Trạm thu mua của Y Moan ở Buôn Ma thuột trưa nay quan khách đến rất đông. Quan khách có cả những vị chức sắc từ cấp tỉnh xuống cấp phường. Người ta thấy có cả ông Lý, chủ tịch xã Hà Lan, phó chủ tịch kiêm trưởng công an Y Ban, già làng Y Mút. Biển hiệu trạm thu mua cà phê Ban Mê bây giờ đã được thay thế một biển hiệu lớn, đẹp với cái tên thương hiệu là Công Ty TNHH – XNK, TM & DV Ban Mê. Hóa ra hôm nay Y Moan vừa được cấp giấy phép lên đời cái trạm thu mua cà phê của hắn thành công ty hoạt động đa ngành nên hắn mở tiệc khai trương. Hắn tay bắt mặt mừng đón tiếp các vị quan khách vào bàn tiệc. Theo cung cách và câu chuyện của Y Moan thì phần nhiều các vị này đã có quen biết không ít thì nhiều với hắn từ trước rồi. Chứng tỏ trong vấn đề giao tiếp làm ăn Y Moan rất khôn khéo nên mới có một sự quan hệ rộng rãi như thế. Già làng Y Mút, ông Y Ban và ông chủ tịch Lý tuy có vẻ quê mùa hơn những vị khác nhưng Y Moan cũng dành thời gian để tiếp đãi họ. Hắn nói với Y Ru giữ chân họ lại để tiếp đãi tăng hai khi khách khứa đã ra về hết.- Mày bữa nay giàu có rồi đừng có quên buôn làng nghe! – Già làng Y Mút nói. - Không có quên đâu. – Y Moan nói – Nhưng tui không có thời gian làm việc cho xã, cho buôn nữa. - Mày có mua cà phê cho dân nữa không chớ? – Y Ban nói – Dân không biết bán cà phê cho ai đó. - Y Ru sẽ cầm cái tiền của tui, đưa cho dân làng, rồi lấy cà phê về cho tui chớ. - Y Moan nói. Y Ban biết Y Moan từ trước tới giờ rất hăng say trong chuyện săn lùng để bắt con ma H’ Nhiêu nên cười, nói: - Mày không làm việc cho buôn cho xã nữa thì ai đi bắt con ma H’ Nhiêu chớ. Chắc là con ma H’ Nhiêu mừng lắm đó! - Mày có biết con ma H’ Nhiêu bữa nay dễ sợ lắm không, xấu xí lắm không? Tối nào cũng về khóc trong rừng đó! – Già làng nói. - Biết chớ! – Y Moan nói – Người ta nói nhiều lắm chớ! - Hay là mày chán bắt con ma vì nó xấu xí quá rồi. Y Ban nói đùa nhưng Y Moan cười khĩnh như tỏ ý là hắn hiểu biết tất cả mọi việc hơn cả họ nữa kìa. Đúng là Y Moan hiểu về con ma H’ Nhiêu hơn người ta tưởng. Hắn biết con ma H’ Nhiêu lúc thì đẹp như thần tiên, khi thì xấu xa ghê tởm từ lâu rồi. Ngay cả từ khi H’ Nhiêu sắp thành ma thì đã là một cái thân xác lỡ lói tởm lợm rồi. Rồi sau khi thành ma lại hóa một cô gái quyến rũ lạ kì. Nhưng người ta thì cho rằng đã là ma rồi thì biến hóa như thế nào mà chẳng được, còn Y Moan thì lại không nghĩ như vậy. Thế nên hắn có đời nào mà bỏ đi một cuộc tình mà hắn đã sống, đã làm tất cả cũng vì nó. Trong lòng hắn, H’ Nhiêu chắc chắn đẹp hơn hết tất cả những người con gái khác trên thế gian này. Khi Y Ban, già làng Y Mút và ông Lý ra về, Y Moan nhét vào túi của mỗi người một phong bì tiền cũng giống như hắn đã làm với những vị quan khách kia. - Ngày mai Y Ru vào rừng chở cà phê thu mua của dân để ở trong rẫy về phơi sấy nhờ mấy anh giúp cho với đó! – Y Moan nói. - Được chớ! – Y Ban nói – Mua cà phê thì đi chở về nghe! Để ở trên rẫy người ta lấy trộm thôi chớ! Những người dân tộc Êđê trả nợ cà phê cho Y Moan thì chỉ cần hái trái cà phê chứa trong bao, để lại trong chòi tại rẫy của mình. Y Moan sẽ cho người đem xe vào tận nơi để chở về công ty của hắn. Có những rẫy cà phê trái mới hườm hườm, Y Moan cũng vội cho người đến tuốt hết để trừ nợ. Thế nên có những người sau khi thu hoạch cà phê xong thì tay trắng vẫn hoàn trắng tay. Và thế là phải vay mượn lại tiền bạc của hắn để cúng giàng, để làm vụ mùa cà phê kế tiếp. Nhạy bén hơn, Y Moan biết người dân buôn làng đang ham muốn sống tiếp cận với những vật dụng hiện đại như xe máy, điện thoại di động, ti vi, máy đĩa…nên hắn cho người ta mua những thứ này ở công ty của hắn trước, rồi trả bằng cà phê khi đến mùa thu hoạch cũng được. Y Ru dẫn đầu hai chiếc xe cày Ku Bo Ta loại lớn kéo theo sau hai chiếc rờ mọc vào rẫy của A Ma Yun chở cà phê về. Hắn chất đầy những bao tạ cà phê trên rờ mọc thứ nhất nhưng đến rờ mọc thứ hai hắn chỉ chất có một nửa rồi hẹn với ông Ma Rớt sẽ vào chở tiếp nữa. Sao anh không chở hết luôn cho nhà tui có thời gian để làm việc khác chớ? - A Ma Yun nói. Y Ru không thèm trả lời với A Ma Yun mà cho xe đi. A Ma Yun đợi cho xe chạy một đoạn thì chạy dõi theo phía sau để xem Y Ru còn chở gì nữa. Sự nghi ngờ Y Ru có chuyện mờ ám của A Ma Yun tỏ ra có lí. Y Ru cho xe cày chạy đến triền suối cuối thung lũng nơi đã có lần Duy phát hiện ra những khúc gỗ quý mà Y Ru đã giấu thì dừng lại. Hắn cho người xuống vác hết những bi gỗ lên chất phía dưới rờ mọc, rồi chất những bao cà phê lên trên. A Ma Yun mon men đến gần để xem rõ đó có phải là gỗ quý hay không, chứ hành động lén lút như thế thì dư biết chuyện này là bất hợp pháp rồi. Khi thấy A Ma Yun đến gần và cứ muốn xăm xoi vào những bi gỗ, Y Ru nói: Cái rẫy của mày ở đâu, sao mà đến đây soi mói vào chuyện của người khác vậy há! Tui vô tình ngang qua đây thôi. - A Ma Yun nói – Nhưng có phải anh chở gỗ lâu cho Y Moan không chớ? Y Ru lặng thinh một chút rồi nói: Đúng cũng được mà không đúng cũng được. Nhưng tao khuyên mày đừng xía vô chuyện của Y Moan. Cha mẹ mày còn nợ Y Moan rất nhiều tiền. Mày có muốn còn cái cơm, cái áo để ăn, để mặc không chớ! Nhưng làm cái chuyện sai trái thì không có được đâu! Y Ru tức giận khi nghe A Ma Yun nói vậy liền xông tới nắm cổ áo A Ma Yun quát lên: Mày muốn chết hả A Ma Yun! A Ma Yun thấy Y Ru dữ dằn quá nên lặng thinh. Y Ru buông A Ma Yun ra khi thấy A Ma Yun đã sợ mình, nói: Mày hiền vậy là đúng đó! A Ma Yun lẳng lặng bỏ đi nhưng Y Ru đã bắt gặp ánh mắt không khuất phục của A Ma Yun. Y Ru nghĩ chắc phải về nói điều này cho Y Moan biết. Chợt Y Ru thấy ai như H’ Mây từ phía trên đồi đang đi nhanh xuống thung lũng. Thế là hắn đi nhanh xuống suối, len lỏi qua cây cối rồi đi ngược