gười trên lầu vắng cạnh khe trong.Lầu thướt tha trong khói, lầu se sắt trong mưa.Thẩm Thăng Y tới nơi rồi, nhưng đến chiều mới phải tới ngôi tiểu lâu.Vừa tới đó Kim Sư đã mất hút, chỉ để lại hai người trong thư phòng hầu hạ Thẩm Thăng Y.Trước mặt hai người này quả thật hay hơn trước mặt Kim Sư nhiều.Hai người ấy đều là con gái trẻ tuổi xinh đẹp.Thẩm Thăng Y lại không hề đếm xỉa tới, y hoàn toàn không phải vì hai cô gái ấy mà tới đây.Chờ một lúc không thấy Kim Sư, y dứt khoát ngả lưng xuống ngủ.Ngủ một giấc đến sau giờ Ngọ.Vừa tỉnh dậy thì thức điểm tâm đã đưa tới, sau đó tắm gội, sau đó thay áo.Sau đó Kim Sư mới xuất hiện.Sau đó Kim Sư mới đưa y ra khỏi thư phòng, xuyên qua một đường hoa kính, tiến vào lầu nhỏ cạnh khe trong.Đã là hoàng hôn.Mưa vẫn rơi không ngớt.Đến hoàng hôn mưa lại càng nặng hạt.Mưa rơi lên mặt nước, làm xao động khói nước đầy trời, hợp thành một bản nhạc kỳ lạ.Nước mưa trên mái hiên nhỏ xuống, lại làm thành một tấm rèm trong suốt.Người phía trong rèm, nhưng ánh mắt thì nhìn ra phía ngoài rèm.Còn tiếng hát?Cũng không biết tiếng hát từ đâu bay tới.Cứ nói tương tư khổ,Tương tư lòng thảng thốt.Mấy phen nghĩ kỹ rồi,Lại nói tương tư tốt.Tiếng hát mang theo niềm u oán có nói cũng không nói ra được, mang theo nỗi buồn thương có xua cũng không xua đi được.Còn có một mối nhu tình, vô hạn tương tư.Kim Sư lúc bước vào thì còn là Kim Sư, nhưng đến lúc ấy mường tượng đã biến thành một người nào khác.Vừa nghe thấy tiếng hát ấy, Kim Sư ánh mắt đã ngây dại, dáng vẻ đã ngây dại.Thẩm Thăng Y trong tiếng hát mường tượng như cũng quên mất cả chính mình.Cùng lúc bước chân của Kim Sư dừng lại, bước chân của y cũng dừng lại, ngây dại nhìn vào người trước gió ngân nga hát khẽ, bên hiên đứng lẻ buồn rầu.Bốn câu ca từ cũng như thế, một khúc tương tư cũng như thế, một mối nhu tình vẫn như thế, vô hạn tương tư vẫn như thế.Niềm u oán còn dày hơn, nỗi buồn thương còn nặng hơn.Thẩm Thăng Y không kìm được thở dài một tiếng.Tiếng hát, tiếng thở dài bay vào trong mưa, người kia thong thả quay người lại, quay đầu lại.Nhẹ nhàng, tha thướt.Lưng mềm như liễu, tay uốn như câu.Măng ngọc thuôn thuôn tay áo biếc, Sen vàng hé hé gấu quần xanh.Nhất tĩnh nhất động, không cái gì không đẹp, không chỗ nào không đẹp.Thẩm Thăng Y nhất thời cũng không biết nên nhìn vào đâu.Y rốt lại cũng là một người, một con người bằng xương bằng thịt, có cảm giác có tình cảm.Một nam nhân!Cái lộ ra chỉ là một đôi tay, một đôi mắt, người ấy toàn thân mặc một bộ y phục màu xanh nhạt, mái tóc đen nhánh, gương mặt xinh đẹp đều dùng the mỏng màu xanh nhạt che kín, chỉ thấy được một khuôn mặt mờ mờ.Một khuôn mặt rất đẹp rất đẹp.Một khuôn mặt như thế đã đủ khiến người ta lạc phách bay hồn, tâm thần điên đảo.Nếu không có bộ quần áo ấy, lớp the mỏng ấy...Thì làm sao được?Thẩm Thăng Y vẫn biết từ vưu vật trời sinh, nhưng đến hiện tại y mới biết vưu vật trời sinh là thế nào.Mắt y không chớp cả một cái, quả thật giống hệt một gã ăn cướp.