Như lắc đầu: - Đến chỗ khác, tự nhiên mà bắt anh bỏ một buổi tôi vui bên "nàng" sao được. Hưng nhún vai: - Mặc kệ. Tối mai anh cứ đến đây đón em. Như lắc nhẹ Mái tóc, không nói. Nàng mở cổng cho Hưng mang xe ra rồi lặng lẽ quay vào. Không dưng mà nghe buồn đến bật khóc lên được. Chả hiểu lý do tại sao thế nữa. Cũng như Hảo vẫn than với Như bất thần: - Buồn quá Như ơi! Như hỏi: - Sao buồn? Giận người yêu hả? Hảo lắc đầu: - Buồn tự nhiên ấy. Chả hiểu sao thế nữa. Ta thèm thay đổi quá đi. - Thay đổi điều gì? - Gì cũng được. Miễn là không phải nhìn những nhàm chán cứ tiếp diễn hằng ngày. - Như đùa đùa: - Thì thay đổi đi. Bỏ người yêu này, tìm một người yêu khác mà yêu. Hảo nhún vai: - Người yêu là cái gì. Ta chưa yêu ai hết. - Mi quen đông lắm mà. - Ừ! quen cho vui vậy thôi. - Đi chơi nửa? - Đi chơi cũng gọi là người yêu à? Như ngây thơ nhìn Hảo: - Mi còn nói hắn... mi mi nữa cơ mà. Hảo gật đầu: - Đâu có sao. Hôn nhau cũng chưa yêu được. Hảo nói làm nhiều lúc Như cũng đâm nghi ngờ tình yêu của Nhự Tại sao kỳ lạ thế nhỉ??Không biết Như có yêu Phục không? Và không Phục có yêu Như không? Cùng một lúc mà hai đứa thích nói chuyện với nhau. Thích được đưa đón nhau và nghe bạn trêu đùa gán ghép thật vui tai. Thế rồi tự cho là của nhau từ lúc ấy. Không một lời tỏ tình, hai đứa chấp nhận sự thân quen là tình yêu. Như ở trong trường hợp ấy. Nàng khép nhẹ cánh cửa rồi bước nhanh về phòng. Hà đã bỏ màn sẳn và nằm đọc truyện. Như nhăn mặt: - Hôm nay tôi lại phải tắt đèn. Hà nói: - Chứ sao. Ai bảo mày lên giường sau tao. - Chị lớn hơn em. - Mày bằng tao rồi. Như cằn nhằn: - Hôm nào chị cũng nằm trên giường trước. Bắt đầu từ mai em sẽ ngũ trước chị cho biết. Hà cười khẽ, không trả lời Nhự Như ngồi vẫn vơ một lát rồi tắt đe1n. Hà rên: - Con khỉ Như. Như hỏi vọng sang: - Gì thế Hà? - Tao đang xem đến đọan hay nhất thì mày tắt đèn. Như cười khúc khích: - Chị nên dậy bật đèn xem tiếp. - Mày có thức không? - Không em ngũ. Hà quăng quyển truyện lên đầu giường nói: - Tao thức một mình sợ lắm. Như nhắm mắt cười thầm. Luôn luôn Hà muốn "ăn" Nhự Hà sợ ma. Tối đến là vội vã lên giường nằm trong màn đọc truyện chờ Như đóng cửa, tắt đèn. Vì Như phải học bài và hay thức khuya nên đành chịu thua Hà. Nhiều đêm cũng thấy sợ, gọi Hà hoài mà không thấy Hà lên tiếng. Như tón rén tắt đèn xong chui vào màn ngũ chung giường với chị Nửa đêm Hà cằn nhằn Như nằm không yên, cứ xoay qua trở Lại hoài làm Hà mất ngũ. Như thì nghỉ, Hàít mất ngũ hơn Nhự Buổi sáng Hà phải dậy sớm đi làm. Như nằm nghe Ha than thở đủ chuyện. Cái gì