc im bặt một lúc rồi bỗng rên rỉ đau đớn xuất ra từ hướng thung lũng đầu nguồn con suối buôn lung. Nhưng một lúc sau thì nó lại phát lên từ khu rừng rậm rạp ở hướng Tây. Hồn ma di chuyển trong hư không hay là gió cuốn tiếng khóc ai vòng vèo như thế? Duy cũng mặc và đi thẳng xuống suối vì nghĩ rằng chắc H’ nhiêu đang thổn thức ở nơi đó mà thôi.
Nhưng khi xuống suối, Duy đứng ở nơi đó rất lâu vẫn không thấy H’ nhiêu đâu và cũng chẳng nghe tiếng khóc nữa. Thế là Duy đi thẳng lên khu nhà mồ rồi cũng quanh quẩn ở đó rất lâu mà cũng chẳng nghe thấy gì. Chợt Duy nghe thoáng qua theo gió tiếng nói lào xào từ dưới suối buôn Lung vọng lên. Duy liền chạy nhanh xuống với hy vọng là sẽ gặp H’ nhiêu ở nơi đó.
Y Bơ và A Ma Yun đang ngồi nói chuyện trong chòi rẫy cà phê của Y Bơ thì nghe tiếng khóc oan ức của một cô gái vọng lên từ suối buôn Lung. Cả hai lúc đầu thấy sợ đến nổi gai ốc. Nhưng khi nhớ đến lần gặp H’ nhiêu quá duyên dáng quyến rũ ở đó thì cả hai lại muốn xuống suối để xem chuyện gì xảy ra.
Khi Y Bơ và A Ma Yun xuống đến suối buôn Lung thì tiếng khóc im bặt. A Ma Yun thấy sợ hỏi Y Bơ:
- Có phải khóc lên từ đây không chớ?
- Nghe vọng lên từ đây mà!
- Chắc là H’ nhiêu đó!
- Không có biết đâu. Nhưng tao cũng nghĩ đó là H’ nhiêu!
Y Bơ bàn với A Ma Yun giả bộ rời khỏi con suối rồi lặng lẽ quay trở lại núp trong lùm tre lồ ô để xem có phải là H’ nhiêu không. Tuy A Ma Yun không đồng tình với Y Bơ vì nghĩ rằng H’ nhiêu là ma thì chắc sẽ biết được hành động này nhưng cũng chìu theo Y Bơ làm thử. Bởi A ma yun cũng thích gặp và ngắm nhìn H’ nhiêu thêm một lần nữa.
 
Đúng như Y Bơ nghĩ. H’ nhiêu ngồi trên tảng đá giữa suối, quay mặt về hướng lùm cây mà trước đây Duy đã ẩn nấp để nhìn lén H’ Nhiêu tắm. Y Bơ và A Ma Yun rón rén sau lùm tre lồ ô bên bờ suối, vừa nhìn thấy cái dáng dấp, eo lưng thon gọn, cân đối thì biết đó là là H’ Nhiêu rồi. Chợt H’ nhiêu như linh tính có ai đang ở sau lưng mình liền quay lại. Y Bơ và A Ma Yun há  hốc miệng và bật ngữa ra sau, rồi hoảng hốt quay lưng bỏ chạy. Cả hai bất ngờ vì chạm phải một khuôn mặt quái dị, gớm ghiếc chứ không đúng như những gì mà cả hai hình dung trước đó. Tiếng khóc lại phát lên như đang đeo bám sau lưng khiến cả hai càng cố chạy thục mạng hơn. Khi cả hai chạy đến chòi rẫy cà phê của Y Bơ thì gặp Duy đang đi nhanh xuống suối. Lạ lẫm, ngỡ ngàng nhìn nhau một chút rồi Y Bơ và A ma yun đi nhanh vào chòi của Y Bơ.  Duy thấy lạ về thái độ của Y Bơ và A Ma Yun nhưng rồi Duy đoán chắc họ vừa mới gặp H’ Nhiêu dưới suối. Thế là Duy vội chạy nhanh xuống mong sao gặp kịp H’ nhiêu. Thế nhưng khi xuống suối, Duy cũng chẳng thấy bóng dáng H’ Nhiêu đâu. Duy liền trở lại rẫy cà phê của Y Bơ với mục đích là tìm hiểu xem có phải vừa rồi họ đã gặp H’ nhiêu không.
