Hồi 41
ĐẠI PHÁ THANH LÂU

 A Tam và A Tứ quay về vừa gặp Tiểu Tà liền nói:
– Tiểu bang chủ, bần tăng thật may mắn, mọi việc đều suôn sẻ.
A Tứ cũng nói:
– Ta đứng kế bên nhiều lần nực cười thắt ruột, nhưng phải cố cắn răng chịu đựng. Lợi hại nhất là làn khói bay lên ngút trời, khiến họ hốt hoảng thật sự.
Tiểu Tà gật đầu hài lòng:
– Tốt lắm! Hãy nói rõ địa thế căn phòng cho ta nghe.
A Tam thong thả nói lại cách bố trí của căn phòng, từ đồ đạc lớn bé cửa lớn cửa nhỏ, mở ra mở vô thế nào đều nói hết để Tiểu Tà hiểu, và sau cùng để Tiểu Tà suy nghĩ tìm cách đối phó. Sau cùng, Tiểu Tà nói:
– Đêm nay vào đó ta sẽ giả vờ làm cô nương ấy ngủ trên giường trong phòng.
Tên dâm tặc ngửi thấy mùi hương sẽ đến đấy, có thể hắn sẽ xông thuốc mê vào phòng, nên một mình ta ở trong phòng thôi, còn hai ngươi không vào được lúc ấy vì không thể chịu nổi thuốc mê đâu. Hắn sẽ vào phòng giở trò bần tiện. Ta đợi tới lúc đó sẽ đánh lén hắn, hắn chạy ra rồi hai ngươi sẽ bắt hắn.
A Tam nghe hấp dẫn lên tiếng hỏi:
– Tiểu bang chủ dẫn kế rất hay, nhưng chúng tôi làm thế nào bắt hắn cho nổi chứ?
Tiểu Tà nói:
– Hai ngươi chỉ cần kiếm một cái lu nước, treo lu này lên trên cửa sổ, đừng để hắn trông thấy. Đồng thời nơi đó còn phải treo một cái lập là bằng đồng để khi ta làm hắn kinh động bên ngoài các ngươi tha hồ gõ lập là. Như thế thì cả trong lẫn ngoài đều làm hắn kinh hoàng, đương nhiên phải tìm đường tháo chạy ra các cửa...
Tiểu Tà uống thêm một ngụm trà rồi nói tiếp:
– Khi tên dâm tặc vào phòng rồi thì hai ngươi bưng hai thau nước sôi có pha mực đen đứng đợi trước cửa. Khi ta gọi thì cả hai mở cửa, vừa tạt vào vừa la:
độc dược, không cần biết có trúng được hắn hay không. Rồi A Tứ nhanh tay đốt đuốc dùng bó đuốc gõ vào lập là, lúc ấy tên dâm tặc hoảng hốt, nhất định sẽ nhảy qua cửa sổ. A Tam nhanh tay tạt thêm vào mặt hắn thau nước mực đen nữa, ta nghĩ thế nào hắn cũng bị lóa mắt và đâm sầm vào hai ngươi. Còn ta sẽ nhanh chân chạy ra bên ngoài phát chưởng đánh vỡ cái lu treo rơi xuống đầu hắn. Chúng ta phải làm cho hắn nhừ tử trước rồi mới có thể dễ dàng thu phục hắn được.
A Tứ reo lên:
– Hay! Hay! Kế của Tiểu bang chủ quả thật hay! Tiểu Tà đúng là Tiểu Tà...
ha... ha...
A Tam nói:
– Trò này hấp dẫn đấy. A Tứ, chúng ta phải mau chuẩn bị mọi thứ ngay bây giờ kẻo không kịp.
Cả ba cùng chia nhau đi tìm sắm những thứ cần thiết rồi chờ tới lúc trời tối cùng đến nhà Lâm viên ngoại.
Sau tiếng gõ cửa, cửa mở liền, ông lão lần trước bước ra vội vàng nói:
– Pháp sư mau vào đi, tôi sợ quá!
A Tam liền nói:
– A di đà Phật! Xin lão thí chủ hãy vào trước đi!
