Chương 2 - ĐIỂM RƠI


Chương 4 - MỘT NƠI KHỈ HO CÒ GÁY
Douelas Farr

     ã đàn ông xuất hiện ngay sau lúc mười hai giờ trưa, vào ngày tháng bảy nóng nực đó. Chính Stella nhìn thấy hắn đầu tiên và Stella cảm thấy không thích bộ mặt hắn.
Hắn đến từ hướng tây, và tiến tới trên con đường bằng những bước đi kéo lê, đội một cái mũ phớt vành rộng để bảo vệ đầu khỏi nắng mặt trời. Hắn cứ thong thả và trông giống một người đang dạo bộ trên đại lộ có bóng cây che mát hơn là kẻ lang thang, bởi vì rõ ràng hắn là một kẻ lang thang, cuốc bộ một mình trên con đường xa vắng này, cách chỗ có người mười lăm cây số.
Stella Cousins đang đứng ở thềm cửa nhà, tận hưởng một trong các khoảnh khắc nghỉ ngơi hiếm hoi. Đôi khi Stella hay đứng đó nhìn đường, mặc dù chính cô cũng không biết tại sao cô có thói quen này. Hay tại sao cô lại đứng đó nhìn đường, thay vì ở trong nhà bếp, ngồi bàn, đối diện với Emery trong khi anh ăn hết bữa trưa. Một người vợ tốt lẽ ra phải đang làm như thế.
Nếu Stella đã làm đúng nghĩa vụ, thì Stella đã không đứng ở thềm cửa đúng lúc đó, có thể gã đàn ông đã không nhìn thấy cô... và có thể hắn đã không dừng lại.
Nhưng một người đi qua trên con đường này là một cảnh tượng không bình thường. Có khi có một chiếc xe tải hay ô tô đi qua, nhưng rất hiếm khi thấy người đi bộ, nên ngẫm lại, dường như Stella không nhớ rằng chuyện này từng xảy ra. Thế là Stella đứng lại trên thềm cửa, như bị mê hoặc.
Tất nhiên là gã đàn ông đã nhìn thấy ngôi nhà. Chắc chắn ngôi nhà đã thu hút sự chú ý của hắn, vì đó là ngôi nhà độc nhất thấy được trên đoạn đường này. Nhưng hắn không có vẻ như đang tiến về ngôi nhà này.
Vậy hắn đi đâu? Stella tự hỏi. Hắn là ai? Không phải là hàng xóm. Khó mà có thể là người xin quá giang hoặc người lái xe đang bị cạn xăng. Vậy, hắn phải là kẻ lang thang. Stella rùng mình; Stella rất ghét những kẻ lang thang.
Trong khi Stella quan sát gã đàn ông, và lo sợ hắn dừng lại, thì hắn lại đứng yên gần lối đi, hất nón ra sau. Hắn vẫn còn cách Stella năm mươi mét và Stella không thể nhìn rõ xem hắn ra sao; Stella chỉ hơi thấy được rằng mặt hắn đen đen, hắn đang nhìn cây đào sau nhà, phía bên trái.
Ôi! không, Stella nghĩ bụng, đừng, đừng! Hắn đang thấy rằng đào gần chín và hắn đang tự hỏi xem có cần phụ giúp không? Chúng tôi không cần... có, có thể cần... nhưng không cần gã đàn ông này...
Rồi Stella đột nhiên thấy rằng ánh nhìn của hắn đã rời cây đào và đang nhìn chằm chằm vào ngôi nhà. Mà cũng không phải chính xác là ngôi nhà. Mà nhìn Stella. Lẽ ra Stella phải bước ra khỏi vùng sáng trên ngưỡng cửa, nhưng bây giờ đã quá trễ, gã đàn ông đã nhìn thấy Stella rồi.
Suốt một hồi, Stella không thể nào động đậy. Ánh mắt gã đàn ông giữ chặt Stella tại chỗ như một bàn tay thô bạo. Và cảm xúc của Stella là nỗi khiếp sợ.
Khi gã đàn ông rẽ vào lối đi, Stella rời bỏ thềm cửa, lao vào nhà bếp. Stella thở hổn hển, như thể đã chạy một đoạn đường rất dài.
Emery vẫn ngồi ở bàn, đang dọn đồ ăn thừa, đậu, jambon, cà chua - cà chua do chính anh trồng ở nông trại - và có vẻ hoàn toàn tập trung làm việc đó. Mái tóc màu vàng bù xù hơi thòng xuống trán, nhưng dường như anh không thấy phiền. Gương mặt tầm thường, không có vẻ đẹp đặc biệt nào, rất bình thản.
- Anh Emery ơi, Stella nói, có người ngoài lối đi.
Emery có vẻ không nhận thấy nỗi lo sợ của Stella.
- Một người hả?
- Anh ta nhìn cây đào. Em nghĩ anh ta muốn...
Cuối cùng Emery quan tâm đứng dậy. Emery không cao, tầm vóc trung bình. Anh chùi ngón tay vào áo sơ mi đã bẩn.
- Nếu anh ta muốn thu hoạch đào, thì tuyệt!
- Không được, anh Emery ơi!
- Em bị làm sao vậy? Emery hỏi hơi ngạc nhiên.
- Anh Emery ơi, em không muốn anh thuê gã đàn ông này.
- Tại sao vậy?
- Em không nói được. Em không giải thích được...
Bây giờ Emery đã ít nhiều nhận thức về nỗi lo sợ của vợ, mặc dù rõ ràng anh không hiểu gì. Emery đẩy ghế ra phía sau, đi vòng qua bàn:
- Stella, em bị làm sao vậy?
- Anh Emery này, anh hãy nghe em, anh đừng thuê người đó.
