Hồi 57
Trong khách sạn Quyên Nhi sai kẻ đưa tin

Người áo đen mắt nhìn Tử Hà đi vào rồi vẫn đứng nguyên trên hoa đài không nhúc nhích.
Bổng thấy thiếu phụ béo mập từ từ bước ra chấp tay nói:
- Thưa vô danh đại gia! Tử Lan bị thương rất nặng tuy đã buộc thuốc mà vẫn không chống chọi được. Có điều y vẫn giữ lời hứa đang chờ đại gia ở dưới đài. Ðại gia định xử trí cách nào xin truyền cho một tiếng.
Người áo đen xua tay đáp:
- Bảo y đi dưỡng thương đã.
Thiếu phụ tủm tỉm cười nói:
- Ðại gia thật là người đại lượng.
Rồi mụ đưa mắt nhìn xuống dưới đài lớn tiếng hô:
- Tối nay hết giờ rồi! Tối mai mời quý vị đến sớm.
Dứt lời mụ trở gót đi vào.
Người áo đen thấy tân khách dưới đài đã lục tục đứng lên, gã đột nhiên vọt mình nhảy xuống, trà trộn vào đám đông rồi mất hút.
Lôi Phi khẽ kéo Lý Hàn Thu trà trộn vào đám đông tiến về phía trước.
Hai người vừa qua cầu thì thấy một ả nữ tỳ đứng đầu cầu ra đón nghiêng mình thi lễ nói:
- Trương công tử!
Lý Hàn Thu ngẩn người ra một chút hỏi:
- Có chuyện chi vậy?
Lôi Phi nói ngay:
- Thiếu gia của tại hạ nóng tính lắm. Cô nương nói năng cẩn thận một chút.
Ả nữ tỳ này rất lanh lợi. Thị tủm tỉm cười nói:
- Tỳ nữ đâu dám vô lễ để công tử phải nổi nóng.
Lôi Phi nói:
- Cô nương có điều chi cứ nói với tại hạ, là được.
Lúc này mọi người đi ra rất đông chen vai thích cánh.
Nữ tỳ ngó làn sóng người một cái rồi nói:
- Hai vị có thể ra ngoài cho nữ tỳ thưa chuyện được không?
Lôi Phi gật đầu.
Ả nữ tỳ liền xoay mình đi trước. Thị đi chừng mười trượng thì dừng bước lại dưới khóm hoa rồi quay lại nói:
- Chủ nhân tiểu tỳ đã ước hẹn cùng hai vị cho tiểu tỳ ra đây đón mời hai vị đặng gia chủ tỏ tình địa chủ.
Lôi Phi biết rồi vẫn giả vờ hỏi:
- Gia chủ cô nương là ai?
Nữ tỳ đáp:
- Là Phương viện chúa.
- Có phải Kim Lăng đại hiệp Phương Tú không?
Nữ tỳ đáp:
- Chính là Phương viện chúa.
Y dừng lại một chút rồi tiếp:
- Phương viện chúa đã có lời ước cùng các hạ nên sai tiểu tỳ ra đây đón mời.
Lôi Phi quay lại ngó Lý Hàn Thu khẽ nói:
- Tam công tử! Kim Lăng đại hiệp là một nhân vật có danh vọng lớn trong võ lâm. Nay lão ta đã có lời mời chúng ta nên vào ra mắt.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Lôi Phi bảo ta trả vờ nóng nảy, gắt gỏng, thì chắc Trương Tam công tử là con người kiêu ngạo nóng nảy. Nhưng ta có phải là Trương Tam công tử đâu.
Lòng chàng nghĩ vậy nhưng không dám nói ra miệng. Vì e rằng mình hỏi một câu là có thể bại lộ hành tung.
Chàng liền ngửng mặt lên hững hờ đáp:
- Ðến chơi cũng được.
Lôi Phi nhìn nữ tỳ nói:
- Tam công tử ưng rồi. Phiền cô nương dẫn đường cho.
Ả nữ tỳ đã tưởng phải phí nhiều nước bọt mới mời được hai người. Không ngờ lại thành công một cách dễ dàng.