Ăn cướp có nhiều loại.Anh nên biết đây là nói tới loại nào.Nhưng so với Kim Sư, Thẩm Thăng Y cũng có thể được tính là bậc quân tử rồi.Anh đã nhìn thấy sư tử thật chưa?Hai mắt của Kim Sư chính, đang mở to như mắt sư tử.Y khom người xuống, y quay mặt qua.Y vươn cổ lên, hai con mắt cũng như hai bàn tay, giống như muốn giật lớp the mỏng trên mặt người kia xuống, muốn xé toang vạt áo trước ngực người kia ra.Y giống như đã quên mất chính mình, nhưng đột nhiên lại mường tượng như nhớ ra.Da thịt trên mặt y giật giật một lúc, y đau đớn đưa mắt nhìn qua chỗ khác, cúi đầu xuống.Người kia lại không để ý tới Kim Sư, ánh mắt dừng lại trên mặt, trên người Thẩm Thăng Y.“Ngày nào ta cũng hát bài hát ấy hàng ngàn hàng vạn lần.Chim én bay đi lại trở về.Hoa đào đã rụng lại đâm chồi.Ta hát hết năm này qua năm khác.Năm năm nay ta thủy chung vẫn chưa mệt chưa chán.Hôm nay mới nghe có ba lần ngươi đã thở dài.Là ta hát không hay, khiến ngươi ý loạn tâm phiền,Hay là có người hát còn hay còn ngọt hơn ta, khiến ngươi lưu luyến?”Giọng nói của nàng cũng thánh thót như thế, lời nói của nàng quả thật cũng như lời một bài hát.“Không phải cô hát không hay”, Thẩm Thăng Y lại thở dài một tiếng, nói “Chỉ là một khúc tương tư của cô lại khiến ta vô hạn tương tư”.“Tương tư ở đâu?”“Tương tư người xa”.“Người xa tận chân trời, chẳng trách gì người ta nói Chân trời góc biển có khi cùng, Chỉ có tương tư không chỗ cuối”.“Tương tư quả thật còn xa hơn chân trời”.“Không xa”.“Không xa sao?”“Với ngươi thì không xa, chân trời không xa, tương tư không xa”.“Chân trời không xa, tương tư không xa?”“Chân trời chỉ trong gang tấc, chân trời làm sao xa, tương tư chỉ trong gang tấc, tương tư làm sao xa?”Thẩm Thăng Y dường như vẫn không hiểu rõ.“Người chỉ trong gang tấc, người không xa, chân trời làm sao xa, tương tư làm sao xa?”Thẩm Thăng Y rốt lại đã hiểu rõ, chợt hỏi “Đó là chỗ Tương Tư thâm xứ?”“Tương tư không thể nhắn, chỉ ở giữa lòng thôi, nếu ngươi đang tương tư thì Tương Tư thâm xứ cũng chỉ ở chỗ sâu kín trong lòng ngươi, tại sao ngươi còn muốn hỏi Tương Tư thâm xứ, còn muốn tìm Tương Tư thâm xứ?”“Cái ta muốn hỏi, cái ta muốn tìm hoàn toàn không phải là Tương Tư thâm xứ trong lòng ta, mà là Tương Tư thâm xứ của Tương Tư phu nhân”.“Người ta đều gọi ta là Tương Tư phu nhân”.“Cô cũng chính là người mà ta muốn gặp”.“Người mà ta muốn gặp cũng chính là ngươi, ngươi cũng hoàn toàn không tìm lầm chỗ”. Tương Tư phu nhân buồn rầu thở dài một tiếng, nói “Ta không ngày nào không tương tư, Tương Tư thâm xứ ở chỗ sâu kín trong lòng ta, ta người ở nơi đây, lòng ở nơi đây, nơi đây há không phải là Tương Tư thâm xứ của ta sao?”“Trong gang tấc chỉ có cô, nhưng người mà ta tương tư lại không phải là cô”.“Tương Tư phu nhân đương nhiên không phải là người mà ngươi tương tư”, Kim Sư đột nhiên chen vào, trong giọng nói lại mang chút ý ghen ghét.Thẩm Thăng Y hoàn toàn không để ý.Tương Tư phu nhân cũng mặc kệ Kim Sư, đến khi Kim Sư đã im lặng, nàng mới nói tiếp “Trong gang tấc chưa chắc đã là trong gang tấc”.“Ủa?”“Bộ Yên Phi tuy hoàn toàn không phải đang trước mắt ngươi, nhưng cũng cách ngươi không xa, Bộ Yên Phi há không phải là người mà ngươi tương tư sao?”“Ờ”, Thẩm Thăng Y lập tức hỏi ngay “Cô ta khỏe không?”“Khỏe! Nhưng câu ấy lẽ ra ngươi phải hỏi cô ta, tại sao không chờ đến lúc gặp cô ta hãy hỏi?”“Ta có thể gặp cô ta sao?”“Tại sao không thể?”“Người đang ở đâu?”“Người đang ở đây”.Thẩm Thăng Y đưa mắt nhìn quanh.Trong tiểu lâu chỉ có Kim Sư, chỉ có Tương Tư phu nhân.“Ở đây chưa chắc là ở đây”, Tương Tư phu nhân cười khẽ.Tiếng cười của nàng cũng thánh thót như thế, cũng say người như thế.Thẩm Thăng Y chép miệng, nói “Lúc nào ta có thể gặp cô ta?”