- Em yêu, ta đang cần người phụ việc. Đã đến lúc phải thu hoạch đào. Hai trăm cây ra trái cùng một lúc. Và ở đây rất hiếm khi có dịp thuê nhân công. Năm ngoái ta đã từng bị đào rụng khỏi cây và thúi dưới đất.
Có tiếng gõ cửa. Bàn tay Stella bấu lấy cổ tay chồng.
- Chính người đó, Stella kêu khẽ.
- Vậy thì em mời anh ta vào đi.
- Đừng, anh Emery... em xin anh.
Cuối cùng Emery hơi tỏ ra bực bội.
- Stella này, anh không hiểu em muốn gì. Nếu gã kia muốn hái đào, thì anh sẽ thuê anh ta!
- Đừng, anh Emery! Em sẽ không để anh làm như thế!
Stella xiết cổ tay Emery một cách tuyệt vọng đến nỗi suốt một hồi Emery không thể nào động đậy.
- Em có muốn đào được hái hay không? Emery hỏi và cố trấn an vợ.
- Không!
- Em có muốn thu tiền số đào kia hay không?
- Không!
- Thế còn bộ áo ngủ mà em đang ao ước thì sao...?
- Em không muốn nữa. Em xin anh! Anh hãy nghe em...
Nhưng Stella ngưng giữa câu. Bởi vì Stella cảm thấy rằng nài nỉ chồng cũng vô ích, rằng đã quá trễ. Stella quay lại vừa kịp lúc thấy kẻ lạ bước vào nhà bếp.
- Có lẽ anh chị không nghe tôi gõ cửa, hắn nói, có lẽ bởi vì anh chị nói chuyện to quá.
Khi đó, Stella nhìn hắn lần đầu tiên. Stella cũng không biết cô chờ đợi sẽ thấy một gương mặt như thế nào nữa. Có thể là một gương mặt biến dạng, với ánh mắt quỷ quái.
Nên, theo một kiểu, Stella bị thất vọng. Nhưng ngoài ra, không thể nào đoán được tuổi gã đàn ông. Hắn có thể ba chục tuổi, mà cũng có thể hơn. Như Stella đã để ý, gương mặt hắn tối sậm; râu đen mọc che má và cằm hắn. Tóc hắn cũng màu sẫm, rối rắm; chuyến đi bộ lâu dưới nắng làm cho tóc ướt đẫm mồ hôi. Do tương phản, mắt hắn có vẻ sáng. Chắc chắn không phải là gương mặt đẹp, nhưng cũng không xấu.
- Nhưng mà... anh cần gì?
Chính Emery vừa mới đặt câu hỏi này. Stella để ý điều này, lòng tràn trề hy vọng: việc gã đàn ông đến đột xuất có vẻ làm cho Emery bực bội. Hay Emery bắt đầu cảm thấy lo sợ y như Stella.
- Tôi nhìn thấy đào, gã đàn ông trả lời, và tôi tự nhủ có thể anh chị cần người giúp thu hoạch đào.
Hắn nói chuyện ung dung, nhưng trong giọng nói có âm điệu thô lỗ và uy quyền.
- Vậy thì hoá ra anh gõ cửa vì chuyện đó, Emery nói. Đó không phải là lý do để vào thẳng đây.
Nếu Emery không phải chồng cô, nếu cô không biết rõ Emery đến thế, thì có thể Stella đã không nhận ra rằng Emery đang giả vờ. Đúng! Emery sợ - Stella chắc chắn anh ấy sợ - nhưng dĩ nhiên anh ấy cố gắng không để lộ. Không, Stella không thể tin. Stella không dám tin. Emery không sợ đâu. Emery chỉ bị bất ngờ.
Stella nhận ra cô đang so sánh hai người đàn ông. Stella đột ngột thấy rằng kẻ lạ cao hơn. Cao hơn Emery nửa đầu. Hai vai quá xệ, nên có vẻ không rộng vai, nhưng gã đàn ông vạm vỡ và rắn chắc. Có lẽ phải hơn Emery hai mươi lăm ký, Stella nghĩ bụng.
Gã đàn ông lạ không hề lợi dụng uy thế thể lực.
- Tôi xin lỗi, hắn nói bằng một giọng dịu lại. Nếu anh muốn tôi đi, thì tôi sẽ đi.
Rồi hắn lùi một bước.
Có sự lưỡng lự từ cả hai phía Trong khi Emery quyết định xem sẽ làm gì, gã đàn ông cố tình không nhìn Stella. Ánh mắt hắn nhìn một vòng nhà bếp, đi từ cái tủ lạnh cũ nhưng sạch sẽ, đến rèm cửa, rồi dừng ở cây leo tường và chậu cây xanh.
Không phải là kín đáo, Stella nghĩ, mà là hỗn láo. Hắn đang khám xét hiện trường xem có đáng ở lại hay không. Nhưng hắn có giỡn mặt Emery không? Emery có muốn bị giỡn mặt không? Ôi! phải chi Emery đừng quá lo cho vụ thu hoạch đào!...
- Chắc chắn đào cần được hái, Emery nói.
Kẻ lạ mặt vẫn xem xét nhà bếp, như có vẻ mỉm cười.
- Dĩ nhiên là chúng tôi không bao giờ cho nhân công ở lại trong nhà. Phía sau có một góc cho anh.
- Dĩ nhiên, gã đàn ông nói.
- Anh sẽ được ăn ở. Còn về thù lao, thông thường tôi...
Stella không thử ngăn Emery. Stella biết cô không thể ngăn. Nếu như lúc đầu Emery đã sợ hay không tin tưởng gã đàn ông, thì bây giờ anh đã quên rồi. Emery chỉ nghĩ đến đào.