cũng làm Hà khó chịu được hết. Như lại phải vén mùng ngồi dậy nhìn Hà nhăn nhớ với đôi giầy: - Đứa nào đá giầy tao vào tuốt trong gầm tủ, tìm mệt gần chết. - Như, tối qua mi thưc khuya có nghe thằng Bảo nó phá cái máy hát của tao không? Sáng nay Như đang ngũ thì nghe tiếng Hà gọi nhỏ: - Như này, Như. Như mở chòang mắt ra. Hà nói: - Ông ấy đến tận nhà đón mẹ đi làm. Như ngồi bật dậy: - Bác Thái? - Ừ! - Hôm qua em gặp mẹ đi phố với bác ấy. Mặt Hà sa sầm xuống: - Tao không muốn gọi ông ta là bác nửa. - Gọi bằng ông mẹ la. - Tao không sợ. Tao nghỉ mẹ với ông ta sắp lấy nhau mất. Như lặng người nhìn Hà. Hôm qua Hưng nói mẹ có quyền yêu và có quyền bước thêm bứơc nửa, vì mẹ còn trẻ quá. Mẹ mới ba mươi chín tuổi. Làm sao sống cô đơn nổi mà sống. Như biết mẹ còn trẻ, còn đẹp thật, nhưng nàng vẫn không muốn mẹ lấy chồng. Như không muốn một người đàn ông nào khác chen vào làm xáo trộn cuộc sống của gia đình. Giọng Hà thật buồn: - Mẹ trẻ ra nhờ tình yêu mới đấy Như ạ. Chỉ tội nghiệp cho Bố. Nếu bố mà biết được mẹ yêu ông bạn thân nhất của bố chắc bố buồn lắm. Như nói thầm: - Bố chết rồi! Dù sao thì bố cũng chết rồi. Và mẹ đã để tang bố được năm năm. Hà than: - Không muốn đi làm nửa. Nghỉ đến mẹ với ông ta là tao lại thấy bất mãn. Nhu thở dài: - Mình không có quyền nói mẹ. Hà nhún vai: - Mình chẳng có quyền gì cả. Chỉ có quyền bất mãn ngấm ngầm. Như xuống khỏi giường. Nàng vào phòng đánh răng rửa mặt. Lúc trở ra không thấy Hà. Chắc Hà đi làm rồi. Như xuống nhà dưới. Bảo đang ngồi ăn sáng, hỏi Như: - Ăn bánh mì không, Như? Như ngồi xuống cạnh Bảo: - Chưa đi học à? - Chưa. - Trể vậy? Bảo cười: - Em nghỉ hai giờ đầu. Như tròn mắt: - Mày được nghỉ hay tự nghỉ? Bảo nhăn mặt: - Chị lại bắt đầu giọng bà Hà, cái tính khó thương như thế ai mà yêu cho nổi. Như gõ lên đầu Bảo: - Mày hỗn quá thảo nào chị Hà hay mắng mày cũng không oan.Bảo chun vai, cắm cúi vào dĩa trứng trên bàn không nhìn Như. Như ăn chung miếng bánh mì với Bảo, nàng nghe tiếng xe quen thuộc của Phục ngừng trước cửa. Bảo nháy mắt với Như: - Chàng đến! Như đứng vụt dậy. Bảo nói đùa: - Chàng đến sớm quá. Điệu này chắc đến đưa nàng đi ăn phở Rồi. Như cau mặt: - Bảo im đi. Bảo hất mặt: - Chị thách không em ra hỏi chàng ngay. Như cắn môi, Bảo chợt nói: - Em không ưa chàng của chị tí nào hết. Như hỏi: - Sao vậy. Phục làm gì mày? Bảo so vai: - Em chịu anh Hưng hơn Như nói: - Dĩ nhiên. Anh chiều mày quá không chịu sao được. Bảo nhăn mặt: - Không phải vì chuyện đó. Mà sao anh Hưng "được" thế lại không có bà chị nào của tôi để ý đến nhỉ? Em