lên hướng thung lũng để đón đầu H’ Mây. Nhưng khi Y Ru đến gần được với H’ Mây rồi thì hắn lại không chạm mặt với H’ Mây, mà theo dõi xem H’ Mây đi đâu. H’ Mây quan sát chung quanh một chút để xem có ai nhìn thấy hành động của mình hay không, rồi đi ngược lên cái mõm hang, nơi mà H’ Mây đã từng gặp H’ Nhiêu. Đến trước miệng hang, sau khi nhìn quanh một lần nữa, thấy chẳng có ai, H’ Mây chạy vội vào trong. Khi Y Ru cũng định lẻn chạy vào xem thử thì lại thấy H’ Mây chạy ra và nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đợi cho H’ Mây đi một lúc, Y Ru đi vào hang. Cái hang sâu, rộng bằng một căn nhà nhỏ. Trong hang có những vật dụng nấu nướng, chăn mùng, va li áo quần và có cả gương, lược, bàn chải đánh răng. Nói chung là có đủ những thứ cần thiết hơn cả những vật dụng có ở trong một chòi canh giữ cà phê trên rẫy. Nhưng cái hang lạnh tanh chẳng có ai. Y Ru quan sát trong hang một lúc rồi như chợt hiểu ra điều gì thì gật gật đầu, mỉm cười. Hắn quay trở lại với hai chiếc xe cày chở cà phê rồi cho xe đi thẳng lên phố Buôn Ma Thuột. Vừa thấy xe chở cà phê lên tới, Y Moan vỗ tay khen ngợi. Y Ru nhảy xuống khỏi xe cày và ra hiệu cho lái xe chạy thẳng vào sâu trong công ty. Y Moan đến vỗ vai Y Ru: - Có gỗ chứ? Y Ru gật đầu: - Nhưng tui có tin này chắc là Y Moan thích hơn đó! - Tin gì chớ! - Về con ma H’ Nhiêu đó! Y Moan sáng mắt lên. Đúng là H’ Nhiêu đối với Y Moan quý giá hơn tất cả những gì mà hắn đang có. Y Moan hấp tấp hỏi: Ban ngày mà Y Ru gặp con ma H’ Nhiêu sao? Không, không gặp! Nhưng tui biết chắc chắn con ma H’ Nhiêu sẽ xuất hiện ở đó. - Tui sẽ thưởng cho nếu đúng như vậy mà. - Y Moan hứa nhiều rồi, nhưng tui chưa tin cái bụng của Y Moan đâu! - Tin chớ. Tui sẽ trừ nợ cho H’ Mây đó! - Y Moan đã hứa từ khi đổi được cái nồi đồng đó. Vừa nghe Y Ru nhắc đến cái nồi đồng, Y Moan giật mình, nhìn ra chung quanh rồi nói: - Tui nhớ mà, nhớ mà! Nhưng H’ Mây nợ của tui chớ Y Ru có nợ tui đâu mà lo chớ. Thương H’ Mây quá mà. Còn mấy cô gái bán bia đã có ăn nằm với họ rồi thì sao chớ? Đến lượt Y Ru lại giật mình, lặng thinh, bởi Y Moan đã cho ăn ngủ với gái điếm nhiều rồi, nếu bây giờ Y Moan đòi lại những khoản tiền đó thì hắn lấy đâu mà trả. Vả lại, Y Moan mà nói với H’ Mây cái khoản nợ này thì chắc H’ Mây sẽ bỏ hắn mà cưới chồng khác. Thôi thì hưởng lương của Y Moan thì phải làm việc cho hắn chứ sao. Nghĩ thế nên Y Ru không đòi hỏi gì thêm nữa mà chỉ mong Y Moan cho được gì thì tốt, còn không thì thôi. Tuy thế, Y Ru biết mình đã làm cho Y Moan rất nhiều việc mà chắc chắn Y Moan không thể nhờ ai được ngoài hắn. Bù lại, Y Moan hứa hẹn rất nhiều nhưng trả công cho sự trung thành của mình chẳng tương xứng tí nào. Có hai điều quan trọng nhất trong lòng Y Moan là được H’ Nhiêu yêu rồi lấy H’ Nhiêu làm vợ và sở hữu cái nồi đồng, vật di truyền của mẹ H’ Mây, H’ Nhiêu. Và một trong hai điều tưởng chừng như chỉ có Y Ru mới giúp cho Y Moan thực hiện được đã hoàn thành khiến Y Moan vô cùng mừng rỡ. Y Ru đã phải hết lời ngon ngọt, H’ Mây mới chịu đổi với Y Moan lấy một cái máy đĩa nghe nhạc hiện đại cùng nhiều áo, yên (váy) thời trang. Nhưng nhiều lúc Y Ru tự hỏi: Với H’ Nhiêu thì Y Moan bỏ công sức như thế là phải rồi, bởi hắn yêu H’ Nhiêu. Còn cái nồi đồng, với niềm vui thích thú thôi, sao hắn vẫn hoài công, phí của như thế nhỉ? Đêm nay, bầu trời chỉ có những vì sao lấp lánh trên cao nên không đủ soi sáng khu rừng buôn Lung. Nhưng cái miệng hang dưới đồi, nơi mà Y Ru biết được nhờ theo dõi H’ Mây, bỗng dưng xuất hiện bốn, năm cái bóng đen cầm đèn pin quét qua lại vào những mạch nguồn khởi đầu của suối buôn Lung và những cây cối rậm rạp. Một lúc sau, những bóng đen tiến sâu vào trong hang. Họ chợt thối lui khi thấy phía trong góc hang có một cô gái xõa tóc nằm bất động. Vài người trong số họ càng hoảng hơn khi nhìn thấy khuôn mặt lỡ loét, sưng tấy của cô gái. Nhưng một người chẳng sợ gì cả đã đến lung lay cô gái. Cô gái ấy không ai khác hơn chính là con ma H’ Nhiêu. Và người đến lung lay H’ Nhiêu chính là Y Moan. Thấy H’ Nhiêu vẫn nằm bất động, Y Moan gọi mấy người kia đến khuân H’ Nhiêu qua một cái cáng, trùm lên người H’ Nhiêu một cái chăn, rồi đưa H’ Nhiêu lên đồi. Từ phía trên đồi, đã có hai chiếc xe hơi nhỏ đang chờ sẵn. Họ đưa con ma H’ Nhiêu lên xe và lặng lẽ rời khỏi khu rừng buôn Lung trong đêm. Đúng là Y Moan có công với những buôn làng trong xã Hà Lan. Kể từ đây, chẳng còn ai nghe tiếng khóc âm ỉ, tỉ tê văng vẳng trong rừng nữa; Và cũng chẳng còn lo sợ bị quấy phá, cưỡng hiếp, giết hại, trộm cướp cà phê nữa. Bây giờ, làm như là thời cơ của Y Moan, hắn phất lên như diều gặp gió. Không chỉ ở những cơ sở sãn xuất thu mua cà phê xuất khẩu, những trung tâm thương mại dịch vụ trong tỉnh, mà hắn còn mở chi nhánh ở các tỉnh khác nữa. Nhất là ở Sài Gòn. Hắn mua bán nhà cửa, xây dựng biệt thự và văn phòng cho thuê. Một đội banh được hắn thành lập và tài trợ mang tên công ty hắn nhằm để quảng bá thương hiệu của hắn. Hắn quen biết không chỉ các quan chức cấp tỉnh mà cả những quan chức cấp bộ. Ai cũng khen ngợi hắn nhạy bén trên thương trường. Nhà nước có lẽ cũng sắp cấp bằng khen cho hắn. Mỗi lần hắn về buôn, không chỉ già làng và bà con chúc tụng hắn mà cả chính quyền xã từ ông chủ tịch xuống đến anh xã đội trưởng dân quân cũng niềm nở đón tiếp hắn như là một vị thượng khách. Hơn nữa, qua sự loan truyền của Y Ru, ai cũng nể phục, ngợi khen Y Moan đã diệt được họa con ma H’ Nhiêu để bây giờ họ được yên tâm lên rẫy. Y Moan chở Y Ru bằng xe mô tô 250 phân khối vừa dừng lại trước trụ sở Ủy ban xã Hà Lan thì ông Y Ban chạy ra tay bắt mặt mừng: Ở trên phố thì mày đi xe hơi, về buôn thì mày đi xe máy để giả bộ nghèo chớ! Không