Ông lão gật đầu và bước nhanh vào trong.
Tiểu Tà quay sang A Tam hỏi:
– Pháp sư, yêu quái ở phòng nào vậy?
A Tam nói:
– Ở phía bên kia. Hãy theo bần tăng.
Ba người cùng đi thẳng tới phòng riêng của Lâm Sắc Vân đã thu dọn theo như lúc trước đã nói.
Tiểu Tà xem rất kỹ ngõ ngách của căn phòng rồi nói:
– Được lắm! Chúng ta cứ y như kế hoạch tiến hành. Nhưng cái bồn nước kia hôi quá, phải có nước hoa rảy quanh phòng, như thế mới hấp dẫn...
A Tam liền nói:
– Rất dễ, ở nơi bàn trang điểm có nước hoa.
Tất cả bố trí xong xuôi, Tiểu Tà quan sát lần nữa, thấy không còn gì đáng ngại mới nói:
– Được rồi! Chúng ta hãy núp kỹ, nên nhớ nước càng sôi càng tốt. Bây giờ thì ai lo việc người ấy.
Nói xong Tiểu Tà đi vào phòng, vẫn để đèn nhỏ, nằm trên giường lấy mền đắp lại chỉ chừa tóc, còn A Tam, A Tứ thì sau khi đi nấu nước sôi pha mực sẵn sàng cũng trở về vị trí nấp chờ đợi giờ hành sự.
Canh hai qua nhanh.
A Tam đột ngột đứng lên nới dây thắt lưng ra. A Tứ liền hỏi:
– Làm gì vậy? Hắn sắp tới rồi đấy.
A Tam đáp:
– Ta phải thêm một tý mùi vị trong đó cho hắn nếm thử.
Nói xong, A Tam liền tiểu vào thau nước sôi pha mực. A Tứ cũng bắt chước theo, cả hai cười khanh khách.
Canh ba đã đến.
Quả nhiên bên phía Tây bức tường rào cao có một bóng người vừa vượt qua.
Bộ pháp như chiếc lá là là theo cơn gió đáp nhẹ vào bên trong. Hắn đảo mắt quan sát rồi băng mình chạy về phía dãy hành lang. Lại quan sát, đi chầm chậm dọc hành lang, mũi hắn hít hít mấy cái như đánh hơi và nhìn về phía căn phòng của Lâm Sắc Vân mỉm cười nham hiểm.
Hắn lướt nhanh về nơi ấy, nhìn quanh một lần nữa rồi tiền đến cửa sổ làm lủng một lỗ để nhìn vào, miệng cười khao khát, lập tức lấy trong người ra một cái ống thổi khói thuốc mê vào trong phòng.
Đợi một lúc, hắn đi qua cửa lớn mở cửa bước vào rất tự nhiên cười giọng dâm đãng:
– Mỹ nhân ơi, ta đến đây!
Hắn đóng cửa lại và đi đến bên giường, vừa đi vừa cười thích thú.
Thấy tên dâm tặc đã vào phòng, A Tam A Tứ cùng bưng thau nước mực sôi lên, chỉ chờ Tiểu Tà gọi là tung cửa tạt vào đối phương nứng dậy:
– Phụ thân trách mắng Cao động chủ, việc này nhất định có nội gian, phải tìm cho ra hung thủ.
Độ Vĩnh Thiên vẫn nói lớn:
– Tìm cái gi? Ta và Hắc y sát thủ đã hẹn đêm nay đột nhập Phi Long Bảo, giờ như thế này là hỏng hết.
Lão Bạch Phát lên tiếng:
– Thưa môn chủ! Chuyện này đã xảy ra như thế, nội gian chưa tìm ra, chúng ta rất khó hành động, thuộc hạ sẽ cấp tốc bào cho Hắc y sát thủ hay kế hoạch đêm nay được bãi bỏ.
Độ Vĩnh Thiên gật đầu:
– Được! Hãy đi ngay đi.
Lão Bạch Phát gật đầu rồi băng mình đi thật nhanh.
