Thiếu tá nhận được những tin tức đầu tiên lúc gần mười hai giờ, khi anh sắp sửa bưng tách cà phê lên nhấm nháp… - Cho xin một tách nữa nhé – Vưđ-ma nói với cô thư ký, khi thấy viên thiếu úy đi vào. Ghéc-xơn gieo người xuống ghế. - Đội gác đêm có cung cấp được gì không. Cậu báo cáo miệng cũng được, mình chẳng có thì giờ để đọc biên bản đâu. - Theo tin tức đã thu thập được, và được kiểm tra cẩn thận, thì người gác kho, trong đêm vừa qua, đã năm lần đi tuần đằng sau tòa nhà phòng hành chính. Những lần đi tuần đó đều cách quãng nhau đúng một tiếng đồng hồ. Trong điều kiện đó, rõ ràng rằng bọn trộm đã có thừa thời gian để vượt qua cửa sổ. Chắc hẳn một đứa phải ở lại bên ngoài. Nhiệm vụ của hắn chung quy chỉ là: kê thang vào và cất thang đi, luôn tiện canh chừng cả đội gác đêm. - Bọn này vậy là nắm rất vững giờ giấc và cách thức đi tuần của anh em bảo vệ. Lại một chứng cớ nữa cho bọn chúng có tay trong tại đây. Còn tình hình ở cổgn chính thế nào? - Suốt đêm không hề thấy một ai qua lại trên con đường từ cổng chính dẫn đến phòng tài vụ. - Nếu thế thì bọn chúng làm cách nào để đột nhập vào nhà máy vá tẩu tán tiền bạc đi, trong khi các báo cáo đều cho hay là không hề phát hiện được một dấu vết nào về toàn bộ quá trình lấy trộm số tiền? - Điều đó thì tôi không biết. Phải tìm hiểu kỹ lại xem sao. - Thế thì bắt tay ngay vào việc đi thôi. À, còn về Ur-ba-ny-ac, có gì thú vị không hả? - Có đấy, nhưng theo tôi chỉ những ai thật tài giỏi kia mới làm nổi… - Này, thôi được rồi đấy, kẻo không tôi lại bảo cất tách cà phê đi bây giờ. Thế nào, anh chàng này ra sao? - Dân mê đánh cá ngựa, ai cũng nhẵn mặt hắn ta. Với lại, cũng là tay rất hám gái. Chuyện ngựa nghẽo, hắn may rủi thế nào tôi không biết, chứ khoản gái gúng thì xem ra chẳng phải lúc nào cũng trôi chảy. Mới đây, hắn vừa bị phỗng tay trên mất một ả tình nhân. Thủ phạm lại là một cậu oắt con nào đó, nổi tiếng trong bọn chúng với biệt hiệu là Táo Xanh – gã này khá bảnh trai, để ria mép, nhưng lại đã từng ngồi tù ba năm vì tội ăn trộm và bẻ khóa. Vưđ-ma huýt sáo khe khẽ, nhưng viên thiếu úy vẫn làm thinh, chẳng nói gì. - À, còn một chi tiết này nữa. – Ghéc-xơn cười khẩy, cái mũi lốm đốm tàn nhang hơi nhíu lại, - Ả nhân tình ấy thì nổi danh với biệt hiệu là An-ca Trắng, còn họ tên thật lại là El-mer. Vưđ-ma ngả người sâu vào ghế bành, lặng thinh đến cả phút đồng hồ, nhìn chằm chằm vào mặt của viên thiếu úy, vì anh biết rõ mười mươi nụ cười ấy muốn ngụ ý gì. Mãi, mới lên tiếng: - Cậu khoái chí vì đã làm cho “sếp” phải sửng sốt chứ gì, hả anh chàng xỏ lá? Nhưng sao lại gọi là An-ca Trắng nhỉ? Tên