Thị hớn hở vui mừng tủm tỉm cười nói:
- Lúc gia chủ sai phái tiểu tỳ đã dặn đi dặn lại Trương Tam công tử rất nóng nảy, ăn nói phải cẩn thận lắm mới được. Nhưng tiểu tỳ xem ra công tử rất hiền hòa.
Lý Hàn Thu lại khẽ ho một tiếng khiến cho nữ tỳ lại bở vía. Thị liền câm miệng trở gót đi ngay.
Lôi Phi đi theo nữ tỳ.
Lý Hàn Thu lại theo sau Lôi Phi.
Lý Hàn Thu vẫn yên trí Lôi Phi ngấm ngầm dặn chàng cách đối phó, ngờ đâu sự tình lại ra ngoài ý nghĩ của chàng. Lôi Phi chẳng nói một câu nào.
Ba người đi qua hai cây cầu hoa, xuyên qua hai hoa trường rồi tới một con thuyền riêng biệt không liên tiếp với các hoa thuyền khác.
Kim Lăng Phương Tú đã đứng ở đầu thuyền chắp tay nói:
- Ðược đón tiếp hai vị, tại hạ rất lấy làm hân hạnh.
Lôi Phi rảo bước xuống thuyền.
Lý Hàn Thu cũng xuống theo.
Ả nữ tỳ len lén lui về Hoa trường.
Phương Tú cười nói:
- Trong thuyền đã bày sẵn trà rượu, mời hai vị vào chơi nói chuyện.
Lôi Phi thủng thẳng đáp:
- Phương viện chúa thật trịnh trọng quá.
Phương Tú nói:
- Gọi là một chút bạc tửu không đủ lễ kính khách. Có điều tiểu đệ rất tâm thành. Chúng ta hãy vào thuyền ngồi chơi.
Lúc này hãy còn nhiều nhân vật võ lâm đến tham dự hoa hội đang đứng ở hoa trường chú ý nhìn bọn này.
Lôi Phi quay lại nói:
- Xin Tam công tử vào cho.
Lý Hàn Thu nghĩ thầm trong bụng:
- Lôi huynh muốn tiếp xúc với Kim Lăng Phương Tú hẳn y có chỗ dụng tâm.
Lòng chàng xoay chuyển ý nghĩ, chân vẫn từ từ bước vào khoang thuyền.
Trong khoang thuyền những cây đèn cầy mầu đỏ chiếu ra ánh sáng huy hoàng.
Một đại hán trung niên thân thể to lớn và thiếu phụ béo mập trên đài lúc nãy đã ngồi sẵn đó.
Lôi Phi cùng Phương Tú sánh vai tiến vào.
Phương Tú đi lẹ tới ghế chủ nhân khẽ bảo đại hán trung niên:
- Vị này là Trương Tam công tử. Huynh đệ mau ra tiếp kiến.
Ðại hán trung niên đứng dậy chắp tay nói:
- Tiểu đệ là Hàn Ðào ở Từ Châu đã từng nghe đại danh Trương Tam công tử, bữa nay được gặp thật là hân hạnh.
Lý Hàn Thu nói:
- Không dám! Tại hạ đã biết tiếng Giang Nam Song Hiệp từ lâu.
Hàn Ðào từ từ ngồi xuống nói:
- Từ khi Tam công tử ra đời, con đường võ lâm miền Tây Bắc dưới sự lãnh đạo của công tử đã dần dần kết lại thành một lực lượng lớn. Tại hạ rất kính mến công tử về công cuộc này.
Lý Hàn Thu hàm hồ đáp:
- Lời đồn chưa chắc đã đúng. Có khi bạn hữu giang hồ quá yêu mà tâng bốc lên.
Phương Tú bưng chung rượu lên nói:
- Tại hạ hãy kính mừng Tam công tử một chung trước.
Rồi hắn uống một hơi cạn sạch.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Nếu ta không uống chung rượu này thì e rằng hắn sinh lòng ngờ vực nhưng uống vào mà trong rượu có thuốc độc há chẳng mắc bẫy ư?
