Chương 97


Chương 45

- Không có tác dụng gì đâu! - Vittoria vừa nói vừa đi đi lại lại trong phòng làm việc của Giáo hoàng. Cô ngước mắt nhìn Giáo chủ Thị thần. - Dù cho đội lính Thuỵ Sĩ có khả năng lọc được nhiễu điện tử thì họ cũng phải đứng ngay bên trên thiết bị ấy mới dò được tín hiệu của nó. Đấy là mới nói đến khả năng tiếp cận được chiếc hộp… mà không gặp phải chướng ngại nào. Ngộ nhỡ chiếc hộp bị cho vào một cái thùng kim loại rồi chôn dưới lòng đất thì sao? Hay trong một đường ống thông gió bằng kim loại nào đó. Sẽ không cách gì tìm ra được. Ngộ nhỡ chính đội lính gác Thuỵ Sĩ bị mua chuộc thì sao? Ai dám khẳng định rằng cuộc rà soát này là đáng tin cậy?
Giáo chủ Thị thần có vẻ vô cùng mệt mỏi:
- Cô có đề nghị gì không, cô Vetra?
Mặt Vittoria đỏ bừng. Chẳng phải điều đó là quá hiển nhiên rồi sao?
- Thưa cha, hãy tiến hành các biện pháp an toàn khác ngay lập tức Chúng ta tiếp tục hi vọng rằng nỗ lực truy tìm của ông chỉ huy mang lại kết quả tốt đẹp. Nhưng cha hãy nhìn ra ngoài cửa sổ đi. Cha có thấy những người kia không? Cha có trông thấy những toà nhà bên kia quảng trường không? Cả những chiếc xe hòm của giới báo chí, cả khách du lịch. Rất có thể họ đang nằm trong tầm sát thương của vụ nổ. Cần phải hành động ngay lập tức!
Giáo chủ Thị thần gật đầu lơ đễnh.
Vittoria muốn nổi xung. Olivetti ra sức khẳng định là còn rất nhiều thời gian. Nhưng cô biết, nếu tin tức về tình trạng nguy hiểm của Vatican bị lọt ra ngoài thì chỉ vài phút sau, toàn bộ khu vực này sẽ chật ních những người hiểu kỳ. Cô đã từng chứng kiến cảnh tượng ấy ở toà nhà Nghị viện Thuỵ Sĩ. Một kẻ cài bom trong người bắt giữ con tin, hàng ngàn người đã đổ xô đến xem.
Dù cảnh sát liên tục cảnh báo về khả năng họ bị nguy hiểm đến tính mạng, người ta vẫn cứ xúm đen xúm đỏ. Không gì kích thích sự hiểu kỳ của loài người hiệu quả hơn bi kịch của đồng loại.
- Thưa cha, - Vittoria thúc giục, - kẻ đã sát hại cha của con đang nhởn nhơ ngoài kia. Từng đường gân thớ thịt trên cơ thể con đều đang thôi thúc con ra ngoài đó để truy tìm hắn. Thế nhưng con lại đang có mặt tại phòng làm việc của cha… vì con cảm thấy đó là trách nhiệm của chính mình. Trách nhiệm đối với cha, và những người khác. Rất nhiều mạng sống đang bị đặt vào vòng nguy hiểm, thưa cha. Cha có nghe con nói không?
Giáo chủ Thị thần không đáp.
Tim Vittoria dập thình thịch trong lồng ngực. Tại sao đội lính gác Thuỵ Sĩ không xác định được kẻ gọi đến nhỉ? Sát thủ Illuminati chính là chìa khoá của vấn đề! Hắn biết phản vật chết đang ở đâu. Quỷ thật, hắn cũng biết luôn vị Hồng y Giáo chủ đang bị giam giữ ở chỗ nào! Chỉ cần bắt được hắn là giải quyết xong hết mọi chuyện.
