Hồi 7
PHÚT SA CƠ

 Ngôi nhà giống như một biệt thự, bốn phía cây cối um tùm, trồng đủ các loại hoa. Tiểu Tà rón rén dòm vào trong.
Bên trong vọng ra giọng nói của rất nhiều người, làm cho Tiểu Tà có cảm giác sợ hãi. Tuy nhiên, Tiểu Tà là đứa trẻ tọc mạch, không chịu bỏ lỡ cơ hội, gã rón rén đến gần, núp vào một bụi cây theo dõi.
Bên trong có tiếng nói:
– Bẩm bảo chủ! Thần Võ Môn lén lút cho thuộc hạ xung đột với Huỳnh Kỳ của môn phái chúng ta. Huỳnh Kỳ đàn chủ bất lực, không kháng cự nổi, làm mất uy danh Phi Long Bảo, xin bảo chủ ra lệnh trục xuất Huỳnh Kỳ đàn chủ ra khỏi Giang Nam thay thế người khác.
Một lão nhân trầm tiếng:
– Lý đường chủ! Ta đã biết khổ tâm của các ngươi. Nhịn được cứ nhịn. Tánh mạng các huynh đệ đều rất quý, không nên tự tiện hy sinh. Ta phải tiếp tục cùng Thần Võ Môn bàn bạc.
– Bảo chủ! Việc này không thể giải quyết bằng thương lượng. Chúng ta đã thương lượng gần một năm rồi, chúng nó vẫn không nể mặt. Anh em chúng ta trên đường đi cũng bị chúng nó phá phách. Nếu tình trạng này cứ tiếp tục, thanh danh Phi Long Bảo chúng ta không còn trên giang hồ. Mong bảo chủ vì anh em mà chiến đấu.
Bảo chủ trầm tư, nói:
– Mặc sư gia! Ngươi có ý kiến gì?
Mặc sư gia nói:
– Bẩm bảo chủ! Thuộc hạ nghĩ rằng phải cho chúng nó chút đỉnh cảnh cáo, để chúng biết Phi Long Bảo không phải sợ chúng. Nếu để tình trạng kéo dài, thiệt thòi về chúng ta.
Bảo chủ nói:
– Được! Còn ý kiến của Kiếm tổng hộ pháp?
Kiếm tổng hộ pháp đáp:
– Bảo chủ! Tôi tán đồng ý kiến của Mặc sư gia.
Bảo chủ hỏi:
– Vậy còn Hồng tổng quản? Ngươi có muốn chúng ta nhịn nhục không?
Hồng tổng quản nói:
– Thuộc hạ nghĩ rằng nếu cứ nhịn nhục mãi cũng không thuyết phục được chúng nó. Không khéo Phi Long Bảo chúng ta bị mọi người khinh thường.
– Diệu tả hộ pháp thì sao?
– Thuộc hạ đồng ý với Lý đường chủ.
– Kỳ hữu hộ pháp! Ngươi còn cách nào hay hơn không?
– Thuộc hạ cũng cho như vậy là thượng sách.
Tất cả im lặng một lúc. Ai nấy đều lo lắng việc Thần Võ Môn xâm phạm Giang Nam. Lâu nay chỉ vì bảo chủ nhẫn nại làm cho Thần Võ Môn tưởng rằng Phi Long Bảo không có uy danh, cố tình chiếm Giang Nam, mở rộng thế lực.
Lần này hội nghị tại Cao Phong đã bị Tiểu Tà nghe lén được.
Rất tiếc, việc này Tiểu Tà cảm giác không hứng thú. Gã chỉ muốn xem Thiên hạ đệ nhất bảo chủ mặt mày ra sao, để thỏa mãn tính hiếu kỳ mà thôi.
Không lâu, bảo chủ thở dài một tiếng:
– Được rồi! Nếu các ngươi đồng ý như vậy, ta cũng không muốn nhịn nhục nữa, để đối phương khinh lờn. Lý đường chủ, ngươi lập tức cho Huỳnh Kỳ đàn chủ dẫn người tấn công Thái Ích phân môn.
Lý đường chủ vui mừng:
– Tuân lệnh!
Bảo chủ nói:
– Nên đối đãi khoan hồng với thuộc hạ. Người nào tha được thì tha, để Phi Long Bảo chúng ta có chút từ tâm.
Lý đường chủ cúi mình tuân lệnh.
– Các vị còn có điều gì muốn nói không?
– Không!