*

Bây giờ khi đã cam kết sẽ nuôi một người và trả công cho người đó, Emery muốn bắt đầu hái đào ngay. Thà hái lúc hơi xanh còn hơn là hơi chín quá, Emery nghĩ bụng, và dù sao đào cũng sẽ không to thêm nữa. Emery có hợp đồng với một nhà máy đồ hộp gần đó, nhưng nhà máy chỉ mua sản phẩm tốt và không nhận trái cây quá chín hay lượm dưới đất.
Trước hết Stella phải cho gã đàn ông ăn - hắn nói tên hắn là Jesse. Hắn ăn rắt nhiều, nhưng Stella không quan trọng chuyện này. Ít nhất, hắn không quan tâm đến Stella nhiều quá khi mà hắn tập trung ăn.
Hắn ở ngoài vườn cây ăn trái suốt buổi chiều, cùng với Emery. Còn lại một mình, lần đầu tiên Stella có dịp suy nghĩ, tự hỏi tại sao cô luôn cảm thấy sợ tên Jesse kia.
Khi rửa chén xong, Stella vào phòng mình, đứng trước tủ phấn. Gương phản chiếu hình ảnh một người phụ nữ đúng tuổi mình - ba mươi hai - hay thậm chí có thể hơn. Tóc Stella không được chải chuốt lắm, chỉ cột ra phía sau bằng cái nơ, nhưng trong mái tóc đen, chỉ thấy một hai mớ bạc. Stella chưa hề thật sự là người phụ nữ đẹp. Stella từng là một cô gái trẻ, bây giờ thì không còn trẻ nữa. Những năm sống ở đây, trong cát bụi, đã mãi mãi lấy đi tuổi xuân của cô và những gì đẹp mà cô từng có. Về một người phụ nữ, Stella chỉ còn mỗi tên gọi.
Ý nghĩ này khiến Stella quên đi Jesse. Stella cảm thấy ngấm ngầm hận chồng. "Mình chỉ là một người phụ nữ", Stella tự nhủ và Emery đã trông mong quá nhiều từ một người phụ nữ đơn thuần. Những gì Emery đã mong muốn khi cưới Stella, là có nhân công rẻ tiền. Và Emery bắt Stella làm việc cho đến khi trong cô không còn gì là nữ tính nữa..
Nhưng ý nghĩ về Jesse trở lại.
Stella có gì đặc biệt, mà Jesse đã chọn đến ngôi nhà này thay vì bất cứ nhà nào khác? Emery đã yêu Stella vì khối lượng công việc mà cô có thể hoàn tất. Nhưng còn Jesse, hắn muốn gì ở cô?
Điều bí ẩn này khiến hắn càng đáng sợ hơn nữa. Phải chi Stella biết tự mình lái chiếc xe tải nhẹ! Stella sẽ lên thành phố, ở khách sạn vài ngày, đủ thời gian để hái hết đào và chờ Jesse cút đi. Nhưng Stella không biết lái; vậy phải để Emery chở đi. Vậy thì sẽ phải thuyết phục Emery, thế thôi!
Stella suy nghĩ về vấn đề suốt cả buổi chiều và buổi tối. Hai người đàn ông không về trước hoàng hôn. Chiếc xe tải nhẹ chất quá nhiều thùng trái cây đến nỗi bánh xe lún sâu vào nền đất bụi.
Cả hai đều mệt và bữa ăn diễn ra không có gì đặc biệt. Emery không ngừng nhận xét rằng Jesse làm việc rất tốt, nhưng nhân viên có vẻ không đếm xỉa gì đến ý kiến của chủ thuê mình. Hắn có vẻ còn mệt mỏi hơn cả Emery.
Nhưng chính sự im lặng, sự mệt mỏi của hắn làm Stella thắc mắc. Xét lại cho cùng, thì Jesse có phải là người giúp việc nông trại kinh nghiệm không? Lẽ ra hắn không mệt mỏi như hắn có vẻ. Hắn đã mong muốn tìm việc, nhưng bây giờ hắn lại tạo cảm giác như hối hận vì đã nhận việc. Vậy thì tại sao hắn nhận? Tại sao hắn có mặt ở đây? Tại sao hắn ở lại?
Hắn cứ ngồi đó, gương mặt trơ trơ lạ lùng không để lộ dự định của hắn, cũng như bản chất hắn. Chỉ đến lúc Stella đưa cho hắn những trái đào ăn tráng miệng, thì hắn mới thể hiện một cái gì đó. Hắn nhìn ba trái đào đặt trước mặt hắn, rồi ngẩng đầu lên mỉm cười với Stella.
- Ngán đào lắm rồi, hắn đột ngột nói.
- Nếu hái được thì ăn được, Stella sẵng giọng trả lời.
Câu trả lời đã phát sinh trên hết từ nỗi khao khát chứng tỏ với gã đàn ông rằng Stella không còn sợ hắn nữa. Hắn nhún vai, nhưng thay vì đẩy đào ra, hắn thọc tay vào túi quần, rút ra một con dao. Bằng ngón cái, hắn ấn cán dao, rồi một lưỡi dao dài mười phân bắn ra với tiếng cách. Hắn mổ một quả đào, cắt nhiều múi đưa lên miệng, những múi đào ghim trên mũi dao.
Stella quan sát hắn và nhận thấy rằng Emery cũng theo dõi hắn. Trước đây, Stella chưa bao giờ thấy một con dao như vậy. Trông giống một vũ khí hơn một công cụ. Bình thường, Jesse đã không ăn một quả đào bằng cách này. Cử chỉ của hắn không tự nhiên và không thoải mái. Rõ ràng, hắn chỉ muốn cho hai vợ chồng thấy rằng hắn có một con dao.