Tâm trí Vittoria trở nên rối bời, y như hồi còn ở trại trẻ mồ côi, cảm thấy mình bất lực vì không cách gì giải được các bài toán khó. Mình biết cách, cô tự nhủ, lúc nào mình cũng có cách mà.
Chẳng có tác dụng gì. Bao nhiêu ý nghĩ đang bủa vây, bóp nghẹt cô gái. Vittoria là nhà nghiên cứu, là người phải giải quyết vấn đề. Nhưng vấn đế này thì đâu có cách gì giải quyết được. Mình có gì trong tay nào? Mình muốn gì nào? Vittoria tự ra lệnh cho mình hít thở thật sâu, nhưng lần đầu tiên trong đời, cô gái không thể làm nổi điều đó. Cô cảm thấy nghẹt thở.
Đầu Langdon đau như búa bổ, cảm tưởng như lý trí sắp sửa đầu hàng trước tình huống khó khăn này. Mắt anh hướng về phía Vittoria và Giáo chủ Thị thần, nhưng trong đầu hiện lên toàn những cảnh tượng gớm ghiếc: vụ nổ, giới báo chí đổ xô đến, máy ảnh chớp lia lịa, bốn thân thể bị đóng dấu sắt nung.
Shaitan… ma vương… Sứ giả của ánh sáng… Quỷ Sa-tăng.
Langdon cố xua những hình ảnh khủng khiếp ấy khỏi tâm trí. Hành động khủng bố có tinh toán, anh tự nhủ, cố nắm bắt thật thấu đáo tình huống hiện tại. Tình trạng hỗn loạn được lên kế hoạch từ trước. Langdon nhớ lại một cuộc hội thảo ở Radcliffe mà anh đã tham dự khi nghiên cứu về biểu tượng học thời La Mã. Chủ nghĩa khủng bố đã hiện diện ngay từ thời ấy.
- Chủ nghĩa khủng bố chỉ có một mục tiêu duy nhất. - Vị giáo sư khẳng định. - Có ai biết đó là gì không?
- Là giết những người vô tội phải không ạ? - Một sinh viên mạnh dạn lên tiếng.
- Sai. Chết chóc chỉ là tác động phụ không mong muốn của chủ nghĩa khủng bố.
- Để phô trương sức mạnh phải không ạ?
Không. Kẻ yếu không thể làm được điều đó.
- Để gây hoang mang ạ?
- Hoàn toàn chính xác. Rất đơn giản, mục tiêu của chủ nghĩa khủng bố là tạo ra tâm lý sợ hãi và hoảng loạn. Tâm lý sợ hãi sẽ dần dần bào mòn niềm tin của người ta đối với các thể chế. Nó khiến cho kẻ thù bị suy yếu từ bên trong… và tạo ra tâm trạng bất an trong dân chúng. Các bạn hãy ghi nhớ điều này. Khủng bố không phải là biểu hiện của sự phẫn nộ, mà là một công cụ trong đấu tranh chính trị. Mục đích là huỷ hoại hình ảnh của nhà nước, và bào mòn lòng tin của dân chúng đối với thề chế ấy.
Mất lòng tin
Phải chăng đó chính là mục tiêu của bọn chúng? Langdon tự hỏi không hiểu những con chiên Thiên Chúa giáo trên toàn thế giới sẽ phản ứng thế nào nếu thi thể các vị Hồng y Giáo chủ bị quăng ngoài đường hệt như xác chết của loài súc vật. Nếu đức tin của các vị Hồng y không thể bảo vệ chính bản thân họ trước quỷ Sa-tăng thì những người bình thường biết trông cậy vào đâu?
Mạch máu trên thái dương anh càng đập dữ dội hơn… Vô số giọng nói cùng đồng thanh vang lên trong tâm trí anh, náo loạn.