Chuyện vừa giải quyết xong, chợt có một tên khác chạy vào gấp rút:
– Thưa môn chủ! Bọn Hoàng Kỳ Phi Long Bảo đã đến đây rồi!
Mọi người có mặt đều kinh ngạc, Độ Vĩnh Thiên càng bối rối, vội nói Cao Phong:
– Cho mọi người ẩn núp ngay. Ta ở nhà sau, cứ thế mà chiến đấu, có gì nổi hiệu cho ta biết.
Nói xong lão kéo Độ Phi chạy ra sau và Tống tổng quản cũng đi theo.
Cao Phong liền la lên:
– Các ngươi hãy húp hết, chưa có lệnh của ta không được phép ra.
Nói xong lao người chạy trước. Bọn thuộc hạ Thần Võ Môn đang giả hắc y ào ạt chạy theo sau vào ngay mật đạo rất gấp.
Chỉ có Tiểu Tà ngồi ẩn nấp mỉm cười đắc ý vì kế hoạch hỏa công của chàng sẽ thành vì mọi chỗ đã đốt nhang xong và khi đụng vào chất nổ sẽ nổ tung ngay.
Vừa lúc đó bọn người theo Độ Vĩnh Thiên cũng đã đến phía sau đại sảnh nên Tiểu Tà lập tức rời chỗ nấp, bắt đầu đốt hỏa pháo ném vào mật đạo và các nơi đã gài chất nổ cùng dầu dẫn lửa.
Những tiếng nổ kinh hồn vang lên liên tiếp rồi lửa bùng cháy suốt đường hầm tới tận đại sảnh.
Tiểu Tà băng người ra phía nhà sau cột chất nổ cung hỏa pháo đốt lên nhanh tay ném về hướng bọn Độ Vĩnh Thiên làm cho bọn chúng vội la hoảng và nắm xuống. Một tiếng nổ kinh hồn cùng lửa cháy tràn lan khắp khu vực gọi là bí mật này giờ đây lửa cháy bừng bừng, tường mái nhà bay đi, tiếng người la thất thanh náo loạn, quả là Thái Nghi Phân Động của Thần Võ Môn một đêm đã bịn tay Tiểu Tà phá hết.
Ở bên ngoài lại có nhiều tiếng nổ nữa và Hà Thủ Khai đã đến chứng kiến thì Cao Phong liền tỏ thái độ đầu hàng rút lui khỏi địa bàn của Hoàng Kỳ Phi Long Bảo. Do dó Hà Thủ Khai rất hài lòng nhưng trong lòng vẫn thắc mắc về trận hỏa công kỳ lạ.
Sau khi Hà Thủ Khai rời địa điểm thì Cao Phong vội vã chạy vào phía sau để xem sự việc, nhưng lúc đó lão môn chủ cùng ba người thuộc hạ cao cấp đều đã bị thuốc nổ và hỏa pháo làm cho y phục rách tả tơi, mặt mày lem luốc, vừa sợ hãi vừa tức giận.
Tiểu Tà không ẩn nấp nữa mà ngang nhiên xuất hiện cất tiến cười ha hả, chỉ vỉ chàng tự biết rằng không thể mãi mãi trốn sự truy lùng của Thần Võ Môn và cả Hắc y sát thủ nữa nên nhân đây đối đầu là vừa.
Tiểu Tà chỉ Độ Vĩnh Thiên nói lớn:
– Độ Vĩnh Thiên! Mạng ngươi cũng lớn thật đó nên mới thoát chết bởi chất nổ vừa rồi nhưng ngươi cũng sợ rồi phải không?
Độ Vĩnh Thiên chợt thấy một tên hành khất xuất hiện nói vậy, nên thét lớn:
– Tên hành khất kia, ngươi là ai, dám vào đây quấy nhiễu?
Lão chưa dứt lời thì Độ Phi chận lời:
– Để hắn cho tiểu nhi.
