Hồi 4
MỘT ĐÊM HÃI HÙNG

 Trạm xe ngựa không lớn, chỉ có một cái bàn và mấy cái ghế dài.
Người ngồi trước bàn là một thư sinh, tuổi độ bốn mươi, râu ria, mặc quần áo màu tím, giống như khách thường. Hắn đang ghi sổ.
Tiểu Tà bước tới nói với người thư sinh:
– Chào ông! Tôi muốn đến Trung Nguyên có thể đi bằng xe không?
Câu nói này Tiểu Tà lặp lại lời nói của tiểu nhị đã chỉ bảo. Gã sợ nói sai sẽ phải tiếp tục đi bộ nữa.
Người thư sinh áo tím ngưng viết, ngửa mặt nhìn Tiểu Tà hỏi:
– Ngươi muốn đến đâu?
Tiểu Tà nói:
– Tôi muốn đến Trung Nguyên.
– Trung Nguyên? Trung Nguyên cũng phải có địa danh cụ thể chứ? Ngươi muốn chúng ta đưa đi du lịch Trung Nguyên sao?
Tiểu Tà nghĩ một lúc, cười nói:
– Thì đến Khai Phong cũng được rồi! Nghe nói nơi đó rất náo nhiệt.
Ở thị trấn thường ngày hắn có nghe một số chuyện kỳ lạ, nhất là ở Khai Phong phủ. Những chuyện này như đã in vào trong óc gã. Gã chỉ biết có hai nơi Khai Phong và Bắc Kinh mà thôi. Bây giờ trong lúc hạch hỏi nơi muốn đến hắn bỗng nhiên nói ra rất nhanh.
Thư sinh áo tím gật đầu:
– Đúng rồi! Khai Phong là nơi rất náo nhiệt, nhưng ngươi phải đi bộ đến đó.
Tiểu Tà hỏi:
– Tại sao vậy? Ông không có xe ngựa chở khách sao?
– Không phải không có xe ngựa, nhưng xe chỉ đến Lang Châu, còn lại đoạn đường đến Khai Phong ngươi phải sang xe khác.
Tiểu Tà thở nhẹ một hơi:
– Đến Lang Châu cũng được. Thật ra tôi không có mục tiêu nhất định.
Thư sinh áo tím nói:
– Đi xe ngựa đến Lang Châu phải trả ba lạng hai chỉ bạc. Phải trả tiền trước mới được lên xe.
Tiểu Tà chưa từng ngồi xe ngựa, gã nghĩ bụng ngồi xe ngựa đương nhiên phải chịu sự điều khiển của người ta. Còn số tiền ba lạng hai chỉ bạc cũng không nhiều.
Tức thì gã lấy ra bốn lạng bạc trao cho thư sinh.
Thư sinh không nói chuyện, cũng không thối tiền, chỉ lấy ra một miếng giấy trắng có ghi mấy chữ, rồi đóng dấu đưa cho Tiểu Tà.
Tiểu Tà xem không hiểu.
Thư sinh áo tím nói:
– Một chốc nữa có xe ngựa đến, ngươi cầm giấy này lên xe. Khoảng nửa đường xa phu sẽ dừng lại cho hành khách ăn uống. Nếu ngươi muốn mua lương khô vẫn còn có thời gian. Còn lại ba chỉ, ta sẽ xếp chỗ ngồi cho ngươi vào hạng nhất.
Tiểu Tà gật đầu:
– Cám ơn! Tôi đi mua chút đồ dùng. Xe đó bao giờ thì đến Lang Châu?
Thư sinh áo tím nói:
– Nếu không có vấn đề gì thì hai ngày sau lúc mặt trời lặn sẽ đến.
Tiểu Tà mỉm cười, quay mình bước ra ngoài, nghĩ thầm:
– Đương nhiên là mau rồi! So với đi bộ thì quá mau.
Gã vừa đi vừa nghĩ:
– Bây giờ phải mua gì đây? Lương khô?... Chỉ có hai ngày là đến Trung Nguyên đâu cần phải mặc quần áo rách này. Nếu không khéo lúc đến đó họ cho ta là ăn mày, không cho vào thành. Tốt hơn nên mua quần áo mặc cho mới một chút.
Qua một thời gian không lâu, trong trấn đã xuất hiện một chiếc xe ngựa, có sáu con ngựa kéo đã chạy đến.
Tất cả ai cũng lên xe. Tiểu Tà cũng lên chiếc xe này.
Người phu xe vung roi “xạch” một cái, xe ngựa đã băng đường chạy.