Đức tin không thể bảo vệ các người. Thuốc là những phương tiện hiện đại sẽ đảm đương sứ mệnh đó. Chúa không thể bảo vệ các người. Trí tuệ sẽ che chở các người. Sự khôn sáng. Các ngươi hãy đặt mềm tin vào những gì cụ thể là có thật. Con người biết đi trên mặt nước từ bao giờ nào? Những phép nhiệm màu thời hiện đại này đều nhờ khoa học mà có đấy chứ, máy vi tính, vắc-xin phòng bệnh sân bay vũ trụ… ngay cả sự nhiệm màu của tạo hoá. Vật chất được tạo ra từ hư không ngay tại phòng thí nghiệm. Nhân loại cần đến Chúa Trời làm gì nữa? Không cần! Khoa học chính là Chúa.
Những lời nói của hung thủ cứ tiếp tục vang lên trong tâm trí Langdon. Đúng nửa đêm… sự huỷ diệt chuẩn xác. Sacrifici vergini nell' altare di scienza(1).
Rồi bỗng nhiên tất cả những giọng nói ấy im bặt, chẳng khác nào đám đông lập tức trở nên trật tự khi nghe thấy một tiếng súng bắn chỉ thiên.
Robert Langdon bất thần đứng bật dậy. Chiếc ghế anh đang ngồi bị xô mạnh ra sau rồi đồ rầm xuống sàn nhà lát đá hoa cương.
Cả Vittoria lẫn Giáo chủ Thị thần đều giật mình.
- Thế mà tôi quên mất, - Langdon thì thầm, từng từ một. - Ngay trước mũi mà tôi không nhớ ra
- Nhớ ra cái gì? - Vittoria chất vấn.
Langdon quay sang vị tu sĩ.
- Thưa cha, ba năm nay con đã bảy lần xin phép được vào Nhà mái vòm của Vatican, nhưng cả bảy lần bị từ chối.
- Langdon, xin ông thứ lỗi, nhưng đây đâu phải lúc đế cập đến chuyện ấy.
- Con cần phải vào đó ngay lập tức. Vì bốn vị Hồng y mất tích. Con có thể đoán được họ sẽ bị hành quyết ở địa điểm nào.
Vittoria nhìn anh chằm chằm, tưởng mình vừa nghe lầm.
Giáo chủ Thị thần hình như không bằng lòng, như thể vừa phải nghe một lời đùa cợt đầy ác ý.
- Ông tin rằng thông tin ấy nằm trong Nhà mái vòm của chúng ta sao?
- Con không dám hứa chắc chắn là sẽ tìm thấy kịp thời, nhưng nếu cha cho phép con vào trong đó thì…
- Ông Langdon này, bốn phút nữa ta sẽ phải có mặt ở nhà nguyện Sistine. Nhà mái vòm lại ở tận phía bên kia của Vatican.
- Anh nói thật không đấy? - Vittoria ngắt lời, cô nhìn sâu vào mắt Langdon, dường như đã cảm nhận được sự háo hức trong lòng anh.
- Đây đâu phải là tức nói đùa. - Langdon đáp.
- Thưa cha, nếu có cơ hội… bất kỳ cơ hội nào tin được địa điểm sẽ xảy ra cảnh thảm sát các vị Hồng y mất tích thì. chúng ta sẽ có thể khoanh vùng khu vực nguy hiểm và…
- Nhưng sao lại là Nhà mái vòm? - Giáo chủ Thị thần vặn hỏi. - Làm sao lại có thể tìm được thông tin trong đó?
- Để giải thích cho cha hiểu cặn kẽ thì sẽ mất rất nhiều thời gian. - Langdon nói - Nhưng nếu suy đoán của con là đúng thì chúng ta sẽ tìm thấy thông tin để truy lùng sát thủ từ trong kho lưu trữ đó.
Giáo chủ Thị thần có vẻ rất muốn tin điều Langdon vừa nói nhưng vẫn không tránh khỏi hoài nghi:
- Tất cả những cuốn sách chép tay thiêng liêng nhất của Thiên Chúa giáo được lưu trữ trong đó. Ngay cả ta cũng không có quyền tự ý ra vào.
- Con biết điều đó.