phải đâu! – Y Moan cười, nói – Về rừng đi xe máy tiện hơn đó mà! Y Moan vào trụ sở UB xã và nhìn quanh chỗ làm việc của cán bộ xã một lúc rồi nói: Chỗ làm việc cho dân mà nghèo quá. Xây lên cho đàng hoàng chớ! Không có tiền đâu! – Y Ban nói – Dân mình bây giờ không có tiền để đóng góp nữa. Càng làm càng túng thiếu. Mua nợ cái phân, cái dầu để làm đến khi có cà phê không đủ trả. Càng làm nhiều càng nghèo đó chớ! Y Moan sẽ cho tiền nghe! Cả chủ tịch Lý và Y Ban reo lên: Hứa rồi đó nghe! – Y Ban nói. Y Moan không có nói chơi đâu mà! – Y Moan nói. Y Moan hứa sẽ giao cho Y Ban và chủ tịch Lý một khoản tiền để xây trụ sở Ủy ban. Xây hết bao nhiêu tiền thì tùy. Nếu còn thừa tiền thì biếu lại cho Y Ban và chủ tịch Lý gọi là tiền chi phí cho công sức của hai ông bỏ ra đốc thúc xây dựng. Sau khi xây xong chỉ cần ghi tên thương hiệu của Y Moan tài trợ ở bên một góc nhỏ của trụ sở Ủy ban xã thôi. Y Moan còn một việc muốn nhờ các anh đó! – Y Moan nói. Nhờ mười việc cũng được chớ một việc ăn thua gì chớ! – Y Ban nói Có 5 người trong buôn mắc nợ Y Moan không trả được. Bây giờ họ muốn giao cái rẫy cà phê cho Y Moan luôn. Nhờ các anh làm giấy tờ chuyển tên cho Y Moan đó. Được chớ, được chớ! – Chủ tịch xã nói. Hay quá mà! – Y Ban reo lên – Y Moan mà gom rẫy cà phê lại như thế thì mai một cũng thành một đồn điền lớn đó chớ! Dân buôn làng mình bây giờ nghèo quá rồi, chắc phải đi làm thuê cho Y Moan như hồi xưa cha mẹ mình đi làm thuê cho tụi Tây thôi. Thì Y Moan sẽ trả lương chớ! – Y Moan cười, nói Y Ban bỗng nhiên nghiêm mặt nói: Nhưng hãy coi chừng thằng A Ma Yun đó! Nó nói mày chặt gỗ quý trong rừng đem bán lậu đó! - Thằng A Ma Yun đang căm tức tui cái vụ đánh nó vì nó đòi đưa H’ Leo đi bệnh viện giữa đêm khuya thì nó nói tầm bậy tầm bạ đó chớ. Tao cũng nhớ cái đêm đó nên tao đâu có tin. – Y Ban nói Y Moan chở Y Ru phóng nhanh vào buôn Lung, rồi đi thẳng lên nhà sàn của ông Ma Rớt. Vừa thấy mặt Y Moan, Ma Rớt lo lắng, nói: Tao sẽ giao cái rẫy cà phê cho mày để trừ nợ, nhưng mày phải cho tao thêm một ít tiền để tao cúng giàng nghe! Ông Ma Rớt đưa cái thằng A Ma Yun lên phố xây nhà cho tui thì tui sẽ cho lãnh tiền lương chớ! Nhiều không? Nhiều chớ! Ma Rớt mừng quá: Được, tao sẽ bắt hắn đi! Khi Y Moan và Y Ru rời khỏi buôn, Y Ru nói: Sao lại thuê thằng A Ma Yun chớ! Bây giờ không thể cho thằng A Ma Yun câm miệng ở rừng buôn Lung được đâu. Con ma H’ Nhiêu đã biến mất ở đây rồi đó. A Ma Yun nghệch mặt ra không hiểu ý của Y Moan. Y Moan nói tiếp: Nếu con ma H’ Nhiêu không làm thì ai làm chớ. Người ta sẽ nghi ngờ người khác chớ! Bỗng điện thoại di động trong túi áo của Y Moan báo chuông. Y Moan dừng lại, móc điện thoại ra nghe. Hắn liếc nhìn Y Ru một cái rồi lảng tránh ra xa để nói chuyện. Y Ru thản nhiên vì bình thường Y Moan cũng có những hành động kín kẽ không cho Y Ru biết huống hồ là chuyện trò trên điện thoại. Vài phút sau, Y Moan vội phóng xe về phố Buôn Ma Thuột. Sau khi thả Y Ru xuống công ty, Y Moan chạy thẳng đến khách sạn Thắng lợi. Ở tại khách sạn, Y Moan gặp hai người Hoa thương gia giàu có. Một ông tên là Mã Liên Huy, vừa từ Hong Kong bay đến Sài Gòn gặp ông Hứa Văn Hòa, rồi cả hai bay lên Buôn Ma Thuột gặp Y Moan. - Tui muốn biết số tiền tui cần để đầu tư xây dựng nhà cửa và văn phòng cho thuê ở Sài Gòn đã sẵn có chưa? – Y Moan nói - Ông Mã Liên Huy muốn nhìn thấy cái nồi đồng trước - Hứa Văn Hòa nói. - Anh đã thấy rồi mà! – Y Moan nói với Hứa Văn Hòa - Nhưng Anh Y Moan muốn rất nhiều tiền thế thì phải cần đến sự liên kết của ông Mã Liên Huy đây. – Hứa Văn Hòa nói – Với số tiền tôi đã đầu tư cho anh thì cà phê và gỗ quý của anh giao lại kể như gần đủ. Nhưng số tiền anh muốn nữa thì nhiều hơn khả năng của tôi nên… - Thôi thôi..được rồi! Các anh muốn thấy ngay à? Bây giờ trời tối rồi! - Vâng! – Mã Liên Huy với một ngữ điệu tiếng Việt rất chuẩn, nói – Ngày mai chúng tôi phải trở lại Sài Gòn gấp. Anh cho tôi tận mắt xem được cái nồi đồng thì hay quá! - Nhưng báo cho các ông biết là tui chưa bán nó cho các ông đâu. Tui cho các ông xem là vì muốn bảo chứng tiền tui vay của các ông mà thôi. Chỉ khi nào tui không có khả năng trả nợ cho các ông, thì lúc đó… - Được, được rồi.. - Mã Liên Huy nói – Tui chỉ cần thấy tận mắt thôi mà! - Nhưng ông Hứa Văn Hòa thấy rồi thì bây giờ chỉ nên một mình ông Mã Liên Huy đi thôi chớ? Nhiều người quá không an toàn đâu! Hứa Văn Hòa và Mã Liên Huy nhìn nhau rồi cuối cùng cũng thuận theo ý của Y Moan. Y Moan gọi một chiếc taxi, mặc dù hắn có thể gọi xe của công ty hắn đến chở. Hắn không muốn ai biết nơi mà hắn sắp đến. Taxi rời khỏi thành phố Buôn Ma Thuột khoảng 1 km về hướng quốc lộ 21 rồi dừng lại. Đợi cho taxi đi xa một đoạn, Y Moan dẫn bộ Mã Liên Huy vào sâu trong một hẻm nhỏ. Đến một khu vườn rộng khoảng một ngàn mét vuông, trồng toàn mít, biệt lập với những căn nhà nhỏ ở bên ngoài hàng rào khu vườn chừng vài chục mét. Ở giữa khu vườn có một ngôi nhà kiến trúc kiểu Pháp tuy cũ kỹ nhưng kiên cố. Tuy trong hẻm vắng nhưng ngôi nhà dường như đã được canh giữ rất chặt chẽ bởi những người đàn ông ở trong những căn nhà nhỏ chung quanh đó. Thế nên khi Y Moan và Mã Liên Huy đến gần khu vườn thì liền có nhiều người đàn ông xuất hiện. Nhưng họ đã thay đổi nét mặt răn đe bằng thái độ phục tùng khi nhận ra Y Moan. Y Moan ra hiệu một cái thì họ tản về lại trong những căn nhà đó. Một người phụ nữ khoảng 40 tuổi, người dân tộc Êđê ra mở cổng cho Y Moan. Y Moan kề tai bà ta hỏi nhỏ: - H’ Lên, có biết H’ Nhiêu đang ở đâu không đó? - Thưa ông chủ, H' Nhiêu chắc giấu cái người ở đâu đó trên gác rồi! - Nếu lỡ cô ấy tự nhiên xuất hiện dưới đây thì bà ngăn lại và bất kì ai cũng không được đến gần đây vào lúc này