Chàng còn đang do dự Lôi Phi đã đứng lên nói:
- Tâu công tử! Không nên uống rượu!
Lý Hàn Thu khen thầm:
- Lôi Phi quả là tay đáo để! Mỗi lúc mình gặp chuyện khó khăn là y lập tức kịp thời giải vây.
Chàng liền đặt chung rượu xuống hỏi:
- Tại sao vậy? Tửu lượng ta uống ngàn chung còn chưa biết say sao lại không uống?
Lôi Phi đáp:
- Thương thế công tử mới lành. Thầy thuốc đã dặn lão gia bất luận trường hợp nào cũng không nên để công tử uống rượu.
Phương Tú khẽ đằng hắng một tiếng rồi nói:
- Tam công tử đã không thể uống rượu được tiểu đệ cũng không dám nài ép.
Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:
- Công tử bị thương thế nào mà trên chốn giang hồ chẳng một ai biết hết?
Lôi Phi đáp:
- Câu chuyện khá dài. Tệ thiếu gia bị thương chẳng những không đồn đại ra ngoài giang hồ, mà ngay người trong nhà cũng chỉ có một mình lão gia tại hạ biết mà thôi.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Phương Tú, Hàn Ðào đều là những nhân vật thông minh. Thế mà Lôi Phi cứ bịa chuyện vô căn cứ hoài, không khéo để bại lộ hành tích mất.
Lòng chàng nghĩ vậy, chàng đưa mắt ngó Lôi Phi.
Lôi Phi đột nhiên dừng lại rồi bật tiếng cười khanh khách hỏi:
- Hai vị cho mời chủ bộc tại hạ đến đây không hiểu có điều chi dạy bảo?
Phương Tú tủm tỉm cười đáp:
- Tại hạ hy vọng cùng Tam công tử đàm luận câu chuyện tâm phúc để chúng ta đi tới chỗ bắt tay liên minh.
Lôi Phi nói:
- Ðàm luận thì chẳng có chuyện chi trở ngại còn việc liên minh...
Y đưa mắt nhìn Lý Hàn Thu rồi dừng lại không nói nữa.
Phương Tú khẽ hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Ý Tam công tử thế nào?
Lý Hàn Thu thủng thẳng đáp:
- Về chuyện liên minh ư? Vụ này tại hạ không dám quyết định phải có gia phụ ưng thuận mới được.
Phương Tú lại cười hỏi:
- Chuyến này công tử đến Kim Lăng chẳng lẽ chỉ để thưởng ngoạn Tần Hoài Hoa hội thôi ư?
Lý Hàn Thu cười ruồi đáp:
- Chính thế! Vì tại hạ mới bị thương không muốn can thiệp vào việc võ lâm để mặc gia phụ lo liệu.
Phương Tú Hàn Ðào đưa mắt nhìn nhau Phương Tú lại hỏi:
- Nghe nói đại huynh trưởng của Tam công tử lên núi Hoa Sơn đã mười năm mà không thấy tin tức gì. Chẳng hiểu chuyện đó hư thực thế nào?
Lý Hàn Thu hồi hộp nghĩ thầm:
- Lôi Phi bảo ta mạo xưng làm Trương Tam công tử ở Kỳ Châu. Y ở Yên Triệu, chắc hiểu rõ chắc hiểu rõ về nhà họ Trương ở Kỳ Châu hơn nhưng Giang Nam Song Hiệp dường như lại nhìn nhận ta là Trương Tam công tử ở mặt Tây Bắc. Xem chừng câu chuyện đêm nay sẽ lở bét vì Giang Nam Song Hiệp hỏi đến những chuyện mà mình mù tịt.
Chàng xoay chuyển ý nghĩ trong lòng, miệng hàm hồ đáp:
- Dường như Phương đại hiệp hiểu rất nhiều về công việc gia đình tại hạ?
Phương Tú mỉn cười nói:
- Xin Tam công công đừng hiểu lầm. Bất quá tại hạ thường để tâm đến việc võ lâm mà thôi.