– Được! Hôm nay hội nghị đến đây chấm dứt. Ta phải về bảo.
Lúc này có người bước vào nói:
– Lúc nãy có người vào bảo, không biết thuộc môn phái nào. Xin bảo chủ xem thư.
Tiểu Tà nghe xong, biết mọi người sẽ ra ngoài, lập tức núp vào đám hoa, bế khí không dám thở mạnh.
Gã có ý ngại số cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh này.
Chỉ thấy bên trong phóng ra một gã đại hán áo tím, trạc sáu mươi tuổi, thân mình to lớn, miệng vuông, râu ngắn, đầu tóc bạc hoa râm, đôi mắt sáng chói, uy dũng vô cùng.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Có lẽ người này là Phi Long Bảo chủ Vĩ Diệt Huyền.
Đằng sau đi theo sáu hán tử, một người mặc áo loại văn nhân, đôi mắt tròn quay, râu rìa, thân mình ốm nhom giống như cây khô, nhìn qua biết là một mưu sĩ.
Người này chính là sư gia Mặc đạo nhân.
Còn lại năm người kia đều mặc quần áo đen.
Tất cả đều là rường cột của Phi Long Bảo, võ công quán thế.
Số người này đi thành hàng một, bước qua cầu treo, trở về đại sảnh.
Tiểu Tà nhìn thấy bọn người này đã đi xa, mới ló đầu ra cười hí hí:
– Phía trước núi đang đông người, phía sau núi thì vắng vẻ, ta chưa cần bỏ đi vội, thử xem nơi đây có còn gì thích thú không.
Gã cố tình vào căn nhà vừa hội họp vừa rồi để khám phá chút ít kỳ bí.
Vừa vào bên trong, gã thấy nhà này không lớn, giữa nhà có một cái bàn, trải khăn trắng, bốn phía có để mười chiếc ghế. Trên bàn có đủ văn phòng tứ bảo, bên trái treo đầy hình họa, bên phải chất đầy sổ sách.
Tiểu Tà nhìn thấy choáng váng, không cần biết rõ sổ sách này thuộc loại nào, dù gã muốn biết cũng không thể biết được.
Gã tiếp tục chạy vào trong, phát hiện một căn phòng bỏ trống và một giường ngủ. Trên giường có trải lụa màu đỏ.
Tiểu Tà thất vọng, nhủ thầm:
– Hậu sơn thì không sánh được tiền viện.
Gã tiếp tục lần vào bên trong.
Đằng sau là một nơi thờ cúng, bên trong truyền ra tiếng gõ mõ, tụng kinh.
Trong lòng sinh nghi, Tiểu Tà lần vào thấy một mỹ phụ áo trắng đang quỳ niệm Phật.
Việc tụng kinh niệm Phật, Tiểu Tà không hứng thú, quay đầu bỏ chạy ra, nghĩ thầm:
– Người đàn bà này chắc chắn là vợ của Vĩ Diệt Huyền. Té ra hai vợ chồng không thuận nhau đây.
Chạy một lúc, Tiểu Tà không tìm được cái gì vui chơi, vội qua chiếc cầu treo.
Nhưng vừa phóng lên cầu, Tiểu Tà kinh ngạc kêu lên:
– Khà... khà...!
Toàn bảo, các cao thủ đã đứng đông đặc.
Tiểu Tà phóng qua cầu treo, định nhảy vào cửa sau, nhưng phát hiện ở đây cũng không ít người.
Như vậy, tất cả người trong bảo đã bố trí khắp nơi.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Nhất định chúng nó đuổi theo ta đến đây. Hừ... nếu ta để cho chúng bắt được thì từ nay ta không còn xứng đáng là Thông Thực Tiểu Bá Vương.
Gã giả tiếng chó sói hú, hướng vào trong bảo chạy tới.
Thật là một đứa trẻ liều lĩnh chưa từng thấy. Có lẽ gã có đôi chân chạy nhanh hơn thiên hạ sao?
Có tiếng thét lớn:
– Hắn đây rồi!
Quả nhiên Tiểu Tà đã bị lộ.
Lập tức mọi người hướng về phía Tiểu Tà đuổi tới. Số người nhiều đến không thể kể.
Tiểu Tà tự hào có tài chạy bộ, vừa chạy vừa ca hát.
Đằng sau có người đuổi theo, bên phải, bên trái đều có người bao phục, Tiểu Tà cứ chạy loanh quanh.
Bảo chủ hét lên, tiếng vang như sấm:
– Đứng lại!