Dứt lời Độ Phi lao tới vận chưởng đánh vào Tiểu Tà. Tiểu Tà nhìn thấy lòng bàn tay của Độ Phi hiện lên màu tím, thì biết hắn sử dụng độc chưởng. Tuy Tiểu Tà không sợ độc song những vết thương chưa lành nên không thể đố chọi bèn vung trường kiếm xuất chiêu đâm vào bàn tay của đối phương nên Độ Phi liền thâu chưởng để di bộ tránh né.
Cả hai giao đấu hơn mười chiêu nữa thì những vết thương của Tiểu Tà bắt đầu rách ra trở lại và máu đã thấm ra áo đỏ ối làm cho Tiểu Tà rất đau đớn nhưng cố cắn răng chịu đựng song đã mất linh động.
Lợi dụng cơ hộ này, Độ Phi liên tục phóng độc chưởng vào Tiểu Tà và Tiểu Tà cũng gan lì xuất chiêu phản kích.
– Bùng! Bùng! Bùng!...
Cả hai bắn lùi lại, Tiểu Tà bị chấn thương nặng hơn, khóe miện rỉ máu, các vết thương vỡ ra, máu rươm rỉ ra áo lảo đảo thân hình rồi ngã quỵ.
Còn Độ Phi cũng bắn lùi và té ngã, cánh tay tê buốt, nhưng cố đứng dậy trước và cười kiêu ngạo:
– Tên tiểu quỉ kia! Ngươi đã trúng độc chưởng của ta thì chỉ còn sống ba ngày nữa thôi, hãy ngoan ngoãn đưa tay cho ta trói, khỏi đau thể xác và hãy nói cho ta rõ tại sao ngươi vào đây rồi ta giải độc cho ngươi.
Tiểu Tà còn ngã quỵ nhưng vẫn cười nói:
– Độc của ngươi không hại được ta đâu, đừng có nói những câu ngu xuẩn đó.
Tiểu Tà vừa nói vừa quỵ xuống hơn nữa như đã kiệt sức chỉ cố đè cây trường kiếm ở dưới đất, Độ Phi đắc ý cười ngất,, vừa cười vừa tiến đến trước mặt Tiểu Tà.

Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc của nàng thật thảm thiết lẫn trong tiếng thét của mụ chủ:
– Khóc lóc cái gì? Người ta đã bỏ tiền ra rồi, hôm nay ngươi phải tiếp khách, nếu không thì đừng trách ta.
Mụ ta giơ một cây tre lên dọa, lúc này mụ đã lôi nàng kia ra đến đại sảnh nên Tiểu Tà mới nhìn thấy như vậy. Miệng nàng vẫn tiếp tục kêu la xin thả, và vùng vẫy chống cự không ngừng. Mụ chủ quất roi tre lên lưng nàng mấy cái, vừa đánh vừa quát:
– Chịu hay không vẫn phải tiếp khách, ngươi có hiểu không?
Tiểu Tà tuy chẳng có hứng thú với mấy cô kỹ nữ, nhưng thấy nàng này thật đáng xót thương, nên Tiểu Tà bất ngờ la lên:
– Ngừng tay!
Tiếng la của Tiểu Tà rất to, làm bao nhiêu người ở đấy đều sững người ngớ ra mất mấy giây.
Tiểu Tà lại nói:
– Mụ chủ, hãy thả nàng ấy ra.
Mụ ta kinh ngạc, nhưng lập tức vẻ mặt chuyển sang hớn hở, nói ngay:
– Được được...
Rồi mụ quay sang cô gái nói:
– Tiểu Thúy, ngươi còn không mau bước đến đó hầu hạ công tử đi.
Mụ vừa nói vừa xô nàng đến ngã xuống đất khóc nức nở.
Tiểu Tà bước đến đỡ nàng đứng dậy. Nhưng Tiểu Thúy ngỡ y là khách chơi hoa nên tay vừa chạm vào thì nàng đã co rúm người lại, hốt hoảng vừa khóc vừa nói:
– Tha cho tôi, đại gia ơi... tôi van xin đại gia...
Tiểu Tà nhẹ nhàng nói:
– Nàng đừng khóc nữa, ta sẽ thả nàng ngay.
Tiểu Thúy nghe nói kinh ngạc vô cùng:
– Đại gia tha cho tôi thật sao?