Lý Hàn Thu bụng bảo dạ:
- Hắn hỏi câu này hẳn là đã nghe được tin tức gì. Lôi Phi không ngăn trở mà cũng không nói gì chắc y biết Phương Tú hỏi đúng sự thực.
Chàng nghĩ vậy liền nói:
- Câu chuyện tệ huynh đến Hoa Sơn trong võ lâm rất ít người biết. Thế mà Phương đại hiệp ở cách xa mấy ngàn dậm cũng hiểu rõ như vậy đủ rõ tai mắt của hai vị thật là linh mẫn.
Phương Tú tủm tỉm cười nói:
- Tam công tử quá khen rồi!
Lý Hàn Thu hắng dặng một tiếng rồi trở lại vấn đề:
- Trước kia thực tình tại hạ có thể chủ trương mọi việc nhưng hiện nay tại hạ không dính líu đến chuyện võ lâm nữa. Vậy việc đề nghị liên minh của Phương đại hiệp tại hạ cần thỉnh giáo gia phụ rồi mới phúc đáp được.
Phương Tú trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Tại hạ e rằng Trương lão chúa không thể tới Kim Lăng một ngày gần đây.
Hắn ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Ðáng !!!388_56.htm!!! Đã xem 11362777 lần.


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

Truyện Thất Tuyệt Ma Kiếm Hồi 1 Hồi 2 Hồi 3 Hồi 4 Hồi 5 Hồi 6 Hồi 7 Hồi 8 Hồi 9 Hồi 10 Hồi 11 Hồi 12 Hồi 13 Hồi 14 Hồi 15 Hồi 16 Hồi 17 Hồi 18 Hồi 19 Hồi 20 Hồi 21 Hồi 22 Hồi 23 Hồi 24 Hồi 25 Hồi 26 Hồi 27 Hồi 28 Hồi 29 Hồi 30 Hồi 31 Hồi 32 Hồi 33 Hồi 34 Hồi 35 Hồi 36 Hồi 37 Hồi 38 Hồi 39 Hồi 40 Hồi 41 cũng đứng yên hồi lâu không dám ra tay phản kích.
Bổng nghe người áo đen lạnh lùng lên tiếng:
- Nếu cô nương không ra tay trước thì e rằng không chống nổi 20 chiêu đâu.
Lý Hàn Thu động tâm tự hỏi:
- Nghe giọng lưỡi người này thì dường như gã có ý định hạ sát Tử Lan, không hiểu vì lẽ gì gã lại muốn ra tay tàn độc?
Cặp mắt Tử Lan lộ vẻ khiếp sợ, song cũng hươi kiếm tấn công.
Người áo đen vung kiếm lên, trường kiếm trong tay Tử Lan liền bị hất ra.
Người dưới đài đã nhìn rõ cuộc đấu này hai bên mạnh yếu rõ rệt. Nội lực và kiếm chiêu của người áo đen đều hơn hẳn Tử Lan.
Người áo đen gạt kiếm của Tử Lan rồi tung kiếm phản kích. Hàn quang lấp kiếm chiêu cực kỳ hiểm độc.
Ðột nhiên thanh âm trong trẻo rên lên một tiếng.
Thanh trường kiếm trong tay Tử Lan bị hất văng xuống đài, bay về phía Giang Nam Song Hiệp.
Phương Tú giơ tay ra đón lấy. Hắn nhẹ nhàng đặt thanh kiếm xuống đất.
Mọi người chú ý nhìn ra thấy cánh tay mặt Tử Lan máu tuôn xối xả ướt hết tay áo.
Lý Hàn Thu thấy cánh tay Tử Lan rủ xuống dường như bị thương rất nặng và rất có thể sẽ thành tàn phế.
Bổng nghe người áo đen lạnh lùng nói:
- Cô nương nhân nhượng rồi!
Tử Lan đau quá, mặt hoa xám ngắt, nhưng cô rán nhịn đau:
- Các hạ võ công cao cường, tiện thiếp không địch lại, chịu thua và rất cảm phục.