 
Tại chòi của Y Bơ, có ba bốn người cả già lẫn trẻ nữa. Họ cũng ở lại đêm trong những cái chòi rải rác chung quanh đó để canh giữ rẫy cà phê. Khi họ nghe tiếng khóc ai oán thì cũng sợ quá nên chạy đến tụ tập ở đây. Chắc là họ thấy Y Bơ gan dạ nhất trong số họ. Nhưng khi đến đây thì họ lại nghe Y Bơ và A Ma Yun kể lại những gì đã thấy về một bộ mặt quái dị của con ma H’ nhiêu khiến họ lại càng ớn óc hơn. Bỗng họ co cụm với nhau khi thấy Duy đang lấp ló ngoài rẫy.  Y Bơ đã nhận ra người thanh niên mà mình đã gặp lúc nãy liền hỏi:
- Có chuyện chi không chớ?
- Không có chuyện gì đâu ạ. Muốn đến làm quen chơi.
- Ôi Giàng ơi..Làm quen cái chi mà làm quen nửa đêm chớ?
- Tôi cũng có rẫy cà phê của ông bà tôi ở gần đây.
Y Bơ bật cười, nói:
- A..thì ra mày cũng sợ con ma H’ Nhiêu nữa đó chớ! Vào đây đi cũng được  để cho nó thấy đông người mà không dám ám hại mình nữa đâu.
Duy gật đầu bước vào chòi rồi chào mọi người và ngồi xuống cạnh A Ma Yun. A Ma Yun hỏi:
- Mày là người kinh ở buôn làng nào?
- Hà Lan!
A Ma Yun lấy làm vui vẻ. Hắn rất thích chơi với thanh niên người kinh ở ngoài Hà Lan. Hắn nói chơi với thanh niên ở ngoài đó có thêm hiểu biết và thấy được nhiều điều văn minh tiến bộ.
- Mày cũng nghe con ma khóc ở dưới suối à? – A Ma Yun nói
- Có nghe! – Duy gật đầu
A Ma Yun chỉ vào Y Bơ và nói:
- Tao và Y Bơ vừa gặp con ma H’ Nhiêu ở dưới suối. Ôi Giàng..khuôn mặt nó thật là khủng khiếp. Nếu mà đừng gặp nó thì tao còn thích nó hơn. Nhưng bây giờ mà gặp nữa chắc tao đứng tim mà chết không kịp thở đâu!
Duy giả bộ không biết gì cứ hỏi tới, hỏi tới chuyện về con ma H’ nhiêu. Thế là mọi người trong chòi kể nhiều chuyện thật có, thêu dệt cũng có về H’ Nhiêu. Nói chung là có nhiều chuyện mà Duy đã biết trước đây rồi. Nhưng có một chuyện mà Duy chưa biết, đó là Y Moan chuyên tìm cách để bắt H’ Nhiêu về làm vợ, mặc dù hắn biết H’ Nhiêu đã chết và hiện chỉ là một hồn ma thôi. Điều này khiến Duy nhớ lại những nhóm người có những hành vi mờ ám mà mình đã từng gặp trong rừng. Thế là thêm những điều ẩn khuất về H’ nhiêu thì càng thôi thúc Duy muốn hiểu rõ hơn về số phận của H’ nhiêu. Duy nghĩ chuyện không đơn giản H’ Nhiêu chỉ là một con ma lúc hiền lúc dữ, lúc đẹp lúc xấu đâu.
 A Ma Yun và Y Bơ muốn thân thiện với Duy nên tỏ ý mời Duy ngày mai vào buôn uống rượu cần. Duy đồng ý ngay vì đây là cơ hội để Duy tìm hiểu thêm về những gì liên quan đến H’ nhiêu.
Chẳng khó khăn gì để đi đến buôn Lung. Bởi khi vừa vào rừng thì Duy đã nghe tiếng cồng chiêng vọng đến từ hướng buôn Lung rồi. Ở buôn Lung hầu như ngày nào cũng có cúng. Cúng lành bệnh, được mùa, ma chay, cưới chồng; Cúng yang (giàng), cúng yang Sri (thần lúa), cúng yang Dak (thần nước), cúng yang Lon (thần đất)…Duy chỉ cần hỏi vài người về đường đi, lối rẽ thì đã đến được buôn Lung.