- Chỉ được vào khi có giấy cho phép của người quản lý và Hội đồng thủ thư Vatican.
- Hoặc là... - Langdon tiếp lời, - Nếu có giấy uỷ nhiệm của Giáo hoàng. Điều này đã được nhắc đi nhắc lại trong tất cả bảy lá thư khước từ đề nghị của con.
Giáo chủ Thị thần gật đầu.
- Con không có ý tỏ ra hỗn xược, - Langdon lại nói tiếp, - Nhưng nếu con không nhầm thì giấy uỷ nhiệm của đức Giáo hoàng được soạn thảo tại chính căn phòng này. Và theo con được biết thì đêm nay chính cha đảm nhiệm vai trò của Giáo hoàng. Và tình thế lúc này thì đang vó cùng cấp bách…
Giáo chủ Thị thần rút từ trong túi áo thầy tu một chiếc đồng hồ đeo tay và xem giờ.
- Ông Langdon này, đêm nay ta sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để bảo vệ nhà thờ.
Nhìn ánh mắt của vị thầy tu trẻ tuổi, Langdon cảm nhận sự chân thành không thể chối cãi trong câu nói vừa rồi.
- Con có chắc là tài liệu này nằm trong thư viện Nhà mái vòm không? - Giáo chủ Thị thần nói tiếp - Con có chắc là sẽ giúp chúng ta tìm được bốn vị Hồng y Giáo chủ mất tích không?
- Nếu không vì niềm tin ấy thì con đã không bảy lần liền gửi thư xin được vào đó. Với đồng lương giáo viên thì làm sao con có thể đến Rome chỉ để chơi không. Những tài liệu cổ trong đó…
- Khoan đã. - Giáo chủ Thị thần ngắt lời - Thứ lỗi cho ta, đầu óc ta lúc này không thể tư duy mạch lạc được nữa rồi. Con có biết Nhà mái vòm bí mật đó ở chỗ nào không?
Langdon chợt cảm thấy vô củng phấn khích:
- Ngay sau cổng Santa Ann ạ!
- Rất ấn tượng. Đa số các học giả đều tưởng là ở sau một cánh cửa bí mật cạnh ngai của Thánh Peter.
- Không phải. Ở chỗ đó là Archivio della Reverenda đi Fabbrica di St. Piedro(2). Rất nhiều người nhầm lẫn về điểm này.
- Bình thường luôn có một giảng sư đi theo tất cả những ai vào trong đó. Nhưng tối nay không một giảng sư nào có mặt ở đây cả.
- Con đang yêu cầu được toàn quyền hành động.
- Trong khi chính các Hồng y Giáo chủ cũng không được tự vào đó một mình.
- Con xin hứa sẽ hết sức cẩn trọng trong mọi hành động. Những người giữ thư viện của đức cha sẽ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của con trong đó.
Từ trên cao, chuông nhà thờ St. Peter bắt đầu vang lên. Giáo chủ Thị thần xem đồng hồ:
- Ta phải đi ngay bây giờ. - Ngài dừng lại một giây rồi nhìn thẳng vào mắt Langdon - Ta sẽ phái một người lính Thuỵ Sĩ đợi con ở cửa Nhà mái vòm. Ta đặt trọn niềm tin vào con đó, Langdon. Giờ thì hãy đi đi.
Langdon không thốt nên lời.
Vị thầy tu trẻ tuổi lúc này dường như đã trở nên đĩnh đạc và điềm tĩnh kỳ lạ. Ngài đặt tay lên vai Langdon, một bàn tay có sức mạnh khác thường:
- Hãy tìm cho được cái con đang tìm kiếm.
Và tìm thật nhanh nhé.
Chú thích:
(1) Sacrifici vergini nell' altare di scienza: Vật hiến tế trinh tiết trên bàn thờ khoa học.
(2) Archivio della Reverenda đi Fabbrica di St. Piedro: Nhà mái vòm St. Peter.

Truyện Chương 97 Giới thiệu LỜI DẪN Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137