Trong bầu im lặng tuyệt đối, hắn tiếp tục công việc với sự chậm rãi cố ý. Hắn ăn hết ba quả đào - sau khi đã nói là không muốn ăn - rồi hắn chùi kỹ lưỡi dao trên cái khăn ăn đã dơ, và bằng ngón tay cái cho lưỡi lam trở về chỗ.
Tuy nhiên, khi Emery đứng dậy khỏi bàn ăn, hắn cũng đứng dậy và chậm rãi bước ra cửa sau, không đợi ai nói gì.
- Chào Jesse nhé, Emery nói bằng một giọng nhẹ nhõm.
Hắn quay lại, nhưng có vẻ như chỉ nhìn một mình Stella.
- Chào, hắn trả lời rồi bước ra qua cửa sau và biến mất vào bóng tối.
- Anh... Stella bắt đầu nói từ từ sau khi hắn đã đi, ngày mai em muốn...
Emery đã quay đi không nhìn vợ. Có lẽ anh giả vờ như đã không để ý đến con dao, hoặc có thể anh muốn làm Stella nghĩ rằng con dao không hề có nghĩa gì đối với anh.
- Ngày mai, Emery nói, anh sẽ dậy khoảng bốn giờ sáng, anh sẽ lấy xe tải nhẹ mang đào đến nhà máy đồ hộp. Rồi anh sẽ về kịp để thực hiện một ngày làm việc trọn vẹn.
- Em muốn đi theo anh, Stella nói.
- Để làm gì?
- Em muốn anh bỏ em ở khách sạn. Ớ thành phố. Em muốn ở lại khách sạn cho đến khi người đàn ông kia đi.
- Em lại nói chuyện đó nữa à? Emery nói nhưng cố ý không nhìn vợ.
- Anh ơi...
- Hắn đã làm gì nào? Em nói cho anh biết đi. Đi! nói đi... hắn đã đi cả ngày cùng anh và hắn làm việc tốt. Anh cần hắn và anh muốn hắn ở lại. Hắn đã làm gì nào? Hắn đã nói gì em? Hắn đã làm gì em?
- Hắn có con dao, Stella thốt ra.
Stella đã chạm vào một điểm tế nhị, Stella chạm tự ái của Emery bằng cách nhắc rằng con dao cũng đã làm cho anh lo lắng. Nhưng đó là một sai lầm. Stella nhận ra ngay. Emery quay sang vợ, vẻ mặt tức giận.
- Được rồi, anh sẽ đưa em lên thành phố. Em sẽ được ở lại khách sạn. Anh và hắn cần em ở đây để nấu ăn, nhưng em không thèm quan tâm. Ta cũng cần đến số tiền mà vụ đào sẽ mang lại, nhưng em sẽ đi tiêu xài một cách ngu xuẩn ở khách sạn.. Em cứ nói thẳng với anh rằng lỗi tại anh, rằng anh không phải là người chủ nông trang giỏi, rằng anh kiếm không đủ tiền! Và em cũng đừng quên nói với anh rằng anh không đủ sức bảo vệ vợ anh.
Emery đang ứa nước mắt, và khi Stella thấy những giọt lệ đó, cô vòng tay ôm cổ chồng, hôn anh nhiều lần. Stella cố nói bằng lời rằng anh là một người tốt, một người chồng tốt, một người bảo vệ tốt, rằng cô tin anh. Và điều quan trọng trên hết, rằng cô yêu anh... cho dù bất cứ chuyện gì có thể xảy ra.

*

Khi đồng hồ báo thức reng, Emery lẳng lặng dậy, thay đồ trong bóng tối. Stella nghe tiếng chồng bước ra khỏi phòng, băng qua nhà bếp, ra ngoài bằng cửa sau. Cuối cùng có tiếng động cơ xe tải nhẹ đang nổ máy. Xe tải nhẹ chạy ngược lại lối đi, sang số trên con đường lớn, rồi tiếng ồn mất dần để nhường chỗ cho im lặng.
Stella nằm trong bóng tối suốt một hồi lâu, cố không nghĩ rằng hiện cô đang ở một mình cùng Jesse. Stella cố gắng nghĩ đến chuyện khác, chẳng hạn như bộ đồ gỗ hai vợ chồng sẽ sắm được sau vụ thu hoạch đào. Khi ánh sáng ban ngày bắt đầu xuất hiện, Stella tưởng tượng bộ đồ gỗ nằm trong phòng và tự nhủ rằng nó thật là đẹp.
Đã hơn năm giờ sáng khi Stella rời giường, thay đồ, xuống bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Emery sẽ về khoảng sáu giờ. Stella quyết định làm bánh. Đó là bữa ăn sáng khoái khẩu của Emery và sẽ rất tốt đối với ngày làm việc đang chờ đợi anh.
Stella không nghe tiếng Jesse, khi hắn bước vào qua cửa không khoá phía sau lưng Stella. Hắn cố tình ho để báo trước cho Stella. Khi Stella quay lại, hắn đang đứng tựa vào tủ lạnh, quan sát cô.
- Chào, Stella vội vàng nói.
Hắn không trả lời. Hắn vẫn chưa cạo râu, nên lông tóc hắn dài và rậm hơn bao giờ hết. Cái khối đen quanh mặt hắn làm mắt hắn có vẻ sáng hơn nhiều, gần như không màu, do tương phản.
- Bữa ăn sáng chưa xong, Stella nói.
- Tôi biết. Emery vẫn chưa về.
Vậy là hắn biết. Tất nhiên là Emery đã nói với hắn về kế hoạch của anh. Nhưng hắn có biết nhà máy đồ hộp nằm cách bao xa, hoặc mấy giờ thì Emery sẽ về? Stella chống lại nỗi khiếp sợ đang bao trùm làm nghẹt thở. Bằng cách này hay cách khác, Stella biết rằng cô không được để lộ cho gã đàn ông này biết cô đang sợ hãi đến mức nào.