Tiểu Tà giật mình quay đầu lại. Lúc này bảo chủ đang đứng trên đại sảnh.
Bảo chủ hỏi:
– Tiểu tử! Ngươi là môn hạ ai? Sao dám tới đây phá phách không nể mặt ta?
Tiểu Tà biết ông ta là bảo chủ, nhưng vẫn giả bộ không biết:
– Lão to miệng! Ông là môn hạ người nào? Dám xen vào công việc của Thông Thực Tiểu Bá Vương?
Trong bụng Tiểu Tà muốn cười, nhưng hắn cố sức kiềm chế.
Mặc sư gia chạy tới kêu:
– Hỗn láo! Tiểu tử này dám vô lễ với bảo chủ sao? Ta sẽ bắt ngươi trị tội.
Tiếng nói chưa dứt, Mặc sư gia đã vung hai chưởng ép về phía Dương Tiểu Tà, ý định chỉ cần một chiêu đủ đánh chết ngay Tiểu Tà. Nhưng bảo chủ đã kịp cản lại.
Dụng ý bảo chủ là muốn hỏi rõ lai lịch của Tiểu Tà để tránh rắc rối không cần thiết.
Tiểu Tà cười nói:
– Có ai hỗn láo đâu? Ở đây rất nhiều người không biết chút lễ phép.
Mặc sư gia tức đỏ mặt:
– Khả ác! Không lột da ngươi thì ta thề không làm người.
Tiểu Tà vẫn thản nhiên:
– Lão đầu! Ông muốn lột da ta sao? Ông có đủ bản lãnh làm việc đó không?
Hãy lại đây!
Mặc sư gia không biết cách nào đối phó, không dám tiếp tục mở miệng chửi mắng, để tránh cho bảo chủ khó xử.
Bảo chủ bị Tiểu Tà chọc tức, cố nén giận:
– Tiểu tử! Tại sao lại đến Phi Long Bảo làm huyên náo? Phi Long Bảo chúng ta có gì đắc tội với ngươi?
Tiểu Tà nói:
– Đừng có kêu tiểu tử! Lời nói này khinh ta là con nít. Ta chỉ vào đây để tìm một cô gái trả thù. Có gì liên can với các ngươi?
Bảo chủ tức giận vô cùng, hét to:
– Không biết chết sống là gì. Người đâu! Bắt nó cho ta.
Một cái vẫy tay, lập tức một số người ào tới.
Tiểu Tà cười mấy tiếng, hướng về bên phải phóng đi, hai tay ném ra một lúc mười mấy cây phi đao, nói:
– Nếu ta là người tốt, đâu có tìm đến bọn ngu ngốc này.
Tiểu Tà chạy rất giỏi, vừa chạy bên Đông vừa chạy bên Tây, làm cho bọn cao thủ nhất thời không làm gì được.
Tả hộ pháp Diệu Lang Sinh nhìn thấy không có cách nào khống chế, nhảy tới kêu lớn:
– Tránh ra!
Tất cả đều né sang một bên, dàn trận bao vây Tiểu Tà vào giữa.
Tiểu Tà đã thấy cao thủ ra tay rồi, kêu lớn:
– Quy lão đầu! Ông tài giỏi hơn chúng nó sao?
Tiếng nói chưa dứt, Tiểu Tà đã sử dụng Đại Phi Chưởng phát ra, chưởng phong ép tới.
Công phu này Tiểu Tà thường sử dụng lúc nguy biến. Nếu nói đến giao đấu, từ trước tới nay Tiểu Tà vẫn xuất thủ trước.
Diệu Lang Sinh quả là tay lão luyện giang hồ, tâm thần không chút rối loạn, dùng Quyền Long hổ phát ra, uy thế rất mãnh liệt, công về Tiểu Tà.
Hai người đấu nhau hơn mấy mươi chiêu, Tiểu Tà cảm giác nội lực không đủ, nếu kéo dài rất hao sức, nhưng chưa đến nỗi tay chân rối loạn.
Diệu Lang Sinh đã hơn mấy mươi chiêu, chưa bắt được Tiểu Tà, mặt mày có vẻ thẹn thùng, hét lên:
– Tiểu quỷ! Mau nạp mạng.
Liền xuất ra chiêu “Long Phi Hổ Trảo” hóa thành một vùng bóng người, áp đảo Tiểu Tà.