Buôn Lung nằm trên một khu đất rộng gần bên một con suối cách suối buôn lung không xa lắm. Dòng nước con suối này cũng từ suối buôn Lung chảy về nhưng chiều ngang của con suối rộng hơn và bằng phẳng hơn. Người dân tộc Ê đê thường hay dựng buôn làng ở gần những con suối để tiện cho việc tắm, giặt, nấu nướng…Trong buôn, từng ngôi nhà sàn dài khoảng 30 mét đến 40 mét, rộng khoảng 8 mét đến 10 mét xếp hàng đều nhau theo một hướng và cách xa nhau khoảng 10 mét. Khi Duy vừa đến thì A Ma Yun đang đứng trước một ngôi nhà sàn có đông người tụ tập. Vừa thấy Duy là hắn reo lên và chạy ra đón. A Ma Yun dẫn Duy trèo lên một bậc thang được đẽo từ một thân cây có đường kính khoảng 30 phân với năm bậc và một hình bầu tròn giống như bầu vú của phụ nữ. Duy cũng làm giống như A Ma Yun là bấu tay vào bầu vú phía trên cùng cho khỏi ngã rồi bước lên bậc thang.
- Hôm nay nhà tao cúng Yang Dak. – A Ma Yun nói - Yang Dak đã giúp nhà tao có cái nước tưới nên được nhiều cà phê đó chớ!
- Yang Dak là…? – Duy hỏi.
- Yang Dak là thần nước. Không có nước là cây cà phê chết hết rồi chớ. Không có cái nước cũng chẳng làm được cái chi. Cây lúa cũng chết! Cây bắp cũng chết! Con người cũng chết luôn!
Y Bơ cũng đang có mặt và đang ngồi giữa sàn cùng với nhiều người cả nam lẫn nữ. Ai cũng kéo cái vòi (cần) cong vút cắm từ ché rượu vào miệng mình để hút. Tuy ở giữa sàn đã có nhiều cái ché rượu lớn nhưng A Ma Yun cũng bưng ra một ché rượu khác chỉ nhỏ bằng nửa cái ché rượu kia cho Duy. Hắn tháo miếng lá bít kín miệng ché rượu ra, đổ nước suối vào và cắm một cái vòi dài rồi đặt một đầu vòi vào miệng Duy.
- Hắn thích mày nên mày đặt biệt đó! – Y Bơ ngồi bên cạnh nói - Rượu của mày hồng hồng chứ không có vàng vàng như mấy ché rượu này đâu. Ngon lắm đó chớ!
Duy cũng nhận ra điều đó vì cái ché của Duy khác với mọi người và chỉ có một mình Duy uống chứ không chung nhau như những người khác.
- Hắn ở ngoài cái làng Hà lan vô nên phải tử tế chớ! – A ma Yun nói – Mày ở đây ngày nào cũng uống, thường rồi chớ!
Y Bơ cười rồi nhìn theo ánh mắt Duy. Duy đang chú ý tới những hình thù được khắc trên một cặp ngà voi dựng một bên nhà sàn mà Duy đã từng thấy trên những cái cột ở trong ngôi nhà mồ của mẹ H’ Nhiêu. Thế là Y Bơ giải thích:
- Cặp vú của phụ nữ đó chớ!
 Thấy Duy trố mắt chưa hiểu gì, Y Bơ nói tiếp:
- Cặp ngà voi là cặp vú. Những cái hình khắc trên đó là cặp đùi, cái háng, cái bẹn và các bộ phận sinh dục của nữ thần Hơ Kroih đó chớ!
- Nữ thần Hơ Kroih là…?
- Nữ thần Tây Nguyên! – A Ma Yun nói – Thần làm nông, làm rẫy đó mà!