nghe! - Dạ! - Mấy con chó đâu? - Thằng Ó Đen đang xích lại để cho ăn. - Kêu Ó Đen thả ra nghe! - Dạ! Y Moan đưa Mã Liên Huy vào sâu trong căn nhà. Có một điều rất lạ mà chẳng ai hiểu trừ Y Moan, ngôi nhà chẳng có một ánh đèn điện giữa những ánh đèn điện thắp sáng chung quanh những ngôi nhà bên ngoài khu vườn này. Y Moan thắp sáng một cây đèn cầy rồi dẫn Mã Liên Huy vào một căn phòng nhỏ ẩn kín sau phòng khách. Mã Liên Huy nhìn thấy mấy bóng nê ông dài mà sao Y Moan không mở liền hỏi: - Sao không bật điện lên cho sáng? - Làm sao mà sáng điện được chớ! Thoạt đầu, Mã Liên Huy định hỏi tiếp lí do nhưng dường như ông đã hiểu được vấn đề nên gật gật đầu, lặng thinh. Y Moan lấy một cái va li từ trong một cái hòm được xây đúc kín vào trong tường nhà, rồi mở ra. Một cái nồi đồng màu sậm mun có hình dáng như một cái bầu rượu, đường kính đáy khoảng 30 phân, đường kính miệng khoảng 20 phân, cao cũng khoảng 30 phân, hai bên có quai như quai lư đồng và có hình những con thuyền chạm đúc chung quanh nồi. Mã Liên Huy với nét mặt căng thẳng, hồi hộp. Ông cọ cọ móng tay vào thành nồi, nhổ một chút nước bọt trên ngón tay rồi quệt vào đó. Mã Liên Huy chăm chú nhìn miếng nước bọt của mình. Khi thấy miếng nước bọt như đang sôi lên thì ông tưởng chừng như ngộp thở. Ông luống cuống lấy máy chụp hình ra chụp. Nhưng ông bấm mãi mà máy chụp hình vẫn bị liệt. Y Moan bật cười, nói: - Làm sao mà chụp được chớ. Điện còn không thắp sáng được mà. Ông cũng không thấy cái đồng hồ của ông chết đứng rồi à. Ở trong ngôi nhà này thì phải như vậy đó! Mã Liên Huy nhìn đồng hồ đeo tay của mình thì cây kim giây đã chết đứng từ lúc nào, nhưng một lần nữa, ông cũng hiểu ra lí do vì sao như thế. - Cái nồi cân nặng bao nhiêu? - Hơn hai chục kí! - Ôi, trời.. Mã Liên Huy lấy một lọ nước hóa chất gì đó nhỏ vào nồi đồng vài giọt. Hóa chất cũng sôi lên như nước bọt của ông lúc nãy. - Tôi muốn anh bán luôn cho tôi được không? - Tui phải bán đúng với giá trị của nó. Nhưng hiện tại tui chưa biết giá trị của nó đâu. Ông cứ tạm thời ứng tiền cho tui vay làm ăn. Sau khi được hiểu biết giá trị chính thức của nó, tui sẽ thông báo cho ông. Rồi chúng ta sẽ thỏa thuận mua bán mà. - Đồng ý! Nhưng anh chắc chắn sẽ bán cho tôi nhé! Tôi không muốn anh trả lại cho tôi bằng tiền đâu, mà bằng cái nồi đồng này! - Được mà, được mà! Y Moan đưa Mã Liên Huy ra khỏi cổng rồi gọi thằng Ó Đen - một thanh niên câm điếc, chừng 20 tuổi, da sạm đen – dẫn Mã Liên Huy ra tới lộ 21, rồi đón xe buýt cho ông về phố Buôn Ma thuột.Sau khi Mã liên Huy đi, Y Moan thẳng ra sau ngôi nhà rồi rón rén bước lên một căn gác. Hắn cảm thấy phấn chấn khi nghe mùi hương thơm cùa người mà hắn yêu thích lan tỏa đến hắn. Bỗng một tiếng nói nhẹ nhàng nhưng răn đe và cương quyết vọng ra: - Không được vào đây! Nếu cứ lì lợm thì tui cắn lưỡi ngay đó! - Van em đó H’ Nhiêu! – Y Moan nói – Nếu không có anh thì em đã chết trong cái hang đó rồi. Anh chỉ muốn nói chuyện với em một chút cho em hiểu thôi mà. Lặng thinh một lúc, H’ Nhiêu nói: - Con ma thì chết hay sống đâu có nghĩa gì chớ. Tui không thích anh làm như thế đâu. Chỉ mong anh để cho tui yên ở trong khu rừng đó thôi. - Nhưng dân làng và chính quyền đâu có để cho H’ Nhiêu yên được chớ. Họ đang tìm bắt em đó mà. H’ Nhiêu lặng thinh một chút rồi thút thít khóc. Y Moan nghe thế thì dỗ dành: - Anh hứa sẽ đối xử tốt với em mà. Tất cả những gì Y Moan làm là vì H’ Nhiêu đó. Ở đây em muốn gì cũng được. Ở trong rừng thì em chắc sẽ bị biến mất khỏi trần gian này thôi. - Thôi thôi, xuống khỏi căn gác này đi Y Moan. Tui bây giờ xấu xí lắm, không xứng để nhìn mặt nhau nữa đâu. Câu nói của H’ Nhiêu làm cho Y Moan chợt nghĩ: có lẽ H’ Nhiêu mặc cảm không muốn đối diện để nói chuyện với mình. Y Moan rời khỏi căn gác với một niềm vui hy vọng H’ nhiêu sẽ từ từ bị khuất phục và yêu mình. Chỉ cần H’ Nhiêu chịu ngồi lại nói chuyện với mình thì dần dần cô ta sẽ nguôi đi những bức bối về mình trong quá khứ. Một thời gian sau, ngôi nhà lặng lẽ, tối tăm, bí ẩn, nằm biệt lập và cách xa với những căn nhà chung quanh hàng chục mét của Y Moan gây sự chú ý tò mò với nhiều người. Ngay chính cả tay chân của Y Moan ở trong những căn nhà cách xa đó cũng kinh ngạc khi xe gắn máy của mình đến gần ngôi nhà nếu lỡ tắt máy thì không thể nào khởi động lại được bằng cách bấm nút đề mà chỉ có đạp hoặc đẩy xe lấy trớn rồi cài số thì xe mới nổ. Người lạ thì không dễ dầu gì mà bén mảng lại gần cái hàng rào vòng ngoài của khu vườn. Những căn nhà ngoài hàng rào khu vườn đó đều là nhà của Y Moan làm để cho tay chân của hắn ở với mục đích canh giữ ngôi nhà bên trong của hắn. Rồi thỉnh thoảng, nửa đêm, người ta thấy trong khu vườn có một cô gái dáng dấp thướt tha lúc ẩn lúc hiện nhưng ban ngày thì biến mất. Người ta cho rằng chính cô gái ma trú ngụ trong ngôi nhà nên ngôi nhà không bao giờ sáng sủa được. Họ gọi ngôi nhà của Y Moan là ngôi nhà ma. Y Moan dù là đại gia, dù lên xe xuống ngựa ở đâu, nhưng về ngôi nhà này thì hắn không bao giờ đi bằng một loại xe nào, mà chỉ lẳng lặng rảo bước từ ngoài lộ 21 vào. Thường hắn về nhà lúc gần nửa đêm. Hắn hiếm khi gặp được H’ Nhiêu cho dù H’ nhiêu chỉ ẩn trong bóng tối để nói chuyện gắng gượng vài câu với hắn thì hắn cũng thích. H’ Nhiêu luôn tránh mặt hắn. Cô nghĩ lúc này nên để trong lòng Y Moan một con ma H’ Nhiêu lỡ lói mụn nhọt thì tốt hơn, chỉ có như thế thì Y Moan mới chưa có hứng thú gì, chưa có ham muốn gì để tìm cách cưỡng bức mình làm vợ hắn. Cô biết Y Moan rất mưu mô thủ đoạn. Nếu hắn mà vạch ra kế hoạch để ép buộc cô thì e rằng cô khó thoát được hắn. Thời gian gần đây, H’ Nhiêu cảm thấy lo lắng nhiều vì sợ lúc này mà lộ dạng cho Y Moan thấy mặt thì không biết cô có