- Anh có thể chờ đến giờ ăn sáng ở bên ngoài, Stella gợi ý.
- Sao tôi không thể ở lại đây?
- Anh đã nghe lệnh chồng tôi rồi. Người giúp việc chỉ vào nhà vào giờ ăn thôi.
Hắn không thèm để ý đến giọng điệu ra lệnh.
- Stella, sao cô lại sợ tôi dữ vậy? Hắn hỏi bất ngờ.
Stella giật mình khi nghe tên mình từ miệng gã đàn ông. Hắn đã cố ý dùng kiểu nói thân mật. Trước khi kịp hoàn hồn, Stella đã bước xa hắn khoảng nửa bước.
- Điều gì làm anh nghĩ tôi sợ anh?
- Khi cô nhìn tôi, tôi thấy được máu rút đi khỏi má cô, mặt cô tái đi. Có nghĩa cô sợ.
- Thật là vô duyên, Stella nói và cố gắng mỉm cười.
Nhưng kiểu cách hắn mỉm cười đáp lại cho Stella biết rằng lời phản đối là vô ích. Nói láo với hắn không được gì.
- Nếu chỉ có nhìn anh thôi mà tôi lại sợ, Stella nói tiếp với sự dạn dĩ đột ngột, thì tại sao anh không nói cho tôi biết xem trong anh có điều gì làm tôi sợ?
- Tôi không biết, gã đàn ông trả lời giả vờ vô tư - nhưng hắn trong tư thế thủ.
- Anh nói láo. Tại sao anh đã dừng lại đây? Anh đâu có thích thú gì chuyện hái đào.
Một nụ cười rộng lớn đột nhiên sáng lên trên gương mặt gã đàn ông. Nhưng theo một cách, nụ cười đó lại làm nổi bật sự dị dạng của gương mặt. Trông hắn gần như một con quỷ xấu xí. Quỷ quyệt.
- Cô có muốn tôi nói cho cô nghe không?
- Có, Stella trả lời bằng một giọng cương quyết, tôi muốn anh nói.
- Bởi vì tôi nhìn thấy, thậm chí đã thấy từ ngoài đường, rằng cô không muốn tôi dừng lại, bởi vì cô sợ tôi.
Nếu hắn đã cố ý tìm một cái gì đó để cho Stella có thể hoảng sợ trở lại, có thể hoá đá đi vì hoảng hốt, thì hắn không thể tìm điều gì hay hơn câu này. Stella không còn khả năng giấu giếm hắn nỗi sợ hãi của mình, cô biết rằng nét mặt làm lộ mình, rằng gã đàn ông không thể không thấy Stella đang run rẩy toàn thân.
- Nhưng để làm gì? Stella hỏi lại không còn quan tâm đến giọng nói sợ hãi nữa. Tại sao anh lại muốn làm tôi sợ?
Gã đàn ông bước lại gần Stella thêm hai bước, mỉm cười khi thấy cô không còn khả năng tránh xa hắn.
- Bởi vì tính tôi thế, Stella à, hắn nói. Tôi thích thế. Bộ cô nhìn tôi thôi, cũng không đủ để hiểu sao? Người ta luôn sợ tôi. Nhất là phụ nữ. Có những thằng được phụ nữ mời mọc, và bọn chúng thích thế. Những thằng đó thích được mời mọc. Bọn chúng cảm thấy sướng. Nhưng tôi, thì người ta không mời. Cái tôi đạt được từ phụ nữ, là điều hoàn toàn ngược lại. Phụ nữ nói với tôi: "Đừng đến gần tôi." Giống như cô vậy, Stella à. Xưa kia tôi không thích thế. Nhưng rồi tôi đã làm cho một người phụ nữ phải hối hận vì đã nói câu đó.
Stella nghe hắn, nhưng lời nói của hắn không hề có ý nghĩa. Stella muốn hét lên, nhưng không có ai để nghe tiếng hét của cô. Stella muốn bỏ chạy, nhưng không có nơi nào để đi. Thậm chí nước mắt cũng có thể làm cho Stella cảm thấy nhẹ hơn, làm cho thân thể đỡ cứng đờ, nhưng Stella không khóc nổi. Stella chỉ có thể đứng đó và để cho gã đàn ông nhìn cô bằng cặp mát nhợt nhạt kỳ lạ, cười khẩy bằng cái miệng méo.
- Được rồi, cứ cho là tôi sợ anh... Stella bất đầu nói.
- Cô cứ gọi tôi là Jesse, hắn nói.
- Không... tại sao tôi lại?...
Mắt gã đàn ông như thôi miên cô. Mắt trống rỗng đến nỗi chỉ nhìn vào thôi, Stella có cảm giác như là một vực thẳm không đáy. Nỗi sợ của Stella chuyển thành sự chóng mặt.
- Cứ gọi tôi là Jesse, hắn lập lại.
- Được rồi... anh Jesse.
Stella cố không nói gì, cố rút tên hắn trở về cổ họng như thể đó là một lời cấm đoán. Nhưng Stella vẫn nói ra, và nó làm bỏng môi cô khi cô phát âm, nhưng đúng lúc đó chiếc xe tải nhẹ ồn ào rẽ vào lối đi, phá vỡ bầu im lặng lẫn sự mê hoặc kia. Tay giúp việc bước xa khỏi Stella, miệng vẫn mỉm cười, rồi ra bàn ngồi. Emery vào từ cửa sau, mừng rỡ và phấn khởi. Thậm chí có lẽ anh không hề để ý thấy rằng Jesse đang có mặt trong bếp.