Bỗng những người đàn ông ngồi sát bên vách tre nhà sàn đánh vào những cái cồng, chiêng bằng những cái dùi cây vang lên từng hồi. Mỗi cái cồng có một cái bầu núm tượng trưng cho mỗi bộ ngực của phụ nữ sung sức, khỏe khoắn. Một vài anh vừa đánh cồng vừa vỗ úp bàn tay vào bầu núm vú làm cho âm thanh khi vang khi lịm nghe rất hứng thú. Còn những cái chiêng thì âm thanh nghe bè và thấp hơn. Khi cồng, chiêng được đánh dồn dập hơn thì một con heo lớn đã thui sạch lông được đem ra để giữa sàn. Hai người đàn ông chặt heo ra thành từng cục thật nhỏ. Một phần ba số đó được đem bỏ vào nồi lớn, luộc sơ cùng với một vốc muối, rồi múc cho những người có mặt trong nhà sàn mỗi người vài cục để ăn. Hai phần ba số cục thịt còn lại được chia rất nhiều phần nhỏ để trên mỗi miếng lá chuối nhỏ. Có lẽ khi nghe tiếng cồng, chiêng liên hồi thì dân trong buôn đã hiểu nên vội đến rất đông để nhận mỗi người một phần thịt này. Duy cũng được A Ma Yun mang tới cho một chén thịt đã luộc với muối. Tuy chưa quen nhưng Duy cũng phải ăn cho vừa lòng A Ma Yun. Chợt Y Moan và Y Ru từ dưới bậc thang bước lên làm cho nhiều người đang ngồi uống rượu Cần có vẻ khép nép. A Ma Yun thì khó chịu quay mặt đi nhưng cha mẹ của A Ma Yun thì lo lắng đi ra cửa đón Y Moan và Y Ru. Tuy Duy chưa biết đó chính là Y Moan và Y Ru nhưng Duy đã từng gặp họ với những hành động mờ ám trong rừng rồi. Và riêng với Y Ru thì cũng đã có một lần hắn sai con gái H’ Thanh dẫn đường cho Duy khi Duy đi lạc trong rừng.
nhiêu về làm vợ mà đêm qua tao đã kể cho mày nghe đó. Còn cái thằng có râu đi với Y Moan là Y Ru, chồng của dì con ma H’ Nhiêu.
Bây giờ Duy mới quan sát kỹ hơn về Y Moan. Khác với mấy lần mà Duy đã gặp trong rừng trông bụi bặm hơn thì lúc này hắn có vẻ là một tay đại gia buôn bán. Hắn ăn mặc lịch sự và áo quần hắn đắc tiền hơn những người đàn ông khác trong buôn. Khác với Y Ru để râu tóc bờm xờm, hắn thì mặc mày nhẵn nhụi sạch sẽ. Phong thái của hắn cũng tỏ vẻ hiểu biết hơn người. Tuy da ngâm, trán vồ nhưng bù lại cái mũi của hắn thẳng, cao nên nhìn hắn cũng không bặm trợn lắm. Khi mới vừa vào nhà, hắn đã nhận ra Duy là người lạ và định đến ngồi cạnh Duy. Nhưng khi hắn thấy A Ma Yun đang ngồi bên cạnh Duy thì hắn lãng qua ngồi gần chỗ dựng cặp ngà voi. Và rồi hắn bỗng chú ý và đưa tay vuốt vuốt cặp ngà voi. Ông Ma Rớt, cha của A Ma Yun thấy Y Moan thích liền nói:
- Tao không bán nó đâu. Tao quý nó lắm. Cặp vú này phù hộ cho tao được nhiều cà phê để bán cho mày đó chớ!
- Tui cũng thích nhưng không bán thì thôi! – Y Moan nói – Nhưng còn nợ tui bao nhiêu có nhớ không?
- Nhớ chớ.. Để chờ cà phê chín đó. Nhưng bây giờ tao cần thêm tiền để cúng cho nữ thần Hơ Kroih.
- Cần bao nhiêu?
- Mày có đem theo thì đưa cho tao luôn chớ!
Y Moan gật đầu nhưng A Ma Yun buột miệng nói:
- Không có mượn nữa đâu! Không cần cúng nữa đâu!
- Tại sao mày không cho cúng, không muốn mượn nữa chớ? – Ma Rớt  tức giận quát lớn – Cho thần Hơ Kroih bỏ chết đói mày đi!
- Nhưng Y Moan mua cà phê rẻ quá! – A Ma Yun bực bội, nói.
- Nếu mày chê rẻ thì bán cho người khác chớ! – Y Moan cười mỉa, nói.
- Đừng có nghe cái thằng này chớ! – Ma Rớt hốt hoảng nói – Chẳng có ai cho mượn cái tiền trước đâu. Chỉ Y Moan là có cái bụng tốt thôi. Cả vùng này không có ai có tiền để mua cà phê như Y Moan đâu. Có cà phê mà không biết bán cho ai thì cà phê thúi mất.
- Để tui đem lên phố bán cho! – A Ma Yun nói.