yên thân như mấy tháng vừa qua không. Ngẫm lại, thời gian qua, cô sống rất bình yên, không phải trần ai khổ nhục như ở trong rừng nữa. Đôi khi cô cũng nhìn nhận nếu không có Y Moan kịp thời đưa cô về đây và tận tình với cô thì có lẽ cô cũng biến mất trên cõi đời này rồi. Nhưng nếu nghĩ đến Duy thì cô lại muốn quay trở về với khu rừng, cho dù thế nào đi nữa miễn là nhìn thấy được Duy. H’ Nhiêu đeo mặt nạ vào. Đây là cái mặt nạ mà bà H’ Lên đưa và bảo rằng đó là ý của Y Moan muốn cho cô khỏi mặc cảm về gương mặt xấu xí của cô. Và giờ đây cô thấy rất có lí để che đậy cái gương mặt đã lành lặn bên trong của cô khi lỡ chạm mặt với Y Moan. Lúc này H’ Nhiêu cần thời gian để thoát khỏi Y Moan. Nếu cứ để cho trong tâm trí Y Moan một hình ảnh, một gương mặt tởm lợm của cô thì may ra cô được an toàn hơn. H’ Nhiêu yên tâm xuống khỏi căn gác và rảo bước ra vườn. Bà H’ Lên rất vui khi thấy H’ Nhiêu như thế. Từ lâu, bà nghe người ta nói có một con ma trong buôn của Y Moan nhưng bà không biết có phải Y Moan mang về một con ma hay không. Nhưng đúng là bà thấy H’ Nhiêu ần hiện như một con ma. Căn gác đóng kín và ban ngày hiếm khi bà thấy bóng dáng của H’ Nhiêu trong đó. Ngay cả khi bà đem thức ăn cho cô ta thì chỉ đưa qua cửa sổ rồi để đó mà không biết cô ăn lúc nào. Khi Y Moan đưa cô về đây thì bà hết hồn bởi cái khuôn mặt biến dạng của H’ Nhiêu. Một thời gian dài bà không dám nhìn vào căn gác mỗi khi có việc buộc phải giáp mặt với cô. Nhưng thời gian gần đây, bà rất kinh ngạc khi vô tình nhìn thấy cái khuôn mặt đẹp một cách tinh khiết, tươi sáng và đáng yêu của cô qua ánh trăng chiếu vào khung cửa sổ của căn gác. Rồi tự nhiên bà thấy tội nghiệp và mến yêu H’ Nhiêu quá. Một cái đẹp thanh thoát dịu dàng mà phải chịu sống khép kín và lặng lẽ như thế thì bà nghĩ chắc là đang phải chịu đựng một điều gì u uất lắm. Thấy H’ Nhiêu rón rén rời khỏi căn gác và nhẹ nhàng rảo bước ra trước sân vườn, bà H’ Lên liền đi theo phía sau. - Dì biết con rất đẹp đó! Sao còn phải đeo mặt nạ làm gì cho nóng chớ! Nghe thế, H’ Nhiêu khựng lại và hốt hoảng nhìn quanh. Cô nói nhỏ với bà H’ Lên: - Xin dì hãy giúp con. Cứ để cho người ta tưởng con xấu xí nghe. Nếu không, con sẽ không an toàn đâu! - Chẳng hiểu gì cả đó chớ! Sao mà xinh đẹp lại không an toàn chớ! Vừa lúc ấy, bầy chó săn đang nằm trong góc vườn bỗng phóng ra trước cổng. Hóa ra Y Moan đã về đứng ở đó. - H’ Lên ơi, mở cổng cho tui! – Y Moan gọi vào H’ Lên mở cổng cho Y’ Moan xong, thấy Y Moan tiến về phía H’ Nhiêu thì bà lặn vào phía sau ngôi nhà. Nhưng đàn chó của Y Moan thấy Y Moan có ý đến nói chuyện với H’ Nhiêu thì lại nhào đến trước rồi vây quanh, vẫy đuôi, cọ đầu vào chân H’ Nhiêu như tỏ ý thân thiết muốn bảo vệ cho cô. Điều này trái hẳn với trước đây khi mà cô còn với bộ mặt dị dạng. Lúc đó, nhiều lần H’ Nhiêu muốn đứng tim với những hàm răng nhe ra gầm gừ như chực xổ tới để nuốt chửng cô. Hóa ra đàn chó của Y Moan cũng đã phát hiện ra cái vẻ đẹp đầy quyền năng của H’ Nhiêu và đã bị chinh phục chăng? Y Moan nhìn thái độ của đàn chó rồi nhìn H’ Nhiêu, nói: - H’ Nhiêu ơi! Bọn chúng cũng thích em đó nữa thấy không? Và anh cũng rất thích khi em thoải mái xuất hiên ở ngoài này đó! H’ Nhiêu lặng thinh. - Chắc là em dễ chịu hơn và khỏi mặc cảm khi mang mặt nạ để nói chuyện với anh phải không? - Tui xấu xí thì mặc cảm là đúng rồi chớ! - Anh biết em không xấu đâu mà. Chỉ một thời gian thôi đó! Khi nào xinh đẹp trở lại thì H’ Nhiếu cưới Y’ Moan làm chồng nghe! - Tui không bao giờ được trở lại như xưa nữa đâu. Anh đừng hy vọng nữa. Hãy trả tui lại cho cái rừng buôn Lung kia. Cứ để cho tui là con ma H’ Nhiêu. Tui không muốn anh cứu tui đâu! - Anh đã làm tất cả là vì H’ Nhiêu đó mà! H’ Nhiêu cười khỉnh một cái rồi lặng thinh. Y Moan nói tiếp: - Theo luật tục thì H’ Nhiêu là vợ của Y Moan rồi đó. Nhưng vì anh muốn cái bụng của H’ Nhiêu phải thật sự yêu anh nên anh mới để từ từ đó chớ! Nghe Y Moan viện vào luật tục để ép buộc mình, H’ Nhiêu bực bội nói: - Được rồi, cứ để từ từ khi nào cái bụng tui thích anh thì tui sẽ cưới anh làm chồng. H’ Nhiêu nói như thế là vì cô nghĩ cô sẽ không bao giờ yêu Y Moan cả. Nhưng Y Moan lại tin chắc rằng một thời gian sau này H’ Nhiêu sẽ yêu hắn, tuy hắn cũng biết câu nói của H’ Nhiêu có vẻ thách đố, mỉa mai. - Hứa rồi đó nghe! - Còn bây giờ thì anh hãy trả tui về khu rừng buôn Lung. -- Cứ ở đây với Y Moan chớ! Y Moan đã hứa rồi đó. Y Moan sẽ không làm gì để em hoảng sợ cho đến khi em yêu anh đó mà. Em không thể ở trong rừng được nữa đâu. Người ta đang săn bắt tiêu diệt em đó! H ‘ Nhiêu thấy Y Moan nói đúng. Bây giờ mà cô lây lất trong rừng thì sẽ biết bao nhiêu điều gian nan, trắc trở xảy ra cho mình. Liệu cô có được tồn tại trên trần gian này để gặp Duy nữa không. Còn nếu cô không trở lại với khu rừng thì làm sao mà gặp Duy được. Nghĩ đến đây, H’ Nhiêu thở dài. - Giàng ơi, đừng có thở ra thở vô nữa mà! Y Moan đã thề, đã hứa với H’ Nhiêu rồi thì Y Moan phải giữ lời đó chơ! Y Moan chỉ mong được ở với nhau trong cùng một ngôi nhà, được gặp H’ Nhiêu để nói chuyện với H’ Nhiêu thôi. Còn H’ Nhiêu chưa muốn cưới Y Moan làm chồng cũng được mà! H’ Nhiêu nghĩ trong hoàn cảnh bế tắc này thì khó mà theo ý mình được. Dù cô có muốn thoát khỏi Y Moan, thoát khỏi ngôi nhà này cũng đâu có dễ dàng. Tốt hơn hết là nên để cho Y Moan yên chí với ý muốn, với kế hoạch của hắn thì may ra trong thời gian này cô có thể được yên thân hơn. - Được, anh đã hứa như vậy thì tui đồng ý! Ở lại trong ngôi nhà của anh rể cũng được chớ có sao đâu. Cũng là người trong nhà, cũng là anh em trong nhà đó mà! - Ừ chớ! – Y Moan vui mừng – Phải như vậy mới đúng đó! Nhìn cái vẻ mặt hớn hở, ranh mãnh của Y Moan, H’ Nhiêu thầm nghĩ Y Moan rõ ràng là đang có một mưu đồ gì mà cô chưa biết. Có thể trước mắt là hắn đang dùng thời gian để chiếm tình cảm của cô và hy vọng cô xiêu lòng. Cô nghĩ, nếu mà Y Moan lơi lỏng trong việc canh chừng cô, thì cô sẽ tìm về nơi ngôi làng của ông bà ngoại Duy để tìm Duy. Y Moan đang muốn nói chuyện với H’ Nhiêu nữa nhưng cô đã đi nhanh ra sau ngôi nhà. Thật lạ lùng, đàn chó của Y Moan cũng lẽo đẽo theo H’ Nhiêu như muốn bảo vệ cho cô. Trước khi chạy lên gác, H’ Nhiêu tìm gặp bà H’ Lên. - Dì giúp con đừng tiết lộ điều gì cho Y Moan nghe! – H’ Nhiêu nói nhỏ vào tai H’ Lên – Cứ để cho Y Moan nghĩ là con xấu xa đó nghe dì! H’ Lên nhìn thấy ánh mắt hiền lành và van nài của H’ Nhiêu thì nghĩ rằng những gì mà cô yêu cầu chắc là bảo đảm sự bình yên cho cô nên H’ Lên gật đầu. Thật ra, thì H’ lên đã nhận thấy có một sự uẩn khúc gì đây giữa H’ Nhiêu và Y Moan từ lâu rồi mà bà chưa hiểu thôi. Và đâu phải chỉ có chuyện của H’ Nhiêu thôi, ở trong ngôi nhà này có nhiều điều rất khó hiểu nhưng những người giúp việc trong nhà như bà không được Y Moan cho phép hỏi. Chẳng hạn như đây là một khu vực có điện nhưng sao ngôi nhà lại không sử dụng được? Tại sao không ai được bén mảng lên hai căn phòng phía trước? Tại sao Y Moan lúc nào cũng lặng lẽ rảo bước về nhà lúc nửa đêm như lo sợ một điều gì? Có tiếng Y Moan gọi H’ Lên ngoài sân. H’ Lên đi ra và Y Moan nói: - Tui có việc phải đi Sài Gòn, dì với Ó Đen thu dọn những thứ vật dụng phía sau nhà để khi tui về thì sẽ có một nhóm thợ đến xây thêm một căn nhà ở đó nghe. H’ lên gật đầu. Y Moan lại dặn một câu mà khi hắn mở lời thì H’ lên đã hiểu. Bởi bà đã nghe Y Moan dặn dò không biết bao nhiêu lần rồi: - Ở trong nhà này thì có những điều không nên hỏi ai và có những điều không nên nói lại cho ai đó nghe. Đừng nói nhiều thì tốt hơn đó. Câm điếc như Ó Đen vậy mà tốt hơn đó! Bà H’ lên gật đầu và thầm nghĩ: Ó Đen câm điếc thì hay hơn đối với Y Moan, còn bà không câm điếc mà ở trong ngôi nhà ma này thì cũng không khác gì câm điếc. Tại nhà hàng Thắng lợi ở Sài Gòn, Y Moan, Mã Liên Huy, Hứa Văn Hoa cụng ly chúc mừng thành công việc kí kết đầu tư khu cao ốc văn phòng cho thuê ở quận 7 và việc chuyển tiền của Mã Liên Huy từ Hong Kong về cho Y Moan mau chóng hoàn thành. Y Moan rất vui và nghĩ sẽ đặt một văn phòng làm việc tại Sài Gòn để giao dịch kinh doanh rồi đưa H’ Nhiêu về đây ở. Hắn chắc chắn sự giàu có của hắn sẽ làm cho H’ Nhiêu cảm phục mà yêu hắn; Và bên cạnh một người vợ quí phái, một phụ nữ cuốn hút được người khác như thế thì chắn chắc công việc kinh doanh của hắn sẽ thuận lợi, sẽ dành được nhiều hợp đồng béo bở. Nhưng Y‘ Moan chợt phân vân khi nghĩ hiện tại H’ Nhiêu đang mang một gương mặt ai thấy cũng phải sợ mà không biết mai mốt có biến trở lại như trước đây không. - Sao họ lâu thế? – Mã Liên Huy nhìn ra cửa và nói Nhưng họ không phải chờ lâu vì ngoài cửa đã có hai người đàn ông bước vào khiến họ reo lên. Một người được giới thiệu phó tổng giám đốc ngân hàng tên Hà Thanh, người có công trong việc chuyển tiền từ tài khoản của Mã Liên Huy sang tài khoản của Y Moan. Còn người kia là ông An, bố của Loan. Y Moan biết ông Hà Thanh sẽ giúp mình được nhiều việc trong chuyện tiền bạc nên nhờ Mã Liên Huy mời ông đến để kết thân với ông. Còn ông An là Hứa Văn Hòa mời đến để giới thiệu cho Y Moan với hy vọng sẽ có những hợp tác trong vấn đề kinh doanh. - Rất hân hạnh được quen với anh Y Moan đây! – Ông An bắt tay Y Moan – Chúng tôi đã nghe ông Hứa Văn Hoa đây giới thiệu về anh. Cá nhân tôi rất ngưỡng mộ cung cách làm ăn táo bạo của anh và rất muốn hợp tác. - Như tôi đã nói với anh – Hứa Văn Hòa nói với Y Moan – Anh An đây là quan chức cấp quận, cấp thành phố. Hiện có nhiều bất động sản cho thuê. Tôi chuyển cà phê và gỗ quý mua từ anh ra nước ngoài cũng nhờ anh An lo cho đấy. Hà Thanh nâng ly rượu mạnh lên và nói: - Cùng chung chiếu với Ông Mã Liên Huy và ông Hứa Văn Hoa thì anh Y Moan đây cũng thuộc hàng đại gia rồi chứ còn gì nữa. Thôi, chúng ta cụng ly chúc mừng sự hợp tác này. Hà Thanh uống cạn rồi đặt ly xuống bàn kêu một cái cạch và nói đầy vẻ tự cao: - Làm ăn gì thì cũng phải cần tiền, mà muốn có tiền thì phải qua tui! - Đúng đúng! – Mã Liên Huy nói – Phải cần đến anh chứ! Hà Thanh vỗ vai Y Moan nói: - Càng đầu tư thì càng cần thêm nhiều tiền, mà muốn có nhiều tiền thì phải vay đúng không? Cho dù vốn của anh có nhiều đến đâu cũng không bằng vốn của ngân hàng, của nhà nước đúng không? Vốn tự có của chủ đầu tư chỉ cần khoảng 20 % đến 30 % để thực hiện các vấn đề về thủ tục cấp phép, giải phóng mặt bằng. Lúc đó, hãy nhớ đến tôi nha! Tỷ lệ phần trăm cho tôi là không thể tránh khỏi rồi. Mọi người cười òa đồng thuận với ý kiến của Hà Thanh. Ai cũng muốn kết thân với Y Moan theo một ý đồ riêng. Nhưng chung quy lại thì ai cũng chắc rằng: Nếu làm ăn với Y Moan, họ sẽ đạt được điều họ mong muốn rất dễ dàng. Riêng ông An thì lại càng muốn hơn thế khi ông nhìn thấy Y Moan có phong độ khỏe khoắn, trẻ trung mà đã được ngang hàng với các đại gia trong kinh doanh thương trường rồi. Thế là ông quan tâm về cuộc sống riêng tư của Y Moan và vui mừng khi biết Y Moan hiện tại đang sống độc thân. Ông ước ao Y Moan mà thích con gái ông là ông gả liền. Trước đây, Loan đã làm cho vợ chồng ông lo lắng, nhưng khi ông buộc Loan phải đi phá thai bởi không muốn gả Loan cho Duy nữa thì Loan đành phải thú nhận chỉ vì muốn lấy Duy mà nói dối như thế thôi. Thế nhưng từ đó, ông luôn lo sợ chuyện Loan có thai với Duy sẽ xảy ra thật. Rồi ông luôn để mắt xem có ai xứng tầm mà gả Loan yên bề gia thất cho rồi. - Tôi nghe Y Moan đang tìm một nơi để đặt văn phòng? – Ông An nói. - Đúng đó! – Y Moan nói - Tôi có