Chung cư chúng tôi sống ở Chesterfield chỉ có một tầng, hình chữ U nằm bao quanh một khoảng sân có tường ở ngoài. Bên trong căn hộ của chúng tôi là hai phòng ngủ rất nhỏ, một phòng khách, một nhà bếp, và một phòng tắm. Giấy dán tường trong nhà bếp rất dơ và đã tróc. Tường trong phòng tắm mốc meo. Lynn và tôi theo sau ba mẹ từ phòng này qua phòng khác. Rõ ràng là mẹ không vui, làm ba cũng không vui theo. Mẹ không lên tiếng phàn nàn, nhưng tất cả chúng tôi đều biết mẹ đang cảm thấy thế nào vởi vì gương mặt mẹ lúc này giống y như lúc mẹ bị nhức đầu vậy. Ba nói, “Kiyoko à, mình sẽ lấy một phần phòng khách làm chỗ may vá cho em. Ổn thôi mà”. Mẹ không trả lời. Ba nói tiếp, “Có một cái tủ lạnh còn trống ở đây nè!” mẹ vẫn không đáp. Ba nói, “Anh sẽ sơn phòng mấy đứa nhỏ màu trắng viền hồng!” Sau cùng, mẹ lên tiếng. “Phòng bọn nhỏ chỉ có đủ chỗ kê hai cái giường hẹp và một cái bàn nhỏ. Vậy đặt cái bàn của Katie ở đâu khi nó bắt đầu đi học?” Ba nói, “Để anh tính?” “Chắc phải đặt nó vô chỗ may vá của em”. Không ai trả lời. Tôi cảm thấy có lỗi bời vì cái bàn trong tương lai của tôi sẽ choáng chỗ may vá của mẹ. Dù sao đi nữa, thì tôi cũng chẳng muốn đi học. Tôi quên béng việc nghĩ tới những chữ vô nghĩa trong đầu. Vì vậy mẹ đã đọc được ý nghĩ của tôi và biết rằng tôi đang cảm thấy có lỗi. Mẹ kéo tôi lại và ôm tôi. “Đó không phải là lỗi của con!” mẹ nói, giọng mẹ đột nhiên vui lên. Có một cái khung xích đu ở giữa sân chung cư. Nhưng không có cái đu nào cả. Một vài đứa trẻ rất thích leo lên đó chơi. Tất cả mọi người đều ra ngoài chơi hầu hết thời gian bởi vì chẳng có gì làm trong những căn hộ chật hẹp đó. Khi mấy ông bố trong gia đình muốn nói chuyện, họ tới ngồi trên thềm hàng ba ở trước căn hộ Kanagawa. Ông Kanagawa gần giống như là thủ lĩnh của họ. Vợ ông, bà Kanagawa, không đi làm, cho nên mỗi mùa thu, bà làm việc giữ trẻ nguyên ngày cho mấy đứa nhỏ chưa tới tuổi đi học. lẽ ra tôi cũng có thể đi học mẫu giáo, nhưng chỉ mới được một tuần thì tôi đã khóc và la hét dữ đến nối ba mẹ cho rằng tôi không nên đi học cho tới khi nào tôi vào lớp Một. Bọn tôi có cả thảy là ba đứa nhỏ chưa đến tuổi đi học, nhưng hai đứa kia nhỏ hơn tôi, cho nên tôi tự chơi một mình. Tôi biết đọc và biết viết một chút, tôi có thể tô màu hoặc nhảy dây một mình, nhưng hầu hết thời gian tôi chơi với Bera-bera. Nó cứ nói chuyện huyên thuyên suốt cả ngày, ngay cả khi tôi đang cố gắng ngủ. Cứ mỗi chiều lúc 3 giời rưỡi, tôi nhìn ngóng qua cửa sổ chờ cho tới khi thấy Lynn đi bộ về trên mặt đường-vì ở khu phố nhỏ của chúng tôi không có lề đường. Tôi chạy ra ngoài đón chị. Bà Kanagawa nói tôi giống như con chó cưng của chị Lynn. Hầu như ngày nào ở miền Nam Georgia cũng nóng và ẩm. Sau giờ tan học, Lynn, vài ba đứa trong chung cư, và tôi thường nằm dài ngoài trời, ngước mắt nhìn lên những đám mây. Nếu trời mát, chúng tôi sẽ chơi bóng. Buổi tối trước khi vô nhà đi ngủ, các ông bố bà mẹ thường ngồi trên thềm còn đám con nít tụi tôi thì giỡn với nhau hoặc nằm ngửa xuống để ngắm dải Ngân Hà. Ngắm bầu trời là ý kiến của Lynn. Giống như ông Kanagawa là thủ lĩnh của các ông bố, Lynn nhanh chóng trở thành thủ lĩnh của đám nhóc chúng tôi. Chị là người cực kỳ tin vô việc ngắm nhìn bầu trời. Chị nói cho bọn tôi hay rằng nếu có khi nào những sinh vật sống ngoài trái đất đến đây, chắc chắn họ sẽ nói chuyện với chúng tôi. Vì vậy chúng tôi phải luôn luôn ráng mở mắt mà nhìn. Có một vài buổi tối trước giờ đi ngủ, Lynn và tôi thực hiện một số điều ước nguyện. Đầu tiên bọn tôi ước những điều ích kỷ cho riêng mình, rồi cuối cùng thì bọn tôi lại ước những điều vị tha cho người khác. Nhưng có một đêm, chị Lynn nói, “Tối nay tụi mình chỉ ước những điều ích kỷ thôi nghe”. Đây có vẻ là một việc hư, cho nên tôi nói, “Được”. “Em bắt đầu đi”. “Em ước có một cái giường có vòm che và một cái hộp chì màu mười sáu cây thay vì chỉ có tám cây”. “Chị ước một ngày nào đó chị sẽ được học bổng đại học. Chị ước mình sẽ tốt nghiệp thủ khoa đại học. Chị ước mình sẽ mua được một căn nhà thật đẹp”. “Em ước nhà mình có một máy nước nóng xịn hơn để không phải bị lúc nào cũng là nước quá lạnh.” Chị không nói gì nữa. Có lẽ chị cũng đang cảm thấy mình hư như tôi. Tôi thấy rằng có lẽ bọn tôi nên có vài điều ước bớt ích kỷ. Chị nói, “Có lẽ mình nên ước một điều gì đừng ích kỷ”. “Em ước có một căn nhà cho chị và cho mẹ”. “Chị ước cho em được hạnh phúc mãi mãi”. Chỉ còn lại ba, tôi không biết ba muốn cái gì nhất. Có vẻ như điều duy nhất ba muốn là lo cho bọn tôi. Cứ mỗi lần sinh nhật ba, bọn tôi lại tặng ông một hộp kem bôi mặt sau khi cạo râu bằng tiền của mẹ. Ba luôn luôn tỏ ra rất thích. Tôi nói, “Em ước ba không bao giờ bị rụng tóc như ông nội trước khi chết”. Việc cuối cùng trước khi đi ngủ là Lynn với tôi bàn coi phải xài tiền ra sao vào ngày hôm sau. Cứ hết một tuần, ba cho hai đứa tôi một đồng năm xu để xài. Nhưng tối hôm đó Lynn nói, “Từ rày trở đi, bọn tụi mình sẽ để dành tiền đó để giúp ba mẹ mua ngôi nhà đầu tiên cho cả gia đình. Như vậy, thay vì chỉ ngồi ước có nhà, bọn mình sẽ góp phần để mua một ngôi nhà thật sự”. Điều đó thật là khó mà đồng ý, nhưng tôi không cãi lại bởi Lynn là sếp. Thông thường, khi Lynn tan học về nhà, chúng tôi sẽ đi tới chợ, ở đó chúng tôi xem xét và cân nhắc coi nên mua sắm thứ gì một hồi lâu trước khi quyết định món hàng chúng tôi muốn: thường là đậu phụng ngào đường. Rồi chúng tôi vừa ăn vừa đi bộ dọc theo xa lộ. Thật là buồn khi nghĩ rằng tất cả những chuyện đó sẽ chấm dứt, nhưng tôi cho là để mua nhà thì cũng thì cũng đáng làm như vậy. Lynn nói, “Chúc ngủ ngon, Katie” “Chúc chị ngủ ngon”. TTT Suốt mùa thu, bầu không khí ngột ngạt khiến chúng tôi uể oải nhưng cũng không đến nỗi quá mệt mỏi. Nếu trời nóng quá thì chúng tôi sẽ ngủ một chút trước bữa ăn tối. Rồi Lynn sẽ đọc sách cho tôi nghe. Bởi vì chị là một thiên tài, chị có thể