- Nhưng nhà mày nợ của tao bao nhiêu tiền rồi biết không chớ? – Y Moan nói.
- Tao không biết đâu! – A Ma Yun vùng dậy bỏ đi xuống nhà sàn.
- Mày không biết cũng đúng đó! – Y Moan nói vói theo – Vì Ma Rớt đâu có nói mượn bao nhiêu tiền cho mày đi học đâu chớ!
Duy ngồi một chút rồi cũng lẳng lặng đi theo A Ma Yun. Y Moan chỉ để ý Duy là người lạ mặt thôi nhưng không bận tâm nhiều lắm. Chắc là hắn chưa biết giữa H’ Nhiêu và Duy có một sự liên hệ mật thiết. Còn Y Ru cũng chẳng nhớ ra đã một lần gặp Duy trên rẫy của hắn. Khi xuống khỏi nhà sàn thì A Ma Yun đã đứng đợi Duy ở đó.
- Tao ghét cái thằng Y Moan này lắm. Cả vùng này đều phải bán cà phê cho hắn với giá như cho đó chớ! Tại vì hắn có tiền cho người ta mượn trước khi cà phê ra trái. Con gái trong buôn hắn muốn là được nhưng hắn chỉ yêu con ma H’ Nhiêu thôi. Nếu hôm trước mà để cho hắn gặp con ma H’ Nhiêu xấu xí như thế thì chắc là hắn cũng không mê nữa đâu chớ!
Duy thấy Y Ru rời khỏi nhà sàn của A Ma Yun đến trước một ngôi nhà sàn khác cách nhà A Ma Yun khoảng 30 mét rồi gọi thật lớn: “H’ Mây..ây, H’ Mây ơi!”.
- Chắc H’ Mây về thăm bà con đó. Nhà của con ma H’ Nhiêu đó mà! - A Ma Yun nói.
H’ Mây gùi phía sau nhiều thứ như bầu bí, gạo, bánh, những bầu nước…cho cái lưng chị phải oằn lại và đang từ trên nhà sàn của H’ Nhiêu dò dẫm bước xuống bậc thang một cách nặng nhọc. Sau chị là H’ Thanh, con bé đã từng dẫn đường cho Duy, cũng gùi một gùi nhỏ hơn nhưng trông cũng có vẻ quá sức so với tuổi của nó. H’ Mây và H’ Thanh xuống khỏi nhà sàn rồi đi theo Y Ru vào rừng. Y Ru khỏe mạnh thế mà trên tay chỉ cầm một cái xà gạc nên đi thoăn thoắt khiến cho mẹ con H’ Mây vừa thở vừa cố bước theo cho kịp. Duy định theo H’ Mây để tìm hiểu thêm về H’ Nhiêu nhưng thấy có Y Ru bên cạnh H’ Mây nên thôi.
 
Bây giờ tiếng đồn thổi ở buôn Lung đêm nào cũng có tiếng khóc ai oán lẫn tiếng cười trêu cợt của con ma H’ Nhiêu khiến cho ai cũng sợ mà không dám bén mảng đến hoặc đi qua đó nữa. Có nhiều người đi vòng vèo trong rừng để lên rẫy tuy xa hơn nhưng họ tránh được con suối buôn Lung. Riêng Duy thì lại khác, đã mấy đêm liền Duy lang thang quanh con suối để chờ tiếng khóc cất lên xem nó xuất phát từ đâu mà tìm đến nhưng vô vọng. Nhưng đêm nay, Duy chợt nghe trong gió có tiếng khóc âm ỉ. Tuy chưa biết nó xuất phát từ đâu vì nó theo gió lúc thì vọng đến từ hướng suối, lúc thì vọng lại từ khu nhà mồ, có khi thì lại hòa cùng với tiếng suối đầu nguồn từ thung lũng hướng Nam, Duy cứ chạy nhanh xuống suối buôn Lung. Ở đó một lúc, Duy chẳng thấy có động tĩnh gì thì chạy lên khu nhà mồ. Nhưng khi lên khu nhà mồ thì Duy nghe tiếng khóc xuất phát từ hướng thung lũng. Thế là Duy đi nhanh về hướng thung lũng. Nhưng đi được nửa chừng thì tiếng khóc không còn vọng lại bên tai Duy nữa. Duy quyết định vẫn cứ xuống cái thung lũng này xem sao. Bởi Duy nghĩ chắc ở đây cũng là một nơi xuất hiện nữa của H’ Nhiêu mà cô chưa nói cho Duy biết.
