Dịch giả: Trúc Đào
Hồi 05
Đại Uyển

Những cành cây khô cháy hết khá mau, ngọn lửa càng lúc càng nhỏ lại. Mã Như Long cố hết sức tự trấn tĩnh mình, nhưng tâm của y chưa yên, thân thể mỗi lúc một lạnh thêm, cả người như sắp đông cứng lại. Lửa sắp tàn, nhưng huyệt đạo bị điểm trúng không biết đến lúc nào mới có thể giải khai.
Lúc này chưa đến lúc lạnh nhất trong đêm, nhưng cứ tiếp tục chịu rét như vậy, không chừng có thể chết cóng tại đây. Mã Như Long chưa từng nghĩ đến điểm này. Một người như Mã Như Long, lại có thể bị chết cóng vì lạnh, thật khó tin. Nhưng chuyện đời là như thế, chẳng ai đoán biết được sẽ xảy ra chuyện gì trong tương lai. Tạo hóa trêu người, không ai dự đoán được vận mệnh của mình.
Mã Như Long thở dài trong bụng, bỗng cảm thấy mình cũng chẳng có gì đáng kiêu ngạo.
Đúng lúc ấy, cô gái kia đột nhiên thò đầu ra khỏi tấm áo lông chồn. Khí huyết của Mã Như Long vẫn chưa thông, nhưng huyệt đạo của cô gái đã khai thông trước. Cô dương đôi mắt nhỏ như mắt chuột nhìn qua nhìn lại chung quanh hết một lúc, mới thở ra một hơi dài, nói:
- Chẳng ngờ lão mập kia lại đi rồi, chẳng ngờ ngươi vẫn còn sống.
Điều này quả là bất ngờ! Không ai tưởng tượng được Bành Thiên Bá lại tha cho Mã Như Long, bỏ chạy đi mất như là một con thỏ trúng tên mà chạy thoát được.
Cô gái đứng dậy, mình choàng chiếc áo lông chồn của Mã Như Long, cười nói:
- Áo lông này thật tốt, vừa nhẹ vừa êm lại ấm áp, ta mặc vào cũng rất vừa.
Mã Như Long vẫn còn nói chuyện được, nên y không dằn được lên tiếng:
- Nhưng rất tiếc chiếc áo đó hình như là của ta.
Cô gái lắc đầu:
- Áo này không phải của ngươi, bây giờ không phải của ngươi nữa.
- Tại sao?
- Tại vì ngươi đã đem chiếc áo này tặng cho lão mập, lúc nãy lão mập lại tặng lại cho ta.
Cô cười thích thú:
- Cho nên bây giờ chiếc áo này đã là của ta.
Mã Như Long không tranh cãi, y vốn không phải người hẹp hòi, nên không chấp nhất chuyện này. Nhưng lúc này y tình thật quá lạnh, nên không chịu được phải hỏi cô gái:
- Cô có thể nào khêu ngọn lửa cháy bùng lên chút không?
- Ta khêu lửa để làm gì? Ta đâu có lạnh.
Mã Như Long cười khổ sở:
- Cô không lạnh, nhưng ta lạnh.
- Ta không lạnh, ngươi tại sao lại cảm thấy lạnh?
Mã Như Long chưng hửng. Cô gái này thật "khéo", "khéo" đến mức làm người khác dở khóc dở cười. May mà y chưa bị cô làm tức đến vỡ bụng.
Cô gái nói tỉnh queo:
- Thanh niên phải chịu khổ chịu khó, lạnh một chút có sao đâu? Ngươi còn trẻ thế mà chịu khổ một chút cũng không xong, tương lai còn làm nên đại sự gì nữa?
Mã Như Long chỉ có nước ngậm miệng. Y cuối cùng đã nghiệm ra là nói lý với loại người như thế chẳng những hao hơi tổn sức, mà còn là một việc dại không thể tưởng. Nam nhân nào gặp phải một nữ nhân như thế, tốt hơn hết là nhắm mắt, ngậm miệng cho yên chuyện.
Cô gái kia không chỉ trích Mã Như Long nữa, cô lẩm bẩm:
- Không biết trời sắp sáng chưa, ta ra ngoài xem thử.
Vừa nói cô gái vừa bước ra ngoài, mới bước ra bỗng nhiên cô hét to, chạy trở lại, như thể bị trúng tên vào mông.
Mã Như Long chẳng muốn day vào cô gái nữa, nhưng nghĩ lại thì cô tuy đáng ghét nhưng đối với y cũng không đến nỗi tệ. Chẳng những cô nói y là một người tốt, lại cố hết sức ôm chặc Bành Thiên Bá để kêu y mau chạy đi. Một người sống trên đời phải sống mà không hổ thẹn với chính mình, phải ân oán phân minh. Bởi vậy Mã Như Long không thể không hỏi:
- Chuyện gì?
Cô gái kinh hãi nói:
- Bên.... bên ngoài có người.
Trời lạnh, đất đóng băng tuyết, nửa đêm hôm bên ngoài ngôi miếu hoang đổ nát này lại có người?
Mã Như Long hỏi dồn:
- Là ai?
- Là lão mập lúc nãy.
Mã Như Long biến sắc:
- Y chưa đi sao?
- Chưa.
Nếu không đi, tại sao không vào?
Mã Như Long nói:
- Y ở ngoài đó làm gì?
- Ai biết làm gì, lão nằm đó một mình, chừng như ngủ rồi. Người mập thường thích ngủ.
Nhưng mà dù mập cách mấy, có thích ngủ đến đâu, cũng không ai muốn ngủ trên mặt tuyết. Mã Như Long nói:
- Chắc cô nhìn lầm rồi.
- Ta chắc chắn không lầm, mắt của ta vừa đẹp, nhãn lực càng trội hơn.
Đôi mắt của cô gái thật ra nhìn không xấu, ít ra so với mắt chuột vẫn dễ nhìn hơn.
Mã Như Long lại hỏi:
- Cô ra xem lại được không?
- Sao ngươi không tự bước ra xem?
Cô gái nhìn Mã Như Long, bỗng cười nói:
- Ta hiểu rồi, ngươi chắc cũng giống như ta, bị lão mập đá một cước, cho nên bây giờ cử động không được.
Mã Như Long nín thinh. Cô gái nói tiếp:
- Thôi được, ta ra xem hộ ngươi, ngươi đối với ta cũng không tệ.
Cô gái vừa bước ra lại la lớn chạy ngược vào, xem bộ dạng còn khiếp hãi hơn lúc nãy.
Mã Như Long hỏi:
- Y không có ở ngoài nữa à?
Cô gái thở gấp nói:
- !!!1857_8.htm!!! Đã xem 597817 lần.


Nguồn: Nhạn Môn Quan
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003