“Bấy nhiêu ngày cũng chờ được, người chỉ trong gang tấc, ngươi cần gì phải sốt ruột như thế, cần gì phải quan tâm tới chuyện chờ thêm một giờ nửa khắc?”Thẩm Thăng Y hững hờ cười không nói.“Trước nay ngươi chỉ nghĩ tới cô ta, nhớ tới cô ta?”“Ta còn nghĩ tới nhớ tới một người khác”.“Quạ dưới trời đều đen, Trai trên đời đều bạc”, Tương Tư phu nhân cười nhạt một tiếng.Tiếng cười này lại không mấy thánh thót, không mấy say người.Thẩm Thăng Y chợt sửng sốt.“Lòng dạ nam nhân các ngươi quả thật còn trôi dạt hơn cả hoa dương, hoa dương cũng chỉ qua một mùa xuân”.Thẩm Thăng Y cười một tiếng, nói “Người khác mà ta nghĩ tới nhớ tới ấy là một nam nhân, Phí Vô Kỵ”.Lần này tới lượt Tương Tư phu nhân sửng sốt.“Ta muốn hỏi y vài câu”.“Chuyện đó cũng đơn giản”, là Kim Sư trả lời.“Lúc nào mới đơn giản?”“Sau khi chúng ta nói chuyện với nhau xong”.“Xe hương ngựa tốt, rượu ngon nhắm ngon, các ngươi đón ta tới đây như thế, đương nhiên có mục đích của các ngươi, động cơ của các ngươi, ta đang muốn hỏi mục đích ấy là gì, động cơ ấy là gì?”“Mời ngươi ngồi xuống rồi sẽ nói chuyện”, Tương Tư phu nhân dời bước đi về phía cái bàn Thất bảo trước tấm bình phong Vân mẫu dưới chiếc đèn Cửu hoa ở giữa tiểu lâu.Ngay cả bước đi của nàng cũng phong tư lộng lẫy.Loại nữ nhân thế này quả thật không có được mấy người.Thẩm Thăng Y cũng không khách khí.Kim Sư cũng ngồi xuống một bên.Tương Tư phu nhân hai bàn tay trắng muốt khẽ vỗ một cái.Hai a hoàn lập tức từ sạu tấm bình phong Vân mẫu bước ra.Mâm ngọc trắng, chén ráng tía lập tức đưa lên.“Muốn uống rượu hay uống trà?”“Trà cũng không hề gì, rượu cũng không hề gì”.“Vậy thì uống trà thôi, xử lý chuyện lát nữa còn cần để đầu óc tỉnh táo một chút thì hay”. Câu ấy của Tương Tư phu nhân vừa nói xong, trà đã bưng lên.Thẩm Thăng Y vừa nhấp được một hớp, tấm bình phong Vân mẫu chia ra hai bên, một bức họa bình cao hơn một trượng lập tức xuất hiện trước mắt.Thẩm Thăng Y đối diện với tấm bình phong, chỉ liếc mắt một cái, sắc mặt y đã sa sầm.“Ngươi nhìn cho rõ tấm bình phong này trước đi”, ánh mắt của Tương Tư phu nhân, giọng nói của Tương Tư phu nhân cũng trở nên ngưng trọng.“Ta đã nhìn rõ rồi”.“Trên bình phong vẽ cái gì?”“Người!”Một người.Một người rờ rỡ như sống.Người ấy môi son răng trắng, mắt phượng mày rồng.Người ấy để ba chòm râu che miệng, hai mối khăn đầu buộc tóc, trên dưới bốn mươi tuổi, thân hình cao khoảng bảy thước.Người ấy trên mặt có năm phần lãnh ngạo, năm phần ôn nhu, xem ra tựa vô tình, lại tựa có tình.Người ấy đứng một mình trước gió dưới trăng, dưới cây, cười nụ hoành kiếm trước ngực, trước khe.Vạt áo bay múa trong gió, khăn đầu bay múa trong gió, người ấy cũng giống như sắp múa trong gió bay đi.Kiếm chưa tuốt ra khỏi vỏ, người chưa lăng không, nhưng người và kiếm đã có cái thế gọi tới là ra.Trên cây có lá, lá tựa hồ đã yên tĩnh giữa kiếm khí.Dưới khe có cá, cá tựa hồ đã ngưng kết giữa kiếm khí.Một người tuấn nhã thật!Một người phong lưu thật!Một người tiêu sái thật!Một người đáng sợ thật!