- "Chất lượng tuyệt hảo", họ bảo anh thế, Emery hài lòng nói. Em nghĩ sao? Đào của anh là chất lượng tuyệt hảo.
Emery bước ra bồn rửa chén để rửa tay. Rồi anh trở ra bàn ngồi cạnh Jesse. "Bây giờ ta chỉ còn mỗi việc hái những quả còn trên cây."
Stella bất lực nhìn hai người. Bây giờ Jesse không còn chú ý đến Stella nữa, mà lại nhìn Emery. Hai bàn tay to của hắn nằm dài, bất động trên bàn ở hai bên dĩa ăn. Cánh tay dày đặc lông đen - lông rậm đến nỗi gần như chằng chịt vào nhau, trông giống bờm thú hơn là da người. Bên cạnh hắn, trông Emery thật nhỏ bé và yếu ớt.
- Đào chất lượng tuyệt hảo, Emery nói, em nghĩ sao?
Không, Stella nghĩ bụng, không thể để anh ấy muốn nói gì thì nói. Stella cảm thấy căm thù anh, và những thứ mọc trong bụi, những thứ làm cho ta muốn gãy xương sống khi phải lượm chúng lên, cho chúng vào thùng rồi gửi chúng đi để người khác ăn.
Sao bây giờ không nói? Lập lại với anh những gì Jesse đã nói cô? Nhưng Stella sẽ kết thúc bản tường thuật như thế nào? Làm thế nào Stella diễn đạt được những gì Jesse không diễn đạt được do Emery về đến kịp thời? Jesse đến đây để làm cho Stella sợ... rồi bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra..?

*

Khoảng trước mười hai giờ trưa, khi hai người đàn ông đang ngoài vườn cây ăn trái, những đám mây rải rác đầu tiên bắt đầu nhóm lại. Chưa có gì chắc chắn hay đáng lo ngại; nhưng Stella là vợ người làm nông và cô biết rằng cần phải dè dặt mọi sự thay đổi.
Khi hai người đàn ông trở về ăn trưa, Stella thấy rằng Emery cũng đang lo thời tiết. Anh bật đài trong phòng khách lên. Phát thanh viên chỉ nói về một vùng mát lạnh đang di chuyển từ từ.
Hai người đàn ông ăn vội vã. Jesse có vẻ càng mệt mỏi hơn hôm qua nữa. Hai người nhanh chóng trở ra vườn, việc thu hoạch không thể chờ đợi.
Nhưng hai người không làm việc nhanh bằng hôm qua. Gần đến giờ ăn tối, thì cả hai trở về với chuyện đào thứ nhì. Bữa ăn diễn ra trong im lặng.
Jesse lại không hề chú ý đến Stella, và đi ngủ ngay khi xong bữa tối.
Emery bảo anh quá mệt để đi nhà máy đồ hộp ngay tối nay. Phải chờ ngày mai. Emery hàm ý chính sự mệt mỏi của Jesse đã làm cho công việc bị chậm trễ. Nhưng Stella không nói gì. Stella sẽ không toan đuổi Jesse nữa.
Cứ một chút, là Emery ra ngoài để xem xét bầu trời đêm. "Mây đen kịt," Emery nói khẽ. Thỉnh thoảng có những cơn gió rất mạnh. Thay vì đi ngủ, Emery ra nằm trên ghế dài gần đài, vặn volume đủ lớn để thức chờ tin tức thêm về thời tiết.
Stella nhìn chồng suốt một hồi. Bây giờ thì Stella cảm thấy buồn cho chồng. Chính anh cũng đã sợ, mặc dù với lòng kiêu hãnh đặc thù của nam giới, anh đã cố không để lộ. Nhưng bây giờ anh chỉ lo lắng cho vụ thu hoạch.
Emery không hề tỏ ra ích kỷ. Nếu anh muốn thu hoạch đào, là vì chính anh lẫn Stella. Anh là một người chồng tốt theo khả năng anh. Chính anh đã tìm trong quyển catalo bộ đồ gỗ phòng ngủ và chọn đúng kiểu mà vợ có thể thích, đúng không? Emery yêu cô; Stella không hề nghi ngờ.
Nhưng Stella không chào anh khi bước qua phòng ngủ. Stella chỉ ra khỏi phòng khách, đóng cửa lại phía sau, rồi áp tai vào cửa để xem Emery có biết Stella đi rồi hay không. Chỉ có tiếng đài phát nhạc thay vì phát những tin mà Emery đang quan tâm.
Stella không bật đèn lên. Cô biết rành phòng ngủ đủ để tìm tất cả những gì cô muốn lấy mà không cần ánh sáng. Chiếc vali nhỏ nằm trên kệ tủ và Stella chỉ cho ít đồ vào. Cho dù Stella có định mang đi mọi vật dụng cá nhân, thì cũng không có gì nhiều mà cho vào vali.
Năm phút sau Stella đã sẵn sàng. Lương tâm không hề cắn rứt Stella. Dù sao, Stella đâu có bỏ Emery đi luôn. Khi đã hái xong đào, khi Jesse đã đi rồi, thì Stella sẽ quay về. Và Stella sẽ cố gắng làm cho chồng tha thứ vì đã bỏ anh ra đi.
Stella đóng vali lại, mở cửa lá sách ra. Bên ngoài, mây dày đặc đã che mất mặt trăng và các vì sao, bóng đen như không thể nhìn xuyên qua nổi. Stella bỏ vali qua cửa sổ rồi bước ra cũng bằng ngả đó.