Người áo đen thủng thẳng hỏi:
- Tại hạ muốn thỉnh giáo cô nương vài điều, chẳng biết cô nương có chịu trả lời chăng?
Tử Lan hỏi:
- Ðiều chi?
Người áo đen đáp:
- Tại hạ thẳng được cô nương tức là được lấy cô nương làm vợ phải không?
Tử Lan đáp:
- Ðúng thế!
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
- Gã này cố ý hỏi trăng hỏi cuội để Tử Lan không rảnh mà vận khí cầm máu.
Người áo đen lại hỏi:
- Nhưng tại hạ không chịu được chăng?
Tử Lan đáp:
- Lệ luật bản đài bắt buột bọn tiện thiếp thuộc về người thắng chứ không nhất định bắt buộc các vị phải lấy. Nếu tiện thiếp không xứng đáng thì các hạ ruồng bỏ cũng không sao.
Người áo đen cười ha hả nói:
- Tại hạ chưa lấy vợ, nhưng nhan sắc của cô nương theo ý nghĩ của tại hạ chỉ đáng làm tỳ nữ, song tại hạ lại cũng không muốn thế.
Mấy câu nói khinh bạc này chẳng những khiến cho Tử Lan khó chịu mà những người dưới đài cũng tỏ vẻ bất bình.
Dưới ánh đèn sáng mọi người trông rõ Tử Lan sa đôi hàng lệ đáp:
- Tiện thiếp tự biết mình xấu xa không dám với cao.
Người áo đen cười khanh khách hỏi:
- Tại hạ chắc Hoa đài còn có người đẹp hơn cô nương.
Tử Lan đáp:
- Ðúng thế! Chị em tiện thiếp ở hậu trường đều xinh đẹp hơn tiện thiếp rất nhiều.
Miệng cô tiếp tục trả lời, tay cô không ngớt chảy máu.
Người áo đen lại hỏi:
- Tại hạ muốn đấu nữa để lựa một cô vợ đẹp chẳng hiểu có được không?
Tử Lan lạnh lùng đáp:
- Chắc là được!
Người áo đen xua tay nói:
- Mời cô nương hãy tạm xuống đài, không chừng tại hạ thay đổi tâm ý sẽ lấy cô nương làm vợ cũng nên.
Tử Lan nói:
- Tiện thiếp xin chờ lệnh.
Rồi cô nhảy vọt xuống đài.
Người áo đen dày vò Tử Lan đến thế, mà người Tử Vi Cung không can thiệp khiến cho Lý Hàn Thu rất lấy làm kỳ.
Bổng nghe người áo đen hỏi:
- Còn vị nữ đài chủ nào muốn tứ giáo tại hạ?
Gã ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Có điều tại hạ hy vọng được cô nào xinh đẹp. Nếu nhan sắc bình thường, tại hạ e rằng mình không tự chủ được sẽ làm tổn thương đến tính mạng.
Gã vừa dứt lời bổng thấy một thiếu nữ tuyệt sắc từ hậu đài uyển chuyển bước ra.
Thiếu nữ này nhan sắc rất xinh đẹp, mình mặc áo màu nước biếc, diêm chúa phi thường.
Cặp mắt người áo đen loang loáng nhìn chằm chặp vào thiếu nữ áo lục, lạnh lùng nói:
- Cô này khá đẹp đây!
Thiếu nữ áo lục đưa cặp mắt trong như nước hồ thu nhìn người áo đen nói:
- Các hạ hãy thắng tiện thiếp rồi hãy buông lời khinh bạc cũng chưa muộn.
Người áo đen cười lạt nói:
- Trước khi phân thắng bại dường như các vị đều rất quật cường, nhưng sau khi thất bại lại nhủn như con chi chi.
Thiếu nữ áo lục nói:
- Nếu bọn tiện thiếp bị bại về tay các hạ thì thân này đã thuộc về quyền sở hữu của các hạ. Các hạ có nói những lời khinh bạc cũng đành phải chịu.
Người áo đen nói:
- Ðược rồi! Hãy chờ tại hạ thắng cô nương rồi sẽ tính cũng chưa muộn.