đọc bất cứ thứ gì, ngay cả Bộ từ điển bách khoa Britannica. Hai đứa tôi có cuốn chữ “P” trong bộ “Bộ từ điển bách khoa Britannica” mà ai đó để lại trong căn hộ ở Iowa khi gia đình tôi dọn tới đó. Bọn tôi dự tính đọc hết cả cuốn sách này. Một cuốn khác mà tôi rất thích là cuốn Silas Marner. Hai đứa tôi là tay tư bản từ đầu tới đuôi nên rất thích ý tưởng của Silas về việc thủ cho mình tất cả đồng vàng ở dưới nền nhà. Bất cứ khi nào Lynn đi học về trễ, tôi lại khóc, và mỗi lần tôi khóc thì bác Katsuhisa lại méc mẹ. Mẹ nói tôi là con bé ưa khóc, nhưng Lynn nói thật ra tôi là đứa hạnh phúc bởi vì bản chất của tôi là hạnh phúc, cũng như bản chất của chị là thiên tài. Ưa làm sếp người ta cũng là bản chất của Lynn, bác Katsuhisa nói với tôi như vậy. Có vẻ như Lynn không kết được nhiều bạn ở trường. Cho nên chị dành cả môt lô lốc thời gian để ở bên tôi. Năm đầu tiên ở Georgia trôi qua như vậy đó: suốt ngày chờ đợi Lynn trở về nhà và đừa giỡn với chị cho tới khi đi ngủ. Khi tới kỳ nghĩ hè, bọn tôi chơi đùa suốt ngày suốt đêm cho tới tận giờ đi ngủ. Tới năm sáu tuổi và chuẩn bị đi học thì giọng nói của tôi đã thành giọng rặt miền Nam. Tôi không còn gọi chị là “Lynn” nữa, mà gọi là “Lynh”. Tôi gần như là một đứa nổi tiếng trong khu phố của mình, một con bé người Nhật nói “Tụi mày” thay vì “chúng mày” và nói “Thiệt hông?” thay vì “Thật chứ?”. Đôi khi người ta cho tôi ít tiền để tôi bắt chuyện với họ. Chị Lynn rất khuyến khích vụ này, và bọn tôi phát tài khá lẹ. Bọn tôi cất tiền trong cái hốc nhỏ của một tấm đá lát dưới bồn tắm, cứ sau một tháng bọn tôi lại lấy ra đếm. Một ngày trước khi tôi nhập học, Lynn kéo tôi ngồi xuống nói chuyện. Lynn chỉ nói chuyện với tôi mỗi khi có rất quan trọng xảy ra. Chị luôn luôn cho tôi biết sự thật và không coi tôi là con nít. Chính Lynn chớ không phải ba mẹ là đường đầu tiên cho tôi biết về việc dời nhà khỏi Iowa. Hai đứa tôi ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trong phòng bọn tôi, tay nắm tay, mắt nhắm, trong lúc Lynn cất tiếng hát, “Hai mà một, một mà hai, hai mà một”. Đó là bài ca cho tình bằng hữu giữa hai đứa tôi. Lynn nghiêm trang nhìn tôi. “Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tới lúc nào đó mỗi đứa chúng tôi phải đi lấy chồng, chúng ta cũng sẽ sống trong những căn nhà sát khu phố với nhau. Chúng ta sẽ ở dọc theo bờ biển California”. Chuyện này đối với tôi nghe ngon lành quá nên tôi nói, “Nếu gia đình chị ở gần bờ biển thì em cũng vậy”. Tôi chưa bao giờ thấy biến ở California, nhưng tôi tưởng tượng nó rất là đẹp. Lynn rướn người tới phía trước, tôi biết chị sắp sửa đi vào cái đề tài chính của câu chuyện. “Em có để ý thấy thỉnh thoảng người ta không chào mẹ khi mình đi mua đồ không?” “Ờ hớ”. “Rồi lại có mấy đứa nhỏ ở trường cũng không thèm chào em nữa”. “Chị muốn nói là tại tụi nó không quen em hả?” “Không, ý chị muốn nói là tại vì tụi nó không muốn làm quen với em”. “Tại sao tụi