Đó chỉ là một người trong bức tranh.Nếu trong trời đất quả thật có một người thế này, người ấy nhất định đã làm say mê không ít người, đã giết chết không ít người.Quả nhiên có một người như thế.Tương Tư phu nhân lập tức khẽ lắc đầu, nói “Ta mất hết năm năm tâm huyết, dốc hết sở học một đời, nhưng chỉ có thể tả được ba phần thần vận, bảy phần dáng vẻ của y”.Ba phần thần vận, bảy phần dáng vẻ mà đã ghê người như thế, động người như thế, nếu là mười phần thần vận, mười phần dáng vẻ thì còn động người tới mức nào, ghê người tới mức nào?“Rốt lại đây là người nào?”, Thẩm Thăng Y nhịn không được hỏi một câu.“Ngươi có biết Hữu Tình sơn trang không?”“Biết”.“Ngươi có biết có một Đa Tình kiếm khách không?”“Thường Hộ Hoa?”“Rốt lại ngươi cũng biết y”.“Chẳng qua chỉ là nghe nói, chẳng lẽ người trong bức tranh này lại chính là Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa ở Hữu Tình sơn trang?”“Chính là Thường Hộ Hoa”.“Ta phải gặp người này một phen”.“Tại sao?”“Phu nhân nhìn thấy gì trong bức tranh này?”“Thường Hộ Hoa”.“Chỉ là Thường Hộ Hoa?”“Chỉ là Thường Hộ Hoa!”Thẩm Thăng Y nói “Ta lại còn thấy một làn bá khí, một làn sát khí”.“Y vốn hùng bá một phương, y vốn nghiện giết người như điên”.“Y có tình không?”“Y vô tình”.“Giang hồ đồn đại Thường Hộ Hoa thường che chở cho hoa”.“Chỉ đáng tiếc đều là che chở cho hoa đồng cỏ dại”.“Cỏ dại cũng là cỏ, hoa đồng cũng là hoa chứ”.“Có tình cũng là tình, vô tình cũng là tình à?”“Tại sao có tình lại giống vô tình?”“Tại sao có tình lại không giống vô tình? Y tuy có tiếng là có tình, nhưng thật ra vô tình, cái mà y gọi là có tình há không phải chính là vô tình sao?”. Tương Tư phu nhân giọng nói dần dần trở nên khích động “Y che chở hoa đồng, y che chở cỏ dại, nhưng trong mắt y lại hoàn toàn không có cỏ dại, không có hoa đồng, cỏ gì cũng không có, hoa gì cũng không có, cái y có chỉ là kiếm, kiếm!”“Y thích kiếm sao?”“Kiếm tựa hồ là sinh mạng của y”.“Kiếm không có sinh mạng, kiếm vốn vô tình, một người có tình gởi gắm sinh mạng vào một thanh kiếm vô tình không có sinh mạng, thì làm sao có thể có tình, làm sao có thể không vô tình?”“Ngươi biết thì rất hay, ngươi hiểu thì rất hay”.“Chẳng trách sát khí toàn thân của y lại nặng nề như thế”, Thẩm Thăng Y hững hờ cười nói “Một người sống trên kiếm, một lòng với kiếm, thành tựu trên kiếm của y nhất định khá cao, tìm một cơ hội, tìm y luyện tập một phen, đối với ta mà nói cũng chưa chắc đã không có ích”.“Ta cho ngươi cơ hội ấy”.“Cô muốn ta tới tìm y à?”“Ta còn muốn ngươi tới đối phó với y”.“Cô có thù oán với y à?”“Thù sâu tựa biển”.“Cũng có hận à?”“Hận cao hơn trời”.“Thù chỗ nào, hận chỗ nào?”Tương Tư phu nhân im lặng cúi đầu xuống.“Chuyện đó không quan hệ gì với ngươi, ngươi không cần biết tới, không cần đếm xỉa”. Kim Sư lại nói chen vào “Cái ngươi cần biết tới, cần đếm xỉa chỉ là một chuyện”.“Là chuyện gì?”“Thường Hộ Hoa là kẻ thù của phu nhân bọn ta, ngươi được thay thế phu nhân bọn ta giải quyết kẻ thù này”.Thẩm Thăng Y nói “Ta với y chưa từng gặp mặt, ta với y hoàn toàn không có thù oán”.“Chưa gặp mặt thì rất nên gặp mặt, chưa kết thù oán cũng có thể kết thù oán”.“Như thế tính là lời gì?”“Lời của Kim Sư, lời của phu nhân”.“Ta không có lý do đáp ứng”.“Ngươi nhất định phải đáp ứng”.Thẩm Thăng Y cười nhạt, nói “Tại sao?”“Tính mạng của Bộ Yên Phi, vài câu nói của Phí Vô Kỵ”.“Như thế là định uy hiếp phải không?”“Ta quả thật không muốn dùng những chữ khó nghe như uy hiếp, nhưng nếu ngươi nhất định muốn bắt ta dùng thì ta cũng không biết làm sao”.Thẩm Thăng Y trầm mặc hẳn.“Ngươi đã có ý luyện tập với y một phen thì hiện tại chính là cơ hội, nhất cử lưỡng đắc, tại sao lại không vui vẻ mà làm?”Thẩm Thăng Y không nói gì.“Y lại không phải là chính nhân quân tử gì, ngươi cũng không cần áy náy, cũng không tổn thất gì tới tiếng tăm nghĩa hiệp của ngươi, nguy hiểm thì có khi cũng nguy hiểm một chút, nhưng tính ra là một cuộc giao dịch có lợi, không ngại gì cứ suy nghĩ suy nghĩ”.Thẩm Thăng Y chính đang suy nghĩ.Kim Sư cũng không nói gì để quấy rầy.Trong tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh.Mưa vẫn đang rơi, gió vẫn đang thổi.Vừa yên tĩnh trở lại, tiếng mưa tiếng gió lại càng to hơn.“Lời của Phí Vô Kỵ thì ta hoàn toàn có thể không hỏi, tính mạng của Bộ Yên Phi thì ta không thể không lo lắng”, Thẩm Thăng Y thở dài trong tiếng mưa gió.“Ngươi đáp ứng à?”“Ờ”, Thẩm Thăng Y gật đầu.“Đại trượng phu một lời như chín vạc, Thẩm đại hiệp đương nhiên cũng đã nói là làm, quyết không hối hận”.“Ngươi cần gì dùng những lời ấy để khích bác, để đè nén ta?”“Không dám, không dám”.“Ta vốn cũng có một phần hảo cảm với ngươi, với Tương Tư phu nhân, với nơi này, nếu có chuyện gì phát sinh cho dù không muốn ta nhúng tay vào ta vẫn nhúng tay vào cũng chưa biết chừng, nhưng hiện tại tuy ta nhúng tay vào, song phần hảo cảm ấy lại đã không còn nữa”.“Làm sao được, làm sao được”.Thẩm Thăng Y vặn lưng một cái, nói “Chuyện này ta đã lười hỏi kỹ rồi, tốt nhất là ngươi cứ nói rõ cho ta nghe”.“Đương nhiên, đương nhiên”. Kim Sư ho khẽ một tiếng, hắng giọng rồi nói “Chuyện này phải bắt đầu nói từ con người Thường Hộ Hoa”. Kim Sư chỉ vào tấm họa bình, nói “Con người Thường Hộ Hoa có khi ngươi không hiểu rõ lắm, nhưng ta thì hiểu rất rõ, hiểu rất rõ...”.“Ta hoàn toàn không quên việc ngươi và Thường Hộ Hoa vốn là anh em kết nghĩa với nhau đâu”, Thẩm Thăng Y cười nhạt.Kim Sư chỉ làm như không nghe, nói tiếp “Con người này trước nay tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, y còn từng khoác lác sớm muộn gì cũng phải làm vài chuyện kinh thiên động địa mới không uổng một đời y, mới không xử tệ với y”.“Y hoàn toàn không khoác lác, trong năm năm nay quả thật đã làm mấy chuyện lớn, chỉ đáng tiếc là không chuyện nào thành công, nếu không phải nửa đường bị người ta tìm cách phá hoại thì là một sớm bị người ta đường tắt tới trước”.“Người đối đầu với y chính là phu nhân bọn ta”.“Nói thật lòng, nếu trực tiếp tiếp xúc, cho dù bọn ta dốc hết toàn lực cũng không phải là đối thủ của y”.“Mấy chuyện ấy sở dĩ thắng được toàn là nhờ bọn ta tin tức linh thông, toàn là nhờ người của bọn ta nằm vùng trong Hữu Tĩnh sơn trang”.“Thường Hộ Hoa cũng là một người thông minh, tuy vẫn không tìm ra chỗ bị tiết lộ nhưng đối với bất cứ ai cũng đã có ý nghi ngờ, không khinh suất tin tưởng nữa”.“Hiện tại người mà y tin tưởng chỉ có một người, chính là y”.“Có tin báo về là y lại đang có một kế hoạch lớn”.“Lần này y không dựa vào người khác, vào bất cứ ai”.“Y ngấm ngầm một mình vạch kế hoạch, y đích thân chọn lựa nhân thủ”.“Không ai biết kế hoạch của y là gì, người nằm vùng của bọn ta ở Hữu Tình sơn trang chẳng qua cũng chỉ biết y muốn tìm người nào”.“Y bí mật viết thư, bí mật tập hợp nhân thủ”.“Nhưng có thư thì không còn là bí mật nữa, nên bọn ta biết y gửi thư cho ai, tập hợp những ai”.“Kim Chỉ”.