thật là Y-a-ni- na kia mà. Hay đây chỉ là sự trùng hợp khớp tình cờ? - Tôi đã có ngẫm nghĩ ít nhiều về chuyện đó. Y-a-ni-na – đó chính là Y-an-ca, nhưng về sau lại đọc trại đi thành An-ca. - Hừm… Để xem lại đã. Vấn đề này đích thân tôi sẽ tự tìm hiểu lấy. Này, họ tên thật của cái gã Táo Xanh ấy là gì, nhà cửa nó ở đâu? - Vich-to Y-a-khma… - và Ghéc-xơn trao ngay cho thiếu tá địa chỉ của hắn. Phần 6 Ngôi nhà đã cũ kỹ lắm rồi, chiếc sân lại lầy lội và lổng chổng không biết bao nhiêu là đồ đạc. Vưđ-ma tìm thấy cái biển gỗ ghi số phòng và lần theo những bậc gỗ ọp ẹp, leo lên tầng bốn. Vừa đi, anh vừa cố nhịn thở, để khỏi phải ngửi thấy mùi xà phòng và mùi cải bắp ủng lờm lợm trên cầu thang. Cửa phòng nào cũng hướng ra hành lang. Vưđ-ma tìm được số phòng và bấm chuông. Một hồi chuông dài vang lên sau cửa. Anh chờ, nhưng chẳng thấy ai ra mở. Anh bấm thêm lần nữa, và cứ để nguyên tay trên cái núm trắng một lúc khá lâu. Vẫn không có người ra. Thiếu tá rủa thầm một câu, và đang tính xem nên chọn lúc nào đây để ghé đến lần nữa, mới hy vọng gặp được chủ nhà. Anh bỏ tay xuống, toan quay đi, thì vô tình chạm phải quả đấm, và hơi lấy làm lạ: cánh cửa từ từ mở ra. Trước mắt anh là một căn phòng ngoài hẹp và tối. Nhờ ánh sáng ngoài hành lang hắt vào, Vưđ-ma tìm ngay được công tắc đèn. Anh khép cửa lại, rồi đi sâu vào trong. Ngoài đường đã nhập nhoạng tối, nên phòng trong cũng chẳng sáng hơn gì. Anh chỉ nhận ra cái xác nằm sóng sượt dưới sàn nhà, sau khi đã bật công tắc điện. Căn phòng bày biện rất đơn sơ. Ở một góc, kê một chiếc đi văng. Cạnh đó là một chiếc bàn con con đã cũ, một tủ treo áo và một tủ buýt phê, cửa lắp kính, trên đặt một chiếc máy thu thanh nhỏ. Còn chính giữa phòng chơ chổng một chiếc bàn tròn và bốn cái ghế dựa. Một người đàn ông nằm sấp dưới sàn, cạnh chiếc bàn tròn, giữa một vũng máu. Vưđ-ma lật nghiêng nạn nhân sang một bên để nhìn cho rõ mặt, khuôn mặt tròn quay, cặp môi khá dày, môi trên điểm một hàng ria mép mảnh, đen sì. Theo nhân dạng mà Ghéc-xơn đã cung cấp thì đây chính là chủ nhà – Vich-to Y-a-khma, biệt hiệu là Táo Xanh. Vưđ-ma lật cái xác trở về tư thế cũ, rồi chăm chú quan sát căn phòng. Không hề có một dấu vết nào cho thấy nạn nhân đã chống cự. Thực tình, cũng có một cánh cửa tủ buýt phê khép chưa chặt và mấy cái ngăn kéo ở đó chưa đóng kỹ. Cái gạt tàn đặt trên chiếc bàn kê cạnh đi văng không có lấy một mẩu tàn thuốc. Nhưng chiếc khung ảnh trên bàn trên bàn viết lại trống hoác. Tấm ảnh lồng bên trong đã bị gỡ đi, mà làm rất vội vã, bên dưới tấm kính vẫn còn sót lại một góc. Vưđ-ma tắt đèn và chạy đi tìm điện thoại.