Tiểu Tà thấy chiêu thức đối phương đột biến, nhất định phải thí mạng. Nhưng gã tuổi trẻ ham vui, dám nghĩ đến hy sinh thương thế để đánh Diệu Lang Sinh mấy bạt tai làm trò cười.
Chỉ thấy gã không tránh, không né, dùng một chiêu “Phật Hành Thôn Lý” phi thân tới, hai tay vũ động nhanh như chớp.
– Phạch! Phạch!
Tiểu Tà đã đánh vào mặt Diệu Lang Sinh vài cái.
Tuy gã rất đắc ý, nhưng trên ngực đã bị Diệu Lang Sinh đánh một quyền.
– Bình!
Thân hình Tiểu Tà bay ngược lại, văng vào bức tường. Nhưng gã lập tức hướng về cửa sổ trốn mất.
Diệu Lang Sinh thất kinh:
– Tà môn! Tại sao tiểu quỷ này bị ta đánh một quyền mà không thiệt mạng?
Lão không nghĩ đến nguy hiểm, không nghĩ đến bị Tiểu Tà đánh mấy bạt tai vừa rồi, cố sức tiếp tục đuổi theo, nếu bắt được đối phương có thể gỡ danh dự được chút ít. Vì nghĩ đến danh phận tôn quý của mình mà không bắt được một tiểu tử, mai sau truyền ra giang hồ thì còn gì mặt mũi nữa.
Dương Tiểu Tà trao đổi võ công với ai cũng xen vào chút đỉnh khôi hài, nhất là muốn tát vào mặt đối phương để trêu cợt.
Rốt cuộc Tiểu Tà vẫn bị bao vây nơi hậu viện, không thoát ra được.
Lần này không như lần trước, Tổng hộ pháp Kiếm Bình Quang, Tổng Đường chủ Lý Bộ Trần, Tổng Quản Hồng Anh, Sư gia Mặc đạo nhân và cả hai Tả hữu hộ pháp Diệu Lang Sinh và Kỷ Phi Vân cùng đều bao vây hợp công.
Tiểu Tà quay đầu nhìn lại, kêu lớn:
– Kha... kha... chết rồi! Số đại cao thủ của Phi Long Bảo đều có mặt nơi đây.
Lần này chắc phải chết.
Tiếng nói chưa dứt, gã đã quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Tiểu Tà không chút gì rối loạn, chỉ thấy đôi tay hắn vung lên, hai cây phi đao phóng ra, bay thẳng vào phía Kiếm Bình Quang và Lý Bộ Trần.
Đồng thời gã dùng công phu “Hạc xung thiên” hướng về phía giả sơn bay tới.
Gã vừa phóng phi đao, vừa nhảy, động tác mau đến không tưởng nổi.
Tiểu Tà tuy là đứa trẻ mà đã có đủ cơ trí, và bình tĩnh trong vòng vây của các đại cao thủ.
Tuy vậy nội lực Tiểu Tà vẫn còn yếu. Dù chạy mau, nhưng chưa thể nhảy khỏi nóc nhà.
Lúc này đã có hai người, nhanh như chớp, giống như hai bóng ma, bám theo hét to:
– Ngươi còn chạy trốn đi đâu?
Một tiếng hét, hai bóng người từ trên không trung đáp xuống chận lại.
– A...
Tiểu Tà sau lưng đã trúng hai chưởng, ré lên một tiếng, té ngã tại mé sau giả sơn.
– Khạch! Khạch!
Hai tiếng liên tục phát ra, thân mình Tiểu Tà đã biến mất tại mé sau giả sơn.
Tiểu Tà đã rơi xuống một cơ quan cạm bẫy của Phi Long Bảo.
Sầm! Cửa hầm đóng lại kín mít, như không có việc gì.
Hai bóng người vừa đáp xuống đất chính là Tổng quản Hồng Anh và Hữu hộ pháp Kỷ Phi Vân.
Cả hai lập tức chạy về hướng giả sơn tìm kiếm, biết rõ Tiểu Tà đã thực sự lọt vào cơ quan nên rất yên tâm.
Hồng Anh cười nói:
– Tiểu tử này đã rơi vào hầm rắn, không đầy hai tiếng đồng hồ sẽ trở thành đống xương. Rất tiếc, tội hắn không đáng chết, không ngờ trời muốn hại mạng hắn.
Giọng nói chứa đầy sự thương tiếc.
Kỷ Phi Vân nói:
– Tiểu tử này tội rất đáng chết. Hắn không nên lấy Phi Long Bảo so sánh với Miếu thổ địa, muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Cái chết của hắn chính là một lời cảnh báo những ai khinh thường Phi Long Bảo.