“Bách Biến Sinh”.“Thiên Tý Linh Quan”.“Diệu Thủ Không Không Nhi”.“Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ”.“Y gởi thư cho năm người ấy, triệu tập năm người ấy”.“Thợ giỏi người Ba Tư hạng nhất”.“Đại sư dịch dung hạng nhất”.“Danh gia ám khí hạng nhất”.“Tổ tông trộm cắp hạng nhất”.“Chức nghiệp sát thủ hạng nhất”.“Năm người ấy tụ họp ở một chỗ đã đủ khiến thiên hạ đại loạn, lại thêm một Đa Tình kiếm khách Thường Hộ Hoa, ồ...”“Việc y định làm rốt lại ầm ĩ tới mức nào quả thật không dám tưởng tượng, khó mà tưởng tượng”.“Người nằm vùng của bọn ta ở Hữu Tình sơn trang đã nghĩ hết cách, rốt lại đọc trộm được nội dung năm lá thư của y.“Trong thư hoàn toàn không nói kế hoạch của y là gì, chỉ mời năm người bọn Bách Biến Sinh trước ngày chín tháng chín tới Hữu Tình sơn trang”.“Thư thì như nhau, nhưng khoản thù lao y hứa lại hoàn toàn khác nhau, khoản thù lao nào cũng đánh trúng vào nhược điểm của từng người”.“Giá trị món thù lao nào cũng to lớn tới mức ghê người”.“Việc y định làm, cũng càng khiến người ta thèm thuồng”.“Thế nên bọn ta chỉ đành tìm cách thứ hai”.“Bọn ta có ý đồ triệt hạ bất cứ người nào trong năm người y hẹn, dùng thù lao gấp đôi, dùng lợi ích lớn hơn để thuyết phục họ, mua chuộc họ bề ngoài thì làm việc cho Thường Hộ Hoa nhưng ngấm ngầm ra sức cho bọn ta, lúc cần thiết thì chọn thời cơ phá hoại từ bên trong, dùng hết khả năng để ngầm thông báo tin tức”.“Đó chưa chắc đã không phải là một cách thật hay”.“Nào ngờ bọn ta bốn lần thất bại, lần sau cùng cũng thất bại”.“Nhà Kim Chỉ quả thật như Bát trận đồ, bọn ta nhìn thấy y rõ ràng, nhưng vừa chớp mắt thì không thấy người đâu, xem ra y quả thật không can đảm lắm, không muốn nhiều chuyện, đến khi bọn ta tìm được cửa vào bí mật, đuổi tới chỗ cửa ra bí mật thì người đã thoát ra ngoài, đã không biết ở đâu”.“Lúc Bách Biến Sinh rời đi, bọn ta căn bản không biết, bản lãnh dịch dung của y không còn gì phải nghi ngờ là đã đạt tới cảnh giới xuất thần nhập hóa”.“Thiên Tý Linh Quan cả đời chắc chưa làm chuyện gì to tát nên tha thiết làm một chuyện lớn, vừa nhận được thư đã phóng ngựa rời khỏi nhà, chuyện đáng cười là người của bọn ta còn chưa tới”.“Diệu Thủ Không Không Nhi rốt lại xuất thân từ bọn trộm gà cắp chó, tay tuy linh nhưng gan không khỏi quá nhỏ, thế tới của bọn ta cũng không khỏi quá hung dữ, qua một phen hoảng sợ, khi bọn ta từ trước mặt tiến vào, y đã từ hậu viện vượt tường chạy trốn”.“Chỉ có Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ nghênh ngang đi qua chợ”.“Người ấy rất dễ tìm”.“Chỉ đáng tiếc lúc bọn ta tìm được y, y đã chỉ còn một nửa cái mạng”.“Thương thế của y trước ngày chín tháng chín nhất định khó mà thuyên giảm, cho dù y đáp ứng bọn ta thì cho dù có thể tới Hữu Tình sơn trang trước ngày chín tháng chín, Thường Hộ Hoa cũng chưa chắc đã dùng y”.“Người mà Thường Hộ Hoa cần là một chức nghiệp sát thủ hạng nhất”.“Bằng vào kinh nghiệm của y, thương thế của Phí Vô Kỵ khó mà qua được mắt y, chuyện quan trọng thế này y đương nhiên tuyệt đối không thể để phát sinh bất cứ rắc rối nào, đương nhiên tuyệt đối không cho một người võ công chỉ còn năm phần vốn có gánh vác bất cứ công việc nào”.“Lúc không có cách nào, có thể y vẫn dùng Phí Vô Kỵ, nhưng đó chỉ là có thể”.‘‘Bọn ta không thể làm chuyện chỉ có thể, không nắm chắc”.