Khi đã ra ngoài, Stella đứng yên một hồi, lắng tai nghe ngóng. Tiếng nhạc từ đài phát thanh nghe rõ từ ngoài cũng như từ trong phòng đã át được tiếng bước chân của Stella. Bây giờ Stella đã tự do. Cô sẽ ra đường cái, đi bộ về hướng thành phố. Nếu không có ôtô hay xe tải nào đi ngang cho cô quá giang, thì Stella chỉ cần đi bộ một hai cây số, rồi sẽ tìm ven đường một chỗ để ngủ cho đến khi trời sáng. Khi đó, Stella sẽ không thấy sợ nữa và chắc chắn sẽ tìm được một chiếc xe chở cô ra thành phố.
Stella vừa mới cúi xuống cầm vali lên, thì bản năng cảnh báo cho cô biết về một sự hiện diện trước khi cô kịp phản ứng.
Stella không động đậy, đột ngột bị tê liệt bởi nỗi khiếp sợ giống như lúc sáng. Dần dần, các giác quan xác nhận với Stella điều mà cô đã biết rồi. Hình bóng của Jesse đang đứng trước cô, đen tôi hơn cả bóng đêm. Hắn ngỏ một lời chào hết sức bất ngờ:
- Chào Stella.
Stella không biết hắn muốn gì, không biết hắn sẽ làm gì. Và chính vì vậy mà Stella sợ hắn. Stella chỉ biết rằng hắn sẽ không để cho cô thoát. Hắn có khả năng chạy nhanh hơn cô. Như một con thú, hắn có khả năng thấy trong bóng tối. Và hắn khoẻ mạnh hơn cô rất nhiều. Đầu óc của Stella, lúc đầu thì tê liệt, từ từ hình dung ra tất cả.
Đài phát thanh vẫn ồn ả trong nhà. Stella bám vào tiếng động này như một mối liên lạc cuối cùng với một thế giới nơi tất cả đều bình thường và lành mạnh. Giọng nói ung dung, quen thuộc của phát thanh viên vang đến tai cô: "Bây giờ là bản tin dự báo thời tiết... sau tin ngắn này..."
Có lẽ Emery đang ngồi cạnh đài. Emery là chồng của Stella. Đó là ý nghĩ trong đầu Stella khi cô hét lên. Một tiếng hét xé tai, một tiếng hét thật to lấp đầy khoảng trống xung quanh cho đến khi tiếng hét đó bị ngắt bởi bàn tay của Jesse ập xuống miệng cô.
Stella chưa bao giờ thật sự ước lường sức của một người đàn ông mạnh như thế nào. Sức lực của Emery - những lần hiếm hoi mà Stella cảm nhận được - chỉ mạnh hơn chính sức của Stella một chút thôi. Bàn tay của Jesse thô bạo, man dại. Nó bịt mũi và miệng cô, hoàn toàn không cho cô thở nữa, làm môi cô dập vào răng, đè đầu cô rất đau vào tường nhà đến nỗi Stella có cảm giác sọ cô muốn vỡ ra và cô sẽ chết. Trừ phi Emery đến kịp trước khi quá trễ.
Emery đang ở đâu? Chỉ nghe mỗi giọng nói đều đều nhàm chán của phát thanh viện lập lại nhiều lần: "Với Miller quý vị sẽ làm ăn tốt." Nhưng giọng đó như nghe rất xa và yếu dần... yếu dần... "Miller... làm ăn tốt..."
Đột nhiên bàn tay của Jesse để cho Stella thở một chút.
- Stella, tại sao cô đã làm thế?
Miệng của Jesse đang sát bên tai Stella, hơi thở hắn nóng, hầu như hữu hình.
- Cô muốn Emery bước ra và thử cứu cô, đúng không Stella? Có phải cô muốn điều đó không? Vậy thì cũng hay đấy. Có lẽ tôi cũng rất muốn Emery bước ra. Emery là một tay chỉ huy nô lệ, đúng không? Lúc nào cũng luôn miệng: "Nhanh lên Jesse, trời đâu có nóng lắm đâu. Nào Jesse, khiêng mấy cái giỏ kia lên. Cao hơn, Jesse. Đi, cứ đổ mồ hôi một chút, Jesse ơi, đổ mồ hôi rất tốt." Ừ, cứ để Emery ra. Bây giờ thì không có mặt trời, nhưng đến phiên Emery toát mồ hôi!
Cũng đột ngột như vậy, Jesse buông miệng Stella ra, bước lùi một bước và không còn chạm đến cô nữa. Nhưng hắn mỉm cười.
Mặc dù trời tối, nhưng Stella biết. Hắn đang mỉm cười với cô.
- Stella, cô cứ hét lên để nó ra. Tôi muốn Emery ra.
Stella nghe một tiếng động, tiếng cách rất khô. Stella biết ý nghĩa của âm này. Jesse đã rút con dao bẩn thỉu ra khỏi túi và đã bật lưỡi dao ra.
- Hét đi Stella. Cứ để nó ra! Để nó nói tôi một lần nữa: "Làm đi Jesse", rồi tôi sẽ chặt nó ra thành từng miếng nhỏ bằng mấy quả đào của nó, tôi sẽ cho nó vào giỏ và tôi sẽ gửi đi nhà máy. Người ta sẽ dán nhãn gì trên những cái hộp đựng Emery? Hét đi Stella!
Stella hiểu rằng cơn nổi giận của kẻ điên khùng kia đã chuyển sang mục tiêu khác. Cơn giận đó xém nổ vào Stella, vì cô căm ghét và khinh thường hắn, nhưng bây giờ cơn giận đang chuyển sang anh Emery tội nghiệp. Emery, người chỉ muốn kẻ quái dị kia làm việc để kiếm ăn...
- Tôi thách cô đó, Stella à! Tôi thách cô la!
Nhưng Stella không la. Cho dù hắn có làm gì cô, Stella sẽ không phát ra âm nào. Về điểm này, Stella mạnh hơn hắn. Cũng may là Emery ngủ và Stella sẽ không bao giờ đánh thức anh. Bởi vì Stella yêu anh. Chỉ thế thôi.