Lúc này bảo chủ cũng chạy đến. Ông ta than:
– Không ngờ sinh mạng tiểu tử đó kết thúc như vầy. Tội nghiệp! Tội nghiệp!
Mặc sư gia nói:
– Bảo chủ! Tiểu tử này không được dạy dỗ, ăn nói hỗn láo, xâm nhập bổn bảo phá phách, chết vậy là phải rồi. Nếu không chết e rằng anh em cũng khó dung tha.
Bảo chủ than:
– Được rồi! Nếu nói vậy không biết còn phải hối tiếc cho bao nhiêu người nữa đây. Tiểu tử này không biết thuộc môn phái nào, võ công lúc cao lúc thấp, thậm chí chịu đánh để chạy trốn. Thật kỳ quái!... Các ngươi có thể nhìn vào võ công của hắn để đoán lai lịch sư môn không?
Mặc sư gia suy nghĩ một lúc, nói:
– Chưởng pháp của hắn có chút đỉnh giống như phái Thiếu Lâm, mà cũng giống như phái Côn Luân! Rất tiếc! Giao đấu chưa bao lâu, nên chưa thể khẳng định.
Tổng quản nói:
– Căn cứ vào lối đánh của tiểu tử này, tôi thấy gần giống như chiêu thức của một người mà mười mấy năm gần đây danh chấn võ lâm, đó là Linh Vũ Nhất Kỳ Âu Dương tiên sinh Đại Phi Chưởng. Tại vì thuộc hạ từng gặp qua. Tiểu tử này bất cứ xuất thủ hoặc tấn công đều giống như Âu Dương tiên sinh.
Bảo chủ Vĩ Diệt Huyền thở ra một hồi:
– E rằng võ lâm sắp có chuyện rồi. Nếu không Phi Long Bảo chúng ta xưa nay đâu có xuất hiện một địch thủ kỳ quái như hắn. Không biết hắn vào đây với mục đích gì. Điều tra bí mật...?
Nói chưa hết lời thì lão quản gia Lâm Bạch đã chạy đến chắp tay nói:
– Bẩm bảo chủ! Thuộc hạ biết lai lịch hắn.
Bảo chủ sáng mắt lên, hỏi:
– Nói mau! Để chúng ta có biện pháp.
Lâm Bạch nói:
– Bẩm bảo chủ! Thuộc hạ biết hắn lúc lên núi. Lúc đó hắn tự xưng ngoại hiệu là Thông Thực Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà, đến đây tìm tiểu thơ trả thù.
Bảo chủ hỏi:
– Tiểu thơ Diệu Cầm? A đầu này có lúc nào ra ngoài cùng với người ta gây thù chứ?
Lâm Bạch nói:
– Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng tiểu thơ mấy tháng trước có ra quan ngoại, khi về thì Hắc Long câu đã bị cụt đuôi. Chính tiểu tử này đã cắt đuôi ngựa của tiểu thơ.
Bảo chủ Phi Long Bảo Vĩ Diệt Huyền lúc này mới nhớ lại, nói:
– Té ra là chuyện này. Tại sao ngươi không nói sớm? Như vậy oán thù rắc rối rồi. Hãy mời tiểu thơ đến đây. Ta có chuyện cần hỏi.
Ngừng một lúc, bảo chủ nói tiếp:
– Ở bên ngoài người ta đã coi tiểu thơ Phi Long Bảo không đáng kính trọng, vì con Hắc Long Câu bị tên tiểu tử chặt đuôi. Bây giờ gã lại tìm đến nhà khiêu khích. Vậy gã thuộc môn phái nào? Có thể là Thần Võ Môn chăng?
Ông ta nghi ngờ Thần Võ Môn từ lâu. Nhưng rất tiếc ông ta không hiểu Tiểu Tà là người gì? Nếu không ông ta sẽ cười đến chết.
Trong thiên hạ này vẫn có người vì ý chí tranh đua mà đắc tội với Thiên hạ đệ nhất đại bảo Phi Long.
Chuyện này nói ra bất cứ ai cũng không tin được. Nhưng sự thật là vậy.
Lâm Bạch nói:
– Bẩm bảo chủ! Tiểu thơ đã...
Bảo chủ hỏi:
– Lâm quản gia! Tiểu thơ không có nhà sao?
Lâm Bạch nói:
– Không phải! Tiểu thơ...