Tiểu Tà ngồi ghế trước. Như vậy gã là khách hạng nhất. Tuy vậy gã cũng không thoải mái bằng được ngồi bên cửa sổ nhìn ngắm phong quang.
Gã liên tục lúc thì hướng về người đi bộ, ngoắc tay, có lúc đăm chiêu nhìn cảnh vật.
Qua một ngày, Tiểu Tà đã đến Lang Châu thành.
Vừa xuống khỏi xe ngựa, Tiểu Tà reo to:
– Quả là một nơi đẹp đẽ, sang giàu...
Tiểu Tà là một đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn ở tại miếu Lão Quân, vùng núi non quê mùa, nên khi đến chỗ phồn hoa, thành thử cái gì cũng thấy mới lạ. Gã nhìn Đông, ngắm Tây, đi trên đại lộ giống như một đứa trẻ khờ khạo.
Rất nhiều cô gái đẹp nhìn gã, chỉ vì họ thấy một đứa trẻ kỳ lạ trước mắt họ.
Tiểu Tà không để ý, cũng không thắc mắc tìm hiểu tại sao mọi người lại nhìn gã có vẻ cười cợt.
Thực ra dáng dấp của Tiểu Tà tự nó phảng phất một vẻ khôi hài, rất khác với những đứa trẻ bình thường.
Tiểu Tà vừa đi lang thang, vừa ngắm phong cảnh tráng lệ của thành phố, vừa suy nghĩ:
– Ở thành thị này chắc chắn có nhiều sòng bạc. Với cuộc sống xa hoa, sang trọng như vầy, thế nào cũng có kẻ nhiều tiền dùng cờ bạc làm thú vui. Ta không cô độc rồi!
Gã vào tiểu điếm, gọi tiểu nhị bưng ra mấy món ăn, một bình rượu, làm ra vẻ khách sang, ngồi ăn chỉnh tề, hỏi tiểu nhị:
– Ngươi có biết ở đây nơi nào có sòng bạc lớn không?
Tiểu nhị nhìn thấy Tiểu Tà chỉ là một đứa trẻ mới lớn, ăn mặc lối nhà quê, nên không muốn tiếp chuyện, đưa tay chỉ về hướng Tây thành, khinh bỉ:
– Ở bên đó có một hí trường, có sòng cờ bạc, nhưng muốn vào phải có đủ một ngàn lượng bạc. Tiểu quan khách có đủ không?
Tiểu nhị nói xong quay lưng bỏ đi, vẻ mặt chưa phai nụ cười chế nhạo.
Tiểu Tà nhìn bộ quần áo mình, mỉm cười, lẩm bẩm:
Đã xem 426980 lần.

Đả Tự Cao Thủ: Thập Chỉ Đường VK
Nguồn: Vietkiem.com
Được bạn: mọt sách đưa lên
vào ngày: 11 tháng 10 năm 2004

Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc của nàng thật thảm thiết lẫn trong tiếng thét của mụ chủ:
– Khóc lóc cái gì? Người ta đã bỏ tiền ra rồi, hôm nay ngươi phải tiếp khách, nếu không thì đừng trách ta.
Mụ ta giơ một cây tre lên dọa, lúc này mụ đã lôi nàng kia ra đến đại sảnh nên Tiểu Tà mới nhìn thấy như vậy. Miệng nàng vẫn tiếp tục kêu la xin thả, và vùng vẫy chống cự không ngừng. Mụ chủ quất roi tre lên lưng nàng mấy cái, vừa đánh vừa quát:
– Chịu hay không vẫn phải tiếp khách, ngươi có hiểu không?
Tiểu Tà tuy chẳng có hứng thú với mấy cô kỹ nữ, nhưng thấy nàng này thật đáng xót thương, nên Tiểu Tà bất ngờ la lên:
– Ngừng tay!
Tiếng la của Tiểu Tà rất to, làm bao nhiêu người ở đấy đều sững người ngớ ra mất mấy giây.
Tiểu Tà lại nói:
– Mụ chủ, hãy thả nàng ấy ra.
Mụ ta kinh ngạc, nhưng lập tức vẻ mặt chuyển sang hớn hở, nói ngay:
– Được được...
Rồi mụ quay sang cô gái nói:
– Tiểu Thúy, ngươi còn không mau bước đến đó hầu hạ công tử đi.
Mụ vừa nói vừa xô nàng đến ngã xuống đất khóc nức nở.