Đài phát thanh ngắt lời hai người:
"... Trạm dự báo thời tiết yêu cầu đài kêu gọi mọi nông trang vùng Thung lũng Lớn hãy cảnh giác. Dự báo rằng sẽ có mưa đá lớn..."
- Mưa đá, Jesse lập lại.
Rồi hắn phá lên cười. Stella chưa bao giờ bước vào một nhà thương điên, nhưng khi nghe tiếng cười này, Stella tự nhủ có lẽ người khùng nhất trong những người khùng thể hiện nỗi vui của mình như thế đó. Stella không nhìn thấy Jesse trong bóng tối, nhưng xét theo tiếng động, Stella có thể tưởng tượng hắn đang nhảy một vũ điệu man dại. Và trong khi Stella bám vào tường nhà để giữ bình tĩnh, tiếng la hét của tên khùng cứ tăng dần.

*

Hắn đã đi. Hắn đã lấy đi chiếc xe tải nhẹ cùng với số đào mới hái. Stella đứng lại bên tường, lắng nghe tiếng máy xe yếu dần trên đường cái về hướng đông.
Hắn đã đi rồi... Stella trở về phòng qua cửa sổ cùng với chiếc vali. Stella giấu vali vào tủ, vì không muốn Emery biết rằng cô đã xém bỏ trốn. Stella vào phòng tắm, bật đèn lên, đứng trước gương cố giấu đi hoặc làm giảm dấu vết mà bàn tay mạnh bạo của Jesse đã để lại trên mặt. Rồi Stella mặc áo ngủ vào, khoác thêm áo dài, bước sang phòng khách. Emery vẫn nằm trên ghế dài, đúng chỗ trước khi Stella bỏ đi, nhưng mắt anh nhắm và đầu nghiêng về phía trước gục xuống ngực. Stella băng qua phòng, quỳ xuống bên cạnh ghế dài.
- Anh Emery ơi, Stella nói thật khẽ. Anh Emery ơi, anh tỉnh dậy đi.
Lúc đầu không có phản ứng nào. Stella phải lập lại tên anh nhiều lần, mỗi lần mạnh hơn. Cuối cùng Emery mở mắt ra. Lẽ ra Stella có thể nói với chồng về bản tin dự báo thời tiết đến thật đúng lúc và đã cứu sống cô, có thể là cứu mạng cả hai vợ chồng. Nhưng điều đó để sau. Trước tiên có một việc thực tế hơn phải làm.
- Anh Emery ơi, Stella nói, có lẽ anh nên gọi cảnh sát. Jesse đã lấy xe tải nhẹ bỏ đi rồi. Hắn ăn cắp xe...
- Jesse hả? Emery nói và ngồi dậy.
- Có kẻ đã lấy cắp xe, Stella vội chỉnh lại. Có lẽ là Jesse.
Emery đứng dậy khỏi ghế dài, đi qua trước mặt Stella, băng qua nhà bếp, bước ra ngoài bằng cửa sau. Không đầy một phút sau, Emery quay lại.
- Đúng là xe tải nhẹ đã biến mất, Emery nói.
Nhưng dường như anh không còn khả năng hành động. Bàn tay anh run rẩy, gương mặt tái mét và Emery cứ nhất định tránh nhìn vợ. Tội nghiệp anh Emery... Anh ấy cứ tự trách móc chính bản thân, trong khi tất cả là lỗi tại Stella. Nếu Jesse đã vào nhà hai vợ chồng, chính là tại Stella.
- Em sẽ gọi điện thoại cho cảnh sát, Stella nói. Nhất định phải lấy lại xe tải nhẹ...
- Em đừng bận tâm! Emery đột ngột la lên. Dù sao, lấy xe tải nhẹ lại để làm gì? Sắp có mưa đá và đào sẽ hỏng hết thôi...
Stella nhìn Emery, ghê tởm không thể tả nổi. Emery đã không hiểu những gì anh vừa mới nói. Emery cứ ngắm bầu trời đêm. Bây giờ có sấm chớp sáng trên trời.
Nhưng Emery không phải là nhà tiên tri về thời tiết. Emery đã nghe bản tin dự báo thời tiết, bản tin duy nhất thông báo về mưa đá, suy ra Emery cũng đã nghe tiếng hét của Stella. Và tiếng cười của Jesse. Vậy mà Emery đã không bước ra.
Stella đã sẵn sàng hy sinh, thà không để chồng phải chịu nguy hiểm... Stella đã ngốc nghếch quá... Còn Emery, thì dám thản nhiên để vợ bị thương... hoặc bị giết. Stella yêu anh... Còn anh, anh đã không yêu cô... hoặc yêu từ xa... Bây giờ Stella hiểu ra rằng bao nhiêu năm hy sinh vừa qua đều là bấy nhiêu năm mất mát.

*

- Vâng, thưa anh cảnh sát trưởng, Stella nói trong điện thoại. Hắn tên là Jesse. Tôi chỉ biết một mình tên đó. Nhưng anh dã biết nhận dạng hắn và nhận dạng của chiếc xe tải nhẹ. Vâng, hắn đi về hướng đông. Không sao, tôi không bị sao cả. Nhưng nếu được, thì nhờ anh cho bác sĩ đến đây. Cũng sẽ không giúp ích gì được cho chồng tôi nữa. Jesse đã đâm nhà tôi bằng con dao bếp, ít nhất khoảng một chục nhát dao...
Khi Stella gác ống nghe xuống, tiếng lách tách đều đặn bắt đầu vang trên mái nhà. Đã bắt đầu trận mưa đá. Hạt rất to. Stella lắng nghe và mỉm cười.