Vĩ Diệt Huyền bảo chủ tưởng Vĩ Diệu Cầm có chuyện gì nên hỏi gắt:
– Thế nào! Con gái ta có chuyện gì phải không? Nói mau.
Lâm Bạch vội thưa:
– Bẩm bảo chủ! Đầu tóc của tiểu thơ đã bị tiểu tử này cắt đi. Tiểu thơ đang ở trong thư phòng khóc không ngừng.
Lâm Bạch sợ bị khiển trách vì đã không bảo vệ con gái ông an toàn mà ngược lại sắc mặt ông ta trở lại bình thường, nhìn trời vuốt râu, lẩm bẩm:
– Dương Tiểu Tà... Dương Tiểu Tà! Ngươi rất là tà khí, đến bản bảo tìm tiểu thơ cắt tóc... Nhưng ta bắt ngươi té xuống hầm rắn độc. Món nợ này khó tính rồi.
Ông ta suy nghĩ một số manh mối về Dương Tiểu Tà, nhưng không hiểu gì hơn ngoài cái tên vô danh phận của hắn.
Không lâu, bảo chủ bỏ hết suy nghĩ, hỏi:
– Lâm quản gia! Nhân Long, Nhân Hổ hai đứa nó ở đâu?
Lâm Bạch nói:
– Bẩm bảo chủ! Hai thiếu gia sáng sớm đã lên núi săn thú rồi.
Bảo chủ nói:
– Kêu chúng nó về đây, nói cho chúng biết sắp tới đừng ra khỏi nhà, tránh những chuyện không cần thiết.
Lâm Bạch đáp:
– Thuộc hạ đã biết.
Nói xong, bảo chủ quay lại nói với mọi người:
– Các huynh đệ! Địch nhân đã trừ, quý vị về nghỉ ngơi đi.
Chín vệ sĩ cùng cất tiếng:
– Tuân lệnh bảo chủ.
Ai cũng trở về, chỉ còn lại lục đại cao thủ danh tiếng. Bảo chủ nói:
– Quý huynh đệ! Xin quý huynh đệ cũng lui gót cho. Ta cần đi hỏi thử a đầu xem có chuyện gì xảy ra. Sau đó chúng ta sẽ có đối sách.
– Xin vâng!
Lục đại cao thủ lặng lẽ lui gót theo lệnh. Mọi người trở về phòng riêng trong ngôi nhà sau hậu viện theo sự sắp xếp ở nơi đây khi có kỳ hội họp.
Phần mình, bảo chủ Phi Long Bảo cũng nhanh chân hướng về phía thư phòng của con gái.
Vừa đến nơi, đứng trước cửa phòng, ông đã nghe từ bên trong tiếng khóc nức nở của Vĩ Diệu Cầm vọng ra cũng đủ làm ông ta khó chịu. Nhưng khi nhìn qua khung cửa sổ thấy Vĩ Diệu Cầm đầu tóc bị cắt lởm chởm rất khó coi, ông ta càng đau lòng cho đứa con gái yêu quý của mình hơn.
Biết con gái đang đau khổ, trong dạ ông cũng áy náy. Dù vậy ông cũng cất tiếng hỏi:
– Cầm nhi! Đừng khóc nữa. Cha đến thăm con.
Vĩ Diệu Cầm nhìn thấy cha đến, càng khóc to hơn. Không ngờ thế lực của cha nàng to lớn như vậy mà không bảo toàn được cho con gái, để cho một tiểu tử giang hồ nào đó xởn đi mái tóc người đẹp Phi Long Bảo, làm sao Vĩ Diệu Cầm không tức tưởi cho được.
Vĩ Diệt Huyền an ủi con gái:
– Cầm nhi! Hãy mở cửa! Cha đến thăm con, cha đã biết mọi chuyện đồng thời đã bắt tên tiểu tử kia giết hắn trả thù cho con rồi.
Vĩ Diệu Cầm khóc một lúc, nghe cha nói đã bắt được Dương Tiểu Tà giết trả thù cho mình thì vội ngẩng lên, chạy ra mở cửa nhìn cha hỏi:
– Cha! Cha đã giết hắn rồi à?
– Đúng rồi! Nguyên do làm sao hắn lại đến đây tìm con thế?
– Cha! Con hận hắn lâu rồi. Cha đâu có biết hắn thật là khả ác. Từ hôm vào Trung Nguyên con đã bị hắn cắt đứt đuôi Hắc Long câu, và bây giờ còn chạy đến đây cắt tóc con nữa.