“Nhưng đó là cơ hội mà bọn ta có được”.“May mà đúng lúc này bọn ta gặp ngươi, Thẩm Thăng Y Thẩm đại hiệp”.“Tuổi tác của Thẩm đại hiệp, thân hình của Thẩm đại hiệp vừa khéo suýt soát với Phí Vô Kỵ”.“Võ công của Thẩm đại hiệp, đảm thức của Thẩm đại hiệp lại còn cao hơn Phí Vô Kỵ”.“Năm người Kim Chỉ, Bách Biến Sinh, Thiên Tý Linh Quan, Diệu Thủ Không Không Nhi, Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ mỗi người một nơi, không có khả năng quen nhau”.“Thường Hộ Hoa chọn dùng năm người bọn họ cũng chỉ là nghe tiếng, cũng không quen năm người bọn họ, cũng không quen Phí Vô Kỵ”.“Người đưa thư cho họ nhiều lần vất vả, nhiều lần truy tìm mới tìm được tới Phí Vô Kỵ, mới đưa được thư cho Phí Vô Kỵ”.“Người đưa thư cho y đương nhiên biết Phí Vô Kỵ”.“Người ấy lại vừa khéo chính là người nằm vùng của bọn ta trong Hữu Tình sơn trang”.“Cho nên Thẩm đại hiệp tới Hữu Tình sơn trang, thì Thẩm đại hiệp chính là Tây Viên công tử Phí Vô Kỵ, người đưa thư sẽ thừa nhận, Thường Hộ Hoa sẽ tin tưởng”.“Y hoàn toàn không quen Phí Vô Kỵ, y cũng hoàn toàn không quen Thẩm đại hiệp”.“Ngươi là muốn ta giả mạo Phí Vô Kỵ tới Hữu Tình sơn trang phải không?”, đến lúc ấy Thẩm Thăng Y mới lên tiếng.“Phải”.“Ngươi là muốn ta tham dự kế hoạch lần này của Thường Hộ Hoa phải không?”“Phải”.“Ngươi là muốn ta tìm cơ hội ngấm ngầm thông báo tin tức, để các ngươi đường tắt tới trước, cho dù không thể cũng phải phá hoại bên trong, để Thường Hộ Hoa mộng đẹp thành không phải không?”“Phải”.“Còn cần ta làm gì nữa?”“Bọn ta không dám đòi hỏi Thẩm đại hiệp làm chuyện gì khác nữa”.“Ta tới phủ Ứng Thiên chẳng qua chỉ năm sáu ngày, ngươi quen ta chẳng qua cũng chỉ trong ba bốn ngày, Tương Tư phu nhân trước nay ở trong Tương Tư thâm xứ, đương nhiên không biết rõ ta, người biết rõ ta chỉ có ngươi, tất cả những chuyện này chắc chắn đều là chủ ý của ngươi?”“Phu nhân cho ta làm chủ, chủ ý của ta cũng là chủ ý của phu nhân”.“Kim Sư giỏi thật, chủ ý hay thật”.“Thẩm đại hiệp quá khen”.“Lúc nào ta phải lên đường?”“Thời gian còn nhiều, Thẩm đại hiệp cứ ở lại vài ba ngày, tìm hiểu rõ tính cách của Phí Vô Kỵ, hỏi han rõ tác phong của Phí Vô Kỵ rồi lên đường cũng không muộn”.“Tính cách của Phí Vô Kỵ ra sao?”, Thẩm Thăng Y ngẩng đầu lên trời cười lớn, cười như điên cuồng.Y coi như bên cạnh không người, phóng tứ không hề úy kỵ, tiếng cười quả thật giống hệt như Phí Vô Kỵ.Tiếng cười kiêu ngạo làm sao, tiếng cười khinh người làm sao.Kim Sư ngẩn ra tại đương trường.Kim Sư cũng đã nghe qua tiếng cười của Phí Vô Kỵ.Tiếng cười đột nhiên đứt ngang, Thẩm Thăng Y lại hỏi “Tác phong của Phí Vô Kỵ ra sao?”Kim Sư như ngủ mê sực tỉnh, nhất thời không biết trả lời thế nào.“Oa” một tiếng, Thẩm Thăng Y thân hình đột nhiên rời ghế bay ra, như một mũi tên bắn tới cửa sổ phía tây.Người đang trên không kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, kiếm đã trong tay, tay phải.Ánh kiếm chớp lên, một bức rèm châu ở cửa sổ phía tây soạt một tiếng đứt đôi.Thẩm Thăng Y người và kiếm xuyên qua cửa sổ bay ra, bay ra ngoài cửa sổ, bay ra ngoài lầu.Một kiếm rất mau lẹ, rất bất ngờ.Nếu tấm rèm châu là đầu người, thì cái đầu người đã theo ánh kiếm mà lìa khỏi cổ.Kim Sư không kìm được biến sắc.Tương Tư phu nhân trên mặt tuy che khăn the nên không sao nhìn thấy sự thay đổi trong dáng vẻ, nhưng hai mắt đã kinh ngạc mở to.