Tiểu Tà gật đầu. A Tam vẫy tay bảo nàng bước đến. Mụ chủ thấy vậy lập tức bước tới kéo nàng lại. Tiểu Tà còn nhanh hơn, đứng chặn ngay trước mặt mụ nói:
– Ta hỏi mụ, cô ấy đáng bao nhiêu tiền vậy? Ta sẽ mua cô ấy! Mụ hãy tính đi!
Mụ ta thấy Tiểu Tà có rất nhiều tiền, tưởng đâu vớ được cừu non béo bở liền nói:
– Một vạn lượng!
Tiểu Thúy nghe thấy thất kinh. Số tiền mụ nói quá cao. Nhưng Tiểu Tà đâu có dễ bị qua mặt. Chàng quay sang Tiểu Thúy hỏi:
– Tiểu Thúy cô nương, cô bị người ta bán đến đây với giá bao nhiêu?
Nàng nhỏ nhẹ đáp:
– Chú tôi bán tôi với giá năm mươi lượng.
Tiểu Tà nghe đáp bực mình chửi vung lên:
– Mẹ kiếp! Năm mươi lượng giá một con người. Quân khốn kiếp.
Mặc cho Tiểu Tà tức giận, mụ chủ thấy sắp được một số tiền lớn nên bụng mừng thầm, tiếp tục nói:
– Đại công tử, có chuyện gì không? Chỉ có một vạn lượng thôi, nếu không thì ta không thả người đâu.
Tiểu Tà hét lên:
– Thả hay không?
Mụ ta đáp:
– Không thả!
Tức thì bốn tên vệ sĩ của mụ ta trờ tới. Tiểu Tà đang lúc bực mình, thấy thế càng giận dữ. Hắn đằng đằng sát khí, vung chưởng đánh liền, miệng hét:
– Các ngươi muốn chết thì ta cho chết.
Tiểu Tà ra tay rất nhanh. Cùng với lời nói, cả bốn tên vệ sĩ la lên thảm khốc, ngã lăn xuống đất, miệng trào máu tươi ngất lịm.
Mụ chủ kinh hãi. Đám kỹ nữ hoảng sợ chạy lung tung la lên inh ỏi.
Tiểu Tà bảo bọn kỹ nữ đứng lại tại chỗ rồi nói:
– Các ngươi đều là những cô gái đáng thương. Mụ chủ có lấy tiền của các ngươi hay không? Cứ nói thật ra ta sẽ giúp cho.
Các nàng kỹ nữ liền đồng loạt nói ra mụ chủ đã chiếm đoạt số tiền của các nàng thế nào thế nào, ai nấy đều ấm ức đến rơi lệ...
Tiểu Tà nói:
– Mụ nghe thấy rồi đấy chứ? Sao không mau lấy tiền đưa ra đây?
Mụ chủ gật đầu lia lịa, chạy vào trong lấy tiền đem ra, trả lại cho các nàng kỹ nữ để họ rời khỏi Xuân Hoa viện.
Tiểu Tà lấy ra năm mươi lượng đưa cho mụ ta nói:
– Đây là tiền trả cho Tiểu Thúy cô nương. Mụ hãy trở về Thần Võ môn nói với Độ Vĩnh Thiên hãy tu nhân tích đức đi, nếu không thì chết không kịp trối đấy.
Nói xong, Tiểu Tà vung tay điểm mấy huyệt đạo trên người mụ ta, lấy trong túi áo một hoàn thuốc liệng vào miệng mụ ép phải nuốt xuống. Xong mới giải huyệt, nói:
– Hoàn thuốc mụ mới nuốt là Miêu cương di trùng. Nếu mụ làm chuyện độc ác thì di trùng sẽ ăn mòn cơ thể mụ đến chết. Còn nếu mụ làm việc thiện thì di trùng chẳng làm hại mụ, mụ cứ việc an tâm mà sống đàng hoàng, chẳng sợ gì cả.
Tiểu Tà nói xong đẩy mụ ta ra hét:
– Bây giờ thì cút xéo ngay cho ta!
Hồi 39
--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--