Nói rồi vẻ mặt nàng giận dữ trở lại:
– Cha! Sao cha không để con tự tay hạ thủ tên tiểu quỷ này? Trả thù như vậy con mới hả giận.
Vĩ Diệt Huyền nói:
– Cha đã thay con giết hắn rồi. Đáng lẽ con phải mừng mới đúng, sao còn giận.
Nghĩ tới mái tóc bị cắt, nàng không sao cầm được nước mắt, nũng nịu với cha:
– Tóc con xấu xí như vầy... cha coi con giống như...
Vĩ Diệt Huyền biết con gái mình đang xấu hổ vì mái tóc không còn đẹp như xưa, như vậy sẽ khó coi khi đi ra ngoài, nhưng biết làm sao ngoài cách an ủi:
– Cầm nhi! Con đừng khóc nữa, chờ một lúc cha sẽ cho nữ tì đến sửa lại. Một tháng sau con lại đẹp như thường. Trong tháng này con lấy vải bao tóc lại thì tốt rồi.
Vĩ Diệu Cầm ngẩng mặt lên nói:
– Phải chờ đến một tháng? Lâu quá, con hận hắn lắm.
Vĩ Diệt Huyền cười nói:
– Một tháng qua đi rất nhanh. Trong tháng này con có thể học được chút đỉnh, thí dụ viết sách và thêu hoa. Như vậy tốt lắm.
Vừa nói vừa vỗ vai con gái như để cảm thông với nỗi buồn mà Vĩ Diệu Cầm phải chịu đựng. Lão nói:
– Đúng rồi! Con có biết lai lịch của tiểu tử đó không? Hắn ở đâu?
Vĩ Diệt Huyền nói qua nói lại bắt đầu hỏi tới vấn đề này.
Vĩ Diệu Cầm nói:
– Cha! Con chỉ biết hắn tên là Dương Tiểu Tà. Lần trước gặp hắn ở quan ngoại Miếu Lão Quân. Hôm đó con với hắn giao đấu một trận rất ác liệt. Con dùng ám khí đánh hắn bị thương, nên hắn cắt đuôi con Hắc Long câu. Phi đao của hắn rất lợi hại...
Vĩ Diệt Huyền ngắt lời con gái:
– Trong lúc đó hắn có đuổi theo con không?
Vĩ Diệu Cầm nói:
– Con cũng có cảm giác kỳ quái. Lúc con cỡi Hắc Long câu chạy đi, hắn đuổi theo và nói rằng thiên hạ đệ nhất cái gì đó... không thèm để ý đến hắn, con cứ thúc ngựa phi nước đại, không ngờ khi quay lại thì thấy hắn đuổi theo và cắt đuôi con Hắc Long Câu trong nháy mắt... Há! Hắn hình như chạy mau hơn Hắc Long Câu.
Vĩ Diệt Huyền kinh hãi:
– Có chuyện như vậy sao?
Vĩ Diệu Cầm nói:
– Nếu không, đuôi của Hắc Long Câu làm sao bị mất?
Cô ta lúc này cũng cảm giác được Dương Tiểu Tà là đứa tinh nghịch, nhưng tức hắn đã không còn.
Vĩ Diệt Huyền gật đầu:
– Có thể như vậy. Con còn biết chút manh mối gì khác về hắn không?
Vĩ Diệu Cầm lắc đầu:
– Con cùng hắn chẳng qua gặp mặt hai lần đồng thời cả hai lần đều công kích nhau. Con chỉ biết vậy thôi.
Vĩ Diệt Huyền biết hỏi tiếp cũng không tìm ra manh mối gì, nên nói:
– Con cứ ở đây nghỉ ngơi đi, một lát sư huynh của con về đây, ta bảo hai đứa nói theo bảo vệ con. Từ nay đừng có ra ngoài bừa bãi, tránh mọi rắc rối. Vì gần đây giang hồ không ổn định, cha sợ các con có gì thất thoát.
Vĩ Diệu Cầm biết sự nghiệp thân phụ nặng nề khó có thời gian lui tới, nói:
– Cha yên tâm. Hài nhi không ra ngoài là được rồi.
Vĩ Diệt Huyền vỗ nhẹ lên đầu con gái, rồi bước ra ngoài.