là Như em yêu anh Hưng ngay. Như hất mái tóc. Nàng nghe nóng ở mặt với câu nói bất ngờ của Bảo. Có bao giờ Như nghỉ đến Hưng đâu. Tại sao Bảo lại nhắc nhở đến Hưng trong tình cảm của Như nhỉ? Mà lạ thật! Hưng ở gần Như quá đến độ Như không thể nghỉ đến được nửa. Nàng bỏ Bảo bước nhẹ ra cửa Phục đang loay hoay dựng xe: - Đến Như sớm thế? Như hỏi, một thoáng vui tươi. Phục cười: - Đến hỏi Như xem chiều nay có đi học không? Như gật đầu: - Có chứ. - Chiều nay anh không đến đón Như được. Như thóang thấy bứt rứt, nhưng nàng vẫn gượng thản nhiên: - Như về một mình được mà. Bộ chiều nay anh bận hả? - Trưa nay đi Mỹ Tho. - Làm gì vậy? - Đi với chị Loan và nhỏ Thúy có chút việc. Như nheo mắt: - Thích nhỉ. Bao giờ anh về? - Thứ hai. - Mua quà cho Như nhé. - Dĩ nhiên. Như bật cười. Phục ngồi cạnh Như trong ghế dài. Vai Phục chạm phải vai Nhự Như nói: - Hôm nay Như dậy sớm hơn mọi hôm. - Mẹ với Hà đi làm chưa Như? - Rồi. Phục ngồi sát Như thêm chút nữa. Như thấy nóng ở má nghe hơi thở Phục thật gần bên nàng. Như ngồi xích ra cửa. - Bảo ở nhà đấy anh. Phục ngạc nhiên: - Bảo nghỉ học à? - Nó nói nghỉ hai giờ đầu. Phục ngồi lặng thinh. Như cầm tờ tuần báo đặt lên đùi lật lai. Phục ngó Như đâm đâm. Như chợt nhìn lên: - Như có gì lạ thế? Phục nói: - Không. Hai người lại rơi vào im lặng. Tiếng cười của Bảo từ trong phòng ăn vọng ra ồn ào. Như nghỉ Bảo thường lên cơn bất thường như vậy. Con trai thật lạ kỳ. Như không còn hiểu nổi sự bất thường của Bảo nửa. Bảo đi ra, trên tay cầm mấy quyển vỡ. Bảo chào Phục bằng một nụ cười không thân mật lắm. Nó ngồi xuống ghế đối diện Như và Phục. Như hỏi: - Bảo cười gì trong phòng ăn thế? - Cười chị Hai. - Chị ấy làm gì? - Điên điên khùng khùng làm sao ấy. Như lườm Bảo: - Có Bảo điên điên khùng khùng thì có. Lâu lâu phát lên cười làm ta sợ. Bảo nhăn mặt: - Chị này nói lạ ghệ Chị nói như thể em từ nhà thương Biên Hòa trốn ra không bằng. Như hất mặt: - Còn hơn thế nửa. Bảo đứng dậy: - Em đi học cho rồi. Nhà có hai bà à chị chỉ trich cằn nhằn là giỏi thôi. Phục gọi Bảo: - Bảo chờ anh chở lên trường. Bảo nhìn Như: - Anh coi chừng bà Như giận anh đó. - Như tròn mắt hứ lên một tiếng Phục cười nhẹ: - Anh về bây giờ mà. - Sao anh về sớm thế? - Anh đi Mỹ Tho. Bảo hỏi Như: - Anh Phục đưa em đi Như buồn không? Như bĩu môi: - Ai thèm buồn mày. Phục đặt tay lên vai Như: - Anh đưa Bảo lên trường rồi anh về luôn nghe. Thứ hai nếu về kịp anh đến trường đón Như. Như ngồi yên trên ghế nhìn Phục ra cửa. Tiếng đóng cửa và tiếng máy xe nổ ròn rồi xa dần. Như vẫn chìm vào bâng khuâng.