nó không muốn làm quen với em?” Ai lại không muốn quen tôi? Điều này đúng là khá mới mẻ đối với tôi. Ba mẹ luôn luôn cho rằng hai đứa tôi là cực kỳ ngon lành, và dĩ nhiên Lynn coi tôi là số một, cho nên tôi cũng nghĩ rằng mình khá ngon lành và thậm chí là số một. “Bởi vì, chỉ có mỗi ba mươi mốt người Nhật trong toàn thị trấn này, mà thị trấn này lại có hơn bốn ngàn người lận, và bốn ngàn chia cho ba mươi mốt là…. Họ đông hơn bọn mình quá trời… Em có hiểu không?” “Không”. Gương mặt Lynn hơi tối lại. Điều này rất hiếm. “Em có để ý là bạn bè của ba mẹ chỉ toàn là người Nhật thôi không?” “Chắc vậy”. “Đó là tại vì đám người kia coi mình như không. Họ khinh mình – họ coi bọn mình giống như giẻ rách – hoặc như sâu như kiến gì đó!” Lúc này chị thật sự nổi giận. “Kiến hả?” Đột nhiên chị dang tay ra ôm siết lấy tôi. “Nếu có ai đối xử với em cái kiểu đó em cứ méc chị, chị tính nó cho!” “Được rồi”. Đôi khi Lynn nói chẳng có ý nghĩa gì rõ ràng. Đó là bởi vì tôi còn nhỏ quá và bởi vì chị là một thiên tài. Rồi chị hôn lên má tôi và nói: “Em là con nhỏ dễ thương nhất trên đời!” Ngay lúc mẹ bước vô cầm theo cây kéo để cắt mái tóc dài của tôi. Đây là nghi thức của các bà mẹ Nhật bản ở đây vẫn làm trước khi đưa con gái đi học lần đầu tiên. Mẹ cắt tóc tôi ngắn đến cằm và bắt tôi ngủ suốt đêm với một đống ống cuốn tóc. Tôi thấy chuyện này không sao bởi vì chị Lynn cũng để tóc quăn suốt năm học, nên tôi biết con gái lớn thì phải vậy. Nhưng khi tôi thức dậy và tháo mấy cái cuốn tóc ra, tôi bị sốc đến nỗi quên cả khóc hay hét lên hay nhảy dựng khắp nhà. Trông tôi giống như một cái máy hút bụi dính lông tua tủa! Sau khi cơn sốc dịu đi, tôi muốn bật khóc và hét toáng lên và dậm chân dậm cẳng. “Con không đi học đâu!” Tôi rống lên. “Con không đi!” Tôi nhìn trân trân vào trong gương, rồi nhắm mắt lại, rồi lại nhìn trân trần thêm lần nữa. Tôi dậm một chân xuống đất, rồi lại dậm chân kia. Lynn há hốc nhìn tôi. Chị có vẻ nữa mắc cười, nữa hốt hoảng. Mẹ “chỉnh” lại tóc cho tôi bằng cách dùng lược chải nó. Mẹ nói ngó tôi giống như Ava Gardner, người mà Lynn nói là một nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng và có khoảng bảy chục ngàn người bạn trai. Nếu cô ta nối tiếng đến như vậy thì sao tôi lại không hề nghe nhắc? Tuy nhiên tôi vẫn thích ý tưởng như mình giống như một diễn viên điện ảnh. Tôi dịu đi một chút. Ba nói, “Con ngó giống như là…à… giống như là…à à… ngó dễ thương lắm chớ!” Lúc này là nửa đêm, bởi vì đó là lúc ba mẹ tôi đi làm. Ba mẹ đi hơi trễ một chút để có thể ở với tôi thêm vài phút vào cái ngày đầu tiên tôi tựu trường. Mẹ mặc cho tôi bộ đầm dạ hội bằng vải sa màu vàng. Tôi thích bộ đậm này. Và tôi bắt đầu thích mái tóc của mình. Nói thật tình, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình ngó cũng ngon lành lắm! Sau khi ba mẹ đi làm, tôi chỉ ngồi im một chỗ vì sợ làm rối tóc. Thậm chí tôi cũng không để chị Lynn thử chải tóc cho