Trên đường đi, Vĩ Diệt Huyền thầm nghĩ:
– Bên ngoài có những cao thủ nào đây. Có thể có phái Thiếu Sơn, nhưng võ công của hắn cũng không giống. Phi đao của hắn có thể xuất phát từ Phi đao môn...
cũng không đúng! Phi đao môn đã hơn một trăm năm chưa từng tái xuất giang hồ.
Vậy nó là môn hạ nào đây? Hắn còn chạy mau hơn Hắc Long Câu. Vậy... có lẽ người của Phiêu Hoa cung sao?... Cũng không phải... Phiêu Hoa cung chỉ có đàn bà... Hắn nhất định không phải là người của Phiêu Hoa Cung.
Nghĩ mãi không ra cách, Vĩ Diệt Huyền lẩm bẩm:
– Rất tiếc hắn chết rồi, nếu không sẽ hỏi hắn cho minh bạch...
o O o Dương Tiểu Tà té xuống hầm rắn, chưa biết xảy ra chuyện gì.
Chốc lát, gã nghe có tiếng phì... phì... phì... biết rằng bên trong có nhiều độc xà.
– Khà... khà... chuyến này trúng số to rồi.
Tiểu Tà cười ngất, xem lại thương tích bản thân thấy không có gì nghiêm trọng, liền đưa mắt nhìn quanh.
Chỉ thấy rắn độc từ trong kẽ đá dưới hầm chui ra. Bên trên có một lỗ lớn, ánh sáng tỏa xuống. Đó là lỗ thông hơi.
Lỗ thông hơi được bịt kín bằng một tấm lưới sắt. Vậy độc xà chỉ ở trong hang đá, không thể thoát ra ngoài.
Điều đáng sợ nhất là trên mặt đất ngổn ngang rất nhiều bộ xương người.
Đường vào hầm này chỉ có một đường duy nhất là nắp hầm, chỗ mà Tiểu Tà đã rơi xuống.
Tiểu Tà thở một hơi:
– Chúng nó cố tình muốn giết ta.
Gã buồn bực, muốn tìm mấy con độc xà giết cho hả giận.
Gã la lên:
– Độc xà! Ngươi kêu cái gì? Mạng các ngươi đã đến lúc bị hủy diệt rồi, còn vui vẻ gì mà ca hát. Trước đây các ngươi ăn thịt người khác, bây giờ đến lượt ta ăn thịt các ngươi.
Té ra Tiểu Tà toàn thân đã ngâm trong thuốc độc, chỉ nói đến chất “Hồng thần thứ” cũng đủ làm cho bọn rắn độc sợ hãi rồi, đâu cần phải nói đến món khác.
Mùi thuốc từ thân mình Tiểu Tà phát ra, đã đủ làm cho rắn độc chạy trốn rồi.
Cửa hầm có hơn năm trượng cao, Tiểu Tà muốn nhảy lên cũng không tới.
Gã ngửa mặt hướng về cửa hầm kêu lớn:
– Kha... kha... Mau mở cửa! Ta ở đây không dễ gì chết. Các ngươi thả ta ra rồi mới giết được, nếu không ta bắt độc xà giết sạch.
Gã kêu liên tục mấy tiếng, bên trên vẫn im lặng, không một tiếng trả lời.
Tiểu Tà nghĩ:
– Cửa hầm này quá sâu, ta không có cách nào thoát ra nơi đó được. Tiếng nói không truyền ra ngoài, có la lớn đến đâu cũng vô ích.
Tiểu Tà tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống nghỉ ngơi và suy nghĩ:
– Tại sao có nhiều người chết ở đây vậy? Té ra Phi Long Bảo không có gì là chính phái. Ta thử tìm trong những bộ xương này xem có gì lưu lại.
Nghĩ như vậy, Tiểu Tà lục soát tất cả các bộ xương khô. Rất tiếc hắn không phát hiện được điều gì.
Té ra số rắn này quá đói, luôn cả y phục người chết cũng nuốt luôn.
Tiểu Tà trong lúc đói khát, không cách nào hơn liền dùng phi đao bắn vào bầy rắn giết mấy con uống máu cho đỡ khát.
Uống máu no nê, Tiểu Tà tiếp tục luyện công. Nhờ vậy mà mấy ngày đêm bị nhốt trong hầm rắn, Tiểu Tà tăng thêm sức lực rất nhiều.
Nhưng Tiểu Tà là đứa trẻ hiếu động, không chịu đựng khi bị nhốt một chỗ trong hang sâu. Gã có vẻ bực bội, đi tới đi lui, muốn tìm cách thoát ra.