Tiểu Tà bước đến đỡ nàng đứng dậy. Nhưng Tiểu Thúy ngỡ y là khách chơi hoa nên tay vừa chạm vào thì nàng đã co rúm người lại, hốt hoảng vừa khóc vừa nói:
– Tha cho tôi, đại gia ơi... tôi van xin đại gia...
Tiểu Tà nhẹ nhàng nói:
– Nàng đừng khóc nữa, ta sẽ thả nàng ngay.
Tiểu Thúy nghe nói kinh ngạc vô cùng:
– Đại gia tha cho tôi thật sao?
Tiểu Tà gật đầu. A Tam vẫy tay bảo nàng bước đến. Mụ chủ thấy vậy lập tức bước tới kéo nàng lại. Tiểu Tà còn nhanh hơn, đứng chặn ngay trước mặt mụ nói:
– Ta hỏi mụ, cô ấy đáng bao nhiêu tiền vậy? Ta sẽ mua cô ấy! Mụ hãy tính đi!
Mụ ta thấy Tiểu Tà có rất nhiều tiền, tưởng đâu vớ được cừu non béo bở liền nói:
– Một vạn lượng!
Tiểu Thúy nghe thấy thất kinh. Số tiền mụ nói quá cao. Nhưng Tiểu Tà đâu có dễ bị qua mặt. Chàng quay sang Tiểu Thúy hỏi:
– Tiểu Thúy cô nương, cô bị người ta bán đến đây với giá bao nhiêu?
Nàng nhỏ nhẹ đáp:
– Chú tôi bán tôi với giá năm mươi lượng.
Tiểu Tà nghe đáp bực mình chửi vung lên:
– Mẹ kiếp! Năm mươi lượng giá một con người. Quân khốn kiếp.
Mặc cho Tiểu Tà tức giận, mụ chủ thấy sắp được một số tiền lớn nên bụng mừng thầm, tiếp tục nói:
– Đại công tử, có chuyện gì không? Chỉ có một vạn lượng thôi, nếu không thì ta không thả người đâu.
Tiểu Tà hét lên:
– Thả hay không?
Mụ ta đáp:
– Không thả!
Tức thì bốn tên vệ sĩ của mụ ta trờ tới. Tiểu Tà đang lúc bực mình, thấy thế càng giận dữ. Hắn đằng đằng sát khí, vung chưởng đánh liền, miệng hét:
– Các ngươi muốn chết thì ta cho chết.
Tiểu Tà ra tay rất nhanh. Cùng với lời nói, cả bốn tên vệ sĩ la lên thảm khốc, ngã lăn xuống đất, miệng trào máu tươi ngất lịm.
Mụ chủ kinh hãi. Đám kỹ nữ hoảng sợ chạy lung tung la lên inh ỏi.
Tiểu Tà bảo bọn kỹ nữ đứng lại tại chỗ rồi nói:
– Các ngươi đều là những cô gái đáng thương. Mụ chủ có lấy tiền của các ngươi hay không? Cứ nói thật ra ta sẽ giúp cho.
Các nàng kỹ nữ liền đồng loạt nói ra mụ chủ đã chiếm đoạt số tiền của các nàng thế nào thế nào, ai nấy đều ấm ức đến rơi lệ...
Tiểu Tà nói:
– Mụ nghe thấy rồi đấy chứ? Sao không mau lấy tiền đưa ra đây?
Mụ chủ gật đầu lia lịa, chạy vào trong lấy tiền đem ra, trả lại cho các nàng kỹ nữ để họ rời khỏi Xuân Hoa viện.
Tiểu Tà lấy ra năm mươi lượng đưa cho mụ ta nói:
– Đây là tiền trả cho Tiểu Thúy cô nương. Mụ hãy trở về Thần Võ môn nói với Độ Vĩnh Thiên hãy tu nhân tích đức đi, nếu không thì chết không kịp trối đấy.
Nói xong, Tiểu Tà vung tay điểm mấy huyệt đạo trên người mụ ta, lấy trong túi áo một hoàn thuốc liệng vào miệng mụ ép phải nuốt xuống. Xong mới giải huyệt, nói:
– Hoàn thuốc mụ mới nuốt là Miêu cương di trùng. Nếu mụ làm chuyện độc ác thì di trùng sẽ ăn mòn cơ thể mụ đến chết. Còn nếu mụ làm việc thiện thì di trùng chẳng làm hại mụ, mụ cứ việc an tâm mà sống đàng hoàng, chẳng sợ gì cả.
Tiểu Tà nói xong đẩy mụ ta ra hét:
– Bây giờ thì cút xéo ngay cho ta! --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--