Duy cúi thấp người để dò dẫm bước xuống triền dốc. Cái thung lũng này như rừng nguyên sơ chưa ai khám phá. Các loại cây Sơn, Búng, Sú, Dầu Mít, Mít Nài, Giáng Hương, Săn Bùn…to cao cắm từ dưới thung lũng vươn lên bằng cả ngọn đồi phía trên giáp với thung lũng. Từ đồi cao bỗng dưng há ra một góc như miệng hang rồi trào ra những mạch nước ngầm, chảy xuống tưới mát thung lũng để cuối cùng tập hợp lại thành một dòng nước xuôi về suối buôn Lung. Cái miệng hang này chính là nơi mà H’ Mây đã xuống gặp H’ Nhiêu để đưa cho H’ nhiêu mấy cuốn sách học vi tính. Chợt  nghe tiếng bật lửa ga và mấy ánh chớp sáng, Duy liền ẩn mình vào một bụi cây rậm. Ở đây cây cối rậm rạp quá, ánh trăng ít lọt xuống được nên khung cảnh lờ mờ tối. Một tiếng động sột soạt cách chỗ Duy đứng khoảng 20 mét làm cho Duy nhận ra ở đó có một bóng người. Bóng người như đang nghe ngóng tìm tòi một điều gì. Duy chẳng biết đây có phải là H’ Nhiêu không mà sao thường H’ Nhiêu xuất hiện với khoảng cách như thế chắc chắn là đã nghe mùi hương thơm. Hay bây giờ H’ nhiêu đã xấu xí nên hết thơm tho rồi? Cái bóng bỗng di chuyển xuôi về hướng thung lũng ngược với đồi cao. Duy cũng bám theo và giữ khoảng cách như thế. Khi đến đoạn thung lũng nhỏ dần, hai bờ triền thung lũng hẹp lại thành hai triền suối với một dòng nước chảy mạnh về suối buôn Lung thì cái bóng dừng lại. Đến lúc này, nhờ cây cối không còn rậm rạp nữa nên Duy đã dễ dàng nhận ra cái bóng không phải H’ Nhiêu mà chính là Y Ru. Y Ru đảo mắt nhìn quanh một chút rồi đến vén một lùm cỏ mắc cỡ giăng mắc rậm rạp lên. Sau khi yên chí ở đó vẫn còn y nguyên những thứ mà hắn quan tâm thì hắn rời khỏi suối và đi thẳng về hướng buôn Lung. Duy đợi cho Y Ru đi thật xa rồi đến vén bụi cỏ mắc cỡ lên xem ở đó có những thứ gì mà Y Ru lén lút như thế. Thì ra phía trong lùm cỏ rậm rạp, phủ cao quá đầu kia là những khúc cây dài khoảng 2 mét, đường kính khoảng 30 phân. Duy nghĩ chắc đây là những loại gỗ quý nên Y Ru mới giấu kín như thế. Và chắc là nó phải có một sự liên hệ nào đó với Y Moan, bởi Y Ru làm việc cho Y Moan, mà Y Moan thì rất có vẻ là ông chủ của Y Ru. Nhưng mục đích bây giờ là tìm H’ Nhiêu nên Duy không lưu tâm để hiểu thêm làm gì những điều không liên quan đến H’ Nhiêu. Thế là Duy trở lại con suối buôn Lung và ở đó một lúc rất lâu với hy vọng H’ Nhiêu sẽ xuất hiện. Đêm vẫn trôi đi trong cõi lặng của rừng rú.Trăng sắp tàn và Duy vội trở về nhà.
 
Tiếng đồn thổi về con ma H’ Nhiêu ngày càng nhiều và càng ghê gớm rùng rợn hơn. Nhưng sự tìm kiếm trông mong gặp gỡ của Duy thì càng vô vọng. Duy không thể ở lâu hơn nữa vì phải về Sài gòn để chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp. Tình yêu đối với H’ Nhiêu cũng quan trọng nhưng sự nghiệp thành danh cũng quan trọng không kém đối với Duy. Thế là Duy hứa trong lòng sẽ trở lại với H’ Nhiêu sau khi bảo vệ thành công luận văn tốt nghiệp.