“Một kiếm nhanh thật”, nàng thở dài một tiếng.Tiếng thở dài chưa tắt, lại “Oa” một tiếng, Thẩm Thăng Y cả người lẫn kiếm lại từ bên kia bay ngược trở vào.Kim Sư bất giác lật tay nắm chặt cặp Kim Sư trảo giắt trên lưng.Thẩm Thăng Y chỉ là bay vào chỗ cũ, chỉ là ngồi trở vào chiếc ghế của mình.“Ta như thế có giống Phí Vô Kỵ không?”, y cười nhạt.“Ờ”, Kim Sư lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, toàn thân như rã rời ngồi dựa vào lưng ghế.Thẩm Thăng Y lúc ấy mới thu kiếm.Kim Sư lúc ấy mới thở phào một hơi, y giống như sực nghĩ ra chuyện gì đó, nhìn nhìn Thẩm Thăng Y, đột nhiên hỏi “Không phải ngươi dùng kiếm tay trái sao?”“Tay phải của ta cũng có thể dùng kiếm, tay phải của ta hoàn toàn không kém tay phải của Phí Vô Kỵ đâu”.Kim Sư lại cảm thấy trong lòng lạnh buốt.Y thừa nhận lời của Thẩm Thăng Y là sự thật.Y đã nhận ra tay phải của Thẩm Thăng Y không chỉ không kém tay phải của Phí Vô Kỵ, mà còn hơn Phí Vô Kỵ.Y đã thấy Phí Vô Kỵ xuất thủ.Tay phải của Phí Vô Kỵ quả thật không bằng tay phải của Thẩm Thăng Y.Nhưng Thẩm Thăng Y lại dùng tay trái dương danh.Tay phải đã như thế thì cánh tay trái mà y dùng để dương danh...?Kim Sư cũng không dám nghĩ tiếp nữa.“Phí Vô Kỵ là dùng kiếm tay phải”, Thẩm Thăng Y bổ sung một câu.Kim Sư chỉ còn cách gật đầu.Thẩm Thăng Y nói “Vậy ta còn phải tìm hiểu chuyện gì nữa, hỏi han chuyện gì nữa?”“Cho dù không còn chuyện gì ngươi phải tìm hiểu cho rõ, hỏi han cho rõ, thì ta nghĩ ngươi vẫn cứ nên gặp y một lần”.“Ờ”.“Không phải ngươi có vài câu muốn hỏi y sao?”“Ờ”.“Xem đấy”, Kim Sư nở một nụ cười, nói “Còn có rất nhiều chuyện chờ ngươi làm, mà ngươi lại hỏi lúc nào lên đường”.“Người ở đâu?”“Một trên trời xanh, một dưới suối vàng”.“Trời xa hơn hay đất xa hơn?”“Đương nhiên là trời xa hơn”.“Vậy ta cứ xuống suối vàng trước một chuyến”.“Thế cũng được, ta sẽ dẫn ngươi tới địa lao thăm Phí Vô Kỵ, rồi sẽ tới Lăng Tiêu các gặp Bộ Yên Phi”.“Ngươi giam Phí Vô Kỵ trong địa lao à?”“Nơi này quả thật rất có hạn, ta quả thật tìm không ra nơi nào tốt hơn để an trí y”.“Ngươi làm gì y rồi?”“Ta không làm gì y cả, người hộ tống y về là ba anh em Mai Sơn, không phải ta, chẳng lẽ ta không luôn ở bên cạnh ngươi sao?”“Ờ”, Thẩm Thăng Y trầm ngâm một lúc, nói “Nghe nói năm xưa ba anh em Mai Sơn đều là thuộc hạ quyết tử của ngươi”.“Hiện tại cũng thế”.“Phí Vô Kỵ bị thương trong tay ta”.“Ta biết”.“Ngoài vết thương ở vai phải, những chỗ khác hiện tại chắc đều đã lành rồi”.“Chưa đâu”.“Ủa?”“Không những chưa lành, mà thậm chí còn nặng hơn”, Kim Sư lại cười, cười rất kỳ lạ.“Tại sao thế?”“Lần đầu ta và ba anh em Mai Sơn cùng tới gặp y, y hoàn toàn không đáp ứng lời mời, chỉ đâm ba anh em Mai Sơn mỗi người một kiếm”.“Ủa?”“Ta lại không biết ăn nói lắm, nếu Thẩm đại hiệp muốn biết rõ tình hình tốt nhất cứ theo ta tới đó một chuyến”.“Ta đang có ý ấy”.Kim Sư đứng lên bước đi.Thẩm Thăng Y cũng đứng lên bước đi, Tương Tư phu nhân cũng bước đi.Nàng dời chân bước trở lại chỗ lan can, trở lại dưới mái hiên.Hoàng hôn đã qua, mưa thu chưa ngớt.Tiếng hát thê lương uyển chuyển của Tương Tư phu nhân lại bay vào trong mưa, bay vào trong gió.Cứ nói tương tư khổ,Tương tư lòng thảng thốt.Mấy phen nghĩ kỹ rồi,Lại nói tương tư tốt...Một mối nhu tình, vô hạn tương tư.Ồ, Tương Tư phu nhân!