tôi nữa bởi vì nó tuyệt lắm rồi. Khi bà bác Kanagawa tới để coi lại bọn tôi có đàng hoàng không, bác cứ xuýt xoa hoài là tôi “ngộ” hết sức. Trên đường đến trưởng tôi cảm thấy mình là một bà hoàng. Thậm chí tôi vẫn rất thoải mái khi bước đi trên cái sống đất của con đường tới trường. Lynn mặc một cái áo choàng tay cánh, nhưng tóc chị cũng xoăn như tôi. Chị dừng lại khi chúng tôi đứng đối diện với ngôi trường bên kia đường. Tôi hỏi, “Trường đó hả chị?” Ngôi trường trông chẳng lớn hơn gì cái chung cư của chúng tôi. “Nó đó”, Lynn đáp. Tôi hơi thất vọng. Ngôi trường như vậy thì tại sao người ta lại làm náo lên về nó, và tại sao tôi phải diện bộ đầm đẹp nhất của mình. Khi chúng tôi bước vào trong sân trường, tôi thấy tất cả đám nữ sinh kia ăn mặc giống Lynn hơn, cũng là áo cánh tay hoặc váy suôn với áo blu trắng. Lynn dắt tôi tới dãy lớp học của tôi, rồi tôi đứng trước tấm bảng hiệu – phòng học 100 – một mình. Đám con gái xung quanh tôi đang chơi đùa và trò chuyện. Tóc tụi nó cũng xoăn, nhưng không đứa nào có tóc xoăn như tôi. Cuối cùng, chuông reo, và khoảng mười mấy tên tới xếp hàng đằng sau tôi. Có ai đó vỗ vào vai tôi, khi tôi quay người lại, con nhỏ đứng ngay sau lưng tôi hỏi, “Bồ người Hoa hay người Nhật?” Tôi trả lời, “Nhật”. Một con nhỏ khác nói với lên, “Tên tiếng Nhật của bạn là gì?” Tôi không rõ nó muốn nói gì, nhưng tôi vẫn đáp, “Natsuko”. Đó là tên lót của tôi, nó có nghĩa là “mùa hè” – lúc tôi ra đời. Tên lót của chị Lynn là Akiko, nghĩa là “mùa thu” – tức cũng là lúc chị ra đời. Rồi có một đứa hỏi tôi, “Tóc của bạn bị gì vậy?” Tôi biết không phải nó chọc quê tôi, mà chỉ tò mò thôi. Tôi thấy mặt mình nóng lên. Tôi không trả lời. Rồi cô giáo đi tới dẫn chúng tôi vào lớp. Cô nhìn bộ đầm của tôi và cười nói, “Em tính đi dự tiệc à?”. Lẽ ra tôi đã bỏ về nhà ngay lúc đó rồi, nhưng không có Lynn tôi sợ mình không biết đường. Khi vào lớp, cô giáo nói ngày hôm nay muốn ngồi đâu thì ngồi. Bọn con gái la lối, nói cười, và chạy tìm chỗ lung tung chung quanh tôi. Rồi tất cả cũng ngồi xuống học. Vào giờ ra chơi, tôi đứng giữa sân trường trong bộ đầm dạ tiệc của mình. Có một lần, hai con nhỏ vào lớp tôi đi ngang qua không xa tôi lắm, tôi kêu với tụi nó, “Đi học chán quá hả?” nhưng tụi nó lơ tôi. Rồi Lynn bước ra, tới đứng với tôi. Chị nói sau khi chuông reng, chị phải ở lại lớp thêm một vài phút bởi vì cô giáo muốn biểu dương chị, vì chị là học sinh giỏi. Cuối giờ chiều hôm đó, khi tôi không trả lời được câu hỏi của cô, cô giáo nhìn tôi tỏ vẻ thất vọng và nói: “Cô nghe nói chị của em rất thông minh mà!” Tuy nhiên tôi không vì vậy mà ganh với Lynn. Tôi tự hào về chị. TTT Ít lâu trước khi tôi nhập học, mẹ bắt đầu lên kỳ rất nhiều. Mẹ đi tiểu nhiều và nôn mửa rất nhiều, mẹ uống nước cũng rất nhiều nữa. Mẹ ăn uống cũng kì cục, chẳng hạn như bà húp hết muỗng này tới muỗng khác món nước xúp thịt. Cả nhà phải để một lô hủ đựng nước xúp thịt ở trong