thể giúp anh. – Ông An nói – Nhà tôi là hợp lý nhất, nằm ở mặt tiền, con đường lớn ở quận trung tâm thành phố. - Ôi, giàng ơi, sướng quá! - Y Moan reo lên – Giá cả cho thuê có nhiều không chớ! - Hữu nghị thôi – Ông An nói – Tôi giúp anh mà. Chúng tôi sẽ ở tầng trên, tầng trệt giao toàn quyền cho anh. - Lo gì chớ! – Hứa Văn Hòa nói, cười – Ông An đây được cấp nhiều nhà lắm đó, tuy chính sách thì chỉ được một thôi! - Không nhiều gì! – Ông An khoe – Tôi được cấp một, còn vợ tôi, trước đây tuy là cán bộ nhỏ thôi, nhưng nhờ là cháu chắt của các cụ tai to mặt lớn trên và một phần cũng là nhờ chạy chọt giấy tờ, nên được cấp cho một nhà nữa. Cũng nhờ ơn trên giúp đỡ thế, nên nhà nào cũng mặt tiền cả. Và cũng nhờ sinh lợi từ những ngôi nhà mặt tiền này, mà tôi mua thêm được nhiều ngôi nhà mặt tiền khác nữa đó chớ! Tối hôm đó, ông An mời Y Moan về nhà ở lại và luôn tiện để cho Y Moan xem có thích cái vị trí mặt tiền nhà ông không. Nhưng cái chủ đích của ông An là để cho Y Moan thấy mặt con gái mình. Đúng là Y Moan sững sốt trước vẻ đẹp kiểu cách tân thời, trẻ trung của Loan. Cứ nhìn đôi vai trần trắng nõn trong chiếc váy ngắn ngủn rộng cổ, hở nách màu đỏ và cặp đùi thon thả, mịn màng của Loan thì đã thấy cám dỗ rồi. Ông bà An rất tinh ý khi thấy ánh mắt khao khát và lén lút của Y Moan đối với con gái mình nên đã viện cớ đi ngủ trước. Y Moan cũng biết được ông bà An muốn cho con gái tiếp chuyện mình. Sự bật đèn xanh của ông bà An đã ngầm cho Y Moan và Loan hiểu rằng cả hai được phép thoải mái quan hệ tình cảm. Loan từ khi bị cha mẹ cấm không cho gặp Duy nữa nhưng cũng tìm đủ mọi cách để liên lạc với Duy. Còn Duy thì cứ tìm cách lãng tránh khi biết chuyện có thai chỉ là nói dối bốc đồng để ông bà An chịu cho cô lấy Duy mà thôi. Nhưng những cảm giác hưng phấn tột cùng trong lần ân ái với Duy cứ âm ỉ mãi trong cô khiến cô luôn khao khát dục vọng. Bây giờ, gặp Y Moan, nhìn dáng vẻ mạnh mẽ, ánh mắt cháy bỏng và nét mặt phong sương ấy khiến cho cô cũng thấy thích. Tuy cô không cảm thấy quyến luyến như đã từng cảm thấy với Duy, nhưng về khía cạnh cảm quan thì Y Moan cũng đã tạo cho cô một sự hứng thú. - Anh có muốn nói chuyện với em suốt đêm nay không? - Muốn lắm chớ! - Lúc nãy ba nói với em là anh giàu lắm và có tài kinh doanh lắm. Nhưng quan trọng hơn là anh đang sống độc thân phải không? - Đúng đó chớ! - Vậy hiện tại anh đã có người yêu chưa? Y Moan nghĩ đến H’ Nhiêu rồi nói: - Anh yêu một con gái ở buôn làng anh, nhưng con gái đó không thích anh đâu! - Cô ấy là người dân tộc như anh à? Y Moan gật đầu và liếc nhìn Loan một cái rồi thầm nghĩ: Nếu so với Loan thì H’ Nhiêu ẩn chứa một điều gì đó cuốn hút tâm hồn hắn khiến hắn lúc nào cũng nghĩ đến cô ta. Cái vẻ đẹp dịu dàng thanh thoát của H’ Nhiêu khiến cho lòng dạ hắn trở nên mềm mại, dễ chịu và thanh thản lạ thường. Thấy Y Moan im lặng nghĩ ngợi, Loan bật cười: - Anh đang so sánh em với cô gái ấy đó à? Sao? Cô ấy thật thà nhưng quê mùa phải không? Còn anh thấy em thế nào? Loan hỏi thế thôi chứ cô biết chắc chắn một cô gái người dân tộc Tây Nguyên ở trong buôn làng thì không thể nào hơn cô được về cả nhan sắc, vật chất lẫn sự văn minh tiến bộ. - Em thì đẹp lắm chơ! Loan nhún vai đầy vẻ tự tin rồi đứng dậy đi lấy chai rượu van và hai cái ly đến. Cô rót rượu vào hai ly rồi đưa cho Y Moan một ly, nói: - Chúc mừng hai đứa mình thích nhau nha! Y Moan cười, gật đầu rồi cụng ly với Loan. Loan nốc cạn ly rồi rót thêm một ly khác mà trong lòng thì chợt nghĩ đến Duy. - Em hỏi thật anh nha! Ngay từ lúc đầu mới nhìn thấy em, anh có thích em không? - Thích chớ! - Thế mà có người vẫn hờ hững với em đấy! Loan nói câu này là ám chỉ đến Duy, nhưng Y Moan thì cứ tưởng là Loan đang nói đến mình. Y Moan chưa biết phải nói gì thì đã thấy Loan sà đến ngã đầu, áp ngực vào mình. Y Moan không thể kiềm chế được khi toàn bộ cơ thể mềm mại, tươi mát của Loan đang cuồn cuộn sóng trong lòng mình. Thế là Y Moan đưa Loan về phòng mình và một cuộc ân ái xảy ra cho đến khi cả hai không thể cố gắng thêm được nữa. Khi cả hai dường như đã không còn ham muốn khoái cảm xác thịt nữa thì cả hai cứ nằm bên nhau như thế nhưng không nói một lời nào. Bởi cả hai chẳng thấy trọn vẹn tình cảm với chuyện ân ái vừa mới xảy ra. Điều mà cả hai mong ước bấy lâu nay là được chung chăn với người mình yêu thì lại quá khó khăn. Trong lúc, cuộc giao hoan chẳng ai mong đợi thì lại bất ngờ đến một cách dễ dàng. Loan thì ngay khi đang ân ái đã nhớ đến nét mặt khoái cảm của Duy lúc Duy làm tình với cô. Còn Y Moan thì sau khi đã thỏa mãn lại đâm ra ê chề cái thân hình lỏa thể nằm bên cạnh mình. Hắn thấy loan chẳng có gì để cho hắn ham muốn chinh phục cả. Hắn ước gì H’ Nhiêu mà dễ dãi như Loan thì hắn hạnh phúc biết chừng nào. Bao nhiêu năm nay, Y Moan ao ước chỉ cần nắm tay H’ Nhiêu để ngỏ lời yêu thương mà H’ Nhiêu chẳng phản ứng gì thì đó là một điều hạnh phúc nhất đời hắn rồi. Thế mà đâu có dễ dàng gì, H’ Nhiêu luôn tránh mặt hắn. Biết H’ Nhiêu thường xuất hiện ban đêm, nhất là những đêm trăng. Thế mà khi Y Moan canh chừng để chạm mặt với H’ Nhiêu thì y như rằng cô ta đã biết trước ý đồ cùa Y Moan rồi. - Nếu ba em hỏi có đồng ý cưới em không thì anh có chịu? - Ba em không có hỏi thế đâu mà! - Ổng sẽ hỏi thế đấy, em biết tính ba má em mà. Y Moan lặng thinh. Hắn biết thân thế sự nghiệp lẫn cả tài sản của ông An là rất có lợi cho công việc kinh doanh của hắn. Trong lúc hắn đang cần tìm một điểm tựa, một cơ sở, một thế đứng vững chắc ở thành phố này thì kết hợp được với ông An không khác gì như diều gặp gió. Y Moan gần như đã hoàn tất việc mở văn phòng giao dịch tại ngôi nhà mặt tiền của ông An với đầy đủ bộ sậu nhân viên; Ký kết đầu tư một