Ðoạn gã hỏi:
- Chúng ta tỷ thí binh khí hay quyền chưởng?
Thiếu nữ áo lục đáp:
- Cái đó tùy ý các hạ. Bất luận cách nào tiện thiếp cũng xin tuân theo.
Người áo đen nói:
- Tại hạ tưởng chúng ta lại tỷ kiếm quách!
Thiếu nữ áo lục vươn tay ra rút lấy thanh trường kiếm trên giá. Cô cầm kiếm để trước ngực nói:
- Mời các hạ ra tay.
Người áo đen hững hờ đáp:
- Nếu tại hạ không ra tay e rằng cô nương không chịu động thủ.
Gã chưa dứt lời đã hươi kiếm đánh tới.
Thiếu nữ áo lục vung kiếm lên để rồi xoay tay phản kích liền.
Cặp kiếm cũng vung lên hạ xuống. Hào quang lấp loáng, kiếm chiêu vi vút. Cuộc tỷ đấu ác liệt tuyệt luân đã mở màn.
Kiếm pháp của thiếu nữ áo lục này so với Tử Lan còn cao minh hơn nhiều. Chiêu nào cũng nhằm vào chỗ trí mạng người áo đen đánh tới. Hiển nhiên có ý báo thù cho Tử Lan.
Kiếm chiêu của người áo đen tuy lợi hại hiểm độc nhưng thiếu nữ áo lục cũng chẳng kém gì gã. Hai bên tỷ đấu đã 50 chiêu mà vẩn giữ thế quân bình.
Lý Hàn Thu nghĩ bụng:
- Võ công cô này không thể khinh thường được.
Bổng nghe thiếu nữ áo lục thét lên một tiếng. Thanh trường kiếm biến thành thế "Vân Long Tam Hiện", ba đạo hào quang lấp loáng nhằm đâm vào ba đại huyệt người áo đen.
Người áo đen huy động trường kiếm đón đỡ ba chiêu, gã bị bức bách phải lùi lại hai bước.
Người áo đen dường như không ngờ kiếm chiêu của thiếu nữ áo lục lại ghê gớm đến thế.
Ðột nhiên gã thay đổi kiếm pháp sang thế thủ đánh đỡ vững vàng.
Thiếu nữ áo lục liền mượn thế tấn công tới tấp, thanh trường kiếm qua lại lấp loáng mỗi lúc một mau hơn.
Hai bên đấu hơn trăm chiêu và vẩn bất phân thắng bại.
Theo tình thế mà bàn thì thiếu nữ áo lục dường như đã chiếm được chút thượng phong.
Giữa lúc trận đấu đang kịch liệt, đột nhiên ba tiếng đồng la nổi lên.
Thiếu nữ áo lục thu kiếm lùi lại nói:
- Dừng tay!
Người áo đen chống kiếm hỏi:
- Tại sao lại nổi hiệu đồng la?
Thiếu nữ áo lục đáp:
- Hết giờ rồi! Cuộc đấu chưa xong đành để đến ngày mai hãy quyết thắng bại.
Người áo đen nói:
- Giả tỷ đấu thêm trăm chiêu nữa thì cô nương có thể thủ thắng mà lại bỏ cuộc há chẳng đáng tiếc ư?
Thiếu nữ áo lục đáp:
- Bọn tiện thiếp đã lập đài quy, tất nhiên phải tuân theo. Dù chỉ ba chiêu nữa đánh bại được các hạ cũng phải dừng tay.
Người áo đen nói:
- Xem chừng các vị đặc ra giới lệ rất nghiêm minh.
Gã ngừng lại một chút rồi tiếp:
- Tại hạ chưa kịp thỉnh giáo phương danh cô nương.
Thiếu nữ áo lục đáp:
- Tiện thiếp là Tử Hà.
Rồi cô trở gót vào hậu đài.
--!!tach_noi_dung!!--


Nguồn: Hùng
Được bạn: Thành Viên VNthuquan đưa lên
vào ngày: 27 tháng 12 năm 2003

--!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!-- --!!tach_noi_dung!!--