tủ. Chị tôi kéo tôi ngồi xuống, và sau khi để cho tâm trí hai đứa tôi hòa hợp, Lynn báo cho tôi biết là bọn tôi sắp có thêm một đứa em trai. Mẹ sinh thằng Samson Ichiro Takeshima trong thời gian tôi đang học lớp một. Tên lót của nó nghĩa là “con trai trưởng”. Khi Sam ra đời, tất cả mấy cô ý tá trong bệnh viện đua nhau nhìn nó – bởi vì họ chưa bao giờ thấy một đứa bé Nhật Bản nào trước đây. Lưng của Sam đầy những vết bớt xanh, kiểu con nít Nhật thỉnh thoảng lại bị như vậy. Chẳng ai đánh nó, tự nhiên nó bị như vậy thôi. Nghĩ mắc cười khi mà biết bao người làm lơ mẹ tôi, nhưng lại bị thu hút bới đứa trẻ Nhật Bản này. Rồi sau này khi nó lớn lên, chắc chắn họ cũng lại làm lơ nó và coi nó như một con kiến mà thôi! Tôi không thích nhìn cảnh mấy người y tá cúi xuống người ngó qua tấm kiếng, xầm xì với nhau về Samson. Tôi rất tự hào về thằng em mình vì tôi nghĩ, nó là thằng nhỏ dễ thương nhất thế giới. Không lâu sau khi đem nó từ bệnh viện về nhà, mẹ lại đi làm ở nhà máy trở lại. Mẹ bị phân ca khuya nên không bao giờ làm xong công việc lúc nữa đêm. Ban ngày bác gái Kanagawa trông coi dùm thằng Sam trong khi Lynn và tôi đi học lớp học hè. Lynn muốn dự lớp học hè để có thể tốt nghiệp trung học sớm. Còn tôi phải học hè bởi vì ba mẹ bắt. Sau khi tan học, chúng tôi lại hối hả chạy về nhà để chăm sóc thằng em. Vào buổi tối, Lynn, Sam và tôi ra ngoài nằm dài trên con đường vắng và ngắm nhìn những ngôi sao trên bầu trời đêm. Sam nằm giữa, trong khi Lynn và tôi ngâm nha “Kira-kira, kira-kira”. Có một buổi tối nóng quá, ba ngủ lại đêm ở trại ấp trứng. Thỉnh thoảng ba vẫn làm vậy để tiết kiệm thời gian lái xe và ngủ được nhiều hơn. Lúc này mẹ cũng đã ngủ. Bọn tôi lẻn ra ngoài trong bộ đồ ngủ và nằm xuống giữa đường. Tôi rất thích mặc đồ ngủ ra ngoài. Ngày nào đó, khi tôi trở thành một người lười biếng, tôi sẽ mặc đồ ngủ bất cứ khi nào tôi muốn. Tôi rất thích hỏi Lynn, bởi vì chị biết trả lời rất nhiều chuyện. Tôi hỏi: “Nếu những ngôi sao trên trời làm bằng những cục nước đá rồi rớt xuống người mình thì mình sẽ cảm thấy ra sảo hả chị?” Và Lynn đã trả lời rằng mình sẽ cảm thấy thú vị lắm. Làm sao chị biết được chuyện đó? Bởi vì chị biết tất cả mọi chuyện. Tôi lại hỏi: “Vậy nếu tất cả trà ở bên Trung Quốc đột nhiên từ trên trời rớt xuống người mình thì sao hả chị?” Chị cũng trả lời rằng mình sẽ cảm thấy rất thú vị. Sau cùng, chúng tôi thấy buồn ngủ và đi vào nhà. Giờ đây phòng ngủ của bọn tôi gồm có hai cái giường nhỏ và một cái nôi. Khi Lynn cần học bài, chị sẽ học trên cái bàn làm bếp. Có vài buổi tối tôi thích đặt thằng Sam lên giường mình để nó ngủ chung với tôi thay vì phải nằm một mình. Tôi không muốn bọn oni – bọn quỷ sứ gác cổng địa ngục – ban đêm tới bắt cóc thằng em. Tôi ôm nó vào lòng suốt đêm. Khi nó được một tuổi, tôi mới nhớ ra điều này: từ khi thằng Sam ra đời, vào một lúc nào đó, tôi đã quên béng mất con Bera-bera mà chẳng hề chú ý tới chuyện đó.