cao ốc văn phòng cho thuê, siêu thị và dịch vụ tại quận 7, TP. Hồ Chí Minh và ký một hợp đồng xuất khẩu cà phê với số lượng lớn với Hứa Văn Hòa. Đồng thời thỏa thuận nhận vốn đầu tư của Mã Liên Huy bằng hình thức quy đổi ra hàng hóa nhập khẩu máy móc, linh kiện điện tử, vải vóc…Tất cả những giao dịch kinh doanh của Y Moan mau mắn và thành công là nhờ vào sự giúp sức của ông An và ông Hà Thanh. Vào ngày khai trương văn phòng giao dịch, Y Moan lại quen biết thêm Vũ Giang, giám đốc công ty SXKD- TM và dịch vụ Đông Á qua sự giới thiệu quen biết với ông Hà Thanh. Vũ Giang là cháu của ông Hà thanh và đồng thời là cháu của một vị thứ trường. Vũ Giang thấy Y Moan quen biết làm ăn với những quan chức lớn, những tay tỉ phú giàu có thì lấy làm kiêng nể và rất hãnh diện được kết thân với Y Moan. Trong lúc đó, qua gợi ý của ông Hà Thanh, Y Moan thấy có lý khi mua cổ phần của công ty Giang để tham gia trong hội đồng quản trị và dần dần thâu tóm hết cổ phiếu để sở hữu cái công ty này. - Biết thế rồi nhưng đâu có dễ phải không? – Y Moan nói - Không khó đâu! – Giang nói – Công ty tôi đang chuyển qua công ty cổ phần và nó đang sở hữu nhiều bất động sản đẻ ra vàng nhưng nhà nước định giá rẻ rề. Công ty đang làm ăn bết bác nên cổ phiếu cũng khó hấp dẫn với người ngoài cuộc. Công nhân thì nghèo rớt mồng tơi lấy tiền đâu mua cổ phần. Quỹ công ty thì có đâu để hỗ trợ cho họ. Công nhân nào vay tiền mua được số cổ phiếu ưu đãi thì kẹt trả nợ vay rồi cũng bán non thôi. Chỉ có ban giám đốc của chúng tôi thì may ra… - Nhưng ban gám đốc chưa xoay xở được tiền phải không? – Hà Thanh nốc cạn một ly bia, chếnh choáng nói – Mà nếu không có nhiều tiền để sở hữu nhiều cổ phiếu thì cái ghế lung lay phải không? - Cũng có chứ, nhưng chưa đủ vững chắc chân ghế! – Vũ Giang cười nói. Từ ngày mà Vũ Giang phù phép cái dây chuyền làm ra dù che nắng mưa của thằng Nhật đầu tư cho công ty Đông Á để làm gia công hàng hoá cho nó. Nhưng hên cho ông là công ty của nó bên Nhật bị phá sản và ở tù, thế là nó bỏ luôn. Ông, phó giám đốc kỹ thuật, kế toán và thủ quỹ gồm có bốn người đã phù phép cho nó thành tài sản cố định do công ty ông chi tiền nhà nước ra mua. Thế là mỗi người có 500 triệu. Chỉ một chiêu như thế là ông sở hữu được 1 phần 40 của vốn điều lệ, vốn của tổng giá trị cổ phiếu mà nhà nước đã định giá cho công ty Đông Á. - Nhưng các anh vẫn lãnh đạo chứ! – Ông An nói - Còn ai trồng khoai đất này? – Vũ Giang nói – Bây giờ mới cho bán cổ phần nội bộ thôi, chưa cho phát hành cổ phiếu ra công chúng và chắc chắn chẳng có công nhân nào mua hơn bọn tôi. Chỉ có điều bốn người đều ngang cơ nhau. May lắm là tôi được nhà nước cho đứng tên sở hữu mấy chục phần trăm cổ phần nhà nước thì còn cái chức chủ tịch HDQT. Nhưng cũng phiêu lắm, rớt đài không biết khi nào. - Yên chí đi chớ! – Y Moan nói – Tui sẽ đưa tiền gấp nhiều lần cho anh đó. Và anh tìm cách mua hết cổ phiếu của công nhân thì mới nhiều hơn người ta. Tăng tiền chênh lệch nhiều hơn với giá cổ phiếu được nhà nước cho mua ưu đãi của họ thì họ bán thôi. - Nhà nước định giá quá rẻ dại gì không mua. Bốn, năm cái mặt bằng nhà xưởng mặt tiền trung tâm thành phố, mỗi cái rộng trên cả ngàn mét vuông. – Ông Hà Thanh chếnh choáng vỗ vai Giang nói tiếp – Mày sẽ từ tay không mà tự nhiên có tài sản kếch sù đấy. Tao nghĩ sau này nhà nước mà cho chuyển cái công ty này thành công ty một thành viên, một công ty trách nhiệm hữu hạn thì chắc là thành công ty của mày luôn quá! Cả ông An, Hà Thanh, Hứa văn Hoa và Mã Liên Huy đều vỗ tay chúc Vũ Giang may mắn. Vũ Giang cười gượng, bởi ông nghĩ chú mình biết rất rõ về cái quá khứ của mình lẫn cả cái công ty mà mình đang làm giám đốc. Trước năm 1982, từ những xưởng sản xuất cao su, nhựa, đồ gia dụng của mấy ông tư sản, qua chính sách cải tạo công tư thương, sát nhập lại thành công ty quốc doanh này, Ông là cán bộ của sở Công Nghiệp nên được điều về làm phó giám đốc, bởi nhà nước có chính sách chuyển qua công ty hợp doanh để cho một tay tư sản bỏ vốn ra phát triển sản xuất nên tay này làm giám đốc. Khi tay này xây dựng cơ đồ rộng lớn rồi thì nhà nước phát hiện ra ông ta làm ăn gian dối nên bắt bỏ tù. Lẽ tất nhiên, ông lên làm giám đốc và đồng thời công ty cũng được quyết định trở lại là công ty quốc doanh. Đời ông may mắn theo các chính sách nhà nước, cộng thêm với tài lương lẹo, phết phẩy của ông nữa nên từ một cán bộ với hai bàn tay trắng, ông nay đã có nhà cao cửa rộng mấy cái và một cơ sở sản xuất riêng. Bây giờ chuyển qua công ty cổ phần, mà nghe nói tương lai chắc nhà nước sẽ có chính sách chuyển qua công ty một thành viên khiến ông ham muốn cái công ty này thành sở hữu của ông quá. Y Moan liếc dè chừng Vũ Giang một cái. Hắn nghĩ mặc dù đưa tiền cho ông này nhằm để chiếm thị phần của công ty ông ta với mục đích riêng sau này của mình, nhưng câu nói của ông Hà Thanh thì mình cũng nên cảnh giác. Mã Liên Huy bắt gặp anh mắt dè chừng của Y Moan liền nháy Y Moan ra sau phòng vệ sinh để nói chuyện. - Y Moan yên chí đầu tư cho Vũ Giang đi. Tui sẽ chuyển tiền thêm cho anh! - Tui đang lo chuyện khác đó chơ! - Sợ hắn lật lọng? Tôi có cách khác để buộc hắn không được làm như thế! Yên chí đi, có gan làm giàu mà! Trước khi trở lại bàn tiệc, Mã Liên Huy nhắc nhở với Y Moan: - Anh đã định giá cho cái nồi đồng là bao nhiêu chưa? Y Moan lấm lét nhìn quanh rồi xuống giọng nhỏ hơn cả giọng của Mã Liên Huy: - Chưa, nhưng chắc chắn số tiền của ông cho tui vay là chưa ăn thua đâu mà! Nghe Mã Liên Huy nhắc đến cái nồi đồng, Y Moan chợt không yên tâm. Hắn nghĩ chắc ngày mai phải bay lên Buôn Ma Thuột, xây gấp cái ngôi nhà có tầng hầm bí mật dưới lòng đất để giấu cái nồi đồng như hắn đã dự trù trước đây.